Phiền Toái

Chương 10: Lão yêu tinh mười bốn tuổi



Thật ra, trong lòng San Nương luôn không hiểu, người tính toán tỉ mỉ như lão phu nhân tại sao lại chọn cho con trai út không đáng tin của mình một nàng dâu càng không đáng tin hơn nhỉ?!

Mặc dù dòng dõi Diêu gia của Ngũ phu nhân là một nhánh rất có thể hữu dụng với Hầu gia, nhưng Diêu thị lúc ở nhà là con gái của vợ trước không được thương yêu, dù có đồ cưới phong phú thế nào nhưng với tính tình yếu mềm này của bà, không hẳn nằm trong ứng cử viên con dâu được lão phu nhân chọn trúng —— Cứ nhìn đại phu nhân và thiếu phu nhân Triệu thị lão phu nhân tự mình chọn là biết, con mắt chọn người của lão phu nhân rất độc đáo.

Mà khi San Nương tận mắt nhìn thấy Ngũ phu nhân thêu thùa dưới ngọn đèn Tây Dương, đột nhiên nàng hiểu ra, chỉ sợ cửa hôn nhân này mấu chốt nằm ở Ngũ lão gia… háo sắc.

Nghe nói lúc còn trẻ Ngũ lão gia hết sức ngang ngạnh, chưa bao giờ chịu cúi đầu trước lão phu nhân. Mà đối với lão phu nhân mà nói, có lẽ cảm thấy Ngũ lão gia bằng lòng cưới ai cũng không có gì khác nhau cả, chỉ cần đối phương là con gái Diêu gia là được.

Dưới ánh đèn sáng ngời, dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng Ngũ phu nhân vẫn như mới đôi mươi, trong ngũ quan đẹp đẽ đặc trưng của nữ tử phương Nam kia, một đôi mắt trong veo như trẻ thơ, thoạt nhìn có thể nhìn thấu như suối trong.

Mặc dù mới mười bốn tuổi, San Nương lại cảm thấy hình như mình đã thành lão yêu tinh. Đối mặt với một đôi mắt trong veo thế, nàng chợt có cảm giác tự ti. Nàng biết, cả đời này ánh mắt nàng sẽ không thể thuần khiết như Ngũ phu nhân.

“Đây là…?” Ngũ phu nhân dừng thêu thùa, cực kỳ ngạc nhiên nhìn San Nương đứng bên cửa khuê phòng.

San Nương không đợi Mã ma ma mở miệng, đã giành trước một bước tiến lên dập đầu thỉnh an Ngũ phu nhân, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Phu nhân, con gái đã trở về.”

Ngũ phu nhân bị tiếng ‘con gái’ này của nàng dọa ngẩn cả người, hơi luống cuống nhìn Mã ma ma.

Mã ma ma chỉ mím môi, không mở miệng, vẻ mặt không vui như bị người ta đắc tội.

Ngũ phu nhân lại sửng sốt, vừa muốn hỏi Mã ma ma đây là thế nào, liền nghe đứa nhỏ đang quỳ trước mắt kia cười nói: “Mấy năm nay, mặc dù con gái ở Tây Viên, nhưng trong lòng luôn nhớ nhà. Trong nhà một mình phu nhân vất vả, cũng không ai có thể san sẻ, dù cho Mã ma ma có lòng muốn giúp phu nhân, nhưng với một người như Mã ma ma, chỉ sợ chuyện có thể quản chung quy có hạn. Hôm nay con gái đã trở về, phu nhân cũng có thể thoải mái một chút.”

Khi đang nói chuyện, San Nương chỉ ‘chân thành’ ngưng mắt nhìn mẹ cả của nàng, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng cho Mã ma ma

Từ miêu tả của Phương ma ma, nàng đoán mẹ cả của nàng là một người sợ phiền toái —— Nếu người sợ phiền toái, vậy ta tỏ thái độ trước, ta trở về không phải tăng thêm phiền toái cho người, ngược lại còn có thể giúp đỡ người giải quyết phiền toái. Mặc dù thật ra ta cũng rất sợ phiền toái. Nhưng nếu bây giờ ta trốn tránh nó, ta sợ tương lai sẽ rước lấy càng nhiều phiền toái hơn, nên, xin lỗi Mã ma ma, ai kêu vừa rồi ta tỏ rõ với ngươi, ngươi lại muốn giẫm đạp ta chứ? Ta đành nghĩ cách kẹp chân ngươi thôi!

Mã ma ma ở một bên sao có thể nghe không ra ý nàng? Cái gọi là ‘một người như Mã ma ma’ kia, rõ ràng đang nói thế lực bà ta đơn bạc, ngầm chỉ thân phận bà ta thấp kém, không đảm đương nổi trọng trách quản gia này!

Bà ta sầm mặt, chợt bước tiến lên trước một bước, quỳ xuống bên cạnh San Nương, dập đầu cộp cộp một trận với Ngũ phu nhân, “Phu nhân thứ tội, lão nô không quản gia tốt, để cô nương vừa về liền không thuận mắt. Đã thế, lão nô tự thỉnh vinh dưỡng[1] cũng tránh cho phu nhân khó xử.”

[1]Vinh dưỡng: an dưỡng trong vinh quang

Quả nhiên! San Nương thầm bĩu môi, nàng chỉ sợ vị này không tiếp chiêu đó!

Vì vậy nàng ‘vội vàng’ lắc tay nói: “Không phải, không phải, Mã ma ma là người của phu nhân, sao con không hiểu lễ nghĩa như vậy, lần này về đi trêu chọc ma ma, huống chi ma ma lớn tuổi rồi còn phải vất vả giúp đỡ phu nhân, không có công lao cũng có khổ lao, con gái chưa đến mức không hiểu chuyện thế. Chỉ là…”

Nàng khó xử hơi cúi đầu, “Chỉ là…vừa rồi khi Ngô ma ma bên người lão phu nhân đưa con về, chứng kiến ngay cả di nương cũng chạy ra đón khách, bèn hỏi ma ma đặt thể diện của lão gia ở đâu… Phu nhân không biết, con nghe xong trong lòng khó chịu cỡ nào. Hơn nữa, Ngô ma ma đến lâu thế, bọn nha hoàn cũng không biết dâng trà, có thể thấy ma ma lớn tuổi rồi, không thể quản hết mọi việc. Tuy con gái còn nhỏ tuổi, nhưng thấy mà không vạch ra, thì thể diện của ngũ phòng chúng ta bị ném đi hết, huống chi con gái ở Tây Viên theo lão phu nhân học quản gia. Con gái cũng không ép buộc hay trỉ trích ma ma cái gì, con gái chỉ đơn thuần muốn giúp phu nhân thôi. Bởi vì truyền đi, người khác sẽ không nói hạ nhân sơ sót, mà nói phu nhân không đúng. Con gái không muốn lão gia và phu nhân bị mất mặt, mới vừa về liền liều lĩnh đắc tội ma ma, thật ra con gái chỉ có lòng tốt, vì danh tiếng của phu nhân, vì cái nhà này của chúng ta!”

Dưới ánh đèn Tây Dương sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn của San Nương kìm nén đến đỏ bừng, dáng vẻ cực kỳ sốt sắng không khỏi làm Ngũ phu nhân cảm động —— Đứa nhỏ nhỏ thế vì đắc tội lão phu nhân mà bị đuổi về. Lại còn chưa nghỉ ngơi chút nào, cứ như vậy bất chấp mệt mỏi, nhiệt tình một lòng muốn giúp đỡ bà…

Năm đó, lúc còn trẻ, bà cũng đã từng nhiệt huyết như vậy…

Ngũ phu nhân nhìn San Nương cảm khái không ngớt.

Chẳng qua…

Bà lại nhìn Mã ma ma.

Sao bà có thể không biết, Mã ma ma không thể thay thế bà trở thành chủ mẫu trong nhà chứ? Nhưng thật lòng bà không muốn đối mặt với mấy người kia, cũng không muốn đi xã giao, cả đời này bà chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của mình… Mà mấy năm nay, cũng may có Mã ma ma giúp đỡ bà, nếu không bà sợ bà đã sớm không chịu nổi…

Thấy bà rối rắm nhìn Mã ma ma, người thông minh như San Nương sao có thể không đoán được suy nghĩ của bà, vội nói: “Bây giờ Ngô ma ma trở về rồi, không biết muốn bẩm báo với lão phu nhân thế nào? Nếu lão phu nhân cảm thấy phu nhân quản gia không tốt, sợ là sẽ gọi phu nhân đến nói chuyện…”

Ở Tây Viên lâu vậy, nàng há có thể không biết, những phu nhân khác ước gì được lão phu nhân gọi đi ‘nói chuyện’, chỉ có Ngũ phu nhân là tránh không kịp. Thậm chí ngay cả ngày lễ, Tết, bà thà cố tình để mình bị bệnh cũng không chịu đi gặp lão phu nhân.

Một câu nói sau cùng này, quả nhiên khiến Ngũ phu nhân dao động.

Mã ma ma thấy tình thế không ổn, cuống quít dập đầu liên tục với Ngũ phu nhân, miệng chỉ nói: “Lão nô đáng chết, lão nô không hoàn thành trách nhiệm, để phu nhân mất mặt…”

Không đợi Ngũ phu nhân từ sau giá thêu bước ra đỡ Mã ma ma, San Nương đã đứng lên trước kéo cánh tay Mã ma ma: “Ma ma đừng thế mà, dọa phu nhân rồi! Ta nói vậy với phu nhân không phải có ý trách cứ ma ma đâu. Ma ma một lòng hầu hạ phu nhân, còn khổ cực giúp phu nhân quản gia, trong lòng ta không biết nên bày tỏ sự cảm kích với ma ma thế nào! Ta chỉ muốn phu nhân biết, hiện tại ta đã trưởng thành, về sau cũng có thể thay phu nhân phân ưu.”

Nhìn chằm chằm vào mắt Mã ma ma, San Nương cười nói: “Lúc nãy ở bên ngoài, những lời ta nói với ma ma đều là thật lòng, cái nhà này, chung quy còn phải nhờ ma ma vất vả.”

Nàng thật sự không có ý đoạt quyền quản gia của Mã ma ma (quản gia gì đó, phiền toái lắm, San Nương không ngốc đâu!), mà dùng lời nói ép buộc Mã ma ma như vậy chỉ vì trước đó lão già này một lòng muốn giẫm đạp nàng. Nếu ngón tay người ta đã chỉ đến chóp mũi mình, San Nương cũng không tiếp tục giả vờ nhu nhược nữa. Phải để người ta biết, nếu có lòng muốn giẫm đạp nàng, thì coi chừng không đạp được nàng, còn tự mình ngã gãy chân đấy!

Vì vậy, nàng thấy tốt liền thôi, kéo cánh tay Mã ma ma, quay đầu nhìn Ngũ phu nhân, cười nói: “Con gái mới trở về, ngay cả chỗ ở còn chưa nhìn thấy. Lão phu nhân nói chỗ ở ban đầu của con thanh tịnh, bảo con quay lại chỗ cũ. Chỉ là mấy năm nay con không ở nhà, cũng chẳng biết cái viện kia của con đã biến thành dạng gì rồi.”

Ngũ phu nhân hiển nhiên không am hiểu việc xử lý xung đột, bị hai người trước mắt diễn trò khiến bà luống cuống tay chân hồi lâu, lúc này nghe San Nương chuyển đề tài, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tiếp lời cười nói: “Viện kia của con mấy năm nay không có người ở, sợ là phải dọn dẹp một phen.” Lại nghiêng đầu phân phó Mã ma ma: “Hầu hạ cô nương thật cho tốt, cô nương thiếu cái gì, ma ma cứ mở khố phòng lấy, cũng đừng cố ý báo lại với ta.” Nói xong, cúi đầu xem giá thêu, “Hôm nay ta định thêu xong phiến lá này đó.”

San Nương vội nói: “Đã thế, con gái sẽ không quấy rầy phu nhân nữa, sáng mai con lại đến thỉnh an phu nhân.”

Haha, câu nói kia quả thật làm Ngũ phu nhân sợ hãi!

Vốn đang cúi đầu nghiên cứu châm tiếp theo nên đi như thế nào, Ngũ phu nhân đột nhiên ngẩng đầu liên tục xua tay nói: “Đừng, đừng! Đều là người một nhà, không cần tuân thủ những nghi thức xã giao này, cái gì mà sáng chiều thỉnh an bỏ hết đi. Con còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, sáng sớm nên ngủ thêm một chút, buổi tối cũng nghỉ ngơi sớm một tí, chỗ ta không có việc gì, con đừng nhớ tới ta.” —— Ý đó nghĩa là con đừng làm phiền ta.

San Nương lập tức tiếp thu, dịu dàng cúi chào Ngũ phu nhân, cười nói: “Con gái tuân lệnh.”

Cách giá thêu, hai người nhìn nhau cười.

Ôi, tốt quá! —— Ngũ phu nhân nghĩ —— Lần này Thập tam nha đầu trở về thật sự quá tốt, về sau trong nhà có chuyện gì, bà trực tiếp đẩy nha đầu này ra, nói sao nàng cũng là tiểu chủ tử tiêu chuẩn của Ngũ phòng, dù gì cũng hữu hiệu hơn Mã ma ma.

Ôi, cũng không tệ lắm! —— San Nương nghĩ —— Một mẹ cả rất dễ gạt, không giống với mấy thẩm nương ở phòng khác luôn thích bắt chẹt người ta, hơn nữa còn cho phép nàng ngủ nướng. Nếu không phiền toái, ngẫu nhiên có thể chìa tay giúp phu nhân tốt tính này một tay.

Đúng là quá tốt!

Một mẹ cả thấu tình đạt lý, một thứ nữ rất có ánh mắt, mẹ con hai người đối với lần gặp mặt đầu tiên, đều bày tỏ: Hài lòng.

*•*•*

Hai mẹ con này hài lòng, nhưng Mã ma ma không hài lòng.

Mã ma ma không phải người rộng rãi vậy, từ nhỏ tính tình phu nhân nhà bà ta đã mềm yếu, chỉ cần bà ta hơi tạo áp lực, phu nhân nhất định sẽ nghe bà ta. Do đó, một màn ở Tây Viên bị Thập tam cô nương vũ nhục, đối với Mã ma ma làm mưa làm gió trong Ngũ phòng nhiều năm, dứt khoát là ‘Điều đó mà nhịn được còn điều gì có thể nhịn chứ!’

Thúc nhịn được, thẩm không thể nhịn!

Cho nên bà ta mới lớn lối muốn trả thù.

Bà ta cho rằng, Thập tam nương chỉ là con thứ, hôm nay lại xám xịt bị lão phu nhân trục xuất khỏi Tây Viên, bà ta muốn ăn hiếp thì ăn hiếp, tiểu Thập tam này cũng chỉ có thể ôm chăn khóc. Lại không ngờ, một thứ nữ nho nhỏ vậy, dáng vẻ tinh tế, mềm mại như bánh bao, lại là bánh bao đen! Chỉ dăm ba câu khua môi múa mép đã bắt được phu nhân mềm yếu nhà bà ta, khiến bà ta thiệt thòi, khó chịu…

Cho đến lúc này, Mã ma ma mới sâu sắc cảm nhận được ác ý của sự chênh lệch thân phận.

Trước kia, bà ta luôn cảm thấy chỉ cần bà ta lừa bịp phu nhân nhà mình, làm sao cũng có thể làm một nửa chủ nhân của cái nhà này. Hiện thời bà mới biết được, tất cả quyền lực trong tay bà chỉ là giấy, thậm chí còn không bằng một cô nương thứ xuất bị lão phu nhân vứt bỏ…

Mà nói thật, San Nương cũng không muốn náo động nữa, nàng nghĩ, sau khi nàng phơi bày sự lợi hại của mình, chỉ cần là người có đầu óc một chút cũng sẽ biết nàng không dễ chọc, cũng biết bước tiếp theo phải đi thế nào mới có lợi cho bản thân nhất. Nàng tự nhận đã thành lão yêu tinh, cảm thấy bản thân tính kế cực kỳ chu đáo rồi, nhưng nàng lại không ý thức được, người có tuổi thường đặc biệt cố chấp.

Đặc biệt, lúc còn trẻ Mã ma ma là người nóng nảy cứng rắn, hơn nữa hiện giờ còn tự cho rằng mình là một nửa nhà mẹ đẻ của Ngũ phu nhân, đâu thể dễ dàng nhận thua một ‘lão yêu tinh’ mười bốn tuổi chứ?

Ra khỏi khuê phòng, thấy Mã ma ma trừng mắt đứng đó, San Nương hơi mệt rồi, không khỏi vuốt trán.

“Phiền toái!”

Có thể cho người ta vui vẻ chơi đùa không đây? Nàng chỉ muốn một hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái, sao người này không có ánh mắt vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.