Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 31



Vi phu nhân và Vi Phong kinh hãi và sợ hãi, trong chốc lát, không nói nên lời.

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Bạch Cơ vuốt ve gối Mộng Tiên, liếc nhìn Vi phu nhân đang ngồi bệt trên đất, nói: “Tất cả những hiện tượng kỳ lạ này, phải hỏi Vi phu nhân.”

Vi phu nhân ngơ ngác nói: “Hỏi… ta sao?”

Bạch Cơ không trả lời câu hỏi của Vi phu nhân, mà nhìn vào gối Mộng Tiên, nói: “Trên thế gian này, con người và phi nhân cùng tồn tại, mỗi bên có con đường riêng, thỉnh thoảng giao thoa nhưng phần lớn thời gian không liên quan đến nhau. Nhiều hiện tượng kỳ lạ lưu truyền trong miệng con người thực ra không liên quan đến phi nhân, đều là do con người làm điều ác đổ lên đầu phi nhân. Ví dụ như mấy ngày trước ta thấy thương nhân từ Sư Tử Quốc muốn chiếm đoạt ngọc Thanh Nê nhưng lại nói ngọc Thanh Nê bị Long Vương trên biển cướp mất. gối Mộng Tiên này chỉ là một miếng ngọc Long Vương tốt, không thể giúp người thành tiên. Ta không hiểu tại sao con người lại gán cho nó truyền thuyết thành tiên. Dù sao thì người khắc hai chữ Mộng Tiên lên miếng gối ngọc này cũng đã không thể tìm thấy rồi. Tuy nhiên, miếng gối ngọc này qua bao nhiêu năm tháng, trải qua nhiều người, tích tụ đủ loại dục vọng khác nhau, dường như có một số năng lực đặt biệt.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, gối Mộng Tiên có năng lực đặt biệt gì thế?”

Bạch Cơ chỉ vào Vi phu nhân rồi lại chỉ vào Vi Đức Đoan, nói: “Nó có thể cụ thể hóa nỗi sợ hãi và mong đợi trong lòng con người, vị Vi lão tiên sinh này là xuất phát từ lòng Vi phu nhân.”

Nguyên Diệu hỏi: “Ý ngươi là gì?”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi nhìn kỹ lại Vi lão tiên sinh và Vi phu nhân đi.”

Nguyên Diệu nhìn Vi Đức Đoan và Vi phu nhân, chỉ thấy Vi phu nhân ngồi bệt trên đất, thần hồn nát thần tính, Vi Đức Đoan tức giận đứng ở cửa phòng khách, không thấy gì khác lạ.

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh không thấy gì…”

Bạch Cơ cười nói: “Ta suýt quên, Hiên Chi dù có khả năng nhìn thấy phi nhân nhưng những thứ sâu hơn thì ngươi không thấy được.” Bạch Cơ giơ tay, vuốt qua mắt Nguyên Diệu.

Trước mắt Nguyên Diệu lóe lên một tia sáng vàng nhàt.

“Hiên Chi nhìn lại xem.”

Nguyên Diệu nhìn lại Vi phu nhân và Vi Đức Đoan, không khỏi ngạc nhiên, trên đỉnh đầu Vi Đức Đoan có một sợi dây màu đỏ mờ nhàt, sợi dây ấy kéo dài đến ngực Vi phu nhân.

Nguyên Diệu dụi mắt nhìn lại lần nữa nhưng không thấy gì nữa.

“Bạch Cơ, đây là chuyện gì vậy?”

Bạch Cơ nói: “Ta đã nói rồi, gối Mộng Tiên có thể cụ thể hóa nỗi sợ hãi và mong đợi trong lòng con người. Sau khi Vi lão tiên sinh lần thứ hai đi tìm tiên, Vi phu nhân đối diện với gối Mộng Tiên đã sinh ra tâm trạng phức tạp, hóa thành Vi lão tiên sinh trở về hôm nay. Bà ấy sâu thẳm trong lòng mong đợi Vi lão tiên sinh trở về, để có thể rửa sạch nghi ngờ Vi hiệu úy giết cha, bảo vệ đứa con mà bà yêu nhất.”

Vi phu nhân lập tức suy sụp, nói: “Ta không biết… ta không biết… ông ấy là người hay là ma?”

Bạch Cơ nói: “Hiện tại, Vi lão tiên sinh không phải là người, cũng không phải là ma, ông ấy chỉ là… ác mộng trong lòng bà.”

Vi phu nhân khóc lóc: “Bạch Cơ có thể làm cho ông ấy biến mất không? Ta không thể nhìn thấy ông ấy nữa, ta chịu không nổi, ta sẽ phát điên mất…”

Vi Đức Đoan nghe vậy, tức giận nói: “Vân Nương, ngươi làm gì vậy? Ngươi không phải người hiền thục, không có đức hạnh, ta nên bỏ ngươi từ lâu rồi…”

Vi Đức Đoan chưa nói hết, Vi Phong đã lao tới, đè ngã ông ta.

“Câm miệng! Ngươi không được sỉ nhục mẫu thân ta… ngươi chết đi, ngươi mau chết đi…”

Vi Phong bóp cổ Vi Đức Đoan, dùng hết sức, vẻ mặt điên cuồng.

Gân xanh trên Vi Đức Đoan nổi lên, mặt tím ngắt, sắp bị con trai bóp chết.

“Phong nhi, đừng… buông ông ấy ra…”

Vi phu nhân đã không còn sức ngăn cản, bà vô lực kêu lên. Dù Vi Đức Đoan chỉ là ảo giác nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, bà không thể chịu đựng nổi.

Bạch Cơ giơ tay vuốt qua gối Mộng Tiên, hoa văn ngôi sao đỏ trên gối phát ra ánh sáng mờ ảo.

Dưới thân Vi Phong, Vi Đức Đoan bị bóp cổ đột nhiên biến mất.

Vi Phong sững sờ, nâng hai tay lên, ngơ ngác nhìn vào khoảng không.

Bạch Cơ nói: “Vi hiệu úy, ngươi còn muốn giết cha lần nữa sao?”

Vi Phong bình tĩnh trở lại, nói: “Bạch Cơ vừa nói người này chỉ là ảo ảnh trong lòng mẫu thân ta. Ta giết một ảo ảnh, không phải là giết cha?”

Bạch Cơ cười, nói: “Vi hiệu úy giết không phải là ảo ảnh trong lòng mẫu thân ngươi. Nói thế này, lúc đầu trở về, Vi lão tiên sinh không phải là ảo ảnh trong lòng mẫu thân ngươi, mà là một người xa nhà nhiều năm, nhớ thương nương tử con cái trở về.”

Vi phu nhân run giọng nói: “Ý ngươi là gì? người trở về rốt cuộc là ai?”

Vi Phong cũng sững sờ, nói: “Không... không thể nào, không thể là người. Sau khi ta giết ông ấy đã lập tức chôn xác dưới đống củi. Ngày hôm sau muốn mang xác ra ngoài phủ xử lý, khi đào lên lần nữa thì cái xác đã biến mất. Sau đó ta còn đào nhiều lần cạnh đống củi vẫn không thấy xác.”

Bạch Cơ nói: “Lúc đầu mang gối Mộng Tiên trở về Trường An là khát vọng trong lòng của Vi lão tiên sinh... Thôi, để ta gọi ông ấy ra để ông tự nói. Vì nhiều chuyện bên trong, ta cũng không rõ.”

Bạch Cơ nhìn gối Mộng Tiên, dường như đang tìm kiếm gì đó trong hoa văn sao đỏ, cuối cùng tìm được.

Một tia sáng vàng từ đầu ngón tay Bạch Cơ truyền đến gối Mộng Tiên.

Một bóng người mỏng manh dần hiện ra trước mắt mọi người.

Nguyên Diệu nhìn thấy, bóng người này là một nam nhân trung niên. Ông ta mặt mày gầy guộc, tóc búi cao, đội mũ Nam Hoa, mặc áo dài xanh lam, khá có phong thái tiên nhân.

Là Vi Đức Đoan.

Vi Đức Đoan này trông giống hệt Vi Đức Đoan vừa nãy nhưng lại có gì đó khác biệt. Ánh mắt ông ta càng thêm u sầu, biểu cảm phức tạp hơn còn có nỗi buồn khó tả.

Vi Đức Đoan nhìn quanh thì thấy Vi phu nhân và Vi Phong bèn rưng rưng nước mắt, nói: “Vân Nương, Phong nhi...”

Vi phu nhân và Vi Phong sợ hãi, không dám nhìn mặt Vi Đức Đoan, vô thức lùi lại vài bước.

Bạch Cơ hỏi Vi Đức Đoan: “Vi lão tiên sinh, ngươi đi nhiều năm này, đã trải qua những gì rồi?”

Vi Đức Đoan nói: “Nói ra dài dòng, cả đời ta đi qua biết bao nhiêu núi non, từng bước chân qua ba ngọn núi lớn, đi khắp nơi tìm tiên. Ta đã trải qua nhiều gian khổ, từng rơi xuống vực sâu, mất trí nhớ... Trải nghiệm của ta, ba ngày ba đêm cũng không kể hết.”

Bạch Cơ cười nói: “Thôi ta không có nhiều thời gian nghe, nói thẳng là ngươi đã chết thế nào?”

Vi Đức Đoan thở dài một hơi, nói: “Ta mang gối Mộng Tiên qua núi Vương Ốc, sai lầm trong việc ước tính thời tiết, rơi vào một hang động trong cơn mưa lớn, cửa hang bị đất đá chắn lại. Núi Vương Ốc vốn hiếm người, cửa hang lại bị đá lớn chắn, ta không có cách nào cầu cứu, không có lối thoát và chết ở đó.”

Bạch Cơ nói: “Vậy sao ngươi lại mang gối Mộng Tiên trở về?”

Vi Đức Đoan nhìn xa xa về phía vợ con, vẻ mặt đau buồn.

“Ta còn luyến tiếc trần thế, không thể đoạn tuyệt bảy tình sáu dục nên dù có cố gắng thế nào cũng không thể đắc đạo thành tiên. Có lẽ là người già nhớ quê, không biết từ khi nào, ta bắt đầu nhớ đến vợ con ở Trường An. Một khi nỗi nhớ nảy mầm trong lòng, không thể dừng lại. Ta cố nhịn nhưng không thể khống chế, cuối cùng quyết định trở về Trường An. Trớ trêu thay, cũng có thể là trời phạt vì lòng ta tìm tiên không thành tâm, khi qua núi Vương Ốc, ta gặp mưa lớn rơi vào hang động. Trong hang, ta chịu đựng khát và đói, cũng chịu đựng nỗi nhớ, cuối cùng đã chết đói. Bây giờ, hài cốt ta vẫn còn ở trong hang núi Vương Ốc.”

Vi phu nhân nghe thấy chồng mình nhớ nhung mình còn muốn trở về thì trong lòng chợt mềm lại. Nghe thấy chồng mình trên đường về rơi vào hang và chết đói, tất cả hận thù đều tan biến chỉ còn lại nỗi đau lòng và buồn bã.

“Phu quân đã... sao lại trở về? Chẳng lẽ là hồn ma rồi mà vẫn nhớ đến ta và Phong nhi...”

Vi Đức Đoan có hơi mơ màng, nói: “Vân Nương như một giấc mơ, ta mang gối Mộng Tiên trở về Trường An, gặp lại nàng và Phong nhi. Ta không biết mình là hồn ma hay người...”

Bạch Cơ nói: “Vi lão tiên sinh, ngươi không phải là hồn ma, cũng không phải là người, ngươi chỉ là khát vọng mạnh mẽ trong lòng ngươi trước khi chết, thông qua năng lực của gối Mộng Tiên mà cụ thể hóa.”

Theo lời Bạch Cơ, trên gối Mộng Tiên hiện ra một cảnh tượng.

Trong núi Vương Ốc, trong một hang động, bên cạnh một bộ xương mặc áo dài xanh lam, Vi Đức Đoan đang ôm gối Mộng Tiên lớn tiếng kêu cứu. Không biết đã kêu bao lâu, cuối cùng, nhờ công lao không phụ lòng người, có những người dân vào sâu núi hái thuốc nghe thấy tiếng gọi.

Người dân cùng nhau di chuyển đá cứu Vi Đức Đoan ra ngoài.

Vi Đức Đoan và gối Mộng Tiên rời khỏi hang nhưng bộ xương kia mãi mãi ngủ yên trong núi Vương Ốc.

Vi Đức Đoan vô cùng mơ hồ, nói: “Ta trở về Trường An, trở về nhà muốn cùng Vân Nương và Phong nhi đoàn tụ, từ bỏ ý định tìm tiên sống cuộc sống bình thường. Nhưng Vân Nương sợ ta, Phong nhi muốn giết ta, còn ta cũng trở nên nghi ngờ, bắt đầu chán ghét Vân Nương và Phong nhi, luôn cảm thấy mọi người đều muốn hại ta...”

Bạch Cơ nói: “Gối Mộng Tiên bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của con người và sẽ cụ thể hóa. Trong hang chỉ có mình ngươi. Trong Vi phủ có nhiều người, Vi phu nhân và Vi hiệu úy cũng có những mong muốn mạnh mẽ, gối Mộng Tiên bị ảnh hưởng bởi Vi phu nhân và Vi hiệu úy, ngươi cũng bị ảnh hưởng, thay đổi ý định ban đầu trở về Trường An. Sau đó, ngươi và Vi hiệu úy xảy ra xung đột, bị hắn giết chết. Hôm nay trở về là cụ thể hóa do sự sợ hãi và mong đợi mạnh mẽ của Vi phu nhân, đã không còn là ngươi nữa.”

Vi Phong mặt mày ủ rũ, run giọng nói: “Hóa ra ta đã thật sự giết cha...”

Bạch Cơ nói: “Nói một cách nghiêm khắc là không phải, Vi lão tiên sinh đã sớm gặp nạn, chết đói ở núi Vương Ốc. Nhưng mong muốn cả nhà đoàn tụ, cùng sống yên bình của ông ấy đã bị ngươi giết chết.”

Vi phu nhân cuối cùng mềm lòng hỏi: “Bạch Cơ, phu quân ta bây giờ có thể cùng gia đình ta đoàn tụ, cùng sống yên bình không?”

Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Rất tiếc là không thể được. Hình tượng hóa của tâm nguyện lão gia ở núi Vương Ốc, sau khi trở về đã bị ảnh hưởng bởi tâm kết của ngươi, cũng bị sự oán hận của Vi hiệu úy phá vỡ. Những gì các ngươi thấy trước mắt là tàn niệm mà ta tìm thấy từ gối Mộng Tiên, nó không thể duy trì lâu, nhiều nhất chỉ bằng thời gian uống một tách trà. Các ngươi có thể từ biệt, đây là lòng nhân từ cuối cùng mà gối Mộng Tiên có thể dành cho các ngươi.”

Vi phu nhân lau nước mắt, đứng dậy bước tới bên Vi Đắc Đoan: “Phu quân, ta đã oán hận ngươi, oán hận suốt đời.”

Vi Đắc Đoan nói: “Vân Nương, xin lỗi.”

“Ta có một tâm kết như cơn ác mộng đeo bám suốt đời. Cảnh ta cầm dao chặt củi đâm vào người đang ngủ là ngươi, vô số lần xuất hiện trong cơn ác mộng giữa đêm, máu chảy như ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt và dày vò ta.”

Vi Đắc Đoan cười nói: “Quên nó đi. Vân Nương, ta tha thứ cho nàng. Ta đáng lẽ nên nói sớm hơn, giải tỏa tâm kết của nàng, có lẽ ba chúng ta đã tránh được sự nghi ngờ lẫn nhau, ta vẫn còn có thể ở bên cạnh bù đắp cho các ngươi…”

Vi phu nhân khóc nức nở.

Vi Đắc Đoan vẫy tay với Vi Phong, nói: “Phong nhi lại đây.”

Vi Phong nhấc chân nhưng lại dừng lại, không dám bước tới.

“Ta… nghĩ ngươi là kẻ lừa đảo nên mới… ta… ta…”

Vi Đắc Đoan nói: “Phong nhi, con không cần giải thích. Ta tha thứ cho con. Tất cả đều là lỗi của ta, không trách ai được.”

“Cha… cha…” Vi Phong chạy tới Vi Đắc Đoan, nghẹn ngào: “Thật ra, bao năm qua, tuy con oán hận cha nhưng cũng rất nhớ cha.”

“Phong nhi, tất cả đều là lỗi của cha…”

“Phu quân…”

“Cha…”

Ba người Vi gia ôm nhau khóc, giãi bày nỗi lòng chia ly.

Bạch Cơ thở dài, khẽ nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, nếu lão gia trở về đã thẳng thắn nói rõ mọi chuyện, ba người họ sẽ không ôm giữ những toan tính riêng, ảnh hưởng đến gối Mộng Tiên rồi gây ra bi kịch. Hình tượng hóa của Vi giao gia có lẽ còn có thể ở bên họ một khoảng thời gian đoàn tụ.”

Nguyên Diệu thở dài, cảm thấy rất buồn.

Một tách trà sau, Vi Đắc Đoan biến mất chỉ còn lại Vi phu nhân và Vi Phong khóc trước mặt nhau.

*

Mây nhạt gió nhẹ, nắng thu cao vời.

Ở chợ Tây, trong Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu đứng bên quầy ghi chép sổ sách, con mèo đen ngồi bên cạnh ăn khô cá thơm.

Nguyên Diệu cầm bút, viết ba chữ “Gối Mộng Tiên” lên danh sách mua sắm tháng này, giá là không đồng,

Trước đó, ở Vi phủ, sau khi Vi Đắc Đoan biến mất, Bạch Cơ yêu cầu lấy gối Mộng Tiên làm giá cho việc giúp ba người Vi gia giải tỏa tâm kết. Lý do của Bạch Cơ là gối Mộng Tiên sẽ cảm nhận được những khát vọng mạnh mẽ trong lòng người, tạo ra hình tượng hóa và hình tượng hóa này không ổn định đầy biến số. Gối Mộng Tiên ở lại Vi phủ sẽ gây ra rắc rối không cần thiết cho nương con Vi gia.

Vi phu nhân và Vi Phong đồng ý.

Con mèo đen nhìn Nguyên Diệu ghi chép, nói: “Mọt sách, lúc ngươi chưa đến, ta và chủ nhân không bao giờ ghi chép, nhiều thứ mua và bán rất mập mờ…”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Người làm kinh doanh, không ghi chép làm sao biết lỗ lãi? Làm sao biết hàng hóa đi đâu?”

Con mèo đen nói: “Ta nhớ giỏi, những thứ quý trọng vẫn nhớ được. Chủ nhân chủ yếu ghi ‘nhân quả’, người có một cuốn sổ dày, thỉnh thoảng lấy ra ghi chép. Còn lỗ lãi thì ta không biết, dù sao chủ nhân luôn kêu nghèo, không chịu trả lương đúng hạn…”

Nguyên Diệu lật qua sổ sách, nói: “Nhìn từ sổ mua bán thì thực sự không có lãi, Bạch Cơ thích mua đủ loại thứ để trong cửa hàng. Phiêu Miểu các vốn đã ít khách, những thứ này khó bán. Ví dụ như gối Mộng Tiên này, tuy không tốn bạc nhưng nếu không bán được thì cũng không có lãi.”

Con mèo đen nói: “Mọt sách, ý ngươi là ngươi và chủ nhân lại làm không công chuyến này sao?”

“Ừ, có thể nói như vậy.” Nguyên Diệu nói.

Con mèo đen vừa ăn khô cá vừa nói: “Chuyện lần này, ngay từ đầu ta đã nói là ma quỷ làm, cuối cùng cũng đúng mà? Mọt sách, không giấu ngươi, từ khi ăn nấm độc, ta thực sự mở mắt trí tuệ, tinh thần sáng suốt…”

Nguyên Diệu nói: “Thực ra Vi lão tiên sinh không tính là ma quỷ, chỉ là hình tượng hóa từ tâm tưởng của con người. Nghĩ kỹ thì gối Mộng Tiên và nấm độc cũng tương tự, chỉ khác là nấm độc chỉ cho người trúng độc thấy hình tượng trong lòng mình, người xung quanh không thấy, còn gối Mộng Tiên làm mọi người đều thấy hình tượng trong lòng một người.”

Ly Nô đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Mọt sách, ta cảm giác chủ nhân lại trúng độc rồi.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Ý ngươi là gì?”

Ly Nô nói nhỏ: “Ngươi ra sân sau xem sẽ biết.”

“Ly Nô lại cho Bạch Cơ ăn nấm độc sao?!”

Nguyên Diệu bỏ sổ sách, vội vã chạy ra sân sau.

Con mèo đen nhìn theo bóng dáng lo lắng của tiểu thư sinh vừa nhai khô cá vừa nói: “Ý ta là, chủ nhân ở sân sau nhìn thấy hình tượng qua gối Mộng Tiên. Gối Mộng Tiên tương tự như nấm độc, vậy chủ nhân là trúng độc rồi…”

Cây cỏ hơi ngả vàng, theo gió đung đưa.

Bạch Cơ đứng trên cỏ, gối Mộng Tiên nằm dưới chân cô, bị cỏ thu che lấp một nửa.

Trước mặt Bạch Cơ, đứng một nam nhân tóc bạc, trên đầu có sừng rồng, mặc áo trắng.

Nguyên Diệu nhìn nam nhân tóc bạc có sừng rồng, tưởng là Long Ẩn thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng nhìn kỹ lại không phải.

Nam nhân có dáng vóc cao ráo, dung mạo tuấn tú, mang một khí chất thanh lãnh, cả người như vầng trăng sáng trên trời không thể chạm tới, lại như băng tuyết trên đỉnh núi thánh sắp tan chảy.

Nam nhân tóc bạc như một bức tượng không có sinh mệnh, yên lặng đứng trên cỏ.

Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam nhân tóc bạc.

Ánh mắt của Bạch Cơ vô cùng đau buồn.

Nguyên Diệu đứng trong hành lang nhìn Bạch Cơ và nam nhân trên cỏ.

Bạch Cơ quay lại, nói: “Sao Hiên Chi lại đến đây?”

Nguyên Diệu đáp: “Ly Nô nói rằng ngươi trúng độc nên ta đến xem. Bạch Cơ, đây là ai?”

Bạch Cơ nói: “Băng Di.”

Nguyên Diệu bước đến gần Băng Di hỏi: “Hắn là hình ảnh trong tâm tưởng của ngươi sao?”

Bạch Cơ đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi ta chơi với gối Mộng Tiên, nghĩ về một số chuyện cũ, không biết tại sao, Băng Di lại xuất hiện. Có vẻ như gối Mộng Tiên dễ dàng mê hoặc lòng người, không thể để lộ, phải dán phong ấn cất vào đáy giếng.”

Nguyên Diệu nhìn kỹ khuôn mặt của Băng Di. Long tộc đều có dung mạo đẹp đẽ phi thường, Băng Di cũng không ngoại lệ, hắn có nét mặt thanh lãnh và anh tuấn nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp, trong trẻo như làn gió xuân êm dịu, cũng như bầu trời xanh không tì vết.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với Băng Di, Nguyên Diệu cảm giác như bị điện giật, dường như đã gặp Băng Di ở đâu đó, hắn quá quen thuộc, linh hồn của họ như có thể đáp lại nhau qua ánh mắt.

Nguyên Diệu không tự chủ được đưa tay ra muốn chạm vào mắt của Băng Di. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tay Nguyên Diệu chạm vào Băng Di, thì Băng Di lại từng chút một biến mất giống như bụi khói bị gió thổi tan.

Bạch Cơ đưa tay ra, vô vọng cố gắng nắm lấy hạt bụi bay trong gió.

Nguyên Diệu cũng vội vàng chụp lấy nhưng cũng không thể nắm giữ hình ảnh hư ảo.

“Bạch Cơ, xin lỗi, có phải ta không nên chạm vào…”

“Không liên quan đến Hiên Chi. Khi hắn xuất hiện, ta đã đặt pháp thuật lên để hắn bị gió thu thổi tan vào lần gió tới.”

“Tại sao? Bạch Cơ không muốn nhìn thấy Băng Di sao? Không muốn nói chuyện với hắn sao?”

Bạch Cơ cúi xuống nhặt gối Mộng Tiên trong cỏ, nói: “Biết rằng hắn chỉ là hình ảnh trong tâm tưởng của ta, ta rất sợ hắn mở miệng, cảm thấy hắn mở miệng là sẽ đòi nợ. Dù sao thì ta đã giết hắn.”

Nguyên Diệu nói: “Không phải đâu. Bạch Cơ, Băng Di không oán ngươi, chỉ là ngươi không chịu tha thứ cho chính mình.”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi nói như thể ngươi hiểu được tâm tình của Băng Di vậy.”

Nguyên Diệu đáp: “Ta nghĩ ta có thể hiểu được tâm tình của hắn.”

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu một cách dịu dàng, nói: “Cảm ơn Hiên Chi đã an ủi ta.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ thực sự muốn phong ấn gối Mộng Tiên, cất vào kho dưới đáy giếng sao?”

Bạch Cơ gật đầu, rời khỏi cỏ ngồi xuống hành lang.

“Gối Mộng Tiên có thể mê hoặc lòng người, tạo ra nhiều hình ảnh. Phần lớn lòng người không thiện lành nên hình ảnh gối Mộng Tiên tạo ra không phải là điềm lành sẽ dẫn đến bi kịch và tai họa. Phải phong ấn nó lại, cất vào đáy giếng, chờ đợi người có duyên đến.”

Nguyên Diệu đi đến bên cạnh Bạch Cơ, cũng ngồi xuống.

“Cũng tốt. Bạch Cơ, hôm qua ta đi phường Bình Khang giao hương liệu Tây Vực có gặp Đan Dương. Trong cuộc trò chuyện, nghe nói Vi hiệu úy đã xin phép đi xa.”

Bạch Cơ hỏi: “Vi hiệu úy đi đâu?”

Nguyên Diệu đáp: “Nghe nói là đi núi Vương Ốc. Đan Dương cũng không biết chính xác làm gì.”

Bạch Cơ cười nói: “Núi Vương Ốc à, ta biết Vi hiệu úy đi làm gì rồi.”

Nguyên Diệu nói: “Ta cũng mơ hồ đoán được. Vi hiệu úy đi tìm hài cốt của Vi lão tiên sinh, định mang về Trường An để an táng. Dù sao, trong lòng Vi phu nhân vẫn mong cả gia đình đoàn tụ.”

Bạch Cơ đáp: “Chắc là vậy.”

Nguyên Diệu nói: “Chuyện này thật buồn.”

Bạch Cơ nói: “Mỗi người trong lòng đều có khát vọng là tiên tri của số phận. Kết quả này là do sự lựa chọn từ lòng họ.”

Nguyên Diệu thở dài: “Có lẽ vậy.”

Bạch Cơ nói: “Thật ra phi nhân cũng vậy, mỗi số phận phi nhân cũng là sự lựa chọn từ khát vọng sâu thẳm trong lòng.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Ví dụ như?”

Bạch Cơ nghĩ một lúc, nói: “Ví dụ như ta. Trước đây ta khao khát có sức mạnh lớn nên khi gặp biến cố ở Long Uyên, đã chọn giết Băng Di bị ma hóa, nuốt sức mạnh của Bàn Cổ. Sau đó, dưới sự thúc đẩy của khát vọng, ta tìm kiếm sức mạnh, làm mạnh bản thân. Cuối cùng, dưới tay số phận ta trở thành Long Vương. Mà lời nguyền của vương tộc Long là phải không ngừng có sức mạnh, đảm bảo mình là kẻ mạnh nhất, nếu không sẽ bị giết. Đây có lẽ là số phận tạo nên bởi khát vọng.”

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, nói: “Bạch Cơ, nếu lúc đó khát vọng sâu thẳm trong lòng ngươi không phải là sức mạnh mà là thứ khác, ví dụ như Băng Di thì bây giờ sẽ ra sao?”

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, nói: “Ừ thì dưới đáy Long Uyên sẽ có ba bộ xương rồng, một là Băng Di, một là Chúc Long, một là ta. Sau đó sẽ có người hoặc phi nhân đến Long Uyên tìm kiếm sức mạnh vừa giẫm lên xương rồng vừa cười nhạo chúng ta là ba con rồng ngu ngốc.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Số phận này, nghe có vẻ thảm quá.”

“Đúng vậy, và điều đáng tiếc nhất là ta sẽ không gặp được Hiên Chi và sẽ mất đi nhiều niềm vui.”

Nguyên Diệu nghe xong, lòng có hơi vui vẻ và ấm áp.

“Bạch Cơ, nếu không gặp ta ngươi sẽ mất đi niềm vui gì?”

Bạch Cơ nói: “Rất nhiều niềm vui, ví dụ như sai khiến Hiên Chi, nô dịch Hiên Chi, bóc lột Hiên Chi, trêu chọc Hiên Chi, nhìn Hiên Chi tức giận…”

Nguyên Diệu giận dữ: “Bạch Cơ, xin đừng tự ý xây dựng niềm vui trên nỗi đau của ta!”

“Hì hì!” Bạch Cơ cười vui vẻ.

Nguyên Diệu nhìn nụ cười của Bạch Cơ, trong lòng không còn giận dữ nữa.

“Có lẽ đây là số phận do khát vọng sâu thẳm trong lòng mỗi người quyết định.” Nguyên Diệu lẩm bẩm.

Một cơn gió thổi qua, cỏ thu nghiêng ngả như sóng biển. Đã vào cuối thu rồi.

(Gối Mộng Tiên - hết) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.