Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 13



Thời tiết nắng ráo, cây liễu đung đưa trong gió.

Trong hoa sảnh, quản sự đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn để chiêu đãi Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Long Ẩn và Tuyền Nữ. Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi bên bàn gỗ lê thưởng thức cháo gạo tẻ và hạt sen thơm ngon.

Tối qua, Nguyên Diệu gặp ác mộng liên tiếp nên tinh thần không tốt, cũng chẳng có khẩu vị, trông có vẻ yếu ớt và mệt mỏi. Bạch Cơ vừa ăn cháo vừa hỏi: “Hiên Chi sao vậy? Tại sao trông ngươi mệt mỏi như thế?”

Nguyên Diệu ngáp dài, đáp: “Tối qua ta gặp ác mộng.” Nguyên Diệu vô thức liếc nhìn Long Ẩn và Tuyền Nữ.

Long Ẩn lặng lẽ đứng bên Bạch Cơ, khuôn mặt anh tuấn của hắn không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt vàng lạnh lẽo như băng. Vì Long Ẩn đứng nên Tuyền Nữ cũng không dám ngồi, nàng cúi đầu mắt nhìn xuống.

Sắc mặt Tuyền Nữ bình thản, từ tốn và thanh nhã, khuôn mặt nàng không biểu lộ sự buồn bã hay bất lực, càng không thấy dấu hiệu khóc đêm qua. Nguyên Diệu thầm nghĩ, tiếng khóc và lời cầu cứu của Tuyền Nữ hóa ra chỉ là một giấc mơ! Đêm qua thực sự là một giấc mộng kỳ lạ và liên tục!

Bạch Cơ liếc nhìn Long Ẩn đứng bên cạnh, sắc mặt không vui nói: “Đây không phải là Đảo Kình Lạc, ngươi không cần phải phục vụ bên cạnh, đi ngồi xuống đi.”

Long Ẩn cúi đầu, nói: “Dù ở đâu, Ẩn cũng không dám ngang hàng với ngài.” Bạch Cơ nhìn Long Ẩn, khóe miệng cười nhếch miệng.

“Ẩn nhìn vào mắt ta và nói lại lòng trung thành của ngươi với ta đi.” Ánh sáng mặt trời chiếu vào hoa sảnh, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cơ phản chiếu ánh sáng ban mai, mang vẻ uy nghiêm như thần thánh, toát lên sự oai phong của bậc vương giả. Dưới đôi lông mày xếch lên tóc mai, đôi mắt nàng sâu thẳm và sắc bén khiến người ta khó nhìn thấu và không dám đối diện.

Long Ẩn nhìn thẳng vào mắt Bạch Cơ, đôi mắt vàng của hắn như biến đổi, quá khứ như mây khói, biển cả hóa nương dâu.

Bạch Cơ cười nhếch miệng đối diện với Long Ẩn, chờ đợi hắn thề trung thành.

Trong mắt Long Ẩn hiện lên cảm xúc mãnh liệt không thể kiềm chế. Hắn không thể thề trung thành vì ham muốn tụ hội vào Bạch Cơ không phải là lòng trung thành.

“Thưa ngài, giữa trời đất này, dù là thần Phật thì ngoài ta ra, không ai có thể làm hại ngài. Đây là lòng trung thành của ta với ngài.” Bạch Cơ nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Long Ẩn, mỉm cười.

“Long Ẩn, lòng trung thành của ngươi thật là cảm động. Có vẻ như, ta nên nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi.”

“Lòng trung thành của Ẩn đối với ngài có nhật nguyệt chứng giám.” Mái tóc bạc của Long Ẩn phát ra ánh sáng nhè nhẹ dưới ánh sáng ban mai. Hắn nhìn Bạch Cơ với ánh mắt rực lửa.

Nguyên Diệu cảm thấy lời của Long Ẩn là chân thành, ánh mắt hắn cũng thật thà, có lẽ Cầu Tuân đã hiểu lầm, hắn không có lòng phản bội vẫn trung thành với Bạch Cơ.

Bạch Cơ nheo mắt, cười nói: “Trời đất xa xôi, nhật nguyệt mờ mịt, nếu ngươi trung thành với ta thì hãy đi làm một số việc cho ta.”

Long Ẩn cúi đầu, nói: “Xin ngài chỉ bảo, Ẩn sẽ không tiếc thân mình.” Bạch Cơ cười rất vui vẻ.

“Yên tâm, ta không muốn ngươi làm việc gì nguy hiểm. Ngươi chết rồi, không ai giúp ta quản sự hải vực thống lĩnh yêu tộc. Ta quyết định tạm thời không về Phiêu Miểu các nữa mà sẽ ở lại sơn trang này tránh nóng. Vừa nãy ta thấy các tỳ nữ đang hái dâu trên núi phía sau, ngươi đi một chuyến đến đỉnh Côn Lôn, lấy băng ngàn năm về cho ta. Nước từ băng ngàn năm đun thành nước mận chua là thứ giải nhiệt tốt nhất. Nhớ lấy, phải là băng có hoa tuyết sen mọc, nước tan ra từ băng ấy càng tinh khiết, vị càng ngon.” Nguyên Diệu kinh ngạc, Bạch Cơ định làm gì đây?

Long Ẩn hơi sững lại, gật đầu.

“Tuân mệnh.”

Bạch Cơ cười rạng rỡ.

“Ngươi đi ngay bây giờ. Dùng thuật hành rồng, chậm nhất là ngày mai mang băng về đây, chỉ tổn hao một ít yêu lực thôi. Nhắc nhở ngươi một điều, tránh xa núi Chương Vĩ, đừng gặp mặt Chúc Long, hắn còn chưa quên thù cũ với ngươi đâu.”

“Cảm ơn ngài nhắc nhở. Ẩn lập tức đi Côn Lôn.”

Long Ẩn cúi chào, lùi lại rời đi.

Tuyền Nữ cũng cúi chào theo Long Ẩn rời khỏi.

Bạch Cơ duỗi một cái, tiếp tục ăn cháo.

Nguyên Diệu đặt chén trà lá sen xuống hỏi: “Bạch Cơ đang làm gì vậy? Bình thường cũng không thấy ngươi uống nước mận chua chắc chắn phải có băng ngàn năm từ đỉnh Côn Lôn, chẳng phải là hành hạ người khác sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, ta đang cho Long Ẩn thể hiện lòng trung thành, không phải là hành hạ người khác.”

Nguyên Diệu nói: “Long Ẩn đã thể hiện lòng trung thành, ta cảm thấy lời của hắn chân thành, không có ý đồ phản bội.”

Bạch Cơ nhíu mày, nói: “Ngươi quên Long Ẩn vừa nói gì sao? Lòng trung thành của hắn… làm ta rùng mình.” Giữa trời đất, dù là thần Phật, ngoài ta ra, không ai có thể làm hại ngài. Đây là lòng trung thành của ta với ngài.

Nguyên Diệu suy nghĩ, nói: “Bạch Cơ, ý của Long Ẩn… không phải là muốn bảo vệ ngươi sao?”

"…Hiên Chi không nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn sao?"

Nguyên Diệu lắc đầu.

"Chỉ ba chữ "ngoài hắn ra" đã để lộ dã tâm của Long Ẩn. Sự khiêu khích của hắn rõ ràng như vậy mà Hiên Chi vẫn chưa hiểu sao?"

"A! Điều này..."

Nguyên Diệu cảm thấy lời giải thích của Bạch Cơ cũng có lý, vì ánh mắt của Long Ẩn khi nói câu đó không phải là trung thành mà chứa đựng những cảm xúc phức tạp hơn.

"Bạch Cơ, dù sao đi nữa, ngươi cũng không nên làm khó Long Ẩn..."

"Hiên Chi, ta đang thể hiện uy quyền của hoàng đế. Hơn nữa, băng ngàn năm ở đỉnh Côn Lôn có lẽ rất thích hợp để nấu nước mận chua."

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.

"Bạch Cơ, đây đâu phải là thể hiện uy quyền của hoàng đế, đây rõ ràng là lạm dụng người khác..."

"Hiên Chi, theo một cách nào đó, uy quyền của hoàng đế là việc sai khiến người khác."

"…Được rồi. Bạch Cơ, hôm nay chúng ta không về Phiêu Miểu Các sao?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không về. Tối qua ta đã suy nghĩ, tạm thời không thể về mà sẽ ở lại đây."

Nguyên Diệu thắc mắc hỏi: "Tại sao?"

"Chuyện của công chúa giao nhân vẫn chưa rõ ràng. Nếu ta về Phiêu Miểu Các, Long Ẩn chắc chắn sẽ đi theo. Cầu Tuân hiện đang dưỡng thương ở Phiêu Miểu Các, tất nhiên hai người họ sẽ gặp nhau. Long Ẩn tính cách đa nghi, hắn sẽ nghi ngờ tại sao Cầu Tuân lại ở bên cạnh ta vào lúc này, liệu có phải để thông báo tin tức cho ta. Ta không muốn khiến tộc Tù Ngưu gặp rắc rối. Dù sao thì ta tạm thời không thể trở về biển, đối với tộc Hải, quyền sinh sát đều nằm trong tay Long Ẩn. Ta không thể bảo vệ những người trung thành với ta."

Ánh mắt của Bạch Cơ thoáng qua một chút buồn bã và bất lực. Tuy nhiên, ngay lập tức, nàng lại khôi phục sự tự tin và thần thái.

Nguyên Diệu nói: "Vậy chúng ta ở lại sơn trang này thêm vài ngày. Biệt viện của Đan Dương cũng rất đẹp, có núi có nước, phong cảnh tuyệt mỹ, đúng lúc có thể tránh nóng."

Bạch Cơ cười nói: "Mùa hè dài dằng dặc, chẳng có việc gì làm, ăn sáng xong chúng ta đi câu cá ở khúc sông dưới thác nước đi?"

Nguyên Diệu xua tay, nói: "Ừm, buổi sáng thì thôi đi, hay là buổi chiều đi câu cá. Sau khi ăn sáng ta muốn ngủ thêm một giấc, tối qua ta mơ hai giấc mơ, cảm thấy rất mệt và đuối sức."

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi mơ thấy gì thế?"

Nguyên Diệu vừa ăn cháo vừa nói: "Tối qua ta mơ thấy một nữ nhân."

"À? Mơ thấy nữ nhân mà cũng mệt. Ồ, theo tuổi của con người, Hiên Chi cũng đã đến tuổi nên lập gia đình..."

Nguyên Diệu vội vàng ngắt lời Bạch Cơ, nói: "Không phải, không phải, ta mơ thấy nữ nhân nhưng không phải chuyện nam nữ."

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi mơ thấy nữ nhân nào?"

Nguyên Diệu nói: "Ta mơ thấy bốn nữ nhân, trong đó có một bà lão tóc bạc trắng..."

"Ồ?! Hiên Chi mơ thấy khá nhiều, một hơi mơ thấy bốn nữ nhân, có vẻ không hợp lý lắm nhỉ? Hơn nữa còn có cả bà lão..."

Nguyên Diệu suýt sặc cháo, vội nói: "Không phải, không phải, Bạch Cơ nghĩ đi đâu vậy? Hãy nghe ta nói..."

Nguyên Diệu đặt bát cháo xuống, kể lại giấc mơ đêm qua cho Bạch Cơ nghe.

Bạch Cơ lặng lẽ nghe, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

"Hiên Chi, cung nữ trong mơ của ngươi trông rất giống ảo ảnh mà chúng ta đã thấy ở sen Vọng Thư... giao nhân không thể nói trong mơ của ngươi có phải là công chúa Di Quang không?"

"Có lẽ vậy." Bạch Cơ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng thở dài, nói: "Hiên Chi thật đặt biệt, có thể ngược dòng thời gian nhìn thấy giấc mơ của muôn người."

Nguyên Diệu không nghe thấy Bạch Cơ đánh giá mình, tiếp tục hỏi: "Bạch Cơ còn bà lão san hô trong mơ là sao? Bà ấy là yêu tinh san hô à?"

Bạch Cơ nói: "Ta nhớ lại một chuyện rất xa xưa."

"Chuyện gì vậy?"

"Thời nhà Hán, quận Úc Lâm có một chợ san hô, nơi hải khách buôn bán san hô. Nơi đó ta chưa từng đến mà chỉ nghe nói. Năm Nguyên Phong thứ hai, quận Úc Lâm dâng lên cho hoàng đế một cây san hô khổng lồ gọi là san hô phu nhân. Cây san hô nữ này được trồng trên đỉnh cao nhất của Long Thủ Nguyên tức là trước chính điện của cung Vị Ương, sống qua nhiều đời vua, trong cung Hán như một vị thần linh. Ta đã gặp bà ấy vài lần, đó là một bà lão thông minh và thú vị. Đến thời Hán Linh Đế, thì bà ấy đột nhiên khô héo mà không có dấu hiệu gì. Mọi người đều nói, cái chết của san hô phu nhân biểu tượng cho sự suy vong của nhà Hán. Lúc đó ta đang bận một số việc ở hoang dã rất lâu nên không quan tâm đến nhân gian, khi biết tin san hô phu nhân qua đời, ta chỉ cảm thấy rất đột ngột, trong lòng rất tiếc nuối. Bà lão trong mơ của Hiên Chi hẳn là bà ấy."

Nguyên Diệu kinh ngạc nói: "Có chuyện như vậy sao? Vậy những lời san hô bà lão nói với ta có ý nghĩa gì? Tại sao bà ấy lại muốn mượn trái tim của ta?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không rõ. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, theo tuổi thọ của san hô phu nhân thì bà ấy không nên chết đột ngột, bà ấy có thể sống rất lâu nữa."

Nguyên Diệu nói: "Cảm giác như giấc mơ này rất buồn."

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, ta khá để ý đến giấc mơ thứ hai của ngươi."

"Ta cũng để ý đến giấc mơ thứ hai, tại sao Tuyền Nữ lại khóc lóc cầu cứu? nàng gặp phải khó khăn gì sao? Tuy nhiên vừa rồi ta thấy nàng không có gì bất thường, có lẽ giấc mơ chỉ là giấc mơ, không phải là sự thật."

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, Tuyền Nữ là tế phẩm được chọn, số phận của tế phẩm được gửi đến Đảo Kình Lạc... Hừm!"

"Bạch Cơ thở dài làm gì?"

"Không ai hiểu số phận của tế phẩm hơn ta... Bởi vì ta đã từng chìm đắm trong việc chiếm đoạt sinh mạng của tế phẩm, ta thích máu ấm của họ, khoảnh khắc họ chết như một bức tranh tuyệt đẹp, đó không phải là vẻ đẹp vụng về được tạo ra bởi con người mà là vẻ đẹp tự nhiên phát ra khiến người ta phải thở dài, khiến người ta không thể không xúc động mà rơi nước mắt. Chiếm đoạt sinh mạng của họ khiến ta cảm thấy vui vẻ làm cho tâm hồn cằn cỗi của ta trở nên đầy đặn. Ta quá chìm đắm trong cảm giác này, để làm vừa lòng ta các bộ tộc lớn liên tục không ngừng nghỉ gửi tế phẩm, phần lớn là con người - họ vừa có cuộc sống ngắn ngủi mong manh vừa có cảm xúc phong phú tràn đầy, khoảnh khắc họ bị chiếm đoạt sinh mạng trông rất đẹp. Ta chìm đắm trong giết chóc, chìm đắm trong tiệc chết chóc, thời gian đó nước biển gần Đảo Kình Lạc của Cá Voi đều biến thành màu đỏ máu. Lúc đó có lẽ ta là cơn ác mộng của chúng sinh."

"…Bạch Cơ đừng nói những chuyện kinh khủng này nữa. Ta nghe mà rùng cả mình."

"Hiên Chi, bây giờ ta đã nhận ra lỗi lầm của mình. Trước đây ta bị tâm ma mê hoặc, lạc vào con đường sai lầm. Trong quá trình tu luyện ở nhân gian, ta mới hiểu ra lỗi của mình, mỗi người, mỗi sinh mạng, đều rất quý giá. Tám mươi bốn ngàn pháp môn đều từ một tâm mà ra, trời đất bao la, cỏ cây vẫn xanh, dù có sức mạnh lớn cũng không nên chà đạp dù là sinh mạng nào."

Nguyên Diệu cảm thán: "Bạch Cơ, có vẻ như Phật Tổ phạt ngươi không được vào biển, ở nhân gian thu thập nhân quả vẫn có tác dụng. Người ta nói, buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật, ngươi có tâm hướng thiện và lòng từ bi, điều này rất quý giá."

Bạch Cơ nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, nói: "Ta không phải hướng thiện, cũng không từ bi nhưng ta thừa nhận, sám hối và sẽ sửa chữa đối với lỗi lầm của mình. Phá hủy và giết chóc không thể mang lại sức mạnh cũng không thể mang lại hạnh phúc thực sự. Không nói những chuyện này nữa, nỗi khổ của Tuyền Nữ, dù là thật hay chỉ là giấc mơ của Hiên Chi, ta sẽ tìm thời gian hỏi nàng. Nếu nàng sẵn lòng tâm sự với ta thì ta sẽ giúp nàng. Dù sao thì giao nhân cũng là dân của ta."

Nguyên Diệu ngạc nhiên, nói: "Bạch Cơ, ta cảm thấy ngươi đột nhiên có phong thái của Long Vương rồi đó."

Bạch Cơ không vui, nói: "Ta luôn có phong thái và uy nghiêm của vua, chỉ là Hiên Chi ngốc nghếch không nhận ra mà thôi."

"Không phải, Bạch Cơ luôn tỏ ra như một gian thương, lúc nào cũng nghĩ cách cắt cổ khách hàng và khấu trừ tiền công của ta và Ly Nô."

Nguyên Diệu thầm nghĩ.

"Hiên Chi, con rồng đen nuốt chửng ngươi mà ngươi thấy trong mơ... Thôi, ngươi không cần bận tâm nữa, ta sẽ tìm việc gì đó cho hắn làm, để hắn tránh xa ngươi." Bạch Cơ thì thầm.

*

Sau khi ăn sáng xong, Nguyên Diệu đi về phòng ngủ bù.

Nguyên Diệu ngủ một giấc, không mơ thấy gì. Trưa dậy thấy tinh thần sảng khoái bèn đi tìm Bạch Cơ.

Bạch Cơ đang ngồi thiền trong đình hóng mát, nàng đã cho quản sự chuẩn bị hai cần câu, giỏ cá và màn chống nắng, áo mưa.

Sau khi ăn trưa xong, Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng đi câu cá ở hạ lưu thác nước giết thời gian.

Hạ lưu thác nước là một con sông, cỏ cây xanh tươi rất yên tĩnh.

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang câu cá thì có một con hạc giấy bay tới.

Bạch Cơ giơ tay để hạc giấy đậu lên ngón tay.

Nguyên Diệu liếc nhìn hạc giấy thì thấy trên lưng hạc giấy dường như có viết gì đó.

Vì quá xa nên Nguyên Diệu không nhìn rõ.

Bạch Cơ nhìn chữ trên hạc giấy, cười nói: "Hiên Chi đã câu được cá chưa?"

Nguyên Diệu nhìn vào giỏ cá dưới chân, nói: "Câu được một con."

Bạch Cơ cười nói: "Hãy mang đến cho Ly Nô."

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Bạch Cơ, ý ngươi là chúng ta bây giờ về Phiêu Miểu các đưa cá cho Ly Nô?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không phải. Cầu Tuân còn ở Phiêu Miểu các, hắn gãy xương sườn, tạm thời không xuống giường được, chúng ta chắc chắn không thể về, ý ta là để con hạc giấy mang cá đến cho Ly Nô."

"Đây là hạc giấy bay từ đâu đến thế?"

Bạch Cơ cười nói: "Sáng nay khi Hiên Chi ngủ, ta đã cho người giấy về Phiêu Miểu các gửi lời cho Ly Nô và Cầu Tuân. Nói với Ly Nô, mấy ngày tới chúng ta không về, bảo hắn trông coi cửa tiệm. Nói với Cầu Tuân là ta đã gặp Long Ẩn, bảo hắn khỏi bệnh rồi rời đi. Con hạc giấy này là Cầu Tuân gửi lại lời, trên đó còn có chút linh lực dư thừa, phá hủy đi thì tiếc quá, vì chúng ta đang câu cá nên hãy để nó mang chút cá về cho Ly Nô."

"Thì ra là vậy. Vậy thì hãy gửi cho Ly Nô một ít cá vừa câu được." Nguyên Diệu cười nói.

Bạch Cơ đổ hai con cá mình câu được vào giỏ cá của Nguyên Diệu rồi dùng một sợi dây leo xanh buộc giỏ cá vào hạc giấy.

"Hãy đến Phiêu Miểu các."

Bạch Cơ cười tươi nói với hạc giấy.

Hạc giấy nghe lời thì vỗ cánh bay lên, giỏ cá có hơi nặng nên nó bay lên rất khó khăn.

Hạc giấy kéo giỏ cá bay trên không, nó bay rất chật vật, loạng choạng, chao đảo.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ làm khó hạc giấy quá rồi, nó chỉ là một con hạc giấy thôi mà…" Bạch Cơ giơ tay che nắng nhìn hạc giấy bay xa, cười nói: "Hy vọng nó có thể đến nơi an toàn, giỏ cá đừng rơi giữa đường."

Trăng lên đầu cành liễu, gió đêm mát rượi.

Trong đình, dưới ánh đèn hoa sen mạ vàng đầu phượng, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang chơi cờ. Sau khi ăn tối xong thì hai người bắt đầu chơi cờ.

Bạch Cơ không giỏi chơi cờ, liên tiếp thua ba ván, nàng cau mày, tâm trạng rất tệ. Nàng lúc thì nói tiếng nước thác chảy quá ồn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng. Lúc thì chê mùi hoa trong không khí quá thơm làm nàng nhức đầu.

Nguyên Diệu quyết định ván này sẽ để Bạch Cơ thắng. Nếu Bạch Cơ không thắng một ván, tối nay hắn đừng mong ngủ, cả đêm phải chơi cờ với nàng.

Bạch Cơ chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ cách để thắng.

Nguyên Diệu cũng nhìn bàn cờ, suy nghĩ làm sao để thua mà không lộ.

Một bóng dáng mảnh mai yểu điệu từ từ bước vào lầu, là Tuyền Nữ.

Tuyền Nữ cầm một cái khay, trên đó đặt hai bát sứ xanh. Trong bát sứ xanh có đựng canh mận chua đỏ tươi với những viên đá lạnh đang nổi lên.

“Mời bệ hạ dùng.”

Tuyền Nữ hành lễ, đưa đôi tay ngọc ngà đặt bát sứ xanh lên bàn đá.

Bạch Cơ ngước mắt lên, hơi ngạc nhiên, nói: “Các ngươi về nhanh vậy sao?”

Tuyền Nữ cúi đầu đáp: “Thưa bệ hạ, chúng thần đã về từ lúc chập tối. Đây là canh mận chua được nấu từ băng nghìn năm trên đỉnh Côn Lôn, trong đó đá vụn cũng là băng nghìn năm. Xin bệ hạ thứ lỗi, thần không biết làm thức ăn của con người, đây là do tỳ nữ trong sơn trang làm.”

Nguyên Diệu không nhịn được nhìn thêm vài lần vào đá lạnh. Hắn cảm thấy băng nghìn năm này trông cũng không khác gì đá lạnh bình thường.

Bạch Cơ nói: “Long Ẩn đâu? Sao hắn không tự mang tới?”

Tuyền Nữ đáp: “Chủ nhân… bị thương, đang điều dưỡng trong phòng.”

Bạch Cơ nhíu mày, nói: “Ồ? Hắn bị thương thế nào?”

Tuyền Nữ đáp: “Thần cũng không rõ, thần không lên núi Côn Lôn, chỉ chờ dưới chân núi. Khi chủ nhân xuống đã bị thương, nghe nói gặp phải một con thú khai minh…”

Bạch Cơ đặt quân cờ lên bàn, mỉm cười nói: “Lâu rồi không lên Côn Lôn, ta quên mất có hai con thú khai minh canh giữ lối vào Vương Mẫu chi cảnh.”

Nguyên Diệu đổ mồ hôi, hắn cảm thấy Bạch Cơ căn bản không quên, nàng chỉ muốn Long Ẩn gặp thú khai minh trên đỉnh núi thôi.

Bạch Cơ đảo mắt lại nói: “Tuyền Nữ, ngươi đi nói với Long Ẩn, hôm nay ta câu cá dưới thác nước, phát hiện cá ở đây rất béo, thích hợp để nướng. Lửa để nướng cá, phải là Nam Minh Ly Hỏa do Chu Tước canh giữ. Làm phiền hắn đi đến nơi Chu Tước cư ngụ ở phương Nam, lấy Nam Minh Ly Hỏa cho ta. Nếu ngày mai ăn tối có thể ăn cá nướng thì không gì tốt bằng.”

Tuyền Nữ khẽ giật mình rồi gật đầu nói: “Vâng thưa bệ hạ.”

Nguyên Diệu đổ mồ hôi như mưa, Bạch Cơ lại bắt đầu hành hạ Long Ẩn rồi. Làm khó rõ ràng như vậy đến hắn cũng nhìn ra được, Long Ẩn không thể không nhìn ra. Lỡ như Long Ẩn giận dữ, không nhẫn nại nổi đi đánh nhau với Bạch Cơ, thì… thì hỏng bét. Khoan đã, Long Ẩn đang mệt mỏi lại bị thương, bây giờ đánh nhau, Bạch Cơ chưa chắc đã bị thiệt. Chẳng lẽ ngay từ đầu Bạch Cơ đã tính dùng cách này để làm hao tổn thể lực và sức chiến đấu của Long Ẩn?

Tuyền Nữ lui bước định rời đi.

Bạch Cơ lại gọi lại: “Tuyền Nữ.”

Tuyền Nữ cúi đầu nói: “Bệ hạ, ngài còn điều gì dặn dò?sao”

Bạch Cơ nói: “Ngươi… có phiền muộn gì không?”

Tuyền Nữ lại ngạc nhiên, do dự một chút mới nói: “Thần không có phiền muộn.”

Bạch Cơ nói: “Thật sao? Nếu ngươi có phiền muộn hay khó khăn gì thì có thể nói với ta. Ta sẽ giúp ngươi.”

Ánh mắt Tuyền Nữ do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Không có. Bệ hạ, thần không có phiền muộn.”

Bạch Cơ nhìn Tuyền Nữ, nói: “Ngươi không cần vội trả lời ta, vẫn còn thời gian. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.”

Tuyền Nữ gật đầu, nàng hành lễ xong rồi vội vàng rời đi như trốn chạy.

Bạch Cơ nhìn theo bóng lưng Tuyền Nữ, khẽ thở dài một tiếng.

Nguyên Diệu cầm bát sứ xanh lên, uống một ngụm canh mận lạnh.

“Canh mận nấu từ băng nghìn năm, uống vào cũng không khác gì canh mận bình thường. Bạch Cơ không uống sao?”

Bạch Cơ phất tay, nói: “Không có tâm trạng, uống không vô.”

“Bạch Cơ sao vậy?”

Bạch Cơ nói: “Ta tưởng họ ít nhất cũng phải đến ngày mai mới về, ai ngờ chưa đến nửa ngày, Long Ẩn đã đánh bại thú khai minh, lấy băng nghìn năm từ đỉnh Côn Lôn… Ta còn chưa chắc làm được, sức mạnh của hắn sâu không lường được, làm ta thấy lo lắng.”

“Hắn… hắn cũng bị thương mà. Hơn nữa, ngươi lại sai hắn đi làm phiền Chu Tước nữa rồi.”

Bạch Cơ có vẻ lo lắng, nói: “Ý của ta là thăm dò sức mạnh của hắn, làm hao mòn thời gian và tinh lực của hắn, kết quả lại thăm dò được có con hổ dữ bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng nuốt chửng ta, ta lại càng lo lắng.”

“Bạch Cơ à… làm Long Vương thật mệt mỏi.”

“Ai nói không phải chứ? Làm vua của Long tộc như đi trên cầu độc mộc ở vực thẳm ngàn trượng, một chút sơ suất, lỡ là một chút là sẽ rơi xuống vực thẳm, tan xương nát thịt. Ta bỗng có hơi hiểu, khi ta mới về biển tại sao Xích Long lại phái thiên la địa võng đến truy sát ta. Tâm trạng của hắn bây giờ ta mới hiểu một chút.”

“Xích Long là vua của Long tộc trước đây sao? Tiểu sinh trong mộng ảo đã thấy ngươi đã đánh bại con rồng đỏ đó ở hòn đảo Kình Lạc?”

Bạch Cơ gật đầu.

“Hắn từng truy sát ngươi?”

Bạch Cơ gật đầu, nói: "Sau khi Băng Nghi chết, ta chán nản trở về biển, định ở Hải Thị để trải qua những ngày tháng bình yên. Thế nhưng Long Vương lúc đó là Xích Long lại phái thiên la địa võng đến bốn biển truy sát ta. Ta và hắn không quen biết cũng không thù oán gì, lúc đó ta rất ngạc nhiên, sau này mới biết ngay khi ta bước vào biển, một Hải Vu đã tiên đoán với Xích Long rằng hắn nhìn thấy trong giấc mộng tiên tri, không lâu sau, Xích Long sẽ chết, con rồng trắng có sức mạnh của Bàn Cổ sẽ giết chết hắn, trở thành vua mới của biển cả. Ta có màu trắng lại có sức mạnh của Bàn Cổ, Xích Long nghĩ ta sẽ giết hắn nên không buông tha cho ta. Ta và Long Ẩn chạy trốn khắp nơi, những ngày đó thật thảm thương."

Nguyên Diệu rất tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Ta không chịu nổi sự quấy rối, muốn có những ngày tháng bình yên, cũng nghĩ có lẽ làm Long Vương sẽ thú vị hơn nên giết chết Xích Long, trở thành Long Vương."

Bạch Cơ nói.

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: "Theo một cách nào đó, nếu Xích Long không gây chuyện, đi truy sát ngươi thì có lẽ bây giờ hắn vẫn là Long Vương..."

"Chưa chắc đâu. Nếu ta ở Hải Thị đủ lâu, cảm thấy làm Long Vương thú vị hơn cũng sẽ thách đấu hắn. Trước đây ta không hiểu lắm nhưng lúc này nghĩ đến Long Ẩn, ta chợt có hơi thông cảm với Xích Long. Bây giờ ta có thể hiểu tại sao lúc đó hắn lại truy sát ta và hắn sợ hãi điều gì."

"Hắn sợ điều gì vậy?"

Bạch Cơ nhìn vầng trăng khuyết treo trên thác nước, nói: "Mất mát. Mất đi sinh mạng, mất đi sức mạnh, mất đi vinh quang, mất cảm giác trật tự, mất đi tất cả những thứ tốt đẹp. Quan trọng nhất là có lẽ Xích Long không thể cảm nhận được, mất đi thời gian thì không thể bảo vệ những người quan trọng nữa."

Bạch Cơ thu hồi ánh mắt từ vầng trăng khuyết nhìn về phía Nguyên Diệu, ánh mắt dịu dàng.

Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ, ánh mắt thuần khiết.

"Bạch Cơ, ta cảm thấy có hơi buồn. Mặc dù ta có thể không có tuổi thọ dài như ngươi nhưng ta chỉ muốn bảo vệ ngươi... và Ly Nô lão đệ mãi mãi."

Bạch Cơ cười nhẹ, nói: "Đừng nói chuyện buồn nữa. Mặc dù ta hiểu tâm trạng của Xích Long lúc đó nhưng ta không phải là hắn. Ta sẽ không bị Long Ẩn đánh bại, chỉ cần nhìn thấy Hiên Chi thì ta sẽ có nguồn năng lượng vô tận, không ai có thể giết ta."

Nguyên Diệu có hơi bối rối hỏi: "Bạch Cơ, tại sao ngươi nhìn thấy ta lại có nguồn năng lượng vô tận vậy?"

Bạch Cơ sững người, nghĩ ngợi, nói: "Không biết, ta chỉ nói thật cảm giác của mình. Kỳ lạ ghê, Hiên Chi cũng đâu phải bảo vật tụ năng, tại sao ta lại có cảm giác như vậy nhỉ?"

"Thực ra khi ta nhìn thấy Bạch Cơ, cũng sẽ đột nhiên có dũng khí, để làm những việc mà trước đây ta không dám làm."

"À? Ta cũng không phải là bảo vật có thể kích thích dũng khí của người khác... thật là kỳ lạ, để sau này hỏi Huyền Vũ ở bên bờ sông Khúc xem sao, nó sống lâu hơn ta, có thể giải thích những hiện tượng kỳ lạ."

"Bạch Cơ, ngày mai ngươi còn đi câu cá không?"

Bạch Cơ cười tinh nghịch, nói: "Đi chứ, nếu may mắn tối mai có thể ăn cá nướng bằng Nam Minh Ly Hỏa đó."

"... Bạch Cơ có muốn uống canh mơ chua này không?"

"Không uống nữa, nhìn thấy đã phiền lòng, không có khẩu vị."

"Vậy ta uống thay ngươi nhé. Long Ẩn đi một chuyến đến Côn Lôn Sơn còn bị thương cũng cũng không dễ dàng gì, đừng lãng phí băng ngàn năm..."

"Vậy thì, Hiên Chi uống nhiều thêm vài chén đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.