“Ngươi nói ta hiện tại kêu một tiếng ‘Vừng ơi mở ra’ nó có đáp lại ta không?”
Công lược như trước ngạo kiều không thèm nhìn Lạc Dịch đùa giỡn, mỗ phiến tử chỉ có thể yên lặng tiếp tục tìm kiếm cơ quan mở cửa. Vừa rồi, vốn định đáp lời Đan Yếu Ly Lạc Dịch đột nhiên bị Vong phu nhân tập kích, trực tiếp bị hắc y nữ tử nhìn như nhu nhược kia ném vào trong thạch thất, cửa đá ba một cái khép lại trước mặt.
Rất hung tàn……
Trong thạch thất một mảnh mờ tối, cũng không tối đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, nhưng khiến Lạc Dịch thích ứng một hồi lâu miễn cưỡng nhìn đến mọi vật trong vòng một thước, xa hơn chỉ có thể thấy một mảnh đen tối. Sờ soạng một lần xung quanh cửa đá sau, Lạc Dịch chỉ có thể thương tâm muốn chết phát hiện nơi này không có gì có thể giúp hắn ra ngoài, hắn duy nhất chỉ có thể khẩn cầu hai người bên ngoài lương tâm phát hiện, chủ động mở cửa đá phóng hắn ra ngoài.
— kỳ thật còn có một người hẳn là cũng có thể mở ra cửa đá, phải không?
Vong phu nhân nói, giáo chủ ở bên trong.
Lạc Dịch buông tha cho lục tìm, tựa lưng trên cửa đá, dùng sức nhìn về phía phiến hắc ám kia, dùng sức đến mức ánh mắt như cay lên, nhưng như trước chỉ có thể đem bóng tối nhìn thành một hình ảnh trừu tượng. Hắn ở bên cửa đá này lâu như vậy, trong bóng tối vẫn là một mảnh tĩnh mịch, nơi đó một chút sinh khí đều không có, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy xuống.
Tí tách — tí tách —
Tiếng nước đơn điệu mà quy luật như là một lá bùa đòi mạng, khiến người ta cảm thấy nôn nóng, lại thêm mao cốt tủng nhiên. Đối diện với bóng tối nặng nề đè ép lại đây, Lạc Dịch do dự một lúc lâu, sau đó như là sợ quấy nhiễu cái gì, thật cẩn thận hô một tiếng về hướng bóng tối:
“Phong…… Tỏa Vân?”
Bóng tối cắn nuốt tất cả tiếng kêu gọi này, không có chút động tĩnh, như trước tĩnh mịch. Lạc Dịch cố gắng nghe, nhưng là trong thạch thất ngoại trừ tiếng hít thở của hắn và tiếng nước, thì chỉ còn bóng đêm yên lặng.
Phong Tỏa Vân thật sự ở trong này sao?
Lạc Dịch bắt đầu hoài nghi, hắn nhìn bóng tối đối diện — có lẽ cơ quan giúp hắn rời đi là ở chỗ này, Lạc Dịch nghĩ, hắn không xác định được mục đích của Vong phu nhân khi ném hắn vào trong thạch thất này, là muốn khiến hắn ăn chút đau khổ, hay là muốn giết chết hắn.
Lạc Dịch do dự một chút, nhấc chân về phía trước đi một bước — chỉ là một bước, khi thân thể Lạc Dịch vừa rời khỏi cửa đá, một thanh âm “Sách đang” chấn động toàn bộ hắc ám — đó là thanh âm xiềng xích va chạm, Lạc Dịch trong nháy mắt tự động hiện ra cảnh tượng bóng đêm trong đầu — vô số xiềng xích to lớn va chạm vào nhau, ma sát ra một vài tia lửa và tiếng vang lớn. Lạc Dịch có thể tưởng tượng ra những điều này, đó là bởi vì lúc hắn ở cùng một chỗ với Tùng, không có lúc nào là không nghe được xiềng xích hắn trói trên người trùng tử phát ra thanh âm “Sách đang” tương tự.
“Bính –”
Ngay vừa lúc này, Lạc Dịch đột nhiên bị nắm lấy tay phải, sau đó bị hung hăng kéo vào trong bóng đêm – sức mạnh kia khiến Lạc Dịch cảm thấy chỉ cần thêm một chút lực nữa, tay phải của hắn tuyệt đối sẽ bị kéo đứt. Sau đó Lạc Dịch bị gắt gao đặt trên thạch bích, phía sau lưng là những tảng đá gập ghềnh gây đau đớn bén nhọn. Lạc Dịch phải hít sâu vài hơi, mới khiến đau đớn toàn thân kia giảm đi vài phần.
Giữa tiếng vang cực đại này một thanh âm ” tra” có vẻ bé nhỏ không đáng kể, Lạc Dịch lại vì cái tiếng ” tra” này mà mặt nháy mắt trắng bệch: tay phải của hắn có lẽ bị gãy, đau nhức tựa như cây kéo cắt qua da thịt. Không đợi Lạc Dịch đau đớn kêu ra, lưng đã bị nện mạnh lên tảng đá, đau đớn truyền đến lân này khiến Lạc Dịch ngay cả sức lực kêu ra cũng không có, chỉ có thể run run chảy xuống mồ hôi lạnh, tai như bị ù đi.
Trước mắt trừ bỏ một mảnh hắc ám, còn có đau đớn đưa tới sự mơ hồ, Lạc Dịch chỉ cảm thấy như mình đang bị một mảnh hắc ám gắt gao bao phủ. Chờ đến khi ánh mắt tán loạn của Lạc Dịch rốt cuộc bình thường lại, hình ảnh đầu tiên đập vào trong tầm mắt là một bàn tay. Tay kia xác thực vô cùng xinh đẹp, nhưng là miệng vết thương thật sâu trên bàn tay phá hủy cái loại mỹ cảm nhẵn nhụi này. Lạc Dịch nhìn chằm chằm cái tay kia mà hoàn toàn đui mù, bởi vì cổ tay kia bị trói bởi một xiềng xích phức tạp. Lạc Dịch nhận biết được loại xiềng xích này, bởi vì loại xiềng xích này được thiết kế cực kỳ tinh xảo, người bị trói càng dùng lực thoát ra thì sẽ càng dễ chết hơn. Bởi vì đặc tính này, Lạc Dịch từng cảm thấy khá mỹ mãn mà sử dụng trên người Tùng. Loại khóa này còn có một đặc điểm – hoặc nói là nhược điểm, bởi vì nó quá mức phức tạp, cho nên người bị khóa phải phối hợp mới khóa được. Nói cách khác, người trước mắt này, là chủ động khóa chính mình ở trong này.
Lạc Dịch có chút ngây ngốc ngẩng đầu, sau đó chống lại đôi mắt màu đỏ tươi. Hắc ám làm mơ hồ đi xinh đẹp của người nọ, chỉ có đôi mắt đỏ đậm trong bóng đêm nổi lên tia sáng khác thường — kia chắc chắn là đôi mắt ma quỷ đến từ vực sâu, không có tình cảm và lý trí, như là đang nhìn con kiến mà liếc nhìn tất cả.
Thanh âm hít thở của Lạc Dịch trong nháy mắt nhỏ lại đến mức không thể nghe thấy, Phong Tỏa Vân như một khối thi thể băng lãnh bao phủ trên người hắn, một tay chống thạch bích nghiêng đầu nhìn hắn. Trên gương mặt ma tính yêu nghiệt không có chút biểu tình, chỉ có đôi mắt như sắp xuất huyết kia như báo trước một sự bình yên trước cơn bão. Mùi máu tươi trong không khí chưa bao giờ nồng đậm như vậy, sát ý như sắp vỡ tung kia chưa bao giờ bén nhọn như vậy, giờ phút này Phong Tỏa Vân so với lần trước lần Lạc Dịch nhìn thấy ở tử lâu còn khủng bố hơn. Cho dù lần trước Phong Tỏa Vân cũng là điên cuồng muốn giết chết Lạc Dịch, nhưng hiện tại Phong Tỏa Vân im lặng vô cùng trước mắt lại khiến Lạc Dịch cảm thấy hắn càng…… Cuồng loạn hơn.
“Cảnh báo! Phân tích từ trường và sóng não, Phong Tỏa Vân lúc này tầng ngoài đại não là hưng phấn cấp 0, trung tầng là hưng phấn cấp 1, tầng bên trong là hưng phấn cấp 3, dùng từ ngữ khái quát của nền văn minh thứ 8 là trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Ta tỏ vẻ Phong Tỏa Vân đã mất đi ý thức, chỉ còn…… Bản năng, cực độ nguy hiểm!” Công lược biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng mà cứng nhắc nói: “Đề nghị! player nên từ bỏ nhiệm vụ cấp c, mở ra nhiệm vụ mới sau sử dụng xuyên việt thoát đi.”
Phong Tỏa Vân khóa mình lại trong thạch thất, đứa ngốc cũng biết điều này không thích hợp! Lạc Dịch căn bản không có cơ hội đi đùa giỡn công lược rốt cuộc cũng chịu hiện thân, hắn đối diện với đôi mắt yêu dị kia, như sợ chỉ cần dời đi tầm mắt là bị dã thú nhào lên.
……Khoan đã, mất đi ý thức? Lạc Dịch nghiêm túc nhìn Phong Tỏa Vân, nơi đó chỉ còn huyết sắc và hỗn độn, không còn một tia lý trí. Nói như vậy —
Trong bóng đêm, Lạc Dịch run rẩy lui lại, khiếp đảm mà luống cuống kêu lên một tiếng:
“Tỏa Vân thiếu gia……”
Cổ họng bị thương còn chưa khỏi hẳn, thanh âm khàn khàn chói tai càng giống như ……”Người kia”. Trong nháy mắt, Lạc Dịch liền nhận ra biến hóa của Phong Tỏa Vân, y không còn giống người chết không chút tiếng động ngồi trên người Lạc Dịch, tiếng thở dốc tinh tế như là không chịu nổi nữa mà lộ ra, một đôi hồng nhãn càng nhìn chằm chằm Lạc Dịch, sau một lúc lâu cũng không dời ánh mắt.
Không còn ý thức, là không còn lý trí, lại càng không giữ lại…… Ký ức. Lạc Dịch đối với yêu ma chỉ còn lại bản năng kia mà lộ ra một nụ cười yếu đuối lấy lòng, thần thái hèn mọn mà vô lực: “Thiếu gia, có thể buông ra được không?”
Buông ra — hắn –? Phong Tỏa Vân lăng lăng nhìn người dưới thân, trong suy nghĩ trống rỗng vang ra một tiếng vọng: Buông ra — buông ra — buông ra……?
Lạc Dịch yếu ớt nhìn Phong Tỏa Vân, thanh âm khàn khàn mềm nhẹ, như là sợ bừng tỉnh một ảo mộng.
“Thiếu gia đã quên sao? Ta là Lạc Dịch a……”
Tiếng xiềng xích va chạm vang lên thật lâu trong thạch thất, Phong Tỏa Vân đột nhiên buông đôi tay chống bên tai Lạc Dịch, lui về phía sau một bước. Trong lòng có thanh âm “Lạc Dịch, Lạc Dịch, Lạc Dịch!” đang kêu, so với tất cả những thanh âm khác đều lớn hơn, như nổ vang trong não, tràn đầy đều là cái tên kia. Y bỗng dưng nhớ đến y từng thích một người, mang rất nhiều dục vọng và quyến mộ trái với luân lý, hận không thể nhốt hắn trong thế giới chỉ có hai người, khiến người nọ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với những thứ khác.
Người kia ở nơi này, ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
“Lạc Dịch –”
Thanh âm mơ hồ trầm thấp kéo dài trong bóng đêm, kéo dài hơn nữa, tốt đẹp không nói nên lời. Phong Tỏa Vân gợi lên một mạt cười diễm lệ đến mức khiến người ta tim đập nhanh, vươn tay từng chút xoa mặt Lạc Dịch, lộ vẻ si mê ý tứ hàm xúc.
“Là Lạc Dịch của ta –”
Lạc Dịch cũng chỉ là thử nói ra, dù sao chờ đến khi Phong Tỏa Vân thanh tỉnh thì cũng quên tất cả. Hắn không nghĩ tới Phong Tỏa Vân thế nhưng thật sự tin, cho dù là mất đi lý trí mà cũng không nghi ngờ gì lời nói của hắn, nhưng là này cũng rất dễ dàng đi!? Đại thúc kỳ quái dụ dỗ tiểu hài tử cũng cần kẹo đường nha, hùng hài tử nghe được lời hắn nói sau liền trực tiếp tiếp nhận! Hơn nữa Lạc Dịch đột nhiên phát hiện hậu quả dụ dỗ thành công…… hình như hắn gánh vác không nổi.
Trên gương mặt tái nhợt của Lạc Dịch lộ ra cứng ngắc tươi cười: “Thiếu, thiếu gia, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đi.”
Phong Tỏa Vân dường như không nhìn đến tươi cười của Lạc Dịch, y chậm rãi ôm lấy thân thể cứng ngắc của Lạc Dịch, xiềng xích phát ra tiếng vang, mỗi một cái đều không ngừng nhắc nhở Lạc Dịch: Hắn đang đối mặt không phải Tỏa Vân bình thường, mà là một yêu ma điên cuồng.
“Vì sao phải rời đi? Ta muốn ở cùng Lạc Dịch nhiều hơn — nơi này chỉ có chúng ta, thật sự là quá tốt –”
Nơi Lạc Dịch nhìn không tới, hồng sắc yêu nghiệt lộ ra tươi cười diễm lệ câu hồn, nguy hiểm mà lại phiến tình. Cho dù nhìn không tới, Lạc Dịch nghe tiếng thở dốc càng kìm nén kia, bất an trong lòng đạt tới cực hạn, hắn phảng phất nhìn thấy huyết sắc mãnh thú thoát khỏi ***g sắt, gầm nhẹ nhào lên phía hắn.
“Lạc Dịch, ta yêu ngươi……” Phong Tỏa Vân hôn lên tóc Lạc Dịch, thở hổn hển thì thào: “Ta yêu ngươi.”
Lạc Dịch mạnh hít một hơn, theo phản xạ mà giãy dụa, hắn đã quên tay phải của mình đang bị thương, đau đớn và sợ hãi trong nháy mắt đánh úp lại khiến Lạc Dịch liều lĩnh kêu to: “Phong Tỏa Vân! ngươi bị ta lừa! ta không phải –”
Phong Tỏa Vân đột nhiên buông Lạc Dịch ra, vươn tay ấn lên trán Lạc Dịch khiến cái ót dính sát vào thạch bích, nhào lên hung hăng hôn hai má và môi Lạc Dịch. Nụ hôn môi này mang theo tình sắc và quyến rũ dày đặc, hắn thậm chí vói đầu lưỡi vào mút khoang miệng của Lạc Dịch, quét qua niêm màng yếu ớt.
Y liếm khóe môi Lạc Dịch, cúi đầu nặng nề cười:
“Ta biết là ngươi, Lạc, Dịch.”
Hai chữ cuối cùng cực nhẹ, lại như là dùng sức nuốt cái tên Lạc Dịch, dung nhập vào cốt nhục, dung nhập vào huyết mạch. Đây là Lạc Dịch của ta, chỉ có Lạc Dịch mới có thể khiến ta si mê như vậy, điên cuồng mà mê mẩn.
Lạc Dịch lập tức nâng tay trái lên, tay phải bị gãy xương, lúc này đang mềm nhũn đặt ở một bên không thể nhúc nhích, chỉ có thể đem cổ tay trái chủ động tiến đến chỗ tay phải. Nhưng là động tác của Phong Tỏa Vân còn nhanh hớn, ước chừng nghĩ đến Lạc Dịch sẽ phản kháng, Tỏa Vân bắt lấy tay trái Lạc Dịch chặt chẽ đưa lên bên tai Lạc Dịch, môi như trước vẫn hôn khóe môi Lạc Dịch, luyến tiếc dừng lại dù chỉ một chút.
Trong bóng đêm tạo nên tiếng nước ái muội, nụ hôn của Phong Tỏa Vân đã xuống đến xương quai xanh của Lạc Dịch, tinh tế xé rách quần áo Lạc Dịch. Đôi môi được giải thoát Lạc Dịch đang định kêu lên, lại bị bàn tay mềm nhẹ đang đặt trên trán dời xuống che lại. Lạc Dịch chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, quần áo của hắn đã bị ma cắn hủy, làn da bại lộ trong không khí ban đầu cảm thấy lạnh lẽo, sau đó bị khí tức nóng rực kia làm cho giật mình. Người nọ một bên liếm vị đạo trên người của hắn, một bên mơ hồ nỉ non.
Thật thống khổ — Lạc Dịch, thật thống khổ a —
Ma rên rỉ.
Bọn họ đưa ngươi cho ta — rốt cục cũng cho ta —
Lạc Dịch phát hiện Phong Tỏa Vân buông lỏng tay trái của hắn ra, tay trái vừa định dùng lực, một trận nổ bỗng dưng vang lên bên tai hắn. Lạc Dịch cứng ngắc tại chỗ, tay Phong Tỏa Vân đã đâm sâu vào trong thạch bích, cứng rắn đâm ra năm cái khe sâu, hồng y yêu ma ngẩng đầu, trong con ngươi huyết hồng là nguy hiểm và điên cuồng.
“Lạc Dịch, không nên động đậy, không nên động đậy –”
Ma chậm rãi rút tay ra, một ít vụn đá nhỏ rới trên vai Lạc Dịch, nặng trịch, ép tới mức khiến Lạc Dịch hầu như không thở nổi. Phong Tỏa Vân một tay giữ chặt Lạc Dịch, một tay cởi bỏ vạt áo hai người — Lạc Dịch căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, dưới cái nhìn chăm chú của đôi huyết đồng kia, chỉ cần chuyển động tay trái, Lạc Dịch không chút nghi ngờ Phong Tỏa Vân sẽ khiến tay trái của hắn cũng đi chung con đường với tay phải.
Vạt áo rơi trên mặt đất, Lạc Dịch mở to hai mắt phát ra tiếng ô ô, chân của hắn bị Phong Tỏa Vân tách ra, có cái gì nóng bỏng đặt trước cửa khẩu đang vận sức chờ phát động. Không hề báo trước, không chút mở rộng, ma cứ như vậy từng chút từng chút, cứng rắn đem chính mình vùi sâu vào trong cơ thể Lạc Dịch, gây ra một mảnh máu tươi. Lạc Dịch đau đến mức bắt đầu run rẩy, hắn vô lực đạp chân, tay trái theo bản năng muốn đẩy ra yêu ma đang càn quấy trên người hắn. Phong Tỏa Vân không che miệng Lạc Dịch nữa, y cầm lấy tay trái của Lạc Dịch đang vô lực đặt trên đặt trên người y, phát ra tiếng thở đầy thỏa mãn. Dòng điện kích động và phấn khởi đánh trúng trái tim của y, dũng đạo quá mức khô khốc cũng không khiến y cảm thấy thoải mái, cho dù mặt sau có máu bôi trơn, nhưng Lạc Dịch bởi vì thống khổ mà buộc chặt hậu huyệt mang đến cho Phong Tỏa Vân một loại đau đớn siết chặt, nhưng chính cái loại đau đớn này, lại khiến y hưng phấn đến mức không kềm chế được.
“Phong Tỏa Vân, ngươi điên rồi……” Lạc Dịch nhẹ nhàng nức nở một tiếng, hắn rõ ràng có thể cảm giác được yết hầu của mình đang phát run, âm điệu đi ra đều thay đổi, có chút giống như là khóc.
“Ân.” Phong Tỏa Vân gợi lên một nụ cười ma tính mà xinh đẹp, một tiếng nỉ non phát ra từ giọng mũi: “Ta đang nổi điên đâu –”
Lạc Dịch trong phút chốc cảm thấy, ánh mắt Phong Tỏa Vân nhìn hắn, thậm chí còn có một cỗ phẫn nộ sâu đậm, bi ai, vô vọng, thống khổ nảy ra, cuối cùng dày đặc thành một mảnh đỏ tươi gay gắt. Người nọ gắt gao theo dõi hắn, trên mặt gợi lên tươi cười diễm lệ, tất cả đều vô cùng ma tính, mê người đến mức choáng váng, lại không để người ta thấy được đằng sau vẻ ngoài diễm lệ kia, chôn giấu tuyệt vọng như thế nào.
“Lạc Dịch Lạc Dịch, cao hứng không? Phong Tỏa Vân vì ngươi, phát điên –”
Tựa như kim châm dày đặc mà nho nhỏ, hung hăng chui vào trái tim Lạc Dịch. Lạc Dịch sắc mặt trắng bệch nhắm lại mắt, buông tha không nhúc nhích nữa. Xâm nhập nóng rực vẫn đang xâm nhập, giống như muốn đâm thủng hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người Lạc Dịch, đợi đến khi hai người hoàn hoàn toàn toàn thiếp hợp, Phong Tỏa Vân căn bản không để Lạc Dịch bình ổn lại, liền hung hăng rút ra, lại dùng lực sáp nhập vào.
Lạc Dịch há miệng phát ra tiếng rên rỉ vô thanh, ngực như đổ một hơi, trong yết hầu chỉ có thể phát ra những thanh âm vô nghĩa. Lạc Dịch chỉ cảm thấy đau, tay đau, phía dưới đau, sau lưng đau, trên người không một chỗ nào là không đau đớn. Theo từng lượt ra vào, máu tươi từ nơi mập hợp chảy ra càng thèo, nhiễm đỏ đùi Lạc Dịch.
Phong Tỏa Vân một bên động, một bên liếm hôn khóe miệng Lạc Dịch, huyết hồng chiếm cứ toàn bộ đôi mắt, tiếng thở dốc càng ngày càng trầm trọng chứng tỏ y cần phát tiết điên cuồng. Y thích người trong lòng, nhưng là thật đáng xấu hổ y lại muốn hung hăng thương tổn đối phương, điều này làm y khẩn trương đến mức khó có thể nói nên lời, khổ sở và áy náy, đồng thời không thể ngăn lại khoái cảm nhận được càng lúc càng lớn.
Cái loại khoái cảm xâm nhập cốt tủy, rót vào hồn phách, như là đang hút độc dược khiến y nghiện đến điên cuồng, lặp lại động tác tàn nhẫn, làm cho mình có thể cảm nhận được càng nhiều, càng nhiều.
Lạc Dịch đã biến thành thoi thóp, chỉ có thể bị động nhận, rên rỉ phát ra những tiếng vô nghĩa, mà Phong Tỏa Vân điên cuồng lại càng phát ra hưng phấn mà thúc eo, như là yêu tinh hút máu người không ngừng truy đuổi khoái hoạt đến cực điểm kia.
Lạc Dịch, Lạc Dịch, Lạc Dịch……
Trong lòng không ngừng kêu tên người kia, cho đến khi đem chất lỏng nóng bỏng toàn bộ đổ vào trong cơ thể Lạc Dịch. Niêm màng đã bị thương bị dịch thể nóng bỏng phun đến, khiến Lạc Dịch đã nửa hôn mê run rẩy cả người.
Phát tiết xong hồng y yêu nghiệt ôm chặt Lạc Dịch hầu như đã không còn động tĩnh, cảm thấy mỹ mãn mà lâm vào ngủ say.