Nguyên Diệu cưỡi trên lưng hạc, chỉ cảm thấy gió thổi bên tai, không dám nhìn xuống dưới chỉ đành quay đầu nhìn Bạch Cơ.
Bạch Cơ mặc một bộ áo trắng rộng tay, ánh trăng tràn ngập trong tay áo, tà áo bay bay. Nàng búi tóc thành kiểu vòng tròn, một lọn tóc mai bay trong gió, vương qua gương mặt xinh đẹp của cô.
Bạch Cơ nghiêng đầu thấy Nguyên Diệu đang nhìn mình không chớp mắt, cười nói: “Hiên Chi đang nhìn gì vậy?”
Nguyên Diệu đỏ mặt, nói: “Trông ngươi thật giống như thần tiên trên trời.”
Bạch Cơ nhíu mày, nói: “Ta không muốn làm thần tiên đâu. Quy tắc trên tiên giới quá nhiều, không thoải mái.”
Nguyên Diệu tò mò, hỏi: “Người đời vẫn nói ‘tự do như thần tiên’, sao tiên giới lại có nhiều quy tắc? Làm thần tiên sao lại không thoải mái được?”
Bạch Cơ đáp: “Không có quy tắc thì không thành khuôn phép, tiên giới có chữ ‘giới’, tự nhiên cần quy tắc để xác định cái ‘giới’ đó. Nơi thần tiên cư ngụ cũng giống như thế gian.”
Hạc tiên đồng ý nói: “Quy tắc tiên giới thật sự quá nhiều, nghĩ đến đã đau đầu, chỉ cần không chú ý là phạm quy.”
Trên suốt chuyến đi, ngày càng nhiều hạc tiên nghe lệnh gọi của hạc tiên, từ bốn phương tám hướng bay đến, hòa vào đám hạc.
Nguyên Diệu lo lắng rằng tất cả các hạc trên thế gian sẽ theo hạc tiên lên trời, không bao giờ trở lại nữa.
Đột nhiên, từ hướng đông bắc truyền đến một tiếng gầm rống mạnh mẽ: “Gàooo...”
Một con sư tử vàng khổng lồ bước trên mây, chặn trước mặt Bạch Cơ và đoàn người, gầm lên: “Cô cô, xin hãy dẫn cháu cùng đi đến Bạch Ngọc Kinh! Cháu rất lo lắng cho quốc sư, đứng ngồi không yên, không thể đợi ở thế gian được nữa.”
Bạch Cơ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được. Nếu không về được, nhiều người chơi bài lá* cũng vui.”
* là một loại trò chơi bài cổ đại, gồm bốn mươi lá bài, được chia thành bốn loại: (Thập vạn quán), (Vạn quán), (Sách tử), và (Văn tiền). Về sau, trò chơi này phát triển thành mạt chược. Theo truyền thuyết, người phát minh ra trò chơi là nhà thiên văn học nổi tiếng của triều đại nhà Đường, Tăng Nhất Hành.
Nguyên Diệu tức giận nhìn Bạch Cơ, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh vẫn muốn trở lại thế gian!!” Con sư tử khổng lồ không thể cưỡi hạc, đành phải biến thành hình người. Vì vậy, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, và Sư Hỏa cùng cưỡi hạc bay lên bầu trời sao.
Thành Trường An dần thu nhỏ như ánh sao lấp lánh.
Tiên hạc mỗi khi bay qua một tầng mây, Nguyên Diệu lại cảm thấy như bước vào một thế giới khác.
Ánh trăng sáng hơn, dải ngân hà cũng rực rỡ hơn. Mây tiên bao la như biển, trong biển mây là những hòn đảo tiên trôi nổi di động. Mỗi hòn đảo tiên lại có cảnh sắc khác nhau, có nơi là cung điện tiên khuyết tráng lệ, có nơi là phúc địa huyền bí yên tĩnh, có nơi là bảo tháp hùng vĩ, có nơi có cây phù tang khổng lồ nuôi dưỡng nhật nguyệt, có nơi phượng hoàng tắm lửa bay lượn, có nơi có linh thú không biết tên quanh quẩn, lại có nơi có lửa cháy trong nước.
Tiên hạc bay càng lúc càng cao, khi bay qua thác ngược ở cuối biển mây, họ tiến vào tầng trời thứ năm của Ngọc Thanh Thiên.
Trong Ngọc Thanh Thiên, nhật nguyệt cùng treo trên trời, các ngôi sao đều dưới chân, thác mây treo ngược, biển mây chảy ngược lên trời.
Nguyên Diệu kinh ngạc há hốc miệng, nói với Ly Nô: “Ly Nô lão đệ, ngươi từng nói nhật nguyệt tinh tú đều dưới chân, thác nước chảy ngược, lửa cháy trong nước, ngươi sẽ hòa thuận với Thập Tam Lang. Bây giờ những kỳ tích này đều hiện ra trước mắt, ngươi nên giữ lời hòa thuận với Thập Tam Lang rồi chứ?”
Ly Nô cũng ngạc nhiên, nói: “Không ngờ Ngọc Thanh Thiên lại có cảnh tượng kỳ diệu như vậy...”
“Ly Nô nên hòa thuận với Thập Tam Lang rồi chứ?” Bạch Cơ cũng cười nói.
Ly Nô gãi đầu, nhìn sang chỗ khác, nói: “Đợi về đã rồi nói sau.”
Bạch Cơ cùng mọi người cưỡi hạc bay lên, xung quanh mây khói mờ ảo.
Bạch Cơ nhìn xuống biển sao dưới chân, cười nói: “Cảnh đẹp như thế này, Hiên Chi hãy làm một bài thơ đi.”
Nguyên Diệu run rẩy ôm chặt cổ tiên hạc, không dám nhìn xuống dưới, nói: “Tiểu sinh... không có tâm trạng làm thơ...”
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, lớn tiếng ngâm:
“Ba tháng đêm yên dài,
Cưỡi hạc dạo trời cao.
Non tiên quanh đảo ngọc,
Bồng Lai giữa biển sâu.
Đường trời mười hai phố,
Đèn sao sáng muôn dặm.
Điện ngọc đầy mây khói,
Thoi vàng dẫn phượng hoàng....”
Nguyên Diệu nghe xong, không nhịn được ngắt lời Bạch Cơ: “Bạch Cơ, bài thơ này không đúng điệu.”
“Im đi.” Bạch Cơ nói.
Nguyên Diệu ngập ngừng nói: “Nội dung bài thơ cũng rất giả, trên trời làm gì có phố? Rõ ràng là một khoảng không. Đảo ngọc, Bồng Lai cũng không thấy, chỉ thấy những hòn đảo nổi kỳ lạ.”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, làm người phải có trí tưởng tượng, không thì sẽ trở nên lạc hậu.”
Ly Nô cười nói: “Mọt sách xưa nay vẫn rất lạc hậu.”
“Tiểu sinh lạc hậu chỗ nào?!” Nguyên Diệu không vui phản bác.
“Từ đầu đến chân đều lạc hậu.” Ly Nô liếc mắt nói.
“Hehe.” Bạch Cơ cười quái dị.
Nguyên Diệu còn định phản bác thì sư tử ngắt lời mọi người, chỉ về phía trước nói: “Cô cô ơi, đó có phải là Bạch Ngọc Kinh không?”
Trong biển sao bao la, có một hòn đảo nổi trắng như ngọc điêu khắc, xung quanh có cầu vồng bao quanh. Nhìn từ xa hòn đảo nổi như một viên ngọc sáng chói, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
“Đúng, đó là Bạch Ngọc Kinh.” Bạch Cơ cười nói.
Tiên hạc kêu vang, dẫn đầu đàn hạc bay về phía Bạch Ngọc Kinh.
“Ai dám xông vào Bạch Ngọc Kinh?!” Bỗng nhiên, một con thú Kỳ Lân bay qua mây lao tới, đón đàn tiên hạc.
Dưới sườn Kỳ Lân có đôi cánh, dưới bốn móng có hoa ảo nở rộ.
Kỳ Lân đi qua, đàn hạc bèn tản ra.
Kỳ Lân dừng trước mặt Bạch Cơ và mọi người rồi cúi nhìn họ. Nó nhìn thấy tiên hạc, kinh ngạc nói: “Tiên hạc, ngươi đã trở về trời sao? Những người này là ai?”
Tiên hạc nói: “Tối nay mới trở về. Đây là vài người bạn. Họ đến Bạch Ngọc Kinh tìm người.”
Kỳ Lân nói: “Tìm người? Bạch Ngọc Kinh không phải là nơi có thể tùy tiện vào tìm người. Ồ, chẳng lẽ các ngươi đến tìm người ăn trộm Thiên Hư Đan bị Đông Hoàng Thái Nhất trừng phạt ư?”
Nghe vậy, sư tử rất lo lắng, nói: “Quốc sư làm sao rồi? Ngài có sao không?”
Kỳ Lân nói: “Ông ta bị Đông Hoàng Thái Nhất phạt trồng thuốc, hàng ngày luân phiên trồng quả trí trong vực lửa, trồng mầm băng ngọc trong hang băng ngàn năm, trồng cỏ ký sinh trong đất sâu... Chịu đủ khổ sở, với thân phàm nhân thì e rằng ông ta không chịu nổi lâu.”
Nghe vậy, sư tử rất lo lắng, kêu: “Hú hú, Quốc sư khổ mệnh!”
Bạch Cơ nói: “Tiểu Hống bình tĩnh lại đi.”
Bạch Cơ cười nói với Kỳ Lân: “Tiên quân có thể thông cảm cho chúng ta vào Bạch Ngọc Kinh gặp Quốc sư Quang Tạng không? Chúng ta từ nhân gian đến đây quả thật không dễ dàng.”
Kỳ Lân nhìn họ bằng đôi mắt hổ phách, lạnh lùng nói: “Không được. Bạch Ngọc Kinh là thần phủ của Đông Hoàng Thái Nhất. Ngoài khách được Đông Hoàng Thái Nhất mời thì không ai được vào.” Kỳ Lân liếc nhìn Nguyên Diệu, càng tỏ ra ngạo mạn, nói: “Sao lại có một phàm nhân hèn mọn lọt vào...”
Nguyên Diệu sợ Kỳ Lân nên không dám cãi lại.
Ly Nô không vui nhảy lên lưng Kỳ Lân, nhổ một nắm lông của nó ra nhét vào miệng nó, nói: “Phàm nhân thì sao? Đừng tưởng ngươi là thần tiên mà có thể coi thường mọt sách!” Kỳ Lân đau đến chảy nước mắt, rất chật vật.
“Haha.” Tiên hạc cười lớn.
“Hehe.” Bạch Cơ che miệng cười quái dị.
Nguyên Diệu dở khóc dở cười. Tuy nhiên, hắn rất cảm kích Ly Nô vì đã bênh vực hắn.
Một nam tử thanh nhã mặc áo bào rộng từ Bạch Ngọc Kinh ra, cưỡi mây tới, quát: “Ai dám làm loạn trước Bạch Ngọc Kinh?”
Nhìn thấy vị thần tiên này, Nguyên Diệu không khỏi sáng mắt, chỉ thấy hắn tóc xanh mặt tuyết, khí độ bất phàm, tà áo tung bay trong gió như mây.
Kỳ Lân nhìn thấy thần tiên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nói: “Vân Trung Quân! Những người này quá vô lễ...”
Hóa ra, là Vân Trung Quân.
Nguyên Diệu nhìn Vân Trung Quân thì vô cùng ngưỡng mộ phong thái của hắn.
Vân Trung Quân hờ hững liếc nhìn đám khách không mời, ánh mắt dừng trên người Bạch Cơ.
“Bạch Ngọc Kinh từ trước đến nay không tiếp khách không mời, hôm nay thật bất ngờ, ngay cả Thiên Long vương cũng đến.”
Thiên Long vương ư? Bạch Cơ là Vua của tộc Thiên Long ư? Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ cười nói: “Đã không còn là vương từ lâu rồi. Bây giờ, chỉ là một thương nhân góp nhặt nhân quả ở nhân gian.”
Trước đây Bạch Cơ thật sự từng là Thiên Long Vương sao? Sao nàng chưa từng đề cập đến? Con rồng yêu gian xảo, tham lam, keo kiệt, có thú vui ác độc này sao lại có thể là vua của một tộc?! Nguyên Diệu kinh ngạc mở to miệng, không thể tin nổi.
Vân Trung Quân cũng cười nói: “Long Vương thu thập nhân quả mấy ngàn năm, vẫn chưa thành Phật sao?”
Bạch Cơ cười khổ lắc đầu, nói: “Con đường phía trước còn rất dài, ánh sáng Phật pháp vẫn chưa thấy đâu.”
Vân Trung Quân cười nhạt, nói: “Chi bằng, từ bỏ thành Phật quay lại làm Long Vương đi?”
“Không thể quay lại được nữa.” Bạch Cơ cười nói, nụ cười của nàng vô cùng trống rỗng.
Vân Trung Quân đổi lời, nói: “Long Vương hôm nay sao lại có thời gian đến Bạch Ngọc Kinh thế?”
Bạch Cơ cười nói: “Không giấu gì Vân Trung Quân, ta đến vì Quốc sư Quang Tạng. Không biết hắn phạm lỗi gì mà Đông Hoàng Thái Nhất lại giam giữ hắn ở Bạch Ngọc Kinh vậy?”
Vân Trung Quân nhìn Bạch Cơ, khóe miệng nở một nụ cười, dường như đang tính toán điều gì đó.
Một lúc sau, Vân Trung Quân mới mở miệng nhưng không trả lời câu hỏi của Bạch Cơ: “Hôm nay ta ngoại lệ để các người vào Bạch Ngọc Kinh một lần.” Vân Trung Quân phẩy tay về phía bầu trời đầy sao, tường vân ngũ sắc từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tạo thành một cây cầu mây hình cung. Cầu mây kéo dài ra từ dưới chân Bạch Cơ và những người khác thẳng đến Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Cơ xuống khỏi lưng tiên hạc, bước lên cầu mây. Ly Nô, Toan Nghê cũng lần lượt bước lên cầu mây. Nguyên Diệu thấy vậy cũng bước khỏi lưng tiên hạc xuống, bước lên cầu mây. Ai ngờ chân của Nguyên Diệu vừa chạm đất thì đã xuyên qua cầu mây, cả người rơi xuống. Bạch Cơ mắt nhanh tay lẹ mắt kéo lấy tay của Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu treo lơ lửng giữa không trung, mồ hôi lạnh chảy như mưa, răng va vào nhau lập cập. Tiên hạc lao xuống cõng tiểu thư sinh trên lưng rồi đến trước mặt Vân Trung Quân.
“Thì ra, còn một người phàm.” Vân Trung Quân cười, đưa tay vuốt đầu Nguyên Diệu. Một luồng tường vân ngũ sắc từ đỉnh đầu Nguyên Diệu nhập vào cơ thể hắn, hắn lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân nhẹ như yến.
“Bây giờ ngươi có thể cưỡi mây rồi.” Vân Trung Quân nói với Nguyên Diệu. Nguyên Diệu cẩn thận bước từ trên lưng tiên hạc xuống, đi lên cầu mây. Lần này, tiểu thư sinh đi trên cầu mây như đi trên đất bằng. Nguyên Diệu rất vui, nói với Vân Trung Quân: “Cảm ơn Vân Trung Quân.”
Bạch Cơ không vui nói: “Hiên Chi chỉ cảm ơn hắn, không cảm ơn ta sao? Vừa nãy, nếu không phải ta kéo Hiên Chi thì Hiên Chi đã rơi xuống rồi.”
Nguyên Diệu lại nói với Bạch Cơ: “Cũng cảm ơn Bạch Cơ.”
Bạch Cơ cười tủm tỉm nói: “Hiên Chi không cần khách sáo. Công cứu mạng ta sẽ trừ vào tiền công của ngươi.” Khóe miệng Nguyên Diệu giật giật.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Toan Nghê theo Vân Trung Quân vào Bạch Ngọc Kinh, tiên hạc và bầy tiên hạc bay lượn trong biển mây. Bạch Ngọc Kinh có năm thành mười hai lầu, cung điện lầu các khí thế hùng vĩ, nguy nga lộng lẫy, nhìn không thấy điểm cuối. Suối nước trên núi tiên hội tụ thành một hồ nước, lấp lánh ánh sáng phản chiếu một trăm lẻ tám mặt trăng sáng rực. Một trăm lẻ tám mặt trăng này không nằm trên trời mà nằm dưới nước. Ánh sáng xanh nhạt từ nước chiếu lên, hoa nguyệt hiện ra, đẹp như mộng ảo.
Nguyên Diệu đi qua cầu nổi, trầm trồ kinh ngạc. Ly Nô nhân lúc Vân Trung Quân không chú ý, vội vớt một mặt trăng từ dưới nước lên, hít sâu một cái rồi nuốt vào bụng. Nguyên Diệu mở to miệng, mặt trăng dưới nước có thể vớt lên? Còn có thể ăn?!
Ly Nô còn muốn vớt mặt trăng thứ hai để ăn thì Bạch Cơ nhẹ nhàng gõ đầu nó, dùng ánh mắt ra hiệu đừng tham ăn, nếu ăn trộm thêm một mặt trăng nữa có lẽ sẽ bị Vân Trung Quân phát hiện. Vân Trung Quân quay lại nói với Bạch Cơ: “Long Vương lần trước đến Bạch Ngọc Kinh làm khách là sáu ngàn năm trước đúng không?”
Bạch Cơ cười nói: “Hình như thế... Sáu ngàn năm đủ để bể dâu biến đổi, nhưng Bạch Ngọc Kinh dường như không có gì thay đổi, vẫn có dáng vẻ như trước đây.”
Vân Trung Quân cười nói: “Đối với thần linh thì thời gian là đứng yên, không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai đây.”
Nguyên Diệu cảm thấy cuộc đối thoại của Bạch Cơ và Vân Trung Quân rất sâu sắc, cũng rất đáng ngẫm nghĩ.
Bạch Cơ hỏi Vân Trung Quân: “Ngài đưa chúng ta đi bái kiến Đông Hoàng Thái Nhất sao?”
Vân Trung Quân nói: “Đông Hoàng Thái Nhất tâm trạng không tốt, đang tĩnh tọa thiền định, không gặp người ngoài. Các ngươi đến vì Quang Tạng, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp Quang Tạng trước.”
“Cũng được.” Bạch Cơ nói.
Bạch Cơ hỏi Vân Trung Quân: “Tại sao Đông Hoàng Thái Nhất lại có tâm trạng không tốt? Quốc sư Quang Tạng lại tại sao bị giữ lại ở Bạch Ngọc Kinh?”
Vân Trung Quân thở dài, kể lại sự việc. Vào ngày sinh nhật của Đông Hoàng Thái Nhất, hắn và Vân Trung Quân cùng đi thị sát nhân gian, thấy Quang Tạng đang thành tâm lễ bái thì chợt nổi hứng, phái Vân Trung Quân mời Quang Tạng đến Bạch Ngọc Kinh chơi. Quang Tạng vừa mừng vừa lo theo tiên nhân đến Bạch Ngọc Kinh.
Quang Tạng không phải người tầm thường, chỉ là quá mê chuyện trường sinh, hắn yêu cầu Đông Hoàng Thái Nhất truyền dạy thuật trường sinh trong yến tiệc, Đông Hoàng Thái Nhất thấy Quang Tạng không có duyên với trường sinh nên đã từ chối hắn. Quang Tạng không cam tâm, lấy cớ say rượu rời tiệc, rồi lén vào Thiên Nhất Các nơi Đông Hoàng Thái Nhất cất giữ đan dược, định trộm thuốc trường sinh. Đông Hoàng Thái Nhất và Vân Trung Quân nhận ra điều bất thường, đến Thiên Nhất Các thì Quang Tạng đã ăn ba viên Thiên Hư Đan. Thiên Hư Đan là quà mừng thọ mà Đông Hoàng Thái Nhất chuẩn bị cho Thái Thượng Lão Quân, luyện chế rất vất vả và chỉ có ba viên.
Đông Hoàng Thái Nhất vô cùng giận dữ, giữ Quang Tạng lại ở Bạch Ngọc Kinh, không cho hắn trở về nhân gian. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Toan Nghê toát mồ hôi lạnh, Quang Tạng thật quá hồ đồ và liều lĩnh, dám trộm thuốc trước mặt thần tiên, đúng là vô lễ.
Bạch Cơ quay người nói: “Trở về thôi. Quốc sư Quang Tạng bị giam ở Bạch Ngọc Kinh là tự làm tự chịu, không cần lo cho hắn nữa.”
Ly Nô cũng quay người: “Tên mũi trâu làm việc mất mặt quá, ta không thèm lo đâu.”
Nguyên Diệu đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Toan Nghê thấy vậy thì há miệng cắn lấy vạt váy của Bạch Cơ, rũ tai xuống, nói: "Quốc sư chắc chắn là nhất thời hồ đồ mới làm sai chuyện thôi. Cô cô đã đến đây rồi, người không thể không quan tâm ngài ấy được!"
Vân Trung Quân lộ ra vẻ xảo quyệt, cũng mỉm cười khuyên Bạch Cơ: "Đúng như Toan Nghê nói, đã đến đây rồi, cứ đi gặp một lần cũng không sao."
Toan Nghê đáng thương nhìn Bạch Cơ, cầu xin: "Cô cô hãy đi gặp quốc sư đi."
Bạch Cơ không động lòng, nói: "Tiểu Hống, ngươi có nhõng nhẽo cũng vô ích."
Nguyên Diệu không biểu lộ cảm xúc, nói: "Bạch Cơ, dưới lầu Bát Quái có bảo vật quý giá nhất của Quang Tạng Quốc Sư."
Toan Nghê đã hứa rằng nếu Bạch Cơ giúp nó tìm lại Quang Tạng, nó sẽ đào bảo vật quý giá nhất được chôn dưới lầu Bát Quái để đền đáp.
Con rồng yêu tham lam nghe thấy từ "bảo vật" thì mắt lóe lên tia sáng, rồi quay lại, bước theo Vân Trung Quân: "Đi gặp quốc sư cũng không sao."
Nguyên Diệu cười. Hắn quá hiểu tính tham lam của con rồng yêu này rồi.
Vân Trung Quân dẫn mọi người đến một vườn hoa đầy mây mù. Quang Tạng đang cởi trần dùng cái cuốc nhỏ xới lớp đất màu đỏ. Ngươi ông ta gầy còm, tinh thần uể oải, khắp người đầy vết thương do lửa cháy, tay và chân đều đeo xích sắt. Ông đã không còn là khách của Bạch Ngọc Kinh nữa mà đã trở thành tù nhân.
Sư tử Toan Nghê thấy bộ dạng thê thảm của Quang Tạng thì nước mắt chảy như mưa, nghẹn ngào gọi: "Quốc sư..." Quang Tạng nghe tiếng gọi thì bất ngờ quay đầu lại. Đôi mắt mờ đục và tuyệt vọng của ông ta khi nhìn thấy Toan Nghê, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô lập tức sáng lên hy vọng, nước mắt trào ra.
Đất đỏ thực ra không phải đất mà là vô số những con sâu nhỏ. Khi Quang Tạng chạy về phía Toan Nghê, chân trần chạy nhanh làm kinh động đám sâu, khiến chúng cắn vào chân ông. Đôi chân của Quang Tạng máu thịt lẫn lộn, gần như có thể thấy xương trắng. Trên mặt ông hiện lên biểu cảm đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò.
Nguyên Diệu hít sâu một hơi, rùng mình.
Toan Nghê nghẹn ngào, ôm lấy Quang Tạng khóc lớn.
"Quốc sư, ngài khổ quá..."
Quang Tạng rơi lệ: "Đám sâu này còn tốt chán. Ở vực lửa mà trồng quả trí tuệ nóng không chịu nổi, máu thịt đều bị đốt cháy. Ở động băng ngàn năm trồng mầm ngọc băng, lạnh không chịu được."
Toan Nghê khóc: "Thật tội nghiệp cho quốc sư..."
Nguyên Diệu trong lòng dâng lên cảm giác thương xót. Xem ra, Quang Tạng đã chịu không ít đau khổ ở Bạch Ngọc Kinh.
Vân Trung Quân lạnh lùng nhìn Quang Tạng một cái, nói: "Sinh nhật Thái Thượng Lão Quân sắp đến nhưng không có Thiên Hư Đan, Đông Hoàng Thái Nhất rất lo lắng, mặt mày ủ rũ. Việc luyện ba viên Thiên Hư Đan không khó, nhưng có vài vị thuốc trong Thiên Hư Đan rất hiếm, ở Bạch Ngọc Kinh đã không còn nữa. Quang Tạng đã ăn mất Thiên Hư Đan, chỉ có để ông ta trồng. Khi nào trồng được thuốc thì khi đó mới cho ông ta về nhân gian."
Bạch Cơ nhíu mày: "Vậy thì e rằng ông ta mãi mãi không thể về nhân gian rồi."
Vân Trung Quân cười: "Đó là lý do ta mời Long Vương vào Bạch Ngọc Kinh."
"Ý ngươi là gì?" Bạch Cơ liếc nhìn Vân Trung Quân.
Vân Trung Quân nói: "Mấy vị thuốc mà Bạch Ngọc Kinh thiếu, những vị thần tiên khác chắc hẳn là có. Long Vương thần thông quảng đại, ngươi đi tìm đủ những vị thuốc đó thì Quang Tạng có thể về nhân gian."
Bạch Cơ nhíu mày: "Sao ngươi và Đông Hoàng Thái Nhất không tự đi tìm?"
Vân Trung Quân thở dài: "Đông Hoàng Thái Nhất là cổ thần, tính tình đạm bạc, thích yên tĩnh, rất ít giao du với các thần tiên khác."
Bạch Cơ không đồng ý: "Ta cũng không quen biết các thần tiên khắp nơi."
Quang Tạng rơi lệ: "Rồng yêu, ngươi không thể thấy chết mà không cứu..."
Bạch Cơ cười gằn: "Cách duy nhất để quốc sư tự cứu mình là nôn ba viên Thiên Hư Đan ra."
Quang Tạng hối hận: "Ăn vào rồi làm sao mà nôn ra được? Bản quốc sư thật sự là hối hận không kịp!"
Nguyên Diệu thấy Quang Tạng thật lòng hối hận, trong lòng không nỡ, bèn khuyên Bạch Cơ: "Người không phải thánh hiền, sao có thể không phạm sai lầm chứ? Quốc sư Quang Tạng đã biết sai, nếu ngươi có cách giúp ông ấy thì hãy cố giúp. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."
Quang Tạng lau nước mắt: "Rồng yêu, ngươi và ta luôn là kẻ thù, bản quốc sư trước đây còn định phong ấn ngươi, giờ cũng không có mặt mũi yêu cầu ngươi giúp. Nhưng bản quốc sư từng phong ấn một số yêu quái ác hại nhân gian, nếu bản quốc sư lâu ngày không quay lại thì phong ấn sẽ lỏng lẻo. Những con yêu quái đó rất đáng sợ, một khi thoát khỏi phong ấn, Trường An sẽ gặp họa loạn, lúc đó sẽ có nhiều người và phi nhân gặp nạn. Nếu thật sự đến bước đó thì Phiêu Miểu các cũng sẽ bị liên lụy. Vì sự bình yên của Trường An, xin ngươi giúp bản quốc sư một tay, cho bản quốc sư rời khỏi Bạch Ngọc Kinh về lại nhân gian."
Toan Nghê cũng nói: "Cô cô, người hãy giúp quốc sư đi."
Bạch Cơ nhìn Quang Tạng, hiểu rõ lời ông nói không giả. Nhưng nàng vẫn chưa tỏ ý muốn giúp ông.
Vân Trung Quân thấy vậy, cười nói: "Nếu Long Vương tìm đủ được các vị thuốc, Đông Hoàng Thái Nhất sẽ có quà cảm ơn."
"Quà gì?" Bạch Cơ nhìn Vân Trung Quân.
"Một lọ Xuân Sắc." Vân Trung Quân nói.
Bạch Cơ nghĩ một lúc, nói: "Thêm mười viên Tinh Hoa Thủy Nguyệt."
"Năm viên." Vân Trung Quân cười.
"Chín viên." Bạch Cơ cười.
"Sáu viên." Vân Trung Quân nói.
"Tám viên." Bạch Cơ nói.
"Được." Vân Trung Quân mỉm cười nói.
Thấy Bạch Cơ đồng ý đi tìm thuốc, Quang Tạng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt rơi dài.
Bạch Cơ nói với Quang Tạng: "Quốc sư đừng vội mừng, có tìm đủ thuốc hay không còn tùy thuộc vào vận may."
Quang Tạng nói: "Bản quốc sư tin ngươi."
"Việc không thể chậm trễ, ta và Hiên Chi, Ly Nô đi tìm thuốc. Tiểu Hống, ngươi ở lại Bạch Ngọc Kinh."
Toan Nghê nói: "Cháu cũng muốn đi cùng cô cô."
Bạch Cơ nói: "Nhiều người lại càng rối, ngươi cứ ở lại giúp quốc sư xới đất đi."
"Được ạ." Toan Nghê nói.
Vân Trung Quân nói cho Bạch Cơ biết các vị thuốc cần thiết để luyện Thiên Hư Đan: "Thiếu bốn vị thuốc: Trí Quả, Trùng Quỳ, mầm Ngọc Băng, lông Phượng Hoàng. Chúc các ngươi may mắn."