Phiền Toái

Chương 49: Lòng tò mò hại chết con mèo



Sau khi trải qua thời kỳ ‘Thánh nguyên cách tân’, nam nữ Đại Chu gặp gỡ không nghiêm ngặt như tiền triều, nhưng người ta vẫn chú trọng —— Ví dụ như hai vị lão thái quân Mạnh thị, luôn thuộc phái bảo thủ. Vì điều này nên ‘Xuân Thưởng Yến’ tại Hầu gia vẫn phân chia nam nữ. Các nam nhân ở tiền viện, còn các nữ nhân ở hậu trạch. Mặc dù đều cùng xem kịch trên thuyền hoa trong hồ, nhưng ở giữa lại ngăn cách bởi một bức tường kín không kẽ hở.

hiện tại Ngũ phu nhân chung đụng rất hài hòa với Lâm lão phu nhân. Lâm lão phu nhân cũng rất thích Ngũ phu nhân cao nhã thanh khiết, cộng thêm Ngũ lão gia âm thầm làm nền, trái lại bớt chuyện cho San Nương. Nàng thấy Ngũ phu nhân không có gì không thích ứng, cũng không để ý bà nữa mà quay sang chú ý các tỷ muội của nàng —— Được rồi, nàng rất vô lương muốn xem cảnh náo nhiệt khi các tỷ muội của nàng tranh giành Viên Trường Khanh. Kiếp trước, cũng từng ầm ĩ một trận như thế.

Chẳng qua, nàng không ngờ, bởi vì kiếp này có chút thay đổi khiến nàng còn chưa thấy được cảnh náo nhiệt của người khác, mà bản thân thiếu chút nữa trở thành ‘náo nhiệt’.

Hôm nay có yến tiệc, trước mặt mỗi người đều có một cái bàn nhỏ, không cần mọi người quy củ ngồi quây quần lại. Do đó rượu qua ba tuần, bất kể là khách nam hay nữ quyến, cũng bắt đầu có người rời chỗ đi đi lại lại.

Thất cô nương dẫn thứ muội Thập cô nương, Thập nhất cô nương, Thập tứ cô nương, còn có Bát cônương, Cửu cô nương, Thập nhị cô nương và các cô nương Hầu gia cùng học tại nữ học Mai Sơn, tất cả đến mời rượu Lâm lão phu nhân. Lâm Như Trĩ ở một bên đang thảo luận với San Nương ngày nào đi học.

“… Sáng mai mùng bốn, chỉ lên lớp có một ngày là mùng năm lại nghỉ. Ta thấy hay chúng ta trộm lườimột ngày, mùng sáu mới đi học, dầu gì cũng có thể nghỉ liền hai ngày.”

Hai người châu đầu vào nhau lặng lẽ thì thầm, dáng vẻ thân mật kia lọt vào mắt các tỷ muội Hầu gia đến mời rượu.

hiện nay tất cả mọi người đều biết tin tức cháu gái duy nhất của Lâm sơn trường muốn chuyển đến nữ học Mai Sơn, mà cũng biết đây là tài nữ có chút nổi tiếng ở kinh thành. Cái gọi là lòng người khó lường, chính là dù San Nương là tỷ muội nhà mình, nhưng luôn không nhìn nổi người ta tốt, âm thầm hy vọng tài nữ đến từ kinh thành này có thể làm bẽ mặt tài nữ nhà bọn họ. Nay thấy hai người này qua lại thân thiết, có người lập tức không thoải mái.

Thập nhị nương - muội muội Thập nhất nương, thứ xuất tam phòng, khác với Thập nhất nương dịu dàng đôn hậu, Thập nhị nương thích ăn nói chua ngoa.

Kính rượu các trưởng bối xong, sau khi chào hỏi sơ hai câu, một đám tỷ muội cùng thế hệ lập tức vây quanh San Nương và Lâm Như Trĩ. Lâm lão phu nhân nghĩ sau này các nàng đều là bạn học nên bà nghiêng đầu nói chuyện với người khác. Thập nhị nương thấy Lâm lão phu nhân dời mắt sang chỗ khác, lập tức cười nói với San Nương: “Ta vốn nghĩ, biển học vô bờ, hôm nay gặp được tài nữ đến từ kinh thành, tiểu Thập tam nhi của chúng ta cuối cùng đã gặp được đối thủ. Ta còn nghĩ, dù thế nào cũng phải để hai người tỷ thí một trận. Ai ngờ muội ở nhà dưỡng bệnh lại có thể quen biết Lâm gia muội muội, lần này ta không xem được náo nhiệt rồi!”

Nếu là lúc trước, không chừng ‘tiểu Thập tam nhi’ sẽ giả vờ dịu dàng rộng lượng, làm bộ như không nghe được ẩn ý sắc bén trong đó. Nhưng San Nương bây giờ đã không thích chịu cơn giận không đâu, ngẩng đầu nhìn Thập nhị tỷ tỷ của nàng, cười đáp: “Ý tỷ tỷ là, ta sợ Lâm gia muội muội, nên cố ý kết giao với muội ấy trước, chờ giao tình tốt rồi thì dù có tỷ thí, Lâm gia muội muội cũng không tiện thắng ta đúngkhông?”

Thập nhị nương ngẩn ra. Trước giờ lời nói của các nàng đều luôn học theo lão phu nhân chứa ẩn ý, chưa từng giống Thập tam nhi, xé toạc mặt mũi như thế, “Đâu, đâu có…” Thập nhị lúng túng, “Ý ta khôngphải như vậy, ý ta là…”

“Bọn ta nên so tài một trận để tỷ xem náo nhiệt?” San Nương nghiêng đầu, cười tít mắt nói, “Tỷ tỷ cũngthật là! Đương nhiên ta biết tỷ tỷ thích trêu người nhất, nhưng Lâm gia muội muội là khách, lại khôngquen với tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ nói thế…” Nàng giả vờ thở dài, “thì quá thất lễ với Lâm gia muội muội rồi.”

Lúc San Nương nói vậy, người khác nghĩ thế nào còn chưa biết, chứ Thập nhất cô nương lại nhịn khôngđược quan sát San Nương từ trên xuống dưới. Thập nhất cô nương là một người có tâm tư cẩn mật, từ sau khi San Nương ‘bệnh’, nàng ta mơ hồ cảm thấy Thập tam nhi này mặc dù vẫn giống như trước, song ở mặt khác, hình như… không còn khôn khéo nhanh nhẩu như xưa. Nếu là Thập tam nhi trước đây, thấy Thập nhị ăn nói chiếm chút tiện nghi, thì thường thường nàng sẽ giả vờ rộng lượng khoan dung. Dù phản kích, trong sự mềm mỏng cũng có chút gai, chứ tuyệt đối không để người ta không xuống đài được ở trước mặt mọi người. Tuy cuối cùng nàng vẫn cho Thập nhị một bậc thang.

Thập nhất cô nương vừa ngạc nhiên Thập tam nhi ‘thụt lùi’, vừa tiến lên dàn xếp thay thứ muội cùng cha. Nàng ta cười đẩy Hầu Thập nhị một cái, nói: “Thập tam muội muội nói đúng. Quả là muội thất lễ, còn không mau xin lỗi Lâm gia muội muội?” Sau đó cười với Lâm Như Trĩ: “Lâm gia muội muội thứ lỗi, vị muội muội này của ta không có tâm tư gì đâu, nghĩ cái gì thì nói cái đó, muội muội đừng buồn nhé.”

San Nương nhìn nàng ta, mím môi cười. Thập nhất và Thập nhị đều là cô nương tam phòng, bất quá Thập nhất là đích xuất, còn Thập nhị là thứ xuất. Thập nhất luôn là người dịu dàng đôn hậu, Thập nhị mà so với nàng ta, thì xác thực không lên được bàn tiệc, chanh chua không nói, còn kiến thức hạn hẹp,không nhìn nổi người ta tốt. Bất quá, không chừng Thập nhất tỷ tỷ càng muốn muội muội mình như vậy. Nếu vị kia cũng dịu dàng đôn hậu, thì không chừng Thập nhất tỷ tỷ sẽ trở nên chanh chua —— San Nương chua ngoa nghĩ.

Các cô nương tụm vào nhau, nếu nhất thời không tìm ra chủ đề gì để nói, thì đề tài an toàn nhất vĩnh viễn là xiêm y, trang sức. Mọi người ở đây bắt đầu khen xiêm y, trang sức của đối phương. Lại có người bắt chuyện với Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân bèn kêu Lâm Như Trĩ qua.

Thừa dịp bây giờ chỉ có các cô nương Hầu gia, rốt cuộc Thất cô nương hỏi Thập tam cô nương một vấn đề mà tất cả mọi người rất muốn biết, “Ta thấy, hình như muội và Lâm gia muội muội thân với nhau lắm?”

Đến rồi! San Nương thầm nói một câu. Giờ phút này lão Thất hỏi về Lâm Như Trĩ, nhưng San Nương biết, điều nàng ta thật sự muốn hỏi là chuyện trước khi khai tiệc, nàng, Lâm Như Trĩ, Viên Trường Khanh và Hầu Quyết cùng nhau ra khỏi rừng trúc. Hơn nữa xem ra, trong mắt những người này đều tự động xemnhẹ sự tồn tại của Lâm Như Trĩ và Hầu Quyết.

Những lời ấy của Thất nương chỉ là mở đầu, San Nương rất muốn nhìn xem các nàng làm sao dời đề tài về phía Viên Trường Khanh. Vì vậy nàng vờ ngây thơ ngẩng đầu cười hỏi: “Đúng thế, tỷ tỷ không biết sao? Lão gia nhà ta và Trọng Hải tiên sinh là bạn chí cốt lâu năm. Lão gia nói lần đầu tiên Lâm gia muội muội đến biệt viện nhà chúng ta, nên bảo ta dẫn muội ấy đi xung quanh.”

Vậy mới nói, đường thẳng vĩnh viễn là cự ly ngắn nhất. Thất cô nương còn đang suy nghĩ làm sao chuyển đề tài về Viên Trường Khanh, San Nương cũng đang mong mỏi. không ngờ Thập nhị ngu ngốc kia lại nhảy ra, hỏi thẳng: “Rồi cuối cùng sao muội và Viên đại ca đi cùng nhau?”

Viên đại ca...

Xưng hô không giữ lễ tiết này khiến San Nương lặng lẽ rùng mình một cái.

Có lẽ cảm thấy Thập nhi cô nương hỏi quá mức trực tiếp, Thập nhất cô nương lần nữa thay muội muội mình chữa lại: “Thập nhị không có ý khác, chẳng qua cảm thấy, một cô nương như muội đi với ngoại nam, dễ làm người ta hiểu lầm thôi.”

“Đúng! Đúng!” Thất cô nương và mấy cô nương khác rối rít phụ họa.

Phải không? San Nương cười lạnh, đôi mắt quyến rũ híp một cái, sau đó trợn mắt nói dối: “Ta chưa bao giờ đi với hắn cả! À…”

Nàng làm như hiểu ra, híp mắt nhìn mọi người: “Mọi người đều hiểu lầm rồi! Vốn dĩ ta dẫn Lâm gia muội muội và đệ đệ ta đi bờ liễu chơi, khi ấy Viên đại công tử ở trong rừng trúc… Đúng rồi, không phải Thất tỷ tỷ cũng có mặt ở đó à? Ta nhìn thấy tỷ.” Nàng trực tiếp kéo Thất nương xuống nước, “Viên đại công tử kia vốn là đệ tử của Trọng Hải tiên sinh, là sư huynh của Lâm gia muội muội. Bởi vì Lâm gia muội muội bảo muốn đi xem mê cung, hắn bèn nói muốn bồi. Ta dẫn đường cho bọn họ, không thể nói là ta vớihắn đi cùng nhau. À đúng rồi, dọc đường bọn ta còn gặp Thập nhất tỷ tỷ. Thập nhất tỷ tỷ còn mời bọn ta uống trà đấy.” Nàng không chút do dự kéo thêm một người nữa xuống nước.

Ngay lập tức, mấy cô nương có ý với Viên Trường Khanh đều đổ dồn mắt về phía Thất cô nương và Thập nhất cô nương.

Thấy các nàng cạnh khóe lẫn nhau, ban đầu San Nương còn cười cười đứng xem trò vui, dần dà nụ cười của nàng phai đi.

Nhắc tới cũng đáng buồn thật, những tiểu cô nương các nàng, từ nhỏ đã được dạy một chuyện: Tìm cho mình một vị hôn phu tốt. Dù không vì gia tộc thì cũng vì bản thân, vì tương lai… Nếu lột bỏ lớp vỏ ngoài hoa lệ, nói trần trụi một chút, thì cái gọi là vị hôn phu chất lượng tốt, chẳng qua là nữ nhân muốn mượnmột nam nhân thế này thay mình mưu cầu một tương lai tốt hơn thôi.

Mà một vị hôn phu có ưu thế tốt, thực sự có thể trở thành chỗ dựa cả đời cho nữ nhân ư?

Hiển nhiên không thể.

Các nam nhân có thể dốc sức làm việc ở bên ngoài, vì bản thân giành được một vùng trời, còn các nữ nhân lại không được phép nắm giữ nhiều tự do hơn. Các nàng chỉ có thể gửi gắm bản thân vào vị hôn phu và con cái, do đó, các nàng chẳng buồn cười chút nào, mà là thật đáng buồn…

Còn Viên Trường Khanh thì sao?

Bị nhiều người như thiêu thân lao vào lửa vây quanh, thật ra Viên Trường Khanh cũng rất bất đắc dĩ.

Đột nhiên, San Nương nghĩ đến kiếp trước, lúc nhìn thấy hắn dưới tàng cây hải đường, trong ánh mắt lãnh đạm ẩn giấu sự mất kiên nhẫn.

Nàng đỡ trán, nhịn không được cười tự giễu. Nàng có bao nhiêu tự kỷ mới cảm thấy một màn này là do Viên Trường Khanh cố ý thiết kế chứ? Khoan nói đến trong thời gian ngắn thế, hắn có bản lãnh vươn tay vào Hầu gia hay không, bởi ngày đó nàng đi đến góc Tây viện xuất phát từ ngẫu nhiên thôi…

Nghĩ đến sự ngẫu nhiên kia, nàng không khỏi nhướng mày, nhìn xung quanh. Giờ vẫn là thời gian yến hội, cho nên Thất cô nương cũng được, Thập nhất cô nương cũng được, Thập tứ cô nương cũng được, đều còn ở nơi này. Nếu quá trình chưa thay đổi, thì chờ hơi men tản đi, những người khách nên trở về thì trở về, muốn tiếp tục dạo hoa viên thì cứ tiếp tục. Mà bấy giờ, do xe ngựa của một người khách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đáng lẽ Thập tứ phụ trách, vì nhất thời không tìm thấy Thập tứ, mà người khách ấy thì muốn gấp gáp trở về, lại là lúc nàng thích thể hiện, bèn nhận vụ này, đi đường gần băng qua góc Tây viện kia, sau đó… nhìn thấy Viên Trường Khanh.

Chẳng qua, giờ nghĩ kỹ lại, vì sao Viên Trường Khanh lại đến góc Tây viện? Chỗ đó không phải nơi đãi khách, còn đổi xiêm y… không, thật ra kiếp trước nàng cũng không biết trước khi khai tiệc Viên Trường Khanh mặc xiêm y gì…

Có lẽ, kiếp này có quá nhiều thay đổi, nên xiêm y hắn cũng thay đổi theo?

Thế thì, nàng còn có thể nhìn thấy thiếu niên áo trắng dưới tàng cây hải đường không?

San Nương nhịn không được tò mò.

Mà nàng không biết rằng, phương Tây có một câu ngạn ngữ, đó là: Lòng tò mò hại chết con mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.