*Tú lâu: chỉ chỗ ở của các cô gái chưa chồng ngày xưa.
Vì vậy, đáng lẽ San Nương không muốn tái chiến lại chuẩn bị tinh thần, thản nhiên nhìn Mã ma ma nói: “Giờ ma ma có thể dẫn ta về viện của ta rồi? Ta đang mệt.”
Mà nghe ý phu nhân, viện của nàng rõ ràng vẫn còn giữ lại —— nói cách khác, quả nhiên như nàng suy đoán, gì mà viện nàng đã bị cha cấp cho di nương toàn là nói bừa!
Thậm chí San Nương cũng có thể đoán được lão già trước mặt này sẽ trù tính thế nào: Chỉ cần nàng đồng ý vào khách viện ở, lão già này sẽ xoay đầu lại nói với mọi người, là tự cô nương không hài lòng với viện ban đầu!
San Nương và Mã ma ma đứng đối mặt nhau.
Thúy Kiều ở một bên nhìn thấy, vội vàng quỳ xuống cười nói với San Nương: “Vốn do phu nhân bận rộn, nên nhất thời quên mất viện của cô nương…”
“Đã được lão gia cấp cho một người chẳng ra gì?!”
Giọng San Nương trở nên nghiêm túc, trừng Thúy Kiều nói: “Ta không tin lão gia sẽ đánh vào mặt mũi Ngũ phòng như vậy! Ta chỉ tạm thời vắng nhà vài năm, nhưng vẫn là chủ nhân tiêu chuẩn của Ngũ phòng, nếu lão gia thật sự đem viện của ta cho người khác, cũng sẽ không cho cái người không có mặt mũi kia!”
Lời này không khách sáo chút nào!
Sắc mặt Mã ma ma lập tức không tốt. Phu nhân không quản gia, lão gia cũng không quản gia, nên bà ta và Mã di nương mới làm mưa làm gió ở Ngũ phòng, cuối cùng nhất thời quên mất, thân phận di nương chẳng là gì cả. Mà con gái bà ta chẳng là gì, thì người làm mẹ như bà ta cũng không có thân phận…
Thúy Kiều rõ ràng ôm chết bắp đùi Mã ma ma, lại xua tay cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, viện đó không phải cho di nương, mà cho nhị gia ở đấy…”
“Nhị gia?” San Nương nhướng mày, ngắt lời Thúy Kiều nói: “Ta biết ngươi, ngươi chính là nha đầu không chịu mở cửa cho ta. Thì ra Ngũ phòng chúng ta ngay cả nha hoàn cũng lợi hại thế, có thể chỉ trích phu nhân quên việc.”
Thúy Kiều lập tức rụt cổ ủ rũ lui xuống.
San Nương cũng không định phân thân vì một tiểu nhân vật như vậy nên tạm thời buông tha nàng ta, hừ lạnh: “Khoan nói tới một nam nhân đáng ra phải ở tiền viện, chỉ dựa vàohắn là đệ đệ ta, ngay cả khi lão gia chính miệng cho phép hắn, nhưng hắn làm đệ đệ há có thể không biết bốn chữ ‘Hiếu kính liêm sỉ’, muốn chiếm chỗ ở của người làm tỷ tỷ này? A, ta quên mất, đệ đệ ta chỉ mới bảy tuổi, có thể hiểu được cái gì? Có lẽ không phải lỗi của đệ đệ ta, mà do người bên cạnh xúi giục hắn nhỉ! Rốt cuộc là hạng nô tài gì dẫn dắt tiểu chủ tử làm ra chuyện không biết phép tắc kiểu này?! Là kẻ nào có thù với đệ đệ ta, cố ý để hắn bại hoại danh tiếng của mình?!”
San Nương chợt nổi giận, lập tức bốn phía im lặng như tờ —— bất kể là cung kính hay giả vờ cung kính nàng, đúng như San Nương vừa nói, nàng là chủ tử trong nhà này, ít nhất lúc này đây không ai có lá gan dám ngay trước mặt chống đối nàng.
Nhìn đám người khoanh tay nín thở, San Nương hài lòng lần nữa hừ lạnh, “Hôm nay ta mệt rồi bèn tha cho các ngươi một lần, nhưng thỉnh ma ma truyền lời giúp ta, bảo những kẻ trong mắt không có chủ tử kia tất cả kiểm soát sự sơ tráo của mình lại, ngày tháng vui vẻ của các ngươi chấm dứt rồi! Ta trở về chỉ muốn sống thư thái, phàm là kẻ nào muốn nghịch ý ta, ta sẽ khiến thể xác và tinh thần cả nhà kẻ đó đều không thuận!”
Vì vậy, Thập tam cô nương cũng không cần người khác dẫn đường, mà dựa vào ký ức lờ mờ, xuyên qua hết cái sân này tới cái sân khác, sau cùng cũng tới một viện cuối cùng kia.
Nhìn xa xa đã thấy trong tiểu tú tâu thuộc về nàng yên lặng như tờ, ngay cả một cây nến cũng không có, San Nương lại cười lạnh một tiếng, cũng không thèm xoay đầu, nói với Mã ma ma im lặng theo sau lưng: “Ta cho ma ma thêm nửa canh giờ, ta mệt rồi.”
Mã ma ma lại nghiến răng nghiến lợi, lúc này không thể không phất tay với nha hoàn bà tử sau lưng, bản thân bà ta thì quanh co viện cớ, cố ý muốn tránh đi.
San Nương chưa có ý định buông tha bà ta, chỉ cao ngạo hất cằm lên, nhìn đèn dầu từng chỗ trên tú lâu dần dần sáng lên, lạnh lùng nói: “Ta thấy quả nhiên ma ma lớn tuổi rồi, có mấy lời không thể không nói rõ, vậy ta sẽ nói thẳng. Thỉnh ma ma nhớ kỹ, tuy nói phải cho nhau thể diện, nhưng ma ma nên nhớ, thể diện của hạ nhân đều do chủ tử ban cho. Mặc dù ta còn trẻ, nhưng vẫn là chủ tử đường hoàng của Ngũ phòng. Vẫn là câu nói cũ, ta là người sợ hai chữ ‘phiền toái’ nhất, ma ma không gây phiền toái cho ta, tất nhiên ta sẽ không tự tìm phiền toái. Ma ma hãy nhớ kỹ.”
Vì thế, lại một lần nữa, Mã ma ma cảm nhận sâu sắc sự ác ý giữa chênh lệch thân phận.
*·*·*
Quả nhiên như San Nương suy đoán, viện của nàng kỳ thật vẫn thuộc về nàng. Mặc dù mấy năm nay rõ ràng không được người ta tỉ mỉ coi sóc, khắp xó xỉnh toàn là mạng nhện, bụi bặm chồng chất.
Ngũ Phúc ân cần lau sạch sẽ sập gụ, đỡ San Nương ngồi xuống hành lang; Lý ma ma lấy một chiếc áo choàng từ trong rương quần áo bọc chặt nàng; Tam Hòa đứng bên cạnh cô nương giúp nàng cản gió đêm; Lục An thì bất an vặn ngón tay, đứng ngay giữa viện trông chừng hành lý của cô nương, từng người lấy hành lý lướt qua, đều bị đôi mắt mèo sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, rất sợ có người giở trò, cố tình làm hỏng đồ của cô nương.
San Nương nhìn Lục An, nhịn không được mím môi cười. Nhưng sau khi cười xong, nàng lại theo thói quen đưa tay đỡ trán.
Ngũ phòng này trông loạn thật. Rõ ràng bị nàng chọc thủng lời nói dối ngay trước mặt, một đứa nha hoàn lại dám tiếp tục bịa chuyện…. Xem ra nếu nàng muốn sống thoải mái một chút trong cái nhà này, thì phải trấn áp cái nhà này mới được.
Nàng nghĩ rõ ràng mình tránh né thị phi, tính toán mới thoát ra khỏi Tây Viên, lại không ngờ về nhà còn phải tiếp tục sống ngày tháng không bớt lo này, San Nương sâu kín thở dài.
Thấy San Nương thở dài, nhũ mẫu không nhịn được oán trách: “Những kẻ này muốn chết rồi, dám bắt nạt cô nương! Hôm nay đã muộn, chờ sáng mai đi bẩm báo phu nhân, cô nương lại thu thập bọn họ đàng hoàng!”
Bẩm báo phu nhân?! San Nương cười thầm, nàng không dám mong đợi đâu. Vẻ mặt vừa rồi của phu nhân rõ ràng đang nói ‘Có việc các ngươi tự giải quyết đi, tuyệt đối đừng làm phiền ta.’
Ngũ Phúc nói: “Em lấy làm lạ nha đầu kia, dám mở to mắt bịa đặt thế, viện này rõ ràng chưa có người ở, dám nói là nhị gia ở!”
“Việc này đã là gì,” San Nương lười nhác nói, “Cùng lắm thì sáng mai để nhị gia dọn tới, biến thành một sự thật thôi.”
Nàng vừa nói xong, ngay cả Tam Hòa cũng nhịn không được lắc đầu quài quại, “Lá gan cũng to quá!”
To gan sao? San Nương lại cười lạnh. Kỳ thật việc này coi như bình thường. Khoan nói tới việc Ngũ phòng luôn đóng kín cửa mà sống, lão gia và phu nhân trong nhà đều không quản gia, nhưng ngay cả lão gia phu nhân nhà thân thích khác quản gia chăng nữa, việc bắt nạt thứ tử và thứ nữ không được sủng ái cũng thường nghe thấy. Không thấy Cửu tỷ tỷ nhà Tứ bá bị đứa nha hoàn trong phòng mẹ cả cố tình làm phỏng trà, xoay đầu lại cũng chỉ dám nói mình không cẩn thận sao?!
Hiện tại San Nương nghĩ, kiếp trước nguyên nhân nàng hao tâm tổn trí lấy lòng lão phu nhân như vậy, vì không để mình sa vào tình trạng thê thảm kiểu này…
Đám người Lý ma ma buồn bực thì buồn bực, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Lúc này thấy cô nương mệt mỏi, cũng biết cô nương đã mệt, Lý ma ma vội thét to, dẫn người đi thu dọn gian phòng. Ngũ Phúc là một người ngồi không yên, cũng đi theo, chỉ có Tam Hòa dựa vào người San Nương mà đứng, làm chỗ tựa lưng cho nàng.
Dựa vào người Tam Hòa, San Nương thở dài: “Đời người quả thật không chỗ nào không phiền toái cả.”
Tam Hòa đang nghiêng đầu nghe động tĩnh trên lầu của đám người Lý ma ma, bèn thuận miệng đáp: “Chẳng phải cô nương thích nhất câu ‘lòng xa đất tự xa’[1] ư? Chỉ cần trong lòng cô nương không cảm thấy phiền toái, vậy sẽ không còn phiền toái gì đó.”
[1]Lòng xa đất tự xa: Trích trong Ẩm tử của Đào Tiềm, ý nói lòng đã sạch bụi trần nên đâu còn nghe thấy gì ồn ào ở ngoài đời nữa.
San Nương cực kỳ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tam Hòa cười nói: “Ta lại không biết, hóa ra bên cạnh ta còn có một tiểu tài nữ cơ đấy.”
Tam Hòa bị nàng trêu ghẹo lập tức đỏ mặt, cười nói: “Cũng do cô nương đề cập nhiều lần, em mới nhớ ấy chứ.”
“Có điều,” San Nương cười nói, “Mặc dù ta hiểu ý ngươi, nhưng câu thơ này dùng ở đây không hợp lắm…Aizz,” nàng phất tay, “Ý ta là, ta lại cảm thấy thật sự rất phiền toái…”
“Phiền toái đến rồi, giải quyết từng phiền toái một là được.” Ngũ Phúc ôm một ấm trà tới, không đầu không đuôi chen vào một câu như thế, để ấm trà xuống lại lạch bạch chạy ra.
San Nương và Tam Hòa đưa mắt nhìn nhau, hai người không khỏi lắc đầu nở nụ cười.
“Ta còn tưởng nàng sẽ chọn lưu lại cơ.” San Nương cười nói.
“Nàng à, do lười đấy.” Tam Hòa nói.
San Nương gật đầu cười cười. Nàng tất nhiên biết tâm tính ‘làm lạ không bằng làm quen’ của Ngũ Phúc.Huống chi kiếp này nàng không muốn khống chế người khác, người khác có tâm tư gì nàng cũng chẳng muốn để ý, mà cái gọi là ‘không lợi không làm’ chính là chọn theo nàng hoặc không theo nàng, mỗi người luôn có quyết định riêng, nếu hợp nàng thì nàng dùng, không hợp thì chia tay, ai có thể trông cậy vào ai cả đời chứ…
Nghĩ vậy, San Nương chợt nghĩ đến Ngũ phu nhân trong phòng. Ở mặt nào đó mà nói, Ngũ phu nhân thực ra rất giống Ngũ Phúc. Ngũ Phúc không muốn tiếp xúc với mối quan hệ mới, nên thà trốn bên cạnh nàng; Mà Ngũ phu nhân, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân tương tự, mới sống khép kín trong phòng…
Có điều nghĩ lại cũng đúng, từ nhỏ không có mẫu thân, mẹ kế và cha ruột không thân thiết với mình, chỉ có duy nhất nhũ mẫu có thể nương tựa lại là một người lợi hại, tính tình phu nhân mềm yếu chỉ đành sống khép kín… Trái lại là một người đáng thương…
Sống lưng San Nương đột nhiên cứng đờ. Bởi vì nàng chợt ý thức được, hình như nàng lại tái phát bệnh cũ, cảm thấy người ta có thể là kiểu người gì, liền cho rằng người đó chính là thế… Nàng cảm thấy phu nhân là một người đáng thương, bước tiếp theo, có phải mặc kệ phu nhân có cần sự hỗ trợ của nàng hay không, nàng cũng muốn giúp bà một tay?!
San Nương yên lặng rùng mình. Vì nàng nghĩ tới lúc nàng và phu nhân đưa mắt nhìn nhau, nàng xác thực từng có ý nghĩ như vậy…
Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Nhìn mặt trăng cong thành một đường tinh tế ngoài mái hiên, San Nương cười hơi cay đắng.
*·*·*
Khi San Nương nghỉ ngơi, chiếc đồng hồ được Lục An tỉ mỉ trông chừng đã báo hai giờ sáng. Do đó, hôm sau trời vừa sáng, nàng bị một trận ầm ĩ đánh thức, cảm giác giống như mình mới chợp mắt vậy.
Nàng hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, chợt nghe được một trận bước chân vang vọng trên cầu thang, sau đó là tiếng ‘ối trời ơi’ của nhũ mẫu nàng, kế đó là một giọng nói trẻ con mềm mại hét ngoài cửa: “Là kẻ nào dám cướp viện của di nương ta! Còn không mau lăn ra đây cho tiểu gia ta?!”
San Nương lờ mờ ngẩng đầu, liền thấy một quả cầu thịt nhỏ tròn vo lăn vào từ rèm treo ngay cửa.
“Trời ơi, đây là phòng của cô nương, nhị gia không được xông loạn...”
Lý ma ma khẩn trương đuổi theo sau quả cầu thịt nhỏ đang xông vào phòng. Phía sau Lý ma ma là một đám nha hoàn bà tử đang gào to “Nhị gia, nhị gia”.
San Nương chống tay lên gối, đôi mắt mông lung buồn ngủ không khỏi híp lại.
“Là ngươi sao? Chính ngươi cướp viện của di nương ta?!”
Chỗ đầu giường nàng, một bé trai mập mạp đang chống nạnh, thở phì phì trừng nàng.
San Nương híp mắt nhìn phía sau hắn, vừa vặn nhìn thấy một dấu chân nhỏ xám xịt trên đầu gối Lý ma ma —— Hiển nhiên, nhũ mẫu của nàng bị quả cầu thịt nhỏ này đạp.
“Ngươi...”
Quả cầu thịt nhỏ chống nạnh chỉ vào giường, một chữ “Ngươi” mới bật ra, liền thấy người chống tay híp mắt trên giường kia đột nhiên vén chăn lên, đứng dậy
Không đợi mọi người trong phòng kịp phản ứng, tiểu cô nương trên giường mặc đồ ngủ màu trắng, giống hệt nữ quỷ báo thù, mái tóc dài đến thắt lưng tung bay, cứ thế nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống, bắt lấy bé trai đang chỉ tay vào nàng, xoay người lại, kéo quả cầu thịt nhỏ lên ghế trường kỷ, ấn tiểu tử kia lên trên, vén vạt áo, cởi quần. Động tác đó rất lưu loát, bé trai còn chưa kịp kinh hô, cái mông nhỏ đầy thịt đã bị tét ba cái.