Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 45: Cô chủ động



  Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ Bàng Lỗi, đôi môi kề sát môi anh...


Tang Cẩn dựa lưng vào một thân cây phía sau, tuy rằng không quá cứng như phiến đá, nhưng chưa được bao lâu thì cô liền cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, muốn người đàn ông đang đắm chìm trong nụ hôn phải dừng lại dường như không phải chuyện dễ dàng. Cuối cùng cô chỉ đành cố gắng chịu đựng.
Bàng Lỗi cảm nhận được hình như cô đang khó chịu, rốt cuộc cũng buông tay, cúi đầu nhìn cô. Anh đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức kéo cô vào lòng. Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ, nhưng anh có thể hình dung được sau lưng cô đã có chút hồng hồng. Anh nhớ làn da của cô vô cùng nhạy cả.
"Đi, chúng ta vào nhà trước, vào nhà anh thoa thuốc giúp em, thuận tiện cho em xem thứ này." Bàng Lỗi kéo tay cô, trong lòng thầm mắng mình thật là ngu ngốc.
Tang Cẩn không khỏi suy nghĩ, anh nói về nhà, nghe cứ như bọn họ chính là một gia đình. Nhưng hôm nay không phải ngày đầu tiên bọn họ xác định mối quan hệ hay sao? Cô không vạch trần anh mà thầm chấp nhận chuyện này là thật.
Hai người sóng vai trở về, vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã về tới dưới phòng của cô. Anh có chút do dự, không biết có nên đi vào hay không. Đằng trước liệu có phụ nữ nào mặc áo ngủ chạy vòng vòng không nhỉ?
Tang Cẩn thấy anh do dự liền buông tay ra: "Anh không về nhà sao? Có chuyện gì ngày mai hãy nói, có thứ gì muốn cho em xem thì cũng để mai đi."
"Em cảm thấy ngày mai còn kịp sao? Máy bay cất cánh lúc 10h, từ Thanh An đi HongKong." Bàng Lỗi vừa nói vừa nắm tay cô đi vào.
Anh chưa từng tới phòng của cô nên trong lòng vô cùng tò mò. Hơn nữa, anh biết hiện tại cô đang ở tầng một, mà giờ này hẳn không có ai, bởi vì đa số giảng viên đều đã trở về nghỉ ngơi. Quả nhiên, bọn họ tới trước cửa phòng cô vẫn không gặp ai khác. Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tang Cẩn lấy chìa khóa trong túi xách ra, sau khi vào nhà thì tiếp tục truy hỏi: "Ngày mai anh muốn bay qua Hongkong sao?"
"Không phải anh, là em. Anh quên mất, đồ để trong xe rồi, em chờ anh một chút." Nói xong, Bàng Lỗi xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Trong đầu Tang Cẩn không khỏi tồn đọng rất nhiều vấn đề, vì sao cô phải bay tới Hongkong? Những vấn đề này, lúc Bàng Lỗi quay lại liền nhanh chóng có đáp án.
Anh cho cô xem thư thông báo trúng tuyển khóa đào tạo nâng cao của FBI bên Mỹ tổ chức ở Hongkong, người trúng tuyển là cô, mà đơn vị gửi đơn dĩ nhiên là cục cảnh sát thành phố Thanh An. Đây không phải nghĩa là, hiện tại cô là một thành viên trong cục cảnh sát hay sao? Tang Cẩn nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tang Cẩn ngồi đối diện anh, nhìn anh lật xấp tài liệu đưa cho cô xem. Càng đọc càng thấy nghi ngờ, cô liền đứng dậy đi qua phía đối diện, ngồi cạnh anh: "Anh bị sao thế? Quan hệ cha con của em và Đinh Vũ Kiều anh đã sớm biết. Nếu anh có thể biết được, cục trưởng của các anh khẳng định cũng biết. Ông ấy sao có thể cho con gái của tội phạm vào cục cảnh sát nhận chức cơ chứ?"
Tang Cẩn rời Trung Quốc lúc cô 10 tuổi, trước đó cô sống một cuộc sống không lo không nghĩ, cho nên căn bản không hề để ý tới những việc quan trọng. 15 năm sau về nước, cô phát hiện sự hiểu biết của bản thân về quê hương có hạn, cho nên vừa về đã ôm bà ngoại tới trấn Thành An, còn giả làm tiểu thuyết gia chạy tới cục cảnh sát xin xem hồ sơ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tại sao cô lại hành động nông nỗi vậy chứ?
Vì thế, cô biết muốn trở thành cảnh sát, chuyện đó gần như là không có khả năng. Tuy rằng sau vụ án của Đàm Tuyết Thiến, thỉnh thoảng nhớ lại, kỳ thật cô rất thích làm công việc này, nhưng cô chưa từng suy nghĩ tới việc xa vời đó.
"Không phải cảnh sát chính thức, em chỉ là nhân viên tạm thời thôi, đãi ngộ khẳng định kém hơn công viên dân công cao cấp của công ty bất động sản gì đó, nhưng chắc chắn sẽ không để em chết đói." Bàng Lỗi tựa lưng ra sô pha, nghiêng đầu nhìn cô, "Nếu em không hài lòng, có thể từ chối..." Anh còn chưa nói xong thì đã bị cô chặn lại.
Cô gái đột nhiên ném tài liệu trong tay qua một bên, choàng người tới, chủ động hôn anh.
Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ Bàng Lỗi, đôi môi kề sát môi anh nhưng không di chuyển.
Cô rất kích động, thậm chí có thể dùng từ mừng như điên để hình dung, cho nên bản thân mới nhất thời không giữ ý tứ. Lúc ý thức được hành động của mình, cô lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô cảm nhận được người đàn ông đang hé môi, vật lạ nóng bỏng và mềm mại lại đi vào miệng cô. Không đợi anh hành động, cô đã khéo léo dùng lưỡi chạm vào anh. Anh dường như không ngờ cô sẽ có phản ứng như vậy, cho nên không kịp đáp trả. Cô chạm vào anh lần nữa, hai lần... Kết quả, cô cảm thấy trong miệng trống không, anh chạy rồi!
Tang Cẩn rối lên, hai tay đặt trên cổ buông ra, di chuyển lên mặt giữ đầu của anh. Trong đầu nhanh chóng hiện lên nụ hôn đầu của bọn họ ở hoa viên, cô y theo đó mà làm. Đương nhiên, cô không quá phận như anh, chỉ lặp đi lặp lại vài lần.
Sau đó, cô do dự một lát, cuối cùng mang theo tia ngượng ngùng chủ động đưa lưỡi vào miệng anh. Đương nhiên, không thể mạnh mẽ như anh, cô chỉ đảo lưỡi mấy lần, gần như là chủ động. Điều khiến cô tức giận nhất chính là, người đàn ông này hình như đang chờ cô, cô ra hiệu mấy lần anh vẫn không động.
Tang Cẩn không khỏi cảm thấy thất bại, liệu có phải biểu hiện của cô rất kém hay không? Hai tay cô dần buông ra, định lùi lại.
Kết quả, cả người cô đột nhiên bị anh đẩy ngã xuống sô pha, thân hình nặng của người đàn ông đè lên cô khiến cô thiếu chút đã không thể hít thở. May là, chỉ trong nháy mắt, anh đã chống tay lên sô pha, đỡ lấy người mình. Nhưng thân thể hai người vẫn dính chặt nhau như thế.
Sự kiên nhẫn của người đàn ông dường như đã tới cực hạn. Sự nhẹ nhàng của đối phương đối với anh là một loại tra tấn, tựa như cô đang cầm kẹo, cố tình dụ anh. Anh nhanh chóng đoạt lại quyền làm chủ, bắt đầu nghiêm túc ăn kẹo, hoàn toàn nhấm nháp chứ không phải mút một chút.
Tang Cẩn cảm thấy cô nhất định đã bị lừa, cho nên mới chủ động chọc vào tổ ong vò vẽ này. Một nụ hôn đó kéo dài vô tận. Cô cứ như vậy mà nằm trên sô pha, cả người bị anh đè lên, mặc dù bên dưới rất mềm nhưng chưa được bao lâu thì cô lại cảm thấy khó chịu.
Cô thừa dịp anh đổi hướng liền quay đầu, ngăn cản: "Anh nói bôi thuốc cho em mà, thuốc đâu?"
Vừa nghe cô nói thế, anh liền lập tức ngồi dậy, chính anh sao lại đi quên một chuyện quan trọng như vậy?
Anh nhảy xuống sô pha, tìm tới tìm lui trong phòng, mặt khác kêu cô đi tắm trước. Quả nhiên, không tốn quá nhiều sức lực, anh đã tìm thấy hộp sơ cứu nho nhỏ. Vật này anh đã thấy qua, lần trước tới khách sạn dưới đồn cảnh sát, cô có mang theo.
Tắm rửa xong, ra ngoài, Tang Cẩn thấy anh cầm hộp sơ cứu của cô, không khỏi trêu chọc: "Em còn tưởng anh mang thuốc gì đó trong người."
"Sau này em mang là được." Anh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt bảo cô nằm xuống sô pha.
Tang Cẩn đã thay váy ngủ, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn leo lên ghế. Váy ngủ nhanh chóng bị anh vén lên, thẳng tới hai vai.
Bàng Lỗi nhìn lưng trần của cô, bên trong chỉ mặc áo ngực và quần lót, phong cảnh như vậy là lần đầu tiên anh thấy. Anh lập tức cảm nhận được dưới bụng có sức nóng như lũ lụt bất ngờ bùng nổ, nhanh chóng lan rộng cả người. Anh nín thở, mở nắp bình rượu, đổ ít thuốc ra tay, nhẹ nhàng xoa lên mấy chỗ bị trầy trên lưng cô.
Bây giờ anh mới chú ý, lúc nãy ở vườn hoa, sống lưng cô dựa vào tảng đá. Khi đó anh quá kích động, căn bản không thể khống chế, càng quên đi việc làm cô bị thương. Nhưng cô lại cố gắng chịu đựng, hơn nữa còn nhịn lâu như thế.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản vài từ, "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn", nghĩ lại không được thỏa đáng, anh bổ sung thêm, "Lần sau để anh dựa vào đá, em dựa vào anh là được." Đáng lẽ hôm nay anh nên nghĩ tới việc này.
Tang Cẩn nghe anh nói như vậy, nhịn không được mà cười. Cô sợ anh xấu hổ nên chỉ đành vùi đầu vào sô pha, tránh bật ra tiếng.
"Lần này đi Hongkong cũng phải mất nửa năm, chương trình học chủ yếu là ứng dụng tâm lý học tội phạm, có thể cho em hiểu biết về tư duy bạo lực cùng nguyên nhân hành vi của tội phạm. Em đã có nền móng cơ bản nên chắc sẽ không khó để tiếp thu. Giáo viên lần này đến từ nhiều nước trên thế giới, bao gồm cả cựu nhân viên của FBI (1) và BAU (2). Vì thế, cách dạy học của bọn họ sẽ rất khác biệt, bọn họ lồng vào chính trải nghiệm của mình, đó là những thứ rất có giá trị."
(1) FBI (Federal Bureau of Investigation): cơ quan trực thuộc Bộ tư pháp Hoa Kỳ có nhiệm vụ thực hiện điều tra tội phạm ở cấp độ liên bang và tình báo nội địa. FBI có quyền hạn điều tra về các vi phạm trong hơn 200 danh mục về tội ác liên bang. Khẩu hiệu của Cục là "Trung thành, Quả cảm, Liêm chính". Trụ sở đặt tại thủ đô Washington D.C.
(2) BAU (Behavioral Analysis Unit): Đơn vị phân tích hành vi, một bộ phận của trung tâm quốc gia điều tra liên bang về Phân tích Tội phạm bạo lực (NACVC) có sử dụng khoa học hành vi để hỗ trợ điều tra tội phạm. BAU và NACVC có nhiệm vụ cung cấp, hỗ trợ điều tra dựa trên hành vi bằng cách áp dụng kinh nghiệm, nghiên cứu và đào tạo, đặc biệt là các hành vi bạo lực. Trụ sở BAU đặt tại Quantico, Virgina, Mỹ.
Bàng Lỗi vừa xoa thuốc cho cô vừa giải thích chương trình nghiên cứu bên Hongkong, cũng mượn việc này dời lực chú ý của anh.
Tang Cẩn nghe xong lại bắt đầu thấy hưng phấn, cô muốn xoay người ngồi dậy thì bị anh đè lại, không cho cô nhúc nhích. Cô chỉ đành cầm tài liệu bên cạnh tiếp tục lật xem, thỉnh thoảng sẽ hỏi anh vài vấn đề. Anh cũng cẩn thận trả lời cho cô.
"Cuối chương trình, em sẽ có cơ hội với đặc khu Washington và Virginia để trao đổi kiến thức, đến lúc đó anh sẽ tới Mỹ đón em." Nói xong, động tác trên tay của Bàng Lỗi cũng dừng lại, anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Tối nay anh có thể ở lại đây không?"
Anh đột nhiên nhận ra, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chính thức quen nhau, nhưng lại phải chuẩn bị chia xa nửa năm.
Vấn đề này Tang Cẩn cũng để ý. Cho nên cô không khỏi do dự, tối nay để anh ở lại, bọn họ liệu có phải... Quá nhanh không?
"Em đừng hiểu sai ý anh, anh chỉ muốn ở lại chứ không có ý gì khác. Ngày mai 10h lên máy bay, anh sợ từ nơi khác chạy tới sẽ không kịp. Chi bằng hôm nay em cứ về nhà anh đi."
Tang Cẩn nghiêng người nhìn anh, đây là lần thứ hai anh dùng từ "về nhà". Mỗi lần nói đều vô cùng dễ dàng, chẳng lẽ anh đang mời cô về sống chung với anh sao?
"Em không phải lại đang hiểu lầm gì chứ? Trong nhà còn vài phòng trống, anh cũng không yêu cầu em lập tức ngủ cùng giường với anh." Nói xong, Bàng Lỗi thu dọn lại hộp thuốc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tang Cẩn ngồi dậy, sửa sang lại quần áo trên người. Trong phòng tắm đột nhiên truyền tới tiếng của người đàn ông: "Em mang những vật dụng cần thiết tới Hongkong là được, những thứ khác anh sẽ dành thời gian mang tới cho em."
Tang Cẩn nghe xong không khỏi sửng sốt. Cô còn chưa kịp trả lời thì bên trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, dần dần tiếng nước càng lớn, có lẽ anh đang tắm rửa.
Cô không khỏi khẩn trương, hơn nữa nghĩ tới tối nay, nếu bọn họ thật sự ngủ chung một giường, chuyện gì sẽ xảy ra, cô thật không biết.
Cuối cùng, cô quyết định thuận theo tự nhiên, trong lòng cũng nhanh chóng trở nên bình tĩnh. Cô đi tới tủ quần áo tìm đồ. Lục cả nửa ngày, cô tìm được một cái áo thun màu trắng, rất rộng,loại này nam nữ đều có thể mặc được.
"Không mặc, rất xấu." Phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Tang Cẩn giơ chiếc áo về phía phòng tắm. Người đàn ông đang ở trần, trên người chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm của cô.
Anh vừa lấy khăn lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, tới giường liền vén chăn lên, trực tiếp nằm lên giường, cánh tay tùy ý mở đèn đầu tủ, một tay cầm sách lật xem. Động tác này vô cùng thành thạo, nhìn vào tựa như ở trong nhà anh, hoàn toàn không thể nghĩ rằng đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở phòng cô.
Tang Cẩn quay đầu nhìn sô pha, nghĩ nghĩ, chẳng lẽ bản thân phải ngủ ở đây sao? Cô muốn ngủ trên giường! Chiếc áo thun trong tay bị vứt về tủ, cô tắt đèn phòng khách, vào phòng.
Hai tay Tang Cẩn cầm cái áo T-shirt, quay đầu nhìn về phía phòng tắm. Người đàn ông đang để trần phần trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông để che khuất bộ phận quan trọng trên người. Tang Cẩn đóng cửa lại, xoay người liền thấy người đàn ông trên giường đang nhìn cô.
Miệng anh khẽ động nhưng lại không lên tiếng nói chuyện. Anh nhìn cô một lúc mới di dời tầm mắt, lần nữa đọc cuốn sách trong tay.
Tang Cẩn đi tới, đẩy anh ra: "Anh nhích qua bên kia đi, em có thói quen nằm bên phải."
Anh lại ngẩng đầu nhìn cô: "Anh đề nghị tối nay em vẫn là nằm bên trái đi, như vậy em sẽ có thể ngủ phía bên phải." Nói xong, anh thả cuốn sách xuống, kéo chăn lên, trực tiếp đưa lưng về phía cô, nhắm hai mắt lại.
Tang Cẩn không rõ vì sao lúc nào anh cũng thích làm trái ý cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tính nhiều lời với anh, bản thân liền xoay người đi qua phía bên kia, lên giường, nghiêng người đưa lưng về anh. Kết quả, vừa nằm xuống, Tang Cẩn liền cảm thấy không quen, cô chỉ đành cuộn người nhích về bên phải, vừa lúc đối diện với anh.
Cô vừa lại gần, hai mắt anh nhắm chặt lập tức mở lớn: "Không phải đề nghị của anh rất đúng hay sao?" Anh xoay người tắt đèn đầu giường, sau đó lại nằm xuống.
Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Giữa hai người tuy vẫn có một khoảng cách, nhưng hơi thở lại nhanh chóng hòa vào làm một, cũng như ánh mắt bọn họ nhìn nhau cũng đã bắt đầu đan xen không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.