Tôi liếc xéo hắn, sau đấy lại chuyển ánh nhìn về phía Mộ
Dung Tiên cách đó không xa đang bị điểm huyệt. Trong lòng dấy lên một thứ gọi
là tuyệt vọng.
Đúng là bức người quá đáng.
“Ha ha! Huynh có thể đưa vị tiểu thư này ra ngoài trước được
không? Thời khắc xuân tiêu, không thấy lãng phí sao?”, khóe miệng tôi co giật đề
xuất ý kiến.
Mặc Nguyệt cười, nhoài người thì thầm bên tai tôi: “Nàng muốn
cứu cô ta phải không. Nàng có thể thả cô ta, nhưng nàng phải ráng thể hiện cho
tốt”.
Tôi vô cùng căm ghét bản tính phúc hắc của tên Mặc Nguyệt
này. Nhưng hiện tại, tôi không nên khiêu khích hắn vì bản thân còn phải cứu Mộ
Dung Tiên, như thế mới có cơ hội tự cứu mình.
“Một nụ hôn, cô ta có thể đi”, tôi lắng nghe hắn ra điều kiện,
nhưng tôi thấy đó cũng chẳng phải là kế hay mẹo tốt gì cho cam.
Mặc Nguyệt lại nở nụ cười bí hiểm khiến tôi không sao lý giải
nổi.
“Thống nhất thế đi.”
Ông Trời ơi, đây chẳng phải chuyện gì quá thiệt thòi, dù sao
cũng bị người khác chạm vào chút thôi. Hôm nay, tôi thấy ông Trời hình như gặp
vấn đề gì đó nên mới đột nhiên khai ân cho tôi được chết theo cách này.
Trước khi Mộ Dung Tiên quay người bước đi có ngoái đầu lại
nhìn tôi một cái, rồi nói bằng giọng cay độc: “Thượng Quan Tình, ta sẽ không đến
cứu cô đâu”.
Tỏi cũng cười với cô ta, khó lắm mới nặn ra được nụ cười nửa
sống nửa chết nói: “Mộ Dung Tiên, tôi cũng chỉ cần cảm thấy không có lỗi với
lương tâm của mình thôi”.
Tôi không chắc Mộ Dung Tiên có tìm người đến cứu mình không,
chỉ là, làm người dù có khốn nạn cũng cần có nguyên tắc. Tiểu gia tôi tuy nhát
gan nhưng lại rất có lương tâm. Hơn nữa, cùng lắm tôi cũng ở trong tay Mặc Nguyệt
rồi bị hắn chơi đùa mấy ngày thôi. Khi đó tiểu gia tôi vẫn có thế chạy trốn được…
Mặc Nguyệt nói gì đó với người ngoài cửa, người đó liền thả
Mộ Dung Tiên đi. Cánh cửa đóng lại, Mặc Nguyệt quay người nở nụ cười tình tứ với
tôi: “Nàng nói rồi đấy, một nụ hôn”.
“Huynh nhắm mắt vào”, tôi nói.
“Nàng xấu hổ?”, Mặc Nguyệt cười cợt nhìn tôi.
“Bảo huynh nhắm mắt thì cứ nhắm vào đi”, sắc mặt tôi thoáng
đỏ, từ xấu hổ đã biến thành phẫn nộ.
Tôi cầm một tờ giấy trên tay, bước tới che trước mắt Mặc
Nguyệt. Hít một hơi thật sâu, tờ giấy khẽ khàng rung rung.
Thấy cặp lông mày dài, khóe môi đang mỉm cười của hắn, tôi
thầm cảm thán, sao lại đẹp trai thế này cơ chứ.
Cách một tờ giấy, tôi khẽ khàng hôn Mặc Nguyệt. Dù rằng đã
làm cách đó để bớt hồi hộp nhưng sao tôi vẫn căng thẳng thế này. Trái tim không
ngừng đập thình thịch, thình thịch.
Ngôi sao Mặc Nguyệt đột nhiên mở mắt, qua một lớp giấy nhìn
tôi, tôi nhất thời ngốc nghếch đứng lặng yên một chỗ.
Hắn cười một tiếng rồi khẽ nói: “Nàng đúng là… cổ linh tinh
quái”.
Đây là lần đầu tiên, tên nam nhân này thực sự mỉm cười trước
mặt tôi. Tôi còn cho rằng nhất định hắn sẽ tức giận, vì hắn trước giờ đã quen
ăn trên ngồi trước. Nhưng sự thực, tôi lại lần nữa được ông Trời ban tặng cho một
cơ hội đầy hoa lệ này. Hắn ta chỉ nói như thế lại hoàn toàn không chút tức giận.
Trong mơ hồ tôi nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên tờ giấy
kia:
Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành
những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,
Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ
lại nụ cười duyên dáng của đào kép.
Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương
Sinh,
Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà
thôi.
Tâm trí tôi bắt đầu hỗn loạn, đó là những dòng chữ Mặc Nguyệt
viết sao?
Tại sao hắn lại viết những ca từ mà tôi vừa hát.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặc Nguyệt đã khôi phục bộ dạng phúc hắc vốn có của mình, mỉm
cười mờ ám: “Mười vạn lượng một đêm. Tiểu Tình, đêm nay nàng chớ có được ngủ”.
Như vừa có cơn gió lạnh thổi qua, tôi nắm chặt vạt áo, run rẩy
hỏi “Huynh muốn làm gì?”.
Mặc Nguyệt quét mắt nhìn tôi, lại nhếch miệng nở nụ cười thờ
ơ: “Ta không có hứng với mấy người thích giày vò vạt áo đâu, hay là nàng hát một
khúc nhạc đi, đừng nghĩ gì nữa”.
Hu hu, Mặc Nguyệt, ta hận ngươi!
Ta là một mỹ nữ mảnh mai, ngươi có biết thưởng thức không hả?
Sau đó là thế này, tôi bị Mặc Nguyệt bắt đi, trước những con
sóng dập dềnh trên mặt sông, tôi khẽ gảy đàn tỳ bà, đàn một khúc nhạc cho hắn.
Ánh trăng đêm tỏa sáng, hắn tựa như một tiên nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể
bay mất.
Trăng sáng như nước, dường như tôi đã say đắm nụ cười đó,
trong khoảnh khắc quên béng đi bốn huynh đệ Âu Dương.
Dù như thế tôi vẫn cho đó là một đêm rất đỗi bình thường nên
chẳng hề suy nghĩ gì, thế nhưng đấy lại là một đêm náo nhiệt lạ thường.