Nguyên Diệu thấy Đế Giáp đáng sợ đã biến mất thì mới dám bước ra. Hắn đến bên cạnh nam nhân cao lớn và Vi Trịnh thị đang đứng im lặng như con rối, hỏi: “Bạch Cơ, hai người này sao thế? Đây là Vi phu nhân sao?”
Bạch Cơ đi đến bên Nguyên Diệu, nói: “Ngươi có từng nghe thành ngữ ‘vị hổ tác trành’ chưa? Nam nhân này chắc là hồn phách bị Đế Giáp bắt, hắn lại giúp Đế Giáp bắt hồn phách của Vi phu nhân, đêm nay hắn và Vi phu nhân lại giúp Đế Giáp bắt hồn.”
* Theo truyền thuyết hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại theo hổ, để đưa hổ về ăn thịt người khác. Vì thế những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là “trành”. Như: “vị hổ tác trành” 為虎作倀 giúp người làm ác.(từ điển hán nôm)
Nguyên Diệu thở phào, nói: “May mà đêm nay chúng ta đến am Lăng Tiêu, và ngươi đã dùng người giấy, nếu không các ni cô ở am Lăng Tiêu sẽ gặp nguy hiểm! Vị huynh đài này và Vi phu nhân còn cứu được không?”
Bạch Cơ nói: “Còn cứu được.”
Bạch Cơ vung tay qua nam nhân cao lớn và Vi Trịnh thị, hai người lập tức tán biến như khói nhẹ. Nơi hai người biến mất để lại hai viên kim đan.
Bạch Cơ nhặt hai viên đan dược lên, nói: “Lấy đan hồn này cho người mất hồn uống vào thì hồn phách sẽ trở lại, người sẽ khỏi.”
Nguyên Diệu vui mừng nói: “Tốt quá.”
Bạch Cơ thở dài nói: “Ngươi không nên quá vui mừng, dù hai người này bây giờ có thể cứu lại nhưng vài ngày nữa đại hồng thủy tới thì họ lại chết thôi. Con người đúng là mong manh.”
Nguyên Diệu và Đế Ất đều thở dài cảm thán.
Bạch Cơ giao hai viên đan hồn cho Đế Ất, bảo nó đưa đan hồn cho chủ nhân uống. Đan hồn của Vi phu nhân thì dễ đưa nhưng của nam nhân thì khó hơn, vì không biết hắn là ai, phải lần theo khí tức của đan hồn để tìm chủ nhân.
Bạch Cơ và Đế Ất hẹn nhau rằng, sau khi Đế Ất hoàn thành việc này thì sẽ đến Phiêu Miểu Các tìm Bạch Cơ.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở lại am Lăng Tiêu, trở lại Tây viện, Bạch Cơ thu hồi tất cả người giấy. Vì quá mệt mỏi nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu mỗi người tìm một căn phòng khách để nghỉ ngơi.
“Dù ngày mai là tận thế thì đêm nay cũng phải ngủ đủ giấc.” Thư sinh tự lẩm bẩm trước khi vào giấc mộng, cuộn mình trong chăn.
Sáng hôm sau, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã dậy sớm, họ đến Phật điện để từ biệt Huệ Thanh.
Huệ Thanh ngập ngừng hỏi: “A Di Đà Phật, đêm qua chúng ta ở Đông viện nghe thấy Tây viện ồn ào, dường như có rất nhiều người ở đó. Hơn nữa, nhà bếp đã tắt lửa lại có người sử dụng, còn nấu canh mỳ, bát đĩa chất đống trên bếp chưa rửa, thật kỳ lạ.”
Bạch Cơ cười nói: “Làm gì có chuyện đó? Chắc là các sư thái nghe lầm thôi. Còn về nhà bếp thì chắc là có sư thái nào đó nửa đêm đói bụng nên nấu ăn khuya thôi.”
Huệ Thanh nói: “Có lẽ là vậy. Vậy hai vị thí chủ đã trừ yêu diệt ma chưa?”
Bạch Cơ cười nói: “Không trừ yêu cũng không diệt ma, nhưng Vi phu nhân chắc đã tỉnh lại rồi, sư thái không cần lo lắng Vi gia sẽ gây phiền phức cho quý am nữa.”
Huệ Thanh rất vui mừng, nói: “A Di Đà Phật! Đúng là tốt quá!”
Huệ Thanh nhiệt tình mời Bạch Cơ và Nguyên Diệu ăn sáng, nhưng Bạch Cơ và Nguyên Diệu vội vàng trở về Phiêu Miểu Các nên từ chối khéo.
Nguyên Diệu muốn đi từ biệt công chúa Ngọc Quỷ, Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu đến thiền phòng phía sau đại điện, hai người nhìn vào bên trong qua cửa sổ, thấy một bà lão mắt mờ đang ngồi thiền trên đệm, và một con mèo mướp đang cuộn mình ngủ trên kinh sách.
Thấy công chúa Ngọc Quỷ vẫn chưa dậy, Bạch Cơ và Nguyên Diệu không làm phiền bèn lặng lẽ rời khỏi đại điện, ra khỏi am Lăng Tiêu, cưỡi ngựa trở về Trường An.
Chợ Tây, Phiêu Miểu Các.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu Các, vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng ồn ào từ sân sau, hai người thấy kỳ lạ nên vội vã chạy ra sân sau.
Trong sân sau, một con mèo đen đang cầm búa làm nghề mộc, trên cỏ chất đầy gỗ, thậm chí có cả một khúc cây lớn. A Phỉ ngồi dưới gốc cây đào khóc rưng rức, khóc đến hoa đào cũng đẫm lệ.
Nguyên Diệu nhìn kỹ thứ mà Ly Nô đang làm, dù chưa thành hình nhưng mơ hồ có dáng dấp của một con thuyền.
Mèo đen nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhưng không dừng tay.
“Chủ nhân, thư sinh, các người đã về rồi.”
Bạch Cơ mặt đen lại hỏi: “Ly Nô đang làm gì đó?”
Ly Nô nói: “Ly Nô đang làm thuyền thưa chủ nhân! Nghe nói đại hồng thủy sắp đến, không chỉ Trường An mà cả thế giới sẽ bị ngập. Ly Nô nghĩ phải mau mau làm một con thuyền để có thể còn sống sót. Ly Nô đích thân ra ngoài thành chặt cây về, làm cả đêm, mệt đến mức mèo này rã rời rồi.”
Mặt Bạch Cơ càng đen hơn, nàng chỉ vào A Phỉ, nói: “Vậy A Phỉ khóc cái gì?”
Ly Nô chưa kịp trả lời, A Phỉ đã khóc nấc lên: “Bạch Cơ phải chủ trì công đạo cho ta, con mèo đen này nói gỗ không đủ, định chặt ta làm thuyền.”
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, như vậy là không đúng rồi, gỗ không đủ ngươi ra chợ mua là được, sao lại chặt A Phỉ?”
Ly Nô nói: “Không kịp ra mua rồi. Đại hồng thủy sắp đến, phải làm thuyền gấp. Dù sao đại hồng thủy đến thì A Phỉ cũng không thoát được, chi bằng chặt làm gỗ làm thuyền, còn có thể tận dụng.”
A Phỉ khóc càng lớn hơn, nói: “Các ngươi nghe xem nó nói gì kìa.”
Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô đã tính cả rồi. Khi đại hồng thủy đến, chủ nhân, mọt sách, Ly Nô đều lên thuyền, đúng rồi, còn có Đồi Mồi, Ly Nô không thể bỏ rơi nó, dù sao nó cũng là muội muội ruột của Ly Nô. Ừm, nếu gặp Hồ Thập Tam Lang con hồ ly thối kia thì cũng đem theo luôn. Ly Nô sẽ làm thuyền lớn hơn, dự trữ nhiều cá khô, như vậy trong hồng thủy chúng ta cũng không chết đói, đợi khi hồng thủy rút chúng ta sẽ sống sót.”
Bạch Cơ xoa trán, nói: “Ly Nô, tận thế mà ngươi còn nhớ mang ta và Hiên Chi theo làm ta rất cảm động. Nhưng làm thuyền cũng vô ích thôi, đó là đại hồng thủy, truyền thuyết nói nước từ chín tầng trời đổ xuống, ngập trời như biển, trong chớp mắt sẽ nhấn chìm cả thế giới.”
Nguyên Diệu tưởng tượng tới cảnh đó, cũng nói: “Ly Nô lão đệ, chưa nói đến việc thuyền có kịp làm xong hay không, dù có làm xong thì thuyền của ngươi trong hồng thủy chưa kịp nổi lên đã bị sóng lớn lật nhào rồi.”
Ly Nô tức giận trừng Nguyên Diệu, nói: “Ngươi nói nhiều quá, không mang ngươi theo nữa.”
“Hả!” Nguyên Diệu không dám nói thêm gì nữa.
Bạch Cơ bước đến an ủi A Phỉ vài câu và đảm bảo không chặt nó. A Phỉ mới khóc lóc trèo lên cây đào.
Ly Nô hỏi Bạch Cơ: “Chủ nhân, vậy có làm thuyền nữa không?”
Bạch Cơ vừa đi vừa nói: “Ngươi thích làm thuyền thì làm chơi đi. Đừng chặt A Phỉ là được.”
Nguyên Diệu vội vàng theo Bạch Cơ rời đi.
Ly Nô đứng trong sân sau, nghĩ một lúc rồi ném cây búa đi, nói: “Ta không thích làm thuyền! Cùng lắm là chết đuối thôi.”
Trong phòng, bên cạnh bình phong mẫu đơn, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh thất thần.
Nguyên Diệu pha một ấm trà Mông Đỉnh, đem một đĩa bánh hoa hồng đến trước mặt Bạch Cơ.
Nguyên Diệu ngồi đối diện Bạch Cơ, nói: “Bạch Cơ, ta nghĩ ngươi chắc chắn có cách ngăn chặn hồng thủy.”
Bạch Cơ ngẩn ra, hỏi: “Sao Hiên Chi lại nói vậy?”
Nguyên Diệu đáp: “Ngươi là thiên long, mà rồng là thần nước, ngươi lại là chủ nhân của tứ hải, việc đối phó với nước hẳn là sở trường của ngươi.”
Bạch Cơ nói: “Nói thì là nói vậy, nhưng đại hồng thủy diệt thế này là thiên kiếp, dù ta là chủ nhân của bát hải cũng vô ích.”
Nguyên Diệu nói: “Vậy phải nghĩ ra cách gì chứ.”
Bạch Cơ thở dài, nói: “Trong chốc lát thật sự không nghĩ ra được.”
Đúng lúc này, Ly Nô chạy vào, nói: “Tận thế sắp đến, dù sao cũng phải ăn no rồi mới chết, Ly Nô định làm chút đồ ăn ngon. Chủ nhân, mọt sách muốn ăn gì? Có thể không ăn cá.”
Bạch Cơ nói: “Cuộn dê Tơ, canh gà đen, sữa nấu anh đào.”
Ly Nô ngẩn ra một lúc, nói: “Không ngờ chủ nhân và mọt sách vẫn còn khẩu vị tốt thế. Ly Nô đi chợ mua đồ.”
Ly Nô bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, chủ nhân, tối qua mũi trâu gửi tới một bức thư, là gửi cho ngươi.”
“Đem lên đây.” Bạch Cơ nói.
Ly Nô chạy ra ngoài, một lúc sau lại mang một bức thư vào.
Bạch Cơ nhận lấy bức thư, thấy niêm phong của phong bì có vẽ bùa chú. Nàng phá bùa chú, rút thư mở ra xem, trên đó chỉ viết tám chữ: “Địa Mẫu Hậu Thổ, Bất Phần Chi Hỏa.”
Mắt Bạch Cơ sáng lên, môi nàng vẽ lên một đường cong như vầng trăng khuyết, cười nói: “Không hổ là Quang Tạng, đáng tiếc là một người phàm, nếu không dựa vào sức mạnh của hắn thì có thể xoay chuyển càn khôn.”
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, xé bức thư thành hai mảnh, để lại chữ "Bất Phần Chi Hỏa" vào phong bì, giữ lại chữ "Địa Mẫu Hậu Thổ".
Bạch Cơ đưa phong bì cho Ly Nô, nói: “Ngươi mua xong đồ ăn thì tiện đường ghé qua Đại Giác Quan, đưa cái này cho quốc sư Quang Tạng.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Ly Nô nhận lệnh rời đi.
Nguyên Diệu thắc mắc, không thể không hỏi: “Địa Mẫu Hậu Thổ, Bất Phần Chi Hỏa nghĩa là gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Địa Mẫu là mẫu thân của đất, bà là vị vua đầu tiên của đất đai, cai quản núi non sông ngòi. Hậu Thổ là nguồn gốc của đất đai, tụ hội linh khí của trời đất. Bất Phần Chi Hỏa là ngọn lửa trong truyền thuyết, được cho là không bao giờ tắt, có thể thiêu cháy mọi thứ không thể phá hủy.”
“Điều này liên quan gì đến đại hồng thủy sắp đến?” Nguyên Diệu vẫn không hiểu.
Bạch Cơ cười nói: “Trời có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, phân thời hóa dục, tạo nên vạn vật. Ngũ hành tương sinh tương khắc, đó là thiên đạo. Thổ khắc thủy, hỏa khắc kim, ý của quốc sư Quang Tạng là dùng Hậu Thổ để khắc chế đại hồng thủy.”
Nguyên Diệu bừng tỉnh, nói: “Nghe có vẻ hợp lý, nhưng liệu có thực hiện được không?”
Bạch Cơ cười nói: “Không biết. Cứ thử xem.”
Nguyên Diệu lại không hiểu, hỏi: “Hậu Thổ ở đâu?”
Bạch Cơ cười nói: “Trong tay Địa Mẫu.”
“Thổ khắc thủy thì không sao, nhưng hỏa khắc kim là gì? Dùng Bất Phần Chi Hỏa để thiêu cái gì?”
Mắt Bạch Cơ sáng lên, nói: “Thiêu Thanh Minh Huyền Thiết. Hậu Thổ là thần vật bị phong ấn, chiếc hộp phong ấn nó được làm từ Thanh Minh Huyền Thiết, cần phải đốt nó. Thanh Minh Huyền Thiết là thần vật thượng cổ, chỉ có Bất Phần Chi Hỏa mới có thể thiêu cháy Thanh Minh Huyền Thiết để Hậu Thổ tái hiện nhân gian.”
Nguyên Diệu lại không hiểu, hỏi: “Vậy ngươi xé bức thư của quốc sư Quang Tạng, giữ lại Bất Phần Chi Hỏa là ý gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Cứu thế gian chuyện lớn thế này, một người không làm nổi. Ý ta là quốc sư Quang Tạng đi tìm Hậu Thổ, còn ta đi lấy Bất Phần Chi Hỏa.”
Nguyên Diệu lại hỏi: “Bất Phần Chi Hỏa ở đâu?”
“Hỏa Hiên.” Nụ cười của Bạch Cơ có hơi quái dị, khiến người ta rợn người.
Lúc này, Đế Ất vừa đúng hẹn đến Phiêu Miểu Các, nó vẫn ở hình dạng bạch hổ, khi bước vào không phát ra tiếng động.
Đế Ất nhảy lên đáp xuống bàn ngọc xanh. Nó dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Bạch Cơ, nói: “Nam nhân đó và Vi phu nhân đã tỉnh lại, ta theo hẹn đến đây. Bạch Cơ, có thể dẫn ta đến thời gian hoang dã xem thuyền Ngọc Phương không?”
Bạch Cơ nói: “Không vội. Nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ thế giới này thì trước tiên hãy cùng ta đi lấy Bất Phần Chi Hỏa đã.”
“Đi đâu lấy?”
“Hỏa Hiên.”*
*Đạo thờ lửa (Zoroastrianism) ở Ba Tư truyền vào Trung Quốc. § Cũng gọi là “Ba Tư giáo” 波斯教, “Bái hỏa giáo” 拜火教, “Hiên đạo” 祆道.(từ điển hán nôm)
“Được.” Bạch hổ chợt biến thành một nữ tướng quân khí phách. Nàng có ngũ quan hắn tú, mặc áo giáp trắng, thân hình cao ráo và mạnh mẽ. Nàng búi tóc cao, mái tóc đen như thác nước tung bay.
Nguyên Diệu không nhịn được mà há hốc miệng. Thì ra khi Đế Ất hóa thành người lại là một nữ tướng quân khí phách đến vậy!
“Vậy bây giờ xuất phát thôi.” Bạch Cơ vui vẻ nói.
“Bạch Cơ, ta có cần đi không?” Nguyên Diệu hỏi.
“Hiên Chi muốn đi thì đi, nếu không muốn thì ở lại Phiêu Miểu Các trông coi cửa hàng cũng được.” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu nghĩ một lúc, cuối cùng sự tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi.