Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 11: Quyết liệt x sinh nhật x đối thoại



“Cút ngay, các ngươi cút ngay cho ta! Người hầu của ta, người hầu của ta đâu?” Tỏa Vân nổi giận đùng đùng ném chén trà về phía một gã người hầu, chén trà sượt qua thái dương của người đó, mí mắt gã cũng không thèm nhíu, trầm mặt hành lễ rồi lui ra.

Tỏa Vân cố gắng gầm thét, trách mắng, để không lộ ra sợ hãi bên trong lòng.

Lạc Dịch, Lạc Dịch đâu rồi? Tỏa Vân tỉnh dậy, không thấy thân ảnh kia, làm ầm ĩ một hồi mới biết được Lạc Dịch bị bắt tới Địa Ngục Đạo, nguyên nhân là do đầu độc Thập Lục công chúa.

Làm sao có thể? Lạc Dịch làm sao có thể đi đầu độc nàng ta? Tỏa Vân cắn môi ép buộc mình tỉnh táo lại, nhưng là…không được, bình tĩnh không được, hoàn toàn không bình tĩnh được! Bảy năm, đây là lần đầu tiên người nọ không ở bên cạnh mình, bảy năm qua lần đầu tiên biết được, mình vẫn chỉ là đứa trẻ trước đây, không có Lạc Dịch liền hoàn toàn mất phương hướng, hoàn toàn bị vây trong hoảng loạn.

Hiện tại nên làm thế nào bây giờ, nói quá nhiều sẽ bị Quý Bội Tuyệt nhận ra tầm quan trọng của Lạc Dịch với mình, hờ hững lại khiến Lạc Dịch dễ đi vào chỗ chết hơn. Tỏa Vân có chút thúc thủ vô sách(), như một hài tử do dự khi bị lạc đường.

()Thúc thủ vô sách: bó tay

Tỏa Vân nhìn về phương xa, đôi mắt băng lãnh. Yến, Phù, Sênh, muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao? Mục đích của nàng đã đạt được rồi, Tỏa Vân có chút phẫn hận và bi ai, hắn quá ngây thơ, cho rằng mọi thứ sẽ nhắm vào mình, nên mới đem Lạc Dịch lôi vào. Vô luận là thế nào, Lạc Dịch là ý nghĩa sinh tồn của hắn, ý nghĩa duy nhất.

Lúc này Quý Bội Tuyệt lại tới, từ khi Lạc Dịch bị bắt đi, đây là lần đầu tiên Quý Bội Tuyệt xuất hiện.

“Tỏa Vân.”

Tỏa Vân mặt không thay đổi nhìn Quý Bội Tuyệt, hay nói đúng hơn là hắn không biết dùng khuôn mặt gì để nói chuyện với Quý Bội Tuyệt, không có Lạc Dịch ở đây, ngay cả việc giả vờ hắn cũng thấy khó khăn và mệt mỏi.

“Tỏa Vân…” Quý Bội Tuyệt chỉ là đứng trước mặt Tỏa Vân, gọi tên thiếu niên, giữa chân mày tràn đầy mệt mỏi. Mấy ngày qua, các phân bộ ở Luân Hồi giáo liên tiếp truyền đến tin chính đạo tập kích, ngay cả những phân bộ bí mật cũng bị tấn công, giải thích duy nhất là có nội gián, hơn nữa nội gián này còn có địa vị cao. Quý Bội Tuyệt phải phái phần lớn thủ hạ phân tới các phân bộ, hiện nay Luân Hồi giáo ngoại trừ Đan Yếu Ly và Tiêu Phong Chích ra, các đạo chủ khác đều bị phái xuống dưới.

“Chủ nhân, Tỏa Vân biết sai rồi, lần sau không dám nữa.” Tỏa Vân lập tức buông xuống suy nghĩ, nhận sai, hết sức tỏ ra nhu thuận: “Tỏa Vân chỉ là, quá mức đố kị tiện…Thập Lục công chúa, cho nên mới làm ra cái việc ngu ngốc này…”

“…”

“Chủ nhân sẽ không trách Tỏa Vân đúng không…” Tỏa Vân khẽ cười nũng nịu, không tiếng động mê hoặc: “Tỏa Vân thích chủ nhân nhất, nên mới muốn độc chiếm chủ nhân…”

“…”

“Chủ nhân muốn trách phạt Tỏa Vân thế nào cũng được…” Tỏa Vân mị hoặc cười, hình bươm bướm bên khóe mắt như muốn mê hoặc tất cả mọi người: “Sau đó đem người hầu kia trả lại cho Tỏa Vân, không có người hầu kia, Tỏa Vân cảm thấy không quen.”

“…Qua lâu như vậy, chỉ có câu cuối cùng là thật lòng sao?” Thanh âm Quý Bội Tuyệt trầm thấp như là đang thì thầm.

“Chủ nhân nói cái gì?” Tươi cười không hề thay đổi, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Tỏa Vân nghe không hiểu.”

“…Thứ diệp thảo cùng với phấn hoa anh túc, đây là một loại xuân dược mãnh liệt, ta mới biết phương pháp điều chế cách đây không lâu.” Quý Bội Tuyệt ngưng mắt nhìn tuyệt thế dung mạo, khóe môi khẽ nhếch một tia lạnh lùng trào phúng: “Vẫn luôn không có cơ hội nói, lần trước ngươi mang cho ta điểm tâm, ta rất thích.”

Tỏa Vân vẫn như cũ nhẹ nhàng cười:

“Đây là vinh hạnh của ta.”

“Trong mắt ngươi trước giờ cũng không có ta, vậy nên cũng không có chuyện ngươi vì ghen mà hạ độc. Trước kia hành vi của ngươi cũng rất đúng mực, vậy nên ta nguyện ý cùng ngươi chơi đùa tiếp, thế nhưng lần này…Nói cho ta biết, Tỏa Vân, đó không phải là ngươi làm, đúng không?”

Tỏa Vân nhìn Quý Bội Tuyệt, con ngươi đen nhánh không nháy một cái, chợt nở nụ cười.

“Là ta làm…”Tỏa Vân gằn từng chữ: “Thuốc là ta phân phó.” Tỏa Vân vén tóc, nhìn gương mặt Quý Bội Tuyệt trầm xuống, cười đắc ý: “Bởi vì ta bị nhốt ở đây, nên ta không thể làm gì khác hơn là sai bảo kẻ khác kê đơn.”

Quý Bội Tuyệt chỉ âm trầm trong chốc lát, lại hồi phục vẻ mặt không biểu tình, thanh âm băng lãnh.

“Ngươi có biết? Người hầu của ngươi đã nói gì không? Y nói tất cả đều là ngươi làm, là ngươi bắt buộc y, đem lỗi lầm đổ hết lên người ngươi.”

“…Cho nên mới nói đó chính là chân tướng. Thuốc là ta chuẩn bị, Lạc Dịch chỉ là một quân cờ.”

Quý Bội Tuyệt trong nháy mắt kéo áo Tỏa Vân, lửa giận cũng bị đốt lên:

“Ngươi muốn chết như vậy?”

Tỏa Vân chớp chớp đôi mắt to, vô cùng vô tội.

“Không muốn, làm gì có ai muốn chết đâu?”

Quý Bội Tuyệt chậm rãi buông Tỏa Vân, nheo lại mắt.

“Đây mới thật sự là ngươi, giống một cây anh túc, mang theo độc dược và mê hoặc, đem người kéo xuống vực sâu…Lạc Dịch, đúng không?” Nhìn thiếu niên trong nháy mắt cứng người, Quý Bội Tuyệt cười, mang theo một tia ác độc: “Ngươi cả đời này đừng mơ gặp lại hắn.”

“Quý Bội Tuyệt”. Tỏa Vân nhìn chằm chằm đôi mắt sâu không thấy đáy kia, lần đầu tiên gọi tên người nọ: “Nếu như Lạc Dịch…”

“Nếu như y chết ngươi cũng sống không được phải không…”Quý Bội Tuyệt tiếp lời Tỏa Vân: “Yên tâm, ta sẽ không để y chết dễ dàng như vậy, nhưng nếu ngươi làm ra chuyện gì quá đáng, ta sẽ để y chết, không, phải là —- sống không bằng chết.”

Tỏa Vân mạnh mẽ trừng mắt nhìn Quý Bội Tuyệt, Quý Bội Tuyệt yêu thương xoa mặt hắn.

“Ngươi nếu hận cứ hận đi, như vậy không sai. Đối với ngươi ta còn chưa chơi chán, ngươi cũng không thể chết đi…Vậy nên, phải ngoan ngoãn.”Quý Bội Tuyệt buông tay xuống: “Bằng không ta cũng không xác định sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Đây cũng là Luân Hồi Giáo giáo chủ, xé rách vẻ mặt ôn nhu chính là tính cách tàn nhẫn.

“Hiểu không?”

Tỏa Vân bị nhốt trong tiểu viện, bên cạnh không còn bóng dáng màu xám kia. Tỏa Vân ép buộc chính mình nghĩ biện pháp đối mặt với tình cảnh này, nhưng chỉ có thể phát hiện, bị bắt đi không chỉ có Lạc Dịch, mà còn là sự bình tĩnh của hắn. Hắn không biết làm thế nào vượt qua những ngày gần đây, cứ như một con rối máy móc ăn rồi ngủ. Hắn bắt đầu say mê mùi rượu, dường như chỉ có say, hắn mới buông xuống được tất cả, trầm mê trong giấc mơ.

Đêm nay, Tỏa Vân ngồi trong tiểu viện, uống rượu, nhìn sao giăng đầy bầu trời. Đôi mắt trở nên mông lung và ướt át, bên trong là một mảnh mê mang cùng yếu đuối.

Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn, không có ai bồi bạn, người duy nhất biết là Lạc Dịch lại bị bắt đi, không còn bên cạnh hắn. Thân ảnh đơn bạc trong viện càng thêm tinh tế, như là chỉ cần đụng nhẹ liền vỡ tan tành.

Tỏa Vân nhớ lại Hội Hoa Đăng hôm đó, lúc đó hắn cũng là nhìn bầu trời thế này, ở bên cạnh người trọng yếu nhất, trong lòng thiếu niên hạnh phúc vô cùng.

[…Sao, rất đẹp.] Người đó đã nói như thế.

Hắn gật đầu, đồng ý, cho dù từ đầu đến cuối ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về người nọ—- do có mặt nạ che, hắn càng không cố kỵ nhìn ngắm người nọ.

[…Nương nói qua, chúng nó ở đây là để dẫn đường về nhà, nhà, ngươi muốn về nhà không?]

[…Nhà?] Hắn cười lạnh, hắn làm sao có thể muốn trở về cái nhà ấy: [Ta không có khả năng về nhà!]

Sau đó người kia tựa hồ có chút nóng nảy: [Vì sao…Đó là nhà của ngươi, cha mẹ của ngươi, huynh đệ của ngươi, bọn họ đều chờ đợi ngươi…]

[Ngươi không biết…] Người kia không biết “nhà” kia đối với hắn từ lâu đã mất đi ý nghĩa, từ khi bị bán đi, hắn đã đem cái gọi là “nhà” đuổi ra khỏi lòng mình.

Lúc này có người đi tới bên cạnh hắn, Tỏa Vân mở to mắt, ảnh ngược bên trong là một bóng dáng màu xám.

Là đang nằm mơ thôi, người kia như thế nào có thể xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn như vậy. Nhận định xong, Tỏa Vân đối với bóng dáng kia cười, hô hấp người bên cạnh tựa hồ ngừng lại.

“Lạc Dịch.”Tỏa Vân quay đầu, khuôn mặt vì uống rượu nên có vẻ ngây thơ khả ái: “Tại sao vậy chứ?”

Người nọ trầm mặc không nói, trước sau như một. Tỏa Vân cảm thấy bất mãn, người say rượu lại càng tùy hứng, tuyệt sắc thiếu niên đứng dậy, lảo đảo đi về phía người nọ, ngã xuống, người nọ theo bản năng đỡ lấy, Tỏa Vân nhân cơ hội bắt lấy vạt áo người nọ, đắc ý cười.

“Ta đã rất cố gắng.” Tỏa Vân nắm chặt vạt áo người nọ, lẩm bẩm: “Thế nhưng tại sao tất cả mọi người đều không buông tha ta?”

“Ngươi có thể buông tha cho ngươi.” Một thanh âm vang lên trong đình: “Chỉ cần…”

“Không muốn.” Tựa hồ biết đối phương ám chỉ cái gì, Tỏa Vân lắc đầu, như một tiểu hài tử tùy hứng kéo chặt lấy vạt áo người nọ: “Ta sẽ không buông tha.”

Dường như ý thức được không thích hợp, Tỏa Vân ngẩng đầu chống lại con ngươi kia, đôi mắt mang theo tia bối rối và bất an: “Ngươi sẽ không rời khỏi ta đúng không?” Bàn tay nắm vạt áo thật chặt đến nỗi trắng bệch: “Ta sẽ không buông ngươi ra.”

Hai mắt người nọ nhắm nghiền, rồi mở ra, cười rực rỡ:

“Sẽ không.”

Tỏa Vân nghe xong thỏa mãn nở nụ cười. Tuyệt sắc thiếu niên cũng không nhớ tới, người hầu của hắn, sẽ không bao giờ cười rực rỡ như vậy với hắn.

“Thật tốt.”Tỏa Vân như một con mèo cuộn trong lòng người nọ, hai tay ôm lấy cổ người nọ, nhẹ nhàng nhắm mắt, ngửi thật sâu hơi thở quen thuộc mang theo mùi thuốc.

“Cho dù ta bẩn đến không thể bẩn hơn, ngươi cũng không thể rời khỏi ta, không thể ly khai ta, phải không? Lạc Dịch.”

“Đúng vậy.”

Trên mặt người kia vẫn là nụ cười rực rỡ, trong bóng đêm đặc biệt chói mắt.

“Hôm nay là sinh nhật của ta, ta đã cầu xin ông Trời, cho Lạc Dịch xuất hiện.” Tỏa Vân cọ cọ y phục người nọ: “Thật tốt…”

“…Phong Tỏa Vân.” Đôi mắt người nọ đen tối không một tia sáng: “Ngươi muốn cái gì.”

“Ta muốn…” Tỏa Vân mơ mang nói: “Sức mạnh, ta muốn sức mạnh, sức mạnh của thần linh có thể giết người, giết thần…” Ai ngăn cản bọn họ, hắn sẽ giết kẻ đó, thần cản, giết thần! Nói như vậy, nói như vậy…Tỏa Vân cười khanh khách —– sẽ không còn ai ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ.

“…Hảo.”

Thanh âm trầm thấp chưa kịp nghe đã biến mất, Tỏa Vân tròn mắt nhìn, sau đó lẩm bẩm đòi rượu, người nọ đưa rượu tới, Tỏa Vân không cầm lấy chén rượu mà chỉ ngơ ngác nhìn vào một điểm trong hư không.

“Lạc Dịch, ngươi nghĩ ta giống cái gì?” Tỏa Vân lẩm bẩm: “Quý Bội Tuyệt nói, ta giống như cây anh túc, mang theo độc dược và mê hoặc, khiến người ta rớt xuống vực sâu, có đúng vậy không?”

Người nọ không nói gì, chỉ đem chén rượu bỏ vào trong tay Tỏa Vân, Tỏa Vân cầm chén rượu, không uống, chỉ bướng bỉnh hỏi: “Có phải vậy không? Phải vậy không?”

“Mạn châu sa hoa.” Người nọ nhẹ nhàng nói: “Ngươi rất giống nó.”

“Thì ra là vậy. Nếu Lạc Dịch nói thế, thì nó là thế.”

Tỏa Vân tròn mắt nhìn, sau đó híp mắt, uống một ngụm rượu.

“Ân.” Người nọ lộ ra nụ cười rực rỡ, ôn nhu nhìn Tỏa Vân, hồng y tuyệt sắc thiếu niên giống như trong đóa hoa đỏ rực trong trí nhớ, mang theo khí tức tử vong và vẻ đẹp tuyệt vọng mà tinh khiết, hoa bỉ ngạn.

Tỏa Vân tựa hồ đã rất say, đôi mắt khẽ nhắm lại. Trước khi rơi vào mộng đẹp, Tỏa Vân nghe thấy người nọ nói gì đó bên tai, Tỏa Vân lầm bầm một tiếng, không nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của người nọ.

Còn có, sau cùng uống vào, là màu của máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.