Phiền Toái

Chương 63: Náo nhiệt bảy ngàn lượng



Editor: LạcLạc​Ngày thứ hai của buổi quyên góp đấu giá đúng lúc gặp ngày nghỉ.

không chỉ có Ngũ phu nhân quyên tranh thêu, mà Ngũ lão gia cũng góp một bức tranh chữ, nên Ngũ lão gia cực kỳ phấn khởi dắt một nhà cùng nhau đi Hội đấu giá.

Trước khi đấu giá, những vật phẩm quyên tặng đều trưng bày tại hành lang của đại giảng đường cho mọi người tham quan. Chuyện San Nương giúp hội quyên góp mộttay, người trong nhà ai cũng biết, Tiểu bàn tử bèn kéo tay San Nương chạy loạn trênlầu dưới lầu một hồi, vừa hỏi nàng ở chỗ đó đã làm những gì.

Trả lời mười vạn câu hỏi tại sao của Tiểu bàn tử xong, San Nương mới chợt phát hiệnra nàng đã hỗ trợ rất nhiều trong đó. Ngay từ đầu, nàng vốn bị Lâm lão phu nhân kéo qua đây, cũng chỉ làm những chuyện vặt vãnh như dán giấy, ghi chép danh sách, song rốt cuộc nàng từng làm chủ mẫu nhiều năm, dù nàng không cố ý khoe khoang, thì năng lực điều động trù tính của nàng vẫn dần dần thể hiện ra. Cho nên dần dà, nàng không làm những việc vặt nữa mà qua giúp Lâm Như Đình quản lý công việc khắp nơi —— Chính vì nguyên nhân này, nên nàng mới bị Liễu học trưởng kia đố kỵ.

Sau khi dẫn Tiểu bàn tử dạo trên lầu dưới lầu một vòng, San Nương và Hầu Quyết trở lại lầu một. Lúc này chung quanh giảng đường cao cao ấy đã bố trí một dãy bàn từ lâu, Ngũ lão gia đứng sau lưng Ngũ phu nhân, đang nói chuyện với Lâm lão sơn trưởng; Ngũ phu nhân thì ngồi sóng vai với Lâm lão phu nhân, hai người khẽ nói chút gì đó. Thấy San Nương tới, lão phu nhân cười nói với Ngũ phu nhân: “Thập tam nhi nhà ngươi quả nhiên giỏi giang, lần này hỗ trợ rất nhiều.” Vừa cười hỏi San Nương: “Lần này vất vả, có cảm nhận gì không?”

San Nương tiến lên hành lễ, lại theo tay lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh, cười đáp: “không ngờ ạ, hóa ra một việc tưởng đơn giản, đằng sau lại vất vả nhiều đến thế.” Nàng nói tiếp, “Công việc phu nhân sắp xếp, con cũng có làm. Tuy bận bịu thật, nhưng không biết sao lúc thức dậy, trong lòng cảm thấy rất kiên định. Đây cũng là thứ phu nhân muốn con lĩnh hội đúng không?”

Lão phu nhân chợt cười gian xảo nhìn nàng: “Ngươi không nên hỏi ta, lĩnh hội vốn là chuyện cá nhân, lĩnh hội của ta chắc chắn sẽ khác với ngươi. Có điều chỉ cần có lĩnh hội, thì chưa tính là vất vả vô ích.” Lại nói, “Nghe A Như bảo, ngươi rất am hiểu việc điều phối nhân thủ, kế tiếp vẫn còn rất nhiều chuyện cần ngươi hỗ trợ đấy.”

Trước kia San Nương chỉ quản chuyện quyên góp, vật đã quyên rồi cũng mặc kệ hướng đi về sau của nó. Hôm nay nàng mới biết được, hóa ra hội quyên góp khôngchỉ phải gom góp vật quyên tặng, còn phải quản lý việc xử lý và phân bố vật quyên tặng. Trước đó nàng từng nghe Lâm Như Đình và mấy học trưởng trao đổi công việc kế tiếp, mà nàng cũng rất thích cảm giác thỏa mãn của lúc bận rộn kiểu này, bèn gật đầu đồng ý.

Lâm lão phu nhân nghiêng đầu sang chỗ khác, cười nói với Ngũ phu nhân: “Lúc phu nhân rảnh rỗi, đừng ngại tới giúp một tay nhé.”

Nhưng Ngũ phu nhân chỉ mỉm cười.

Lão phu nhân cũng không ép buộc, bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác.

San Nương phụng bồi một hồi, từ đầu chí cuối không thấy Lâm Như Trĩ đâu, mới hỏi lão phu nhân: “A Như đâu ạ?”

“Ở đây này!”

Lâm Như Trĩ chẳng biết từ đâu xông ra, thoáng cái nhào vào người San Nương, cười nói, “Ta thấy tỷ dẫn đệ đệ tỷ đi khắp nơi. Muốn đi theo tỷ, ai ngờ đợi ta lên lầu đãthấy hai người xuống lầu rồi.”

Nàng ở đây ríu rít nói, San Nương thì nhìn phía sau nàng.

Phía sau nàng, huynh đệ nhà họ Lâm và Viên Trường Khanh đều vừa vặn qua đây. Mọi người chào hỏi nhau một trận, Ngũ lão gia bỗng gia tay lên chỉ vào Viên Trường Khanh nói: “Ta đã nói hình như ta quên mất cái gì, ra là quên mất ngươi. Thầy ngươi kêu ta chiếu cố ngươi, tối nay tới nhà ta ăn bữa rau dưa đi.”

Viên Trường Khanh thoáng ngừng lại, chắp tay nói: “Vốn dĩ không nên khước từ, nhưng tối nay di tổ mẫu đãi tiện, tiểu chất không thể không đi ạ.”

“Chỗ lão phu nhân à?!” Ngũ lão gia nhướng mày, lúc này mới nhớ tới lời đồn gần đây, bèn hừ lạnh một tiếng, lườm Viên Trường Khanh: “Cái này phải xem ngươi nghĩ thế nào. Nếu ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi không muốn đi, thì ta phái người đi nói với lão phu nhân.”

Viên Trường Khanh lập tức không chút do dự tỏ rõ thái độ, cúi người thi lễ với Ngũ lão gia: “Làm phiền Ngũ thúc ạ.”

Thái độ này, Ngũ lão gia bày tỏ rất hài lòng.

San Nương ở bên cạnh nhịn không được lấy tay đỡ trán —— Người cha này của nàng có thể phóng túng ngang ngạnh hơn chút nữa không?

Ngũ lão gia nói: Đương nhiên có thể!

Do đó, đợi đến lúc đấu giá bức tranh thêu của Ngũ phu nhân, Ngũ lão gia lại phóng túng ngang ngạnh thêm lần nữa, còn tranh giành với người lạ đến cùng, một đường thét giá bức tranh thêu kia lên bảy ngàn lượng, cao hơn đến tận gấp đôi bức Phong Trúc ông đề lạc khoản Sơ Nghi tiên sinh. Nếu không có Ngũ phu nhân liều mạng ngăn cản, thì Ngũ lão gia còn định hét lên tám ngàn lượng.

không được như ý, sau khi trở về, Ngũ lão gia yên lặng hồi lâu, kế đó vẫn là Ngũ phu nhân chủ động châm một chén trà cho ông, lúc này lão gia mới bình tâm lại, được sựân cần hiếm có của Ngũ phu nhân mê hoặc đến quên luôn bức tranh thêu kia.

Viên Trường Khanh được Ngũ lão gia yêu cầu ngồi chung một bàn nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân trung niên có được bức tranh thêu kia, chợt hỏi Hầu Thụy: “Ngươi biết người đó không?”

Con khỉ Hầu Thụy này làm gì kiên nhẫn nổi trong trường hợp như vậy, nếu không phải có Ngũ lão gia áp chế, thì hắn đã sớm chạy không còn tăm hơi rồi. Giờ hắn đang ghé vào bàn lấy hạt dưa ra sắp thành chữ chơi, quả thật không nghe được câu hỏi của Viên Trường Khanh.

San Nương nhíu mày, lặng lẽ chọc hắn một cái.

Hầu Thụy giật mình, hung hăng trừng San Nương. Cho đến khi Viên Trường Khanh hỏi lại lần nữa, hắn mới nghiêng đầu nhìn người nam nhân trung niên ấy, sau đó nhướng mày nghi hoặc đáp: “Lạ quá, hình như không phải người trong trấn chúng ta.”

Lâm Như Trĩ cũng chen vào một bàn với San Nương, bèn chê cười hắn: “nói giống như huynh có thể biết tất cả người trong trấn vậy ấy.” 

Hầu Thụy tựa như con nhím dựng hết kim trên người lên, trừng Lâm Như Trĩ: “Dù không mười phần chí ít cũng có thể biết chín phần!” Lại hừ lạnh một tiếng, “Ta đi xem thử.” nói xong, không đợi người ta giơ tay ngăn cản, hắn đã ‘oạch’ cái chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.