Ngày đó là sinh nhật mười sáu tuổi của hùng hài tử, đối với Lạc Dịch mà nói, cũng là ngày bắt đầu nghi lễ mở màn.
Tiểu hài tử đang uống rượu, tựa hồ đang nỉ non cái gì, sau đó nhìn thấy hắn.
Thiếu niên cười, gương mặt bị men rượu làm ửng hồng, Lạc Dịch ngừng hô hấp, cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng là vẫn bị kinh diễm.
“Lạc Dịch.” Tỏa Vân cười thật to, gương mặt vì say mà có vẻ ngây thơ khả ái: “Tại sao vậy chứ?”
Lạc Dịch không nói gì. Hắn trầm mặc tựa hồ khiến cho Tỏa Vân bất mãn, hùng hài tử lung lay đi về phía hắn, Lạc Dịch theo bản năng đỡ lấy, mà Tỏa Vân cũng nhân cơ hồi này bắt được vạt áo hắn, lộ ra tươi cười đắc ý thỏa mãn.
“Ta đã rất cố gắng.” Tỏa Vân nắm lấy vạt áo Lạc Dịch, lẩm bẩm: “Tại sao tất cả mọi người đều không buông tha ta?”
“Ngươi có thể buông tha chính ngươi.” Thanh âm Lạc Dịch khàn khàn vang lên: “Chỉ cần…” Ngươi buông tha cho Lạc Dịch.
“Không.” Tựa như biết Lạc Dịch sẽ nói gì, Tỏa Vân lắc đầu, giống tiểu hài tử cứng đầu nắm lấy vạt áo Lạc Dịch: “Ta sẽ không buông tha.”
Mơ hồ ý thức được không thích hợp, Tỏa Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo khẩn trương và bất an nhìn Lạc Dịch: “Ngươi sẽ không rời khỏi ta đúng không?” Tay y nắm chặt, trắng bệch: “Ta sẽ không buông tay ngươi.”
Lạc Dịch nhắm nghiền hai mắt, sau đó lại mở, cười rực rỡ.
“Sẽ không.”
“Thật tốt.” Tỏa Vân giống một con mèo cuộn tròn trong lòng Lạc Dịch, hai tay vươn ra ôm lấy cổ Lạc Dịch. Y khẽ cúi đầu, ngửi hơi thở mang theo mùi thuốc quen thuộc.
“Cho dù ta bẩn đến không thể bẩn hơn, chỉ có ngươi, không thể rời đi ta, không thể rời khỏi ta. Đúng không? Lạc Dịch.”
“Đúng.”
Trên mặt Lạc Dịch vẫn là nụ cười sáng lạn, trong bóng đêm có vẻ chói mắt dị thường.
“Hôm nay, là sinh nhật của ta. Ta hướng ông trời cầu xin một điều ước, là Lạc Dịch xuất hiện…” Tỏa Vân dụi đầu vào y phục Lạc Dịch. “…Thật tốt.”
“…Phong Tỏa Vân.” Lạc Dịch nhìn thiếu niên trong lòng, mắt đen không một tia sáng. “Ngươi muốn cái gì.”
“Ta muốn…” Tỏa Vân mơ màng nói: “Sức mạnh, ta muốn có sức mạnh…Sức mạnh có thể giết thần giết phật…”
“…Được.” Lạc Dịch nhẹ nhàng nói, hùng hài tử đã mười sáu tuổi, hắn rốt cuộc cũng chờ tới hôm nay.
Tỏa Vân lầm bầm muốn rượu, Lạc Dịch mỉm cười đáp lời, một tay ôm Tỏa Vân, tay kia hướng về chén rượu, một viên thuốc rơi vào trong chén. Rượu trong suốt bỗng biến thành màu đỏ, giống như màu máu. Hắn đưa chén rượu cho Tỏa Vân, Tỏa Vân không nhìn cái chén, chỉ ngơ ngác nhìn về một điểm ở hư không.
“Lạc Dịch, ngươi nghĩ ta giống cái gì?” Tỏa Vân lẩm bẩm, sau đó khanh khách cười: “Quý Bội Tuyệt nói ta giống cây thuốc phiện, mang theo độc và mê hoặc, kéo mọi người xuống vực sâu, có phải không? Có đúng vậy không?”
Lạc Dịch im lặng từ chối cho ý kiến, chỉ đem chén rượu đặt vào tay Tỏa Vân, Tỏa Vân cầm chén rượu, nhưng không uống, mà khăng khăng hỏi: “Thực sự giống cây thuốc phiện sao?”
“Mạn châu sa hoa.” Lạc Dịch nhẹ nhàng nói: “Ngươi rất giống nó.”
“Thì ra là là vậy. Nếu Lạc Dịch nói thế, thì nó đúng là thế.”
Tỏa Vân trừng mắt nhìn, cười nói, sau đó uống một ngụm rượu.
“Ân.” Lạc Dịch cười rực rỡ, ôn nhu nhìn Tỏa Vân, hồng y thiếu niên giống như đóa hoa đỏ tươi trong trí nhớ, mang theo vẻ đẹp tinh khiết mà tuyệt vọng, hoa bỉ ngạn.
Tỏa Vân tựa hồ đã rất say, ánh mắt dần tan rã. Lạc Dịch im lặng nhìn y tiến vào mộng đẹp, cúi người, ôn nhu thì thầm: “Mệt sao? Ngủ một chút đi!”
Tỏa Vân mơ màng lên tiếng, nhưng không mở mắt.
Ngồi dậy, trong mắt Lạc Dịch lóe lên một tia phức tạp, nhanh đến mức hắn cũng không nhận thấy. Hắn cười sáng lạn, cầm lấy cổ tay trái.
“Rất nhanh, lao tù tên là Lạc Dịch sẽ biến mất. Ngươi muốn sức mạnh, ta liền cho ngươi sức mạnh.”
Lạc Dịch nhìn hạt châu trong tay, đây là Luân Hồi Hoàn, chí bảo của Luân Hồi Giáo. Hắn lừa gạt mọi người, ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là hạt châu này. Đúng rồi, mọi người, ngay cả Phong Tỏa Vân, cũng chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Lạc Dịch khẽ cười, vô cùng rực rỡ.
“…Lần này làm nhân vật phản diện sau cùng, tâm trạng thế nào…?” Một thanh âm ưu thương vang lên, khác biệt hoàn toàn so với thanh âm lạnh băng máy móc trước đó.
“…Rất tốt. Thật ngạc nhiên là ngươi xuất hiện.” Lạc Dịch đắc ý nhướn mi: “Thế nào ta hoàn thành hình tượng nhân vật phản diện nha, bao gồm bức bách chà đạp phe chính nghĩa, thẳng thắn trước phe chính nghĩa, sau đó những người bị lừa dối tỉnh ngộ, kế tiếp chờ phe chính nghĩa bùng nổ, sau đó là giết chết nhân vật phản diện bảo vệ hòa bình cho thế giới nga! Tại sao không ai mời ca đến Hollywood a…Đây đúng là nhân vật được đo lường tạo ra cho phiến tử!”
“…Thương tâm…”
Thanh âm ưu thương kia cũng không chỉ rõ ra đối tương, lại làm Lạc Dịch cười càng thêm sáng lạn.
“Cũng không phải chưa từng thấy qua, trước đây không phải còn có người bị ta lừa thảm hại hơn sao? Thương tâm thì thương tâm đi, ca là đang dạy hắn cách đối mặt với thế giới hắc ám.”
“…Phiến tử.”
Không biết có phải hay không bị ảnh hưởng bởi thanh âm kia, nụ cười Lạc Dịch có chút ưu thương.
“Đúng vậy, ta là một phiến tử.”
Vậy nên hắn lừa gạt mọi người, tất cả mọi người.
Lạc Dịch nhìn người nọ mê man, ngẩn người. Công dụng của thuốc rất rõ rệt, bộ công pháp lúc trước giao cho đối phương cũng trợ giúp chữa trị cơ thể, để thuốc bị hấp thụ hoàn toàn, việc cao thủ được sinh ra sau một đêm không còn là truyền thuyết. Bây giờ Lạc Dịch cũng không biết, hắn lại thực sự thúc đẩy thành công một cao thủ, điên cuồng mà thê lương.
Lạc Dịch đứng lên, chuẩn bị ly khai, lúc đứng lên thì bắt gặp một đôi mắt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên sau ngày đó hai người gặp nhau.
Lạc Dịch nhìn trong mắt người kia lóe lên mê mang, lóe lên đau thương, lóe lên hận ý và mừng rỡ, lóe lên yếu đuối và kiên định, mọi cảm tình sau đó hòa vào nhau, cuối cùng biến thành cố chấp. Như là để trốn tránh đôi mắt kia, Lạc Dịch dời đi trọng tâm câu chuyện, ép người kia ăn “hồng quả” vào. Cho dù là đang ăn, mắt người kia vẫn không rời khỏi hắn dù chỉ một chút.
Lạc Dịch nhìn thiếu niên như vậy, đột nhiên hỏi một câu, không thể kiềm chế được.
“Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, ngươi có nguyện ý gặp lại ta hay không?”
“Nguyện ý…Cho dù tất cả là giả, ta cũng nguyện ý…”
Chấp nhất của người nọ làm hắn chói mắt, dù sao vẫn phải tiếp tục đeo lên mặt nạ, Lạc Dịch mỉm cười, tự tay chém đứt xiềng xích giữa hai người, máu tươi đầm đìa.
Sau đó xoay người ly khai.
Lạc Dịch nhìn bức thư trong tay, hai mắt phức tạp, một thanh âm cứng ngắc không phập phồng chút nào vang lên: “Ta tỏ vẻ ngươi đang do dự.”
“Vì sao cái hài tử kia lại là một kẻ M a! Vì sao vì sao y hết lần này đến lần khác chọn “Nguyện ý” a! Quả nhiên không nên hy vọng vào một đám người cổ đại không được giáo dục tâm lý, một đám nếu không phải quẹo trái biến thành thụ ngược cuồng, thì cũng quẹo phải biến thành ngược đãi cuồng a!” Lạc Dịch đau đầu nhấn huyệt thái dương, rên rỉ: “Biết rõ ràng sẽ bị lừa gạt còn lựa chọn “Nguyện ý”…”
Lạc Dịch ngã vào trên bàn: “Người nào cũng như thế này, chẳng lẽ ca giáo dục thất bại như vậy sao, thiến niên a tỉnh tỉnh a, cái tên không tiền đồ bị ta gạt này…”
“Từ tư liệu tìm được, ta tỏ vẻ hành vi của Phong Tỏa Vân ở văn minh nhân loại gọi là: “Thánh mẫu”.”
“Thánh mẫu cái rắm!” Lạc Dịch chửi ầm lên: “Nếu y là thánh mẫu thì ta chính là Bạch Liên Hoa hóa thân! Tiểu hài tử kia chẳng qua trong khó khăn gặp được ta, sau đó không để ý đem hết tình cảm đặt trên người ta, hành vi này ở chỗ ta có thể gọi là hiện tượng “minh ấn”, cũng là hành vi chết tiệt của chim non, nhận định ca là chim mẹ…” (Minh ấn: hiện tượng động vật mới sinh mở mắt ra thấy cái gì liền coi nó là mẹ. Lời tác giả.)
“Ta tỏ vẻ, ngươi không hủy được bức thư này.”
Lạc Dịch im lặng, nhìn không trung.
“Đúng vậy.” Thanh âm trầm trầm, không giống người ở thế giới này: “Dù cho ta giãy giụa thế nào đi nữa, thần linh đã sớm sắp xếp số phận rồi, không phải sao?” Hắn cười hắc hắc: “Hay là nói, lịch sử, đã sớm sắp đặt xong rồi.”
Vậy nên Lạc Dịch gặp lại Thích Tam Nương, hạ chỉ thị sau cùng.
“Mệt đã chết…” Lạc Dịch nhíu mày, bộ dáng đau khổ: “Nhất định là cách thức công lược không đúng a, không biết lần này được bao nhiêu tiến độ…”
“Kế hoạch kế tiếp.” Thanh âm không chút cảm tình vang lên.
“Kế tiếp a, đương nhiên là chạy trốn, nhân vật phản diện bị lột trần không chạy trốn chẳng lẽ ở lại chờ nhân vật chính bao nuôi sao?” Lạc Dịch rụt đầu một cái: “Nếu có một tập đoàn “Lạc Dịch BOSS”, Quý Bội Tuyệt tuyệt đối là đội trưởng, mà Phong Tỏa Vân tuyệt đối là DPS nga…”
“Ta tỏ vẻ ngươi quá đáng.”
“Hửm? Quá đáng? Ta nghĩ kịch bản của ta lại hoàn thành a.” Trên mặt Lạc Dịch biểu tình rất phong phú: “Một đại ma vương từ dị giới tới dụ dỗ một công chúa xinh đẹp, kỵ sĩ điện hạ hy sinh rất nhiều, mới làm công chúa nhận ra được bộ mặt thật của ma vương. Ma vương bị kỵ sĩ vạch trần, không còn ai lừa gạt công chúa nữa, công chúa dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ sống vô cùng hạnh phúc, thật là một kết cục hoàn mỹ a, yoooo.”
Tựa hồ bị sự vô sỉ của Lạc Dịch làm giật mình, đối phương một lúc lâu không trả lời. Lạc Dịch vừa định đắc ý nói tiếp, lại nghe được một thanh âm ưu thương vang lên.
“Phong Tỏa Vân hận ngươi…Mễ sách.” Dừng một chút sau nói tiếp: “Vĩnh viễn.”
“…Hắn muốn hận.” Lạc Dịch nhìn hoa sen, biểu tình khó dò: “Vậy hận đi, là ta cố ý.”
“Vì sao, ngươi rõ ràng…” Thanh âm máy móc vang lên, lần đầu mang theo một ít buồn bực và bất ổn.
“Hắn không chịu buông ra.” Lạc Dịch thở dài một hơi: “Hắn bị một cái lưới tên là Lạc Dịch trói lấy, không chịu buông ra. Phong Tỏa Vân tự mình thiết kế lên một cái ngục tù tên là Lạc Dịch, cả đời không buông ra. Nghĩ xem, trên đời này ngoại trừ hắn, còn ai có thể cho hắn được tự do? Vậy nên…” Lạc Dịch nhếch môi: “Ta muốn tự tay phá vỡ đi bức tường này, nói cho hắn biết sự thật, cho dù là làm hắn đau khổ, để hắn có thể nhận ra, hắn không vì một người tên “Lạc Dịch” mà sống, hắn phải vì chính mình mà sống…”
Gạt người, rõ ràng là không muốn tiếp nhận loại cảm tình ấy, nên mới cố tình bóp méo nó.
Giống như không phải chuyện của mình, Lạc Dịch vẫn mỉm cười ôn nhu mà rực rỡ.
“Vậy nên, hắn muốn hận, thì hận đi.”
Nụ cười trên mặt linh hoạt kỳ ảo vô cùng, cái thanh âm kia tựa hồ bị đè lại, không nói gì, mà vào lúc này, trên mặt nam tử áo xám bỗng xẹt qua biểu tình thông suốt, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia giảo hoạt: “Đoạn đối thoại trên đây lấy từ Chú Đại Bi. Sửa chữa, bản quyền giải thích từ Lạc Dịch, nếu như sao chép…Nhất định phải nói cho ta biết a!”
“…” Trong nháy mắt dừng lại, một thanh âm lạnh lùng bình ổn trần thuật, chẳng biết tại sao lại mang theo một tia hổn hển: “Ngươi đúng là một tên phiến tử.”
Lạc Dịch mỉm cười, mắt sâu không thấy đáy:
“Đúng rồi, dù sao đi nữa, ta cũng là một phiến tử, không phải sao?”
…
Không có chút âm thanh nào, Lạc Dịch nhìn bầu trời ngày càng gần. Hắn không nhìn thấy đôi mắt điên cuồng của thiếu niên lúc chặt bỏ đầu mình, hắn chỉ là nghĩ, thì ra lúc máu phun ra không hề có chút âm thanh nào.
Tuyệt sắc thiếu niên sững sờ nhìn cái đầu bay trên không trung, lưu lại một tia máu, ánh mắt hắn như cười lại như đang khóc, lại như căn bản không ý thức được mình đang làm gì, hay vết máu này tượng trưng cho cái gì.
Thân thể không đầu tựa hồ còn đang thực hiện động tác trước đó, tay phải cố gắng nắm lấy hắc hoàn trên cổ tay trái, thân thể lung lay một chút rồi ngã xuống hồ, nhuộm đỏ đất trời.
Đầu rớt xuống, vẫn là nụ cười ôn nhu mà rực rỡ.
Nột, công lược nha, quả nhiên tình cảm con người là thứ phức tạp nhất mà cũng thú vị nhất trên thế giới này…
Cuối cùng, hắn nghe được âm thanh rên rỉ của một linh hồn mà cả đời này hắn vĩnh viễn không thể quên được.