Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 68: Thói quen x vấn đáp x gặp lại



Đau.

Đây là cảm giác lúc này của Lạc Dịch. Đau đớn liên miên không dứt từ đỉnh đầu kéo xuống phía dưới, nhẵn nhụi mà liên tục rót vào toàn thân, sau đó lắng đọng lại tại nơi khó mở miệng, run rẩy trướng đau.

Lạc Dịch mở mắt, bốn phía như trước là một mảnh bóng tối ái muội khó phân biệt, nhưng là gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia Lạc Dịch lại thấy rõ ràng – quá gần, Phong Tỏa Vân gắt gao kề bên hắn, hai gương mặt dán sát vào nhau, dường như Lạc Dịch chỉ cần lơ đãng nghiêng mặt, là có thể hôn lên chóp mũi thanh tú của Phong Tỏa Vân.

Phong Tỏa Vân đang ngủ say, vẻ mặt an tường, con bướm bên khóe mắt lẳng lặng nghỉ ngơi, khóe môi hơi cong lên như là đang mỉm cười, căn bản không nhìn ra lúc trước từng điên cuồng. Lạc Dịch nhìn thoáng qua Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân đang ngủ say thiếu đi vài phần diễm lệ câu hồn, lại càng giống hài tử Lạc Dịch tự nuôi lớn trong trí nhớ, cố chấp che trước người, bảo hộ Lạc Dịch đồng thời cũng khóa Lạc Dịch trong thế giới riêng của mình.

Lạc Dịch rất nhanh liền dời đi tầm mắt, sợ ánh mắt của mình kinh động Phong Tỏa Vân. Hắn bắt đầu cố gắng di chuyển ra phía ngoài, nơi đó truyền đến đau nhức khiến sắc mặt mỗ phiến tử trắng bệch, sau đó lập tức biến đen – cảm giác khác thường khi chất lỏng trắng mịn từ bên trong chảy ra khiến nội tâm Lạc Dịch trong nháy mắt như xuất hiện trăm vạn con ngựa rít gào chạy qua, cái này rất “Gạt người” a……

Đinh! Bởi vì bị bạo cúc một trăm lần, chúc mừng người chơi [Lạc Dịch] đạt được danh hiệu “Bách nhân trảm”(trăm người chém)…… Em gái ngươi!

Mỗ phiến tử hoảng hốt nghĩ, hắn nên may mắn công lược cũng không có hệ thống danh hiệu hoặc là hệ thống thành tựu sao? Nếu không sẽ là “Lần đầu tiên bị đẩy ngã” [lần đầu tiên xxoo có thể đạt được danh hiệu],”Bệnh kiều dưỡng thành” [hắc hóa đã ngoài ba người có thể đạt được thành tựu], “Bị xà yêu thích” [Bạch Hủ Dực tỏ vẻ thực vừa lòng], “Bia ngắm ngàn năm” […… Ngươi hiểu] mấy cái danh hiệu này, nhân sinh cũng không thể chỉ dùng cúc cấm đản đau để hình dung.

Tư duy Lạc Dịch đã triển khai đủ loại xu hướng, hắn không thể không dùng cái này dời đi lực chú ý, tận lực bỏ qua những đau đớn trên người. Hắn cảm thấy hắn cần phải rời đi nơi này, loại cảnh tượng giống như đã từng xảy ra này khiến mỗ phiến tử bắt đầu cảm thấy đản đau: Bị x, ngả bài, trốn chạy – cho dù là Hạ gian thương, hay là trùng tử, còn có một Bạch Xà tinh, này giống như đã diễn biến thành một loại…… Thói quen?

…… Thói quen đáng buồn đáng sợ cỡ nào a.

Lạc Dịch không thể tưởng tượng nếu Phong Tỏa Vân tỉnh lại sẽ đối mặt với hắn như thế nào, cái loại trường hợp này quá mức kinh sợ: Cảnh tượng thứ nhất, Phong Tỏa Vân đã quên tất cả, nhìn hiện trường và người bị hại làm ra một cái kết luận, sau đó khó chịu, nháy mắt giết chết Cảnh tượng thứ hai, Phong Tỏa Vân vẫn nhớ, tiết kiệm được giai đoạn suy luận, nhìn hàng giả phi thường khó chịu, nháy mắt giết chết Cảnh tượng thứ ba, Phong Tỏa Vân vẫn nhớ, thậm chí nhận ra hắn —

[Lạc Dịch Lạc Dịch, cao hứng không? Phong Tỏa Vân vì ngươi, phát điên –]

Trên mặt Lạc Dịch đang đau đến mức nhe răng trợn mắt bỗng xẹt qua một tia tươi cười có vẻ có chút vặn vẹo.

— Bởi vì nhìn thấy đầu sỏ gây nên, tiết kiệm luôn trình tự khó chịu, trực tiếp tiến vào trạng thái cuồng hóa, tách rời tứ chi.

…… Thấy thế nào kết cục cũng càng thêm thê thảm. Lạc Dịch đã bắt đầu cầu nguyện, cầu có người đến mang ca đi xử lý thuận tiện che giấu hiện trường a — hắn ước chừng là người bị hại không có chí khí nhất……

Sau đó, cầu nguyện của mỗ phiến tử lần đầu tiên linh nghiệm.

Cửa đá im lặng mở ra, bởi vì quá mức im lặng, cho nên thẳng đến khi ánh sáng bên ngoài chiếu vào thành một tia sáng, Lạc Dịch mới phát hiện cửa đá đã mở.

Là vong phu nhân? Hay là Đan Yếu Ly?

Lạc Dịch ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía ánh sáng, khi hắn thấy rõ cái thân ảnh kia, tâm của Lạc Dịch đang treo cao trong nháy mắt trầm tĩnh lại, an tâm và mỏi mệt trước đây chưa từng có bao phủ lên. Lạc Dịch cố gắng ngẩng đầu, khàn khàn nói với bạch bào hắc bạch mặt nạ: “Mau mang ta rời khỏi nơi này, đến……”

— đến nơi Phong Tỏa Vân không thể phát hiện, sau đó che giấu tất cả.

Lạc Dịch nghĩ là mình đã nói hết, trên thực tế hắn vừa nói đến một nửa liền mất đi ý thức.

Thiên Giới đạo cúi xuống, trầm mặc bắt đầu chấp hành.

Ngứa.

Cảm giác ngưa ngứa nhỏ nhỏ lan tràn trên cổ tay trái, tay phải bị gãy như hoại tử mà không có chút cảm giác nào, Lạc Dịch chỉ cảm thấy trong hô hấp có mùi cỏ thơm ngát, gió nắng ấm áp thổi lên thật thoải mái, thật sự thích hợp để ngủ a — nếu không có cảm giác ngưa ngứa kia thì được rồi.

Mí mắt Lạc Dịch giật giật, cuối cùng rung động mở ra, trong tầm mắt mờ mịt là một đôi mắt, con mắt màu xanh lam như thủy tinh. Chủ nhân đôi mắt kia lúc này đang ngồi bên người Lạc Dịch, một bàn tay tinh tế vuốt ve hắc hoàn trên cổ tay trái, sau khi thấy Lạc Dịch mở mắt, liền lộ ra tươi cười rất đơn thuần.

Mỗ phiến tử cứng ngắc.

Vì sao Diệp Chu lại ở chỗ này! Hắn không phải là không thể rời khỏi thần mộc sao!? Không đúng — Lạc Dịch ngửa đầu nhìn đại thụ cành lá che cả chân trời kia, cả người đều Sparta: Không phải Diệp Chu rời đi thần mộc, mà căn bản là hắn bị Thiên Giới đạo đưa đến chỗ Thần Mộc…… Được rồi, theo ý nghĩa nào đó, nơi này quả thật là nơi Phong Tỏa Vân không thể đến, nhưng là cái loại liên tưởng kỳ quái mới ra hang hổ lại vào hang sói là sao, hắn không muốn đối mặt với Diệp Chu ngao! Theo ý nghĩa nào đó, Diệp Chu so với Phong Tỏa Vân còn đáng sợ hơn không thể giải thích a!

…… Ta cám ơn ngươi, Thiên Giới đạo.

Nội tâm Lạc Dịch bị gương mặt yên lặng che đi, Diệp Chu đè lên hắc hoàn, hỏi Lạc Dịch vấn đề mỗi lần đến đều nhắc tới:

“Lạc Dịch, ngươi chừng nào mới đem nó cho ta?” Y hơi chờ đợi nhìn Lạc Dịch: “Đưa ra yêu cầu thứu ba đi, vô luận là cái gì, chỉ cần là Lạc Dịch muốn, muốn làm, luôn hy vọng, ta đều có thể làm cho ngươi.”

“…… Tạm thời không có chuyện cần phiền toái ngươi, cảm tạ.”

“Ta có thể lập tức chữa khỏi cho nhân loại kia.”

“…… Này ta có thể giải quyết, cảm tạ.”

Diệp Chu lộ ra một loại biểu tình gần như ủy khuất, y không tiếp tục dây dưa, mà buông lỏng ta ra. Lạc Dịch vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy tay Diệp Chu theo tay trái của hắn hướng lên trên, cho đến khi đụng đến xương quai xanh, chậm rãi lượn quanh.

Thanh âm Diệp Chu đột nhiên trở nên gần hơn: “Ngô, Lạc Dịch, thật nhiều dấu vết a.” Ngón tay lượn quanh trên xương vai xanh trượt xuống, di chuyển trên khuôn ngực trần trụi của Lạc Dịch: “Nơi này, nơi này, toàn bộ đều là……”

Lạc Dịch trợn to mắt, phát hiện mình chỉ khoác một kiện bạch bào, tuy rằng không có môn hộ đại khai, nhưng là cái gì nên lộ, không nên lộ cơ bản đều thấy hết, nhất là dấu vết xanh tím trên ngực kia, càng như chọc mù mắt ‘chó’ của Lạc Dịch.

Trong nháy mắt, ký ức lúc trước đã trở lại toàn bộ. Lạc Dịch kinh hồn táng đảm đẩy cái tay đang làm bậy kia ra, phanh một cái ngồi dậy, sau đó lộ ra biểu tình khó có thể miêu tả — không phải bởi vì đau, mà là bởi vì không đau……Từ trên xuống dưới trên khắp cơ thể dường như đã được thanh lý qua, nơi này, chỗ này đều được bôi dược mát mát lạnh lạnh, Lạc Dịch bắt buộc mình không nghĩ nữa, đến tột cùng là ai hỗ trợ xử lý những cái này……

Diệp Chu thu tay lại, mỗ phiến tử cúi đầu làm bộ sửa lại quần áo không dám nhìn mặt Diệp Chu. Tầm mắt Diệp Chu dừng lại trên vành tai Lạc Dịch, nơi đó có một dấu vết chủ nhân của nó vĩnh viễn không thể phát hiện, hồng hồng, nhỏ nhỏ, như một ấn ký dùng khí lực lớn mút vào công bố quyền sở hữu.

“Lạc Dịch.” Diệp Chu bắt đầu gọi tên Lạc Dịch, trong thanh âm mang theo một chút tò mò: “Giao phối thực thoải mái sao?”

“……” Lạc Dịch cơ hồ bị sặc bởi nước miếng của mình.

“Đem bộ phận sinh dục sáp nhập……[tỉnh lược]……, loại hành vi này thực thoải mái sao?” Diệp Chu nhìn cái đầu càng ngày càng thấp kia, cơ hồ sắp chạm vào ngực, bám riết không tha kêu tên Lạc Dịch, như là một tiểu hài tử bướng bỉnh nhất định phải nghe được một đáp án: “Lạc Dịch?”

“…… Này ngươi phải tự mình cảm thụ.” Lạc Dịch hít sâu một hôi, mới đem không phun ra cái câu “Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào”.

“Ta không biết.” Diệp Chu lắc đầu, trong đôi mắt trong suốt như hiện lên một tia màu tím: “Trước khi vào đây, ta chưa trưởng thành Sau khi đi vào thời không này, ta đã không có đối tượng.”

Đây rõ ràng là xử nam mấy ngàn a! Lạc Dịch bị sự thật này đánh trúng, trong nháy mắt, hắn cảm thấy đồng tình.

“Vì sao không có đối tượng? Ngươi xem nơi này……” Bao nhiêu manh muội tử a

“Ta không thể *** với người nơi này.” Diệp Chu hơi nâng lên cằm: “Ta sẽ không trao đổi gì với bất cứ sinh linh nào trong này…… kể cả ***.” Thanh âm Diệp Chu thực bình thản, bình thản đến mức không thể nghe ra tàn khốc bên trong đó: “Trước khi gặp ngươi, ta đã mấy ngàn năm chưa nói chuyện.”

“Lạc Dịch, ngươi bất đồng.” Diệp Chu dựa sát vào Lạc Dịch, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây nhìn phía xa xôi: “Ta không thuộc về thời không này, ngươi cũng không phải người của thời không này, cho nên ta có thể trao đổi với ngươi, mà không bị ‘Chúng nó’ phát hiện……”

Diệp Chu đột nhiên an tĩnh lại, suy nghĩ Lạc Dịch đang dừng lại tại từ “Chúng nó” trong lời của Diệp Chu, hắn vừa định hỏi Diệp Chu, đã thấy ánh mắt Diệp Chu sáng rỡ vô cùng, mỗ phiến tử đột nhiên có loại dự cảm không ổn……

Diệp Chu kề đầu bên bả vai Lạc Dịch, híp mắt cười, như là tiểu hài tử phát hiện ra một trò đùa dai.

“Lạc Dịch, chúng ta đến *** đi.”

“……”

Lạc Dịch trầm mặc đứng dậy, xoay người rời đi.

Nhà ai thật không may có tiểu hài tử thế này a! mau đón về! Nhanh a!

Diệp Chu không còn chỗ dựa ngã vào trên cỏ cũng không đứng dậy, lấy tay chống cằm nghiêng đầu nhìn thân ảnh mỗ phiến tử bối rồi chạy đi, chỉ đơn thuần cảm thấy nghi hoặc.

“Vì sao không đáp ứng?” Diệp Chu trừng mắt nhìn, tựa hồ nghĩ đến cái gì mà ngộ ra: “Ngô…… Lạc Dịch sẽ chịu thiệt a, vậy thì đổi một cái?”

Diệp Chu cười rất vui vẻ, nụ cười kia không chứa chút ác ý nào:

“Lạc Dịch, ngươi *** với ta, ta lập tức chữa khỏi cho nhân loại kia, được không?”

Lạc Dịch lần này ngay cả khí lực để tức giận cũng không có, hắn không quay đầu cũng biết Diệp Chu sẽ là một bộ biểu tình hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì.

Mắt thấy Lạc Dịch càng chạy càng xa, sắp rời khỏi phạm vi thần mộc, Diệp Chu khởi động thân mình, ánh mắt nồng đậm biến thành một mảnh tối đen.

“Lạc Dịch, nhân loại kia sẽ chết.”

Lạc Dịch dừng bước: “Y sẽ không chết, ta sẽ chữa khỏi cho y.”

“Nhưng tên kia quả thật sắp chết.” Ánh mắt Diệp Chu tinh thuần đến mức không nhiễm chút bụi, đồng thời cũng lạnh lùng tựa như băng tuyết: “Các yếu tố kích thích gen đã hợp lại một khối trong đầu y, hiện thực áp lực khiến thần kinh não của y không ngừng bị áp bách, chỉ cần không loại trừ đi áp lực, cho dù ngươi dùng châm hay là dùng dược, nhân loại kia cuối cùng vẫn sẽ diệt vong.”

Lạc Dịch xoay người sang chỗ khác, Diệp Chu cùng Lạc Dịch đối diện, không nhanh không chậm nói tiếp:

“Cái áp lực kia, là ngươi.”

Lạc Dịch cam chịu.

“Lạc Dịch” Diệp Chu cười thực đơn thuần, nhìn không ra chút ác ý: “Lúc trước khi ngươi bị nhân loại kia chém đầu, có cảm giác gì?”

“……”

“Đau sao? Khó chịu sao? Thương tâm sao? Hối hận sao?”

— rất đau, rất khó chịu, rất thương tâm, rất…… Hối hận. Hồng y nhân ôm di vật nức nở: Lạc Dịch, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.

Lạc Dịch, thực xin lỗi, ta nghi ngờ ngươi.

Lạc Dịch, thực xin lỗi, ta giết ngươi.

Lạc Dịch, thực xin lỗi, ta…… Yêu ngươi a……

Lạc Dịch cúi đầu, hình ảnh vừa lóe lên trong đầu khiến hắn choáng vàng, hắn chống đỡ nhìn về phía Diệp Chu, nửa cười mà lại như không cười.

“Đầu cũng rớt, làm sao có thể không đau, không khó chịu?”

“Thương tâm?”

“…… Có lẽ đi.”

“Hối hận?”

“……”

Sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ thương tâm, nhưng cũng không hối hận.

Ánh mắt Diệp Chu như bị bịt kín một tầng sương mù, khiến người ta không thể nhìn thấy phiến tinh thuần kia. Lạc Dịch không biết hình dung loại ánh mắt này như thế nào, mang theo một loại ý tứ hàm xúc cổ quái hắn xem không hiểu, thật lâu về sau hắn mới hiểu được, giống như một đứa bé biết rõ đây là tình huống cấm kỵ, lại cố tình làm nổ một quả bom.

“Vì sao không nói cho y?” Diệp Chu hỏi: “Nói cho nhân loại kia, ngươi chính là ‘Lạc Dịch’, ‘Lạc Dịch’ từ trước đến nay chỉ có một.”

Lạc Dịch nhìn Diệp Chu, chậm rãi nhếch môi bắt đầu cười.

“Nói cho y? Ta nên nói cho y thế nào.” Lạc Dịch lộ ra sáng lạn tươi cười: “Chẳng lẽ ta chạy đến trước mặt Phong Tỏa Vân nói: Hắc, bạn hữu, ta chính là cái tên không hay ho kia đã lừa ngươi sau đó bị ngươi chém đầu?” Lạc Dịch tươi cười càng lúc càng lớn: “Chẳng lẽ muốn ta nói cho Phong Tỏa Vân kỳ thật ta không phải con người, là quỷ? Yêu tinh? Ma? Thần tiên? Hoặc là nói Tá Thi Hoàn Hồn — đây còn tương đối đáng tin hơn một chút.”

Lạc Dịch cười ha hả: “– ngươi cảm thấy Phong Tỏa Vân sẽ tin tưởng sao? Tin tưởng từ đầu đến cuối chỉ có một ‘Lạc Dịch’, loại việc vô căn cứ này……”

“Ta tin tưởng.”

Tiếng cười của Lạc Dịch ngưng bặt, hắn không thể tin há to miệng, thân thể run rẩy một phen — đó là phản xạ muốn xoay người nhìn về phía người tới lại cứng rắn ngăn lại, hắn không dám quay đầu, hắn sợ vừa quay đầu lại, ngay cả vọng tưởng tất cả những điều này đều là nghe nhầm cũng biến mất.

Làm sao có thể, làm sao có thể — Phong Tỏa Vân vì sao lại ở chỗ này!?

Lạc Dịch vừa sợ vừa giận nhìn về phía Diệp Chu, sau đó khiếp sợ phát hiện Diệp Chu không biết khi nào thì biến mất.

— ta ……!!!

Lạc Dịch hít sâu một hơi, hắn biết mình bị ám toán, tuy rằng không biết Diệp Chu vì sao phải làm như vậy, nhưng để hắn một mình đối mặt với quả bom hẹn giờ kia…… Ni mã đây là mục đích của Diệp Chu sao!? Vô luận là Phong Tỏa Vân đem hắn lộng tàn hoặc y canh chừng Tỏa Vân lộng tàn, cơ hội tốt như vậy đương nhiên là vơ vét tài sản các loại a!

Mùi hoa anh túc và mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm, còn có tiếng đến gần kia, đó là thanh âm lòng bàn chân đạp lên cỏ, tựa như một đạo bùa đòi mạng nện lên trái tim của Lạc Dịch. Khủng hoảng trong lòng Lạc Dịch không khống chế nổi bắt đầu tăng lên, khiến hắn giống con thỏ chấn kinh bắt đầu điên cuồng chạy trốn về phía trước, nhưng mà chân vừa mới bước một bước, đã bị người nọ từ phía sau ôm vào trong lòng, rốt cuộc không thể nhúc nhích.

“Ta tin tưởng…… Lạc Dịch……Vô luận ngươi nói cái gì…… Ta đều, tin tưởng……”

Người nọ từ phía sau ôm chặc lấy hắn, kìm nén, run rẩy, mang theo vô tận tưởng nhớ. Đầu vai trầm xuống, người nọ tựa đầu lên cổ hắn, lời nói run rẩy nghẹn ngào đến bên tai Lạc Dịch mơ hồ thành một mảnh.

“Thật tốt……”

Phong Tỏa Vân từng chút một lặp lại, nỉ non, cổ họng nghẹn ngào khiến y rất khó khăn để phát ra thanh âm, nhưng vẫn như trước mà lặp lại, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, cuối cùng nghẹn ngào đến mức không thể phun ra tiếng gì.

“…… Thật tốt……”

Thật tốt, ngươi còn sống.

Thật tốt, ngươi ở trong này.

Phong Tỏa Vân cơ hồ là đè nén cuồng loạn mà khóc, thanh âm khàn khàn trầm trọng như phát tiết thống khổ và tuyệt vọng, tựa như dòng nước vỡ đê bao trùm tất cả, khiến người ta bị dòng nước kia áp đến mức không thể hô hấp.

Thật tốt, ta không mất đi ngươi.

Lạc Dịch, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi —

Lạc Dịch chỉ cảm thấy toàn bộ tế bào thần kinh của mình cuối cùng đều vì tiếng khóc kia mà run rẩy, nguyên bản muốn phun ra lời phủ nhận, rốt cuộc không phát ra bất cứ thanh âm gì. Hắn cảm thấy vạn phần khổ sở, tuyệt vọng và bi thương trên người Phong Tỏa Vân hoàn toàn truyền đến trên người hắn, Lạc Dịch thậm chí cảm thấy, chỉ cần hắn cự tuyệt Phong Tỏa Vân, người nọ cũng sẽ trong nháy mắt chết đi.

Phong Tỏa Vân, người nên nói thực xin lỗi, chưa bao giờ là ngươi.

[thiên khánh năm bốn, Lâu Trung Lâu, Phong Tỏa Vân. Đối tốt với y, ngươi nợ y.]

[bức thư này vào thiên khánh năm 49 giao cho một người trung thành với ngươi, đây là một hồi luân hồi.]

Luân hồi, luân hồi, từ thiên khánh năm 43 đến thiên khánh năm 66, lá thư này đến tột cùng là một nguyên nhân, hay là một chung kết, tựa như một cái vòng tròn không tìm thấy khởi điểm và chung điểm, hắn và Phong Tỏa Vân cũng là như thế, hắn nuôi lớn Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân vì hắn hủy nửa đời người, trên con đường nợ và trả không ngừng tuần hoàn, cho đến cuối cùng mới phát hiện đã muốn dây dưa không rõ.

Lạc Dịch nhắm mắt lại, thân thể hơi ngửa ra sau đem trọng tâm dồn hết lên phía sau, Phong Tỏa Vân nháy mắt liền cảm nhận được, hắn cơ hồ là khẩn cấp ôm chặt Lạc Dịch hơn.

“Lạc Dịch…… Ta rốt cục tìm được ngươi ……”

“…… Đã lâu không gặp, Phong Tỏa Vân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.