Khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Phong Bát Lang trở lại Phiêu Miểu các thì đã là buổi trưa. Trong đại sảnh của Phiêu Miểu các, Ly Nô đang ngồi trên quầy say sưa ăn cá khô. Thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Phong Bát Lang bước vào, mắt Ly Nô nhíu lại, nói: "Chủ nhân lại mang Thái Tuế về à? Lần này hắn ấy nhỏ quá, vẫn còn là một đứa trẻ sống?!"
Bạch Cơ cười nói: "Sống thì tươi ngon hơn, nhỏ thì mềm mại hơn, ăn sẽ ngon miệng hơn."
Phong Bát Lang sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập, lao vào lòng Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu lớn tiếng nói: "Bạch Cơ, đừng dọa Bát Lang!"
Bạch Cơ ngáp một cái, nói: "Mệt chết mất. Ta lên ngủ đây. Ly Nô, canh chừng Thái Tuế này, đừng để nó chạy trốn."
"Dạ, chủ nhân." Ly Nô đáp.
Nguyên Diệu cũng có hơi mệt mỏi, định vào trong ngủ một lát.
Phong Bát Lang luôn bám chặt lấy Nguyên Diệu không rời nửa bước. Ly Nô theo lệnh của Bạch Cơ cũng canh chừng Phong Bát Lang không rời nửa bước. Bị một đứa trẻ và một con mèo canh chừng, Nguyên Diệu không thể ngủ được, đành dỗ dành Phong Bát Lang: "Tiểu sinh đêm qua không ngủ, bây giờ cần nghỉ ngơi một lát. Bát Lang ra vườn sau chơi, trong vườn có hoa, có cỏ, trong bụi cỏ có dế mèn, rất vui."
Phong Bát Lang gật đầu ra vườn sau chơi. Ly Nô cũng lẻn theo.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Nguyên Diệu ngã xuống ngủ.
Nguyên Diệu đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng khóc lóc ở vườn sau. Hắn mơ màng đi ra vườn sau, muốn biết chuyện gì xảy ra.
Nguyên Diệu đi đến vườn sau, thấy Ly Nô đang đè lên một khối thịt lớn, một mèo một thịt đang vật lộn trong bụi cỏ rất náo loạn.
Gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh rạp xuống, khối thịt trắng như mỡ, đầu đuôi đều đủ, khi vật lộn với mèo đen còn có thể phát ra tiếng người.
Mèo đen nói: "Cho ông một miếng thịt, ông muốn làm cá Thái Tuế!"
Khối thịt khóc: "Ngươi mơ à!"
Mèo đen nói: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Vậy ông đành phải dùng vũ lực rồi!"
Khối thịt thấy Nguyên Diệu thì khóc: "Nguyên công tử, cứu mạng!"
Nguyên Diệu lao tới ngăn mèo đen, nói: "Ly Nô, vì sao ngươi lại làm khó một khối thịt thế?"
Mèo đen nói: "Mọt sách không muốn ăn cá Thái Tuế sao? Ăn rồi sẽ trường sinh. Ông vì ngươi mới muốn làm cá Thái Tuế, dù sao thiếu một miếng thịt nó cũng không chết."
Nguyên Diệu đau lòng nhìn khối thịt lớn, nói: "Ngươi nhìn xem, nó đủ đầu đủ đuôi, còn có thể phát ra tiếng người. Ngươi cắt thịt nó nó sẽ đau. Chuyện khiến người khác đau đớn, tiểu sinh không làm."
"Mọt sách là một tên ngốc!" Mèo đen lẻn chạy mất.
Khi Nguyên Diệu tỉnh dậy, trời đã về chiều, hắn ngồi dậy, vươn vai.
Phong Bát Lang ngồi bên cạnh Nguyên Diệu, hai tay chống cằm, cười nói: "Nguyên công tử tỉnh rồi."
"Ừ, ngủ thật thoải mái." Nguyên Diệu vươn vai, hắn thấy trên mặt trắng trẻo của Phong Bát Lang có vài vết cào, hỏi: "Mặt Bát Lang sao vậy?"
Phong Bát Lang bĩu môi nói: "Mèo hoang cào."
Nguyên Diệu quay đầu, thấy Ly Nô cũng ở bên cạnh, nó không rời mắt khỏi Phong Bát Lang, còn đang theo lệnh của Bạch Cơ "canh chừng" Thái Tuế.
Nguyên Diệu không kìm được nói: "Ly Nô không đi nấu cơm sao? Lát nữa Bạch Cơ tỉnh dậy, đói bụng không có cơm tối lại trừ tiền công của ngươi đấy."
Mèo đen gãi đầu, nói: "Không có tiền công thì không mua được cá khô. Mọt sách dù sao cũng tỉnh rồi, ngươi canh chừng Thái Tuế, ta đi nấu cơm."
"Được rồi. Ngươi đi đi." Nguyên Diệu nói.
Mèo đen vội chạy vào bếp nấu cơm.
Nguyên Diệu đứng dậy đi đến kệ hàng trong đại sảnh lấy bồ đề lộ, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho Phong Bát Lang, rồi lấy bánh ngọt cho nó ăn.
"Ly Nô tuy có lúc hung dữ nhưng thực ra cũng là người tốt, Bát Lang đừng trách hắn." Nguyên Diệu thay Ly Nô xin lỗi.
Phong Bát Lang lo lắng nói: "Ta không cầu gì khác, chỉ mong khi sao Thái Tuế quay trở lại, ta có thể sống mà trở về."
"Có ý gì?" Nguyên Diệu không hiểu hỏi.
Phong Bát Lang buồn bã nói: "Thái Tuế chúng ta ở nhân giới và phi nhân giới đều bị đồn thổi rất thần kỳ. Một khi xuất hiện thì nhiều người tài giỏi sẽ thông qua bói toán thiên quẻ mà biết được hành tung của chúng ta rồi đến bắt chúng ta. Họ đều rất ghê gớm nên chúng ta không thoát nổi, chỉ đành chấp nhận số phận. Nhiều Thái Tuế đến nhân giới rồi thì không bao giờ quay về tộc Thái Tuế nữa. Ta nghe cha ta nói, họ bị con người và phi nhân giết chết. Cũng có nhiều Thái Tuế máu chảy đầm đìa, thiếu tay thiếu chân quay về tộc, tuy chúng ta có khả năng tái sinh nhưng cũng rất đau. Trong tộc ai cũng nói, nhân giới là nơi rất đáng sợ. Lần này ta được sao Thái Tuế chọn đến nhân gian rèn luyện. Ta rất sợ nhưng không thể không đến. Cha ta bảo, nếu có người tranh giành ta thì ta nên chọn người lương thiện mà theo, như vậy mới giữ được mạng sống. Người lương thiện dù muốn ăn thịt Thái Tuế cũng sẽ không giết Thái Tuế. Cha ta nói giữ mạng sống là quan trọng nhất, mất vài miếng thịt cũng không sao. Ta khá may mắn, hạ xuống núi Lam Điền, có bà Hoa Tư che chở. Ta hạ thế mới ba ngày, người và phi nhân đến núi Lam Điền tìm ta đã nhiều lần. Trước khi các ngươi xuất hiện, bà Hoa Tư đã giúp ta ngăn chặn nhiều kẻ xấu. Những người đó rất ghê gớm, rất đáng sợ. Đêm đó bà định ngăn các người lại, nhưng ta không muốn liên lụy bà nữa. Bà đã hao tổn nhiều pháp lực để bảo vệ ta rất mệt rồi. Ta chọn ngươi, xuất hiện trước mặt các người, theo các người đến Phiêu Miểu các, hy vọng có thể sống mà chờ sao Thái Tuế quay trở lại, trở về tộc Thái Tuế."
"Ôi, Thái Tuế thật đáng thương!" Nguyên Diệu không kìm được nước mắt.
"Nguyên công tử sẽ bảo vệ ta chứ?" Phong Bát Lang sợ hãi hỏi.
"Tiểu sinh chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi!" Nguyên Diệu hứa. Thái Tuế thực sự quá đáng thương, hắn không muốn Phong Bát Lang bị thương tổn vì lòng tham của người đời nữa.
Không biết từ lúc nào, Bạch Cơ cũng đã tỉnh dậy và đi xuống lầu. Nàng mặc một bộ y phục trắng như tuyết, mái tóc dài vì vừa mới tỉnh dậy chưa chải kỹ, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích buộc tạm, những sợi tóc rủ xuống che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Bạch Cơ xuống lầu vừa vặn nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đen long lanh của nàng lạnh lùng như nước, khóe môi nở một nụ cười.
Bạch Cơ cười nói: "Tiểu Thái Tuế, Hiên Chi không có khả năng bảo vệ ngươi. Nhưng ta có."
"Ta không phải tiểu Thái Tuế, ta là Phong Bát Lang." Phong Bát Lang sửa lại lời Bạch Cơ.
Bạch Cơ cười nói: "Bát Lang, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, từ lúc ngươi bước chân vào thành Trường An thì thiên yêu bách quỷ đã để mắt đến ngươi. Họ sẽ ăn ngươi không còn một mẩu xương, chỉ có ta mới bảo vệ được ngươi."
Phong Bát Lang quay đầu nói: "Không cần ngươi, có Nguyên công tử bảo vệ ta rồi."
Nguyên Diệu gãi đầu, lúng túng nói: "Bát Lang, thực ra tiểu sinh cũng cần Bạch Cơ bảo vệ. Bạch Cơ đừng dọa Bát Lang, nó đã đến Phiêu Miểu các, ngươi bảo vệ nó đi."
Bạch Cơ cười nói: "Ta là người làm ăn, không làm không công. Không giấu Hiên Chi, ta cần một miếng thịt Thái Tuế. Nếu Bát Lang đồng ý cho ta thì ta sẽ giữ nó lại. Nếu không, nó phải rời khỏi Phiêu Miểu các. Nếu Hiên Chi không yên tâm, có thể đi cùng nó, dù sao nó cũng cần ngươi bảo vệ."
Lúc này, nếu Nguyên Diệu và Phong Bát Lang rời đi, e rằng vừa bước ra khỏi Phiêu Miểu các sẽ bị người và phi nhân thèm thịt Thái Tuế ăn thịt không còn một mẩu xương.
Nguyên Diệu không dám đi, cầu xin Bạch Cơ thu nhận Phong Bát Lang. Bạch Cơ kiên quyết đòi một miếng thịt Thái Tuế để đổi lại.
Nguyên Diệu không có cách nào đành hỏi ý kiến Phong Bát Lang. Phong Bát Lang thấy Nguyên Diệu khó xử, cũng hiểu nếu rời khỏi Phiêu Miểu các sẽ nguy hiểm, đành nước mắt ngắn dài đồng ý.
"Không, ta đột nhiên đổi ý rồi. Ta muốn một trăm miếng thịt Thái Tuế." Bạch Cơ cười gian, nàng thè lưỡi liếm môi đỏ như lửa, nói: "Đang đói bụng. Tối nay ăn thịt Thái Tuế nướng, thịt trắng mịn của Thái Tuế, quét lên gia vị đặc chế của Tây Vực, nướng trên than trái cây, bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mịn, vừa vào miệng đã tan chảy."
"Hu hu hu!" Phong Bát Lang sợ hãi khóc chạy đi.
"Bạch Cơ đừng dọa Bát Lang! Ngươi sống lâu như vậy, ăn hay không ăn thịt Thái Tuế cũng có khác gì đâu!" Nguyên Diệu hét lên.
"Ta chỉ đùa thôi, Hiên Chi đừng giận." Bạch Cơ bịt tai, nghiêng đầu nói.
Hoàng hôn buông xuống, mây nhạt gió nhẹ.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Phong Bát Lang ngồi dưới hành lang ăn tối. Ly Nô làm cá vược hấp, tôm pha lê phú quý, canh rau chân vịt và cơm điêu hồ. Phong Bát Lang chưa từng ăn đồ ăn của nhân loại, ban đầu không dám ăn nhưng sau khi dũng cảm nếm thử một miếng thì không thể dừng đũa.
Mèo đen không vui nói: "Thái Tuế cũng ăn cá à! Này, con cá vược này nhỏ, ngươi ăn ít một chút!"
Bạch Cơ cười nói: "Ly Nô, khách từ xa tới, để nó ăn đi. Chúng ta làm chủ nhà, không thể tiếp đãi không chu đáo được."
Nguyên Diệu cười nói: "Bát Lang, Thái Tuế bình thường hay ăn gì?"
Phong Bát Lang đáp: "Ăn đất."
Nguyên Diệu toát mồ hôi.
Phong Bát Lang ăn rất ngon miệng, một mình ăn hết nửa bàn đồ ăn.
Trăng lưỡi liềm mọc ở phía đông, đêm hè gió mát.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Phong Bát Lang ngồi ở sân sau hóng mát ngắm trăng. Mèo đen và Phong Bát Lang chơi đùa trong bụi cỏ. Nguyên Diệu kéo thùng gỗ ngâm dưa hấu từ giếng nước lên, lấy dưa hấu ra, dùng dao Hồ cắt thành từng miếng, bày lên đĩa hổ phách mang cho mọi người.
Phong Bát Lang rất thích ăn dưa hấu, một mình ăn hết nửa quả.
Ly Nô không vui nói: "Chủ nhân, chúng ta hình như nuôi một Thái Tuế ăn nhiều như thùng cơm rồi."
Bạch Cơ cười nói: "Để nó ăn. Ăn được là phúc."
Nguyên Diệu toát mồ hôi nói: "Bạch Cơ muốn vỗ béo Bát Lang để cắt thịt của nó phải không?"