Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 24



Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã năm ngày trôi qua, gần đến ngày Trùng Dương, thành Trường An ngập tràn sắc hoa cúc vàng.

Hôm ấy trời thu cao xanh, ánh nắng rực rỡ. Nguyên Diệu thấy thời tiết tốt nên muốn ra ngoại ô thăm Vương Duy bèn xin phép Bạch Cơ: “Ta muốn xin nghỉ một ngày đi thăm Ma Cật, mai sẽ về.”

Bạch Cơ nói: “Được. Hiên Chi nhớ hái ít Thù Du về, ta muốn làm túi thơm trừ tà.” Thù Du, còn gọi là “Tị tà ông”, mỗi dịp Trùng Dương đeo Thù Du trừ tà là một phong tục.

“Phi nhân cũng cần trừ tà sao?” Nguyên Diệu kinh ngạc.

Bạch Cơ che mặt cười: “Nhập gia tùy tục.”

Ly Nô cũng nói: “Mọt sách, nhớ hái ít hoa cúc về nhé.”

Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ định làm bánh hoa cúc? Ủ rượu hoa cúc?”

Ly Nô lắc đầu: “Không, gia muốn làm cá hoa cúc.”

Cá hoa cúc chắc chắn rất khó ăn đây. Nguyên Diệu thầm nghĩ.

Nguyên Diệu chuẩn bị xong thì xuất phát.

Nguyên Diệu ra khỏi cổng thành, tiện đường đi nhờ xe ngựa của một nam nhân bán gỗ đến chân núi Lam Điền đến biệt viện của Vương Duy nằm trong núi. Lúc đến ngã rẽ, Nguyên Diệu cảm ơn và chia tay nam nhân đó.

Trời xanh mây trắng, cỏ vàng rực rỡ, lá phong đỏ như lửa, suối nước trong vắt. Nguyên Diệu đi theo hướng Vương Duy chỉ, nhưng chốn vùng quê núi rừng thế này hắn không tìm được đường. Bèn hỏi thăm một cậu bé chăn trâu đang cưỡi trên lưng trâu, cậu bé may mắn quen biết Vương Duy nên đã tốt bụng chỉ đường cho hắn.

Khi Nguyên Diệu đến biệt viện của Vương Duy thì đã quá trưa. Biệt viện của Vương Duy ẩn mình trong cảnh núi non, không phải là ngôi nhà lớn xa hoa mà là một căn nhà tranh tao nhã khoảng bảy tám gian. Trước nhà tranh trồng liễu rủ, sau trồng trúc thẳng, dưới hàng rào trúc nở đầy hoa cúc vàng và đỏ, trên bậu cửa sổ có đầy dây leo. Trong sân có một lão bộc tóc bạc và một thư đồng đang phơi sách. Hôm nay nắng đẹp, rất thích hợp để phơi sách, tránh bị mối mọt.

Nguyên Diệu nhận ra lão bộc này, ông là lão gia nhân của nhà họ Vương, theo họ chủ nhân tên là Vương Quý. Nghĩ lại có lẽ là phu nhân Vương lão không yên tâm để con trai mình lang bạt một mình ở Trường An nên phái Vương Quý theo để phục vụ. Nguyên Diệu không nhận ra thư đồng áo xanh kia, đoán rằng có lẽ là người hầu mới được Vương Duy mua về khi ở Trường An.

Nguyên Diệu đứng ngoài hàng rào trúc gọi: “Quý bá.”

Vương Quý quay đầu lại, thấy Nguyên Diệu thì cười: “Thiếu lang quân?!” Ông đặt sách xuống, bước tới vui vẻ nói: “Mấy ngày trước lang quân trở về nói rằng ở tình cờ gặp Nguyên thiếu lang quân ở trên phố, lão già này còn không tin. Không ngờ quả đúng là vậy.”

Nguyên Diệu cười nói: “Tiểu sinh cũng không ngờ có thể tình cờ gặp được Ma Cật.”

Vương Quý nhìn Nguyên Diệu vài lần, cảm thán nói: “Mấy năm không gặp thiếu lang quân, quả là đã cao lớn hơn nhiều, càng ngày càng giống Nguyên lão gia năm xưa.” Nghe Vương Quý nhắc đến người cha đã qua đời, lòng Nguyên Diệu có hơi bâng khuâng.

Vương Quý cười nói: “Thiếu lang quân đường xa đến đây, mau vào trong ngồi đi.”

“Vâng.” Nguyên Diệu cười, vòng qua hàng rào trúc bước vào sân.

Vương Quý đưa Nguyên Diệu vào sân lại hỏi thăm vài câu về tình hình gần đây, Nguyên Diệu đều trả lời từng câu.

Một cơn gió thổi qua dưới hàng rào trúc, những bông cúc lớn nhấp nhô tạo thành những làn sóng vàng óng.

Nguyên Diệu hỏi: “Quý bá à, Ma Cật có ở nhà không vậy?”

Vương Quý thở dài, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ ưu phiền: “Lang quân đang ngủ trưa. Chu Mặc đi gọi lang quân dậy, nói Nguyên thiếu lang quân đến thăm đi.”

Thư đồng áo xanh đang phơi sách đáp một tiếng rồi đặt cuốn sách trong tay xuống, định đi gọi Vương Duy.

Nguyên Diệu nói: “Khoan đã. Tiểu sinh không có việc gì gấp, không cần đánh thức Ma Cật đâu, tiểu sinh sẽ ngồi ngoài sân phơi nắng chờ huynh ấy thức dậy rồi nói cũng được.”

Vương Quý nói: “Cũng được. Dù sao, thiếu lang quân cũng không phải người ngoài. Chu Mặc đi pha trà cho thiếu lang quân.”

“Vâng.” Chu Mặc đáp rồi đi pha trà.

Nguyên Diệu ngồi xuống ghế đá trong sân, uống trà Dương Khê mà Chu Mặc pha, phơi nắng mùa thu, cảm thấy rất thoải mái. Vương Quý và Chu Mặc tiếp tục phơi sách, thỉnh thoảng Vương Quý ngẩng đầu lên nói chuyện phiếm vài câu với Nguyên Diệu.

Khi Nguyên Diệu uống đến nửa chén trà thì bỗng nhìn thấy một nam nhân đứng trong đám hoa cúc bên hàng rào trúc. Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, nam nhân đó khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu đội mũ Bộc đầu* xanh đen, mặc áo dài tay rộng màu nâu. Hắn có nét mặt đoan trang, trên khuôn mặt là nụ cười hiền hòa mang lại cho người khác cảm giác rất dễ chịu.

https://baike.baidu.com/item/%E5%B9%9E%E5%A4%B4/1293443

Người này là ai? Hắn đến đây từ lúc nào? Chẳng lẽ là người hầu hay hàng xóm? Nguyên Diệu trong lòng nghi ngờ nhưng thấy nam nhân cười với mình cũng đáp lại một nụ cười.

Vì ngồi không buồn chán nên Nguyên Diệu muốn đến bắt chuyện với nam nhân, bèn đặt chén trà xuống đứng dậy. Nhưng ngay khi vừa cúi đầu nhìn xuống thì nam nhân đứng bên hoa cúc đã biến mất.

Hả?! Nguyên Diệu ngỡ ngàng nhìn hàng rào trống trơn, hoa cúc rung rinh trong gió.

“Nguyên thiếu lang quân sao vậy?” Vương Quý nhận thấy sự khác thường của Nguyên Diệu, hỏi.

Nguyên Diệu hồi tỉnh, nói: “Không sao. Có lẽ tiểu sinh hoa mắt, vừa rồi hình như thấy một nam nhân mặc áo nâu đứng bên hàng rào.”

Mặt Vương Quý đột nhiên thay đổi: “Nguyên thiếu lang quân cũng thấy ư rồi?!!”

Chu Mặc cũng biến sắc: “A, lại có ma rồi!!!”

Thấy phản ứng của Vương Quý và Chu Mặc, Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Hả? Có chuyện gì vậy?”

Vương Quý đặt cuốn sách trong tay xuống bước tới bên cạnh Nguyên Diệu, nhìn thoáng qua đám hoa cúc muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông vẫn mở miệng: “Thứ Nguyên thiếu lang quân nhìn thấy... có lẽ là ma...”

“Ma ư?!” Nguyên Diệu giật mình.

Vương Quý khổ sở nói: “Con ma này mới xuất hiện mấy ngày nay, dường như là một người đọc sách. Nó thường xuất hiện vào ban đêm, vừa xuất hiện sẽ trò chuyện về sách vở với lang quân, đến sáng mới rời đi. Ban ngày thỉnh thoảng cũng thấy nó dưới cây liễu bên đám hoa cúc, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.”

Chu Mặc cũng khổ sở nói: “Con ma này tự xưng họ Đào, ta nghe công tử gọi hắn là Ngũ Liễu tiên sinh. Công tử hình như rất thích hắn, coi hắn là bạn tốt tri kỷ. Tuy rằng con ma này trông có vẻ không có ác ý, lời nói cũng rất đàng hoàng nhưng dù sao vẫn khiến người ta thấy sợ.”

Vương Quý cũng nói: “Người và ma khác biệt, kết giao không phải chuyện tốt. Nghĩ đến việc lang quân kết giao với ma thì lão già này lại cảm thấy có lỗi với lão phu nhân đã giao lang quân cho lão già này chăm sóc. Lão già này khuyên lang quân đừng kết giao với ma, lang quân lại trách lão già này xúc phạm bạn mình còn bảo lão già này đừng can thiệp vào. Lão già này là người hầu nên không thể nói nhiều. Xin thiếu lang quân hãy khuyên lang quân, đừng kết giao với ma nữa.”

“Họ Đào... Ngũ Liễu tiên sinh...” Nguyên Diệu lại lần nữa há hốc miệng, Vương Duy gặp hồn của Đào Uyên Minh sao?! Vừa rồi, người đứng bên đám hoa cúc là Đào Uyên Minh ư?

Trong khi Nguyên Diệu ngạc nhiên và Vương Quý thở dài, thì Vương Duy tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, mặc áo dài rộng rãi bước ra. Hắn ngáp một cái, duỗi lưng ngâm nga:

“Thuyền câu theo suối luyến non xuân

Đào nở đầy bờ chật bến xưa

Ngồi ngắm cây hồng xa chẳng biết

Tận nguồn suối bạc người không qua.”

Nguyên Diệu cười nói: “Mấy ngày không gặp, Ma Cật lại có thêm hai câu thơ về Đào Nguyên rồi.”

Vương Duy lúc này mới thấy Nguyên Diệu, hắn có hơi bất ngờ, có hơi vui vẻ: “Sao Hiên Chi lại đến thế? Chu Mặc, có khách đến sao ngươi không gọi ta dậy?”

Nguyên Diệu cười nói: “Tiểu sinh không có việc gấp nên không bảo Chu Mặc đánh thức Ma Cật.”

Nguyên Diệu đến thăm khiến Vương Duy rất vui mừng, hắn kéo Nguyên Diệu vào thư phòng: “Hiên Chi đến rất đúng lúc, ta có mấy bài thơ mới đang muốn tìm người chỉ điểm đây.”

Nguyên Diệu cười nói: "Chỉ điểm thì không dám nhận, tiểu sinh nguyện xin được đọc vài bài."

Nguyên Diệu theo Vương Duy đến thư phòng của hắn. Đây là một căn phòng đơn giản và trang nhã, cửa hướng ra sân, ánh sáng rất tốt. Trên bàn gỗ óc chó có đặt bút mực giấy nghiên, mực là nghiên mực hạt đào lúc trước. Trên tường thư phòng treo một bức tranh sơn thủy thanh nhã và hai bức thư pháp, giá sách dựa vào tường chất đầy các thẻ tre và sách. Cửa sổ đối diện với ngọn núi phía sau, dưới cửa sổ có đặt một lư hương đồng hình hoa sen, trong lư hương tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương.

Vương Duy và Nguyên Diệu ngồi bệt trên sàn, Vương Duy lật ra vài bài thơ mới viết gần đây, Nguyên Diệu đọc qua thì khen ngợi vài câu.

Nguyên Diệu hỏi Vương Duy: “Ma Cật, bài thơ Đào Hoa Nguyên đã viết xong chưa?"

Vương Duy lắc đầu: “Chưa viết xong."

Nguyên Diệu lại hỏi: "Nghe nói Ma Cật gần đây đang giao du với một người bạn ma sao?"

Vương Duy cười, phấn khởi nói: "Đúng vậy. Hiên Chi đoán xem người đó là ai."

Nguyên Diệu nói: "Nghe nói Ma Cật gọi ông ấy là Ngũ Liễu tiên sinh. Ông ấy có phải là Đào Uyên Minh, người viết Đào Hoa Nguyên không?"

Vương Duy cười bí ẩn: "Hiên Chi đoán đúng rồi, vị hồn ma này chính là Đào Uyên Minh. Ông ấy sẽ đến vào buổi tối, ta sẽ giới thiệu ông ấy cho Hiên Chi."

"Ông ấy thật sự là hồn ma của Ngũ Liễu tiên sinh sao?" Nguyên Diệu kinh ngạc.

Vương Duy nói: "Đúng vậy."

"Ma Cật gặp ông ấy như thế nào vậy?"

Vương Duy cầm lên miếng nghiên mực hạt đào trên bàn, nói: "Ngũ Liễu tiên sinh trú ngụ trong miếng nghiên mực hạt đào này. Lần đầu ta gặp ông ấy là vào tối hôm kia, khi ta ngồi ở đây mài nghiên mực hạt đào chuẩn bị viết thơ Đào Hoa Nguyên. Trong đầu ta nghĩ về Đào Hoa Nguyên, miệng niệm tên Ngũ Liễu tiên sinh rồi ông ấy xuất hiện. Ngũ Liễu tiên sinh cao quý đoan trang, học thức uyên thâm, là một người thầy và bạn khó tìm trên thế gian. Ta và ông ấy vừa gặp gỡ đã như cố nhân, vô cùng hợp nhau."

Nguyên Diệu nói: "Có thể có được một tri âm, dù không phải người cũng là chuyện may mắn."

Hôm đó không thể trở về thành, Nguyên Diệu ở lại biệt viện của Vương Duy. Trăng lưỡi liềm lên cao, ánh đèn như hạt đậu, buổi tối mùa thu nơi núi rừng có hơi lạnh, Vương Duy và Nguyên Diệu đốt một lò lửa ngồi trong thư phòng uống rượu trò chuyện.

Nguyên Diệu cầm một chén rượu ấm, trong lòng cảm xúc dâng trào, ngâm một bài thơ: "Đêm nghe tiếng trống canh, gió đưa bông lau tuyết. Lạnh thấm vào cây đàn tám thước, chén rượu lơ lửng dưới nửa vầng trăng."

"Bài thơ này rất hợp cảnh, nên viết lại." Vương Duy cười nói, hắn nhỏ vài giọt nước vào nghiên, mài miếng nghiên mực hạt đào. Khi hương mực lan tỏa, hồn ma mặc áo nâu mà Nguyên Diệu nhìn thấy ban ngày - Đào Uyên Minh, dần dần hiện ra trong bóng tối.

Nguyên Diệu mở to miệng, mắt không rời khỏi Đào Uyên Minh.

Vương Duy vui mừng nói: "Ngũ Liễu tiên sinh, ngài đến rồi."

Đào Uyên Minh nở một nụ cười hiền hòa, cúi chào: "Lại đến quấy rầy rồi."

"Không có gì đâu." Vương Duy cười nói, hắn giới thiệu Nguyên Diệu với Đào Uyên Minh: “Đây là biểu đệ của ta, họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi."

Nguyên Diệu vội đứng dậy, cúi chào: "Đào tiên sinh."

Đào Uyên Minh cũng cúi chào, cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau vào ban ngày rồi."

Vương Duy rót cho Đào Uyên Minh một chén rượu, ba người ngồi quanh lò lửa, đàm luận dưới ánh đèn.

Vì có Nguyên Diệu, nên ban đầu Đào Uyên Minh có hơi dè dặt, nhưng sau vài câu chuyện, nhưng sau khi quen thuộc với Nguyên Diệu, ông trở nên rất cởi mở. Ba người làm thơ đối đáp, thảo luận về học vấn trong sách, bàn luận về phong thổ nhân tình các nơi, không khí rất hòa hợp.

Từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi nương là Thôi thị nên Vương Duy có kết duyên với Phật giáo, tâm tính thanh đạm, yêu thích sự tĩnh lặng, nhưng vì là trưởng tử trong nhà phải ra ngoài tìm kiếm công danh, bước vào chốn quan trường. Ở Trường An, hắn kết giao với các quan to hiển quý, dạo chơi trong chốn danh lợi, dù cũng có bạn bè nhưng khó lòng hợp tính hợp nết. Từ nhỏ Vương Duy đã thích thơ của Đào Uyên Minh, cũng rất ngưỡng mộ ông, nay cơ duyên gặp gỡ, hắn và Đào Uyên Minh trở thành bạn, tâm đầu ý hợp. Tình bạn này đã thêm một sắc màu ấm áp vào cuộc sống cô đơn của Vương Duy ở Trường An, cũng giúp hắn tìm được một điểm tựa cho tâm hồn cô độc của mình.

Đào Uyên Minh cũng có một cảm giác kỳ lạ khó tả đối với Vương Duy. Ông vốn đã không thuộc về cõi trần, chỉ còn một chút tâm tư lơ lửng trong hư không, nhưng ông lại bị hắn thu hút, kết duyên với hắn. Vì họ có linh hồn và tư tưởng tương tự nên nên rất hợp nhau, trở thành tri âm.

Đào Uyên Minh và Vương Duy nhìn nhau cười, không cần nói một lời cũng hiểu được tâm tình của nhau.

Nguyên Diệu uống một ngụm rượu ấm, nhìn lại những câu thơ rối rắm trên giấy, cười nói: "Ma Cật vẫn chưa viết xong bài thơ Đào Hoa Nguyên nhỉ."

Đào Uyên Minh cười lớn: “Ma Cật chưa viết xong thơ nên bị phạt rượu."

Vương Duy khổ sở nói: "Ta chưa từng thấy Đào Hoa Nguyên, nên không thể cầm bút viết. Ngũ Liễu tiên sinh, ngài có thể dẫn ta đi thăm Đào Hoa Nguyên không?"

Nụ cười trên mặt Đào Uyên Minh biến mất, ông thở dài rồi im lặng.

Nguyên Diệu và Vương Duy nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng. Một lúc lâu sau, Đào Uyên Minh mới lên tiếng: “Thật ra ta chưa bao giờ đến Đào Hoa Nguyên."

Vương Duy ngạc nhiên: "Vậy Đào Hoa Nguyên trong thơ của Ngũ Liễu tiên sinh..."

Đào Uyên Minh cười buồn: “Sau khi chết ta mới biết đó chỉ là một giấc mơ hão huyền. Thế giới này không có Đào Hoa Nguyên."

Vương Duy ngẩn người, sau đó nói: "Không, trên đời có Đào Hoa Nguyên, ta sẽ đi tìm nó."

Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Vương Duy kiên định, ánh mắt sáng ngời.

Đào Uyên Minh nhìn Vương Duy, cười nói: "Nếu Ma Cật tìm được thì nhớ dẫn ta đi xem Đào Hoa Nguyên của ngươi."

"Được." Vương Duy đồng ý.

"Nhất ngôn cửu đỉnh." Đào Uyên Minh nói.

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc này Nguyên Diệu có hơi xúc động, có lẽ thế gian thật sự có Đào Hoa Nguyên, vì Vương Duy tin rằng có, và Đào Uyên Minh tin vào Vương Duy.

Đến canh hai khi mực trong nghiên dùng hết, Đào Uyên Minh biến mất. Vương Duy và Nguyên Diệu cùng nhau ngủ, suốt đêm không nói gì.

Ngày hôm sau, Nguyên Diệu ở lại nhà Vương Duy đến trưa rồi chuẩn bị trở về thành. Vương Duy nói: "Trùng Dương tới Hiên Chi có thể cùng Bạch Cơ cô nương đến đây ngắm cúc, uống rượu."

Nguyên Diệu đồng ý.

Vương Quý lén hỏi Nguyên Diệu: "Nguyên thiếu lang quân có khuyên lang quân không nên giao du với ma quỷ không?"

Nguyên Diệu nói: "Quý bá không cần lo lắng, Ngũ Liễu tiên sinh không có ác ý, ông ấy là một học giả uyên bác, quân tử đoan trang, Ma Cật giao du với ông ấy là để tăng thêm học thức, rèn luyện phẩm cách."

Vương Quý muốn khóc mà không có nước mắt: “Nguyên thiếu lang quân, ngươi cũng bị ma quỷ mê hoặc rồi."

Nguyên Diệu lấy một cái giỏ tre hái một ít hoa cúc dưới hàng rào nhà Vương Duy, rồi lên núi sau nhà hái thêm một ít Thù Du dại. Sau khi ăn trưa, Nguyên Diệu mang giỏ tre rồi chào từ biệt ra về.

Lúc Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các đã gần đến giờ điểm canh. Nguyên Diệu bước vào Phiêu Miểu các, phát hiện trong sảnh và gian trong không có ai nhưng từ sân sau truyền đến tiếng ồn ào rôm rả.

Nguyên Diệu khó hiểu chạy nhanh đến sân sau, thấy Bạch Cơ ngồi dưới hành lang tựa cằm nhìn về phía giếng cổ, trong tai nhét một nắm cỏ.

Bên cạnh giếng cổ có thùng nước bị lật ngược, một cái lồng hấp nằm lăn lóc trên mặt đất. Ly Nô hai tay chống hông, nước bọt bắn tung tóe, cãi nhau với sáu người. Sáu người đó có ba nam ba nữ đều mặc áo màu xanh đen, họ giận dữ vây quanh Ly Nô tranh cãi ầm ĩ. Vì tiếng quá ồn ào nên Nguyên Diệu không nghe rõ họ đang cãi gì, trong lòng rất tò mò.

"Bạch Cơ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ly Nô đang cãi nhau với ai thế?"

Bạch Cơ không có phản ứng.

"Bạch Cơ..." Nguyên Diệu lại gọi một tiếng.

Bạch Cơ vẫn không phản ứng.

Nguyên Diệu đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Bạch Cơ.

Bạch Cơ giật mình quay đầu lại, đồng thời rút nắm cỏ ra khỏi tai: “Thì ra là Hiên Chi về à, làm ta sợ quá."

Nguyên Diệu nói: "Ngươi nhét cỏ vào tai làm gì?"

Bạch Cơ cười nói: "Bên kia ồn quá."

Nguyên Diệu đặt giỏ tre xuống ngồi bên cạnh Bạch Cơ: “Đã xảy ra chuyện gì? Ly Nô đang cãi nhau với ai thế?"

Bạch Cơ nói: "Là thế này. Sáng nay, Vi công tử mang đến cho Hiên Chi sáu con cua lớn, Hiên Chi không có ở đây nên ta đã nhận thay. Ly Nô định hấp cua làm món ăn tối nhưng mấy con cua không đồng ý, từ lồng hấp bò ra cãi nhau với Ly Nô, họ đã cãi nhau hơn nửa canh giờ rồi."

Nguyên Diệu mở to miệng kinh ngạc nhìn về phía giếng cổ. Lúc này hắn mới nhìn rõ, sáu người mặc áo màu xanh đen đều không có tay, chỗ lẽ ra là tay thò ra hai cái càng lớn. Mấy con cua tinh đang vung vẩy càng lớn cãi nhau với Ly Nô, Ly Nô không hề sợ hãi chống hông cãi lại, nước bọt bắn tung tóe, tình cảnh rất ồn ào.

Nguyên Diệu nói: "Chuyện này không giống phong cách xử sự của Ly Nô."

Nguyên Diệu nghĩ rằng, với tính cách hung hăng thường ngày của Ly Nô thì nó sẽ đập ngất cua cho vào lồng hấp, không có kiên nhẫn cãi nhau với cua.

Bạch Cơ thở dài, nói: "Ly Nô nói bây giờ nó cũng là con mèo đọc sách, không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề, phải dùng lý lẽ phục người, dùng đức phục người."

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh.

Bạch Cơ lại nhét cỏ vào tai.

Nguyên Diệu nghe không nổi nữa, bước đến khuyên: “Ly Nô đừng cãi nữa, mấy vị cua đại tiên cũng xin yên lặng, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi."

Mấy con cua tinh khóc nói: "Không có hiểu lầm gì cả, con mèo đen này muốn hấp chúng ta ăn."

Ly Nô nói: "Cua dở muốn chết, ta không thèm ăn, ta chỉ muốn hấp cho mọt sách ăn thôi."

Nguyên Diệu nói: "Cảm ơn ý tốt của Ly Nô. Nhưng thôi đừng cãi nhau nữa, chúng ta không ăn cua nữa."

Mấy con cua tinh nói: "Không ăn thì thả chúng ta xuống sông."

Nguyên Diệu nói: "Được. Hôm nay trời đã tối, ngày mai tiểu sinh sẽ mang các vị đại tiên đến bờ sông phóng sinh, tuyệt đối không nói dối."

Mấy con cua tinh nhìn nhau, tin lời Nguyên Diệu không cãi nhau với Ly Nô nữa, hóa thành sáu con cua xanh bò vào thùng nước.

Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Ly Nô bĩu môi nói: "Mọt sách không có cua để ăn rồi. Thật ra ta có thể thuyết phục chúng vào lồng hấp mà."

Nguyên Diệu nói: "Tiểu sinh đã nhìn thấy hình người của họ thì làm sao mà ăn nổi? Người và phi nhân đều là chúng sinh, vẫn nên thả họ đi đi."

Ly Nô bĩu môi: “Mọt sách thật ngốc."

Đêm thu gió trong, trời treo ngân hà, ánh trăng trải xuống sân tĩnh mịch một màu bạc trắng.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô ngồi dưới mái hiên, thắp hai chiếc đèn thu dưới đất. Bạch Cơ đang làm việc kim chỉ, nàng dùng Thù Du mà Nguyên Diệu mang về may túi thơm trừ tà.

Nguyên Diệu chọn chỉ màu cắt tua rua dưới ánh đèn.

Ly Nô vừa trải hoa cúc lên chiếc giỏ mây phơi dưới ánh trăng, vừa hỏi: "Chủ nhân, mọt sách, hoa cúc này trông rất đẹp, năm nay Ly Nô cũng muốn làm bánh hoa cúc."

Bạch Cơ nói: "Bánh hoa cúc vẫn nên để Thập Tam Lang làm thì hơn, bánh nó làm có hương vị chính thống hơn."

Nguyên Diệu nói: "Bánh hoa cúc mà Ly Nô làm luôn có mùi tanh của cá."

Ly Nô kêu lên một tiếng: “Mọt sách không được kén chọn! Chủ nhân, đừng gọi hồ ly đó đến, hãy cho Ly Nô một cơ hội nữa, Ly Nô cũng có thể làm ra hương vị chính thống của bánh hoa cúc."

Bạch Cơ cười nói: "Được thôi, Ly Nô cố gắng nhé."

Mèo đen đầy quyết tâm gật đầu: “Vâng."

Ngồi nhàn rỗi không có việc gì làm, Nguyên Diệu bèn kể cho Bạch Cơ nghe chuyện gặp Đào Uyên Minh ở nhà Vương Duy, hỏi: "Hồn ma của tiên sinh Đào sao lại cư ngụ trong nghiên mực hạt đào thế? Chuyện này là thế nào vậy?"

Bạch Cơ vừa may vá, vừa nói: "Vì như ta đã nói với Hiên Chi trước đó, văn nhân mua hột đào tiên từ Phiêu Miểu các vào thời Tấn chính là Đào Uyên Minh. Lúc sinh tiền ông ấy có chấp niệm về Đào Hoa Nguyên nhưng suốt đời không thực hiện được ước nguyện, sau khi chết một chút tàn niệm còn lưu lại trên nghiên mực hạt đào, không rời đi. Vương công tử và Đào Uyên Minh có duyên, nên vài trăm năm sau họ tình cờ gặp nhau."

"Đây là chuyện tốt hay xấu vậy?" Nguyên Diệu hỏi. Mặc dù Đào Uyên Minh không có ác ý, nhưng như Vương Quý đã nói, người và ma khác đường không tiện kết giao, cho nên Nguyên Diệu có hơi lo lắng, hắn không muốn Vương Duy bị tổn thương.

Bạch Cơ lắc đầu: “Không biết. Ta chỉ có thể chờ "nhân quả", không thể dự đoán "nhân quả"."

Nguyên Diệu hơi lo lắng.

Bạch Cơ thấy vậy, cười nói: "Thời gian không thể quay ngược, "nhân quả" đã gieo thì sẽ tự nhiên mà sinh ra, không thể ngăn cản được. Hiên Chi lo lắng cũng vô ích, chi bằng hãy thả lỏng tâm hồn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Số Thù Du mà Hiên Chi hái vẫn còn dư, ta sẽ may thêm một túi thơm trừ tà cho Vương công tử để bảo vệ hắn bình an."

"Ừ, làm phiền Bạch Cơ rồi." Nguyên Diệu nói.

Bạch Cơ dự định may năm túi thơm trừ tà, một chiếc màu trắng ngà nàng tự đeo, một chiếc màu tím công phượng tặng Nguyên Diệu, một chiếc màu đen cho Ly Nô, một chiếc màu xanh da trời cho Vương Duy, và một chiếc màu hồng thêu mèo li hoa.

Nguyên Diệu hỏi: "Chiếc túi thơm màu hồng này tặng ai vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Công chúa Ngọc Quỷ. Trước đây nàng đã giúp ta tìm nhiều thứ và giúp đỡ rất nhiều mà ta chưa nói lời cảm ơn. Bây giờ là lễ Trùng Dương, tặng nàng một chiếc túi thơm làm quà cảm ơn."

Nguyên Diệu nói: “Công chúa Ngọc Quỷ à, đã lâu nàng không đến Phiêu Miểu các rồi."

Bạch Cơ cười nói: "Vì Hiên Chi vẫn chưa đi giải thích với nàng, nàng vẫn hiểu lầm rằng Hiên Chi ghét nàng, nên không đến Phiêu Miểu các nữa. Đợi ta làm xong túi thơm thì Hiên Chi mang đến cho công chúa Ngọc Quỷ, tiện thể giải thích hiểu lầm."

Nguyên Diệu nói: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.