Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 21



Cuộc điện thoại này làm Lộ Mạn Hề lâm vào trầm mặc.

Đời trước lúc tâm tình Kỷ Thừa Hoài tốt cũng sẽ nói loại lời này, nhưng mỗi lần cô sẽ không đáp lại dù cho bất luận là cái gì.

Dần dà, anh cũng không nói nữa.

Hiện tại lại lần nữa nghe được anh trêu chọc, Lộ Mạn Hề thế nhưng lại có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời.

Kỷ Thừa Hoài không nghe được câu trả lời, cho rằng cô hiểu lầm ý tứ của mình, vội vàng giải thích: "Anh tự nhiên sẽ không đáp ứng, Chu Chỉ nên vì hành vi của mình mà trả giá lớn, chỉ cần Lôi Tranh không làm quá phận, anh sẽ không quản."

Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ còn phải giống đời trước?

Không phải nói muốn yên phận làm chim hoàng yến cho tốt hay sao?

Nếu quan hệ giữa bọn họ tốt hơn một chút thì sự khống chế của Kỷ Thừa Hoài với cô cũng sẽ thả lỏng, việc này đối với cô mà nói là chuyện tốt.

Lộ Mạn Hề ấp ủ một chút, làm ngữ khí của mình mang theo ý vị làm nũng, "Sư tử Hà Đông buồn ngủ, không muốn cùng anh nói chuyện nữa."

Kỷ Thừa Hoài trố mắt, ngay sau đó phản ứng lại, khó nén sung sướng, "Được, em ngủ đi, đắp chăn đàng hoàng, cẩn thận cảm mạo."

Mặc kệ thế nào, hành động này của Lộ Mạn Hề đã làm Kỷ Thừa Hoài cao hứng, nếu anh giúp Chu Chỉ lúc này, tâm tình của cô khẳng định sẽ không xong.

Đương nhiên từ chuyện này cũng có thể nhìn ra một chút, Kỷ Thừa Hoài cũng không phải một người nhớ tình cũ, bằng hữu tốt của ba mẹ đã qua đời, anh cũng có thể không nể mặt mũi.

Lộ Mạn Hề vui mừng đồng thời cũng khó tránh khỏi sẽ kinh hoảng. Nếu có một ngày, Kỷ Thừa Hoài tìm được chân ái, chán ghét cô, cái gọi là tình cũ anh hẳn cũng sẽ không để ở trong mắt đi?

Tuy rằng nói cô là người rất tự giác, một khi anh buông tha cô, cô tuyệt đối sẽ trốn đến rất xa, nhưng lòng ghen ghét của phụ nữ ai có thể khống chế, nếu là ngồi ở trong nhà mà nồi cũng có thể rơi trên người cô thì làm sao bây giờ?

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lộ Mạn Hề không chờ mong chân ái của Kỷ Thừa Hoài xuất hiện.

Nếu chân ái của anh là người thiện lương thì còn dễ nói, nếu là như Chu Chỉ thì thật sự rất đáng buồn.

Nội tâm Lộ Mạn Hề vô cùng mâu thuẫn tắt đèn.

Hiện tại cô cầu nguyện thêm một điều, cầu nguyện chân ái của Kỷ Thừa Hoài là chân thiện mỹ.

Lại đem tình huống này đặt ở hậu cung kịch, cô chính là sủng phi tấm bia đỡ đạn, mở màn nhận hết sủng ái, kết quả nữ chủ xuất hiện, sủng phi cũng tiến vào lãnh cơm hộp[1].

Lãnh cơm hộp[1]: ý nói một nhân vật trong câu chuyện biến mất hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tử vong, xuống đài. Lúc quay phim, khi một diễn viên hết vai sẽ được lãnh thù lao và cơm hộp.[Nguồn google]

Lộ Mạn Hề ngủ không yên, từ dưới gối lấy điện thoại ra, kiểm tra số dư trong tài khoản của mình.

Mấy năm nay không tính tiền của Kỷ Thừa Hoài cho, chỉ tính thù lao đóng phim còn có phí người đại diện, cộng lại cũng đủ cho cô tiêu xài mấy đời.

Cô nghĩ kỹ rồi, chờ Kỷ Thừa Hoài tìm được chân ái, ngay lập tức cô sẽ ra nước ngoài, tuyệt không làm bia đỡ đạn chướng mắt.

Bất quá, lại nói lại, Kỷ Thừa Hoài có tìm được chân ái của mình không?

Nghĩ đến một năm sau Kỷ Thừa Hoài không biết vì nguyên nhân gì mà chết, lòng Lộ Mạn Hề liền trầm xuống, cô không thèm cái tài sản gì của anh nhưng một người sinh hoạt nhiều năm với mình như vậy, khả năng không bao lâu sẽ chết, chỉ là ngẫm lại sẽ khó tránh khỏi khó chịu.

Được rồi, hai người bọn họ cũng không thiếu nợ nhau, một năm này khiến cho anh tận lực vui vẻ một chút đi.

Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm.

Mặt khác bên kia sau khi tắt điện thoại, Kỷ Thừa Hoài vô cùng trịnh trọng mở thông tin ra sửa chữa Lộ Mạn Hề thành "Sư tử Hà Đông".

Nghĩ nghĩ, anh lại đem tên trên WeChat sửa lại.

Làm diễn viên nhất sợ hãi mùa chính là giữa hè cùng trời đông giá rét.

Mùa hè quay phim đô thị còn tốt, nếu là quay phim cổ trang, ăn mặc diễn phục thật dày, tư vị bị cảm nắng cũng không quá khó chịu.

Trời đông giá rét lạnh thấu xương, lúc đóng phim cũng là khảo nghiệm lực ý chí của con người.

Sáng sớm tinh mơ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, đoàn phim đã bắt đầu quay. Lộ Mạn Hề vì lên tinh thần một chút, buổi sáng đều dùng nước lạnh rửa mặt, mới vừa hóa trang tốt, mặc cổ trang vào, nhìn thoáng qua nhóm nhân viên công tác bận rộn, trên mặt toàn là buồn ngủ.

Nữ vai phụ là người tính tình ngay thẳng, cô cùng Lộ Mạn Hề ở cùng một phòng hóa trang. Lúc này thấy đạo diễn không ở đây liền bắt đầu nôn mửa, "Cái này cả nước đều thống nhất bảy ngày nghỉ mà chúng ta lại cư nhiên chỉ có ba ngày nghỉ, tôi ngồi máy bay về nhà một đi một về đều vội trong một ngày, cũng chỉ có thể ngốc ở nhà hai ngày, thật là...... diễn viên mới là nghề nghiệp khó khăn nhất trên thế giới!"

"Nên thấy thỏa mãn." Người đại diện của cô ấy trợn mắt trắng, "Nghe nói đoàn phim cách vách kia cũng chỉ được nghỉ có một ngày đêm giao thừa."

"Về sau nếu ai nói diễn viên kiếm tiền dễ dàng, tôi có thể đánh chết hắn."

"Tiền khó kiếm, phân khó ăn."

Hai người kia một đi một về, làm cho Lộ Mạn Hề cười ha ha.

Cái này trong hội khác không nói, ít nhất tất cả mọi người đều có thể duy trì mặt ngoài hài hòa.

Nữ vai phụ cô cũng rất thích, tính tình ngay thẳng, không nhiều tâm tư xấu, hai người cũng có thể trò chuyện một chỗ đi.

Hai người tuổi tương đương, chẳng qua tư lịch kém nhau điểm lớn, nữ vai phụ cũng ngượng ngùng gọi chị đối với người còn nhỏ hơn mình mấy tháng, "Mạn Hề, cô sẽ làm gì vào ngày lễ?"

Lộ Mạn Hề hướng cô cười, "Ngủ."

"Ha ha ha ha! Chờ bộ phim này đóng máy, tôi muốn ngủ ba ngày ba đêm!"

Đối diễn viên mà nói, xa xỉ nhất là hưởng thụ việc ngủ đến tự tỉnh.

Diễn viên khó khăn, sinh hoạt người đại diện cũng sẽ không tốt ở chỗ nào.

Hôm nay quay cảnh này có thể nói là nước ngoặt quan trọng, Lộ Mạn Hề chỉ là ấp ủ cảm xúc cũng mất mấy ngày.

Cô thật sự không muốn để lại cái tiếc nuối nào, đời trước 《 Phượng Tê Ngô 》 thuận lợi phát sóng, hơn nữa ratings dẫn đầu, nhiệt độ thảo luận trên mạng cao mãi không hạ, khán giả cũng không phải đồ ngốc, giai đoạn trước kỹ thuật diễn của cô được tán thành, tới hậu kỳ hoàn toàn lại theo không kịp, thậm chí một lần bị nam chính Lôi Tranh kéo đi. Tuy rằng tổng thể mà nói, biểu hiện của cô đã tính không tồi, nhưng chỉ có người trong nghề với chính cô mới biết được, cô không có phát huy được trình độ mà cô nên có.

Nếu nói vốn dĩ đã không được, vậy thì còn có thể thản nhiên tiếp thu, nhưng mấu chốt là, cô có năng lực này, lại không có phát huy hết.

Hiện tại cơ hội lại tới một lần nữa, cô thực sự không muốn để lại bất kỳ sự tiếc nuối nào nữa.

Nữ chính cùng nam chính thật sự quyết liệt.

Không giống với các bộ phim trước đó, tình yêu của nam nữ chính tất nhiên là viên mãn, lại hoặc là nói là tràn ngập năng lượng nhưng bộ này không giống. Nam chính giai đoạn trước cùng nữ chính nắm tay cùng chiến, chờ hết thảy kết thúc tất cả, sau khi vị trí của nam chính đã ổn, hai người lại không thể tránh khỏi lâm vào trong nghi kỵ, phân đoạn nam chính cùng nữ chính phần hậu kỳ đánh cờ mới là đoạn xuất sắc nhất trong bộ phim.

Khả năng đây chính là dáng vẻ của tình yêu nên có.

Vận mệnh đã sắp đặt là tình nhân, cũng là đối thủ hung ác nhất.

Trong cung điện lạnh băng, Hoa Huyên một thân bạch xiêm y màu nguyệt bạch, trên đầu chỉ đơn giản là trâm ngọc làm trang trí. Nàng chậm rãi đi đến bên người Tề Hoàng. Hai người đã từng yêu nhau như vậy, hiện giờ vượt qua đủ loại khó khăn, rõ ràng dựa vào cùng nhau, tâm lại càng ngày càng xa. Sắc mặt Hoa Huyên thong dong mà đem chính đầu tóc mình cùng tóc của hắn tết cùng một chỗ, nhất cử động này của nàng làm Tề Hoàng nhớ lại ngày xưa ân ái, sắc mặt cũng chậm rãi nhu hòa.

"Hoàng Thượng." Hoa Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng đã thật lâu thật lâu không có kêu tên của hắn, "Nếu lại đến một lần nữa, người sẽ còn lựa chọn ta sao?"

Tuy rằng nàng giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế nhưng qua cầu rút ván, Tề Hoàng đối nàng cũng có rất nhiều nghi kỵ. Chỉ là bởi vì tình ý quá khứ nên đối với nàng kiêng kị, hiện giờ bất quá cũng chỉ là duy trì hòa bình mặt ngoài.

Tề Hoàng cũng bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này, thật lâu sau hắn lắc lắc đầu, "Không có gì phải hối hận."

"Ta lại hối hận." Ánh mắt Hoa Huyên đạm nhiên cười, "Thế gian này tình cảm phu thê bất quá là như vậy, có thể cộng khổ, lại không thể cùng cam, chỉ là ta hiểu quá muộn."

Nói tới đây, ánh mắt nàng trở nên quyết tuyệt lên, trong tay cầm chủy thủ, Tề Hoàng theo bản năng mà lui về phía sau.

Hoa Huyên lại dùng chủy thủ đem biên kết tóc cắt đứt, tóc một sợi một sợi rơi xuống trên đất lạnh.

Nàng xoay người đi ra vài bước, lúc ánh mắt Tề Hoàng kinh ngạc, nàng hành lễ, lạnh nhạt trở lại, "Thần thiếp cáo lui."

"Cắt!"

Trần đạo diễn ở phía trước gấp đến độ bốc hỏa, kỹ thuật diễn Lộ Mạn Hề đích xác không tồi, nhưng cần phải làm như thế nào diễn được Hoa Huyên phần hậu kỳ tàn nhẫn, đây thật sự là một vấn đề.

Rốt cuộc thì cô quá mức trẻ tuổi, Trần đạo diễn vốn dĩ cho rằng hậu kỳ phải được đánh bóng lại, không nghĩ tới Lộ Mạn Hề cư nhiên làm cảm giác diễn hắn muốn xuất hiện!

Thân là nam chính Lôi Tranh cũng chấn động không thôi.

Tác phẩm của Lộ Mạn Hề mấy năm nay hắn đều đã đi xem, coi như là đủ tư cách, nhưng cách ưu tú còn kém một khoảng.

Hoa Huyên trước nay đều không phải nữ nhân do dự không quyết đoán, chẳng qua phía trước bị tình cảm che mắt, nàng không nhìn thấy nam nhân của nàng từ khi bước lên ngôi vị hoàng đế đã bắt đầu thay đổi.

Diễn xuất Hoa Huyên tuyệt vọng cũng không khó, khó chính là làm thế nào có thể khống chế tốt đối với một người đã là phu quân lại là nam chính quân vương hết hy vọng.

Cái mức độ này không tốt lắm.

Nếu biểu hiện đến quá mức, nhân vật liền hỏng rồi, rốt cuộc Hoa Huyên vẫn là nữ tử mưu trí gan dạ sáng suốt hơn người.

Nếu biểu hiện quá bình tĩnh, cũng là hỏng rồi, rốt cuộc Hoa Huyên vẫn yêu tha thiết Tề Hoàng.

Lộ Mạn Hề đắn đo đến độ vừa vặn tốt, tin tưởng nếu kế tiếp quay đều là loại trạng thái này mà nói, chờ 《 Phượng Tê Ngô 》 chính thức phát sóng, sự nghiệp Lộ Mạn Hề cũng sẽ có một bậc thang mới.

Hôm nay diễn khó lại nhiều, liên tiếp quay chụp mười mấy giờ. Lúc kết thúc quay chụp, Lộ Mạn Hề mệt mỏi đến thành cẩu.

Hiện tại cô cũng lười tháo trang sức, chỉ muốn trở lại khách sạn nằm xuống liền ngủ.

Nào biết cô mới vừa trở lại phòng, điện thoại lại vang lên.

Lộ Mạn Hề tưởng Kỷ Thừa Hoài gọi, cầm lấy điện thoại còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Lại là Lôi Tranh gọi tới?

Hai người đã nhiều năm không gọi qua điện thoại?

Hiện tại đều là rạng sáng, hiện tại gọi điện thoại lại đây, chẳng lẽ là có việc lớn trời sập gì?

Lộ Mạn Hề không có do dự, bấm nghe.

Lôi Tranh không phải người lỗ mãng, trừ phi là có việc vô cùng trọng yếu, bằng không cho dù hiện tại là ban ngày ban mặt, hắn cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại mới vừa kết nối, Lộ Mạn Hề còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được ngữ khí áp lực của Lôi Tranh: "Mạn Hề, có thể xin cô giúp tôi một chuyện được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.