Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 79: Những lời từ tận đáy lòng



"Biết tôi vì sao lại chọn làm pháp y không?"

Từ sau khi tiếp nhận công việc của cục cảnh sát, cuộc sống của Tang Cẩn dường như chuyển qua một giai đoạn mới, bận rộn mà phong phú.

Hôm sau, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt từng người một dọn vào biệt thự. Ban đầu cô còn lo lắng bọn họ vì nể mặt Bàng Lỗi mà tới đây sống cùng cô, nhưng sau này tán gẫu mới biết, hai người bọn họ đều có vấn đề tương tự, gia đình đều có người của ba thế hệ.

Chu Tiểu Vạn ngoại trừ cha mẹ còn có hai em gái, trong đó một người đã kết hôn, sinh được hai đứa con trai, trước nay đều ở nhà sống cùng cha mẹ. Em út của cậu hiện đang học trung học, bình thường sẽ ở ký túc xá, cuối tuần mới về, nhưng khi đó gia đình lại chật chội. Thích Nguyệt có vẻ tốt hơn một chút, cô ấy chỉ có mẹ và chị gái, nhưng điều làm cô đau đầu nhất chính là bọn họ suốt ngày cứ sắp xếp này nọ cho cô. Vì thế, hai người đều bàn dọn ra ngoài nhưng vì bận rộn, không có thời gian tìm phòng nên mới kéo dài tới lúc này. Hiện tại có một cơ hội tốt như thế, bọn họ đương nhiên cầu còn không được.

Sau khi bọn họ dọn tới, không khí trong biệt thự náo nhiệt hơn rất nhiều. Một mình Tang Cẩn ở lầu ba, Thích Nguyệt và Chu Tiểu Vạn ở lầu hai, Thích Nguyệt cũng không cảm thấy có chỗ bất tiện. Sáng sớm đi làm, cùng bọn họ bắt xe buýt, cô kêu Bàng Lỗi không cần giống ngày đầu tiên từ chung cư chạy tới biệt thự đón cô, dù sao hai nơi ở cũng không tiện được. Ba người bọn họ cũng đã quyết định thay phiên làm bữa sáng, tối, còn cơm trưa sẽ dùng ở căn tin cục cảnh sát.

Ban ngày bận rộn công việc, buổi tối về biệt thự, bọn họ lại tiếp tục điều tra án diệt môn của nhà họ Đinh và vụ án mất tích của Dương Uyển. Chu Tiểu Vạn còn tự xưng bọn họ là tổ bàn thạch bí mật điều tra vụ án chưa được giải quyết. Tổ này tạm thời đặt Khương Duy Dân bên ngoài.

Cuối cùng, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đều tự động biến mất, chắc chắn là cố ý để không gian riêng tư cho Tang Cẩn và Bàng Lỗi. Cuộc sống của bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đơn giản mà có quy luật. Chỉ là, trời vừa tối, chờ cô vào giấc, anh vẫn sẽ về nhà của mình. Điều này khiến Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt không khỏi nghi ngờ, chuyện công việc Bàng Lỗi đã lừa Trâu Nhã Mai, vì sao với chuyện tình cảm cũng cứng nhắc như vậy?

Tang Cẩn đương nhiên biết Bàng Lỗi cảm thấy bọn họ danh bất chính ngôn bất thuận ở với nhau sẽ không công bằng với cô. Cho nên, anh muốn mọi chuyện như công việc đều phải giải quyết rõ ràng, muốn quang minh chính đại mà sống với cô. Mỗi lần nhớ tới, cô đều cảm động. 

Chớp mắt, cuộc sống như vậy đã gần một tháng.

Nghĩ tới một tháng này, Tang Cẩn không khỏi lo lắng. Ngày đầu tiên cô vào cục cảnh sát, Khương Duy Dân đã ra lệnh cho bọn họ, vụ án mất tích của Dương Uyển phải điều tra ra chân tướng trong vòng một tháng. Nhưng sự thật là, một chút tiến triển cũng không có.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là, vị đội trưởng Bàng luông miệng nói "Trong vòng 3 ngày phải phá an" trong vụ án này lại vô cùng bình tĩnh. Mỗi lần Khương Duy Dân thúc giục, từng câu trả lời của anh đều chỉ có một ý, không vội, từ từ, 15 năm còn có thể chờ, chờ thêm một hai tháng hoặc một hai năm cũng không được sao?

Tang Cẩn biết anh không vội là vì không có nhân chứng, vật chứng cụ thể. Laptop của Chu Tiểu Vạn, ngoại trừ văn kiện "Gió xoáy vì chính nghĩa mà tới", ván cờ "Một trong những trò chơi công lý" thì từ đó về sau không còn động tĩnh nào cả. Bọn họ tạm thời cũng không có cách nào chứng thực, tất cả những việc này đều do tên tội phạm 0110 trong ngục giam của thị trấn Blackpool gây nên.

Bàng Lỗi chỉ giải thích là kẻ thần bí phía sau đang chờ cơ hội. Điều bọn họ có thể làm lúc này là yên lặng theo dõi.

Thứ bảy tuần này, bọn họ dậy rất sớm, buổi sáng chăm sóc vườn rau, gần trưa nấu cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi hai tiếng. Ban đầu xế chiều định đi tập thể hình, kết quả, bọn họ vừa tới trung tâm, Bàng Lỗi liền bị một cuộc điện thoại của Khương Duy Dân gọi về.

Tang Cẩn chỉ có thể kêu anh về cục cảnh sát, còn mình ở lại tập. Cô tới trung tâm thể hình Cẩm Dương, trong phòng thay quần áo gặp được Trình Dung. Tủ đồ của bọn họ cách nhau không xa, nhưng ở giữa đúng lúc có một người.

Ban đầu cô không thấy Trình Dung, thời điểm cúi đầu thay giày liền nghe bên cạnh có một giọng nói quen thuộc: "Nhường một chút." Giọng nói có chút cứng rắn, lạnh lùng, nghe vào không hề cảm nhận được độ ấm.

Tang Cẩn tưởng cô ấy nói chuyện với cô nên lập tức tránh chân ra nhường đường. Kết quả, giọng điệu đó lại lặp lại lần nữa.

"Cô là ai? Dựa vào đâu mà kêu tôi nhường đường?"

Tang Cẩn lập tức đứng dậy, lúc này mới thấy Trình Dung đang mặc đồng phục mà đen đứng bên cạnh, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái mặc đồng phục màu hồng nhạt: "Từ chỗ của tôi ra tới cửa phải đi qua chỗ của cô, cô không nhường đường thì tôi đi thế nào hả? Tôi tự biến thành con kiến bò ra ngoài sao? Hay là tôi đổi cách khác, trèo lên người cô để đi nha."

Cô gái gầy gò mặc đồng phục màu hồng lập tức chửi ầm lên: "Nói chuyện với người khác khách khí một chút sẽ chết sao? Khuôn mặt gì mà như đưa đám, nhà cô mới có người chết hả? Hay là kẻ nào nợ tiền của cô."

Tang Cẩn thấy hai người bọn họ cãi vả liền lập tức can ngăn: "Xin lỗi cô, bạn tôi hôm nay vừa bị sếp phê bình, tâm trạng đang bị ảnh hưởng. Những gì cô ấy vừa nói chỉ là hiểu lầm, cô đừng để bụng." Nói xong, cô xoay người kéo Trình Dung ra ngoài.

"Dung Dung, cô nhìn cô đi, không phải chỉ là đến muộn thôi sao? Dù sao chỉ là nghe mắng vài câu, sếp đâu có trừ lương cô đâu." Tang Cẩn vừa nói vừa kéo cô ấy.

Cô gái mặc đồng phục màu hồng tự động nhường đường, trong miệng còn không ngừng mắng: "Loại phụ nữ này, đáng để sếp mắng. Người gì mà như thi thể, không biết bạn trai cô ta có chịu đương không, ở trên giường chắc là giống với làm xác chết..."

"Nói lại thử xem! Cô có tin tôi cắt lưỡi cô không?" Trình Dung tức giận tới sắc mặt xanh mét, cô xoay người nhào tới cô gái mặc đồng phục màu hồng, đe dọa: "Biết tôi làm gì không? Công việc của tôi là giao tiếp với xác chết đấy! Cô mà còn dám nói thêm một chữ, hôm nay tôi sẽ biến cô thành thi thể ngay!"

"..." Cô gái kia lập tức bị dọa cho sợ hãi, khóe miệng run run nhưng không nói được câu nào.

Những người khác trong phòng thay đồ cũng bị dọa, không ai dám hé răng. Ánh mắt Trình Dung quét một vòng, sau đó mới xoay người rời khỏi.

Tang Cẩn chỉ đành an ủi bọn họ: "Xin lỗi, tâm trạng cô ấy hôm nay thật sự không tốt. Còn nữa, mọi người đừng sợ, cô ấy là pháp y, công việc hoàn toàn không giống cô ấy nói đâu." Nói xong, cô xoay người đuổi theo cô gái phía trước.

Trình Dung không tập, trên người mặc đồng phục trực tiếp rời khỏi trung tâm thể hình, đi vào thang máy. Tang Cẩn do dự một hồi, cuối cùng cũng vào theo.

"Ra ngoài!" Trình Dung quát.

"Cô Trình, đây là nơi công cộng, cô không có tư cách ra lệnh cho tôi. Còn nữa, khi nãy là tôi giải vây giúp cô, cô có cảm ơn hay không tôi không ép, nhưng hy vọng cô tôn trọng người khác một chút, trừ khi cô không xem mình là con người."

"Tôi kêu cô giải vây giúp tôi sao? Cô có biết tôi chán nhất thể loại hư tình giả ý như cô không hả?"

"..."

Thang máy đã lên tầng cao nhất, Trình Dung lao ra, trực tiếp đi về phía sân thượng.

Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn biết pháp y được cục cảnh sát bọn họ gọi là "Mỹ nhân băng sơn" lại có một mặt chân thật như vậy. Cô không biết cô ấy có thật sự bị kích thích hay không, nhưng lo trong lòng có khúc mắc, tuy thật sự không muốn quan tâm nhưng cô vẫn nhẫn nại đi theo cô ấy.

Thái độ đối địch của Trình Dung đối với cô đã có ngay từ lần gặp mặt đầu tiên ở ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến. Khi đó cô còn tưởng là vì Bàng Lỗi, nhưng hiện tại mới biết, cô gái này đối với i cũng đều như vậy.

Trình Dung tựa vào lan can, cả người vẫn không nhúc nhích. Tóc dài bị gió thổi làm hỗn loạn nhưng cô không chút để ý.

"Biết tôi vì sao lại chọn làm pháp y không?" Trình Dung đột nhiên lên tiếng, ngữ khí tuy rằng vẫn còn lạnh lùng nhưng đã không còn địch ý sâu nặng.

"Cô muốn trút giận." Tang Cẩn đi lên phía trước, đứng cạnh Trình Dung.

Trình Dung quay đầu nhìn cô, cười lạnh: "Thiếu chút nữa là quên, ngày ngày cô đều nghiên cứu tâm lý người khác."

Tang Cẩn lắc đầu: "Cô sai rồi, hiện tại tôi nghiên cứu về tâm lý tội phạm là vì công việc. Một nhà tâm lý học tội phạm chuyên nghiệp sẽ không tùy tiện lạm dụng kiến thức của mình mà đi suy đoán tâm lý của người thường, đây là hành vi không lễ phép, cũng không có đạo đức. Đương nhiên, lời cô nói cũng đúng một phần, trước kia khi còn học đại học, quả thật tôi không biết bản thân có phải gặp vấn đề gì không, cho nên mới đi học môn tâm lý. Đoạn thời gian đó, tôi cũng chỉ là tự nghiên cứu tâm lý của tôi thôi."

"Kết quả nghiên cứu thế nào?" Trình Dung vội vàng truy hỏi, dường như rất muốn biết được đáp án.

"Có chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng, nó giống như một cơn cảm mạo rất nhỏ, chỉ cần không tự ý uống thuốc, vận động và nghỉ ngơi nhiều, tự nhiên sẽ tốt. Hơn nữa hiện tại..." Bởi vì gặp được anh nên hiện tại cô hoàn toàn tốt. Những vấn đề tâm lý kia cuối cùng cũng dần phai nhạt. Anh cho cô tình yêu, tình yêu đó đủ để xua tan cơn cảm mạo này trong đáy lòng cô.

Đương nhiên, Tang Cẩn không thể đem những việc này nói rõ.

"Nói như vậy, tôi chắc là bị cảm nặng rồi. Không sợ nói cô biết, nghe cô ta nói chuyện, nhìn khẩu hình cô ta thay đổi, trong đầu tôi liền hiện lên một con dao, như vậy tôi có thể khiến cô ta lập tức câm miệng."

Tang Cẩn nghe thế không khỏi khiếp sợ, lại một lần nữa quay đầu nhìn cô gái bên cạnh. Sườn mặt xuất hiện một tia đỏ ửng khó thấy, giống như được làm chuyện mình vừa nói khiến cô ấy vô cùng hưng phấn. 

Cô thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn trời. Bầu trời hôm nay không trong xanh nhưng lại cao xa, những đám mây trắng muốn phiêu diêu chậm rãi di động. Cô thuận miệng trả lời một câu: "Nhưng cô sẽ không làm vậy."

Trình Dung vừa muốn mở miệng, chắc hẳn là muốn hỏi cô vì sao lại cảm thấy như thế thì chuông di động vang lên. Cô bắt máy, xoay người rời khỏi sân thượng, cũng không gọi người phía sau.

Tang Cẩn không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng trở về phòng tập. Cô xuống lầu, cố ý đi ngang phòng thay đồ nhìn nhìn. Tủ đồ của Trình Dung đang mở, bên trong cũng chẳng còn gì, chắc là vội vàng rời đi. Giữa tủ đồ của hai cô là một tủ đồ vẫn khóa, nhưng thời điểm về phòng tập, toàn bộ khu vực này đều không có bóng dáng cô gái mặc đồng phục màu hồng nhạt kia.

Nói như vậy, hai người bọn họ đều đã rời khỏi. Tang Cẩn liền thả lỏng, tiếp tục chạy bộ.

...................

Buổi tối, tại một công viên bỏ hoang phía Đông thành phố.

Một người mặc đồng phục màu hồng nhạt xuất hiện ở một góc hẻo lánh. Có một người mặc đồ đen chờ cô, nghe tiếng người tới, cô ta lập tức xoay người, mắng lớn: "Muốn chết hả? Đã nói là trời vừa tối sẽ tới đây, tôi chờ cô một tiếng rồi đấy. Hàng đâu?"

"Chị Duyệt, việc này không thể trách em. Hôm nay em gặp một con nhỏ, hình như là pháp y gì đó, con chó điên đó vừa gặp em liền cắn không buông, vì thế mới tới trễ..."

"Được rồi, bớt nói nhảm, đưa đồ đây. Còn nữa, khách dạo gần đây nói chất lượng của hàng giảm xuống, bọn họ dùng gấp đôi liều lượng vẫn không đủ high. Các người có phải đã pha loãng rồi không? Nếu cứ như vậy, tôi chỉ đành đổi nơi cung cấp."

"Đừng mà chị Duyệt, em nói thật cho chị biết, cho dù chị đổi có người thì toàn bộ phía nam Trung Quốc này, nguồn cung cấp đều do chú em không chế."

"Chú cô? Là Thiết Lang hay Song Lang gì đó hả?"

"..." Cô gái mặc đồ vận động màu hồng nhạt đưa mắt nhìn xung quanh, không hề trả lời. Cô ta đưa hàng cho cô gái nọ rồi cầm tiền, sau đó xoay người rời đi.

Cô gái mặc đồ màu hồng dọc theo đường cũ trở về. Công viên không có đèn, cô ta chỉ có thể nương theo màn hình điện thoại mà chiếu sáng.

Một cơn gió thổi tới, lá cây vang lên tiếng xào xạt. Sống lưng cô có chút ớn lạnh, bước chân cũng trở nên nhanh hơn. Gió dừng, tiếng xào xạt kia vẫn tiếp tục, hơn nữa, mỗi lúc một gần cô.

Cô ý thức được có người đang theo dõi, muốn quay đầu xác nhận nhưng lại sợ hãi, lập tức bỏ chạy. Kết quả, chưa được vài bước, cổ cô đột nhiên căng cứng. Có người siết cổ cô, giây tiếp theo, có một vật kim loại sắc bén xẹt qua cổ.

Thời khắc đó cô cảm thấy yết hầu mình như vỡ ra. Cô muốn kêu, nhưng kêu không được. Rất nhanh, cô ngã xuống, có người khống chế hai tay cô, kéo cô trở về, vào một khu rừng.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy lồng ngực như đang bị xé ra từng mảnh. Toàn bộ quá trình, đầu óc cô vẫn tỉnh táo, cũng cảm nhận được cơn đau khó tả, chỉ là trước sau vẫn không thể kêu ra tiếng.

Tất cả việc này rốt cuộc chấm dứt khi nào, khi nào chấm dứt, cô không hề biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.