Editor: ShiyuTừ hôm đó, cuối cùng Ngũ lão gia cũng nhớ đến lời nhờ vả của bạn, nên năm ngày ba bữa đều dẫn Viên Trường Khanh về nhà ăn bữa cơm rau dưa.
Mặc dù Viên Trường Khanh ít nói, nhưng lúc hắn cố ý lấy lòng thì rất dễ lừa người khác. Cộng thêm hắn đọc sách nhiều, kiến thức sâu rộng, lại là đệ tử danh môn, mặc kệ Ngũ lão gia tán gẫu chuyện gì hắn vẫn có thể ứng đối hai ba câu, khiến Ngũ lão gia nhìn hắn bằng con mắt khác.
Mà Ngũ lão gia cũng giống với tất cả các bậc cha mẹ trong thiên hạ, ông thưởng thức Viên Trường Khanh bao nhiêu, quay đầu nhìn lại con trai nhà mình tuy bằng tuổi Viên Đại, nhưng chỉ thích đánh đấm, thì càng khó ưa bấy nhiêu. Vì vậy Ngũ lão gia lại mắc cái bệnh thường mắc phải của các bậc phụ huynh, mỗi ngày cứ lấy Viên Trường Khanh ‘con nhà người ta’ ra gõ con trai nhà mình.
Dù là ai cũng sẽ không vui khi bị người ta ngày ngày ví như hàng kém chất lượng, huống chi Hầu Thụy vốn đang trong kỳ phản nghịch. Trước kia hắn từng có chút cảm tình với Viên Trường Khanh, bây giờ đã sớm bị cha hắn gõ đến không còn. Viên đại càng biểu hiện thong dong cơ trí, hắn càng cảm thấy Viên đại cực kỳ gian xảo. Ngay cả đệ đệ hắn - Hầu Quyết bất cẩn nói tốt cho Viên Trường Khanh, cũng bị hắn khôngchút khách sáo cốc đầu.
Ngũ lão gia chưa từng ý thức được ông tính sai. Đến cuối tháng, theo thường lệ thư viện tổ chức thi tháng, không ngoài dự liệu Viên Trường Khanh đoạt thủ khoa, Hầu Thụy thì đội sổ. Điều này càng khiến Ngũ lão gia cảm thấy phải để Hầu Thụy ở chung với Viên Trường Khanh nhiều hơn, nên ông càng thường xuyên mời Viên Trường Khanh đến nhà chơi.
Ngũ lão gia lấy Viên Trường Khanh làm gương khích lệ con mình, lại quên mất hai nhà Viên – Hầu đang nghị thân. Mà ông quên rồi, không có nghĩa người khác cũng quên, do đó hành động liên tục mời Viên đại đến nhà chơi cứ thế chọc ra vô số lời đàm tiếu.
Tuy nói quan hệ mẹ con giữa Ngũ lão gia và lão phu nhân không thân thiết, nhưng từ xưa đến nay xem trọng hiếu đạo. Dù Ngũ lão gia không tình nguyện, nhưng cứ như lễ Phật vậy, vào mồng một, mười lăm mỗi tháng ông đều phải dẫn người nhà đến Tây Viên ‘yết kiến’ Lão phu nhân.
Mồng một tháng tư, Ngũ lão gia dựa theo lệ cũ, dẫn cả nhà đi Tây Viên ‘ăn tiệc’ với lão phu nhân.
Nơi này vừa mới chào hỏi xong, lão phu nhân đã lấy cớ đuổi bọn San Nương tránh đi, gọi Ngũ lão gia đang khó hiểu ở lại. Bà hỏi đông hỏi tây một hồi khiến Ngũ lão gia hết kiên nhẫn, yêu cầu bà nói thẳng, lão phu nhân mới hỏi ông, “Có phải ngươi coi trọng cửa hôn sự của Viên gia không?”
Ngũ lão gia kinh ngạc, tiếp đó mới nhớ ra cọc hôn sự này. Ông há hốc mồm, nghiêng đầu nghĩ về Viên Trường Khanh, sau đó nghĩ về San Nương, rồi lại nghĩ tới chuyện gả con gái… Lập tức trong lòng Ngũ lão gia chỉ cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, bèn chau mày, quả quyết đáp lại lão phu nhân một câu: “không xứng.”
Lão phu nhân nói: “Cũng đúng, thằng bé Viên gia kia trông chững chạc, mà đứa nhỏThập tam này quá xúc động…”
Ngũ lão gia lại càng chau mày, “Là nó không xứng với San nhi nhà con!”
Lão phu nhân ngẩn ra, lập tức lấy làm lạ, “Sao không xứng? Ngươi rất thưởng thức nó mà không đúng sao?”
Ngũ lão gia há hốc mồm. Thưởng thức hậu sinh vãn bối là một chuyện, tìm con rể cho con gái là chuyện khác. Ông bực bội phất tay, “Hai việc khác nhau!” Lại cảnh cáo lão phu nhân, “Ngài cũng đừng loạn điểm uyên ương, việc này con tuyệt đối không đồng ý!”
Vốn dĩ ứng cử viên lý tưởng nhất trong lòng lão phu nhân không phải là San Nương, nên bà cười trả lời Ngũ lão gia: “Nhìn ngươi nói kìa. Dù ngươi nhìn trúng người ta, cũng phải xem Thập tam có lọt nổi mắt xanh người ta không đã.”
Nghĩ tới Viên Trường Khanh không nhìn trúng San Nương, Ngũ lão gia lập tức cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.
*·*·*
không nhắc đến hai mẹ con ở trong phòng đang nói gì, chỉ nói đến San Nương.
Từ lúc ra khỏi phòng lão phu nhân, còn chút thời gian nữa mới đến giờ khai tiệc, Hầu Thụy và Hầu Quyết theo đám đường huynh đệ ra ngoài chơi, Ngũ phu nhân thì bị mấy vị phu nhân phòng khác quấn lấy nói chuyện, San Nương lập tức bị cô đơn. Nàng đang định đi dạo hoa viên, đột nhiên bị Ngũ Phúc kéo ống tay áo.
Theo tầm mắt Ngũ Phúc nhìn sang, San Nương thấy Song Nguyên.
Trước khi lão phu nhân đưa Song Nguyên cho San Nương làm đại nha hoàn nhất đẳng, nàng ta đã là nha hoàn nhị đẳng ở chỗ lão phu nhân. Song lúc này nàng ta đang cùng các nha hoàn tam đẳng trong phòng lão phu nhân cầm nước trà đợi ở hành lang chờ sai phái —— nói cách khác, dù nàng ta trở về chỗ lão phu nhân, chung quy cũng không thể quay lại vị trí cũ.
Có lẽ cảm thấy thẹn khi gặp San Nương, Song Nguyên một mực cúi đầu. Ngũ Phúc thấy thế, nhịn không được muốn tiến lên đùa nàng ta vài câu. San Nương khôngmuốn làm khó người ta, bèn vội vàng kéo Ngũ Phúc lại rồi lắc đầu với nàng ấy, xem như không thấy Song Nguyên, sau đó dẫn Tam Hòa, Ngũ Phúc rời khỏi viện Lão phu nhân.
Ra khỏi viện, đúng lúc đi qua một bức tường hoa, xa xa nàng nghe được bên kia tường hoa truyền đến tiếng cười đùa của các cô gái. Nàng vừa định thu chân nhưng đã chậm một bước, khiến Thập nhất nương ở đối diện trông thấy nàng.
“Thập tam muội muội cũng tới rồi.” Thập nhất nương đứng dậy chào hỏi nàng, đồng thời dường như sợ nàng chạy mất, vội vàng bước đến thân mật khoác tay nàng, vừa kéo nàng ngồi xuống, vừa ra vẻ ân cần an ủi San Nương: “Muội muội đừng khổ sở, người ta đều nói ‘người có lúc ra tay nhầm, ngựa có lúc cất vó sai’, chỉ một lần thi không tốt thôi, lần sau cố gắng hơn là được.”
Đột nhiên Thập nhị ở bên cạnh cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, chỉ thi không tốt mộtlần thôi. Với lại, không phải gần đây Ngũ thúc thường xuyên mời Viên đại biểu ca đến nhà sao? Viên đại biểu ca là tân thủ khoa trong thư viện, bảo hắn chỉ điểm cho muội muội một ít, lần thi tháng sau chắc chắn muội muội có thể đứng đầu.”
Thập tứ thì giả vờ ngây thơ nhìn San Nương cười nói: “Lần trước muội còn nói đùa rằng muốn thấy Thập tam tỷ tỷ và Lâm Như Trĩ kia phân cao thấp. Muội vốn tưởng Thập tam tỷ tỷ lợi hại hơn, dù sao mấy năm nay tỷ đều đứng đầu, không ngờ lần này lại thua Lâm Như Trĩ.”
Nhìn đám tỷ muội ngồi bên hành lang hoa cười một cách quái gở, San Nương khôngkhỏi thầm thở dài. Nàng đã sớm đoán được sẽ như thế này. Thứ nhất, vì kỳ thi tháng này nàng chỉ đứng thứ hai, liên tục nhiều năm giữ vị trí thủ khoa nữ học rốt cuộc rớt hạng; Thứ hai, chính là tên phiền phức Viên Trường Khanh kia.
Ngũ lão gia thường xuyên mời Viên Trường Khanh đến nhà, San Nương cũng đoán được việc này sẽ mang đến phiền toái gì cho nàng, nhưng nàng không có lý do chính đáng cấm hắn đến. Hơn nữa, Viên Trường Khanh đã sớm thể hiện thái độ, hắn khôngmàng mấy lời đàm tiếu ấy mà tự tại tới cửa, nếu nàng cấm hắn thì có vẻ nàng hẹp hòi.
Lời nói của Thập nhị và Thập tứ mang theo châm chọc, song San Nương giả vờ như không nghe ra, hiếm khi không phản kích lại mà chỉ cười híp mắt trả lời Thập nhất: “Đa tạ tỷ tỷ, ta không buồn đâu.” Rồi quay sang nói với Thập tứ: “Đúng vậy, ta thua cũng không oan, vẫn là A Như lợi hại hơn ta.”
thật ra dù trước hay sau khi sống lại, San Nương vẫn luôn tranh cường háo thắng. Trước đây nàng nghe được lời như thế, nàng sẽ không chút do dự chọn phản kích lại. Tuy nhiên bây giờ nàng càng ngày càng cảm thấy không cần phải vậy. Những người kia trào phúng không phải muốn chọc nàng tức giận à, nếu nàng tức giận thật đáp trả, thì mặc kệ nàng thắng hay thua, thật ra nàng đều thua rồi. Mà nàng phản kích sẽđưa tới một lượt công kích mới, sau đó nàng phản kích tiếp, các nàng ấy lại công kích… Vòng đi vòng lại không hồi kết… San Nương ngẫm nghĩ cũng cảm thấy phiền!
Nàng cười dịu dàng xã giao vài lời với Thập nhất và Thập tứ nương, sau đó quay sang chào hỏi với Thất nương đang yên lặng nhìn nàng cười nói, rồi bảo Tam Hòa đi lấy đồ ăn cho cá đến, dựa vào lan can cho cá ăn.
Mà đúng như San Nương dự đoán, tất cả mọi người đều biết rõ tính nàng, khi nãy ngầm châm chọc đợi xem nàng phản kích thế nào, vậy mà nàng chọn treo miễn chiến bài. Việc này không chỉ khiến các nàng luống cuống, ngay cả khán giả bàng quan cũng cực kỳ kinh ngạc.
không khí nhất thời tẻ ngắt hẳn, Thất nương mỉm cười liếc xéo San Nương một cái, rồi nghiêng đầu hỏi Thập nương: “Cây trâm của muội mới mua sao? Trước đây chưa thấy muội mang.”
Vì vậy, các cô nương vốn bị bất ngờ này làm kinh ngạc đều phục hồi tinh thần, líu ríu bắt đầu nghị luận về trang sức, xiêm y.
San Nương tựa vào lan can cho cá ăn cũng không ngờ, nàng phóng khoáng khôngứng chiến rốt cuộc dẫn tới hiệu quả ‘không đánh mà thắng’. Nàng nhịn không được lắc đầu, mím môi mỉm cười.
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao ở trước mặt người khác Viên Trường Khanh khôngthích nói chuyện. Bởi, rất nhiều lúc thực sự không cần thiết phí lời với những người không quan trọng, chỉ cần nàng biết mình là ai, biết rõ mình đang nghĩ gì, làm gì là được.
San Nương tựa trên lan can, có người chịu đến gần nàng thì nàng sẽ xã giao đôi ba câu, khi không có ai thì nàng ngắm mấy con cá tranh giành thức ăn. Trong lúc tự tìm niềm vui, đột nhiên Thập nhất nương bước tới vỗ vai nàng: “Đừng cứ ngồi một mình rầu rĩ không vui, khi tâm tình không tốt vui đùa với các tỷ muội sẽ tốt hơn.”
Nàng ta bất thình lình thân mật khiến San Nương rất nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Viên lão phu nhân đang dẫn hai vị Viên công tử đi tới. Do đó nàng lại nhìn Thập nhất.
Thập nhất lại giả vờ theo tầm mắt San Nương nhìn sang mới phát hiện người Viên gia, vội vàng kéo San Nương đứng dậy hành lễ với Viên lão phu nhân. Các cô nương khác cũng đều rối rít đứng dậy chào.
Hiển nhiên trong các cô nương Hầu gia, Viên lão phu nhân càng thích Thập nhất nương hơn. Sau khi cười đáp lại các cô nương, bà ta trực tiếp vẫy tay gọi Thập nhất nương qua, vỗ tay nàng ta nói: “Ngươi quả nhiên là đứa nhỏ hiếu thuận, may nhờ hôm kia ngươi đưa cho ta nước sơn trà, cuối cùng cổ họng ta không còn ngứa nữa.”