Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 30: Dạ trùng x trùng nguyên x ss cấp



Lúc trước nghe giải thích về nhiệm vụ chi nhánh có nói rõ ràng hơn một chút về khái niệm văn minh.

Văn minh có thể coi là sự phân chia thời đại, tỷ như thời kì đồ đá mà trái đất từng trải qua. Trong tương lai đã thống nhất phân chia các thời đại, dùng chữ số để ký hiệu. Độ văn minh càng cao, thì số hiệu càng nhỏ, tỷ như Lạc Dịch đang đứng ở giai đoạn nền văn minh thứ 10, tương đương với thời kỳ cổ đại của Trung Quốc, mà thế kỷ 21, chính là địa cầu mà mỗ phiến tử ở trước khi xuyên qua, thuộc về nền văn minh thứ 8. Đây là nghĩa hẹp về văn minh, lấy tinh cầu làm đơn vị, mỗi tinh cầu đều thuộc về một nền văn minh nhất định. Lấy thời không 9743 làm ví dụ, địa cầu đang ở văn minh thứ 8, thế nhưng ngoài vũ trụ xa xăm kia ngoài trái đất còn tồn tại một tinh cầu như thế, nó có thể đang ở trong giai đoạn nền văn minh thứ 10. Nghĩa rộng hơn, văn minh chính là lấy thời không làm đơn vị, tức là tinh cầu bên trong mỗi thời không có nền văn minh bình quân chia đều tính bằng mỗi giai đoạn văn minh. Đã có nhà khoa học chứng minh, mỗi tinh cầu trong không gian đều sẽ không có ba bước văn minh trở lên, nguyên nhân thì còn đang nghiên cứu.

Mà điều bây giờ Lạc Dịch phải đối mặt, là vượt qua thời không này —- nói đúng hơn là vượt qua văn minh thứ 10 phiền phức này.

“…Đã nhận được. Player đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ chi nhánh cấp SS, hoàn thành được 50% tiến độ, mời lựa chọn hình thức công lược, tin tức hình thức và lộ tuyến hình thức.”

“…Đã nhận được. Nhân vật công lược lần này là [Dạ trùng (Nhộng)], vật phẩm công lược là [trùng nguyên], từ giờ đến mười hai giờ sau, xuyên qua sẽ đưa ngươi tới không gian tọa độ 34x11x693, công lược bắt đầu. Bây giờ sẽ cung cấp trợ giúp miễn phí, player lựa chọn tin tức hình thức, dưới đây là thông tin về dạ trùng…”

Đến đây Lạc Dịch mới biết được vũ trụ có loại sinh vật như thế này, được xưng là kẻ hủy diệt văn minh.

Dạ trùng, sinh vật của nền văn minh thứ 5, biệt danh “Kẻ hủy diệt văn minh”. Trùng tộc luôn lấy số lượng uy hiếp vũ trụ, sự ghê gớm của nó không chỉ là số lượng khổng lồ, năng lực của nó cũng đủ để hủy diệt đi một nền văn minh. Có thể so sánh với 1000 bộ đội đặc chủng đánh với một vạn dân thường, tuy rằng số lượng đông nhưng cũng không phải không thắng được, rồi bộ đội đặc chủng lập tức phát hiện đám dân thường mỗi người ôm một súng, được trang bị đến tận răng… Vậy còn đánh thế nào nữa. Đối với dạ trùng tộc mà nói, hủy diệt một cái tinh cầu cũng chỉ như một bữa ăn.

Bên trong dạ trùng tộc phân bậc vô cùng đơn giản, trùng hoàng, trùng hậu, kế tiếp là một đám trùng binh và trùng thợ. Đối với dạ trùng tộc, trùng binh trùng thợ chỉ là pháo hôi (bia đỡ đạn), trùng hậu có thể ngủm, thế nhưng trùng hoàng tuyệt đối không thể thiếu. Trùng hoàng không có khả năng sinh đẻ, thế nhưng chỉ cần trùng hoàng cung cấp trùng nguyên, bất cứ loại gì cũng có thể thành trùng hậu, sau đó sinh ra vô hạn trùng con, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của trùng hoàng. Nếu không phải loại trùng này vô cùng ít, chỉ có thể tỉ lệ cực nhỏ ngẫu nhiên sinh ra, dạ trùng tộc có thể trực tiếp xưng là kẻ hủy diệt thời không.

Mà thứ Lạc Dịch phải đối mặt bây giờ, chính là sinh vật khủng bố đó, đồng thời lấy được trùng nguyên từ đối phương. Tư liệu về trùng nguyên cũng đã được công lược cung cấp: trùng hoàng sau khi trưởng thành sẽ sản sinh ra một loại dịch thể, có tác dụng kích thích sinh dục với dạ trùng tộc. Lạc Dịch biết được nhiệm vụ xong, lệ rơi vô số lần: quả nhiên và nhiệm vụ song S, độ khó dị thường…

“Không gian tọa độ 34X11X693, thời gian đồng bộ, đã đến, mễ sách…”

Lạc Dịch phục hồi tinh thần, tâm trí của hắn bây giờ chỉ tập trung vào giữa rừng phong. Lần đầu tiên thấy một người đẹp như vậy, đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi loài người, có thể xưng là yêu nghiệt. Sau đó Lạc Dịch bắt đầu nghiến răng, tư vị xuyên việt cũng không thoải mái gì, thân thể trong chốc lạt bị phân ra rồi tổ hợp lại khiến mỗ phiến tử xanh mặt.

Lạc Dịch hoảng hốt quay đầu, mở to hai mắt, phát hiện hắn đã được xuyên qua truyền tống đến một mảnh đất trống trong rừng, có lẽ là tới phía bắc, không khí lạnh băng khiến Lạc Dịch không tự chủ được rùng mình. Nơi hắn đứng có vẻ không giống như do tự nhiên tạo thành, mà càng như có một vật gì quét sạch qua, thiêu đốt đất đai thành mùi khét, mà vật thể đang đứng đối diện hắn chính là nguyên nhân tất cả, cũng là mục tiêu lần này của hắn.

Đó là một cái kén nhộng.

Đường kính khoảng chừng một trượng, tơ trắng ngần dưới ánh mặt trời phản xạ nên ánh sáng kỳ lạ, không nhiễm chút bẩn. Nhìn kỹ lại, cái kén kia dường như còn kèm theo mạch đập đều đều, sức sống vô tận. Lạc Dịch biết, đó là kén nhộng của dạ trùng tộc, hơn nữa còn là trùng hoàng.

Lạc Dịch nở nụ cười, nhạt nhẽo. Hắn là nên cảm tạ ông trời chỉ sinh ra một con trùng hoàng sao? Ít nhất uy hiếp lớn nhất của trùng tộc là số lượng vô cùng lớn, chỉ có một con trùng hoàng, chắc sẽ không tự phân thân thành một đội quân đi?

Như vậy, điều hắn nên nghĩ hẳn không phải là làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ, mà là làm thế nào để chạy thoát thân đúng không?

Lạc Dịch rất là thành kính mà sám hối: Hắn về sau…sẽ không bao giờ ngắm sao băng nữa, ca tỏ vẻ sao băng và sao chổi chỉ cách nhau một chữ mà thôi.

“Ta tỏ vẻ sao chổi xui xẻo cũng không phải là ngọn nguồn.” Thanh âm công lược lạnh băng vang lên.

“Sai lầm lớn nhất đời này của ta, chính là vào một lúc không thích hợp thấy một đám sao băng cũng không hề thích hợp…” Lạc Dịch than, toàn bộ tiếng than vang trên không trung. Ở đây không còn là chỗ đất trống kia, mà là một hang động mấy ngày nay mỗ phiến tử nghỉ chân. “Không, ta hẳn là cả đời này không bao giờ động đến bất kỳ trái chuối nào!”

“Nói đi nói lại thì, không phải là nền văn minh trong một thời không sẽ không vượt quá ba sao?” Lạc Dịch thay đổi tư thế: “Con trùng này đã là nền văn minh thứ năm rồi!”

“So sánh với tư liệu, nền văn minh trong thời không sẽ không vượt quá ba, ngoại trừ một trường hợp.” Thanh âm công lược khô khan: “Xuyên việt. Cho dù là xuyên qua hai thời không hoặc là một thời không.”

Xuyên qua hai thời không là Lạc Dịch, xuyên qua một thời không là cái kén trước mắt này.

“Nói cái khác, thứ này đến từ tương lai sao…” Lạc Dịch đem toàn bộ thân thể đè lên cái kén, cái kén này luôn ấm áp, khiến cho người dựa vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Vì vậy mấy ngày nay mỗ phiến tử rất vô sỉ biến cái kén này thành cái gối ôm hoặc chăn ấm. “Điều này sẽ không dẫn tới thế giới đại loạn sao? Đối với nền văn minh tương lai, nền văn minh hiện tại so với con kiến còn không bằng đi.”

“Ta tỏ vẻ sẽ không.” Thanh âm công lược không chút tức giận quanh quẩn trong hang động: “Tài liệu xuyên việt ở thời không là cố định, xuyên việt giả cũng sẽ chịu quy tắc hạn chế của lịch sử.”

“Lịch sử…Ta sát!!”

Lạc Dịch rên một tiếng, che cổ tay phải mạnh nhảy dựng lên. Lạc Dịch cuối đầu xuống, thấy tay phải lạnh buốt, tái nhợt không chút huyết sắc. Lạc Dịch ngẩng lên, vừa lúc thấy một tia huyết sắc di nhập vào cái kén màu trắng.

Cái kén như hài lòng vì được ăn no mà run rẩy, sau đó bắt đầu đập đều, tản ra những quầng sáng, quầng sáng mở rộng, lướt qua Lạc Dịch khiến tóc hắn khẽ bay. Trong không khí truyền đến thanh âm bị xé rách, Lạc Dịch theo bản năng cúi đầu, kinh hãi phát hiện quần áo mình đã sớm thành mảnh vụn, sau đó trợn mắt há hốc mồm mà nhìn quầng sáng đi qua lớp đá để lại một cái khe.

Dựa vào! Hoàn toàn không nói cho ca sâu phá kén lại mang đến lực lượng lớn như vậy!

“…Ngươi, ngươi không phải nói ba ngày nữa mới nở sao?!”

“Tư liệu ghi lại, ta chỉ cung cấp về mặt lý thuyết, không bao gồm những ảnh hưởng bên ngoài.”

“…Bẫy chết ca!”

Ngoại trừ những lời này, Lạc Dịch không còn biết nên nói gì, hắn trơ mắt nhìn cái kén trắng kia dần dần thoát xác, mỗi lần chấn động, lớp tơ kia lại rớt ra một tầng, tơ rơi ra cũng không rớt trên mặt đất, mà lơ lửng trong không trung, lấm tấm trông rất đẹp mắt.

“Player, đề nghị tiến hành kế hoạch.” Thanh âm công lược có vẻ phập phồng khác thường.

Lạc Dịch dừng một chút, thần sắc có chút cổ quái liếc nhìn hắc hoàn, với những nhiệm vụ trước đây, công lược phần lớn thời gian luôn bảo trì thái độ trầm mặc, chớ nói chi là đưa ra đề nghị. Lạc Dịch đem ý nghĩ này ném ra ngoài, cười khổ một tiếng: “Nếu có thể, ta thực sự không muốn làm cái việc dù cố hết sức cũng không chắc tốt này…”

Lạc Dịch một bên lảm nhảm, một bên đi lại gần cái kén. Hắn đứng bên cạnh, nó tựa hồ cảm nhận được gì đó, tần suất đập ngày càng nhanh hơn.

“…Vì hòa bình thế giới, vì 2012 đừng giá lâm…” Lạc Dịch giơ tay lên, trên tay là một cái dùi sắc nhọn: “Vậy nên…Run rẩy đi, trùng tử nhóm!”

Đâm mạnh.

“Ô…”

Lạc Dịch nho nhỏ kêu lên một tiếng, vô số ánh sáng xung quanh đột nhiên bộc phát ra, tia sáng chói mắt trong phút chốc lấp đầy huyệt động. Lạc Dịch theo bản năng dùng tay phải che mắt, thế nhưng tay phải đã bị hút máu đến không còn khí lực, Lạc Dịch không kịp đề phòng bị ánh sáng chiếu đến. Lạc Dịch chật vật nhắm mắt, tay trái đang vung xuống không chút dừng lại. Đụng vào một mảnh nhẵn mịn, co giãn. Lạc Dịch theo trực giác biết đó là tơ kén, đã tan đi phần lớn, Lạc Dịch giơ cao tay trái lên, khiến cho cái dùi thuận lợi đâm vào trong kén.

Một trận run rẩy. Lạc Dịch tựa hồ nghe được âm thanh rên rỉ, nhưng sự thật là không có bất kỳ thanh âm nào. Một trận gió đánh úp lại, Lạc Dịch chật vật nghiêng đầu đi, gió sắc nhọn xẹt qua mặt, chảy xuống một tia máu. Lạc Dịch hét thảm một tiếng, bụng hắn bị hung hăng đánh, cả người ngã về phía sau.

“Cáp…Cáp…”

Lạc Dịch nằm trên mặt đất thống khổ che bụng, gương mặt nhăn lại. Hắn hơi nhấp nháy mắt, sau đó mở ra, đường nhìn vì nước mắt che mà trở nên mơ hồ, chỉ thấy một mảnh sáng chói. Tay phải tựa hồ đã có chút lực, hắn dùng tay xoa xoa mắt, sau đó thấy rõ —- Vật kia.

Sau đó, Lạc Dịch cứng đờ dời đường nhìn, vẻ mặt cổ quái xem xét hắc hoàn trên tay.

“…Ngươi, ngươi xác định đây đích thực là trùng?”

“So sánh với tư liệu, đây quả thật là trùng.” Dường như không nhìn thấy vẻ mặt của mỗ phiến tử, thanh âm công lược vẫn cứng ngắc như trước.

Trùng? Lạc Dịch khóe miệng có chút run rẩy nhìn cái gọi là “Trùng” kia, mặc dù có một nửa là vì đau đớn.

“Nhưng là, cho dù ta nhìn thế nào, cũng thấy đó là một nam nhân…”

Hơn nữa là một nam nhân vô cùng tinh xảo. Nằm trên mặt đất đối diện Lạc Dịch, là một nam nhân trần như nhộng, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người hoàn mỹ, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng có lẽ vì thế mà nhìn có vẻ giống như một tác phẩm nghệ thuật không chân thực. Nam nhân kia ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt không chút biểu tình, con ngươi đen nhánh vô hồn, điều này càng làm nó trở nên giống một món đồ tinh xảo hơn, tơ tằm hóa thành màu đen bám trên người cùng với tóc, khiến cho không gian trong phút chốc tối hết lại, hết thảy đều tuyệt mỹ khiến người ta không dời được mắt, cho dù cánh tay kia đang bị cắm bởi một cái dùi xấu xí.

“So sánh với tư liệu của nền văn minh thứ 8, hành vi này còn gọi là sinh vật màu sắc tự vệ.” Thanh âm công lược lạnh băng câu hồn phách Lạc Dịch trở về.

Màu sắc tự vệ?

Lạc Dịch vô luận thế nào cũng không thể đem nam nhân khủng bố xinh đẹp trước mắt này liên tưởng đến loài côn trùng biến màu nào đó trên trái đất, rất khiêu chiến sức tưởng tượng và tinh thần.

“So sánh với tư liệu, màu sắc tự vệ là phương pháp giảm bớt sự phát hiện của thiên địch, mục đích chính là vì bảo vệ bản thân. Vậy nên, dạ trùng tộc đạt được màu sắc tự vệ, tận lực giảm đi địch ý mà văn minh sinh vật thương tổn đến nó.”

Đúng vậy, nhìn thấy người tinh xảo như vậy phản ứng đầu tiên là muốn ôm nó trong tay bảo vệ thật tốt. Lạc Dịch không thể không nói đây là một kỹ năng tuyệt vời, hiện giờ đây, hắn cũng sinh ra một cảm giác không đành lòng. Nếu đối phương có xúc tu, lông mao nói chung là bộ dạng khiêu khích tính chiêm ngưỡng, Lạc Dịch sẽ không nói hai lời nhảy lên đại chiến cùng quái trùng, thế nhưng, thế nhưng nó lại mang theo một bộ dạng vô cùng đáng thương như vậy, làm hắn luôn luôn nảy lên cảm giác tội lỗi khi phá hủy một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

“Ô…Không nên ép ca, ca chỉ là người qua đường bị nhân vật phản diện lợi dụng…”

Lạc Dịch lệ rơi đầy mặt đứng dậy, sau đó cố hết sức lôi kéo xích sắt trên mặt đất. Đầu nối của xích sắt là cái dùi kia, trùng tử bị dùi đâm vào cũng không tự chủ được lảo đảo một chút, sau đó ổn định lại, tùy ý để cái dùi trong tay rút ra, mặt không một chút biểu cảm.

Con ngươi đen nhánh quay sang, thẳng tắp nhìn về phía Lạc Dịch. Lạc Dịch nuốt nước miếng một chút, sau đó run rẩy cười.

Lạc Dịch nhào mạnh tới, hắn cơ hồ trong nháy mắt tới trước trùng tử, gần đến mức có thể thấy được ảnh ngược trong đôi mắt vô hồn kia. Trùng tử phản ứng có chút nghi hoặc cùng trì độn, nó chỉ là lẳng lặng nhìn, nhìn Lạc Dịch, nhìn tay Lạc Dịch vung lên.

Dùi đâm vào tận sâu trong da thịt không chút dừng lại, Lạc Dịch dùng sức đâm vào phía dưới xương quai xanh trùng tử, cho đến khi khảm sâu vào da thịt. Trùng tử như là giật mình, có thể chỉ là ngạc nhiên vì sức lực của Lạc Dịch. Lạc Dịch đứng ở trên, cuối đầu xuống, mắt quét qua miệng vết thương, sau đó nhìn vào đôi mắt vô hồn ấy.

“Tuy rằng không đành lòng.” Thanh âm Lạc Dịch trầm thấp: “Nhưng là ngươi rất nguy hiểm…Ách…”

Lạc Dịch nhăn mặt thống khổ, nhưng vẫn như trước cười, tay trùng tử xẹt qua eo hắn, mang theo máu và mấy mảnh vải. Lạc Dịch vẫn run rẩy cười, tay vẫn cố sức đem dùi tiến sâu vào trong thân thể nam nhân. Cho dù không tỏ vẻ gì, thế nhưng thân hình nam nhân phản xạ run rẩy.

“Đau không?” Thâm âm thanh niên áo sáng trầm thấp âm nhu, giống như đang thì thầm với tình nhân: “Ngươi phải nhớ kỹ, nhớ kỹ loại đau này. Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ khiến ngươi đau đớn như thế này nữa.”

Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Lạc Dịch, qua một lúc sau, mà dường như là cả thế kỷ, trùng tử buông xuống cánh tay suýt nữa đâm thủng bụng Lạc Dịch. Lạc Dịch biết nó khuất phục, hắn thở phào nhẹ nhõm ¬¬— đương nhiên, trên mặt không lộ ra chút nào — sau đó lập tức vì cơn đau đớn trên bụng mà hít vào một hơi.

Lạc Dịch cố gắng chống thân thể lui ra vài bước, cho đến khi rời khỏi tầm mắt trùng tử. Hắn suy sụp dựa trên vách đá, không chút sức lực, không cần biết bao lâu, kế hoạch tiến hành coi như thuận lợi.

Địa cầu có một loại sinh vật gọi là bọ chét, đã từng có người làm thí nghiệm, ném con bọ vào một ly thủy tinh úp ngược, sau đó từ từ hạ thấp độ cao ly thủy tinh, bọ chét ban đầu đụng trúng đáy ly sau, bắt đầu điều chỉnh độ cao cho vừa với ly. Lúc đó mọi người mới phát hiện ra, bọ chét không bao giờ nhảy lại được độ cao ban đầu nữa. Ly thủy tinh cuối cùng hạ xuống, bọ chét không nhảy được nữa, cho dù sau đó lấy ly thủy tinh ra, bọ chét cũng không nhảy lên, biến thành “bò chét”.

Cái cố sự này muốn nói chúng ta biết dù đối mặt với suy sụp cũng không thể nản lòng và khiếp đảm… Đây không phải là trong điểm, Lạc Dịch quan tâm hơn đó chính là tập tính của côn trùng. Bởi vậy Lạc Dịch lập ra kế hoạch, vào lúc trùng tử yếu ớt nhất, khiến cho nó kính sợ hắn, khiến nó biết đau đớn, khiến nó thấy sợ hãi, nếu không sẽ không có cách nào đối phó với kẻ hủy diệt văn minh này.

Cách đó không xa truyền đến tiếng vang, Lạc Dịch động cũng không muốn động, hắn cũng không lo lắng, một đầu dùi là nối liền với hang động, trùng tử không thoát được, hơn nữa nó còn đang bị thương. Ở nơi Lạc Dịch không thấy, nam nhân tinh xảo không coi cái dùi cắm trên người mình ra cái gì, nó giơ tay trái lên, đầu ngón tay mềm mại có dính chút máu. Trùng tử mặt không thay đổi liếm, cẩn thận tỉ mỉ.

“Ca sắp chết a…!”

“Ta tỏ vẻ nghi vấn, vết thương của ngươi trong vòng một tuần sẽ khép lại.” Thanh âm công lược không cảm tình khiến hắn nghĩ đến vật cũng đến từ tương lai cách đó không xa kia: “Đối với hành vi tiếp theo của ngươi, ta tỏ vẻ hiếu kỳ.”

“Gạt người a…” Lạc Dịch chống tay trái lên trán: “Nếu trùng đã nở, kế tiếp đương nhiên là dưỡng trùng a.”

“Đầu tiên phải làm là, khiến cho trùng tử kia biết không mặc y phục là một hành vi bất lương khoe khoang dáng người và tổn thương đến lòng người…Ý ta là, dạy con trùng kia biết cách làm thế nào mặc quần áo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.