Nguyên Diệu xách một chiếc lồng chim tinh xảo bước đi trên đường Trường An đầu xuân. Gần đây, Trường An đang nổi lên một trào lưu ngắm chim, hắn phải đến tận phường Bình Khang để đưa con chim Oanh cổ đỏ* có thể hót một ca kỹ nổi tiếng.
* nguyên gốc là hồng điển hầu, dịch là Oanh cổ đỏ: Một loài chim ăn sâu làm cảnh, còn được gọi là "hồng hầu", “điển hầu", “hồng hầu ca kỳ", “hồng cổ", “dã kỳ", là loài chim quý trong lồng của Trung Quốc.
Phường Bình Khang còn được gọi là “Bình Khang Lý”, nằm ở phía đông bắc phồn hoa và náo nhiệt nhất của Trường An, nơi đây đầy rẫy các tửu lâu, quán rượu, rạp hát, thanh lâu và sòng bạc, ca vũ kỹ nghệ hầu như đều tập trung ở đây.
Nguyên Diệu đến một nhạc phường tên là “Ôn Nhu Hương” để đưa Oanh cổ đỏ cho ca kỹ. Sau khi giao dịch rõ ràng, hắn chuẩn bị quay về. Khi hắn bước đến sân vườn thì một ông lão bán chim hạc tiên dẫn theo một đàn chim hạc đến “Ôn Nhu Hương” để bán.
Mụ tú bà thấy chim hạc tiên rất sinh động, có ý muốn mua để trang trí sân vườn, bèn thương lượng giá cả với ông lão. Một số ca kỹ đang tập luyện ca vũ nghe thấy có chim hạc tiên, bèn chạy ra sân vườn hóng chuyện.
Nguyên Diệu bị đám đông chặn lại, một lúc lâu cũng không ra được “Ôn Nhu Hương”. Hắn chưa bao giờ thấy chim hạc sống, cũng không vội về, nên cũng đứng trong đám đông hóng chuyện.
Có tổng cộng năm con hạc tiên, mỗi con đều một bị buộc dây dưới chân, nối thành một chuỗi. Chúng cao khoảng một mét, dáng vóc thanh thoát và đẹp đẽ, khí chất cao khiết như tiên.
Cổ, má và cổ của hạc tiên đều màu nâu đậm, bộ lông trắng như tuyết bao phủ thân mình, lông cánh đen dài cong thành hình cung, phủ lên lông cánh trắng.
Đôi mắt linh hoạt và long lanh của hạc tiên không yên nhìn xung quanh, mỏ dài phát ra âm thanh “Gr… gr…”
Tuy nhiên, con chim cuối cùng khác với bốn con trước đó, nó có thân hình lớn hơn hạc tiên, dáng vóc béo mập và ngộ nghĩnh, bộ lông nâu rối bù. Nó có một cái đầu tròn, cổ dài không có lông, chân có hai ngón.
Mụ tú bà chê ông lão đòi giá quá cao, vừa phe phẩy quạt hoa vừa nói: “Bốn con hạc tiên, ông đòi năm mươi lượng bạc là quá đắt. Hôm trước, ‘Trường Tương Tư’ ở đối diện mua một đôi công Ấn Độ, chỉ tốn có mười lượng bạc thôi.”
Ông lão cười nói: “Những con công màu mè đó làm sao so được với hạc tiên cao khiết? Quan lớn yêu thích là vì phẩm vị cao nhã, bà mua hạc tiên là để đảm bảo kinh doanh thịnh vượng. Lão phu không chỉ có bốn con hạc tiên, mà là năm con, giá này đã rất rẻ rồi.”
Mụ tú bà liếc nhìn hạc tiên, nhíu mày nói: “Làm gì có năm con hạc tiên? Rõ ràng là bốn con.”
Ông lão cười nói: “Lão phu tuy không biết chữ nhưng vẫn biết đếm, sợi dây này rõ ràng đang buộc năm con chim mà.”
Mụ tú bà bĩu môi, nói: “Một sợi dây buộc năm con chim thì đúng, nhưng con chim vừa xấu vừa ngốc cuối cùng đó ta không công nhận là hạc tiên.”
Ông lão quay lại nhìn con chim thứ năm, ngạc nhiên nói: “Nó không phải là hạc tiên sao?”
Mụ tú bà nghĩ rằng ông lão dùng con chim quái đản để giả mạo hạc tiên lừa tiền, châm biếm nói: “Nếu nó là hạc tiên thì ông lão là thần tiên rồi.”
Mọi người cười rộ lên.
Trong đám đông, một đầu bếp người Tây Vực cười nói: “Ông lão, đó là đà điểu*. Lấy đà điểu giả mạo hạc tiên để bán, ông muốn tiền đến phát điên rồi hay coi tất cả chúng ta bị mù hả?”
* Đà điểu: Theo "Sử Đường, truyện Đột Quyết" ghi chép: Năm Vĩnh Chinh nguyên niên (năm 650 Công nguyên), nước Đột Quyết dâng con chim lớn, cao bảy thước, màu đen, chân giống lạc đà, đập cánh mà đi, mỗi ngày ba trăm dặm, có thể ăn sắt, dân gian gọi là đà điểu.
Đà điểu bị mọi người cười nhạo bèn rụt đầu vào cánh, dường như có hơi buồn bã.
Ông lão nhìn lại đà điểu, không khỏi sững sờ, như thể bừng tỉnh từ giấc mơ, ông ta kêu lên: “Lại là con quái vật này! Nó luôn tự cho mình là hạc tiên! Khi lão phu bắt hạc tiên, nó nhiều lần trộn lẫn vào hạc tiên. Khi lão phu bán hạc tiên nó lại dùng ảo giác mê hoặc lão phu, trộn lẫn vào hạc tiên để bán, lần nào cũng bị phát hiện, làm lão phu mất mặt, cản trở việc kinh doanh của lão phu!”
Ông lão tức giận dùng roi trong tay đánh đà điểu. Đà điểu vội vàng tránh né, nhưng ông lão hung hăng không chịu buông tha. Đà điểu vụng về không kịp né tránh nên bị đánh mấy cái. Roi đánh mạnh vào đà điểu, nó yếu ớt vỗ cánh phát ra vài tiếng kêu đau đớn.
Mọi người thấy ông lão đánh đà điểu thì cảm thấy rất buồn cười, đều cười lớn.
Nguyên Diệu không chịu được bèn chạy đến chắn giữa ông lão và đà điểu, nói: “Xin ông đừng đánh nó nữa!”
Ông lão giận dữ nói: “Nó là chim của lão phu, lão phu thích đánh thế nào thì đánh thế đó. Lão phu sẽ đánh chết nó rồi bán nó cho tửu lâu làm món ăn.”
Đà điểu nước mắt đầm đìa, vô cùng sợ hãi, nó lại rụt đầu vào cánh, vẻ mặt như phó mặc cho số phận.
Nguyên Diệu không đành lòng nói với ông lão: “Ông ra giá đi, ta sẽ mua nó.”
Ông lão nghe Nguyên Diệu nói vậy, mắt sáng lên, đưa ra giá trên trời: “Mười lượng bạc. Dù nó xấu xí và vụng về nhưng không phải là loài chim thường gặp, hơn nữa kích thước của nó lớn, phải giá này mới bán.”
Nguyên Diệu cầm ba mươi lượng bạc vừa nhận được khi đưa con Oanh cổ đỏ cho ca kỹ. Hắn lấy ra mười lượng đưa cho ông lão mua lại đà điểu. Mọi người đều cho rằng Nguyên Diệu quá ngốc, bỏ mười lượng bạc mua một con chim lớn ngốc nghếch, nên đã bàn tán xôn xao.
Nguyên Diệu dắt con đà điểu bị thương rời khỏi “Ôn Nhu Hương”, chán nản bước ra khỏi phường Bình Khang. Hắn có hơi lo lắng, tự ý lấy mười lượng bạc để mua, lúc biết giải thích sao với Bạch Cơ đây?!
Ở một ngã ba, Nguyên Diệu tháo dây buộc đà điểu, thả nó đi: “Ngươi tự đi đi. Sau này đừng giả làm hạc tiên nữa.”
Nói xong Nguyên Diệu bèn rời đi.
Đà điểu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bóng dáng tiểu thư sinh rời đi.
Một lát sau, đà điểu đột nhiên nhấc chân chạy nhanh về phía tiểu thư sinh, đi theo sau hắn.
Nguyên Diệu phát hiện đà điểu đi theo mình, đuổi vài lần cũng không đuổi đi được, đành phải dẫn nó về Phiêu Miểu các.
Phiêu Miểu các.
Một con mèo đen lười biếng ngồi trên quầy, vừa ăn khô cá thơm vừa uống rượu La Phù Xuân trong chiếc chén sứ xanh, rất thoải mái và thư thái.
Khi Nguyên Diệu dẫn đà điểu bước vào Phiêu Miểu các, Ly Nô hét lên: “Meo! Mọt sách ngốc, ngươi mua con lạc đà về làm gì?! Phiêu Miểu các không có chỗ để nuôi gia súc đâu.”
Nguyên Diệu nói: “Không phải lạc đà, mà là đà điểu. Nó là chim.”
Đà điểu cúi đầu rất xấu hổ.
Thấy Ly Nô uống rượu giữa ban ngày, Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Ly Nô lão đệ, tửu lượng của ngươi càng ngày càng lớn. Ban ngày cũng uống, nếu uống say rồi thì sao làm việc được? Ngươi không làm việc, ta cũng phải bị Bạch Cơ trừ lương với ngươi.”
Ly Nô có hơi say, má ửng hồng, cười nói: “Hehe, mọt sách ngốc ngươi siêng năng một chút, làm hết việc của ta thì sẽ không bị chủ nhân trừ lương đúng không? Trong bếp còn một ít củi chưa chẻ, mọt sách ngốc nhanh đi chẻ củi đi.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Ta đã đi Phường Bình Khang đưa Oanh cổ đỏ cho ngươi rồi, hôm nay sẽ không làm thêm việc gì nữa, dù sao cả hai chúng ta đều không được nhận lương.”
“Mọt sách ngốc tính toán chi li ghê. Năm ngoái khi ngươi bệnh mấy ngày, ta đã làm tất cả việc của ngươi, còn phải sắc thuốc cho ngươi hai lần một ngày. Ta không kêu ca một lời, từ sáng sớm đến tối mịt, làm việc không kêu ca gì.”
Nguyên Diệu không cãi lại được, đành nói: “Ừ. Nhưng Ly Nô lão đệ đâu có bệnh.”
“Say rượu cũng là một loại bệnh mà.”
Chén sứ xanh đã cạn, mèo đen đưa móng vuốt ra lấy hũ rượu.
Nhưng nó bất ngờ chạm vào khoảng không.
Mèo đen quay lại, phát hiện hũ rượu bị di chuyển, đà điểu không biết từ lúc nào đã bước đến, vùi đầu vào hũ rượu uống ừng ực.
Mèo đen giận dữ, nhảy lên tóm đà điểu: “Tên ngốc to xác này, dám uống trộm rượu của ta?!”
Đà điểu hoảng sợ, bỏ chạy.
Hũ rượu bị mỏ đà điểu va vào, đầu nó bị hũ rượu phủ kín. Đà điểu đội hũ rượu chạy, mắt tối đen như mực, không nhìn thấy gì, loạng choạng chạy về phía hậu viện.
Ly Nô và Nguyên Diệu vội vàng đuổi theo đà điểu.
Cỏ xuân tươi tốt, xanh mướt như thảm.
Bạch Cơ mặc một chiếc váy lụa trắng họa tiết mây nước, khoác khăn choàng màu ánh trăng. Nàng búi tóc nửa đầu, trên tóc cài một chiếc trâm vàng khảm ngọc xanh. Nàng cầm một chiếc cuốc nhỏ đi đi lại lại trong đám cỏ, không biết đang làm gì.
Đà điểu đội hũ rượu trên đầu, lao thẳng vào Bạch Cơ từ phía sau, làm nàng ngã xuống đất, giẫm qua lưng và đầu nàng rồi đâm vào cây đào bên cạnh giếng cổ.
“Rầm...” hũ rượu vỡ nát, đà điểu cũng ngã xuống, hai chân chổng lên trời, bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Diệu và Ly Nô đứng dưới mái hiên nhìn cảnh tượng bất ngờ này, một người kinh ngạc bịt miệng, một người giơ móng vuốt che mắt.
Bạch Cơ nằm trên cỏ một lúc lâu không động đậy.
Nguyên Diệu và Ly Nô nhìn nhau, rồi vội vàng chạy đến bên Bạch Cơ không nhúc nhích.
Nguyên Diệu đỡ Bạch Cơ lên, mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, toàn thân lạnh như băng.
Nguyên Diệu nghe vậy, vội đưa tay kiểm tra hơi thở của Bạch Cơ, quả nhiên là không thở. Chẳng lẽ nàng đã bị đà điểu giẫm chết rồi sao.
Nguyên Diệu chảy nước mắt ròng ròng, buồn bã nói: “Bạch Cơ sống cả vạn năm không chết, hôm nay sao lại bị một con đà điểu giẫm chết thế này?!”
Ly Nô cũng rất đau buồn, nước mắt lưng tròng đi đến bên giếng cổ, chuẩn bị nhảy xuống giếng để chết cùng chủ: “Chủ nhân đã đi, Ly Nô cũng không muốn sống nữa.”
Nguyên Diệu vội vàng ngăn mèo đen lại, nói: "Ly Nô lão đệ, xin đừng làm càn. Ít nhất chúng ta phải lo liệu hậu sự cho Bạch Cơ xong đã rồi hãy nói chuyện khác."
Mèo đen chảy nước mắt, nói: "Cũng được. Giao hậu sự của chủ nhân cho mọt sách ngốc ngươi, ta cũng không yên tâm."
Nguyên Diệu lau nước mắt, nói: "Ta nên đi mua một cỗ quan tài trước?"
"Không cần mua quan tài, chủ nhân là thiên long nên được thủy táng. Chúng ta đem thi thể của chủ nhân ra Đông Hải rồi thả vào biển."
Nguyên Diệu lo lắng nói: "Đông Hải cách Trường An hàng ngàn dặm, làm sao chúng ta mang đi được? Chỉ sợ chưa tới Đông Hải thì thi thể của Bạch Cơ đã bị phân hủy rồi."
Ly Nô nghĩ một lúc, nói: "Hay là chúng ta thiêu xác chủ nhân thành tro, rồi mang tro cốt đi?"
"Ý kiến hay." Nguyên Diệu nói.
Ly Nô và Nguyên Diệu vừa khóc vừa vào bếp mang củi ra, chất đống bên cạnh Bạch Cơ, chuẩn bị thiêu nàng thành tro.
Nguyên Diệu đi kiểm tra đà điểu ngất xỉu dưới gốc cây đào, thấy nó chỉ bị ngất, thì có hơi yên tâm.
Ly Nô nói: "Thiêu luôn con chim ngốc này đi."
Nguyên Diệu nói: "Nó chỉ ngất thôi, chưa chết mà."
Mèo đen nghiến răng nói: "Nó giẫm chết chủ nhân, nên phải chôn cùng chủ nhân."
Nguyên Diệu nói: "Nó không cố ý. Xét cho cùng đều do Ly Nô lão đệ uống rượu mà ra."
Mèo đen khóc nói: "Vì vậy nên ta quyết định đi theo chủ nhân."
Nguyên Diệu rơi nước mắt. Nghĩ đến việc không còn thấy Bạch Cơ nữa, hắn cảm thấy rất đau lòng, trái tim như bị vỡ nát.
Nguyên Diệu và Ly Nô chất đủ củi xung quanh Bạch Cơ, lấy đá lửa ra, đang lúc chuẩn bị châm lửa thì Bạch Cơ đột nhiên ngồi dậy, nàng đưa tay che mặt, cả người run rẩy.
"Bạch Cơ... thành xác sống rồi?!" Nguyên Diệu kinh ngạc, đá lửa rơi xuống đất.
Mèo đen nhảy lên, dùng móng vuốt vỗ vào sau gáy tiểu thư sinh, mắng: "Ngốc! Xác sống cái gì chứ? Là chủ nhân sống lại rồi!!"
Nguyên Diệu ôm đầu, lẩm bẩm: "Xác sống và sống lại có gì khác nhau đâu..."
Mèo đen bước đến chỗ Bạch Cơ, rơi nước mắt nói: "Chủ nhân sống lại thật tốt..."
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ che mặt run rẩy thì có hơi lo lắng, nói: "Bạch Cơ, đầu ngươi không sao chứ? Có cần ta đi mời đại phu không?"
Bạch Cơ buông tay xuống, ánh mắt sắc như điện quét về phía mèo đen và tiểu thư sinh.
Mèo đen và tiểu thư sinh không hẹn mà cùng rùng mình, cảm thấy Bạch Cơ có gì đó không đúng.
"Chủ nhân không sao chứ?"
"Bạch Cơ?"
Bạch Cơ đột nhiên vươn tay ra, tay trái túm lấy cổ áo tiểu thư sinh, tay phải bóp cổ mèo đen, nhấc họ lên, miệng phát ra giọng nam: "Mèo yêu, thư sinh, con rồng yêu đó ở đâu? Mau gọi nó ra, bản quốc sư có việc khẩn cấp cần bàn!"
Nghe kỹ mới phát hiện, giọng nói phát ra từ miệng Bạch Cơ là của Quang Tạng.
Quang Tạng là quốc sư của Đại Đường, sống trong Đại Giác Quan ở Đại Minh Cung. Hắn là đệ tử của Lý Thuần Phong, tinh thông huyền môn áo nghĩa, được Võ Thái Hậu vô cùng trọng dụng, cũng được ngàn yêu quỷ trong thành Trường An kính sợ. Tuy nhiên, Quang Tạng quá mê đắm thuật trường sinh, thích luyện đan hơn bắt yêu trừ quỷ. Vì uống nhiều đan dược không rõ nguồn gốc nên tóc và lông mày của hắn đều rụng sạch, còn thường bị Bạch Cơ lừa lấy bạc bằng thuốc trường sinh giả.
Lần trước Bạch Cơ đùa giỡn Quang Tạng, sợ hắn đến trả thù nên đã bày kết giới trong Phiêu Miểu các khiến hắn không bao giờ tìm thấy được. Hôm nay, không biết vì sao Bạch Cơ lại biến thành Quang Tạng. Hoặc có lẽ là bị Quang Tạng nhập vào?!
"Con rồng yêu đó ở đâu? Nó ở đâu?!" Bạch Cơ hét lên bằng giọng của Quang Tạng.
"Ờ..."
"Ờm..."
Nguyên Diệu và Ly Nô không biết nói gì.
Bạch Cơ vừa lắc mạnh Nguyên Diệu và Ly Nô, vừa dùng giọng thô kệch nói: "Mau gọi rồng yêu ra, thuật phi hồn này tiêu hao nhiều thể lực, bản quốc sư không chịu được lâu!"
"Chủ nhân... ra ngoài rồi..." Mèo đen choáng váng đáp.
Bạch Cơ hét lên: "Nó đi đâu?!"
"Chắc là... một nơi gọi là Tây Thiên..." Nguyên Diệu choáng váng đáp.
Bạch Cơ thả tay, Ly Nô và Nguyên Diệu cùng ngã xuống đất.
Bạch Cơ lẩm bẩm: "Con rồng yêu đó lại đi Tây Thiên... Khi nó về, các ngươi nói với nó, bản quốc sư bị giam ở Bạch Ngọc Kinh, chịu đủ mọi cực hình. Xét tình nghĩa quen biết, xin nó đến Bạch Ngọc Kinh cứu bản quốc sư... Các ngươi chắc chắn phải nói với nó... Trong số những người mà bản quốc sư biết, chỉ có nó mới cứu được bản quốc sư..."
Nước mắt đau khổ chảy xuống gương mặt trắng trẻo của Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô cảm thấy đó là Quang Tạng đang khóc.
Mắt Bạch Cơ đột nhiên mắt trắng dã, co giật vài cái rồi yếu ớt ngã xuống đất.
Một lúc sau, Nguyên Diệu và Ly Nô mới dám lại gần kiểm tra.
Mắt Bạch Cơ tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo, vẫn không có hơi thở.
Nguyên Diệu và Ly Nô lại khóc, đặt Bạch Cơ vào đống củi chuẩn bị thiêu thành tro.
Nguyên Diệu vừa khóc vừa hỏi: "Ly Nô lão đệ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Ly Nô vừa khóc vừa lắc đầu: "Không biết."
Nguyên Diệu khóc nói: "Bạch Ngọc Kinh là nơi nào?"
Ly Nô khóc nói: "Trên trời."
Nguyên Diệu khóc nói: "Nếu ta không nghe nhầm thì quốc sư Quang Tạng dường như bị giam ở Bạch Ngọc Kinh, và đang cầu cứu."
Ly Nô khóc nói: "Chủ nhân chết rồi, ai thèm quan tâm đến gã mũi trâu đó, để hắn chôn cùng chủ nhân đi."
Nguyên Diệu chuẩn bị châm lửa, Bạch Cơ lại đột nhiên ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Nguyên Diệu kinh hãi: "Quốc sư Quang Tạng lại đến sao?!"
Ly Nô vội vàng bò ra đất, khóc lóc giải thích: "Quốc sư đại nhân, ngài nghe nhầm rồi, Ly Nô không nói để ngài chôn cùng chủ nhân..."
Bạch Cơ quay đầu lại, ánh mắt bối rối nhìn Ly Nô và Nguyên Diệu, nói: "Ly Nô, Hiên Chi, các ngươi đang làm gì thế? Tại sao bên cạnh ta có nhiều củi như vậy?"
Nguyên Diệu và Ly Nô thấy Bạch Cơ sống lại, vô cùng vui mừng, tươi cười rạng rỡ.
"Thật tốt quá! Bạch Cơ sống lại rồi!"
"Thật tốt quá! Chủ nhân không chết!"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao sau gáy ta đau thế này..." Bạch Cơ đưa tay sờ gáy, phát hiện đã sưng lên một cục.
Nguyên Diệu và Ly Nô kể lại chuyện Bạch Cơ bị đà điểu húc ngã, bị dẫm lên đầu, và việc nàng bị Quang Tạng nhập để cầu cứu khi hôn mê.
"Bạch Ngọc Kinh là nơi nào thế?" Nguyên Diệu tò mò hỏi.
Bạch Cơ nói: "Đạo gia có sáu giới, ba mươi sáu tầng trời, Bạch Ngọc Kinh nằm ở giới thứ năm của Ngọc Thanh Thiên."
Tiểu thư sinh ngây ngô nhìn trời, không hiểu Bạch Cơ đang nói gì. Nhưng hắn hiểu đại khái, Bạch Ngọc Kinh chắc là một cung điện thần tiên xa xôi.
"Bạch Cơ, quốc sư Quang Tạng đang cầu cứu... ngươi sẽ đến Bạch Ngọc Kinh cứu hắn chứ?"
"Không." Bạch Cơ nói chắc nịch.
"Tại sao?"
"Đạo sĩ và phi nhân là kẻ thù trời sinh, Quang Tạng và ta cũng là kẻ thù. Hắn bị giam ở Bạch Ngọc Kinh không về được, thì càng tốt cho ta." Bạch Cơ cười tươi nói.
Nhớ lại sự bất lực và đau khổ của Quang Tạng khi cầu cứu, Nguyên Diệu cảm thấy không đành lòng, nói: "Quốc sư Quang Tạng cầu cứu ngươi, chứng tỏ hắn tin tưởng ngươi, không coi ngươi là kẻ thù."
"Nhưng ta coi hắn là kẻ thù." Bạch Cơ cười nói.
"…” Nguyên Diệu bị nghẹn họng.
Xem ra, quốc sư Quang Tạng phải tự lo liệu lấy rồi