Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 159



Lá gan của Lý Cường bây giờ thật lớn, hắn lẳng lặng đứng yên đợi thanh mang tới gần. Trong chớp mắt, đoàn thanh mang nọ đứng ở phía trước cách hắn không xa, đó là một thứ gì đó kỳ lạ, chậm rãi di động trong nước, sau đó lại đi vòng quanh Lý Cường thành một vòng tròn. Trong lòng Lý Cường nói thầm: " Đây là thứ gì vậy, pháp bảo không giống pháp bảo, hồn phách không giống hồn phách, thật là kỳ quái."

Đoàn thanh mang nọ vòng quanh Lý Cường vài lần, hóa thành một đạo thanh mang bay trở về. Lúc này Lý Cường cũng chẳng thèm để ý đến sự cổ quái nơi này, hơn nữa hắn nghe Hiên Long nói bên dưới có Tụ Thủy tiên trận, hắn liếc mắt nhìn địa phương thanh mang biến mất rồi xoay người phóng lên.

Hắn ném con cá lớn kia lên mặt băng, cười nói: " Đây là Phong Khẩu Nhung Ngư gì đó sao? Cái tên thật là danh khí a."

Lão nhân kia kinh hãi vô cùng, không nghĩ tới hắn lại có thể bắt được một Phong Khẩu Nhung Ngư đi lên, lão kinh hãi luôn miệng đa tạ. Đám ngư dân kia sắc mặt cũng vui mừng, Phong Khẩu Nhung Ngư này cũng đủ để bọn họ trải qua cuộc sống, có thể bắt được một Phong Khẩu Nhung Ngư thì có thể kiếm được tiền, nếu là hai con thì coi như là thu hoạch thật lớn.

Lý Cường đi tới trước người Hiên Long, nhỏ giọng hỏi: " Lão Long...ách, Long sư huynh, ngươi có biết bên dưới Tụ Thủy tiên trận có người nào không? Ta nhìn thấy một đoàn thanh mang cổ quái, là thứ gì vậy?"

Hiên Long có chút trầm ngâm nói: " Thanh mang? Là cái gì thanh mang? Tụ Thủy tiên trận hẳn là không có người tu chân có thể đi vào, mạnh mẽ tiến vào thì kết quả duy nhất chính là xong đời, trận pháp này là sát trận, rất lợi hại đó." Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: " Trừ phi là tiên nhân hoặc là Tán tiên, mới có thể vào trận mà không tổn hao gì, chúng ta đi xuống xem?"

Lý Cường tạm thời không muốn tìm hiểu gì về tiên trận nữa, mặc dù Hiên Long là tiên nhân, cùng hắn đi xuống thì cũng không sợ vấn đề gì. Hắn nói: " Bỏ đi, sư ca, chúng ta đi Tuyết Long thành trước đã, sau này có cơ hội hãy nhìn xem."

Hiên Long không có vấn đề gì, nói: " Tùy ngươi, ta chỉ nói vậy thôi."

Đám ngư dân nối lại dây câu, hưng phấn hạ câu lần nữa. Phong Khẩu Nhung Ngư này có được ngoài ý muốn, bọn họ cũng không quan tâm mấy người Lý Cường nói cái gì, cuộc sống của phàm nhân đúng là phi thường khổ cực.

Lý Cường nói: " Chúng ta đi."

Xuyên qua đám ngư dân đang bận rộn, đi tới bên hồ băng, Đạm Bác Vũ nói: " Đi qua khỏi mặt băng chính là Tuyết Long thành, a a, sư bá sư thúc, đệ tử thành tâm mời các vị đến nhà làm khách." Cõi lòng hắn đầy chờ mong nhìn bọn họ, phải biết rằng người tu chân theo gia truyền như hắn có thể gầy dựng quan hệ với tiên nhân, thật sự là một chuyện không tưởng tượng nổi.

Lý Cường cười nói: " Hay a, chúng ta đến nhà ngươi! Bác Vũ, trong nhà ngươi có ai nào?"

Mị nhi trước kia cũng là gia truyền người tu chân, bất quá mãi cho tới bây giờ không có nghe nàng nhắc tới người nhà của mình, có vẻ có chút thần bí, bởi vậy Lý Cường đối với gia truyền người tu chân có chút tò mò.

Đạm Bác Vũ cười nói: " Sư thúc, nhà ta là một chi hệ của Đạm gia tại Tuyết Long thành, nhờ vào lực lượng của gia tộc ta mới bắt đầu tu chân, khi tu chân thì ta cưới vợ, a a, bây giờ có một trai một gái, vợ ta cũng tu chân, tu vi của nàng cao hơn ta nhiều, a a, xấu hổ a."

Hiên Viên Dịch Thanh hâm mộ nói: " Đạm sư đệ thật là hạnh phúc a, không giống ta cô đơn một mình như cô hồn dã quỷ không có ai quản, ai!" Hắn tựa hồ rất có cảm xúc, vẻ mặt tràn ngập sự cô đơn.

Bách Thịnh Chân nhỏ giọng nói: " Hiên Viên sư ca, sau này ngươi đến nhà ta, ta sẽ làm huynh đệ với ngươi, được không?"

Hiên Viên Dịch Thanh ngoài ý muốn cực kỳ, hắn vỗ bả vai Bách Thịnh Chân, cảm khái nói: " Ngươi đã là huynh đệ của ta rồi, a a, ngươi là sư đệ của ta đó."

Hiên Long đi khỏi mặt băng, đưa mắt nhìn qua, thành tường thật lớn của Tuyết Long thành xuất hiện ở khúc quanh núi, cả vách tường cũng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, trên tường thành có nhiều pháo đài phòng ngự, hắn biết đó là chốt phòng ngự của thành.

Lý Cường nhìn thành tường kiến tạo theo vách núi, trong lòng có điểm cảm thán, có chút giống như tường thành tại quê quán, cũng là dựa theo núi mà tạo thành, chỉ bất quá tường thành của nơi này là màu trắng. Hắn còn đang cảm thán, chợt nhìn thấy bảy tám trăm đạo kiếm quang từ trong thành tường bắn ra, bay nhanh về hướng hắn đang đứng, tiếng kiếm quang xé gió đột nhiên vang rền.

Đạm Bác Vũ kinh ngạc cực kỳ, nói: " Di, họ đang làm gì? Bọn họ..." Hắn còn chưa kịp nói xong, kiếm quang đã bay lướt qua, lao thẳng tới Thiên Phong Hồ. Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Kỳ quái, Thiên Phong Hồ xảy ra chuyện gì?"

Hiên Long khẽ cau mày, xoay người nhìn lại. Lý Cường phi thân lên, cũng nhìn lại hướng mặt hồ, chỉ thấy kiếm quang rơi xuống trên mặt hồ, thời gian không dài, thì thấy những ngư dân đang chạy đi, ngay cả đồ vật cũng mặc kệ, bộ dáng tựa hồ rất bối rối. Còn có một ít người tu chân đang trợ giúp những người chạy chậm phía sau. Lý Cường tự nhủ: " Kỳ quái, sơ tán ngư dân? Chẳng lẽ có đại sự gì phát sinh..."

Một tiếng huýt sáo chói tai từ xa xa truyền đến, người tu chân trên băng hồ giống như đàn chim bị động đột nhiên bay lên. Một đạo quang mang màu xanh thật dài từ hướng chân trời bay xuống, huyền không đứng ở trên băng hồ, cùng lúc đó, lại có thêm một nhóm người tu chân từ trong Tuyết Long thành bay ra, rất nhanh bay đến trên bầu trời Thiên Phong Hồ, hào khí nhất thời trở nên phi thường khẩn trương.

Đạm Bác Vũ khẩn trương ngóng nhìn, thì thào lẩm bẩm: " Trời ạ, tộc trưởng Đạm gia chúng ta cũng đến đó, đây là làm gì a?"

Hiên Long nghiêng nghiêng đầu, nói: " Làm gì? Còn nhìn không ra sao, là đánh nhau đó, ân, người tới là Tán tiên...hay thật, Tán tiên này thật lợi hại đó, Tuyết Long thành gặp phiền toái lớn."

Lý Cường vừa nghe là Tán tiên thì trong lòng cả kinh. Hắn đối với Tán tiên rất mẫn cảm, vội vàng nói: " Long sư ca, chúng ta đi xem..." Trong lòng hắn khẩn trương, đột nhiên thuấn di qua. Hiên Long nói: " Các ngươi ở chỗ này chờ, đừng đi tới đó, ta phải qua xem." Hắn cũng thuấn di qua đó.

Hiên Long na di qua bầu trời hai bên đang đánh nhau, nhìn thấy Lý Cường đã huyền không ở nơi này, lộ ra vẻ mặt thất vọng. Hắn tò mò hỏi: " Tiểu tử, sao vậy? Vẻ mặt mất hứng."

Lý Cường cười khổ nói: " Ta còn tưởng người quen, đáng tiếc không phải, ai!" Hắn lặng lẽ nhìn hai nhóm người phía dưới.

Người tu chân của Tuyết Long thành vây quanh Tán tiên kia, kiếm quang chậm rãi bay quanh chiếu sáng băng hồ lấp lánh. Hiên Long cười nói: " Thú vị, Tán tiên kia còn có người giúp tay, lại có một nhóm người tu chân đang đi tới, a a, thật náo nhiệt a." Hắn nghiêng đầu hăng hái nhìn xuống.

Lý Cường bây giờ không muốn nhìn náo nhiệt gì, hắn xoay người muốn đi, thì từ bên dưới bay lên hai đạo kiếm quang, ngăn trở đường đi của hắn. Lý Cường không đợi đối phương nói chuyện, giành nói trước: " Hai vị lão huynh, xin lỗi, chúng ta phải đi Tuyết Long thành, các ngươi muốn làm gì?"

Hai người tu chân nọ nhìn nhau, trong đó một người nói: " Các ngươi từ đâu tới? Nếu chỉ đi ngang qua, mời lập tức rời đi, miễn cho bị ngộ thương."

Hiên Long khinh thường hừ khẽ một tiếng. Lý Cường không muốn xung đột, vội vàng nói: " Chúng ta là người tu chân từ Kỳ Long thành tới, nếu là như vậy, chúng ta lập tức đi ngay. Được rồi, có thể hỏi một chút, người nọ là ai chăng?"

Người tu chân kia liếc mắt trừng Hiên Long một cái, nói: " Điều này không cần các ngươi quan tâm, mau rời đi đi, nếu không..." Lời còn chưa nói xong, người tu chân cạnh hắn kêu lên: " Sư ca, ngươi xem! Lão quái vật kia không ngờ lại có nhiều người giúp tay như vậy, chúng ta mau đi xuống!" Nói xong bay nhanh xuống dưới.

Người tu chân kia cúi đầu nhìn xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng phất tay nói: " Các ngươi đi mau, nơi này sẽ lập tức đánh nhau, các ngươi đi vào Tuyết Long thành sẽ an toàn thôi." Hắn không nói thêm nữa, vọt nhanh xuống.

Một nơi khác của băng hồ bay tới trăm đạo kiếm quang, nhìn bộ dáng là người giúp tay của Tán tiên, tựa hồ như có công lực rất cao.

Hiên Long nói: " Đi thôi, trận đánh này không lâu đâu, người tu chân của Tuyết Long thành thua chắc rồi, không đối thủ!"

Hai người trở lại khúc quanh, ba người Đạm Bác Vũ đang căng mắt nhìn lên bầu trời của băng hồ. Lý Cường nói: " Chúng ta mau nhanh vào thành, nơi này sẽ bị ảnh hưởng rất nhanh đó." Hắn không có một chút hứng thú nào với trận đánh này, thực lực của Tán tiên hắn đã gặp qua, người tu chân vốn không thể chống lại nổi, huống chi hắn còn có thêm một nhóm người hỗ trợ.

Đám ngư dân tại băng hồ kết thành đội nhảy lên khúc quanh, tiếng mắng chửi vang thành một mảnh.

Lý Cường và Hiên Long năm người đứng lẫn trong đám ngư dân hướng Tuyết Long thành đi tới. Tiếng sấm trên bầu trời băng hồ đột nhiên nổ vang, đại địa cũng chấn động, người đi trên đường cũng ngã dụi vào nhau. Lý Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời lóe lên kiếm quang năm màu, vô số lôi hỏa lóe các quang mang đủ màu sắc, giống như là đang phóng pháo bông, cả Thiên Phong Hồ đều được chiếu sáng, ngay cả mặt băng của băng hồ cũng bị nổ tạc bay tung tứ tán. Lý Cường lắc đầu nói: " Thật là náo nhiệt, cũng không biết vì cái gì mà đánh nhau."

Người trên đường nhất thời bối rối, có người hét lớn: " Mẹ ơi, mau chạy về thành...trở về thành sẽ an toàn thôi..." Đám người tao động hướng về thành chạy như điên. Thành tường của Tuyết Long thành phát ra bạch quang chói mắt, đại hình phòng ngự trận pháp đã khởi động. Hiên Long híp mắt nhìn một chút, khen: " Cũng không tệ lắm, phòng ngự trận pháp này có thể chống đỡ sự công kích của Tán tiên."

Tuyết Long thành cũng có cửa thành, đó là do hai vách tường hình thành cửa thành thiên nhiên, cửa thành có hơn mười người tu chân trấn thủ. Đám ngư dân này trên tay cũng có khối ngọc bài màu trắng, cùng nhau chen lấn vào cửa, người tu chân giữ cửa cũng không có ngăn cản, có khi còn trợ giúp những người bị kẹt lại.

Đạm Bác Vũ dừng lại ngay cửa thành nhìn quanh một chút, rồi ngoắc một người tu chân: " Bác Hiền đại ca, ta là Bác Vũ a."

Người nọ nhìn thấy Đạm Bác Vũ vội vàng chạy tới nói: " Tiểu Vũ, sao ngươi lại về nhanh như vậy? Nhanh vào thành, lập tức sẽ phong bế đó..."

Đạm Bác Vũ nói: " Ta biết, ta còn có mấy bằng hữu muốn vào thành, bọn họ là người tu chân của Kỳ Long thành, ta sợ các ngươi hiểu lầm, nên mới tìm ngươi tới nói một chút."

Đạm Bác Hiền hỏi: " Ngươi có thể đảm bảo cho bọn họ?"

Đạm Bác Vũ cuống quýt gật đầu: " Ta đảm bảo, ta đảm bảo, bọn họ không có vấn đề."

Người tu chân kia cũng đã đi tới, nói: " Bác Hiền, chuyện gì? Bây giờ là thời kỳ phi thường, cẩn thận một chút."

Hiên Long và Lý Cường cũng không nói lời nào, Hiên Viên Dịch Thanh tiến lên, móc ra một khối tín vật, nói: " Ta là Hiên Viên Dịch Thanh của Kỳ Long thành, cùng sư bá và sư thúc của ta từ khổ tu lộ ra ngang qua, xin chào lão ca."

Đạm Bác Hiền nhìn thoáng qua, gật đầu nói: " Các ngươi mau vào đi thôi. Bác Vũ, ngươi về nhà trước đi, mấy ngày nay tộc trưởng có thể chiêu tập mọi người khai hội, đến lúc đó đừng quên."

Bầu trời của băng hồ tiếng nổ oanh minh mạnh mẽ ngày càng lớn, người tu chân trấn thủ cửa thành toát ra vẻ mặt khẩn trương, có người kêu lên: " Nhìn! Có huynh đệ bị thương, mau đi tiếp ứng a."

Chỉ thấy trong Tuyết Long thành lại bay ra hơn trăm người tu chân, chỉ chốc lát, hơn mười người tu chân bị thương lui lại nơi cửa thành, những người tu chân này đại bộ phận chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ. Lý Cường bàng quang lạnh lùng, biết những người này cũng không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu muốn động thủ lần nữa thì không có khả năng. Lý Cường nghĩ thầm, xem ra Tán tiên kia hạ thủ lưu tình, nếu không những người này không chỉ bị thương đơn giản như vậy.

Hiên Long nói: " Người tu chân của Tuyết Long thành sắp triệt lui rồi, bọn họ không có việc gì đâu, chúng ta vào thành."

Đạm Bác Vũ há mồm nhưng lại không dám nói gì, hắn rất muốn mời Hiên Long và Lý Cường hỗ trợ nhưng lại không dám thốt ra miệng. Thật ra chỉ cần hắn nói, Hiên Long và Lý Cường chưa chắc đã cự tuyệt, nhưng vì hai người họ nghĩ không có lý do nhúng tay vào sự vụ của Tuyết Long thành.

Tâm tính Lý Cường chuyển đổi rất nhiều, trước kia hắn chỉ nghĩ lo tìm đủ tinh thạch, rồi gặp người của tiên giới, sau đó chạy về Phong Duyên Tinh, không muốn kiếm thêm chuyện thị phi, hắn không biết khi nào mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, Lý Cường mặc dù khoáng đạt, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác gấp gáp.

Người tu chân Tuyết Long thành đang bay trở về. Tán tiên kia cũng không đuổi theo, chỉ cất lên một tiếng cười khoái trá, có vẻ vô cùng cuồng vọng đắc ý. Tiếng cười này làm Hiên Long cũng có chút tức giận, nhưng hắn ẩn nhẫn không phát, chỉ nhìn lướt qua bầu trời, rồi không để ý tới, chỉ đi theo mấy người Lý Cường vào cửa thành.

Vào trong thành là một cái hạp cốc rất lớn, bốn phía núi tuyết bao bọc, nhưng trong hạp cốc lại ấm áp như xuân, ven đường lại đủ các loại hoa cỏ chỉnh tề, các phòng ốc đủ dạng đủ loại ẩn trong những cây cổ thụ khắp nơi. Hạp cốc này bề ngang cỡ mười công lý, lại lớn ngang ngửa như vậy, nếu từ trên không trung nhìn xuống, hạp cốc có hình dáng giống như một quả cầu hình bầu dục, hai đầu nhọn còn ở giữa lại phình to ra. Mỗi một tấc đất đều được người tu chỉnh qua, thành thị có vẻ xa hoa hơn Kỳ Long thành rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái và sạch sẽ.

Thật ra Tuyết Long thành còn có một hạp cốc hơi lánh xa và lớn hơn, ở nơi đó là nơi ở của người tu chân sơ cấp và phàm nhân. Nhưng hạp cốc đó rất lớn, mà hoàn cảnh lại kém hơn rất nhiều, có hơn một ngàn vạn dân cư, là ngoại thành của Tuyết Long thành.

Đạm Bác Vũ mang theo mọi người từ đường lớn chuyển sang một đường mòn, hắn vừa đi vừa nói chuyện: " Sư bá sư thúc, nhà ta ở ngay rìa thành, a a, nếu không phải do vợ ta tu được tới Nguyên Anh kỳ, thì nhà chúng ta còn phải ở lại ngoại thành, nơi đó thì gian khổ hơn." Hắn giới thiệu một chút về sự khác nhau giữa nội và ngoại thành.

Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Có thể ở lại nội thành đều là cao thủ a, a a, sư đệ bây giờ cũng là cao thủ rồi, tới được Nguyên Anh kỳ, em dâu hẳn là cao hứng lắm."

Đạm Bác Vũ vui vẻ nói: " Mặc dù còn kém vợ ta, nhưng tu đến Nguyên Anh sơ kỳ thì có thể tiến vào danh bảng của gia tộc, sau này có thể dời đến nội thành để ở, điều này còn phải cảm tạ sư bá sư thúc đã trợ giúp." Trong giọng nói của hắn tràn ngập hưng phấn.

Lý Cường tò mò hỏi: " Tu đến Nguyên Anh kỳ có thể vào trong nội thành ở, vậy người tu chân tu đến Nguyên Anh kỳ có bao nhiêu?"

Đạm Bác Vũ không để ý đáp: " Â...nga..cỡ trên vạn người..." Vẻ mặt hắn dần dần trở nên khẩn trương, cũng rất hưng phấn.

Lý Cường suy tư, rồi chợt hiểu ra, nhỏ giọng nói: " Long sư huynh, sư điệt của ngươi có thể sợ vợ nga."

Hiên Viên Dịch Thanh nghe được, hắn nhìn Đạm Bác Vũ rồi lại nhìn Lý Cường, nở nụ cười: " Đạm sư đệ, sư thúc nói có đúng không?"

Đạm Bác Vũ vốn không chú ý bọn họ đang nói cái gì, thuận miệng đáp: " Đúng vậy, ân? Các ngươi nói cái gì?"

Ngay cả người thành thật như Bách Thịnh Chân cũng phải nở nụ cười, Hiên Viên Dịch Thanh càng a a cười to, hắn vỗ Đạm Bác Vũ một cái, cười nói: " Nhìn thấy có vẻ em dâu rất lợi hại a, sư đệ có phúc rồi." Text được lấy tại Truyện FULL

Đạm Bác Vũ chớp con mắt, trong đầu mơ hồ, không rõ bọn họ đang nói cái gì, trong lòng hắn đã bay về nhà, rời nhà gần một năm rồi, càng đến gần cửa thì trong lòng hắn lại càng khẩn trương.

Hiên Long đối với những việc này cũng không thèm để ý, hắn là tiên nhân, đối với phương diện tình cảm thì đạm mạc, hắn không thể giải thích được mấy người này vì sao lại cười. Hắn một mình tu hành cả ngàn năm, đối với mọi chuyện đều giải quyết bằng lý trí, chỉ có đối với Lý Cường là ngoại lệ, vừa rồi hắn còn hiện lên một ý niệm trong đầu, cảm thấy mình rất kỳ quái, tại sao lại cùng Lý Cường đi tới Tuyết Long thành? Đối với chuyện Đạm Bác Vũ có sợ vợ hay không, hắn cũng không thèm để ý, cũng không cảm thấy buồn cười.

Hai bên đường mòn đủ chủng loại cây cối, Lý Cường có cảm giác như đang đi trong một công viên ở quê hương. Chung quanh cây xanh bao bọc, còn có nhiều quả chín, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một căn nhà nhỏ lộ ra sau thân cây. Khác với quê hương chính là nơi này không có thanh âm côn trùng kêu vang, yên tĩnh đến mức làm cho người ta có chút khác thường.

Đột nhiên có tiếng bước chân chạy rất nhanh vang lên, hì hì ha ha tiếng cười từ trong rừng truyền đến, có bảy tám thiếu niên nam nữ truy đuổi nhau nháo nhác vọt tới trên đường mòn. Đạm Bác Vũ nhìn thấy, không khỏi lớn tiếng kêu lên: " Quyển nhi, con đi đâu đó! Mẹ con có ở nhà không? Mau lại đây!"

Một cô gái mặc áo ngắn màu đỏ quần dài màu đen từ đám trẻ kia nhảy đến trước người Đạm Bác Vũ, nàng kinh hãi kêu lên: " Cha! Sao cha về rồi, hì hì, mẹ cho con ra đây chơi, hôm nay công khóa đã làm xong rồi. Bọn họ là ai a?"

Đạm Bác Vũ cười khổ nói: " Đây là tiểu nữ Đạm Hoàn, a a, bị mẹ nó chìu hư rồi, sư bá sư thúc đừng kỳ quái a. Quyển nhi, mau tới ra mắt sư bá tổ và sư thúc tổ."

Cô gái nọ nhìn Hiên Long rồi lại nhìn Lý Cường, nghi hoặc nói: " Cha, cha bái môn phái nào vậy? Quyển nhi sao không biết! Hì hì, cẩn thận mẹ xử tội cha."

Lý Cường bật cười: " Bác Vũ, nữ nhi của ngươi rất mạnh mẽ a. Tiểu nha đầu, cha ngươi là sư điệt của ta, ngươi nếu không ngoan, ngay cả mẹ ngươi ta cũng xử tội đó."

Ngoại trừ Hiên Long, tất cả mọi người đều bị Lý Cường nói chuyện làm hoảng sợ. Đạm Hoàn kêu to lên, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu chân giống như Lý Cường: " Di? Tiểu ca ca, lá gan ngươi không nhỏ, dám xử tội mẹ ta? Ngươi xem pháp bảo đây!" Nàng móc ra một ngọc bài, nhớ kỹ chú ngữ, dương tay bổ về phía Lý Cường. Đạm Bác Vũ sợ đến hồn phi phách tán, quát to: " Quyển nhi, không được vô lễ!"

Lý Cường vẫn đứng không nhúc nhích, tùy ý cho hồng quang sét đánh lên người, hắn ha ha cười nói: " Tiểu nha đầu, dám dùng phích lịch thiểm điện đánh ta, ta sẽ thay cha ngươi giáo huấn ngươi một chút, ha ha." Hắn xuất ra một chiêu, Đạm Hoàn không sao đứng thẳng được, trong tiếng kêu chói ta đã bị Lý Cường bắt lại. Lý Cường dương tay làm bộ muốn đánh, Đạm Bác Vũ cuống quýt kêu lên: " Sư thúc! Cầu ngài tha cho tiểu nữ, nó không hiểu sự, lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với tiểu hài tử."

Những thiếu niên nam nữ chung quanh nhìn thấy Đạm Hoàn bị Lý Cường bắt được đều không phục, chỉ nghe một thiếu niên hô: " Hắn dám đánh Quyển nhi tỷ tỷ, mọi người đừng tha cho hắn."

Hiên Long không nhịn được nữa, quát khẽ: " Tất cả đứng yên cho ta, không được nhúc nhích!" Theo tiếng nói của hắn, mấy thiếu niên nam nữ đều cũng ngây dại, mặt đỏ tới mang tai trơ mắt nhìn Hiên Long, vốn không cách nào nhúc nhích.

Lý Cường cười nói: " Hay, mấy tiểu tử ngươi rất lợi hại a. Bỏ đi, tha cho các ngươi một lần." Hắn dương tay cởi cấm chế của Hiên Long, Hiên Long thở dài nói: " Ai, huynh đệ, ta đang giúp ngươi a."

Lý Cường liếc mắt nhìn hắn, nói: " Đại ca, ta cũng cần được hỗ trợ hay sao?"

Hiên Long bị hắn làm á khẩu không còn gì để nói.

Đạm Hoàn bị Lý Cường nắm được hai tay, hận hận kêu lên: " Ngươi dám đánh ta, mẹ ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Lý Cường cảm thấy hứng thú, cười nói: " Mẹ ngươi không tha cho ta? Hay, ta muốn nhìn xem mẹ ngươi sẽ không buông tha cho ta thế nào." Tay hắn đặt Đạm Hoàn nằm trên đùi, nhấc tay như muốn đánh, Đạm Bác Vũ sợ đến luôn miệng cầu xin: " Sư thúc, xin tha cho tiểu nữ, nó không hiểu chuyện."

Trong lòng Lý Cường buồn cười, hắn buông Đạm Hoàn ra, nói: " Tiểu nha đầu, đừng nói là mẹ của ngươi, dù là Đạm gia tộc trưởng có tới, ta nếu xem không vừa mắt, hắc hắc, cũng sẽ đánh vào mông như ngươi."

Đạm Hoàn mặc dù không phục, nhưng thấy thực lực của Lý Cường, nàng cũng có chút sợ hãi, nhưng trong miệng vẫn không chịu phục: " Được, ta mang ngươi đi gặp mẹ ta, hừ, xem mẹ ta làm sao trừng trị ngươi!" Xem ra nàng rất sùng bái mẹ mình, còn những người khác thì không xem vào mắt.

Đạm Bác Vũ cười khổ nói: " Tiểu nữ bị mẹ nó chìu hư, xin sư thúc tha thứ."

Đám thiếu niên nam nữ kia sau khi được giải trừ cấm chế, như một đám chim nhỏ sợ hãi ầm ầm tán đi, chạy đến xa xa họ mới dừng lại hô lên: " Dám đánh Quyển nhi tỷ tỷ, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lý Cường làm bộ muốn đuổi theo, làm đám thiếu niên kia sợ đến chạy mất. Đạm Hoàn không thể tránh được nói: " Được rồi, được rồi, coi như ngươi lợi hại, ngươi là ai a?" Nàng lúc này mới cẩn thận đánh giá Lý Cường.

Khí chất của Lý Cường từ khi tu luyện Thiên Tiến Chương có biến hóa rất lớn, Đạm Hoàn nhìn kỹ, lập tức liền bị hắn hấp dẫn. Tu chân giới có người tu chân dung mạo xinh đẹp thì vô số, nhưng vừa có khí chất lại vừa tiêu sái thì cũng không nhiều, Lý Cường lại có cảm giác thân thiết kỳ lạ, chỉ cần chú ý nhìn hắn, sẽ bị hắn hấp dẫn, bởi vì cảnh giới bây giờ của hắn chính là Bình Phàm Chi Tâm, ngay cả Hiên Long còn không đỡ được mị lực của hắn, càng huống chi Đạm Hoàn chỉ là người tu chân mới nhập môn. Đạm Hoàn nghĩ Lý Cường giống như người thân cận nhất của mình, làm cho nàng có cảm giác phi thường mãnh liệt, cả người nàng đều toát ra mồ hôi, trái tim nhịn không được mà nhảy loạn.

Đạm Hoàn không dám nhìn Lý Cường thêm nữa, nói một câu: " Ta đi gọi mẹ." Rồi xoay người hướng phía trước chạy đi, ngay cả bước chân cũng có chút thất thần.

Đạm Bác Vũ cười khổ nói: " Quyển nhi giống mẹ nó, tính tình mạnh mẽ, sư thúc ngàn vạn lần đừng nóng giận a." Hắn có chút thắc thỏm bất an.

Lý Cường cười nói: " Ai mà tức giận nó làm gì, đùa với tiểu hài tử chơi thôi, nhưng mà Bác Vũ a, nữ nhi ngươi tựa hồ không nghe lời ngươi nói a, chẳng lẽ lúc nào cô ta cũng như vậy?"

Hiên Long liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, nói: " Lão đệ, đừng có tùy tiện chọc người, tu chân giới sợ rằng không có ai kháng cự được ngươi, hiểu chưa?"

Lý Cường có chút sửng sốt, nói: " Ca ca, ta không rõ." Nếu hắn hiểu được thì đã không trêu chọc Đạm Hoàn.

Hiên Long lắc lắc đầu nói: " Không rõ thì thôi, chờ ngươi tự mình tỉnh ngộ đi." Hắn cũng không chịu nói rõ.

Chuyển qua một mảnh rừng cây thấp, nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ xuất hiện trước mắt, bốn phía nhà gỗ có rất nhiều loại hoa cỏ, nhà gỗ rất đơn sơ, chỉ là do bốn phòng nhỏ liên kết thành, ở cửa đứng ba người, hai nữ một nam. Lý Cường đoán rằng, đây chính là vợ và hai con của Đạm Bác Vũ.

Lý Cường kéo Hiên Long nhỏ giọng nói: " Chúng ta chờ một lát, để cho bọn họ gặp mặt nói chuyện trước đã."

Đạm Bác Vũ kích động chạy vội tới, kêu lên: " Mẹ của Quyển nhi, ta đã tu đến Nguyên Anh kỳ rồi! Ta tu đến Nguyên Anh kỳ rồi!" Hắn kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.

Mỹ phụ nhân đứng giữa vẻ mặt có ý cười, hai tay mở ra nghênh đón ôm lấy Đạm Bác Vũ, dịu dàng nói: " Lão công, thật sự tới Nguyên Anh kỳ rồi sao? Hay quá, muội không có yêu lầm huynh, nhưng nếu huynh gạt muội, muội sẽ không buông tha cho huynh đâu." Hai tay nàng đỡ lấy hai vai Đạm Bác Vũ, nhìn hắn từ trên xuống dưới, một hồi lâu mới nói: " Di, kỳ quái, là thật nha, tiểu Vũ a, sao huynh tu luyện được thế?"

Thiếu niên ở bên cạnh kêu lên: " Cha!"

Đạm Bác Vũ vui vẻ cười nói: " Dũng nhi." Hắn tựa hồ phi thường yêu thích đứa con này, lôi kéo tay nó nói: " Dũng nhi, tu luyện như thế nào rồi, ở nhà có ngoan hay không?"

Mỹ phụ gõ nhẹ vào đầu Đạm Bác Vũ, nói: " Tiểu Vũ, huynh nói gì đây, không chú ý chút nào. Tiểu Dũng rất ngoan đó, không cần huynh quan tâm."

Đạm Bác Vũ xấu hổ cười nói: " Mẹ Quyển nhi, muội xem, có bằng hữu ở đây a, đợi khi nào không người rồi hãy nói được không?" Nhìn qua thấy hắn rất sợ lão bà.

Đột nhiên từ không trung hạ xuống một đạo kiếm quang, một cô nương mặc chiến giáp kêu lên: " Tỷ tỷ, đại ca đã xảy ra chuyện! Di, tỷ phu(anh rể) cũng ở đây..."

Mỹ phụ kinh hãi thất sắc nói: " Cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.