Ở trong đầu của Trình Tích, Lộ Mạn Hề vô cùng đáng thương, hành vi bị giam cầm, kim chủ lại không coi cô là chuyện quan trọng, về sau tuổi già sắc tàn bị vứt bỏ, chỉ là ngẫm lại đều nhịn không được phải vì cô mà điểm một loạt sáp.
Lộ Mạn Hề không biết mình đang được đồng tình, cô theo Kỷ Thừa Hoài về nhà, chuẩn bị chỉnh lại nguyên liệu để nấu cơm.
Trước kia Kỷ Thừa Hoài ở nước ngoài toàn là tự mình xử lý sinh hoạt hàng ngày, tuy rằng chưa làm qua vài bữa cơm, nhưng nhìn dụng cụ trong bếp một cái, nên sử dụng ra sao trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Lộ Mạn Hề lại càng không cần phải nói, lúc ấy cô mới xuất đạo, mặc dù có thù lao đóng phim, nhưng cũng không phải rất nhiều, vào lúc không diễn, cô đều là ở trong phòng trọ của mình xuống bếp nấu cơm, mấy năm nay tuy rằng không xuống lại bếp, nhưng cũng có thể nấu vài món ăn.
Không sai biệt lắm bận rộn gần một giờ, chuẩn bị xong nồi lẩu, đồ ăn cũng làm xong, trong phòng có mùi dầu khói không thể né tránh, bất quá bận rộn như vậy xong, ngược lại khiến cho căn nhà càng có thêm một tia năm mùi vị.
Bữa tiệc lớn trên bàn, nồi lẩu đang sôi, thịt bò viên cá viên quay cuồng, phòng trong mở máy sưởi. Trong không khí như vậy, dù cho đối diện là Kỷ Thừa Hoài, cô cũng cảm giác được tư vị của hạnh phúc.
“Chờ cơm nước xong cùng anh đi một nơi không?”
Hai người không phải là người lắm lời, ở bên nhau nhiều năm như vậy, trên người đã lẫn thói quen của nhau, cho dù một ngày một câu không nói, cũng sẽ không xấu hổ.
Lộ Mạn Hề cho rằng anh muốn cô cùng đi xã giao, tuy rằng một bụng không vui, bất quá vẫn là gật gật đầu, “Được.”
Tuy rằng cô chưa bao giờ cho rằng Kỷ Thừa Hoài là bạn trai của cô, nhưng đối với bên ngoài mà nói, kim chủ với thân phận tình nhân, cũng là cần bạn bè nam nữ làm tấm màn che.
Lộ Mạn Hề biết, trước mắt bên người Kỷ Thừa Hoài chỉ có một người phụ nữ là cô. Đây đối với cô mà nói thì là chuyện tốt, nhưng cũng không phải tốt như thế, một mặt không có oanh oanh yến yến, cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc trước có nữ diễn viên trong một đoàn phim chính là như thế, cô ấy cùng kim chủ có gia đình coi như xong, tiểu tam tình nhân càng là có vài người, mỗi ngày chỉ là tranh giành tình cảm đã tiêu phí không ít tâm tư. Cho dù bên cạnh Kỷ Thừa Hoài có phụ nữ khác, cô cũng khinh thường với việc đi “tranh sủng”, nhưng thế đạo chính là như vậy, ở trong nhà nơi nào cũng không đi, cái nồi này cũng sẽ đập trên người, cho nên Kỷ Thừa Hoài “giữ mình trong sạch” như bâu giờ với cô mà nói là một chuyện tốt.
Bởi vì cô là “duy nhất”, cho nên ra bên ngoài, cho dù cùng anh đi xã giao, những bằng hữu của anh cũng chưa bao giờ dám xem thường cô.
Người trong giới của Kỷ Thừa Hoài đều vô cùng thực tế. Lúc trước một người bạn của anh mang một cô bạn gái mà không phải bạn gái cũng chẳng phải vợ, mấy ông chủ khác còn quang minh chính đại cùng kia cô gái kia nói lung tung cố ý khiêu khích cô, quan trọng nhất chính là, vị bạn kia cư nhiên còn cười tủm tỉm.
Cẩn thận ngẫm lại, những cái nhóm tiểu tam tre già măng mọc đó, nếu chỉ là vì tiền tài thì còn tốt, nếu muốn một danh phận, thật là quá ngu xuẩn, những người này từ đáy lòng khinh thường các cô.
Không tốt ở chỗ, chọc sống Kỷ Thừa Hoài kỳ thật rất đơn điệu, cho nên ngoài công việc, toàn bộ thời gian anh đều dành cho cô, có đôi khi cô vẫn là ăn không tiêu.
Kỳ thật Kỷ Thừa Hoài thật sự rất trạch, khi anh nghỉ ngơi, một ngày không ra khỏi cửa cũng có thể, đương nhiên…… Này cũng không có gì tốt để chê người ta, bởi vì cô cũng giống thế.
Paparazzi sở dĩ không chụp được ảnh của bọn họ, một phương diện là sợ hãi thủ đoạn của Kỷ Thừa Hoài, về mặt còn lại là…… chụp không được.
Có đôi khi Lộ Mạn Hề cũng sẽ suy nghĩ, trừ bỏ tính cách bá đạo của Kỷ Thừa Hoài, kỳ thật trong cuộc sống bọn họ vẫn là vô cùng hợp.
“Trình Tích với bên Hoành Đạt kia nói chuyện, hẳn là muốn ký hợp đồng.”
Kỳ thật lúc bọn họ ăn cơm sẽ rất ít nói chuyện phiếm, không, chính xác ra, trong trí nhớ của Lộ Mạn Hề, bắt đầu từ năm ngoái, cuộc nói chuyện giữa bọn họ càng ngày càng ít, cô không đưa ra đáp lại gì, Kỷ Thừa Hoài về sau cũng trầm mặc hơn rất nhiều.
Tình huống anh chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm giống như vậy đã ít lại càng ít, nên nói trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô không tồi sao?
Trình Tích ký hợp đồng với Hoành Đạt, căn bản Lộ Mạn Hề cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì đời trước cũng như thế này.
Kỳ thật Trình Tích cũng không có lựa chọn, hiện tại mấy nghệ sĩ có thể hô mưa gọi gió đều tự mình mở phòng làm việc, trước mắt Trình Tích còn chưa có cái năng lực cùng tài chính kia, mặt khác mấy công ty quản lý cố ý hướng tới, đều nổi danh hạ lực nâng người mới, có thể phân tài nguyên đến danh nghĩa Trình Tích thật sự là hữu hạn, để cô ta với nhóm tiểu thịt tươi đi làm vai phụ, lấy tính cách Trình Tích tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chỉ là mãi cho đến đời trước cô nằm liệt giữa đường, tiếp diễn của Trình Tích đều là vô cùng giống nhau, cô ta muốn thử kính 《 Đường Cung truyền kỳ 》 cũng không có phần của cô.
Nhưng thật ra cô ta đã tham gia chương trình tạp kỹ, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đời trước Trình Tích đối với Hoành Đạt vô cùng bất mãn, thậm chí còn cùng một tiểu nữ sinh đang được nâng đỡ của Hoành Đạt xé bức, ở trong giới cũng là một trò để chê cười.
“Ừm” Lộ Mạn Hề ừm một tiếng, cũng không ngạc nhiên, “Hoành Đạt không tồi.”
Kỷ Thừa Hoài nhìn cô một cái, “Trình Tích này tâm thuật bất chính, về sau em vẫn là tận lực đừng cùng cô ta lui tới.”
Đời trước Lộ Mạn Hề so với đời này, vẫn là có chút phản nghịch.
Cô đương nhiên biết Trình Tích là người nào, chỉ là thích cùng Kỷ Thừa Hoài làm trái lại. Nếu là ở đời trước, cô khẳng định ầm ỹ hai câu với anh, hơn nữa còn sẽ vô cùng phản cảm anh sẽ can thiệp vào hành vi của mình như vậy.
Trọng sinh tới nay, cô ngược lại trở nên tâm bình khí hòa.
Đối nghịch với Kỷ Thừa Hoài, cũng không có chỗ tốt gì, tâm trí của Lộ Mạn Hề hiện tại đặc biệt kỳ quái, cô chỉ cần nghĩ đến Kỷ Thừa Hoài một năm sau khả năng sẽ nằm liệt giữa đường, cô liền đối với anh rất có kiên nhẫn, cảm thấy không cần thiết cùng anh quá mức so đo.
“Em biết.” Lộ Mạn Hề gắp thịt bò cho anh, “Chỉ là đều ở trong giới, cũng không thể vạch mặt. Nói lại, em ngược lại đã lợi dụng anh một lần.”
Kỷ Thừa Hoài kinh ngạc, “Lợi dụng? Xảy ra chuyện gì?”
“Trình Tích nghĩ muốn đến công ty của em, anh cảm thấy có thể thực hiện sao? Người này có chút……” Lộ Mạn Hề nghĩ nghĩ, ở sau lưng nói xấu người ta hình như cũng rất không đúng, “Dù sao cô ta đề nghị với em việc này, em mịt mờ biểu thị với cô ta rằng anh không muốn cho cô ta tới, cô ta liền không nói gì. Vừa rồi cho anh thịt bò, là thù lao lợi dụng anh, anh đã ăn, vậy không được so đo với em.”
Kỷ Thừa Hoài bị ngôn luận này của cô chọc cười, “Lúc trước em nằm viện, Trình Tích cũng tìm anh nói qua việc này.”
Lộ Mạn Hề có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trình Tích cư nhiên còn tìm Kỷ Thừa Hoài, cô truy vấn nói: “Vậy anh nói thế nào?”
“Để anh ngẫm lại…… À, anh nói với cô ta, việc này để em quyết định.”
Lộ Mạn Hề trợn mắt há hốc mồm, “Cái này tốt, Trình Tích khẳng định cảm thấy em ở chỗ này của anh ngay cả lời cũng không thể nói, còn không biết sẽ nghĩ như thế nào đây, em nói ngày đó ánh mắt cô ta nhìn em không đúng, hoá ra là cô ta thấy em đáng thương đồng tình với em a.”
“……” Kỷ Thừa Hoài vẫn là không hiểu mạch não của phụ nữ lắm.
“Bất quá đây cũng không quan trọng.” Lộ Mạn Hề nhìn anh một cái, “Dù sao tôn đại Phật này không ở miếu nhỏ này của em là đủ rồi.”
Kỳ thật cô nói chuyện này, là muốn nói cho Kỷ Thừa Hoài, cô không có yếu ớt, không có ngốc như anh tưởng tượng. Từ mười tám tuổi dốc sức làm việc, một năm kia cô nếm hết tình người ấm lạnh, người khác là ý tốt hay là ác ý, cô thật sự có năng lực phân biệt.
Kỷ Thừa Hoài muốn chính là toàn tâm ỷ lại bông hoa lụa của anh, nhưng cô không phải.
Có một ngày cô rời Kỷ Thừa Hoài đi, cô cũng có thể sống tốt hơn so với hiện tại.
Năm đó chỉ dựa vào năm trăm đồng, là có thể độc thân đến Đế Đô, một năm đó cô cũng tồn tại được, không cần dựa vào bất luận kẻ nào.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Kỷ Thừa Hoài không xuất hiện vào thời điểm đó, cô sẽ không đáp ứng việc quy tắc ngầm phát sinh ở trên người mình, cô không có dã tâm gì, không cần được người ta chú ý, chỉ cần có thể quay phim, cho dù là lại vai phụ, cô cũng nguyện ý, tóm lại là không đói chết.
Tâm tư phụ nữ so với đàn ông tinh tế hơn nhiều, cũng nhạy cảm hơn nhiều, ít nhất Kỷ Thừa Hoài hoàn toàn không có get đến ý tứ của Lộ Mạn Hề.
“Em ở chỗ của anh, nhất định có thể chen lời vào được.” Mấy ngày nay tình cảm của hai người không tồi, Kỷ Thừa Hoài nghĩ nghĩ, vẫn là đem lời trong lòng nói ra.
“Phải không?” Lộ Mạn Hề hoàn toàn không cảm giác được lời nói của mình ở chỗ của anh có bao nhiêu phân lượng.
Nếu anh thật sự để ý đến lời nói của cô, lúc trước sẽ không đối với Lôi Tranh như thế, cũng sẽ không đối với bạn của cô như thế.
Anh ghen ghét, anh có lòng chiếm hữu mạnh, đây đều không tính là gì, chính là không thể đem tiền đồ người khác không coi ra gì.
Với anh mà nói chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ một câu, lại lật đổ toàn bộ nỗ lực của người khác.
“Đương nhiên phải.”
Kỷ Thừa Hoài cũng không am hiểu nói lời âu yếm, rõ ràng ở thời khắc như thế, anh nói lên lời âu yếm êm tai, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ làm Lộ Mạn Hề có điều xúc động, nhưng anh sẽ không.
Chỉ nói không làm đàn ông không đáng tin cậy, nhưng những người đàn ông chỉ nói về điều đó đôi khi khiến cho người ta cảm thấy nghẹn khuất.
Cơm nước xong, Kỷ Thừa Hoài mang theo Lộ Mạn Hề ra cửa.
Kỷ Thừa Hoài đi đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng trắng, ngực Lộ Mạn Hề nhảy dựng, hoa này không phải tặng cho cô. Như vậy, lúc này rốt cuộc là muốn đi đâu?
Không trách Lộ Mạn Hề kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cô, Kỷ Thừa Hoài rất ít rất ít tặng hoa cho cô, mấy năm nay, số lần được Kỷ Thừa Hoài tặng hoa không vượt quá năm lần.
Kỷ Thừa Hoài không phải một người chơi lãng mạn, bắt đầu năm thứ nhất, thời điểm sinh nhật của cô, anh trực tiếp cho cô một cái thẻ, để cô thích gì thì mua.
Thẳng nam rất chán ghét đi chọn lễ vật, cảm thấy rất hao tâm tốn sức, hơn nữa dụng tâm chọn, có đôi khi đối phương còn không chịu nể mặt mũi, Kỷ Thừa Hoài không muốn lãng phí tâm tư vào việc này, cho nên thường xuyên chỉ là cho thẻ hoặc là chuyển khoản, để cô tự mình đi mua.
Nên khích lệ anh sao? Ngày 20 tháng 5 năm ngoái, anh cư nhiên thông suốt, chủ động tặng cô một bó hoa.
Lúc này Kỷ Thừa Hoài đi mua hoa, còn trịnh trọng mang cô đi cùng, như vậy, thấy người đó có bao nhiêu quan trọng a!
Lộ Mạn Hề đối với Đế Đô cũng không hiểu biết, tuy rằng cô mua nhà ở đây, nhưng mấy năm nay bận quá, cô cũng không có thời gian ra ngoài đi dạo, cho nên thật sự không biết Kỷ Thừa Hoài hiện tại lái xe đi nơi nào.
Không sai biệt lắm một giờ sau, Kỷ Thừa Hoài dừng xe, nắm tay Lộ Mạn Hề đi vào mộ viên, cả người cô đều sparta.