Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 6



Hồi thứ nhất: Ngọc Diện Ly Miêu

Chương 6: Trộm Mặt

Ba năm trước, Tô Lượng ra ngoại ô đi săn, vì ham đuổi theo một con hươu rừng mà hắn bị lạc với tùy tùng. Tô Lượng lạc đường trong rừng, khi hắn mệt mỏi, đói khát và sợ hãi, thì một con mèo không có đuôi xuất hiện dẫn Tô Lượng ra khỏi rừng. Tô Lượng rất cảm kích con mèo này, bèn mang nó về nhà. Con mèo này trở thành thú cưng của Tô Lượng, hắn đặt tên cho nó là Tiểu Tô.

Tô Lượng rất thích Tiểu Tô, dù là ăn uống, ngủ nghỉ hay ra ngoài thì hắn đều mang nó theo, không rời nửa bước.

Tiểu Tô cũng rất ngoan ngoãn, chỉ là nó có vẻ rất cảnh giác với Tô Lượng. Dù Tô Lượng có thân thiết và tốt với Tiểu Tô đến đâu thì Tiểu Tô vẫn luôn rất lạnh lùng. Sau này, vào một ngày nọ, nó đột nhiên nói tiếng người với Tô Lượng: “Này, này, con người, đừng tốt với ta quá.”

Tô Lượng giật mình, nhìn chằm chằm con mèo: “Sao mày biết nói?”

Con mèo nói: “Ta là con mèo yêu đã sống hơn ngàn năm, tất nhiên là biết nói. Sao, ngươi sợ rồi à?”

Tô Lượng lao đến, ôm chặt con mèo, xoa nắn: “Haha, làm sao ta lại sợ được? Dù ngươi biết nói hay không thì ngươi vẫn là Tiểu Tô của ta.”

Con mèo thoát khỏi tay Tô Lượng, liếm chân, lạnh nhạt nói: “Con người đều là kẻ ác độc, lạnh lùng, tàn nhẫn, ngươi tốt với ta như vậy chắc chắn là có mưu đồ.”

Tô Lượng lại ôm chặt con mèo, cười nói: “Ta tốt với ngươi chỉ vì ta rất thích ngươi thôi.”

Con mèo bị Tô Lượng ôm thì hơi bối rối.

Biết Tiểu Tô có thể nói, Tô Lượng vẫn rất yêu quý nó, không coi nó là yêu quái. Tiểu Tô chỉ nói chuyện trước mặt Tô Lượng, khi có người ngoài thì không bao giờ nói. Tiểu Tô giỏi hóa hình, nó nhìn thấy ai thì có thể biến thành người đó y như thật. Tô Lượng kinh ngạc không thôi. Thỉnh thoảng Tiểu Tô cũng hóa thành Tô Lượng đi loanh quanh, Tô Lượng không giận mà còn thấy rất vui.

Tô Lượng đối xử chân thành với Tiểu Tô, nhưng Tiểu Tô luôn đề phòng và nghi ngờ Tô Lượng có mưu đồ.

Mùa hè năm đó, Tô Lượng bị bệnh chữa mãi không khỏi. Một thầy lang giang hồ kê đơn thuốc, dược liệu là mắt của con mèo già sống trên mười lăm năm. Con mèo sống trên mười lăm năm rất khó tìm, nhưng Tô gia lại có một con mèo yêu đã sống hơn ngàn năm, Tiểu Tô.

Tô Lượng không muốn làm hại Tiểu Tô, hắn nghĩ rằng chắc chắn có cách khác để chữa bệnh. Nhưng Tiểu Tô lại luôn nghi ngờ Tô Lượng muốn lấy mắt nó, cố tình giữ khoảng cách với Tô Lượng. Nó nghi ngờ Tô Lượng sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn, nên không ăn đồ Tô Lượng đưa mà tự đi bắt chuột ăn. Nó nghi ngờ Tô Lượng sẽ ám hại nó, nên dù gió mưa nó cũng không ngủ trong phòng của Tô Lượng mà ngủ trên mái nhà.

Tiểu Tô luôn nói với Tô Lượng: “Ta biết ngươi muốn giết ta, dùng mắt của ta làm thuốc.”

Tô Lượng luôn giải thích: “Ta sẽ không làm thế đâu Tiểu Tô.”

Tiểu Tô nói: “Ngươi nói dối. Con người giỏi nhất là giả vờ, lừa dối.”

Tô Lượng bất lực giải thích: “Ta thật sự sẽ không làm thế.”

Tiểu Tô không tin lời Tô Lượng, ánh mắt u ám.

Một ngày nọ, Tiểu Tô nói với Tô Lượng: “Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoại ô chơi đi.”

Tô Lượng cũng muốn ra ngoài thư giãn, nói: “Được.”

Tiểu Tô nói: “Đừng mang theo tùy tùng, chỉ hai chúng ta thôi.”

Tô Lượng không nghĩ ngợi nhiều, bèn đồng ý.

Tô Lượng và Tiểu Tô ra khỏi thành Trường An đi đến một khu rừng. Trong rừng có tiếng chim hót, suối chảy róc rách, tinh thần của Tô Lượng cũng khá hơn nhiều. Ngồi một lúc, Tô Lượng nói với Tiểu Tô: “Ngồi im ngắm cảnh có vẻ hơi chán.”

Tiểu Tô nói: “Vậy chúng ta chơi trốn tìm nhé.”

Tô Lượng cười: “Chơi thế nào?”

Tiểu Tô bỗng hóa thành một con mèo yêu săn mồi. Toàn thân nó có màu xám khói, lưng có bảy vằn nâu, không có đuôi. Đôi mắt màu xanh thẳm của mèo yêu sáng rực, gian trá và hung tợn. Trên mặt nó có những đường vằn đen giống như khuôn mặt người đang cười, trông rất kỳ dị.

Mèo yêu nhìn chằm chằm vào Tô Lượng, nhe nanh dữ tợn: “Ngươi trốn đi, ta sẽ bắt ngươi. Bắt được rồi ta sẽ móc mắt ngươi ra, sau đó ăn thịt ngươi.”

Tô Lượng tưởng Tiểu Tô đang đùa, đưa tay vỗ đầu nó: “Tiểu Tô, biểu cảm của ngươi thật đáng sợ.”

Mèo yêu nổi giận, đưa móng vuốt cào Tô Lượng.

Tô Lượng không kịp né, trên ngực bèn có một vết thương, máu chảy ròng ròng.

“Tiểu Tô...” Tô Lượng hơi bàng hoàng.

Ánh mắt mèo yêu lạnh lẽo, thè lưỡi liếm máu trên vuốt: “Con người ích kỷ và giả dối, ngươi rõ ràng rất muốn móc mắt ta nhưng lại lừa ta rằng ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi giả vờ tốt với ta thực ra là muốn ta mất cảnh giác, sau đó thừa lúc ta không chú ý mà móc mắt ta có đúng không? Con người thật giả dối, thật ác độc, thật tàn nhẫn.”

Tô Lượng nói: “Ta... chưa bao giờ nghĩ như vậy... bệnh của ta chắc chắn sẽ có cách khác để chữa khỏi...”

“Hừ!” Mèo yêu lạnh lùng nói: “Thật là giả dối, ác độc, nếu ngươi không muốn giết ta, sao lại giấu dao găm trong giày?”

Tô Lượng nói: “Đi ra ngoại ô không mang theo tùy tùng, tất nhiên ta phải mang dao găm để phòng thân rồi.”

“Ngươi không phải muốn phòng thân, mà là muốn giết ta!” Mèo yêu cứng đầu nói.

Tô Lượng không nói nên lời. Hắn muốn giải thích thêm, nhưng mèo yêu đã nhảy lên tấn công.

Tô Lượng thấy mèo yêu hung hãn lao tới, đành phải chạy. Nhưng làm sao hắn chạy thoát khỏi mèo yêu? Chẳng mấy chốc hắn đã bị nó vồ ngã. Khi ngã xuống, sau đầu Tô Lượng đập trúng một hòn đá nhô lên, rồi lập tức ngất đi.

Khi ngất đi, Tô Lượng nghĩ mình chết chắc rồi. Nhưng hắn vẫn tỉnh lại. Khi tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn, trong rừng cây cối xào xạc, bóng cây chập chờn, Tiểu Tô cũng đã biến mất.

Tô Lượng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tô không giết hắn cũng không móc mắt hắn, hóa ra nó chỉ đùa giỡn.

May mắn thay đó chỉ là một trò đùa.

Một cơn gió thổi qua, Tô Lượng cảm thấy hơi lạnh bèn nhìn xuống, mới phát hiện mình trần truồng, không mảnh vải che thân. Vết thương trước ngực do mèo yêu cào đã đông máu, nhưng mỗi khi cử động vẫn đau nhức.

Ai đã cởi quần áo của hắn? Là Tiểu Tô sao? Tô Lượng rất thắc mắc, hắn quyết định trở về Tô phủ trước rồi tính sau.

Bên ngoài rừng có một ngôi làng. Tô Lượng lợi dụng ánh chiều tà, trần truồng chạy đến một nhà nông dân, muốn mượn một bộ quần áo, tiện thể tá túc một đêm.

Cả nhà nông dân già trẻ lớn bé đang nói cười trong sân, lúc Tô Lượng đột nhiên xông vào thì ông lão sợ đến ngất xỉu, nữ tử sợ đến hét lên, trẻ con sợ đến khóc không ngừng. Đám đàn ông bừng tỉnh, tiện tay cầm gậy gộc, cuốc xẻng vây đánh Tô Lượng: “Con mèo yêu từ đâu đến?!” “Đuổi nó đi!!”

Tô Lượng muốn giải thích, nhưng khi mở miệng, hắn mới phát hiện mình không thể nói, chỉ phát ra những âm thanh “i i a a”.

“I i a a hu hu” Tô Lượng bị đánh mấy gậy, rên rỉ bỏ chạy.

Tô Lượng chịu đựng trong rừng một đêm, cuối cùng chờ đến sáng. Hắn tranh thủ lúc trời chưa sáng hẳn lẻn vào làng, ăn trộm một bộ quần áo phơi trong sân mà chủ nhà quên cất vào.

Tô Lượng vội vã mặc quần áo, chạy thẳng về thành Trường An.

Nơi Tô Lượng đi qua, mọi người đều hoảng hốt bỏ chạy. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn đến Tô phủ, nhưng người hầu ngày thường quen biết lại không nhận ra hắn, đều hoảng hốt kêu lên: “Mèo mèo yêu yêu”

“I i a a i i a a” Tô Lượng mở miệng trách móc người hầu vô lễ, muốn xông vào phủ.

Người hầu không hiểu ý Tô Lượng, nhưng thấy hắn muốn vào phủ đều ra sức ngăn cản.

Tô Lượng rất tức giận, đẩy ngã một người hầu.

Người hầu nổi giận, cùng nhau xông lên đánh Tô Lượng.

Tô Lượng hai tay không thể địch lại nhiều người, hắn kêu “i i a a” trong lúc bị đánh.

Lúc này, Tô Lượng nhìn thấy một "Tô Lượng" khác từ trong Tô phủ bước ra, nhàn nhã tự tại. Hắn lạnh lùng nhìn đám gia nhân đang vây đánh Tô Lượng, miệng nở một nụ cười lạnh lùng, gian tà.

Tô Lượng biết, “Tô Lượng" này chắc chắn là Tiểu Tô. Hắn xông vào đám người, kêu "i a" lao về phía "Tô Lượng", muốn hỏi tại sao lại làm như vậy. Mọi người vội ngăn Tô Lượng lại.

"Tô Lượng" liếc nhìn Tô Lượng một cái, không vui nói: “Con mèo yêu này từ đâu ra? Đánh cho ta! Đánh thật mạnh!"

Đám gia nhân nghe lệnh đánh Tô Lượng một trận tơi bời.

"I a" Tô Lượng không chịu nổi trận đòn, chạy trốn trong nhục nhã.

Tô Lượng giả đứng ở cửa Tô phủ cười ha hả.

Tô Lượng chạy đến một con sông, nhìn vào nước, mới hiểu tại sao mọi người lại sợ hắn, gia nhân không nhận ra hắn. Hóa ra là mặt hắn đã biến thành mặt mèo. Gương mặt mèo hung dữ và quái dị, ngay cả hắn cũng thấy đáng sợ. Tô Lượng biết đó là trò của Tiểu Tô, nó đã đánh cắp khuôn mặt của hắn, khiến hắn vừa tức giận, vừa đau lòng.

Tô Lượng đã đến Tô phủ vài lần nữa, lần nào cũng bị đám gia nhân vây đánh, hắn không thể nói cũng không thể giải thích. Tiểu Tô lạnh lùng nhìn Tô Lượng bị đánh, vẻ mặt rất phức tạp. Vì Tô Lượng đến Tô phủ quá nhiều lần, Tiểu Tô sợ bị lộ nên hắn đã gọi người bắt Tô Lượng, bán hắn cho bọn buôn người. Tô Lượng không thể nói cũng không thể phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị bán đi, trở thành nô lệ.

Vì Tô Lượng có gương mặt mèo rất quái dị, nên không ai muốn mua hắn làm gia nô. Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là một thanh niên khỏe mạnh, nên bị bán làm lao công ở Hàm Dương, ở trên núi Lương Sơn xây dựng lăng mộ Càn Lăng.

Những ngày ở Lương Sơn xây dựng lăng mộ Càn Lăng của Tô Lượng rất bi thảm. Mỗi ngày không được ăn no, ngủ không ngon, mệt mỏi gần chết, còn phải chịu đòn roi của giám công. Hắn nhớ lại những ngày ung dung khi còn là công tử, nhớ đến Tiểu Tô, trong lòng vừa tức giận vừa buồn bã. Bệnh của Tô Lượng vốn chưa khỏi, mấy tháng này dậy sớm làm việc nặng, nên bệnh của hắn tái phát càng nặng hơn.

Tô Lượng nằm trên đất, thở thoi thóp, sốt cao, mê man không tỉnh.

Giám công thấy Tô Lượng không sống nổi nữa, không muốn lãng phí lương thực và nước bèn gọi người kéo hắn và những nô lệ khác bị mệt chết, bệnh chết đến vứt ở thung lũng. Gần Càn Lăng có một thung lũng vứt xác, nơi đó chất đầy xác nô lệ chết khi xây dựng lăng, mùi hôi thối nồng nặc. Trong thung lũng có nhiều quạ và cú đêm bay lượn, chúng sống nhờ ăn xác thối. Binh lính vứt Tô Lượng và vài cái xác xuống thung lũng, không dừng lại một giây nào đã vội vã rời đi.

Cũng may Tô Lượng mạng lớn, đêm đó có một trận mưa lớn làm hắn tỉnh lại. Hắn mượn ánh sáng của sấm chớp nhìn rõ tình hình trong thung lũng, sợ hãi bò dậy chạy trốn. Tô Lượng kéo lê thân thể ốm yếu chạy trối chết trong mưa bão, hắn cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy. Chạy mãi, chạy đến khi kiệt sức thì Tô Lượng ngã xuống trước cửa một ngôi chùa.

Sáng hôm sau, vị sư mở cửa quét sân phát hiện Tô Lượng bèn cứu hắn vào chùa. Lão phương trượng từ bi, lại tinh thông y thuật, thu nhận Tô Lượng và chữa khỏi bệnh cho hắn.

Sau khi Tô Lượng khỏi bệnh, trong lòng hắn mông lung nên ở lại chùa làm việc vặt, rảnh rỗi thì nghe các sư tụng kinh. Lão phương trượng và các sư đều cho rằng Tô Lượng là mèo yêu, Tô Lượng không thể nói cũng không thể giải thích.

Lão phương trượng luôn khuyên Tô Lượng xuất gia, ông cho rằng nếu có thể độ hóa một con mèo yêu thì sẽ là một công đức lớn. Các tăng nhân cũng khuyên Tô Lượng xuất gia, họ cảm thấy việc có một con mèo yêu làm sư huynh đệ sẽ rất mới lạ và thú vị.

Tô Lượng vẫn còn nhớ Tiểu Tô, vẫn ôm hận việc Tiểu Tô đánh cắp khuôn mặt của mình, không muốn xuất gia. Lão phương trượng và các tăng nhân không từ bỏ, vẫn thường xuyên nói những câu như “hồng trần khổ ải, Phật môn thanh tịnh” hay “ái hận si mê, đều là hư vô” để khuyên Tô Lượng xuất gia, nhưng hắn vẫn không đồng ý.

Một đêm nọ, lão phương trượng và các tăng nhân lén cạo trọc đầu của Tô Lượng khi hắn đang ngủ.

Tô Lượng tỉnh dậy, phát hiện tóc mình đã bị cạo sạch thì rất tức giận. Trong cơn giận dữ, hắn đã rời khỏi chùa.

Sau khi rời chùa, Tô Lượng cảm thấy thế giới bao la nhưng hắn không biết phải đi đâu, suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, hắn quyết định trở về Trường An. Bất kể thế nào, hắn cũng phải tìm Tiểu Tô, hỏi cho rõ tại sao lại đối xử với mình như vậy và buộc nó trả lại khuôn mặt cho mình.

Tô Lượng đi về phía đông, trở lại Trường An sau hai năm xa cách. Rút kinh nghiệm lần trước, Tô Lượng không dám đối đầu trực tiếp với Tiểu Tô, hắn cải trang thành kẻ ăn xin, lẩn trốn gần Tô phủ để quan sát.

Sau hai tháng quan sát, Tô Lượng buồn bã nhận ra Tiểu Tô đã hoàn toàn thay thế hắn. Từ phụ mẫu đến các gia nhân, bạn bè và đồng liêu, tất cả đều coi Tiểu Tô là hắn, không ai nhận ra hắn đã biến mất.

Tô Lượng rất tức giận và đau lòng. Hắn đối xử với Tiểu Tô tốt như vậy, tại sao nó lại tàn nhẫn với hắn đến thế?

Tô Lượng lẩn trốn gần Tô phủ, tìm cơ hội tiếp cận Tiểu Tô nhưng không có dịp. Một ngày nọ hắn thấy Nguyên Diệu bị Tiểu Tô đánh, tức giận muốn giúp Nguyên Diệu nhưng không dám lộ diện, đợi Tiểu Tô đi rồi mới đến đỡ Nguyên Diệu. Nguyên Diệu nhầm Tô Lượng là Công chúa Ngọc Quỷ, bèn dẫn hắn về Phiêu Miểu Các.

Tại Phiêu Miểu Các, Tô Lượng kể cho Bạch Cơ về mong muốn của mình và họ kết thành "nhân quả". Hắn nhớ đến Tiểu Tô, vẫn luôn cảm thấy buồn bã. Nhìn thấy Bạch Cơ và Ly Nô hòa thuận, hắn nhớ lại đến mình và Tiểu Tô từng như thế, không kìm được nước mắt.

Giờ đây, hắn đã khôi phục gương mặt và giọng nói, bao cảm xúc trào dâng, bao cay đắng và chua xót, cảm thán vô cùng.

Tô Lượng rơi lệ nói: “Rõ ràng ta đối xử tốt với Tiểu Tô như vậy, sao nó lại đối xử với ta như thế?! Ta chắc chắn phải hỏi cho rõ!”

Nguyên Diệu khuyên nhủ: “Tô huynh, huynh hãy tính toán kỹ lưỡng. Con mèo yêu đó kiêu ngạo, hách dịch, nếu huynh đi tìm nó có thể lại bị nó biến thành mèo đấy.”

Bạch Cơ cũng nói: “Hãy nhẫn nhịn một chút. Biết đâu nó sẽ tự đến Phiêu Miểu Các.”

Tô Lượng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Tô Lượng lặng lẽ ngồi đó, gió thổi qua sân, chuông gió trên mái nhà kêu leng keng. Mặt trăng dần lên cao, những đám mây trên bầu trời đêm tạo ra hoa văn đẹp mắt như khảm ngọc trai trên tấm gương trăng.

Khi mặt trăng lặn về phía tây thì Ly Nô trở về.

Ly Nô khó hiểu nói: “Chủ nhân, chuyện này rất kỳ lạ, mọi người đều nói hôm qua ngài đã đi cầu hôn họ. Ly Nô giải thích rằng chủ nhân không bao giờ cầu hôn bừa bãi, chắc chắn họ đã nhận nhầm người. Nhưng họ khẳng định chắc chắn là ngài, không nhầm được. Vì ngài cầu hôn quá nhiều người nên mọi người rất tức giận, nói ngài đùa giỡn họ như thế là quá vô lễ.”

Nguyên Diệu và Tô Lượng lén nhìn Bạch Cơ, muốn xem phản ứng của nàng.

Bạch Cơ cầm ly rượu, nhìn mặt trăng, khẽ "ồ" một tiếng.

Ly Nô tiếp tục: “Chủ nhân, Ly Nô không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này thật sự rất nghiêm trọng. Yêu ma quỷ quái khắp Trường An đều rất tức giận, nói ngài quá đáng, lấy hôn nhân ra đùa giỡn là một sự xúc phạm lớn, họ dự định liên kết lại giết rồng, chém mèo, thiêu rụi Phiêu Miểu Các.”

Bạch Cơ cầm ly rượu, nhìn mặt trăng, lại khẽ "ồ" một tiếng.

Ly Nô nuốt nước bọt, nói tiếp: “Ly Nô không sợ, nhưng cảm thấy câu ‘chúng nộ nan phạm’ (cơn giận của mọi người khó mà chống lại) cũng có lý. Dù thế nào, chủ nhân hãy cùng Ly Nô đi đâu đó lánh nạn một thời gian. Phiêu Miểu Các để lại cho mọt sách canh giữ, chắc không sao đâu.”

Nguyên Diệu nghe vậy thì tức giận nói: “Ly Nô lão đệ, đừng đưa ra ý kiến tồi nữa! Ta không muốn ở lại làm mồi cho yêu ma quỷ quái đâu!”

Bạch Cơ uống một ngụm rượu hoa quế, nói: “Hiên Chi quá gầy, chắc làm mồi cũng không đủ.”

Ly Nô đồng ý: “Mọt sách còn chua lè nữa, chắc phải ướp mật ong mới ăn được.”

Nguyên Diệu rất tức giận, nhưng không dám phản bác, chỉ có thể cằn nhằn: “Ta không phải là thức ăn!”

Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô sẽ đi thu xếp đồ đạc, đêm nay chúng ta trốn khỏi Lạc Dương? Chờ khi tình hình lắng xuống rồi trở về Trường An giải thích.”

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, nói: “Hôm nay đã muộn rồi, hãy đi ngủ trước. Ngày mai tính tiếp.”

Lúc vầng trăng khuyết lặn về phía tây, bốn người lần lượt đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.