Hùng hài tử rất thông minh, mọi việc y làm không tính là xuất sắc nhưng là không tìm ra được một điểm sơ sót nào. Ban đầu Lạc Dịch còn tưởng hùng hài tử không gánh nổi công việc này, rồi sẽ bị khi dễ đủ loại, nhưng nhìn đôi mắt hùng hài tử càng ngày càng sáng rực, Lạc Dịch liền cảm thấy chắc sẽ không sao đâu.
“So sánh với tư liệu…”
“Được rồi, được rồi, ta thừa nhận đây là dưỡng thành!”
“…”
Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, thế nhưng sẽ có một việc nào đó mà con người không thể nắm trong tay, việc này có thể sẽ tạo nên một gợn sóng nhỏ, cuối cùng phát triển thành một con sóng lớn, làm cho con người một lần nữa ý thức được sự nhỏ bé và bất lực của mình.
Lạc Dịch nằm ở trên giường, sau khi dạo một vòng qua cõi âm bây giờ ngay cả mở mắt cũng không mở được. Chủ quản ác ý hướng về phía tiểu hài tử, biết hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ tiểu hài tử, chủ quản nhân cơ hội đó cho hắn vốn đã chướng mắt từ lâu một bài học nặng nề, thực sự là vô cùng nặng nề a.
Hắn muốn cười, nhưng là ngay cả khí lực để cười cũng không có.
Lạc Dịch nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình. Trải qua bài học này, Lạc Dịch thực sự nhận thấy mọi thứ đã thay đổi: Hắn đã không còn là “Thần y” hô phong hoán vũ ở chỗ bạch xà tinh nữa, mà là “Hạ nhân” ngay cả việc bảo vệ chính mình cũng khó ở Lâu Trung Lâu.
Lạc Dịch sau khi tỉnh lại liền thấy tiểu hài tử đang nắm tay áo hắn, ghé vào bên giường ngủ rất không yên ổn. Lạc Dịch không định đánh thức y, thế nhưng tiểu hài tử bỗng mở to mắt ra, nhìn hắn, hai mắt to tròn ướt át, làm khuôn mặt y càng thêm mỹ lệ.
Lạc Dịch lập tức cười, an ủi: “Ta không sao.”
Lạc Dịch vừa nói ra liền thấy không ổn, cổ họng hắn khàn khàn trúc trắc giống tiếng cạo nồi vô cùng chói tai. Lạc Dịch nhìn khuôn mặt tiểu hài tử biến sắc, vội đổi giọng nói: “Ta có chút khát nước, thanh âm không thể phát ra được.”
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm Lạc Dịch, sau đó mới đi lấy nước.
Lạc Dịch uống xong nước, từ từ nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ, sáng suốt không lên tiếng nữa. Hắn nghe được tiếng sàn sạt, sau đó cảm thấy có một thân thể nho nhỏ ấm áp dựa vào, hai tay ngắn ngủn cố gắng ôm lấy hắn. Bởi vì bệnh nặng, thân thể gầy đến trơ xương của Lạc Dịch cuối cùng cũng bị đối phương ôm trọn lấy.
Giữa lúc Lạc Dịch cảm thấy xương hắn cũng sắp nát thì phía sau lưng bỗng cảm thấy một mảnh ướt át, xung quanh lại không có âm thanh nào.
Đứa bé kia đang im lặng mà khóc.
Lạc Dịch lặng lẽ để hùng hài tử ôm, cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi của đứa bé kia.
…Ca sai rồi. Lạc Dịch vốn vô tâm vô phế rốt cuộc cũng có một tia chột dạ, có công lược trong tay nên hắn không hề cố kỵ, nhưng lại quên chăm sóc cho tình cảm của đứa bé kia.
Việc thế này sẽ không xảy ra nữa, hắn đảm bảo.
Bởi vì thân thể truyền đến từng trận suy yếu và vô lực, Lạc Dịch không bao lâu liền cảm thấy mệt mỏi rã rời. Ngay lúc hắn sắp ngủ, hắn nghe được thanh âm đứa bé kia vang lên trong bóng đem, thanh âm non nớt mang theo kiên quyết.
“Lạc Dịch, sau này ta sẽ không để việc này xảy ra nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để bất kỳ ai tổn thương ngươi!”
Lạc Dịch vừa định lên tiếng thì đã ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, Lạc Dịch đem mọi chuyện ném sau đầu. Hùng hài tử vẫn là như vậy, thế nhưng Lạc Dịch cảm nhận được y càng thêm dính người, còn biết cách làm nũng với hắn.
Sớm biết khổ nhục kế này hiệu quả như vậy ca đã sớm dùng, Lạc Dịch nghĩ. Hắn nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ, tay phải cầm cổ tay trái, huýt sáo một tiếng.
…Run rẩy đi những con người bình thường kia, BOSS đã xuất quan a!
Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản, có vũ khí tốt nhất của thế giới này, hắn còn sợ gì nữa? Lạc Dịch tìm tới Thích Tam Nương — Chủ nhân chân chính của Lâu Trung Lâu. Lạc Dịch tìm tới Thích Tam Nương, để Thích Tam Nương hoàn toàn nghe theo hắn.
Lạc Dịch đúng lúc nắm được tử huyệt của Thích Tam Nương, Thích Tam Nương có một đứa con trai, mọi tâm tư của nàng đều đặt lên đứa con nàng yêu thương nhất. Chỉ là lão Thiên không chỉ cướp đi thần trí của con nàng, Thích Tam Nương còn tuyệt vọng phát hiện con mình cũng mắc bệnh như của chồng mình, sống không quá 20 tuổi. Mọi việc sau đó đều vô cùng đơn giản, Lạc Dịch hứa hẹn cứu mạng nhi tử của Thích Tam Nương, Thích Tam Nương phải nghe theo hắn. Đồng ý xong Thích Tam Nương lập tức quỳ rạp trước mặt Lạc Dịch, cảm động đến rơi nước mắt.
Vì vậy Lạc Dịch liền trở thành BOSS ẩn mình của Lâu Trung Lâu, bảo vệ được chính bản thân mình cùng với tiểu hài tử. Giải quyết xong chuyện Thích Tam Nương, Lạc Dịch liền dùng công lược tìm được cha mẹ của tiểu hài tử. Lạc Dịch nhìn thần tình chết lặng của bọn họ, nhìn đôi mắt bọn họ khúm núm, sinh hoạt sung túc không dạy bọn họ cách sinh tồn, nên bị hiện thực đả kích bọn họ chỉ có thể trở nên tê liệt. Lúc Lạc Dịch tới, đứa con cả thì mỗi ngày ra ngoài làm việc duy trì sinh kế cho gia đình, đứa con út thì mắc một chứng bệnh kỳ quái, còn cha mẹ thì bàn bạc cách giấu đứa con cả để đem đứa con trói buộc này bán đi.
Nhưng bọn họ ít nhất vẫn là người nhà hùng hài tử, hơn nữa trước kia Lạc Dịch còn thiếu Phong Tỏa Lôi một phần nhân tình. Vậy nên Lạc Dịch chữa bệnh cho đứa con út, chỉ bọn họ cách mở quán trà, để lại cho bọn họ một khoản tiền vốn. Mỗi lần Lạc Dịch ra ngoài mua đồ đều ghé qua xem bọn họ. Một lý do lớn trong đó, là để trả nợ của mình.
Lúc Lạc Dịch ra ngoài lần nữa, vì có chút việc mà về trễ vài ngày, nhưng khi trở về Lâu Trung Lâu, Lạc Dịch chợt cảm thấy bất thường, dường như có một cái gì đó đã vượt ra khỏi kế hoạch. Đợi đến khi nhìn thấy hùng hài tử, Lạc Dịch mới ý thức được đã xảy ra chuyển biến lớn.
Thiếu niên trước mắt mặc một thân hồng y mỵ hoặc. Khuôn mặt tuyệt sắc mang theo một phần non nớt, một phần ngây ngô, làm cho ai nhìn thấy đều có một loại dục vọng bảo hộ hoặc là một loại dục vọng hủy diệt. Thiếu niên mỉm cười, con bướm ở khóe mắt nhẹ nhàng rung động — Đó là dấu vết “Lũ viêm” để lại, Lạc Dịch không thể xóa đi vết sẹo đó nên đã điều chỉnh nó thành hình con bướm. Tuyệt sắc thiếu niên như một con phượng hoàng, như một đóa hoa thuốc phiện đỏ tươi tản ra mê hoặc vô tận.
Thiếu niên chậm rãi đi tới, ôm lấy Lạc Dịch, nhẹ nhàng thở dài một hơi đầy thỏa mãn:
“Lạc Dịch, ta rốt cuộc có thể bảo vệ ngươi.”
Cằm Lạc Dịch hơi gác lên vai thiếu niên, không biết từ lúc nào, hùng hài tử…Không, có thể nói là thiếu niên đã cao lớn như vậy, hắn khẽ há miệng mà thở, trông buồn cười như một con cá mắc cạn.
Vì sao…Lại biến thành như vậy?
Các tầng lớp cao ở Thanh kinh thành đều biết, Lâu Trung Lâu có một tiểu quan tên là Tỏa Vân, khuynh nước khuynh thành.
Lạc Dịch gần như nổi điên chạy tới chất vấn Thích Tam Nương, Tam Nương sợ đến mức không ngừng xin lỗi, Lạc Dịch bình tĩnh lại, hỏi ra mới biết diễn biến mọi chuyện.
“…Y, y tới tìm Tam Nương, Lạc công tử trước khi đi đã phân phó tam nương đợi y, vậy nên Tam Nương đã tiếp kiến y…Là, là Phong công tử chính miệng nói muốn treo biển hành nghề, y nói muốn giao dịch cùng Tam Nương… Phong công tử nói, y sẽ đem đến tiền tài cho Lâu Trung Lâu, với điều kiện cho y quyền lợi riêng, hơn nữa, muốn Lạc công tử thành người của y…Tam Nương không biết ý đồ của Lạc công tử, mà Phong công tử thì bộ dạng lấy cái chết ép người, vậy nên, vậy nên…Tam Nương sai rồi, thỉnh Lạc công tử…”
Hiện tại tức giận đã muộn, Lạc Dịch nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thế nổi cáu.
“Không được để y xuất đầu lộ diện, không được để y và khách nhân qua đêm, tư liệu khách nhân đều đưa cho ta… Y nháo loạn ta coi như y tịch mịch tìm người nói chuyện phiếm nói chuyện yêu đương được rồi.”
Kỳ thực nếu không có sự giúp đỡ của hắn, hùng hài tử đều có thể đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, y như một đóa hoa thuốc phiện đầy mê hoặc, dẫn dụ mọi người rơi vào vực sâu. Tuyệt sắc thiếu niên đem những khách nhân của mình duy trì ở một vị trí cân đối, cân bằng. Điều kiện cạnh tranh ngang nhau mang theo vô vàn kích thích kịch tính, trận trò chơi này mọi người đều ở tình thế bắt buộc, khiến cho bọn họ dưới tình huống không tự chủ cũng vô cùng quan tâm hình tưởng của mình trước thiếu niên, do đó thiếu niên dễ dàng vạch ra khoảng cách. Thiếu niên dùng một tấm võng vô hình, đem tất cả mọi người ràng buộc ở Lâu Trung Lâu, bao gồm chính mình.
Thấy thiếu niên như vậy, Lạc Dịch rất phức tạp, hắn nhiều lần công khai ám chỉ thiếu niên thoát khỏi cái võng này, thiếu niên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tròng mắt đen ánh lên dã tâm khó hiểu: “Ta cần sức mạnh.”
Lạc Dịch hận không thể kêu to: Ngươi đừng giằng co nữa, trước mắt ngươi là BOSS sau màn nha…
“Lạc Dịch, ta cần sức mạnh. Như vậy ngươi mới có thể ở bên ta.” Người nọ ánh mắt nóng rực nhìn hắn, hầu kết Lạc Dịch khẽ động, nuốt vào một ngụm nước bọt, không nói nên lời. Thiếu niên càng ngày càng ỷ lại khiến Lạc Dịch bất an, thiếu niên ngăn cách tất cả mọi người, lại chỉ cho mình hắn tiến vào trong.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, thứ tình cảm này. Lạc Dịch nghĩ nếu một ngày hắn đem tất cả những việc hắn làm nói cho đối phương biết, đây mới gọi là vạn kiếp bất phục.
Lạc Dịch lần thứ hai tìm tới Thích Tam Nương, đưa ra một quyển sách bìa đen: “Đem thứ này giao cho y…Nhớ kỹ, đừng khiến y nghi ngờ, nói là trượng phu của ngươi viết…”
Nếu y muốn sức mạnh, hắn liền cho y sức mạnh. Lạc Dịch nghĩ, sau đó nợ của hắn sẽ trả sạch đi?
Sau đó…Hắn lại có thể một lần nữa chạy trốn đi?
Kế tiếp chính là Hội Hoa Đăng.
“…Sao, rất đẹp.”
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt nóng rực dưới mặt nạ khiến hắn không có đủ dũng khí nhìn sang.
“…Nương nói qua, chúng nó ở đây để dẫn đường về nhà…Nhà, ngươi muốn về nhà không?” Lạc Dịch đang dẫn dụ, hắn nghĩ, nếu hài tử có một chút do dự, hắn liền lập tức dẫn hài tử về nhà, sau đó nhất định sẽ chạy trốn không từ biệt.
“Nhà…” Thiếu niên cười lạnh, dù có mặt nạ che, Lạc Dịch cũng biết y đang cười lạnh: “Ta không nghĩ về nhà.”
“Vì sao…Đó là nhà của ngươi nha, cha mẹ ngươi, huynh đệ ngươi, họ đều ở đây chờ ngươi nha…”
“Ngươi không biết…” Giọng của hắn gần như thê ai, ánh mắt bướng bỉnh nhìn Lạc Dịch.
Không, hắn biết, hắn biết tất cả. Vì hắn chính là BOSS sau cùng.
Lạc Dịch không biết trong lòng mình thế nào, cũng không biết trên mặt mình là biểu tình thế nào. Hắn dời đi đường nhìn, vì vậy liền thấy Quý Bội Tuyệt. Thấy hắc y trên sông, thấy công lược hô to “Công lược bắt đầu”, trong lòng Lạc Dịch dâng lên “nhàn nhạt” ưu thương. Hắn nhìn nước sông đen kịt, theo bản năng rùng mình.
…Ni mã, vì sao hết lần này đến lần khác đều rơi xuống nước a…Khóc…
Lạc Dịch sợ nước, vì vậy chỉ có thể kêu người bên cạnh giúp đỡ: “Thiếu gia, mau cứu y a!”
Thiếu niên không có cự tuyệt, nhảy xuống nước.
Đây có thể là một cơ hội, Lạc Dịch đứng trên bờ, nhìn thiếu niên nhảy xuống sông. Đúng lúc công lược bắt đầu, hắn sẽ từ từ xa lánh tiểu hài tử, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.
Phiến tử, rõ ràng chỉ là sợ, sợ đối mặt với cảm tình sâu đậm, nên muốn chạy trốn một lần nữa.
Lạc Dịch nắm cổ tay trái, sau đó im lặng mỉm cười, bắt đầu đi, bắt đầu.
Ông trời vẫn luôn đối nghịch với hắn, Lạc Dịch nghĩ, vô luận ước nguyện ban đầu của hắn là cái gì, mọi thứ đều diễn ra theo cái cách hắn không thể cứu vãn. Để công lược Quý Bội Tuyệt, Lạc Dịch luôn tìm cách tiếp cận, lại đem hùng hài tử cũng dính vào. Hắn như nguyện vào được Tu Du Sơn, lại phải là vật phụ thuộc đi theo hùng hài tử, trong lúc hắn bảo vệ mạng sống của Quý Bội Tuyệt lại gặp phải tập kích của chính đạo, khiến cả ba bị nhốt trong hang đá, rơi vào tuyệt cảnh.
Lạc Dịch không ngờ lại khiến hùng hài tử cũng bị kéo vào, hùng hài tử đánh ngất hắn.
“Ta không chết, ngươi cũng không thể chết.”
Lạc Dịch ôm thuốc mỡ ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời, nghe thanh âm trong phòng, nghe Quý Bội Tuyệt trầm luân, nghe Tỏa Vân kinh ngạc. Một lúc lâu, hắn gục đầu xuống, trên mặt là nụ cười rực rỡ, im lặng.
…Ai nha nha, loại tâm tình nữ nhi này là thế nào đây…
Lạc Dịch đem vật cầm trong tay ném xuống, không có lưu luyến quay đầu rời đi.
Thương tổn hùng hài tử từ đầu đến cuối đều là Lạc Dịch, vậy nên Lạc Dịch không quan tâm nữa. Đợi Lạc Dịch biến mất, Quý Bội Tuyệt liền có thể hoàn hảo ở bên cạnh tiểu hài tử.
Vì vậy Lạc Dịch lên kế hoạch tất cả. Không làm người xem nữa, hắn đưa bản thân hắn đặt vào dưới đài, nhìn mọi người diễn, sau đó đem mình trở thành một kẻ ngu xuẩn không biết lượng sức mình tham gia vào vở hài kịch.
Sau đó Tiêu Phù Sênh xuất hiện, kéo ra vở kịch, một vở kịch do hắn một tay chỉ đạo.
Lạc Dịch nhìn viên thuốc màu xanh trong tay, nó có một cái tên dễ nghe, “Phùng Sinh”. Trong truyền thuyết cứu sống người chết, đối với người học võ tăng thêm nội lực hùng hậu, từ nay về sau trở thành cao thủ hàng đầu. Nhưng nó còn có tên gọi khác, “Tuyệt xử”, có người nói chỉ có người có duyên mới đạt được tuyệt bảo, những người còn lại nếu không phải phát điên thì đều là chết ngay lập tức.
“Tổ hợp lại các nhân tố kích thích gen, trải qua dạ dày hấp thu sau đó phát ra adrenalin, tuyến giáp trong trạng thái kích thích, làm tăng tế bào và sự trao đổi chất, kích phát tiềm năng nhân loại và sửa chữa gien, tăng mạnh thân thể mềm dẻo và sức mạnh, thân thể tố chất đề cao 41.9% 83.2%. Bởi vì cường độ kích thích quá cao, cần dùng phương pháp dung hợp sử dụng nhân tố phụ, nếu vượt ra tế bào phụ thừa nhận sẽ phá vỡ gen và tế bào chết đi, không trừ bỏ ví dụ đặc biệt. Sau sử dụng dược điều trị theo kỳ hạn, tiêu trừ nhân tố kích thích sót lại, phòng ngừa tế bào thần kinh tổn thương. Phụ lục: Bộ dưỡng sinh thể thao thứ 36 cũng có thể thong thả điều giải hấp thu, hiệu suất không đủ 20%. Căn cứ thân thể sinh vật nền văn minh thứ 8, đề nghị, người sử dụng đã qua 16 tuổi, ba mươi tuổi là hiệu quả tốt nhất. tổ hớp kích thích tố kích phát gien có thể pha loãng sử dụng, pha loãng đạt 50% tái sinh siêu cường gien, pha loãng đạt 100% tái sinh khép lại dược tề.”
“…Vì sao nghe ngươi giải thích xong, ta nghĩ ngươi đang hủy diệt mộng võ hiệp lâu năm của một niên thiếu.”
Thanh âm máy móc dừng lại, tựa hồ ngẩn người, sau đó vang lên lần nữa: “Kiểm tra lại tư liệu…Giới thiệu lần nãy không có từ ngữ nào vượt qua khái niệm của nền văn minh thứ 8, xác định không hề sai. Nếu như có sai, thỉnh chỉ ra chỗ sai.”
“…Không. Dù sao thứ này có thể biến người thành một cao thủ võ lâm tỏa ra Vương bá khí, thế nhưng tác dụng phụ sẽ làm Vương bá khí thành Vương bát khí, ca muốn làm cao thủ võ lâm mà cũng nhiều vấn đề như vậy…”
Trước đây Lạc Dịch có thế nào cũng không nghĩ tới, dốc hết tư liệu khắp thiên hạ điều chế ra ba viên thuốc, về sau cuối cùng đều dành cho người khác sử dụng.
Một viên cho bạch xà tinh, một viên đổi lấy trung thành của Thích Tam Nương và gia đình tiểu hài tử, viên cuối cùng bây giờ ở trên tay Lạc Dịch.
Lạc Dịch cười rực rỡ, thanh âm khàn khàn mà ôn nhu: