Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 6: Cứu người x ám chỉ x tư liệu



Rõ ràng là tháng ba ấm áp, lại làm người khác thấy lạnh lẽo tận xương, Bạch y thiếu nữ ở trong hồ giãy giụa, la hét, cầu xin, hồ nước tĩnh lặng lan ra từng gợn sóng, như những vòng tròn tử vong.

“Không —– không nên…”

“Cứu ———– cứu ta…”

“Cứu —— nhũ, nhũ mẫu —– cứu ta…”

Không ai đáp lại, mọi người đều trầm mặc, gần như câm lặng nhìn bạch y nữ tử trong hồ.Tỏa Vân hứng thú nhìn, Lạc Dịch bị giật mình, đứng ngây ngốc tại chỗ, thị vệ vẫn đứng im, như không liên quan đến chuyện của mình, nhũ mẫu nằm co quắp trên mặt đất không rõ sống chết, những thê thiếp đã từng là tỷ muội đứng lặng nhìn, nhìn nữ tử la thét, nhìn nữ tử vùng vẫy, nhìn nữ tử đang dần đi đến tử vong.

Bạch Lận tựa hồ ý thức được tất cả đều là vô ích, khuôn mặt nàng trở nên điên cuồng mà vặn vẹo, bỗng dưng nàng ngừng vùng vẫy, sau đó dùng hết sức lực la lên, thanh âm thê lương như là lệ quỷ.

“Tỏa Vân, ta nguyền rủa ngươi. Loại tiện nhân như ngươi sau này nhất định sẽ bị vứt bỏ, chết không tử tế được…”

Không người nào dám nhìn biểu tình Tỏa Vân, chỉ có bạch y nữ tử kia đang điên cuồng trừng mắt, cuối cùng cũng trông thấy Tỏa Vân cười, im lặng nói:

Đây chính là hy vọng của ta….

Sau đó nước ngập đầy mặt.

Ánh mặt trời chiếu đầy đình, lại không ấm áp chút nào, ai cũng run rẩy hô hấp, nhìn chằm chằm mặt hồ đang dần tĩnh lặng. Tỏa Vân xoay người ngáp lớn, dường như cảm thấy những gì vừa xảy ra thật buồn chán.

“Thật không thú vị…”

Bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, Tỏa Vân đứng ngốc lăng tại chỗ. Một người lướt qua thiếu niên, mang theo một cơn gió, hướng về phía mặt hồ đang khôi phục yên lặng, nhảy xuống.

“Rầm ….”

Nước văng lên tràn ngập bầu trời, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra năm màu sắc. Tất cả âm u như bị nước tẩy rửa, mọi người vô ý nín thở. Tỏa Vân xoay người, chỉ thấy bọt nước văng lên, tựa như ảo mộng.

Phù Sênh lặn xuống nước, liền thấy Bạch Lận đang chìm xuống, y phục trắng ánh lên màu nước xanh. Phù Sênh lặn tới bên Bạch Lận, ôm lấy eo nàng, rồi bơi lên.

Phù Sênh thở hồng hộc đưa Bạch Lân tới bên bờ, đẩy lên, mọi người xung quanh thờ ơ, không ai tới giúp đỡ. Bỗng dưng, một đôi giày màu xanh xuất hiện trước mắt, đỡ Phù Sênh lên bờ, bên cạnh là Bạch Lận.

Quý Bội Tuyệt hơi cúi đầu, lẳng lặng đánh giá Phù Sênh đang chật vật, liền thấy Phù Sênh ngẩng đầu, thẳng tắp chống lại ánh mắt của hắn.

Phù Sênh nhìn ánh sáng phía sau người nọ chiếu tới, đem biểu tình người nọ giấu trong bóng râm. Người nọ chỉ nhìn trong tích tắc, sau đó xoay người nhìn lại, Phù Sênh nhìn theo, là Tỏa Vân và hồng y nữ tử, đứng cách đó không xa nhìn lại, gương mặt lạnh lùng phức tạp.

Quý Bội Tuyệt mỉm cười, đối với người đang lạnh lùng nói: “Tỏa Vân.”

Tỏa Vân xoay mặt đi, như không thèm nhìn thêm cảnh này, bộ dáng kháng cự người khác tới gần.

“Tỏa Vân.” Quý Bội Tuyệt khẽ kêu, như là cảm thấy bất đắc dĩ: “Ngươi vẫn đang giận ta sao?”

Tỏa Vân hừ lạnh: “Tỏa Vân nào dám, chủ nhân chỉ là giúp Tỏa Vân biết thân biết phận, đừng mơ mộng hão huyền quá.” Tỏa Vân nhìn xuống, đôi mắt lộ ra vẻ ganh ghét: “Đúng là anh hùng cứu mĩ nhân.”

Không đợi Quý Bội Tuyệt đáp lời, Tỏa Vân mỉm cười.

“Phải coi chừng mĩ nhân cho tốt, đừng để tiểu nhân ghen ghét chia rẽ, kết cục lại không vui.”

Dứt lời, Tỏa Vân hận thù nhìn Phù Sênh, kiêu ngạo ngẩng đầu, dứt khoát bước đi. Lạc Dịch lúng túng hướng Quý Bội Tuyệt hành lễ, sau đó chạy theo Tỏa Vân. Quý Bội Tuyệt chỉ im lặng nhìn, cho tới khi Tỏa Vân đi khỏi.

Một lúc lâu, Quý Bội Tuyệt lần thứ hai cúi đầu, nhìn về phía Phù Sênh.

“…Ngươi làm rất tốt.” Không đợi Phù Sênh trả lời Quý Bội Tuyệt đã rời đi, để lại một câu:

“Trong khoảng thời gian này ngươi cứ đến chỗ ta.”

“Vâng…”

Phù Sênh nhìn Quý Bội Tuyệt đi về hướng Tỏa Vân đi, cúi đầu, nắm chặt tay áo.

Sau đó, Phù Sênh ở Luân Hồi giáo học cách hầu hạ chủ nhân. Hắn không ngờ, có một ngày lại gần người đó đến vậy, hắn vẫn chỉ luôn đứng xa nhìn bóng người lưng người đó.

Không khí trong thư phòng xen lẫn mùi sách, Quý Bội Tuyệt dựa trên ghế, một tay chống cằm, một tay cầm sách đọc. Phù Sênh ở bên cạnh pha trà, rũ mắt xuống, yên lặng thanh nhã như trúc.

“Phù Sênh.” Quý Bội Tuyệt bỗng nhiên mở miệng, như không hề quan tâm nói: “Tiêu Phong Chích là nhị ca của ngươi?”

“Vâng.”Phù Sênh nhàn nhạt trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Đại ca của ngươi đâu?”

“…Đã chết, mới sinh ra thì chết.”

Tại sao người nọ lại hỏi hắn những điều này, chắc chắn người nọ đã xem tư liệu về nhị ca từ lâu.

“Nói thử xem.”

“Lúc nương đang ở trên giang hồ thì sinh nhị ca, sau khi rời khỏi giang hồ thì sinh ra ta.”

“Vì sao lại gia nhập Luân Hồi giáo?”

“…Bởi vì nhị ca ở đây.”

Quý Bội Tuyệt cười: “Không cần gạt ta.”

Phù Sênh rót một chén trà, đưa tới bên Quý Bội Tuyệt: “Để trả ơn.”

“Nga?”Quý Bội Tuyệt cầm lấy, nhíu mày, ý bảo Phù Sênh nói tiếp.

Phù Sênh lẳng lặng nhìn Bội Tuyệt thưởng thức trà: “Trước đây có người đã từng cứu ta, người nọ là người của Luân Hồi giáo.”

“Sau đó?”

“Ta tìm được người đó, lại phát hiện mình cũng không làm gì được.”

Phù Sênh nhìn hai mặt giấy mỏng trước mặt, đưa tới hồ nước, đem tờ giấy nhấn sâu vào nước, giấy mỏng gặp nước liền tản ra, trong chốc lát liền tiêu thất không còn bóng dáng tăm hơi.

Còn nhớ rõ ánh mắt phức tạp của nhị ca khi đưa tới.

“Ngươi…Tự giải quyết cho tốt thôi.”

Tự giải quyết cho tốt…Sao?

Giấy mỏng là phương tiện ghi chép thông tin của Súc Sinh đạo, là loại giấy đặc biệt, gặp nước liền tan hết. Hai mặt giấy vừa bị Phù Sênh nhúng xuống nước hủy đi là tư liệu của hai người, một là Tỏa Vân, người còn lại là người hầu Tỏa Vân mang đến từ Lâu Trung Lâu, Lạc Dịch.

Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân, Phong, Tỏa Vân. Phù Sênh nói thầm cái tên đó, hắn không biết mình ôm tâm tình gì mà lặp lại cái tên đó từng lần một: thì ra thiếu niên kia là Phong Tỏa Vân a….

Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân, chỉ kém một chữ, khác biệt cực lớn. Đã từng, Phong Tỏa Vân là đứa con thứ ba của Phong gia nước Tần, từ khi ra đời liền ngậm chìa khóa vàng. Chỉ là hạnh phúc không kéo dài mãi, Tần Vương băng hà, di chúc lại phế đi thái tử ngoài dự liệu của mọi người, lập tam hoàng tử lên ngôi. Nước Tần nhất thời rối loạn, lại bị thủ đoạn của Tam hoàng tử bình định lại. Lúc này mọi người mới phát hiện, Tam hoàng tử trước giờ luôn ẩn nhẫn như một con nhện, bình tĩnh đặt bẫy con mồi, giờ chỉ việc thu lưới. Phong gia chọn nhầm phe cánh đương nhiên bị chèn ép và đuổi đi. Mặc dù được miễn chết, nhưng lại phải chạy tới nước Đông Ngụy, rời bỏ quê hương.

Những chuyện phát sinh kế tiếp hết thảy đều là đương nhiên, Phong gia từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng ở trong hồng trần chịu nhiều đau khổ, bàn tay của kẻ sống an nhàn sung sướng ngoại trừ viết ra một bài thơ hay còn lại cái gì cũng không làm được. Sau khi tiêu hết số tiền vốn không nhiều, còn dư lại cũng không gượng dậy nổi, vì thế cha mẹ đã tê liết quyết định bán đi đứa con thứ ba đã trở thành trói buộc, để đổi lại một ít tiền sống qua ngày.

Phong Tỏa Vân lúc tám tuổi bị “Lũ viêm” (đọc gần giống “Lậu nhan”, một loại bệnh giống như thủy đậu, không truyền nhiễm, nhưng thường lên cơn sốt rét và trên da bị mụn nước định kỳ, xấu xí không gì sánh được. Ngoại trừ một ít thiên tài địa bảo bên ngoài thì vẫn chưa chữa trị được.), bọn buôn người bán Phong Tỏa Vân vào Thanh kinh thành Lâu Trung Lâu với giá cực thấp, lại đúng lúc là sản nghiệp bên dưới của Thích Tam Nương.

Nói đến Thích Tam Nương, liền phải nhắc tới Xảo thủ thư sinh. Trên giang hồ hầu như không ai không biết Xải thủ thư sinh Cố Viêm. Cố Viêm bởi vì mắc phải căn bệnh di truyền của tô tiên nên hầu như không biết võ công, nhưng đôi mắt cực kì sắc bén. Có lời đồn rằng không biết có Cố Viêm không biết được võ công, mạch tượng của hắn cực kì mạnh. Thích Tam Nương vốn xuất thân từ nơi trăng hoa, lại được Cố Viêm coi trọng mà thành một giai thoại. Chỉ là không lâu sau đó Cố Viêm vì bệnh mà chết, Thích Tam Nương thừa kế tất cả của Xảo thủ thư sinh lặng lẽ lui về buôn bán, mọi người đều vì danh tiếng của Xảo thủ thư sinh nên cực ít tới quấy rầy Thích Tam Nương.

Phong Tỏa Vân ở Lâu Trung Lâu làm người hầu được bốn năm, lũ viêm trên mặt ngoài ý muốn khỏi hẳn. Lúc Phong Tỏa Vân mười hai tuổi, y tìm tới Thích Tam Nương, đạt được một giao dịch: Y sẽ vì lâu đem đến nhiều tài phú, đổi lại y có quyền lợi riêng của mình. Thích Tam Nương đồng ý, đem một quyển công pháp vô danh tặng cho Phong Tỏa Vân.

Phù Sênh nhớ rõ trên mặt giấy mỏng ban nãy có ghi lại tóm tắt quyển công pháp kia, nghe nói là do Xảo thủ thư sinh làm ra. Cùng với võ công của các môn phái hiện nay hợp thành một thể, lấy thừa bù thiếu, tự nhiên hoàn thành. Nghe tựa hồ vô cùng lợi hại, nhưng loại võ công này có một khuyết điểm chí mạng, đó là không thể hình thành nội lực. Toàn bộ võ công trộn lại thành một, tạo thành nội công công pháp của một phái đều không thích hợp cho nhiều phái. Nếu như mạnh mẽ sử dụng một loại công pháp trong đó tu hành nội lực, chống lại hướng tự nhiên của bộ sách đương nhiên sẽ dẫn tới hủy diệt (tỷ như Huyền băng chưởng hợp với Liệt hỏa bí quyết). Không có nội lực võ công chỉ có thể là vô dụng. Phù Sênh nhớ lại ngày đó, tay của tuyệt sắc thiếu niên khiêu vũ trên không đẹp như thế, ưu nhã như thế, cũng…yếu đuối như thế.

Phong Tỏa Vân từ bỏ họ, trở thành Tỏa Vân của Lâu Trung Lâu. Y rất có thủ đoạn, cũng không xuất đầu lộ diện, chỉ lượn vòng quanh những thiếu gia nhà giàu kia. Mang theo hương thơm trí mạng của cây thuốc phiện, làm cho người ta trầm luân không thể kiềm chế. Kế tiếp, là Phong Tỏa vân và Luân Hồi giáo giáo chủ gặp nhau, quen biết, đến gần nhau. Trên giấy mỏng cũng ghi lại những việc xấu của thiếu niên ở Luân Hồi Giáo, Phù Sênh ước chừng nhớ kỹ tên của một số người trọng yếu. Sau đó nhớ lại một phần khác của tờ giấy, đó là người hầu của Phong Tỏa Vân phảng phất lúc nào cũng bị bỏ sót – Lạc Dịch.

Phần tư liệu này Phù Sênh ban đầu cũng không có kêu Tiêu Phong Chích điều tra. Lúc nhị ca đưa tư liệu này tới trước mặt hắn, nhãn thần u ám, thở dài nói: “Xem một chút đi.”

So với tư liệu của Tỏa Vân, tư liệu của Lạc Dịch đơn giản hơn nhiều. Xuất thân từ hiệu thuốc, sau đó bị bán đi Lâu Trung Lâu, tính cách nhát gan nhu nhược. Nhưng mà, mua Phong Tỏa Vân chính là y, chiếu cố Phong Tỏa Vân chính là y, chữa bệnh cho Tỏa Vân cũng là y. Phong Tỏa Vân lúc cùng Tam Nương giao dịch, một điều kiện trong đó là để Lạc Dịch trở thành người hầu của riêng mình, cũng là người duy nhất Tỏa Vân yêu cầu mang theo vào Luân Hồi giáo.Trên giấy cũng ghi lại, Lạc Dịch đã từng vì Phong Tỏa Vân mà suýt nữa bị lão bản Lâu Trung Lâu đánh chết.

Nghe nói để chữa bệnh cho Phong Tỏa Vân Lạc Dịch đã dùng phương thuốc gia truyền của nhà, hiệu thuốc bắc của mẫu thân Lạc Dịch quả thực cũng tồn tại, phụ thân của Lạc Dịch cũng được Súc Sinh đạo điều tra, là một người nông dân bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cùng Lạc Dịch tương tự chính là nụ cười nhu nhược.

Tư liệu không chút nào không thích hợp, chỉ là một người bình thường.

Nhưng đối với Tỏa Vân mà nói, Lạc Dịch không phải là rất quan trọng sao?

Phù Sênh nhìn nước hồ không nhiễm một hạt bụi, ảnh ngược trên mặt nước là một gương mặt thanh tú, đôi mắt xếch có phần giống Tỏa Văn hơi nheo lại, sâu không thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.