Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 172



Cô Tinh đứng dậy, đi tới lui trên sân rộng, hỏi: " Tiểu tử, ngươi cầm vật gì của hắn vậy?"

Lý Cường cười hì hì nói: " Một Định Tinh Bàn, một túi cát, một vật gì đó giống như ấn có chữ, còn có một quyển da mềm ghi chép tiên linh huyền." Hắn không chút nào giấu diếm, tất cả đều là lời thật nói thật.

Cô Tinh nói: " Định Tinh Bàn thì không có gì, còn những đồ vật khác ngươi đem ra cho ta nhìn một chút."

Lý Cường lấy đồ vật ra, con mắt Hiên Long sáng ngời, nói: " Di, Trấn Thái Ý Nguyên! Tiên khí này nguyên lai ở trong tay Thiên Thực, a a, lão đệ, điều này thật không hay rồi, vật này tại tiên giới cũng là một kiện bảo bối rất tốt, Thiên Thực sẽ quý nó lắm."

Cô Tinh cười khổ nói: " Đây là bảo vật của Lệ Cấm Thiên Quân, Thiên Thực đại khái vì vật này mới bỏ trốn tới đây, nhưng hắn rất khó tu luyện được Trấn Thái Ý Nguyên, tiên khí của thiên quân hắn hẳn là không có cách nào sử dụng, trừ phi có tiên linh huyền của thiên quân."

Lý Cường không có lấy ra quyển da mềm kia, quyển sách đang ở trong tay Mị nhi. Hắn nghe được Cô Tinh nói, trong lòng có chút vừa động, nghĩ thầm: " Trách không được tiên linh huyền do Mị nhi phiên dịch mà mình xem không hiểu, có lẽ đó là Thiên Thực ghi chép những thí nghiệm của hắn về Trấn Thái Ý Nguyên, có lẽ là tiên linh huyền của Trấn Thái Ý Nguyên, lần sau dùng để thử xem."

Cô Tinh nhìn túi cát màu lam, nói: " Loại Lam Vũ Sa này phẩm chất không tệ, ngươi có thể tự mình tu luyện, đồ vật này cũng chỉ để làm tài liệu, có thể dùng nó để tu luyện kiếm tiên, tu luyện Thái Hạo Toa thì cũng có thể dùng tới, đương nhiên là có thể dùng để tu luyện tiên khí khác." Hắn thuận miệng chỉ điểm một chút làm cho Lý Cường mừng rỡ vô cùng.

Mạc Hoài Viễn quan tâm nhất chuyện Lý Cường phải làm gì sau này, hắn nói: " Tổ sư gia, nếu Thiên Thực kia đuổi theo hắn thì làm sao bây giờ? Lão nhân gia xin nghĩ biện pháp."

Kỳ Quân Sát cũng đăm đăm nhìn Cô Tinh và Hiên Long, trong lòng hắn cũng không buông ra được, Lý Cường đối đầu với tiên nhân, điều này làm cho hắn không thể không lo lắng.

Cô Tinh lắc đầu nói: " Không có biện pháp, trừ phi hắn đem đồ vật trả lại cho Thiên Thực, nhưng cho dù làm như vậy, Thiên Thực cũng không nhất định từ bỏ ý đồ, hắn nổi danh là người điên nơi tiên giới, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì."

Hiên Long giải thích: " Thực lực của Thiên Thực rất mạnh, tiên nhân bình thường không có khả năng đối phó, người này làm việc luôn tùy tâm sở dục, lão đệ, ngươi nhìn thấy hắn thì phải mau chạy đi."

Cô Tinh xoa xoa tay nhìn Lý Cường, trong lòng hắn rõ ràng, đừng xem tiểu tử này ra vẻ sầu thảm bộ dáng, kỳ thật hắn cũng không phải thật sự sợ hãi Thiên Thực, bộ dáng của hắn chỉ là cấp cho mình xem mà thôi. Cô Tinh nói: " Tiểu tử, đừng khóc tức tửi mà giả chết, cho ngươi hai đề nghị, nghe hay không do ngươi..."

Lý Cường nhảy dựng lên, hưng phấn nói: " Đề nghị gì, nói mau! Nói mau!" Còn đâu bộ dáng khó khăn khi nãy, người ở đây đều bị hắn làm cho nở nụ cười.

Cô Tinh nhàn nhạt nói: " Đề nghị thứ nhất, ngươi ở lại thần điện tu luyện một đoạn thời gian. Ngươi có không ít Cam Thần Lộ và Thánh Thật Lãm, bằng vào thần phẩm này, công lực của ngươi có thể đề cao, chỉ cần có thể nhập vào cảnh giới của Tam Diệt Thiên..."

Lý Cường chờ mong hỏi: " Tu đến Tam Diệt Thiên cảnh giới, ta có thể đánh thắng được Thiên Thực hay sao?"

Hiên Long nói: " Lão đệ, không có khả năng đâu."

Cô Tinh gật đầu nói: " Ân, Hiên Long nói đúng, ngươi không có khả năng đánh thắng được Thiên Thực, nhưng khi tới được Tam Diệt Thiên cảnh giới, Thiên Thực cũng không có biện pháp với ngươi, bởi vì tu đến Tam Diệt Thiên cảnh giới, ở tại thế giới này người có được tấm thân bất tử." Hắn lại vươn hai ngón tay nói tiếp: " Đề nghị thứ hai, có thể ẩn giấu hành tung. Nếu vận khí tốt, Thiên Thực căn bản là không tìm được ngươi, vậy ngươi sợ gì?"

Lý Cường đặt mông ngồi lên mặt đất, kêu lên: " Tất cả đều không tốt! Thứ nhất, ta tiềm tu ở thần điện, các ngươi không có ở đây, ta làm sao rời khỏi được? Thứ hai, điều đề nghị này căn bản là phí lời, cái gì mà vận khí tốt, đây không phải là phải nghe thiên mệnh sao." Hắn nói xong lặng lẽ liếc mắt nhìn Cô Tinh, xem hắn làm sao bây giờ.

Cô Tinh không hề để ý tới Lý Cường, nói: " Được rồi, chúng ta chuẩn bị ra đi. Tiểu tử, ngươi có Định Tinh Bàn, tự mình tìm đường trở về đi."

Lý Cường khó thể tin nhìn Cô Tinh, vị tiên nhân lão đại này làm người thật lợi hại, nói mặc kệ là lập tức mặc kệ ngay. Lý Cường suy nghĩ một chút thì cười, tự mình vốn không cần Cô Tinh trợ giúp, có được kết quả như bây giờ, đã rất hài lòng rồi. Trong lòng Hiên Long thầm khen, hắn nguyên tưởng rằng tiểu tử kia sẽ mất hứng, không nghĩ tới hắn lại cười hì hì, hình như căn bản là không thèm để ý, xem ra người có khả năng tu luyện Thiên Tiến Chương quả thật khác hẳn với người khác.

Lý Cường hỏi: " Sư tôn, đại ca, trên người mọi người có trung phẩm tiên thạch hay không?"

Kỳ Quân Sát ngạc nhiên nói: " Đồ nhi ngoan, muốn trung phẩm tiên thạch để làm gì? Ta và Mạc lão ca không có mang trung phẩm tiên thạch, không có gì dụng a."

Lý Cường nhụt chí nói: " Truyền tống trận dùng đều là trung phẩm tiên thạch, ta đã dùng hết rồi, lại không đủ." Những người ở đây không phải là tiên nhân thì cũng là Tán tiên, đối với trung phẩm tiên thạch bình thường bọn họ không thèm xem vào mắt. Mạc Hoài Viễn nói: " Nơi này ta có chút thượng phẩm tiên thạch, cho ngươi hết đó."

Lý Cường lắc đầu nói: " Thượng phẩm tiên thạch đệ còn không ít, nhưng lại không có trung phẩm. Bỏ đi, để đệ tự mình nghĩ biện pháp."

Lão Nhàn đi tới bên cạnh Lý Cường, rút ra hai cây Thiên Thiêm, nói: " Tiểu huynh đệ, ta cũng không có trung phẩm tiên thạch, hai cây Thiên Thiêm này tặng cho ngươi, nếu ngươi gặp Thiên Thực, nó có thể giúp ngươi ngăn cản hai lần. Đây là bảo bối ta dùng để chống đỡ thiên kiếp, ta có thể chuyển thế được rồi, lưu lại cũng không hữu dụng, coi như là kiện lễ vật đi, tiểu huynh đệ, ngươi tự mình bảo trọng." Trong lòng hắn đối với Lý Cường rất là cảm kích, đem cách dùng Thiên Thiêm dạy cho Lý Cường: " Dùng thủ pháp khống chế phi kiếm bình thường là được, có thể phân ra bạo khai, cũng có thể đem uy lực trong đó một lần phát ra."

Cô Tinh suy nghĩ một chút thì cảm thấy mình có chút quá đáng, hắn hỏi Kỳ Quân Sát một khối ngọc đồng giản, tâm niệm chuyển động, liền lưu lại trong ngọc đồng giản một ít tiên huyền cơ bản, sau đó đưa cho Lý Cường, hắn nói: " Tiên huyền này có liên quan đến sở học của người tu chân, ta có lưu lại trong ngọc đồng giản một chút thủ pháp tiên huyền cơ bản và pháp môn chế luyện tiên khí, ngươi từ từ mà học, nếu ngộ tính của ngươi cũng đủ, có lẽ có thể sáng tạo ra pháp môn tu luyện và tiên huyền."

Trong lòng Lý Cường cao hứng cực kỳ, hắn thiếu nhất chính là tiên huyền và pháp môn tu luyện cơ bản, có vật này làm trụ cột, sau này tu luyện sẽ có trợ giúp rất lớn, hắn vội vàng tạ ơn.

Hiên Long hỏi Định Tinh Bàn của Lý Cường, ở bên trong ký hiệu rõ con đường từ nơi này trở về Lâm Minh Tinh, sau đó trả cho hắn, nói: " Lão đệ, nếu ngươi thuận lợi tu luyện thành Thiên Tiến Chương, chúng ta sau này còn có thể gặp mặt." Hắn hết sức thưởng thức Lý Cường, trong lòng cũng kỳ vọng hắn có thể tu luyện thành công.

Mạc Hoài Viễn có chút thương cảm, hắn vỗ vai Lý Cường, chỉ nói một câu: " Huynh đệ bảo trọng."

Kỳ Quân Sát lắc đầu nói: " Đồ nhi ngoan, ngươi mau trở lại Phong Duyên Tinh sớm đi, đám huynh đệ của ngươi đang chờ ngươi đó, ân, lão nhân gia ta bây giờ mới biết được cái gì gọi là mang theo gánh nặng."

Mị nhi cũng đi ra cùng mọi người cáo biệt.

Mọi người theo đường cũ rời khỏi Huyễn Thần Điện, đi tới bên ngoài, Cô Tinh thả Xích Minh Ma Tôn từ trong màn hào quang màu vàng kim đi ra, người này vừa ra liền quát: " Các ngươi hỗn đản a! Đem ta lại cái địa phương đổ nát này! A...ta phiền chết thôi...a!"

Cô Tinh lạnh lùng cười: " Xích Minh Ma Tôn, ngươi đừng có giả vờ ngốc nghếch nữa..." Hắn kháp động linh huyền, quát nhẹ một tiếng: " Nhuyễn!"

Xích Minh Ma Tôn lập tức giống như một đám bùn đất chảy ra thành một đống, hắn nghẹn ngào nói: " Ô nha, Ma Cấm ghê tởm, ô ô nha, mau thả ta ra!" Thanh âm phảng phất như từ dưới đống bùn truyền ra.

Lý Cường hỏi: " Đây là một trong bảy tiên huyền Nhuyễn Tự Huyền?"

Hiên Long nói: " Đúng! Cho nên ngươi cứ yên tâm mang theo hắn là được rồi, nếu hắn không thành thật, ngươi để cho hắn nếm thử đau khổ."

Lý Cường mừng rỡ, nghĩ thầm: " Đây chẳng khác gì chú Khẩn Cô rồi, có Thất Tự Tiên Huyền, Xích Minh Ma Tôn không có cách nào tranh đấu lại mình." Hắn nhịn không được cười ha hả.

Xích Minh Ma Tôn đứng dậy, trừng mắt nhìn Lý Cường, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực độ bất an, người trước mắt này tựa hồ như rất nguy hiểm.

Lý Cường rất nhanh móc ra ngọc đồng giản, dùng thần thức đảo qua. Chỉ thấy hắn nhắm mắt chốc lát, thu hồi ngọc đồng giản, chỉ làm ra mấy động tác, Xích Minh Ma Tôn nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, hắn hoảng sợ kêu lên: " Các ngươi không thể đối với ta như vậy a!" Hắn nhìn thì hiểu được, Lý Cường làm mấy động tác chính là đang chỉ huy Ma Cấm.

Cô Tinh căn bản không để ý tới tiếng kêu của Xích Minh Ma Tôn, hắn cảnh cáo: " Xích Minh Ma Tôn, ngươi hãy nghe hắn chỉ huy, nếu không thì có nếm đau khổ thì cũng đừng oán ta, chờ ta trở lại sẽ đưa ngươi về hắc ma giới, bây giờ...hừ hừ, ngươi phải nhẫn nhịn đi. Còn có một việc ngươi nhớ kỹ, có một chút Ma Huyết Sát Vụ đã tản ra, nếu lây đến tính mạng thể, ngươi phải phụ trách thu hồi, hiểu chưa?"

Xích Minh Ma Tôn mắng: " Ta hiểu được gì? Ta hiểu khỉ mốc....oa nha nha, đau a! A! A nha nha...hay a...đau chết ta rồi, ta hiểu rồi, hiểu rồi!"

Lý Cường buông tiên huyền ra, gật đầu cười nói: " Thật là linh nghiệm a, vui thật, a a, chơi hay quá! Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ là thử xem có linh nghiệm hay không thôi."

Cả người Xích Minh Ma Tôn đều nhuyễn đi, hắn khóc không ra nước mắt, một hồi mới hồi phục lại, trong lòng hận Lý Cường muốn chết.

Sau khi cáo biệt mấy người Cô Tinh, Lý Cường tra được một tinh cầu gần nhất có truyền tống trận, hắn mang theo Xích Minh Ma Tôn đi tới hướng đó.

Tinh thần của Xích Minh Ma Tôn ủ rũ như một con gà trống bại trận, hắn đi theo sau lưng Lý Cường, nghiến chặt răng, trong lòng hận không thể lập tức ăn tươi được tiểu tử hỗn đản này. Nhưng hắn rất rõ ràng, Lý Cường nắm giữa Thất Tự tiên huyền, cho dù mình có chạy đến ngoài ngàn dặm, chỉ cần hắn kháp động tiên huyền, thì mình muốn sống cũng không yên, nhất là Ma Cấm trên người, khiến cho hắn không thể phân thân hóa hình, thực lực suy giảm, căn bản không có cách nào đấu được với Lý Cường, hắn không ngừng suy tư, muốn tìm ra biện pháp đối phó với Lý Cường.

Tinh cầu này tựa hồ không lớn, nằm bên ngoài Nghịch Hành thông đạo, tốc độ phi hành của Xích Minh Ma Tôn nhanh hơn Lý Cường rất nhiều, hắn không nhịn được ở sau lưng Lý Cường thúc giục: " Nhanh! Ngươi bay chậm quá, sư tôn ngươi làm sao mà dạy ngươi hả? Ai, tu vi quá kém đi."

Lý Cường tức giận xoay người mắng: " Ngươi muốn chết a! Được, ta thành toàn cho ngươi..." Hắn làm bộ sẽ kháp động tiên huyền, làm Xích Minh Ma Tôn sợ đến cuống quýt khoát tay: " Ta không nói nữa, ta không nói nữa, không được...không được.!"

Lý Cường biết Thái Hạo Toa của mình kém một chút, nếu có thể tu luyện lại một lần nữa, tốc độ có thể tăng lên, hắn nổi lên ý niệm tu luyện Thái Hạo Toa trong đầu.

Một đường bay đi, Xích Minh Ma Tôn không dám nói gì nữa, trái lại đi theo sát bên thân Lý Cường, nhưng không ngừng làm ra cái mặt quỷ quái.

Đây là một tinh cầu vô danh, bởi vì Hiên Long đã giúp hắn ghi rõ vị trí của truyền tống trận, Lý Cường bay được không xa, liền phát hiện này tòa truyền tống trận. Truyền tống trận tọa lạc ngay chỗ vách núi, ghềnh đá cao, Lý Cường đi xuống dưới trước. Xích Minh Ma Tôn cũng bay đến bên truyền tống trận, hắn mở miệng khinh thường nói: " Tiểu tử! Ngươi...ách, truyền tống trận này có thể truyền tới đâu? Ai!" Hắn vốn muốn châm chọc Lý Cường một phen, đột nhiên nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, liền đảo nhanh sang chuyện khác, trong lòng cảm thấy rất uất ức.

Đây là một tinh cầu hoang vu vô cùng, trên mặt đất đều là nhưng khe nứt chằn chịt khắp nơi, nham thạch màu đen y như nhưng cây củi bị đốt thành than, truyền tống trận trên vách núi phi thường đổ nát, Lý Cường có chút lo lắng không biết nó có thể khởi động hay không. Hắn đứng trong truyền tống trận, nhìn chung quanh, chỉ thấy bầu trời âm u đầy sao, hắn biết tinh cầu này không có tầng khí quyển, cho nên có thể nhìn thấy rõ tinh hệ trên không trung. Chung quanh thật yên tĩnh, không có gió, cảm giác cô tịch như nước thủy triều tràn ngập trong tim, Lý Cường thở dài một tiếng thật sâu.

Xích Minh Ma Tôn không rõ vì sao, hắn mở to đôi mắt quái dị, hừ hừ tức giận nói: " Ta còn chưa có than thở, ngươ than cái gì chứ! Ai, thật sự là xui xẻo a." Hắn nhịn không được cũng thở dài một hơi.

Lần này hắn từ hắc ma giới đi ra, nguyên tưởng rằng sau khi đến thế giới này thì có thể cướp đoạt năng lượng của tính mạng thể, ai biết gặp phải đám cao thủ như Lý Cường, cái này còn chưa tính, lại có thêm hai La Thiên Thượng Tiên, ngay cả chạy còn không kịp thì đã bị Ma Cấm, hắn càng nghĩ càng thấy phiền não bất an.

Lý Cường không để ý tới Xích Minh Ma Tôn, hắn cẩn thận kiểm tra truyền tống trận, phát hiện không có chuyện gì, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể dùng. Hắn gọi: " Xích Minh Ma Tôn, lại đây!"

Xích Minh Ma Tôn ngồi trên mặt đất, không vui nói: " Để làm gì? Ngươi có biết không? Tại hắc ma giới, ai muốn nói chuyện với ta đều phải quỳ trên mặt đất mà nói..." Hắn tỏ ra bộ dáng tức giận không phục.

Lý Cường gật đầu, cười nói: " Tốt lắm, vậy quỳ trên mặt đất mà nói...Nhuyễn!" Hắn tiện tay kháp động Nhuyễn Tự tiên huyền.

Xích Minh Ma Tôn giống như một đống bùn đất quỳ trên mặt đất, hắn tức điên lên, nghẹn ngào nói: " Ngươi..ngươi vô loại! Ô nha, khi dễ ta a, có bản lãnh ngươi cởi Ma Cấm, chúng ta đánh một trận, xem ai lợi hại! Ngươi ỷ vào Ma Cấm thì có bản lãnh gì!"

Lý Cường nhịn không được ha ha cười to: " Đây là bản lãnh! Nói cho ngươi, ta còn khó chịu đây, ngươi là Cô Tinh ép uổng tống cho ta, ha ha, ta muốn thế nào thì làm thế đó, không phục à?" Hắn vừa nói vừa đi đến bên người Xích Minh Ma Tôn, ngồi xổm xuống, cười cười nói: " Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, từ hôm nay bắt đầu, ngươi kêu bằng tiểu Minh, ta muốn ngươi làm gì thì phải làm đó, làm không tốt sẽ bị phạt, hiểu chưa?" Hắn buông ra tiên huyền.

Xích Minh Ma Tôn quỳ trên mặt đất, lỗ mũi như muốn bốc khói thở hổn hển, hắn lấy tay dùng sức vỗ nham thạch, hống lên: " Ô ô...ta không phục! Tiểu Minh? Oa nha nha..thật không có mặt mũi a, ta chịu không được!" Nham thạch cứng rắn bị hắn vỗ thành đá vụn bay loạn, bụi mù bốc lên, Lý Cường ở một bên lẳng lặng nhìn hắn.

Xích Minh Ma Tôn rống lên đã thỏa, chậm rãi đứng dậy nói: " Coi như ngươi độc! Nói đi, gọi ta làm gì?"

Lý Cường nhịn không được khoa tán: " Tốt! Không hổ là ma tôn, có thể cầm cũng có thể buông. Tiểu Minh, ngươi thay đổi một chút hình mạo, nếu ta mang ngươi đi đến chỗ nào có người, thì bộ dáng này sẽ hù chết họ đó. Còn nữa, nếu người từ thế giới này tu thành người của ma giới, hẳn là ngươi hiểu được cách dùng truyền tống trận, ngươi đi điều chỉnh một chút đi." Hắn lại sai bảo ma tôn của hắc ma giới đi làm tạp vụ, nếu Cô Tinh nhìn thấy sợ rằng cũng phải hoảng sợ.

Xích Minh Ma Tôn hận hận dậm chân, ngoại hình nhất thời đại biến, biến thành một đại hán tráng kiện. Lý Cường cười nói: " Hay a, lại còn có ba phần khờ khạo, không tệ! Cứ vậy đi!"

Xích Minh Ma Tôn bị Lý Cường chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu, hắn nhăn nhó đi sửa sang lại truyền tống trận, Mị nhi vừa lúc bay ra, nàng vẫn luôn trốn trong Dục Thiên Giáp tu luyện, vừa mới tỉnh lại.

Mị nhi cười khanh khách ôm Lý Cường, dịu dàng nói: " Ca ca, hắn là ai vậy a?"

Xích Minh Ma Tôn vẫn chưa nhìn thấy Mị nhi, lần này vừa thấy nàng thì con mắt đều trợn lên, trong phút chốc hồn của hắn như đã bay mất. Hắn run lên, đột nhiên hét lớn: " Mỹ nữ a, thật là một đại mỹ nữ xinh đẹp! So với ma nữ đẹp nhất hắc ma giới chúng ta còn đẹp hơn nhiều...di, linh thể, oa..." Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Lý Cường đá cho một cước té ngã, hắn quỳ trên mặt đất còn không ngừng kêu lên quái dị: " Trái tim ta đã bay rồi, ta lấy xưng hào Ma tôn mà thề, ta muốn nàng! Nàng, chính là trái tim của ta a!"

Lý Cường thiếu chút nữa cười đến chết, hắn quả thật nghĩ không ra, Xích Minh Ma Tôn lại làm trò như thế. Nhưng thật ra Mị nhi bị hắn làm hoảng sợ, nàng ôm chặt cổ Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Hắn chính là Xích Minh Ma Tôn? Sao lại biến thành bộ dáng này?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Xích Minh Ma Tôn đứng lên, con mắt nhìn chằm chằm Mị nhi, đứng thẳng rất có quy củ, nói: " Xin hỏi đại danh của vị cô nương này, ta là Xích Minh Ma Tôn."

Mị nhi dịu dàng nói: " Ta biết ngươi là Ma tôn, nhưng bộ dáng của ngươi thật là ngốc a."

Lý Cường nhịn không được cười rộ lên, hắn cảm thấy Xích Minh Ma Tôn thật là thú vị. Hắn luôn miệng nói: " Đúng, chính là vậy! Đúng, chính vậy! Một bộ dáng si ngốc, làm cho người ta nhìn chịu không được a...oa ha ha, ha ha ha!"

Xích Minh Ma Tôn lại toát ra vẻ mặt xấu hổ, hắn vội vàng nói: " Nguyên lai cô nương thích bộ dáng đẹp mắt, tuân mệnh! Tuân mệnh!" Hắn lại biến đổi, một tiểu tử cực kỳ tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt, Mị nhi vỗ tay cười nói: " Nha, hay a, như vậy thuận mắt hơn nhiều, nhưng ngươi là Ma tôn, Mị nhi không thích."

Lý Cường phát hiện Xích Minh Ma Tôn thật sự đã bị mê hoặc. Mị nhi trời sinh mị hoặc bây giờ đã trở nên phi thường lợi hại, nếu bây giờ nàng đi tới tu chân giới, sợ rằng rất khó có người trụ nổi, nhưng Lý Cường không có ý thức được điểm này, bởi vì gần đây Mị nhi chỉ tiếp xúc ít nhất là cao thủ cấp Tán tiên, đối với cao thủ tầng cấp này, sự mị hoặc không có được nhiều tác dụng. Xích Minh Ma Tôn mặc dù lợi hại, nhưng hắn là cao thủ hắc ma giới, đối với mị hoặc của linh thể căn bản không có năng lực chống cự, hắn vừa nhìn thấy thì lập tức bị mê hoặc ngay.

Xích Minh Ma Tôn ước chừng nghĩ mình đang ở hắc ma giới, hắn nói: " Mị nhi? Nguyên lai gọi là Mị nhi, tên hay a, Mị nhi..." Hắn nhịn không được kêu một tiếng, Mị nhi tức giận nói: " Không cho ngươi gọi ta là Mị nhi, chỉ có ca ca ta mới có thể gọi ta là Mị nhi."

Xích Minh Ma Tôn bị tiểu nha đầu mê hoặc đến choáng váng, hắn không hiểu được ý tứ của Mị nhi, vội vàng nói: " Ta làm ca ca của nàng, có được hay không?"

Mị nhi " sưu" một tiếng từ trong lòng ngực Lý Cường bay ra, hung hăng đá Xích Minh Ma Tôn té ngã trên mặt đất, nàng chống nạnh, khí thế hung hung nói: " Không cho ngươi nói hưu nói vượn! Mị nhi chỉ có một ca ca, ngươi còn dám nói bậy, Mị nhi đánh ngươi nga."

Xích Minh Ma Tôn nằm trên mặt đất, mơ mơ hồ hồ nói: " Mị nhi, khi tức giận cũng xinh đẹp như vậy a, ta thích."

Lý Cường nói: " Mị nhi trở về, người này đã hồ đồ rồi, đừng để ý đến hắn! Tiểu Minh, mau sửa sang lại truyền tống trận."

Mị nhi nghe được sửng sốt, nàng cười khanh khách nói: " Tiểu Minh? Hì hì, ca ca a, huynh gọi ma tôn là tiểu Minh? Ha ha, ha ha ha, cười chết Mị nhi rồi."

Xích Minh Ma Tôn nhất thời như trái banh da bị xì hơi, vô lực yếu ớt nói: " Thật sự là mất mặt a, lựa một cái tên cứng cáp một chút được không? Ai, làm cho Mị nhi xem thường, thật sự là chịu không được."

Mị nhi đi tới vách đá đen, nhìn bốn phía, hỏi: " Ca ca, đây là địa phương nào, thật hoang vu a."

Lý Cường nói: " Ca ca cũng không biết là địa phương nào, chúng ta đi về Lâm Minh Tinh trước, ca ca trở về thu mua tiên thạch, nếu không sẽ không về được Phong Duyên Tinh đâu."

Xích Minh Ma Tôn bất đắc dĩ nhìn Mị nhi, hắn phát giác vị tiểu cô nương kiều mỵ này căn bản không thèm để ý đến mình, trong lòng hắn không hài lòng chút nào, nói thầm: " Chờ ta bỏ đi Ma Cấm, hừ hừ, ta không tin không tranh lại ngươi."

Lý Cường quay đầu quát: " Tiểu Minh, nhanh đi a, đừng có lẩm bẩm nữa."

Xích Minh Ma Tôn thật sự tức điên rồi, hắn đột nhiên đưa tay xuất ra Huyết Ma Kích, nhảy dựng lên: " Ta liều mạng với ngươi, nha..." Hắn dương kích đánh tới Lý Cường, Lý Cường bị Huyết Ma Kích của hắn đánh tới không kịp đề phòng bay tung lên trời, may là có Dục Thiên Giáp ở trên người, một kích này không làm hắn bị thương. Mị nhi ở bên cạnh bị chọc tức, nàng dương tay bổ ra một đạo âm lôi, oanh một tiếng tạc Xích Minh Ma Tôn bay luôn lên trời. Mị nhi nũng nịu quát: " Ngươi muốn chết a! Dám đánh ca ca của Mị nhi, xem Mị nhi đánh ngươi!"

Mị nhi bay ra linh kiếm, liên tục bổ vào trên người Xích Minh Ma Tôn. Xích Minh Ma Tôn không nghĩ tới Mị nhi lại động thủ, hắn sợ làm bị thương tiểu cô nương, chỉ không ngừng dùng Huyết Ma Kích ngăn cản, còn chưa đánh được vài cái, Lý Cường tay kháp tiên huyền, lại bắt đầu chỉnh người.

Xích Minh chỉ cảm thấy cả người chấn động, cảm giác thống khổ trào dâng như sóng lớn, hắn kêu thảm một tiếng, từ không trung rơi xuống.

Xích Minh thống khổ quay cuồng kêu khóc trên mặt đá đen, Huyết Ma Kích trong tay đánh những khối nham thạch lớn thành mảnh nhỏ, hắn thảm hào kêu lên: " Ta không dám nữa, đau chết ta...không..không...đừng thúc dục...thúc dục Ma Cấm..a!"

Lý Cường dừng lại tiên huyền, cúi đầu nhìn Xích Minh ma tôn, cười hì hì nói: " A a, dám đánh lén ta? Ân, ta lo lắng nếu hai chủng loại tiên huyền đồng thời vận dụng thì sẽ có hiệu quả gì?"

Xích Minh ma tôn vừa mới đình chỉ cảm giác đau đớn, nghe vậy nhịn không được một cái rùng mình, hắn cúi đầu nhận thua, nói: " Không nên thử, ta nhận thua...oa nha nha! Đi!" Hắn hung hăng đánh một kích lên mặt đất, nham thạch cứng rắn vô cùng bị Huyết Ma Kích ngạnh bổ ra một cái khe lớn.

Mị nhi nhào tới bên cạnh Lý Cường, lo lắng hỏi: " Ca ca, huynh không sao chứ?"

Xích Minh ma tôn không đợi Lý Cường nói chuyện, liền cướp lời: " Ca ca của nàng đương nhiên không có việc gì rồi, có việc chính là lão Xích ta, ai, xui xẻo a." Thương cảm cho vị chí tôn hắc ma giới bị Lý Cường chỉnh đến đầu đầy bùn đất, nhưng hắn cũng âm thầm tìm kiếm nhược điểm của Lý Cường, một khi tìm được hắn cũng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mị nhi đi tới bên người Xích Minh ma tôn, hung hăng nói: " Ngươi nếu còn dám đánh lén, Mị nhi nhất định không buông tha cho ngươi."

Cùng tiếp xúc với Mị nhi thời gian càng dài, Xích Minh cũng bị mị hoặc càng sâu, hắn không chút sợ hãi nói: " Mị nhi cô nương không buông tha ta? Nga yêu, ta thích a, nàng không nên buông tha bỏ qua cho ta, ngàn vạn lần đừng buông tha cho ta..."

Mị nhi tức giận đến không có cách nào, nàng cũng biết Ma tôn là tấm thân bất tử, đánh thế nào cũng không tác dụng, trừ phi có được loại tiên huyền của Lý Cường thúc dục Ma Cấm, nếu không căn bản không thể khống chế được hắn.

Mị nhi hung hăng đá cho hắn hai cước, Xích Minh ma tôn rất ôn nhu nói: " Thật thoải mái, cầu cô nương đá thêm hai cước nữa." Nếu không e ngại tiên huyền của Lý Cường, hắn đã sớm nhảy lên rồi, nhưng bây giờ hắn không dám lộn xộn, chỉ có thể nói thầm vài câu trong lòng.

Lý Cường lắc đầu nói: " Mị nhi, muội trở về tu luyện đi, đợi đến Lâm Minh Tinh lại ra chơi được không?"

Xích Minh ma tôn nhất thời khẩn trương, hắn gọi: " Cô nương không thể đi a, muốn đi thì mang theo ta cùng đi với!"

Mị nhi trừng hắn thản nhiên cười, yêu kiều nói: " Bổn cô nương phải đi! Cho ngươi tức chết mới tốt, hì hì." Trong lòng nàng đã có chút hiểu được Xích Minh ma tôn rất để ý đến thái độ của mình. Cũng quả nhiên, Xích Minh ma tôn phảng phất như bị trúng thương nặng, vẻ mặt thất vọng khổ sở làm cho người ta không dám tin tưởng hắn chính là chí tôn đứng hàng thứ ba của hắc ma giới: Xích Minh ma tôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.