*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy trên thực tế, Viên Trường Khanh chỉ biết nàng mới một tháng, song trong cảm giác của San Nương, nàng và hắn đã quen biết một đời. Do đó lúc nói chuyện, sẽ nhất thời không để ý đến một số giọng điệu và cách dùng từ đáng lẽ không phải người mới quen biết nên dùng.
Giọng điệu quen thuộc này làm Viên Trường Khanh nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng lại khẽ động, càng thêm cảm thấy giữa hai người có loại quen thuộc khác biệt. “Ta sẽ cố gắng.” hắn nói, “Có điều ta không am hiểu việc trò chuyện với người khác.”
San Nương không khách sáo bĩu môi, “Chẳng phải ngươi có thể trò chuyện với Lâm Như Hiêu à?” Lại hừ lạnh một tiếng, “Ta lại thấy ngươi không phải có am hiểu hay không, mà là ngươi chịu hay không thôi.”
Nàng lườm hắn, nhấc thùng hồ dán lên, xoay người đi về phía cầu thang.
Viên Trường Khanh hơi ngẩn ra mới đuổi theo, tiếp nhận thùng hồ dán kia, nói với nàng: “Xin lỗi.”
San Nương nhìn hắn, lòng yên lặng đem thiếu niên ngây ngô này và Viên đại học sĩ tuổi trẻ tài cao trong trí nhớ nọ thành hai người đối lập, sau đó lại bật cười.
Được rồi, Viên Trường Khanh lần nữa chẳng hiểu gì cả —— cô nương này, hỉ nộ vô thường quá…