Ngày hôm sau như thường lệ Vân Thiên Nhược đi làm, đặc biệt là hôm nay công việc thế nhưng ít đi. Trưa, Vân Thiên Nhược tự mình đi ăn cơm, đây là họ bán ở trong công ty để phục vụ nhân viên. Vì Vân Thiên Nhược không thân thiết với một ai, nên đành ngồi một mình.
" Cạch ". Một phần thức ăn nữa đặt trên bàn đối diện Vân Thiên Nhược.
Là Tăng Nhu Đình
" Tôi có thể ngồi cùng không? ". Tăng Nhu Đình đã ngồi xuống, lại một mực nhìn Vân Thiên Nhược hỏi.
" Cô tự nhiên! ". Không để ý, Vân Thiên Nhược tiếp tục ăn.
Nếu có thể Vân Thiên Nhược nhất định sẽ " không được ". Vẫn là phép lịch sự tối thiểu không phải sao.
" Nghe nói hôm qua là cô chọc giận Giám Đốc?". Tăng Nhu Đình vào vấn đề chính, nhìn sắc mặt dửng dưng của Vân Thiên Nhược mà hồ nghi.
Mọi người trong công ty đều loan nhau, Vân Thiên Nhược chắc chắn là sẽ bị đuổi việc. Trước giờ chưa ai dám ngủ gục như Vân Thiên Nhược vậy.
Vân Thiên Nhược biết Tăng Nhu Đình sẽ không đơn giản mà ngồi ăn. Cô bày ra bộ dạng thản nhiên:
" Không có a, gan tôi không có to như vậy!".
Tăng Nhu Đình vẫn là không tin: " Vậy anh ấy cùng cô ra ngoài là... ". Tăng Nhu Đình nghĩ mãi cũng không thông, Trình Dật Hàn như vậy dẫn Vân Thiên Nhược có thể đi đâu. Tối qua Trình Dật Hàn cũng không có gọi cô đến biệt thự của anh.
" Giám Đốc là đi gặp khách hàng ". Vân Thiên Nhược chỉ biết nói như vậy, không thể nói cô bị " cảnh cáo ".
Tăng Nhu Đình cũng không hoàn toàn tin, nhưng mà cô ta cũng không phải không biết Trình Dật Hàn. Trình Dật Hàn không thích quan hệ mập mờ với cấp dưới, Giản La Ân cũng không có được sự để ý của anh. Vân Thiên Nhược như vậy tầm thường, thấp kém sao lại có thể.
Trình Dật Hàn mấy hôm nay bận rộn cho một dự án lớn, không có làm khó dễ Vân Thiên Nhược. Hai người họ cũng không có chạm trán.
Cuối tuần Trương Băng Khanh hẹn gặp Vân Thiên Nhược đi ăn cơm trưa nhưng không ăn liền mà trò chuyện trước.
Trương Băng Khanh biết Vân Thiên Nhược làm trong công ty của Trình Dật Hàn thì vô cùng cao hứng. Nhân tiện, Trương Băng Khanh hỏi một chút vấn đề.
" Nhược Nhược, cậu cảm thấy Trình Dật Hàn như thế nào? ". Trương Băng Khanh thật muốn biết, Vân Thiên Nhược có suy nghĩ như thế nào về người đàn ông hoàn hảo như thế.
Vân Thiên Nhược chấn động, Trương Băng Khanh sao lại hỏi cô như vậy, lẽ nào đã biết gì rồi. Vân Thiên Nhược điềm tĩnh:
" Trình Dật Hàn là sếp, tớ không hiểu biết gì về anh ấy đâu!".
Trương Băng Khanh gật gật đầu, Vân Thiên Nhược nói vậy cũng có lí, Trình Dật Hàn như thế nào xuất chúng ai cũng nhìn thấy điều đó. Những cái có thể thấy, ai cũng biết. Còn nhiều cái chẳng một ai nhìn ra được. Trình Dật Hàn luôn bình tĩnh, âm trầm, lạnh lùng không ai đoán ra được.
Vân Thiên Nhược không đoán ra được Trương Băng Khanh là ý gì, tò mò không thôi:
" Sao đột nhiên cậu hỏi vậy? ".
" Tớ nói cậu biết chuyện này. Thật ra tớ và Hàn có hôn ước". Trương Băng Khanh là một vẻ ngượng ngùng, lại không thấy được khuôn mặt đã tái nhợt của Vân Thiên Nhược.
Như là sấm đánh ngang tai vậy, chuyện này tại sao cô không biết, cái gì cũng không hay. Chuyện hôn nhân đại sự sẽ không ai đem ra đùa.
" Cậu sẽ không đùa chứ, tại sao tớ không nghe cậu nhắc đến ". Giọng nói Vân Thiên Nhược đã không còn trấn định nữa rồi.
" 7 tháng trước, ba mẹ tớ mới nói. Cậu biết không tớ vui đến sắp khóc! ". Có thể lấy được Trình Dật Hàn là ước muốn nhiều cô gái, Trương Băng Khanh cũng không ngoại lệ.
" Cậu... Cậu yêu Trình Dật Hàn?". Vân Thiên Nhược không biết đây có phải là chuyện vui không nữa, sao cô lại thấy tim nhói đến ngộp thở.
Trương Băng Khanh chống cằm suy nghĩ một hồi, lại mang theo chút đau thương trên mặt, chậm rãi nói:
" Tớ cũng không biết rõ cảm xúc của bạn thân là như thế nào? Tớ muốn được ở bên anh ấy, nhìn anh ấy. Gặp anh ấy rồi tớ lại không biết nói gì, nhưng khi không gặp tớ cũng không cảm thấy quá nhớ nhung. Anh ấy đối với tớ rất lạnh lùng, tớ cũng không thấy buồn. Tớ hỏi anh ấy đi chơi, anh ấy không đi tớ cũng sẽ không cảm thấy quá thất vọng. Anh ấy dường như tương kính như băng, anh ấy đôi khi thất thần nhìn tớ. Ánh mắt ôn nhu nhưng tớ biết ánh mắt ấy không dành cho tớ. Cậu nói xem, tớ như vậy là như thế nào? ".
Vân Thiên Nhược lắc đầu ngán ngẩm, sao lại hỏi cô chứ, mối tình đầu không thành. Từ đó cô lại không muốn yêu ai nữa.
Hai cô gái đờ đẫn nhìn nhau.
Bỗng dưng, một thân thể nam nhân ngồi xuống ghế bên cạnh Vân Thiên Nhược. Ngạc nhiên nhìn:
" Âu Dương Thần! ". Sao anh ta lại có mặt ở đây.
" Xin lỗi, chúng tôi đến muộn! ". Âu Dương Thần tự nhiên nói, mắt nhìn về phía cửa.