Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 19: Thượng Quan nữ hiệp chạy đến cái bang



Mặc Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi cả đời luôn gặp vận đen, a a a!!!

Lúc tôi hiên ngang rơi xuống nước, trong lòng thầm nguyền rủa cái tên ma quân chỉ biết ngày ngày đắm mình trong kỹ viện kia.

Ngươi đó, điểm huyệt đạo của tiểu gia ta, rồi đến lúc gặp nguy hiểm lại thản thiên ném tiểu gia ta xuống nước.

Ông nội nhà ngươi! Thực ra ngươi đã sớm muốn ta chết đi có phải không?

Khốn nạn! Tôi ngay đến cầu cứu cũng không có cách nào.

Còn… còn tên Mộ Dung Tuyết kia, may mắn lắm tôi mới cứu được muội muội của hắn, thế mà hắn cũng chẳng thèm xem xét tình hình ra làm sao. Mặc Nguyệt hắn đang bay trên trời, huynh đột nhiên bay lên làm gì. Khinh công khá lắm hay sao?

Nếu chẳng may tôi biến thành thủy quỷ, nhất định sẽ không buông tha hai người.

Những điều đó đều là lời sau này mới có thể nói. Hiện tại, lúc này, một vị đại thúc tốt bụng nào đó đã đến cứu tôi. Vị đại thúc đó giơ chiếc rìu ra cố gắng kéo tôi lên.

“Xin hỏi Thượng Quan Tình mà ngươi đánh rơi là vàng hay là bạc”, hình ảnh đại thúc chợt lóe sáng xuất hiện trong suy nghĩ, nắm lấy hai bức tượng điêu khắc tôi giơ ra hỏi Mặc Nguyệt.

Tại sao, tôi đã chết rồi mà vẫn còn khả năng gây cười đến thế?

Thượng Quan Tình! Tỉnh lại, tỉnh lại đi.

Tuy nấm hương có thể nổi trên mặt nước, nhưng tôi là một cây nấm hương bất bình thường, không thể nổi được.

Đúng vào lúc tôi không cách nào thở được, thì trên mặt nước đột nhiên xuất hiện dải áo trắng phiêu phiêu bay.

Tôi mơ hồ nhìn thấy thủy quỷ kéo tôi từ dưới nước lên. Sau đó, tôi liền bất tỉnh nhân sự.

Khi được đánh thức trở lại, tôi đã nằm yên vị trên giường một khách điếm. Bên cạnh tôi là một người khá trẻ tuổi, trông giống như đại phu vậy.

Thấy tôi đã tỉnh, người này liền thu dọn những đồ nghề mang theo rồi rời đi. Trước khi chạy ra khỏi cửa còn buông lại mấy câu: “Có người đưa huynh đài tới đây, bảo tôi chăm sóc đến khi huynh đài tỉnh lại, còn nhắn lại với huynh đài: Đến từ đâu hãy về chỗ đó, từ nay về sau không nên đụng phải Mặc Nguyệt nữa. Người đó trông cứ như muội muội của huynh đài vậy”.

Tôi đờ người nhìn căn phòng đẹp đẽ này một lát, đầu óc mới từ từ vận hành trở lại.

Cũng tức là… tôi được tự do, lại lần nữa được tung tăng hoa lệ bên cạnh bốn huynh đệ Âu Dương rồi.

Từ trong khách điếm bước ra, tôi mơ hồ nhìn thấy ngựa xe đông như nước đi lại trên đường, không biết nên đi đâu về đâu.

Tôi nghĩ mình nên đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, nhưng những thứ tôi dùng để liên lạc với họ đều bị đám ăn mày chết tiệt trộm mất rồi.

Đầu tiên, tôi phải đi tìm tên ăn mày đó.

Vận đen đầy đầu, ăn mày ở đây nhiều như vậy, đi đâu mà tìm kẻ đã lấy đồ của tôi đây.

Dù tôi không tìm được tên ăn mày đó thì vẫn có thể đi kiếm tên ăn mày khác mà.

Ví dụ như, bang chủ cái bang chẳng hạn…

A ha ha!!! Quả nhiên tôi là một cây nấm hương thông minh tuyệt đỉnh.

Suy nghĩ giây lát, tôi liền quay người chạy về phía đám ăn mày bên đường, cố gắng tìm kiếm một tên ăn mày tép riu có vẻ dễ bắt nạt, rồi trừng mắt cười ranh mãnh với hắn.

Tên ăn mày tép riu kia bị dọa co rúm người lại, nói: “Giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, dù muốn cướp miếng ăn cũng chẳng có ai lại làm như ngươi”.

Dưới ánh nắng chói chang sao lại có từng đợt gió toát lạnh sống lưng thế này, chẳng lẽ trông tôi giống ăn mày lắm hả?

“Ai thèm cướp miếng ăn của huynh. Tôi đến tìm huynh là có việc quan trọng. Tôi muốn gặp bang chủ cái bang của các huynh.”

“Ngươi gặp bang chủ nhà ta làm gì?”

Tôi tròn mắt nhìn: “Chuyện quan trọng như thế tôi có thể nói với huynh được sao?”.

Nếu nói cho huynh biết huynh đệ nhà huynh trộm đồ của tôi, nên tôi phải đi nhờ bang chủ các huynh đánh chết hắn, liệu rằng huynh có nói cho tôi biết lão bang chủ đang ở đâu không?

“À, được, đi theo ta.”

Tôi thật không ngờ chỉ đơn giản như thế đã bàn bạc xong.

Tôi sững người mấy giây, cuối cùng hỏi hắn: “Huynh có thể cho tôi biết tên của huynh không?”.

“Tiểu Cường.”

Phụt!

Trước bộ dạng đầy nghi hoặc của Tiểu Cường, tôi đưa tay ra, nghiêm túc vỗ vỗ lên vai hắn: “Huynh đệ, cái tên này quả nhiên hợp với huynh”.

Tiểu Cường! Thật là dũng mãnh!

Và cứ như thế, tôi chạy thẳng đến cái bang.

Chỉ có điều hình như tôi quên mất chuyện gì đó, hoặc là tôi quên hỏi một vài thứ gì đó.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi chuyện đó nữa, nhưng thực sự không thể ngờ, tôi lại vì chuyện đó mà tiếp tục bước vào tấn bi kịch mới trong cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.