Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 38: Những cuộc gọi tới



Cô còn thiếu tôi hai bữa cơm, bây giờ tôi đói, cô mời tôi đi ăn đi.


Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã hết học kỳ. 
Chương trình mà Tang Cẩn giảng dạy đã hoàn thành, hiện tại chỉ đợi tới kỳ thi cuối kỳ. Không biết vì sao, càng gần cuối kỳ, tâm trạng của cô càng không thể bình tĩnh. Có lẽ là vì sắp tới thời khắc lựa chọn, bản thân không thể tiếp tục tránh né.

Trường học đã đồng ý đơn xin từ chức của cô, cũng từng níu kéo theo hình thức nhưng cô vẫn kiên trì rời đi. Sau này phải đi về đâu, cô vẫn chưa thể nghĩ tới, mỗi lần đắn đo, kết quả đều là con số không. Có lẽ, đối với cô, mỗi lựa chọn đều không phải là điều cô mong muốn, cô vẫn luôn cảm thấy có điểm khuyết thiếu, nhưng rốt cuộc là thiếu thứ gì, chính cô lại không nói rõ.
Cuối cùng, cô quyết định không nghĩ nữa, cứ chờ tới lúc đó rồi tính.
Thứ sáu hôm nay, sau khi hết tiết, Tang Cẩn rời phòng học, trực tiếp về chung cư.
Cô trở về trên con đường quen thuộc, cả người hòa vào hương hoa thơm ngát. Trong đầu nhớ lại tiết học hôm nay, trong lúc vô tình cô bắt gặp hai người ngồi ở góc lớp, thân hình vô cùng quen thuộc. Chỉ là phòng học quá rộng, bọn họ lại luôn cúi đầu, mãi đến khi hết tiết cô vẫn không biết bọn họ là ai.
Là anh sao? Có lẽ không phải!
Trong đầu Tang Cẩn lại hiện lên gương mặt tuấn tú cùng biểu cảm lạnh lùng quen thuộc, cô lập tức bác bỏ. Chắc chắn không có khả năng, hiện tại bọn họ đáng lý nên ở cục cảnh sát bận rộn, sao có thể trở về làm sinh viên, lãng phí thời gian ngồi trong phòng học nghe cô giảng bài?
"Cô Tang, xin đợi một chút." Phía sau đột nhiên có người gọi cô, giọng nói có chút quen thuộc.
Tang Cẩn xoay người, vừa thấy hai người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, cả người bỗng dưng ngây dại. Nói như vậy, hai người vừa rồi trong lớp học, thật sự là họ sao?
Chu Tiểu Vạn vừa đi vừa vẫy tay với cô, tươi cười trên mặt vô cùng sáng lạn. Cậu ấy có khuôn mặt giống hệt trẻ nhỏ, tuổi tác có lẽ cũng không quá lớn. Cô thích trẻ con, cho nên mỗi lần gặp cậu, tâm trạng sẽ luôn tốt lên.
Người đàn ông đi bên cạnh biểu cảm dường như tương phản hoàn toàn, thờ ờ mà lạnh lùng.
Ánh mắt anh quét qua cô, sau đó nhanh chóng dời đi, phảng phất như không thấy cô đang đứng ở đó. Cả người mặc đồ màu đen, biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng như vậy.
Anh đi rất chậm, hình như là không tình nguyện theo sau Chu Tiểu Vạn, từng bước từng bước, chậm rãi tới trước mặt cô.
Tang Cẩn khẽ cười với anh, sau đó lại nhìn Chu Tiểu Vạn: "Hai người không bận sao? Chương trình học tiếng Đức, hai người không bắt đầu từ đầu năm, bây giờ cuối kỳ mới tới học, chắc chắn là không hiểu. Hai người ở đây không phải là lãng phí thời gian sao?"
"Không đâu, cô Tang giảng bài rất hay, giọng nói như tiếng hoàng oanh hót vậy. Boss của chúng tôi thực sự thích cô..." Chu Tiểu Vạn dừng lại, quay đầu nhìn Bàng Lỗi, cười "Hắc hắc" rồi quay lại nhìn cô, bổ sung một câu, "Đứng lớp."
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vạn phát hiện bản thân có thể vuốt mông ngựa mà không cần chuẩn bị. Nếu không phải có người đàn ông bên cạnh theo sau, cậu nhất định sẽ chơi lớn hơn.
Đương nhiên, cậu cũng biết vì sao phải kéo người đàn ông bên cạnh đi cùng, tất cả đều là vì lòng tự tôn khiến anh trở nên ngốc nghếch. Vấn đề này anh có thể giữ mãi trong lòng, nhưng cậu thì không. Cậu thật sự rất gấp, so với thái giám còn gấp hơn. Người ta có câu Hoàng Thượng không vội mà thái giám đã gấp tới chết, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cả người Chu Tiểu Vạn nóng như lửa đốt. Ba tháng trôi qua, cậu rõ ràng đã đem thông tin của cô gái này viết lên tấm card đưa, cô ấy thích đọc cái gì, khi nào thì đi tập thể thao, lúc nào thì có tiết, mọi thứ cậu đều điều tra cẩn thận, coi như hồ sơ tuyệt mật giao mà cho anh.
Kết quả, anh lại biến hảo tâm của cậu thành lòng lang dạ thú. Boss của bọn họ chẳng hề có một hành động nào khác thường, ngày ngày vẫn tới cục cảnh sát đúng giờ, đã vậy còn tăng ca, tới khuya mới về.
Mỗi lần cậu nói bóng nói gió chuyện này, đương sự đều không trả lời, chỉ kiên quyết giữ im lặng, hoặc cùng lắm là nói gần nói xa. Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành tự mình cùng quân tử tới nghe cô gái này dạy tiếng Đức.
"Hai người muốn học tiếng Đức, tôi có thể giới thiệu mấy cô trong học viện, sau học kỳ này..."
"Ai nói chúng tôi muốn nghe bọn họ giảng? Cô cảm thấy chúng tôi nhàm chán vậy sao?" Bàng Lỗi đột nhiên cắt ngang lời cô.
Tang Cẩn không khỏi xấu hổ, đành phải thay đổi chủ đề, chỉ là bản thân không biết tiếp theo nên nói gì đây. Đúng lúc này, chuông di động của Chu Tiểu Vạn vang lên, cậu liền cầm điện thoại chạy đi rồi bắt máy.
Chu Tiểu Vạn vừa đi, Bàng Lỗi liền trầm giọng hỏi: "Vì sao không nhận điện thoại của tôi?"  Trong giọng nói của anh rõ ràng lộ ra tức giận, mặc dù đã bị kiềm nén nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
"Anh gọi điện cho tôi sao?" Tang Cẩn không khỏi nghi ngờ, hình như cô chưa từng nhận được điện thoại của anh.
Cô cẩn thận nghĩ lại, bỗng dưng nhớ tới ba tháng trước, sau khi kết thúc vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cái ngày cô từ khách sạn về trường. Nửa đêm, cô nhận được một dãy số lạ, lúc đó cô không nghĩ nhiều, trực tiếp dập máy. Kết quả, dãy số lạ kia cứ không ngừng gọi tới liên tục, cô không còn cách nào khác liền đem nó cho vào danh sách đen.
Chẳng lẽ, dãy số kia là của anh sao?
Khuôn mặt trắng nõn của Tang Cẩn trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, cô lấy di động ra, nhanh chóng tìm dãy số đó đưa cho anh xem: "Đây là số anh sao?"
Bàng Lỗi nhìn màn hình di động số của anh vậy mà bị cô đưa vào sổ đen. Sau ót như lập tức sung huyết, anh nhanh chóng giật di động của cô, giơ tay muốn ném.
"Đừng ném, di động của tôi lưu rất nhiều số, ném là mất hết." Tang Cẩn bước lên, duỗi tay bắt lấy cánh tay của anh, muốn lấy lại điện thoại của mình. Điều làm cô giận nhất chính là, anh cao hơn cô, sức lực cũng lớn hơn cô, cô có kéo thế nào cũng không thể kéo cánh tay anh xuống.
Một màn giật điện thoại này thật ái muội, Chu Tiểu Vạn vừa xoay người đã thấy tất cả. Cậu đứng cách bọn họ mấy mét, hai mắt như vừa nở hoa: "Boss, Thích Nguyệt có chuyện tìm em. Em về trước đây, hai người cứ từ từ đoạt."
Nói xong, cậu liền xoay người chạy, nhưng mới chạy được mấy bước, cậu lại dừng lại, hét to: "Cô Tang, tôi nói cho cô một bí mật, những lúc Boss của chúng tôi tập vật lộn thường sẽ chơi xấu, cô có thể học tập anh ấy, dùng tay không được thì có thể dùng chân đá, nếu không được nữa thì trực tiếp cắn..."
Chu Tiểu Vạn vừa nói vừa làm thử cho cô xem, khuỷu tay đưa lên, đá chân về trước, sau đó là xoạc chân, cuối cùng là động tác há miệng chờ cắn.
Bàng Lỗi tức giận tới nghiến răng, anh nhìn Chu Tiểu Vạn, hét lớn: "Chu Tiểu Vạn, cậu có tin tôi lập tức đóng đinh trên miệng cậu không?" Anh giơ cao cánh tay, ra dáng muốn đánh người. 
Cô gái vốn đã ở gần, hai tay đều nắm lấy khuỷu tay của anh, hành động như vậy khiến cả người cô bị nhấc lên, thân thể như treo trên người anh. Ngay từ đầu bọn họ chưa nhận ra vấn đề này, chờ bọn họ phát hiện, thân thể cách quần áo mỏng manh đã kề sát vào nhau.
Tang Cẩn lập tức buông tay anh ra, sau đó lui về một bước, kết quả, quán tính đẩy cô ra sau, thiếu chút đã ngã nhào xuống đất.
Người đàn ông liền nhanh chóng tiến lên, duỗi tay ôm lấy, nâng cô đứng dậy: "Có thể đứng vững một chút không?"
"..." Tang Cẩn không trả lời, chỉ đẩy anh ra, sau đó tiếp tục lui một bước.
Lần này, bước chân của cô đã vững vàng hơn, hai tay ngược lại cũng đặt phía sau, ý nói cô sẽ không giật điện thoại.
Bàng Lỗi cũng buông cánh tay xuống, bấm bấm vài phím trên điện thoại, hủy chế độ hạn chế rồi mới trả lại cho cô.
Tâm trạng anh đột nhiên tốt lên. Nói như vậy, hôm nay bị Chu Tiểu Vạn lừa tới đây, anh cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất bản thân vừa thu được một tin tức có giá trị, cô ấy không phải cố ý không nghe điện thoại, cho số anh vào danh sách đen chỉ là vì nghĩ tới an toàn. Có lẽ cô ấy đã nghĩ như vậy.
Lúc này, anh dường như quên mất mới cách đây không lâu, anh còn bực tức vì không gọi được, thiếu chút nữ đã ném điện thoại vào máy nghiền giấy. Sau đó, trong lúc vô tình nghe Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt nói về cô gái này, biết có người tặng biệt thự, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã của cô, khi ấy anh thật sự như điên lên. Từ khi nào thì anh biết thành kẻ đoạt bạn gái của người khác vậy? Anh không phải kẻ nhàm chán như thế! Cô sợ tới nỗi tránh anh như phòng trộm cướp sao?
Bàng Lỗi nhìn cô, bật thốt lên hỏi: "Cô muốn kết hôn sao?" Hỏi xong, anh lập tức có suy nghĩ đào ba thước đất để chôn mình.
Tại sao anh lại đi quan tâm chuyện vớ vẩn như vậy? Từ khi nào thì bản thân trở nên nhàm chán như thế? Thì ra đây mới là con người của anh. Nhưng vấn đề là, nếu không hỏi, anh sợ sẽ lặp lại cảm giác dày vò của ba tháng này. Hôm nay anh nhất định phải xác minh một chuyện, giữa cô và anh, rốt cuộc còn khả năng hay không. Những trò ướt át bẩn thỉu gì đó không phải phong cách của anh.
Tang Cẩn nghe anh hỏi vấn đề này, cả kinh tới hai mắt căng tròn: "Ai nói với anh tôi muốn kết hôn?"
Bàng Lỗi lập tức trở nên hưng phấn, hai tay đặt lên vai cô, cúi người: "Thật sao? Tin tức này là giả?"
Tang Cẩn bị hai tay của anh đặt trên người như vậy, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn. Cô lại lui về sau một bước: "Chờ tôi về rồi nói. Không biết chừng có người nhất kiến chung tình đang ở đâu đó chờ tôi."
Cô vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng kết quả lại giống như tế bào hài hước của cô bị chó ăn. Anh không những không cười, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Bàng Lỗi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại của cô và Chu Tiểu Vạn, nếu muốn học tiếng Đức, cô sẽ giới thiệu cho bọn họ những giảng viên khác. Vì sao không thể là tiết của cô? Anh tiếp tục hỏi: "Cô muốn về đâu? Nói như vậy, chuyện kết hôn là thật, mấy người muốn ra nước ngoài sao?"
Tang Cẩn không biết vì sao anh lại kích động như vậy, chính cô cũng khâm phục trí tưởng tượng của anh. Hiện tại bọn họ đang ở vườn hoa, tuy rằng cô đi đường tắt, nơi này cũng không có người, nhưng ở đây rất gần phòng giáo vụ. Dù sao vẫn là sân trường, cô sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, cho nên cô cố tình duy trì khoảng cách với anh.
Trong quá trình di chuyển, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vì sao anh lại quan tâm tới đề tài cô có kết hôn hay không? Hơn nữa, hình như anh biết rất nhiều chuyện của cô.
Cô nhíu mày: "Có phải anh điều tra tôi không? Vì sao chứ?"
"... Không phải, tôi không có. Là Chu Tiểu Vạn điều tra cô, không phải tôi." Bàng Lỗi vội vàng giải thích. Điều anh nói là thật, những tin tức này đều không biết Chu Tiểu Vạn lấy từ vỉa hè nào. Bây giờ xem ra, những tin tức này không mấy chuẩn xác. Có thể thấy được, nghe tin vịt là hành vi hại người hại mình, về sau anh nhất định phải ngăn chặn, trong lòng anh thầm nghĩ.
Tang Cẩn không nghe anh giải thích, trực tiếp lấy điện thoại ra, xoay người đi về phía trước, một mặt gọi cho Chu Tiểu Vạn. Điện thoại tít tít hai tiếng liền kết nối được: "Cảnh sát Chu, là tôi, Tang Cẩn. Anh vì sao lại điều tra tôi? Vụ án của Đàm Tuyết Thiến không phải tôi rất phối hợp với cảnh sát hay sao? Vì sao phải điều tra sau lưng tôi?"
Đầu bên kia không có người trả lời, hình như đang do dự. Tang Cẩn truy hỏi lại lần nữa mới nghe người trong điện thoại trả lời.
Nghe Chu Tiểu Vạn trả lời xong, Tang Cẩn lập tức ngẩn ra. Trong đầu cô chỉ có một câu hỏi, sao có thể?
Tang Cẩn hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chuyện Chu Tiểu Vạn nói là thật sao? Cô không dám hỏi anh, chỉ nói: "Anh muốn ăn gì? Tiệm cơm gần trường tương đối đơn giản, tôi sợ anh ăn không quen. Lần sau tôi sẽ mời anh..."
"Vì sao phải là lần sau? Lần sau để tôi ăn cơm với phụ nữ đã có chồng hả? Tôi không có hứng thú! Muốn mời thì hôm nay đi!" Nói xong, Bàng Lỗi nhanh chóng rời đi, kéo dài khoảng cách với cô.
Tang Cẩn nghe anh nhắc lại chuyện cô muốn kết hôn, không khỏi dở khóc dở cười. Lời nói của anh lộ rõ tức giận, thậm chí cô còn mơ hồ nhận ra một chút ghen tuông. Anh rốt cuộc đang có ý gì?
Cô khó hiểu nhìn người đàn ông phía trước đã đi rất xa, bản thân chỉ đành đuổi theo. Đi ngay sau anh, cô liền bắt đầu bàn về chuyện ăn cơm.
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy cô."
"Không có món nào tên tùy cô cả."
"Vậy sao cũng được."
"..."
Cuối cùng Tang Cẩn chỉ đành tự mình quyết định, dẫn anh tới khu buôn bán náo nhiệt gần trường. Bọn họ đi tới đi lui vẫn không tìm được nơi thích hợp.
Vô tình Tang Cẩn để ý một chỗ, bước chân đột nhiên dừng lại. Một phản ứng nhỏ này của cô, tất cả đều thu vào mắt của người đàn ông bên cạnh.
"Ở đây đi." Bàng Lỗi đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào tiệm cơm bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.