Bạch Cơ đứng dậy, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn hai tay trống không, rồi sờ vào ống tay áo, sau đó cúi xuống tìm đồ trong đám cỏ: “Tiêu rồi! Ngọc Hồng Anh đâu rồi! Ly Nô, Hiên Chi, mau giúp ta tìm đi.”
“Ngọc Hồng Anh là gì?” Nguyên Diệu bối rối hỏi.
Bạch Cơ bò trên mặt đất, cẩn thận tìm trong đám cỏ.
“Một loại quả ở tiên giới, trông giống ngọc san hô, khoảng bằng ngón út.”
Nguyên Diệu và Ly Nô bắt đầu quỳ trên mặt đất tìm kiếm.
Ba người cúi sát mặt đất tìm trong đám củi và cỏ rất lâu, nhưng không tìm thấy ngọc Hồng Anh.
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Ngọc Hồng Anh làm gì thế?”
Bạch Cơ đáp: “Nhà của một vị khách có con thỏ trắng bị lạc nên đã gửi thư đến Phiêu Miểu các nhờ ta giúp tìm. Con thỏ đó thích ăn ngọc Hồng Anh nhất. Ta thấy đi tìm khắp nơi quá phiền phức nên định trồng ngọc Hồng Anh trong Phiêu Miểu các rồi đợi thỏ đến.”
Con rồng yêu này thật lười quá! Nguyên Diệu thầm nghĩ.
“Ngọc Hồng Anh là cây của tiên giới, ở đất nhân gian chưa chắc trồng được. Ta vừa rồi dùng cái xẻng hoa vẽ một trận pháp trên mặt đất để đảm bảo ngọc Hồng Anh có thể mọc lên thuận lợi.” Bạch Cơ nhìn trận pháp, vì nàng chưa vẽ xong trận pháp thì đã bị đà điểu đạp ngất, Nguyên Diệu và Ly Nô lại đi lại vận chuyển củi nên trận pháp đã mờ đến mức không thể nhìn rõ.
Bạch Cơ thở dài, nói: “Ôi! Trận pháp cũng bị phá hỏng rồi! Hiên Chi tiếp tục tìm ngọc Hồng Anh. Ly Nô dọn đống củi này đi.”
“Vâng.” Nguyên Diệu đáp.
“Vâng, thưa chủ nhân.” Ly Nô đáp.
Tiểu thư sinh tiếp tục bò trong đám cỏ tìm ngọc Hồng Anh.
Ly Nô thì chuyển củi về bếp.
Bạch Cơ đi đến dưới gốc cây đào, đi vòng quanh con đà điểu đang bất tỉnh, môi đỏ nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Ly Nô hỏi: “Chủ nhân, có muốn nướng chín con chim ngốc này để ăn không?”
Nguyên Diệu vội nói: “Nó không cố ý đâu. Xin Bạch Cơ đừng ăn nó.”
Bạch Cơ cười nói: “Ta xưa nay rộng lượng, sao có thể thù hận với một con đà điểu? Nó là con chim do Hiên Chi mua, đợi nó tỉnh dậy thì nuôi nó trong Phiêu Miểu các đi.”
Nguyên Diệu rất vui mừng, nói: “Thật tốt quá. Ta còn lo nàng chê nó xấu xí, trách ta tốn mười lượng bạc mua nó nữa.”
“À, Hiên Chi không nhắc ta còn quên, ta sẽ trừ mười lượng bạc đó vào tiền công của ngươi.” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu muốn cắn đứt lưỡi của mình ghê.
Nguyên Diệu tìm khắp sân cũng không thấy ngọc Hồng Anh, Bạch Cơ nói hắn làm việc không tốt lại trừ thêm mười ngày tiền công của hắn. Nguyên Diệu đau khổ trong lòng nhưng không thể phản bác, chỉ có thể xụ mặt tiếp tục tìm ngọc Hồng Anh.
Buổi tối, đà điểu tỉnh lại. Nó mở to mắt đi lại trong sân, có vẻ rất hoang mang.
Nguyên Diệu cho đà điểu ăn cỏ, nhưng nó không ăn.
Ly Nô cho đà điểu ăn cá khô nó cũng không ăn.
Bạch Cơ rót cho đà điểu một cốc rượu thì nó rất vui vẻ uống.
Ly Nô tức giận nói: “Mọt sách ngốc lại mua một con chim nghiện rượu về?!”
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Ừ, nó hình như rất thích uống rượu.”
Đà điểu uống vài cốc rượu xong thì say. Nó bắt đầu học đòi làm tiên hạc giang cánh nhảy múa dưới ánh trăng, miệng phát ra tiếng “khà...khà....” Thân hình nặng nề của nó nhảy múa rất buồn cười, tiếng kêu càng buồn cười hơn.
Ly Nô ôm bụng cười: “Con chim ngốc này chẳng lẽ nghĩ mình là tiên hạc sao? Hahaha!”
Nguyên Diệu có hơi xấu hổ, kêu đà điểu: “Đừng nghĩ mình là tiên hạc nữa, sẽ bị cười nhạo đó.”
Bạch Cơ nhìn đà điểu học tiên hạc nhảy múa lại không cười. Nàng lấy một cây sáo, đưa ngang môi thổi một khúc nhạc nhẹ nhàng mà uyển chuyển, góp vui cho đà điểu.
Đà điểu nghe thấy tiếng sáo của Bạch Cơ thì rất vui vẻ, càng say mê với điệu nhảy của mình.
Ly Nô biến thành một con mèo đen nhỏ, chạy ra bãi cỏ nhảy múa cùng đà điểu.
Nguyên Diệu cầm một chiếc đèn hoa sen, tiếp tục tìm ngọc Hồng Anh trong sân. Bạch Cơ hứa với hắn, nếu hắn tìm thấy ngọc Hồng Anh thì sẽ không trừ tiền công của hắn nữa.
Vài yêu quái đi đêm nghe thấy tiếng sáo của Bạch Cơ thì đồng loạt kéo đến hậu viện của Phiêu Miểu các, tham gia vào điệu nhảy. Không bao lâu sau, trên bãi cỏ có hàng nghìn yêu quái nhảy múa loạn xạ, trăm quỷ cất tiếng hát vui vẻ.
Một yêu quái biến thành một cái trống da rồi đưa dùi trống cho Nguyên Diệu, bảo hắn đánh mình. Nguyên Diệu không dám từ chối, đành nhận dùi trống gõ theo tiếng sáo của Bạch Cơ.
Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu gõ trống da, tiếng sáo đột nhiên biến đổi, thổi lên một khúc nhạc vui tươi sống động. Nguyên Diệu phối hợp với giai điệu của Bạch Cơ gõ trống: “Đùng...đùng đùng...đùng...đùng đùng đùng...”
Dưới ánh trăng, trong sân, hàng nghìn yêu quái và trăm quỷ cười đùa, nhảy múa càng thêm vui vẻ.
Con đà điểu rất vui, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đôi mắt tròn trịa và sáng bóng của nó phản chiếu hai vầng trăng tròn.
Bạch Cơ bảo Ly Nô lấy rượu ngon ra để chiêu đãi nghìn yêu trăm quỷ. Phiêu Miểu các tổ chức một bữa tiệc yêu quái, yêu quái chơi rất hứng khởi, mãi đến khi trăng tròn lặn mới giải tán.
Đêm khuya, Bạch Cơ và Ly Nô đều đi ngủ, Nguyên Diệu vẫn muốn tiếp tục tìm ngọc Hồng Anh. Nhưng do đã gõ trống da lâu quá nên cánh tay hắn rất mỏi, không tiện cầm đèn lồng, đành đợi đến ngày mai rồi tìm tiếp, sau cũng đi ngủ.
Đà điểu ngủ trên chăn của Nguyên Diệu, đầu nó dựa vào cổ Nguyên Diệu, khẽ ngáy.
Nguyên Diệu xua đuổi đà điểu mấy lần, bảo nó ra hậu viện ngủ nhưng nó luôn lén quay lại khi tiểu thư sinh đã ngủ, rồi nằm trên chăn của hắn, tiểu thư sinh cũng mặc kệ nó.
Sáng hôm sau, Nguyên Diệu tỉnh dậy trong ánh bình minh, đà điểu vẫn còn ngủ say. Nguyên Diệu ngáp dài mặc áo ngoài ra giếng cổ ở hậu viện rửa mặt. Hắn vừa đi đến hành lang thì giật mình trợn to mắt.
Trong đêm, trên bãi cỏ mọc đầy một loại cây leo nào đó, những chiếc lá xanh mướt mềm mại, dưới lá kết thành từng chùm ngọc Hồng Anh. Ngọc đỏ và lá xanh phủ kín nửa sân, những hạt ngọc đỏ tươi sáng rực còn đọng sương sớm, trông rất đẹp và hấp dẫn.
Nguyên Diệu há hốc miệng, nghĩ thầm, lần này tìm thấy cả vườn ngọc Hồng Anh, không biết Bạch Cơ có tăng lương cho mình không?!
Ly Nô thức dậy, cũng thấy đầy sân ngọc Hồng Anh thì rất ngạc nhiên. Nó hái một chùm ngọc Hồng Anh bỏ vào miệng nếm thử, chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng: “Ăn giống như quả anh đào. Tối nay ta sẽ làm một đĩa cá anh đào.”
Nguyên Diệu mồ hôi lạnh, nói: “Đây không phải là quả anh đào... hơn nữa, chưa biết thứ này có độc không, có ăn được không…”
Ly Nô nói: “Thỏ ăn được sao lại có độc? Mọt sách ngốc cứ yên tâm ăn đi.”
Nguyên Diệu vẫn không dám ăn.
Đến khi mặt trời lên cao, Bạch Cơ thức dậy, thấy ngọc Hồng Anh đầy sân thì có hơi ngạc nhiên: “Ồ? Thật sự đã mọc rồi? Xem ra, hạt ngọc Hồng Anh hôm qua đã rơi vào đất. May quá, trận pháp chưa hoàn toàn mất hiệu lực.”
Nguyên Diệu mặt mày đau khổ nói: “Ngọc Hồng Anh này có mọc rậm rạp quá không? Sáng nay khi ta nhìn thấy, chúng mới mọc nửa sân, bây giờ đã lan ra cả sân rồi.”
Bạch Cơ hái một chùm ngọc Hồng Anh, bứt một hạt bỏ vào miệng, cười nói: “Sức sống mãnh liệt là một điều tốt. Ta không ngờ nó lại phát triển tốt đến vậy. Giờ đây, không chỉ có thể thu hút thỏ trắng, mà chúng ta còn có thể ăn thoải mái.”
Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô định hái một ít ngọc Hồng Anh làm món cá Hồng Anh.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngọc Hồng Anh có vị hơi chua chát, hái thêm một ít làm mứt đi. Dùng mật kính hoa mà Mã phu nhân tặng để ướp, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Mèo đen gãi đầu, nói: “Ly Nô không biết làm mứt.”
Bạch Cơ cười nói: “Hồ Thập Tam Lang rất giỏi làm mứt, năm ngoái hắn tặng chúng ta mứt mơ xanh và mứt mơ đều rất ngon, đi mời Thập Tam Lang đến làm đi.”
“Ly Nô ghét con hồ ly thối đó! Ly Nô đi mời nó, nó chắc chắn sẽ tỏ vẻ kiêu căng, chế giễu Ly Nô, Ly Nô sẽ rất mất mặt.” Ly Nô rất không vui, nó và Hồ Thập Tam Lang xưa nay không hòa thuận, là kẻ thù không đội trời chung. Mỗi lần gặp, chúng đều đánh nhau.
Bạch Cơ che miệng cười nói: “Ngọc Hồng Anh ướp thành mứt rồi làm cá mứt, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Ly Nô nghe vậy thì nước miếng tuôn trào, đành thỏa hiệp.
“Mứt của chủ nhân quan trọng hơn thể diện của Ly Nô. Nếu con hồ ly thối đó dám kiêu ngạo vô lễ, đợi khi làm xong mứt ta sẽ xử lý nó.”
Bạch Cơ vỗ nhẹ đầu mèo đen, cười nói: “Thập Tam Lang đến là khách, không được bắt nạt nó.”
“Chủ nhân, nó còn chưa đến mà người đã bênh nó, Ly Nô đau lòng quá đi.”
Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Ly Nô lão đệ, ngươi bá đạo quá rồi. Thập Tam Lang còn chưa đến ngươi đã nghĩ đến việc xử lý nó.”
“Câm miệng.” Mèo đen chửi.
Nguyên Diệu không dám phản bác.
Ly Nô ra ngoài đến Cửu Hoa Sơn tìm Hồ Thập Tam Lang.
Gần đây ở phường Bình Khang có ma không đầu quấy phá, Bạch Cơ mặc nam trang, giả làm "Long Công Tử", mang theo mấy lá bùa đi kiếm tiền. Tiểu thư sinh ở lại Phiêu Miểu các trông coi cửa hàng.
Việc buôn bán của Phiêu Miểu các rất ế, Nguyên Diệu ngồi trong đại sảnh vừa uống trà, vừa đọc "Luận Ngữ".
Đà điểu chơi ở hậu viện mệt rồi thì chạy đến tìm tiểu thư sinh đòi rượu uống. Tiểu thư sinh sợ nó uống say rồi làm loạn nên chỉ cho nó uống trà. Đà điểu rất không vui, dùng mỏ mổ tiểu thư sinh. Tiểu thư sinh không còn cách nào khác đành phải rót cho nó một chén La Phù Xuân, đà điểu uống rượu xong thì thỏa mãn lại chạy ra hậu viện bắt chước hạc tiên nhảy múa.
Nguyên Diệu vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện có một bóng người mặc áo vàng đi tới đi lui bên ngoài Phiêu Miểu các.
Phiêu Miểu các tuy nằm ở chợ Tây, nhưng không thực sự tồn tại trong Chợ Tây. Trên trời Lăng Hoan Địa, dưới trần Phiêu Miểu Hương*, Phiêu Miểu các không tồn tại trong thế giới thực, nhưng người có duyên có thể từ thế giới thực bước vào Phiêu Miểu các, người không có duyên sẽ không nhìn thấy Phiêu Miểu các.
* 天上琅嬛地: Lang hoàn địa "琅嬛福地" là một địa danh trong các truyền thuyết, được cho là nơi các tiên nhân cư trú và nơi thường được miêu tả trong các sách cổ. Câu này xuất phát từ tác phẩm 《琅嬛记》của tác giả Y Thế Trân vào thời Nguyên, ở đây thể hiện nó là một chốn lý tưởng, huyền bí, không thể với tới, tượng trưng cho sự hoàn mỹ và sự bình yên của thế giới thần thoại. 人间缥缈乡: Phiểu miểu hương là một cách chỉ những nơi trên thế gian có vẻ huyền bí, mơ hồ, khó nắm bắt. Đây là những nơi mang vẻ đẹp thoáng đãng, như mơ, không dễ dàng tiếp cận, thường gợi cảm giác về sự mong manh và tạm thời. Đề cập đến một vùng đất trên trời, lý tưởng và hoàn mỹ, nơi thần tiên sinh sống, biểu thị cho sự vĩnh hằng và hoàn hảo. Hai câu câu này diễn tả sự phân biệt giữa những nơi lý tưởng, thần thoại trên trời và những nơi đẹp nhưng mơ hồ, khó nắm bắt trên trần gian. Nó thể hiện một cảm giác hoài niệm và sự so sánh giữa hai thế giới khác nhau.
Từ thế giới thực mà nói, bên ngoài Phiêu Miểu các nên là một ngõ cụt hoang vắng, không phải đường lớn, sẽ không có người qua lại. Vậy bóng người áo vàng ngoài cửa là ai?
Nếu là người có duyên, sao hắn không bước vào Phiêu Miểu các?
Nếu là người không có duyên sao hắn lại đi đi lại lại ngoài ngõ cụt?
Nguyên Diệu tò mò đặt sách xuống, đi đến bên cửa lớn. Hắn nhìn ra ngoài thì thấy một thanh niên mặc áo vàng.
Thanh niên mặc áo vàng khoảng hai mươi tuổi, trông không giống người Đại Đường. Khuôn mặt hắn cương nghị tuấn tú, thân hình cường tráng, mặc một bộ y phục hẹp tay của người Hồ, tóc xoăn tít bồng bềnh như sư tử, tai trái đeo hai vòng tròn vàng, một lớn một nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thanh niên áo vàng có màu vàng nhạt giống với màu mắt của Bạch Cơ khi hóa yêu. Sắc mặt hắn rất tiều tụy, thần sắc cũng rất lo lắng, dường như có chuyện phiền muộn trong lòng.
Thanh niên áo vàng đi qua đi lại trước Phiêu Miểu các, dường như không nhìn thấy cửa lớn của Phiêu Miểu các, cũng không nhìn thấy Nguyên Diệu đang đứng bên cửa quan sát hắn.
Dựa vào trực giác, Nguyên Diệu cảm thấy thanh niên áo vàng không phải người. Hắn không cảm thấy ác ý từ người này, lại thấy hắn thần sắc lo lắng, bèn lên tiếng hỏi: “Vị huynh đài này có chuyện phiền muộn gì ư?”
Nguyên Diệu vừa mở miệng, thì bức tường vô hình ngay lập tức sụp đổ. Thanh niên áo vàng lập tức nhìn thấy Phiêu Miểu các, nhìn thấy Nguyên Diệu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Ta tìm thấy Phiêu Miểu các rồi!”
Giọng nói của thanh niên áo vàng có hơi quen thuộc, Nguyên Diệu cảm giác như đã nghe thấy trước đây. Hắn nhìn kỹ thanh niên áo vàng, thấy rất lạ lẫm, không nhận ra, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Huynh đài đang tìm Phiêu Miểu các sao?”
Thanh niên áo vàng gật đầu bước đến bên cửa, nhưng dường như có hơi e ngại, dừng lại không dám bước vào. Hắn thử hỏi: “Ta có thể vào không?”
Nguyên Diệu cười nói: “Đương nhiên là được. Phiêu Miểu các là nơi buôn bán, hoan nghênh khách từ bốn phương.”
Thanh niên áo vàng nói: “Ngươi có thể đưa tay ra không? Nếu không thì ta không vào được.”
Nguyên Diệu đưa tay ra.
Thanh niên áo vàng nắm lấy tay Nguyên Diệu bước vào Phiêu Miểu các. Bước đi này tuy bình thường nhưng dường như hắn bước từ một thế giới sang một thế giới khác.
Bước vào Phiêu Miểu các, thanh niên áo vàng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn cười với Nguyên Diệu: “Cảm ơn cô phụ. Cuối cùng ta cũng vào được rồi.”
Nghe thấy tiếng "cô phụ", Nguyên Diệu như tỉnh mộng, cũng ngay lập tức nhớ ra giọng nói của thanh niên áo vàng, hắn há hốc miệng: “Ngươi là…”
Thanh niên áo vàng bỗng nhiên biến thành một con sư tử vàng rực với bờm bay phấp phới, nó nói như sấm: “Cô phụ, ta là Sư Hỏa. Ngươi quên ta rồi sao?”
Giọng của sư tử vang như sấm sét, làm Nguyên Diệu ù cả hai tai, chân tay mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.
Nguyên Diệu xấu hổ nói: “Đừng gọi bậy! Ta không phải là cô phụ của ngươi!”
Sư tử là một trong chín đứa cháu của Bạch Cơ, nó là linh thú của Quang Tạng, luôn ở bên cạnh Quang Tạng.
Bạch Cơ bố trí kết giới ngoài Phiêu Miểu các để ngăn cản Quang Tạng vào, sư tử cũng bị pháp thuật ngăn cản, không nhìn thấy Phiêu Miểu các, không vào được Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu trong Phiêu Miểu các lên tiếng mới phá vỡ kết giới, Nguyên Diệu đưa tay ra sư tử mới có thể bước vào.
Sư tử không nghe lời phản bác của tiểu thư sinh, nó lo lắng nói: “Cô phụ, cô cô đâu rồi? Ta có chuyện gấp tìm cô cô.”
Nguyên Diệu nói: “Ta không phải là cô phụ của ngươi! Bạch Cơ đi phường Bình Khang bán bùa rồi.”
“Cô cô khi nào về?”
“Thường thì trước bữa tối sẽ về.”
Sư tử tự nhiên đi vào trong, ngồi bên bàn ngọc xanh.
“Ta ở đây đợi cô cô về.”
“Cũng được, ta đi pha cho ngươi một chén trà.” Nguyên Diệu nói.
Sư tử gác đầu lên bàn ngọc xanh, mắt chăm chú nhìn Nguyên Diệu, nói: “Ta không uống trà. Nếu có thể, xin cô phụ hãy đốt cho ta một lò hương.”
Sư tử thích tĩnh tọa, thích khói hương từ lò hương, chỉ cần trước mắt có một lò hương thì nó có thể tĩnh tọa cả ngày.
“Ta không phải là cô phụ của ngươi!!” Nguyên Diệu hét lên. Hắn lấy một ít hương tử đàn, đặt vào một lò hương ba chân bằng đồng, sau khi đốt, đậy nắp lò có hình núi, đặt lò hương lên bàn ngọc xanh.
Sư tử say mê nhìn những làn khói trắng bay ra từ lò hương, thần sắc an tĩnh và thỏa mãn, dường như tạm quên cả lo lắng.
Nguyên Diệu đến hậu viện, phát hiện ngọc Hồng Anh phát triển mạnh mẽ, trong thời gian ngắn ngủi một canh giờ, chúng không chỉ phủ kín cả sân, mà còn lan đến hành lang.
Đà điểu nằm trong sân, cả người chôn trong dây leo xanh biếc, chỉ chừa lại cái đầu tròn vo bên ngoài.
Nguyên Diệu lo lắng trong lòng, sợ rằng ngọc Hồng Anh tiếp tục lan rộng nữa thì sẽ mọc vào trong nhà mất.
Vừa qua giờ Thân, Bạch Cơ đã trở về.
Bạch Cơ bước vào trong, sư tử lập tức tỉnh lại từ trong làn khói, nói: “Cô cô ơi, cuối cùng cô cô cũng về rồi.”
Bạch Cơ nhìn thấy sư tử thì hơi ngạc nhiên: “Tiểu Hống, sao ngươi lại vào được đây?”
Sư tử nói: “Là thư sinh cho ta vào.”
Bạch Cơ lườm tiểu thư sinh, Nguyên Diệu vội rót cho nàng một chén trà.
Bạch Cơ ngồi xuống đối diện sư tử, nói: “Ngươi đến Phiêu Miểu các có việc gì?”
Sư tử buồn rầu nói: “Ta đến vì Quốc sư. Nửa tháng trước, vào ngày tế Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Trung Quân mời Quốc sư lên trời chơi, Quốc sư đi nửa tháng rồi mà không có tin tức gì.”
Bạch Cơ uống một ngụm trà, cười nói: “Trên trời một ngày, dưới đất một năm, dưới đất tuy đã qua nửa tháng nhưng Quốc sư trên trời có lẽ chỉ mới uống một chén trà thôi.”
Sư tử nói: “E rằng không đơn giản như vậy, Quốc sư chắc chắn đã gặp rắc rối ở Bạch Ngọc Kinh. Gần đây ta thường xuyên mơ thấy Quốc sư chịu khổ sở ở Bạch Ngọc Kinh, không thể trở về. Giấc mơ của ta có tiên tri, không sai được.”
Bạch Cơ cười nói: “Có lẽ Quốc sư sắp thành tiên rồi. Trước khi thành tiên phải chịu khổ mới có thể thoát khỏi phàm thai lên hàng tiên.”
Sư tử không tin, cúi đầu khẩn cầu Bạch Cơ: “Quốc sư chắc chắn đã gặp rắc rối. Cô cô ơi, xin cô cô hãy dẫn ta đến Bạch Ngọc Kinh tìm ngài ấy.”
Bạch Cơ nói: “Ba mươi sáu tầng trời không phải là nơi có thể tùy tiện đến.”
Sư tử cúi đầu thấp hơn nữa, khẩn cầu: “Cô cô chắc chắn có cách đi.”
Bạch Cơ nói: “Đường lên trời xa xôi, không biết họa phúc, chuyến đi này rất nguy hiểm, ta và Quang Tạng không duyên không nợ, mắc gì phải mạo hiểm vì hắn.”
Sư tử cúi đầu thấp hơn nữa, khẩn cầu: “Xin cô cô dẫn ta đến Bạch Ngọc Kinh.”
Nhớ đến cảnh tượng Quang Tạng hôm qua nhập vào Bạch Cơ cầu cứu, Nguyên Diệu không khỏi cảm thấy thương xót, hắn nói với Bạch Cơ: “Hôm qua Quốc sư Quang Tạng cũng đã đến Phiêu Miểu các. Hôm nay Sư Hỏa cũng bước vào Phiêu Miểu các, họ đều là khách của Phiêu Miểu các, ngươi đã có cách thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Cái gì?! Quốc sư hôm qua đã đến Phiêu Miểu các ư?!” Sư tử kinh ngạc.
Nguyên Diệu nói: “Đúng vậy. Quốc sư đến cầu cứu. Đúng như giấc mơ của ngươi, ông ấy bị kẹt ở Bạch Ngọc Kinh.”
Sư tử rên rỉ: “Tội nghiệp Quốc sư! Quốc sư số khổ! Ta đã khuyên ngài đừng lên trời rồi nhưng ngài không nghe lời ta.”
Sư tử khóc rên không ngừng, Nguyên Diệu nói với Bạch Cơ: “Ngươi hãy giúp Sư Hỏa đi, nó là cháu của ngươi mà.”
Bạch Cơ xoa trán, nói: “Được rồi. Ta sẽ đi Bạch Ngọc Kinh.”
Bạch Cơ đồng ý dứt khoát như thế khiến Nguyên Diệu có hơi bất ngờ, Bạch Cơ nghe lời hắn như vậy từ khi nào thế?
Bạch Cơ thở dài, giải thích sự nghi ngờ của tiểu thư sinh.
“Nếu ta khoanh tay đứng nhìn, Hiên Chi chắc chắn sẽ suốt ngày xụ mặt nhăn nhó lải nhải chuyện này. Thà đi Bạch Ngọc Kinh còn hơn, dù ta cũng không thể về được như Quốc sư Quang Tạng cũng còn hơn là nghe Hiên Chi lải nhải phàn nàn bên tai.”
“Ngươi nói gì vậy!” Nguyên Diệu tức giận nói.
Bạch Cơ nói với sư tử: “Ta có thể đến Bạch Ngọc Kinh tìm Quang Tạng, nhưng ‘một vật đổi một vật’ là quy tắc của Phiêu Miểu các, ngươi lấy gì đổi với ta?”
Sư tử nghĩ một lúc, nói: “Ta có vài gói hương khói rất đậm, luôn tiếc không dùng, có thể tặng cho cô cô.”
“Ta không thích hương khói quá đậm.” Bạch Cơ nói.
Sư tử nghĩ một lúc, rồi nói: “Quốc sư lén chôn bảo vật quý nhất của ngài dưới lầu Bát Quái của Đại Giác Quan, ngài tưởng không ai biết nhưng thực ra mọi người đều biết. Cô cô cứu Quốc sư trở về rồi ta sẽ lén đào bảo vật quý nhất của ngài lên tặng cho cô cô.”
Con rồng trắng tham lam sáng mắt lên, nói: “Hứa rồi nhé?”
“Hứa.” Sư tử nói. Nó nghĩ, đào bảo vật của Quốc sư là để cứu Quốc sư, Quốc sư cũng sẽ không có oán trách gì.
Bạch Cơ nói với sư tử: “Ngươi trở về Đại Giác Quan đợi tin tức của ta.”
“Được. Tất cả nhờ cậy vào cô cô.” Sư tử cúi chào, chân thành nói.