Trong phòng đội trưởng cảnh sát, Bàng Lỗi nghe Chu Tiểu Vạn báo cáo tình hình điều tra mới nhất.
Hai người đàn ông cao lớn tựa vào bàn dài, trước mặt là hình ảnh cùng tư liệu của đối tượng truy nã, bên cạnh là tấm bảng màu trắng hình chữ nhật, bên trên vẽ đầy mũi tên, vòng tròn.
Chu Tiểu Vạn đứng một lúc lâu liền ngồi thẳng lên bàn, nhìn tấm bảng, tiếp tục báo cáo: "Hôm qua, khi người của chúng ta lần đầu tới bệnh viện tìm hiểu, có một y tá kể hôm thứ sáu, cô ấy thấy một tên đàn ông trẻ tuổi cãi nhau với phó viện trưởng họ Phùng, theo miêu tả, người này hoàn toàn phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm. Cô ấy nói cô ấy mới tới nên không biết người này. Nhưng sau này cô ta lại sửa lời khai, nói gã ta là bệnh nhân tới tìm phó viện trưởng để lý luận, sau đó nảy sinh xung đột. Em vừa nghe liền biết cô ta bị lãnh đạo trách mắng nên mới thay đổi lời nói. Đương nhiên, cô y tá này cũng coi như là người thành thật, em kêu cô ấy đưa thông tin kẻ giả gây sự, cô ấy liền đưa cho em thật."
"Nói việc chính." Bàng Lỗi cắt ngang, hai tay chống trên bàn đột nhiên buông lỏng. Anh xoay người về đi về sô pha, theo thói quen nhìn ra bên ngoài, thấy không có người tới, anh không khỏi nhíu mày, "Nhanh lên, không thì tôi ra ngoài một lát, lập tức trở về."
"Boss, chỉ mới vài phút thôi, anh tới đó chỉ biết dọa Hà Hướng Huy, coi chừng chị em bắt anh quỳ miếng giặt quần áo đó." Chu Tiểu Vạn nhịn không được trêu ghẹo. Bị Bàng Lỗi trừng mắt một cái, anh mới dừng, quay lại chủ đề chính: "Được rồi, em nói chuyện chính. Trọng điểm là hôm nay em đi tìm tên gây sự giả kia, không ngờ thu hoạch rất lớn. Tên gây sự này nói cho chúng ta biết chàng trai hôm đó tranh cãi với phó viện trưởng từng là bác sĩ trong bệnh viện, hơn nữa còn làm bên ngoại khoa, có điều hiện tại đã từ chức. Người này họ Hà, tên đầy đủ là Hà Phi, nghe nói hắn ta tự xưng mình là Tiểu Lý Phi Đao, chắc là fan của Cổ Long."
Bàng Lỗi nghe tới bốn chữ "Tiểu Lý Phi Đao", theo trực giác liền nghĩ tới dao phẫu thuật: "Hắn chỉ lấy tay nghề phẫu thuật làm cái cớ thôi. Có tra được nguyên nhân bọn họ cãi vã không?"
Chu Tiểu Vạn lắc đầu: "Người có mặt ở bệnh viện hôm thứ sáu đều không biết nguyên nhân Hà Phi và phó viện trưởng cãi vã, kẻ gây sự giả này hôm đó trùng hợp ở bệnh viện nên thấy Hà Phi, nhưng hắn ta không nghe được sự tình lúc đó. Hai ngày nay chúng ta có cho người tìm tên phó viện trưởng họ Phùng kia nhưng không tìm được, cũng không có cách nào liên lạc. Hôm nay ông ta không tới bệnh viện, có người nói ông ta xin nghỉ phép."
"Nghỉ phép? Nghỉ phép đi đâu?" Bàng Lỗi có dự cảm không lành.
"Nghỉ phép là việc tư, bình thường không ai để lộ quá nhiều, có lẽ ông ta sợ quấy rầy nên không cho mọi người biết lý do." Chu Tiểu Vạn đứng lên, đi qua sô pha, ngồi đối diện anh.
Bàng Lỗi nghe được tiểu lý phi đao, trực giác đã nghĩ đến dao phẫu thuật,"Hẳn là hắn thiện lấy tay thuật đao duyên cớ. Có hay không tra được bọn họ vì sự tình gì khắc khẩu?"
"Đúng rồi, còn một chuyện, hôm nay em và Thích Nguyệt có tới quan bar nơi Phó Đồng làm việc. Có cô gái bán rượu cho biết, tối thứ sáu, cô ấy nghe Phó Đồng và một người đàn ông trẻ cò kè mặc cả, hình như là vì chuyện trả tiền gì đó. Hai người thiếu chút nữa cãi nhau, nhưng sau khi cô ấy tiễn khách trở về lại thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, còn lên kế hoạch leo núi du ngoạn. Theo miêu tả của cô ấy,tên này hoàn toàn phù hợp với người chúng ta cần tìm."
Nghe cậu báo cáo xong, Bàng Lỗi đứng dậy, tới trước bảng trắng vẽ thêm hai mũi tên, phó viện trưởng họ Phùng, quán bar Phó Đồng. Bao gồm hai mũi tên phía trước, Tôn Diễm - công viên, cả nhà trưởng thôn, toàn bộ đều chỉ về vòng tròn trung tâm: Hà Phi - núi Đại Hà. Mà dưới vòng tròn là Hà Hướng Huy, bên trên là Trình Dung, ở giữa có vẻ một dấu chấm hỏi thật lớn.
Chu Tiểu Vạn ngẩng đầu nhìn tình tiết phát triển của vụ án của những người liên quan trên bảng trắng: "Boss, hiện tại chúng ta có thể xin lệnh bắt người được chưa? Hà Phi là hung thủ, chứng cứ vô cùng xác thật."
Bàng Lỗi thả cây bút trong tay: "Cậu đi sắp xếp trước, chờ cô ấy hỏi Hà Hướng Huy xong, chúng ta lập tức xuất phát. Còn nữa, tiếp tục chú ý phó viện trưởng Phùng, tìm cách liên lạc với ông ta, liên lạc được rồi thì kêu ông ta lập tức về thành phố."
"Ý anh là hung thủ sẽ ra tay với phó viện trưởng Phùng sao? Nhưng ông ta không liên quan tới chất gây nghiện?" Chu Tiểu Vạn nhìn người đang ngồi trên sô pha.
Bàng Lỗi vừa ngồi xuống, cả người giống như đạn súng đột nhiên bắn lên. Anh không trả lời, chỉ trực tiếp hướng ra cửa: "Tôi đi xem cô ấy." Hỏi cung lâu như vậy, có gì nhiều để hỏi thế chứ? Trong lòng thầm tự trách, anh nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi tới phòng thẩm vấn.
Chu Tiểu Vạn chỉ có thể đứng dậy đi theo, trong lòng nhịn không được cười thầm, cậu đến phòng làm việc chưa tới nửa giờ, Tang Cẩn vừa đi cậu liền vào. Trong nửa giờ này, anh vô tình mà cố ý đi tới đi lui, theo thói quen nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ chờ đợi ai. Chu Tiểu Vạn hiện tại có thể xác định, anh không thể chịu được khi rời xa cô. Không sai, đây là chuyện tốt. Vấn đề là ban ngày đã thế, buổi tối không biết... Cậu vừa đi vừa nghĩ thầm, lại không nhận ra bọn họ đã chạy tới cửa phòng thẩm vấn.
"Dừng tay!" Bàng Lỗi đột nhiên quát, một chân đá văng cánh cửa vọt vào phòng.
Chu Tiểu Vạn hoảng sợ, cũng cùng vọt vào. Nhìn tình cảnh bên trong, cậu thiếu chút không thể tin được, Hà Hướng Huy nằm sấp trên mặt bàn, hai tay bị bẻ ra sau lưng, hai chân không ngừng giãy dụa, miệng hô to buông ông ta ra, còn luôn mắng chửi. Tang Cẩn dùng sức đè tay ông ta lại, liều mạng đè xuống.
Chu Tiểu Vạn nhịn không được mà hỏi: "Boss, tại sao lại dừng tay? Nhất định là do Hà Hướng Huy không thành thật!"
Tang Cẩn quay đầu nhìn bọn họ: "Còn không qua đây giúp đỡ!" Nếu chậm thêm một phút, cô sợ sẽ bị Hà Hướng Huy khống chế ngược lại lần nữa.
Chu Tiểu Vạn tiến lên giữ hai tay Hà Hướng Huy, kéo cả người ông ta lên: "Đừng lộn xộn, thành thật một chút!"
Bàng Lỗi một tay kéo cô gái lại, nhìn dấu tay trên cổ cô, anh nhìn Hà Hướng Huy, hét: "Lập tức giam ông ta lại, không có mệnh lệnh của tôi không được thả ra."
"Không được." Tang Cẩn lập tức ngăn cản anh. Cô quay đầu nhìn Chu Tiểu Vạn: "Hà Hướng Huy, chúng tôi tạm thời giam ông lại, khi nào ông chịu nói ra chỗ ẩn náu của Hà Phi, chúng tôi sẽ thả ông ra. Đây không phải bức cung, bởi vì ông..." Cô vội dừng lại, sau đó ra hiệu kêu Chu Tiểu Vạn mang người đi trước.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang tức giận, gương mặt tối đen, hai mắt rõ ràng bắn ra tia lửa.
Bàng Lỗi mồ hôi trên trán cô, gương mặt vốn trắng nõn nay đã ửng đỏ. Trái tim vô cùng khó chịu, anh trầm giọng hỏi cô: "Sao lại như vậy?"
Tang Cẩn ấp a ấp úng, mặt ửng hồng, phân nửa là vì bản thân dùng cách không hợp quy tắc chế phục Hà Hướng Huy.
Lúc ấy, cô bị Hà Hướng Huy một tay bóp cổ, tay còn lại giữ hai cổ tay, cô không thể kêu, dưới tình hình cấp bách, cả người cô bèn trượt xuống dưới bàn.
Hà Hướng Huy thiếu chút nữa bị cô kéo ngửa ra sau, cuối cùng, ông ta không thể không buông hai tay giữ cô ra.
Tang Cẩn dưới gần nhìn Hà Hướng Huy dạng hai chân, không kịp nghĩ nhiều, cô bật tới dùng chân đá vào chỗ hiểm của ông ta. Hà Hướng Huy đau tới hét to, cuộn mình nằm dài lên bàn, không thể nhúc nhích. Cô bèn nhân cơ hội bắt lấy hai tay ông ta bẻ ra sau lưng, lúc này mới khống chế được.
Hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, mặt cô càng đỏ. May là anh không hỏi nhiều, có lẽ vì bản thân cũng tưởng tượng được. Anh kéo cô quay về văn phòng, để cô ngồi trên sô pha, còn mình loay hoay tìm thứ gì đó.
Anh nhớ trong phòng có đặt hộp thuốc chuẩn bị cho cô. Anh mang về sô pha, thoa thuốc lên cổ, tay, những chỗ có thương tích trên người của cô.
Tang Cẩn sợ nhất là lúc anh im lặng như vậy, càng không ngừng giải thích: "Vừa rồi anh cũng thấy đấy, em không sao, em còn bắt được ông ta."
"..."
"Thật sự không đau mà, qua vài ngày nữa sẽ khỏi."
"..."
Bàng tướng quân, anh có thể nói một câu với tướng quân phu nhân không?"
"..."
Bàng Lỗi thoa thuốc xong cho cô liền thu dọn, sau đó nghiêm túc nói chuyện: "Thứ nhất, em phải đề cao sự an toàn! Khi cảnh sát đối mặt với côn đồ, em hẳn biết phải làm thế nào đúng không? An toàn là trên hết, không phải giống em, biết rõ hỏi chuyện không được còn tiếp tục thẩm vấn. Thứ hai, sau khi vụ án kết thúc, mỗi ngày 5h sáng em phải dậy tập thể dục cho anh, mỗi ngày chạy bộ 10km. Còn nữa, mỗi ngày phải tập đấm quyền, chừng nào đánh thắng anh em mới được coi là tốt nghiệp!"
"..."Lần này tới lượt cô im lặng, tập thể dục đương nhiên không thành vấn đề, không phải cô vẫn thường xuyên tới phòng tập thể hình sao? Chạy bộ, mỗi ngày 10km, đây không phải là lấy mạng cô hả? Còn muốn đánh quyền, đánh thắng anh mới được tốt nghiệp, điều này có thể xảy ra sao?"
Cô im lặng thật lâu, nhịn không được liền hỏi: "Anh đang muốn em gác bút để tập binh đao sao? Anh có thể đừng lấy chính mình làm vật so sánh không? Em cùng Thích Nguyệt đánh lại anh thì được tốt nghiệp nha?"
Vật so sánh?
Bàng Lỗi không ngừng lặp đi lặp lại ba từ này trong lòng, khóe miệng khẽ động, trực tiếp coi lời mặc cả của cô gạt đi: "Không được, không có gì thương lượng hết. Còn nữa, từ giờ trở đi, không có sự cho phép của anh, em không được một mình tới phòng thẩm vấn gặp nghi phạm." Nói xong, anh đứng dậy đi về bàn làm việc, sau đó liền ném cho cô nhiệm vụ, "Em dựa theo bản đồ điều tra núi Đại Hà, đem tất cả tư liệu liên quan tập hợp lại. Những việc khác không cần em quản, đừng đi lung tung."
Tang Cẩn thấy anh tuy vẫn tức giận nhưng trong lời nói vẫn lộ ra sự lo lắng, cô không dám cãi lại, chỉ đành ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, đứng dậy trở về vị trí của mình.
Cô về chỗ ngồi, bắt đầu điều tra tài liệu liên quan tới núi Đại Hà, không dám lộn xộn.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tra tài liệu xong, Tang Cẩn đóng gói thành một tệp gửi cho Bàng Lỗi, lúc này mới thở phào một tiếng, lưng dựa ra sau, duỗi người. Nhìn ghi chép lịch trình, cô bỗng nhớ tới một chuyện liền gọi cho Trình Dung. Điện thoại trước sau vẫn không liên lạc được. Cô gọi thêm một cuộc hỏi đồng nghiệp đã tra ra vị trí của Trình Dung chưa, nhưng kết quả vẫn là không có tin tức.
Tang Cẩn tìm hồ sơ của Trình Dung, gọi cho mấy hãng hàng không xem tuần này cô ấy có đặt vé máy bay không. Không có, bên phía đường sắt và hàng hải cũng tra một lần, nhưng vẫn không có.
Cô buông điện thoại, lần nữa đọc tư liệu của Trình Dung, các mối quan hệ xã hội, trường học đều viết rất đơn giản, riêng mục thành viên gia đình lại bỏ trống. Cô không khỏi thắc mắc, vì sao với một hồ sơ không đầy đủ, cô ấy có thể hành y chứ? Chỉ là, rất nhanh cô nghĩ tới chính mình, loại hồ sơ này đôi khi có đã là tốt rồi.
Cô buông tư liệu xuống, chuẩn bị làm việc, tầm mắt lại xẹt qua lịch để bàn, sau đó đối chiếu với thẻ căn cước của Trình Dung, đột nhiên vô tình phát hiện ngày đó chính là sinh nhật Trình Dung.
Cô nhớ hôm qua có người tới báo, tối thứ sáu gần công viên phía Đông, có người hỏi đường đi mua bánh ngọt. Cô không khỏi chấn động, lập tức đứng dậy đi vào phòng, đem phát hiện này nói cho Bàng Lỗi.
Bàng Lỗi nhíu mày: "Em nghi ngờ hung thủ mua bánh ngọt là vì Trình Dung sao? Việc này có vấn đề gì?"
"Bánh ngọt này không phải chiếc bánh sinh nhật bình thường, điều này chứng minh mục đích thật sự của hung thủ là Trình Dung. Hiện tại Trình Dung đã mất tích."
"Trình Dung mất tích?" Bàng Lỗi nhanh chóng gọi điện thoại xác nhận. Nghe câu trả lời từ đầu bên kia, anh ra lệnh, "Lập tức đi tìm Trình Dung, kêu chủ nhà tìm cách mở cửa phòng trọ cô ấy, cẩn thận kiểm tra từng góc phòng xem có manh mối gì để lại không?"
Tang Cẩn vô cùng bất an, nếu sáng nay cô không thả Trình Dung đi, cô ấy chắc chắn sẽ không mất tích. Cô nhịn không được mà hỏi: "Liệu có khả năng cô ấy bị hung thủ bắt đi rồi không?" Suy đoán này càng khiến cô không yên lòng.
Bàng Lỗi lắc đầu: "Em không hiểu đàn ông rồi. Hung thủ tính tình ngạo mạn, người phụ nữ hắn muốn chinh phục nhất định phải cam tâm tình nguyện đi theo, nếu không hắn sẽ không tùy tiện ra tay ép buộc. Nếu hắn muốn dẫn cô ấy đi thì đã không chờ tới hôm nay.
"Nhưng hắn ta không phải đàn ông bình thường! Còn nữa..." Trong đầu Tang Cẩn còn một nghi vấn, cô chưa kịp nói ra thì cửa phòng lập tức truyền tới tiếng gõ cửa. Cô lập tức xoay người đi mở cửa.
Chu Tiểu Vạn nói hai ba câu đã báo cáo xong tin tức. Bàng Lỗi không nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh: "Lập tức truy nã, điều động lực lượng xuất kích, toàn bộ truy bắt hung thủ!"