Vào tháng mười mùa thu vàng, đúng vào mùa hoa quế nở rộ.
Buổi sáng sớm, Nguyên Diệu mở cổng Phiêu Miểu các, trước cổng đặt một chiếc lá ngô đồng, trên chiếc lá ngô đồng có ba miếng bánh hoa quế, hai miếng ở dưới, một miếng ở trên.
Một con mèo Li Hoa nấp sau cây liễu lén lút nhìn về phía Phiêu Miểu các.
Khi Nguyên Diệu ngẩng đầu lên vừa lúc bốn mắt chạm nhau với mèo Li Hoa.
Mèo Li Hoa vội vàng rụt đầu lại, có vẻ rất thẹn thùng, chạy biến đi thật nhanh.
“Này...” Nguyên Diệu muốn gọi mèo Li Hoa lại, nhưng mèo Li Hoa đã chạy xa rồi.
Nguyên Diệu không thể đuổi kịp nó, đành thôi.
Nguyên Diệu nhìn ba miếng bánh hoa quế, hơi dở khóc dở cười.
Ba ngày trước, Nguyên Diệu đến chợ Tây tiệm Thụy Dung Trai mua bánh hoa quế, trên đường về Phiêu Miểu các, một con mèo Li Hoa đi theo hắn, mắt chăm chú nhìn vào bánh hoa quế trong tay hắn.
Nguyên Diệu đoán rằng, mèo Li Hoa có lẽ muốn ăn bánh hoa quế, bèn lấy hai miếng đặt trên chiếc lá sạch.
Mèo Li Hoa rất vui vẻ ăn.
Sau đó, suốt ba ngày liền, sáng nào Nguyên Diệu mở cổng Phiêu Miểu các cũng thấy một chiếc lá ngô đồng và ba miếng bánh hoa quế. Dù là một mọt sách ngốc nghếch cũng có thể phát hiện một con mèo Li Hoa nấp sau cây liễu, thò đầu ra nhìn. Tuy nhiên, chỉ cần chạm phải ánh mắt của Nguyên Diệu thì mèo Li Hoa lập tức chạy biến.
Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ chuyện này là thế nào, Bạch Cơ nói: “Đây là mèo Li Hoa đang báo ơn đấy, Hiên Chi cho nó ăn bánh hoa quế, nó cũng trả ơn lại Hiên Chi bằng bánh hoa quế.”
Nguyên Diệu cầm bánh hoa quế đi vào Phiêu Miểu các, hắn cảm thấy mèo Li Hoa ngày nào cũng đến báo ơn, thật sự khiến hắn hơi ngại ngùng.
Ly Nô mặc chỉnh tề bước ra, thấy bánh hoa quế thì bĩu môi: “Con mèo Li Hoa đó lại đến à? Mọt sách ngốc thật, lúc đó cho nó một con cá chép lớn thì tốt biết bao, giờ thì ngày nào cũng có cá chép lớn để ăn rồi.”
“Ly Nô lão đệ nói gì vậy?” Nguyên Diệu nói.
Nhớ lại điều gì đó, Nguyên Diệu nói với Ly Nô: “Con mèo Li Hoa này ngày nào cũng đến tặng bánh hoa quế, ta thấy rất ngại, muốn gọi nó lại nhưng nó lại chạy mất. Ly Nô lão đệ và nó đều là mèo, có quen nó không?”
Ly Nô tức giận nói: “Đừng có so sánh ta với con mèo hoang từ đâu đến! Ta là mèo nhà sạch sẽ thanh nhã, tổ tiên ta có một phần tư dòng máu Ba Tư, là quý tộc trong loài mèo. Ta cao quý anh tuấn như vậy, sao có thể quen biết con mèo hoang tầm thường xấu xí đó?!!”
Nguyên Diệu gãi đầu: “Nhưng, nhìn qua, Ly Nô lão đệ cũng rất giống mèo hoang mà.”
Ly Nô hét lên: “Đó là do mắt ngươi kém thôi!!”
Buổi sáng, Phiêu Miểu các làm ăn ế ẩm, Bạch Cơ rảnh rỗi chán nản, nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đi dạo chợ Tây đi. Trời cũng lạnh rồi, ta muốn đi mua thêm mấy bộ đồ mùa đông. Hiên Chi cũng có thể mua một bộ, tháng này ta sẽ không cho ngươi tiền tiêu vặt nữa.”
“Được.” Nguyên Diệu đáp.
Ly Nô vội nói: “Chủ nhân, Ly Nô cũng không cần tiền tiêu vặt nữa, ngươi mua cho Ly Nô một chiếc mũ đẹp nhé.”
Bạch Cơ nói: “Ly Nô, ngươi đã hết tiền tiêu vặt rồi, tiền tiêu vặt tháng này của ngươi đều mua cá khô rồi.”
Ly Nô nghĩ một lúc, nói: “Vậy dùng tiền tiêu vặt tháng sau của mọt sách ngốc để mua mũ cho Ly Nô đi.”
Bạch Cơ nói: “Được.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, xin đừng tự tiện dùng tiền mồ hôi xương máu của ta khi chưa có sự đồng ý!” Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời Phiêu Miểu các, đến chợ Tây. chợ Tây đầy cửa hiệu, thương nhân đông đúc. Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi vào một tiệm may nổi tiếng “Phù Vũ Cư”.
Trong “Phù Vũ Cư” có áo quần sẵn, cũng có thể đặt may. Tuy nhiên, hầu như không có đồ nữ. Vì thời nhà Đường, nữ tử quý tộc hoàng gia đều có thợ may, thợ thêu riêng, thường không mua áo quần ngoài. Nữ tử dân thường phần lớn thạo nữ công, áo quần của họ đều tự may, cũng không mua áo quần ngoài. Bạch Cơ kiên quyết đặt may vài bộ đồ nữ, chủ tiệm “Phù Vũ Cư” đành gọi thê tử ra, để bà và Bạch Cơ bàn bạc chi tiết về vải vóc, kiểu dáng.
Nguyên Diệu thấy đặt may phiền phức, thử một chiếc áo dài màu xanh đen viền lông linh miêu. Chiếc áo dài này có chất liệu thượng hạng, dày dặn mà mềm mại, cắt may tinh xảo, thanh lịch mà vừa vặn. Nguyên Diệu mặc rất vừa, như là may đo riêng cho mình vậy.
Bạch Cơ khen: “Hiên Chi mặc chiếc áo này trông rất phong độ.”
Thư sinh cũng rất hài lòng: “Vậy, ta sẽ mua nó.”
Chủ tiệm “Phù Vũ Cư” nói: “Chuyện này, e rằng không ổn. Công tử nên chọn chiếc khác thì hơn.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Tại sao?”
Chủ tiệm nói: “Chiếc áo này là do Vương tử Ba Tư Sasan đặt may, hôm nay ông ấy sẽ đến lấy.” Nguyên Diệu hơi thất vọng: “Hóa ra là do người khác đặt may.”
Bạch Cơ nói với chủ tiệm: “Vậy, ông hãy may một chiếc y hệt chiếc áo này. Khi nào xong, chúng ta sẽ đến lấy.”
Chủ tiệm khổ sở nói: “Không thể nào y hệt được, vải này là do Vương tử Sasan mang đến, rất quý, tiệm ta không có.”
Nguyên Diệu nói: “Thôi, không cần phiền phức nữa, ta sẽ chọn một chiếc áo khác.”
Bạch Cơ kiên quyết nói: “Chắc chắn phải là chiếc này. Hiếm khi Hiên Chi mặc áo mà không có mùi chua của sách vở.”
Nguyên Diệu tức giận phản bác: “Ngươi nói gì vậy? Ta có mùi chua của sách vở khi nào?!”
Bạch Cơ cười nói: “À à, ta chỉ đùa thôi, Hiên Chi đừng giận.”
Bạch Cơ ngồi ở Phù Vũ Cư chờ Vương tử Ba Tư, Nguyên Diệu đành phải chờ cùng nàng. Bạch Cơ nghe chủ tiệm Phù Vũ Cư kể rằng, Vương tử Sasan* có tên tiếng Hán là “Tô Lượng”, ông là hậu duệ của triều đại Sasan. Cha ông là Phi Lộ Tư, một hoàng tử Ba Tư, thời Cao Tông đến Trường An làm con tin, giữ chức tả Vũ Vệ tướng quân. Sau đó, triều đại Sasan diệt vong, Phi Lộ Tư ở lại Trường An. Phi Lộ Tư cưới một quận chúa họ Lý, sinh ra Tô Lượng. Tô Lượng có một nửa dòng máu Ba Tư, một nửa dòng máu Đại Đường.
* Vương triều Sassanid (226–651) Nhà Sassanid là triều đại cuối cùng của Ba Tư cổ đại. Bởi vì A Lạp, Bá đế quốc hưng khởi, cùng với vương triều liên tục hai vị quốc vương bị ám sát, vương triều Tát San sụp đổ, con trai của quốc vương đời cuối Ba Tư Y Tự Ai tam thế là Ti Lộ Tư Đông chạy trốn tới Đường triều, nhậm chức Hữu Vũ Vệ tướng quân, lúc ấy Đường triều do Đường Cao Tông đương triều.
Bạch Cơ vừa uống xong một chén trà thì Tô Lượng đến "Phù Vũ Cư". Tô Lượng dáng người vạm vỡ, mặc một chiếc áo dài viền chỉ vàng thêu hoa văn sen tây. Hắn chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mũi cao mắt sâu, tóc xoăn màu hạt dẻ, không giống người Trung Nguyên. Đôi mắt hắn có màu xanh thẫm, giống như hai hồ nước lạnh.
Bạch Cơ nhìn Tô Lượng một cái thì hơi sững sờ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười thú vị.
Tô Lượng thấy Bạch Cơ thì không có biểu cảm gì đi thẳng tới chỗ chủ tiệm "Phù Vũ Cư": “Ta đến lấy áo."
Chủ tiệm cười nói: "Ta sẽ đưa đến phủ ngài, không cần phiền ngài đến lấy."
Tô Lượng nói: "Không sao. Tiện đường thôi."
Tô Lượng chuẩn bị thử áo, nhìn thấy viền áo lông linh miêu, đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Ai cho phép ngươi dùng lông linh miêu làm viền áo?!!"
Chủ tiệm sững sờ, cười nịnh nói: "Áo mặc mùa đông thường dùng lông linh miêu, lông cáo viền áo, càng ấm áp hơn."
Tô Lượng trợn mắt, túm lấy cổ áo của chủ tiệm "Phù Vũ Cư", dữ tợn nói: "Dùng da người viền áo chẳng phải ấm hơn sao?"
Chủ tiệm cười gượng: "Ngài nói đùa rồi."
Tô Lượng dữ tợn nói: "Ta không đùa! Tháo lông linh miêu ra, thay bằng da người!"
Chủ tiệm toát mồ hôi lạnh: “Giữa ban ngày ban mặt, ta đi đâu kiếm da người cho ngài?"
Tô Lượng hỏi: "Lông linh miêu này là ai đưa đến?"
Chủ tiệm đáp: "Là Vương Tam làm nghề buôn da. Nhà ông ta có da linh miêu, da hồ ly, da hổ tốt nhất chợ Tây."
Tô Lượng nói: "Tháo lông linh miêu ra, ngày mai ta sẽ mang đến cho ông một miếng da người để thay vào.”
Da người ư?!! Chủ tiệm sợ toát mồ hôi lạnh, chỉ biết nói: "Vâng." Tô Lượng giận dữ ném áo lại, chuẩn bị rời đi.
Bạch Cơ ngăn Tô Lượng lại: “Tô công tử xin dừng bước."
Tô Lượng cúi đầu nhìn Bạch Cơ: “Có chuyện gì?"
Bạch Cơ nói: "Ta muốn mua một miếng vải của Tô công tử."
"Vải gì?"
"Vải của chiếc áo đó."
Tô Lượng cười nhe răng: “Thật là chuyện lạ, Bạch Cơ luôn chỉ bán đồ lại muốn mua đồ."
Nguyên Diệu ngạc nhiên, Tô Lượng biết Bạch Cơ sao?
Bạch Cơ cũng cười: “Thỉnh thoảng, ta cũng mua đồ."
Tô Lượng nói: "Vải ta vẫn còn. Nhưng giá rất đắt."
Bạch Cơ cười nói: "Giá bao nhiêu? Nói ta nghe thử."
Tô Lượng cười nhe răng, ánh mắt lộ vẻ hung ác: “Một tấm da rồng." Nguyên Diệu cảm thấy lạnh toát trong lòng.
Bạch Cơ mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, che miệng cười: “Ồ, một tấm da rồng à? Ta tưởng là một cái đuôi mèo hoang chứ."
Tô Lượng như một con mèo bị giẫm đuôi, nổi giận đùng đùng: “Câm miệng!"
"Haha, hahaha..." Bạch Cơ cười lớn, nhìn Tô Lượng đầy thương hại.
Tô Lượng vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng: “Đồ yêu quái, ta thà đốt cháy miếng vải đó còn hơn bán cho ngươi!" Tô Lượng giận dữ bỏ đi.
"Hì hì." Bạch Cơ cười quỷ quyệt.
Ngoài "Phù Vũ Cư", sau một cây hòe lớn, một con mèo Li Hoa đang thò đầu nhìn ngó.
Vì Tô Lượng không bán vải, Nguyên Diệu chọn một chiếc áo khác, Bạch Cơ và Nguyên Diệu trả tiền rồi rời "Phù Vũ Cư", đi mua mũ cho Ly Nô.
Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, ngươi quen biết vị vương tử Ba Tư này à?"
Bạch Cơ nói: "Không quen."
"Thế sao hắn lại gọi tên ngươi, cũng biết ngươi không phải là người?"
Bạch Cơ không trả lời câu hỏi của Nguyên Diệu, chỉ cười nói: "Vị "vương tử Ba Tư" này rất thú vị."
Nguyên Diệu bĩu môi: “Hắn trông hung dữ, có gì thú vị?"
Bạch Cơ che miệng cười: “Chính vì hung dữ, giẫm đuôi hắn mới thú vị."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Hắn có đuôi à?"
Bạch Cơ cười quỷ quyệt: “Hắn không có đuôi."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi qua một tiệm da. Một khách hàng đang gọi chủ tiệm: “Vương Tam... Vương Tam..., chủ nhân nhà ta muốn đặt năm tấm da cáo, phải là loại tốt nhất."
Một nam nhân râu quai nón đáp: "Được. Không vấn đề gò."
Bạch Cơ nghe thấy, suy nghĩ một chút, quay lại bước vào tiệm da. Nguyên Diệu cũng đi theo vào.
Vương Tam thấy Bạch Cơ, cười chào: “Sắp đến mùa đông, ngươi nương mua mấy tấm da làm áo khoác? Ở đây có da cáo đen thượng hạng." Trong tiệm da nồng nặc mùi tanh hôi, Nguyên Diệu thấy khó chịu.
Bạch Cơ liếc mắt một vòng, hỏi: "Có da rồng không?"
Vương Tam toát mồ hôi, cười nói: "Cô nương đùa gì thế? Trên đời làm gì có rồng? Dù có rồng thì lột da rồng chẳng phải sẽ bị sét đánh chết sao?"
"Không có thì tốt." Bạch Cơ nói, lấy ra hai tấm bùa, đặt lên quầy: “Thấy tiệm không có da rồng, tặng ông hai tấm bùa, dán lên cửa, sẽ được bình an."
Vương Tam ngẩn ra, khó hiểu: “Cái gì?!"
"Hiên Chi, chúng ta đi thôi." Bạch Cơ không giải thích, dẫn Nguyên Diệu rời đi.
Nguyên Diệu quay lại nhìn, thấy Vương Tam vo tròn hai tấm bùa, ném đi.
Nguyên Diệu hơi lo lắng: “Bạch Cơ, hình như Vương Tam ném bùa đi rồi."
"Mặc kệ hắn." Bạch Cơ thờ ơ nói.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến một cửa hàng mũ, vừa khéo thấy Tô Lượng cũng đang mua mũ.
Tô Lượng thấy Bạch Cơ thì giả vờ không thấy, cúi đầu chọn mũ.
Bạch Cơ cũng không để ý đến Tô Lượng, chọn mũ cho Ly Nô với Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu lén nhìn Tô Lượng, thấy hắn mua hơn chục chiếc mũ, lớn có, nhỏ có, thêu hoa có, đơn sắc có, lông thú có, lụa có, đủ loại kiểu dáng, đủ loại phong cách. Tô Lượng trả tiền, bảo người làm mang về phủ rồi rời đi.
Nguyên Diệu không khỏi cảm thán: “Vị vương tử Ba Tư này thật sự thích mũ..."
Người làm cười nói: "Đúng vậy, Tô công tử có sở thích sưu tầm mũ, mỗi tháng đều đến mua hơn chục cái. Số mũ hắn sưu tầm còn nhiều hơn trong tiệm này."
Bạch Cơ hỏi: "Từ khi nào Tô công tử có sở thích sưu tầm mũ thế?"
Người làm đáp: "Ba năm trước. Trước đây, Tô công tử chưa từng đến mua mũ."
Bạch Cơ cười.
Trước hàng loạt chiếc mũ, Bạch Cơ không biết chọn cái nào, bèn để Nguyên Diệu chọn cho Ly Nô một cái. Nguyên Diệu nghĩ đầu của Ly Nô cũng không lớn, chọn một chiếc mũ dạ nhỏ màu bạc kiểu Thu Cốc. Trả tiền xong, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời đi.
Tại Phiêu Miểu các, trong đại sảnh.
Con mèo đen ngồi trên giá đỡ hàng hóa, đối diện một chiếc gương đồng, trên đầu nó đội một chiếc mũ dạ bạc, tua rua trên mũ bay phấp phới theo gió. Mèo đen đội mũ trắng, trông hơi kỳ quái và buồn cười. Nó lắc lắc ria mép, nói: "Xấu quá..."
Nguyên Diệu hơi lúng túng, nói: "Không xấu, không xấu, đội chiếc mũ nhỏ này nhìn cũng rất anh tuấn."
Mèo đen nổi giận: “Tất nhiên là ta anh tuấn rồi! Ta nói chiếc mũ này xấu! Mắt nhìn của ngươi tệ thật!"
Nguyên Diệu không dám phản bác, lắp bắp nói: "Ly Nô lão đệ không hài lòng với chiếc mũ này thì tự mình mua một cái khác đi."
Mèo đen nói: "Thôi bỏ đi. Chiếc mũ này không phải để ta đội, ta định tặng cho một người bạn làm quà. Ta đội không hợp, có thể nó đội sẽ hợp."
"Ly Nô lão đệ còn có bạn sao?" Nguyên Diệu ngạc nhiên. Từ khi đến Phiêu Miểu các, hắn chưa từng thấy có ai đến thăm Ly Nô. Người thân duy nhất của Ly Nô là Đồi Mồi. Nhưng Đồi Mồi rất hiếm khi đến Phiêu Miểu các, và khi đến họ cũng hay cãi nhau.
Ly Nô tức giận: "Ngươi thấy ta giống kẻ không có bạn à?!"
Nguyên Diệu muốn gật đầu nói "giống", nhưng hắn nhịn lại, đổi giọng hỏi: "Ly Nô lão đệ, bạn ngươi tên gì? Sống ở đâu? Sao chưa từng thấy đến Phiêu Miểu các chơi?"
Mắt Ly Nô tối lại, nói: "Nó tên A Thử, là bạn chơi từ nhỏ của ta. A Thử là một con mèo Ngọc Diện*, nhà nó ở bên cạnh nhà ta. Nhưng đó là chuyện của hơn ngàn năm trước. Kể từ khi gia đình nó dọn đi, ta chưa gặp lại nó, cũng không biết nó đang ở đâu."
*âm hán việt là Ngọc Diện Ly Miêu, dịch sơ thì là mèo rừng mặt ngọc, nhưn em tra trên google thí nó giống con cầy vòi mốc á(nhưn ở đây đang nói mấy con mèo, nên vẫn hơi cấn, ba cái tên con mèo em ngáo quá, có ai khai thông cho em với nhớ) mọi người tra xem, còn em vẫn để mèo Ngọc Diện nha, nghe có vẻ văn nghệ hơn.
Nguyên Diệu nói: "Hóa ra là bạn trong ký ức... Ly Nô lão đệ, vậy là ngươi vẫn không có bạn mà."
"Ngươi mới không có bạn! Tên mọt sách đáng ghét!!" Mèo đen cào Nguyên Diệu một cái, rồi bỏ chạy.
Lúc lên đèn, Bạch Cơ sắp xếp hàng hóa, bảo Nguyên Diệu lên kho tầng hai lấy hương liệu và cổ vật. Nguyên Diệu vừa đến bên kho, thấy Ly Nô chui vào phòng chứa đồ bên cạnh kho.
Nguyên Diệu tò mò bước đến bên ngoài phòng chứa đồ thò đầu vào nhìn.
Dưới ánh nến màu cam, trên khoảng đất trống trong phòng chứa đồ, Ly Nô đang đặt chiếc mũ dạ bạc vào một chiếc hộp lớn.
Ly Nô nghiêng đầu, thấy Nguyên Diệu, nói: "Tên mọt sách, ngươi đến đúng lúc lắm. Hộp này đã đầy, ngươi giúp ta đặt nó lên đi."
Nguyên Diệu bước vào, trong phòng chứa đồ ngoài một số vật dụng lặt vặt, còn có khoảng chục chiếc hộp lớn xếp chồng lên nhau.
Nguyên Diệu nhìn vào chiếc hộp bên cạnh Ly Nô chưa đậy nắp, phát hiện trong hộp có rất nhiều mũ.
Nguyên Diệu kinh ngạc: “Ly Nô lão đệ, ngươi tích trữ nhiều mũ như vậy để làm gì? Định sau này rời khỏi Phiêu Miểu các sẽ mở tiệm bán mũ sao?"
Ly Nô trừng mắt: “Ta mở tiệm bán mũ làm gì? Nếu có mở ta cũng mở tiệm bán cá khô!"
Nguyên Diệu tò mò: “Vậy những chiếc mũ này..."
Ly Nô mắt tối lại: “Những chiếc mũ này là để tặng cho A Thử."
Nguyên Diệu nói: "Chính là người bạn trong ký ức của ngươi sao?"
Ly Nô gật đầu, cảm xúc dâng trào, bắt đầu kể về A Thử.
A Thử là bạn chơi từ nhỏ của Ly Nô, nhà ở bên cạnh nhà Ly Nô, họ thường chơi cùng nhau. A Thử là một con mèo Ngọc Diện giỏi biến hóa. Nó rất thích mũ, thường đội những chiếc mũ khác nhau hóa thân thành những người khác nhau sống động như thật. Ly Nô luôn bị chọc cười khoái trá. Vì có A Thử nên tuổi thơ của Ly Nô tràn đầy niềm vui.
Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài, cha của A Thử bị kẻ thù truy sát, cả gia đình phải chạy trốn. A Thử rời đi rất vội vàng, thậm chí không kịp chào tạm biệt Ly Nô.
Cuộc chia ly kéo dài cả ngàn năm, dòng đời vô tận, biển người mênh mông, Ly Nô và A Thử chưa từng gặp lại, cũng không biết tin tức của nhau.
Ly Nô tiếc nuối nói: "Ngày A Thử rời đi là đúng ngày sinh nhật của nó, ta đã chuẩn bị một chiếc mũ đẹp cho nó nhưng không kịp tặng."
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, thỉnh thoảng Ly Nô lại nhớ về A Thử, nhớ về những khoảng thời gian vui vẻ của tuổi thơ. Không biết từ khi nào, Ly Nô có thói quen sưu tập mũ, mỗi năm mua một hai chiếc, không biết từ lúc nào những chiếc mũ đã đầy hàng chục chiếc hộp lớn.
Ly Nô cười nói: "Sau này gặp lại A Thử, ta sẽ tặng tất cả những chiếc mũ này cho nó. Chắc chắn nó sẽ rất vui."
Nguyên Diệu nhìn nụ cười của Ly Nô, cũng cười theo. Hóa ra không phải lúc nào Ly Nô cũng độc ác, miệng lưỡi độc địa, vô lý, mà cũng có lúc ấm áp, hiền lành, có tình bạn chân thành, ký ức ấm áp, ước mơ đẹp đẽ.
Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, sao ngươi không để Bạch Cơ giúp ngươi thực hiện ước mơ gặp lại A Thử?"
Ly Nô chạy đến cửa phòng chứa đồ, thò đầu ra xác nhận Bạch Cơ không có ở đó, rồi vẫy nắm đấm với Nguyên Diệu: "Tên mọt sách, nếu ngươi nói chuyện này với chủ nhân hoặc người khác, ta sẽ ăn thịt ngươi!!"
"Tại sao?" Nguyên Diệu không hiểu, đây không phải là việc xấu hổ gì, tại sao cần giữ bí mật?
Ly Nô hét: "Ta là Ly Nô, một cái tên vang chấn động cả Trường An! Ta không muốn chủ nhân và người khác biết ta cũng có lúc ủy mị, đa cảm."
"Ít nói thôi! Ta thấy là được! Tóm lại chuyện tối nay, ngươi không được nói với ai một chữ!" Ly Nô đe dọa.
Nguyên Diệu chỉ đành nói: "Được, ta sẽ không nói."
Ly Nô đậy chiếc hộp lớn lại, bảo Nguyên Diệu đặt lên, rồi cùng Nguyên Diệu ra khỏi phòng chứa đồ, đóng cửa lại.
Nguyên Diệu và Ly Nô đi lấy hương liệu và cổ vật từ kho mang xuống đại sảnh, giúp Bạch Cơ sắp xếp hàng hóa. Hàng hóa sắp xếp xong, ba người ai nấy về phòng ngủ.