Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 177



Hào khí trong nội đường Phật tông dị thường khẩn trương. Lý Cường biết Xích Minh ma tôn mang theo tà khí rất dễ dàng làm cho người ta hoài nghi, đau đầu nhất là hắn lại không hề muốn che dấu, hắn không sợ người khác động thủ với hắn, vì như vậy hắn có thể chính đáng phản kích, ý nghĩ của hắn thì Lý Cường hiểu rõ nhất. Lý Cường làm sao có thể để cho hắn phát tác, hắn nhàn nhạt nói: " Hắn là tù phạm của ta, các ngươi không cần phải xen vào."

" Tù phạm?"

Mấy người Quá Lệ Hoàng khó có thể tin tưởng, nhìn thái độ kiêu ngạo của Xích Minh ma tôn, làm sao hắn có thể là tù phạm? Quá Lệ Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Xích Minh ma tôn, chậm rãi giơ lên một cây châm nhọn dài chừng nửa thước, cây châm phát ra quang hoa màu trắng bạc, Khánh Tĩnh trưởng lão kêu lên: " Tham Ma Châm!"

Lý Cường cũng âm thầm bội phục, tính cảnh giác của người này thật là cao. Bất quá, Lý Cường không muốn để cho hắn lộ ra bài tẩy của Xích Minh ma tôn, hắn đột nhiên thuấn di chuyển qua bên người Quá Lệ Hoàng, dùng thủ đoạn giật đi Tham Ma Châm thuận tay thu luôn vào trong thủ trạc, chụp lấy bả vai mặc chiến giáp của Quá Lệ Hoàng, dùng thủ pháp phản âm dương( đánh trái phải) liên tục tát mạnh vào miệng hắn mấy cái.

Quá Lệ Hoàng bị Lý Cường tát vào miệng đến phát ngơ, chiến giáp trên vai bị Lý Cường bóp vỡ, không đợi hắn tỉnh táo lại, vùng bụng hắn lại vừa trúng thêm một cước, " oanh" một tiếng văng bắn vào cột đá bên cạnh. Lý Cường hung hăng mắng to: " Lời nói của ta không có giá trị gì sao? Lá gan của ngươi thật lớn!" Chuyện cho tới bây giờ hắn cũng bất chấp tất cả, bây giờ chỉ có thể dựa vào thực lực áp chế bọn họ.

Những người tu chân ở đây tất cả đều choáng váng, Lý Cường hiển lộ ra sự bá đạo quả thật làm cho người ta không dám tin tưởng, chỉ có Xích Minh ma tôn vui vẻ nhất, hắn đứng ở sau lưng Lý Cường nhảy lên ủng hộ: " Đánh! Đánh thật hay! Hung hăng đánh!" Lý Cường đột nhiên thúc ngược ra sau, đồng dạng thúc mạnh Xích Minh ma tôn văng ra sau.

Quá Lệ Bàng sư đệ của Quá Lệ Hoàng mắt đỏ ngầu, huýt sáo dài một tiếng bắn ra phi kiếm, tràng diện lập tức hỗn loạn, người tu chân của Phụ Môn rất nhanh kết thành kiếm trận thối lui sang một bên, người tu chân của Bách Chúng Liên lại lui sang hướng bên kia, chỉ có đệ tử Phật tông mờ mịt đứng yên nhìn chung quanh chẳng biết làm sao. Diệu Học Ông nhìn thấy hoa cả mắt, vội vàng khuyên nhủ: " Có chuyện từ từ nói, mọi người có chuyện từ từ nói, đừng động thủ, bình tĩnh một chút." Nhưng căn bản không có ai để ý tới lời gọi của hắn.

Khánh Tĩnh trưởng lão quát: " Phật tông đệ tử lại đây." Lúc này đệ tử Phật tông mới có phản ứng, lập tức tụ tập lại chỗ của Khánh Tĩnh trưởng lão. Khánh Tĩnh lại nói: " Lập tức mời Phật chủ đến đây."

Chiến giáp trên người Quá Lệ Hoàng vỡ vụn ra, phát ra âm thanh thanh thúy. Hắn phẫn nộ cực kỳ, đứng thẳng dậy quát to: " Ngươi ép người quá đáng! Chuẩn bị Tụ Kiếm trận!"

Phi kiếm của hai mươi mấy người của Phụ Môn lập tức phóng ra, kết thành một đạo quang hoa màu xanh, cấp tốc vờn quanh bên ngoài kiếm trận. Tất cả mọi người biết ngay cao thủ của Phụ Môn đã muốn liều mạng.

Lý Cường cho tới bây giờ cũng không phải là người sợ việc, hắn có chút giật khẽ thân thể, Diệt Thiên Giáp liền hiển lộ ra, kim quang Thái Hạo Toa đột nhiên lóe sáng, diệu khởi lên luồng kim quang huyến lạn chói mắt, hắn a a cười nói: " Muốn đánh nhau? Cáp, tay ta đang ngứa ngáy đây, các ngươi không ai được nhúng tay, nhất là ngươi, lão Xích, nếu ngươi dám động thủ đừng trách ta không khách khí."

Xích Minh ma tôn nằm trên mặt đất, vặn eo một cái thật mạnh, hai tay mở ra, vô tư nói: " Ta chỉ xem náo nhiệt, xem náo nhiệt là được rồi chứ. Lão huynh, những người này...ngươi còn phải mặc tiên giáp và sử dụng tiên khí làm chi, quá khoa trương rồi đó, ha ha!" Hắn không cách nào giải thích cử động của Lý Cường, bằng thực lực cường đại của hắn căn bản là không cần dùng tiên giáp hay tiên khí, chỉ tốn chút sức lực là có thể xử lý đám người tu chân này. Xích Minh ma tôn hận không được ra tay thay cho Lý Cường, hắn không ngừng đảo mắt, trong mắt mơ hồ lóe lên quang mang màu đỏ sậm.

Quá Lệ Hoàng còn chưa hạ lệnh công kích, liền nhìn thấy Lý Cường mặc tiên giáp, xuất ra tiên khí, hai chân hắn như mềm nhũn, cuối cùng tỉnh táo lại, thực lực của đối thủ căn bản là những người ở đây không thể chống cự, mình dựa vào điều gì để tranh đấu với người ta. Quá Lệ Bàng lo lắng hỏi: " Sư ca, ngươi có bị thương không? Chúng ta cùng liều mạng với hắn!" Hắn bắt đầu chỉ huy kiếm trận di động.

Phi kiếm trận của Phụ Môn cũng có đặc sắc, phi kiếm tạo thành kiếm trận uy lực thật lớn, hơn hai mươi người tu chân đạt tới Nguyên Anh kỳ tạo thành kiếm trận uy lực công kích có thể thắng được một cao thủ Phân Thần kỳ, nếu cao thủ chỉ huy kiếm trận có thực lực mạnh mẽ, uy lực của kiếm trận còn có thể chống đỡ cao thủ Hợp Thể kỳ. Ba đại môn phái của Tân Dương thành đều có đặc điểm thiện dùng kiếm trận.

Quá Lệ Hoàng đã sớm nghe nói qua chuyện Lý Cường đại náo Kỳ Long thành, thực lực của hắn tuyệt đối mười mấy cao thủ này không thể ứng phó được, huống chi còn có Phật tông trưởng lão ở một bên chuẩn bị, trường tranh đấu này chỉ cần bắt đầu thì bên mình phải thua không thể nghi ngờ. Hắn quả quyết quát to: " Chúng ta triệt! Trở về rồi hãy nói!"

Lý Cường cười nói: " Ai, không tệ, còn chưa có mê muội đầu óc, thừa dịp này đi về mới tốt, hãy gọi lão đại các ngươi lại đây, ta và hắn nói chuyện."

Quá Lệ Hoàng không nói một lời, mang theo đệ tử đồng môn đi ra ngoài. Cao thủ của Bách Liên Chúng cũng không dám nhiều lời, đi theo luôn ra ngoài. Khánh Tĩnh trưởng lão lộ ra vẻ khó khăn, hắn biết bây giờ xem như Phật tông đã đắc tội hai đại môn phái này.

Xích Minh ma tôn càng thêm thất vọng, lúc này hắn mới hiểu được tại sao Lý Cường mặc tiên giáp, nguyên lai tiểu tử này muốn hù dọa bọn họ bỏ chạy. Hắn lại dương dương nhảy lên, nhàm chán ở trong nội đường chạy loạn tới lui, thoắt đông thoắt tây nhìn ngó, bộ dáng như là đạo tặc.

Lý Cường không thèm quan tâm, nói: " Khánh Tĩnh, ngươi đi phân phó người truyền tống người ở Xích Hồng Tinh lại đây..."

Khánh Tĩnh còn chưa kịp nói chuyện, từ ngoài cửa đi vào một đoàn người đầu trọc, cầm đầu là một hán tử cao lớn, hắn cũng đầu trọc, mặc một bộ trường bào màu nâu rộng thùng thình, trên tay cầm một chuỗi hạt châu màu đen, vẻ mặt giận dữ. Hắn vừa vào nội đường liền quát: " Khánh Tĩnh trưởng lão, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Diệu Học Ông lặng lẽ nói với Lý Cường: " Hắn là đương kim Phật chủ của Phật tông Ba Nhược Nghiệp."

Lý Cường không chút phản ứng gật đầu, yên tĩnh xem kỳ biến.

Khánh Tĩnh trưởng lão vội bước lên phía trước thi lễ nói: " Ra mắt Phật chủ."

Ba Nhược Nghiệp liếc mắt đảo qua, đầu tiên phát hiện Lý Cường đang mặc tiên giáp, sau đó lại nhìn Xích Minh ma tôn, hắn dù sao cũng là tông chủ của Phật tông, lập tức phát giác ra vấn đề trong đó. Hắn dùng ngón tay chỉ Xích Minh ma tôn, quát: " Hắn là ai vậy?"

Khánh Tĩnh nhất thời á khẩu không trả lời được, hắn không biết làm sao trả lời mới tốt.

Lý Cường chậm rãi tiến lên nói: " Hắn là tù phạm của ta, như thế nào?"

Trong lòng Khánh Tĩnh kêu khổ không ngừng, hắn không biết làm sao giải thích, cứ ngơ ngác nhìn hai người. Ba Nhược Nghiệp thầm giật mình, hắn ngạnh hỏi: " Ngươi là ai?"

Lý Cường cũng không muốn nhiều lời nói nhảm, đưa ta xuất ra Phật chỉ.

Cả người Ba Nhược Nghiệp run lên, hắn nhìn chằm chằm Phật chỉ cả nửa ngày, mới ngẩng đầu lên: " Ngươi...ngươi từ Phật tông của Thản Bang Tinh tới?"

Lý Cường gật đầu nói: " Phật tông của Tây đại lục có quan hệ gì với các ngươi?"

Ba Nhược Nghiệp cố gắng trấn định, hắn đưa lên một tay ngay ngực, nói: " Phật tổ từ bi, Phật tông tại Tây đại lục là thánh địa của tất cả Phật tông đệ tử, đáng tiếc chúng ta đã mất đi con đường trở về, không cách nào liên lạc với Phật tông Thản Bang Tinh. Ba Nhược Nghiệp ra mắt đại trưởng lão." Thanh âm của hắn cũng có chút run rẩy, có thể nhìn thấy người của Phật tông, cũng có ý nghĩa như có thể liên lạc với thánh địa, Phật tông bổn địa nhất định cũng có thể minh xác được phương hướng phát triển.

Lý Cường nói: " Mặc dù ta không thể xem như là Phật tông trưởng lão, nhưng có quan hệ rất sâu xa với Phật tông của Tây đại lục, hơn nữa ta nhận ủy thác của Phật tông, tìm kiếm Phật tử của thế giới này..."

Ba Nhược Nghiệp có chút không rõ: " Tìm kiếm Phật tử của giới này? Phật tử của thánh địa đã đi đâu?"

Lý Cường đơn giản giới thiệu một chút tình huống của Phật tông Tây đại lục, cuối cùng nói: " Nhìn bộ dáng các ngươi còn không biết xảy ra chuyện phát sinh ở Thản Bang Tinh, nhưng các ngươi là người của chi phái hệ Phật tông còn lại duy nhất mà ta đã gặp, ta có một ít điển tịch và bảo vật của Phật tông, khi rảnh rỗi sẽ truyền cho các ngươi."

Ba Nhược Nghiệp quả thật không dám tin tưởng chính lỗ tai của mình, ý tứ của Lý Cường hắn rốt cuộc hiểu được, nói cách khác đã biết được Phật tông chi phái đã có được truyền thừa chính tông của Phật tông thánh địa. Hắn ôm ngực, thần sắc trên mặt biến ảo không ngừng, qua chừng mười giây hắn mới bình tĩnh lại, luôn miệng nói: " Mời đại trưởng lão đến Phật đường nói chuyện. Khánh Tĩnh trưởng lão, lập tức thông tri cho tất cả chấp sự nhân viên đến bên ngoài Phật đường tập hợp." Rồi lại cung kính nói: " Xin mời đại trưởng lão!"

Diệu Học Ông nói: " Ta ở chỗ này đợi môn hạ đệ tử truyền tống lại đây." Khánh Tĩnh trưởng lão phân phó cho thuộc hạ vài câu, lập tức đi thông tri nhân viên chấp sự cao tầng của Phật tông.

Xích Minh ma tôn nhìn kỳ quái, hắn quái dị nói: " Da! Da! Da! Thủ đoạn của lão huynh thật là cao minh, lợi hại a, nói mấy câu là có thể làm cho người ta loạn chuyển, lão Xích ta bội phục a, lúc nào rảnh cũng dạy ta một tay...di, mẹ kiếp, không ai lý tới ta." Hắn xấu hổ nhìn quanh, phát hiện không ai để ý tới hắn, phảng phất như hắn là người trong suốt.

Phật đường nằm ngay phía sau nội đường, là địa phương trọng yếu nhất của Phật tông, căn phòng rất bình thường, nhưng lại bao phủ mấy tầng cấm chế. Lý Cường không khỏi nhớ tới di chỉ của Phật tông tại Tây đại lục, ở trên mặt đất cũng lưu lại kiến trúc nhìn không thấy biên giới, dưới đất thì càng không thể nhìn thấy. Phật tông nơi này vốn không thể so sánh được, sự chênh lệch thật sự là quá lớn. Hơn nữa hắn nhận ra được tu vi của Ba Nhược Tông cũng không gọi là cao, cũng chỉ đến tu vi Phân Thần kỳ, làm tông chủ một phái, cảnh giới của hắn thật sự là hơi thấp.

Lý Cường nhớ kỹ năm đó tại Đại Huyễn Phật Cảnh, lần đầu tiên nhìn thấy Trí trưởng lão thì tu vi thâm sâu không lường từng lưu lại ấn tượng sâu đậm cho hắn, sau khi những cao thủ của bọn họ rời đi, Phật tông không muốn suy sụp cũng không được, nếu không phải có duyên gặp qua Trí trưởng lão, Phật tông hoàn toàn bị tiêu diệt thì chỉ là vấn đề thời gian.

Trong Phật đường rất sạch sẽ, không có bày biện vật dụng gì, chỉ đặt trên mặt đất hai mươi cái bồ đoàn, ở giữa là một bồ đoàn màu đen, bồ đoàn bốn phía đều có màu vàng nhạt. Ba Nhược Nghiệp mời Lý Cường ngồi trên bồ đoàn màu đen, Lý Cường lắc đầu, hắn cũng không thèm gì vị trí của Phật chủ. Hắn chỉ thuận tay lấy ra bồ đoàn đã thu được tại Thiên Lại thành, Phật tông mật bảo Ngưng Điển nổi tiếng của Phật tông, đó là do Phật tông lão tổ lưu lại phật bảo, tiện tay để trên mặt đất rồi khoanh chân ngồi xuống. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ba Nhược Nghiệp liếc mắt thì nhận ra đây là bảo bối của Phật tông lão tổ, hắn bắt đầu chính thức tin tưởng Lý Cường không có nói hưu nói vượn, Phật tông cao tầng đệ tử cơ hồ không có ai không nhận ra Tử Ngưng Điển, trong điển tịch có ghi lại nó có trợ giúp lớn khi tu luyện Phật tông công pháp. Hắn ấp úng hỏi: " Đại...đại trưởng lão...vật này...là Tử Ngưng Điển?"

Lý Cường vốn chỉ muốn tìm cái gì để ngồi, trong lúc vô ý lại lấy ra bảo bối Phật tông này, hắn cười nói: " Quả thật là Tử Ngưng Điển, a a, ta thiếu chút nữa đã quên mất."

Ba Nhược Nghiệp không nhịn được cười khổ nói: " Ai, Đại trưởng lão, đây là một trong những bảo vật nổi tiếng nhất của Phật tông, ngươi..ngươi lại quên, đây là...đây là không nghĩ ra a." Hắn cảm thấy không thể tư nghị, vị đại trưởng lão này quả thật là chà đạp bảo vật vô cùng.

Xích Minh ma tôn cũng đi vào Phật đường, hắn bị Lý Cường bức bách ngồi vào chân tường, người này một khắc cũng không chịu an bình, hắn đảo loạn: " Uy, cái gì Phật chủ kia, ngươi hỏi hắn cho là được rồi, hắn hình như rất hào phóng...oa ha ha, ha ha." Hắn phỏng chừng Lý Cường nhất định không nỡ, nghĩ thầm để cho Lý Cường khổ sở một chút.

Lý Cường cười cười nhìn Xích Minh ma tôn, thái độ đối với bảo vật của hắn cho tới bây giờ có hữu dụng thì mới là bảo bối, không dùng được thì không cần, Xích Minh ma tôn tiếp xúc với Lý Cường thời gian cũng không dài, hắn không rõ ràng tính cách của Lý Cường, mới nói ra lời như vậy, hắn nào biết đâu rằng Lý Cường tặng bảo vật ra ngoài vốn rất nhiều.

Ba Nhược Nghiệp bị Xích Minh ma tôn nhắc nhở, trong mắt toát ra một phần khát vọng.

Xích Minh ma tôn làm ra vẻ vô tư nói: "Đừng nhìn ta, cũng không phải bảo bối của ta, ta sao cho được...hắc hắc, không có quan hệ gì với ta." Hắn ngồi xuống góc tường, hai tay ôm lấy chân, gác cằm lên đầu gối, ra vẻ một bộ dáng coi ngươi làm khó dễ được gì ta nào.

Lý Cường bị hắn làm cho phải bật cười, người này có khi rất chán ghét, có đôi khi cũng rất ngộ nghĩnh. Hắn cười nói: " Tặng cho ngươi, Tử Ngưng Điển đối với ta cũng không có nhiều tác dụng."

Ba Nhược Nghiệp quả thật không dám tin tưởng, hắn do dự chốc lát, hỏi: " Đại trưởng lão, đây là thật chứ?" Vẻ mặt hắn thật sự vô cùng nghiêm túc, về phần Lý Cường cũng không hiểu ý hắn: " Cái gì thật sự?"

Xích Minh ma tôn buông hai tay đang ôm chân ra, vỗ tay nói: " Thật là choáng váng quá, nói mạnh miệng!"

Lý Cường cười nói: " Phật chủ cũng đừng quá cố chấp, a a, ta nói sẽ giữ lời, Tử Ngưng Điển sẽ để lại đây mà."

Cả cái đầu trọc của Ba Nhược Nghiệp đều cũng hồng lên, hắn ngại ngùng nói: " A a, vì đây là Phật bảo do Phật tổ lưu lại, cho nên có chút thất thố rồi."

Xích Minh ma tôn vui vẻ cười ha hả, hắn dùng tay vỗ xuống đất, đắc ý nói: " Bất kể thế nào ngươi cũng bị thiếu đi một kiện bảo bối, ta thật rất sảng khoái a."

Ba Nhược Nghiệp nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: " Đại trưởng lão, hắn là ai vậy? Hắn thật sự là tù phạm hay sao?"

Xích Minh ma tôn không có hảo ý nhìn chằm chằm Ba Nhược Nghiệp, đột nhiên chen lời: " Phi! Ta là tù phạm? Nếu ta là tù phạm, hắn nhiều nhất cũng là một tên cai ngục, nhưng hắn còn chưa có khả năng nhốt được ta, a...ta thật xui xẻo a!" Hắn bắt đầu buồn bực.

Lý Cường cười nói: " Đừng để ý đến hắn, hắn là bị La Thiên Thượng Tiên giam cầm. Tiểu Minh a, ngươi không phục cũng không hữu dụng, dù là cai ngục cũng còn mạnh hơn ngươi, đừng có oán trách nữa, vô dụng thôi!"

Ba Nhược Nghiệp lại càng hoảng sợ, bị La Thiên Thượng Tiên giam cầm? Người nào mà phải chính La Thiên Thượng Tiên giam cầm chứ? Hắn thật sự khó thể giải thích. Xích Minh ma tôn đứng dậy, bĩu môi nói: " Đừng ra vẻ khốn khổ như vậy, ta là hắc ma giới Xích Minh ma tôn, oa ha ha, ha ha ha!" Hắn nhếch miệng cười to. Lý Cường bất đắc dĩ lắc đầu, người này mà không thừa cơ dọa người thì mới là kỳ quái.

Lý Cường nói: " Được rồi, gặp ai ngươi cũng tự nói mình là Xích Minh ma tôn, ngươi muốn hù dọa ai a? Ngươi còn khoa trương làm gì, đường đường hắc ma giới đại thần ma, một đời ma đầu tông sư, bị người Ma Cấm, ngươi còn cười được sao? Nếu là ta thì đã tìm một cái lỗ chui xuống đất mất rồi, đỡ phải xấu hổ, ha ha, ma tôn như ngươi thật uất ức! Thật vô năng! Thật phế vật!"

Xích Minh ma tôn bị Lý Cường châm chọc, tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn ở trong Phật đường rít gào, không ngừng xoay chuyển vòng tròn, giống như một con dã thú đang bị nhốt. Từ sau khi hắn tu thành đại thần ma, vẫn là lần đầu tiên bị người đả kích như thế, hết lần này tới lần khác hắn lại không cách nào trả thù, làm hắn hận đến không biết nên làm sao mới tốt, một đôi mắt quái dị không ngừng quét tới quét lui, một câu cũng không nói nên lời. Lý Cường phất tay: " Ngươi mau thành thật tránh sang một bên đi, không có gì thì đừng tìm lời để nói."

Ba Nhược Nghiệp ôm cái đầu trọc lóc ngồi trên bồ đoàn, hắn bị làm hoảng sợ ngây người. Nói giỡn sao, hắc ma giới Xích Minh ma tôn là tên ma đầu tà ác nhất trong truyền thuyết, hắn đang sống sờ sờ ngay trong Phật đường, càng thêm đáng sợ chính là Lý Cường, hắn dám sỉ nhục châm chọc Xích Minh ma tôn, điều này thật không thể tư nghị. Ba Nhược Nghiệp chỉ cảm thấy mình như muốn ngất, tại sao La Thiên Thượng Tiên lại Ma Cấm Xích Minh ma tôn? Người này làm sao đi vào được giới này? Ma Huyết Sát Vụ bên ngoài Tân Dương thành có quan hệ gì với hắn? Hắn hoàn toàn đã hồ đồ rồi.

Trong Phật đường một mảnh yên tĩnh, chỉ có Xích Minh ma tôn thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ kỳ quái. Lý Cường vỗ vỗ, phủi bả vai của Ba Nhược Nghiệp, nói: " Thân phận của Xích Minh ma tôn tạm thời phải giữ bí mật, ta không muốn nhìn thấy có người vây công hắn, mặt khác, đây là ngọc đồng giản và một ít phật bảo của Phật tông cũng cho ngươi đây, chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, Phật tông cũng còn có một ít bí ẩn ở tinh cầu khác, điều này cũng được ghi lại trong ngọc đồng giản, có cơ hội các ngươi hãy đi tìm thử xem."

Ba Nhược Nghiệp luôn miệng đa tạ, hắn xem xét ngọc đồng giản trong tay, trong lòng không nhịn được mừng như điên. Dù sao hắn cũng là cao thủ của Phật tông, liếc mắt nhìn là biết thật hay giả, Lý Cường cho hắn những đồ vật này, không có thứ nào không phải là tinh phẩm của Phật tông, xem ra Phật tông có thể phát dương quang đại trên tay mình.

Khánh Tĩnh trưởng lão vội vã tiến đến, nói: " Phật chủ, đại trưởng lão, không hay rồi, cao thủ của Phụ Môn và Bách Chúng Liên đang bao vây quanh Phật tông, bọn họ chỉ trích chúng ta che chở cho ma đầu..."

Xích Minh ma tôn đang lúc không thoải mái, nghe vậy liền đứng lên, kêu quái dị: " Yêu! Bọn họ nói đúng đó, ta chính là ma đầu, ta đi! Giao ta ra là được rồi, sau đó không liên quan gì tới các ngươi nữa." Hắn làm ra một bộ dáng đại nghĩa lẫm lẫm.

Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn làm tức giận đến hộc máu, nếu đem Xích Minh ma tôn giao ra ngoài, sợ rằng người của toàn thành cũng đừng mong có một ai còn sống. Đừng nói là người, những sinh vật có tính mạng cũng xong đời, những người này thật không biết bản thân mình đang làm gì. Ba Nhược Nghiệp cười khổ nói: " Đại trưởng lão, bây giờ Tân Dương thành là một mảnh hỗn loạn, ngoài thành có vô số người muốn tiến vào, người bị ma hóa đang giết chóc rất nhiều, còn có người tu chân trong đó, ai, nếu trong thành cũng hỗn loạn, sẽ chết rất nhiều người nữa."

Khánh Tĩnh trưởng lão nói: " Tất cả cao thủ của Phật tông đều cũng đã trở về, đang trấn thủ bên ngoài, tình huống thật rất nguy cấp, xin mời Phật chủ mau quyết định."

Lý Cường cười lạnh nói: " Hừ hừ, nếu bọn họ gấp gáp muốn gặp ta như thế, ta đây sẽ cho họ vừa ý. Lão Xích, ngươi cũng đi, nhưng tuyệt đối không cho ngươi ra tay, nghe hiểu chưa?" Hắn lo lắng lưu lại Xích Minh ma tôn, ai biết người này sẽ làm ra chuyện tốt gì, hay là mang theo bên người cho bảo hiểm một chút.

Xích Minh ma tôn mừng rỡ nói: " Ha ha, hiểu được, hiểu được, nhưng nếu bọn họ muốn đánh ta thì phải làm sao bây giờ? Ta có thể hoàn thủ hay không a? Hà hà." Hắn vẫn đang cố gắng tìm kiếm cơ hội để ra tay.

Lý Cường nói: " Ngươi có tấm thân bất tử, bị họ đánh vài cái thì cũng không đau không ngứa, có gì quan hệ, không cho hoàn thủ!"

Xích Minh ma tôn nảy sinh ác độc: " Hừ, mặc kệ! Nếu ai dám hướng ta ra tay, tự gánh lấy hậu quả! Ta không muốn bị uất ức."

Ngoài cửa lớn Phật tông là một khối đất trống rộng rãi, Xích Minh ma tôn giành đi ra ngoài trước, cao hứng kêu lên: " Oa nga, nhiều người như vậy, hà hà, ta thích."

Ba Nhược Nghiệp và Khánh Tĩnh nghe được da đầu đều cũng tê rần, người này quả thật rất biến thái.

Người tu chân của Phụ Môn ở ngoài cửa bố trí ba tòa đại hình kiếm trận, Bách Chúng Liên cũng lập ra hai tòa đại hình kiếm trận. Đệ tử của Phật tông tựa hồ rất mờ mịt, mặc dù bọn họ cũng bày ra trận pháp, nhưng chỉ là vài phòng ngự trận điển hình, mấy chấp sự cao cấp cũng hồ đồ không hiểu, bọn họ vốn không hiểu lý do tại sao.

Lý Cường lặng yên truyền âm cho Ba Nhược Nghiệp, nói: " Ngươi không nên xuất đầu, nếu tình hình không đúng, chỉ phủ nhận quan hệ với ta, nơi này không ai có khả năng ngăn trở chúng ta cả." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, không hy vọng để người của Phật tông nơi này có xung đột với người tu chân ở đây, cùng lắm hắn mang theo Xích Minh ma tôn rời đây là được.

Ba Nhược Nghiệp khẽ cau mày, hắn biết Lý Cường có ý tốt, nhưng hắn cũng là tông chủ một phái, loại chuyện này hắn làm không được. Ngữ khí của hắn kiên quyết nói: " Ngài là đại trưởng lão của Phật tông chúng ta, lại là ân nhân của Phật tông, Phật tông bây giờ mặc dù nhỏ yếu, nhưng chúng ta cũng tuyệt không sợ chuyện."

Xích Minh ma tôn chỉ e sợ cho thiên hạ không loạn, hắn lớn tiếng quát: " Hay! Có can đảm, có hào khí, yên tâm đi, ta giúp ngươi!"

Không ai để ý tới Xích Minh ma tôn.

Ba Nhược Nghiệp chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói: " Xin mời Nhan Tạo huynh của Phụ Môn, Khô Triệu Hãn lão ca của Bách Chúng Liên."

Từ kiếm trận bay ra hai đạo kiếm quang.

Lý Cường có chút động dung, hắn nhận ra được hai người này đều là cao thủ ngoài Phân Thần kỳ, Nhan Tạo kia tựa hồ đã đạt tới tu vi Hợp Thể sơ kỳ.

Hào khí của hiện trường phi thường trầm muộn, kiếm trận khởi lên quang hoa tận trời, chiếu sáng ngũ quang thập sắc, tiếng phi kiếm xé gió ông ông vang lên. Ba Nhược Nghiệp đi tới giữa sân, Nhan Tạo và Khô Triệu Hãn rơi vào trước mặt hắn, hai người đều mặc chiến giáp, vẻ mặt cực độ khẩn trương. Khô Triệu Hãn lặng yên truyền âm nói: " Nhược Nghiệp lão đệ, hôm nay người đã truyền tống tới chính là ma đầu, ngươi không biết hay sao?"

Ba Nhược Nghiệp ngây người, hắn không biết làm sao trả lời, đành quay lại nhìn Lý Cường.

Vẻ mặt của Nhan Tạo rất nghiêm túc quát hỏi: " Lão đệ, ngươi thế nào vậy?"

Ba Nhược Nghiệp cười khổ nói: " Điều này...có thể mời hai vị lão ca vào nói chuyện được không?" Hai người cơ hồ cùng lui ra phía sau, con mắt lại nhìn về hướng Xích Minh ma tôn và Lý Cường đang đứng trước cửa lớn của Phật tông.

Trong lòng Lý Cường thở dài, hắn chậm rãi xuất ra Diệt Thiên Giáp, phất tay xuất ra một đạo kim mang bao bọc toàn thân như ẩn như hiện. Từ khi tu nhập vào cảnh giới sơ bộ của Tam Diệt Thiên, đi đến cảnh giới Bất Tử Chi Tâm, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực vận công. Kim Tôn Thần Tâm bắt đầu kịch liệt nhảy lên, Diệt Thiên Giáp màu lam úy phảng phất như nước biển, ba động phập phồng, theo Kim Tôn Thần Tâm nhảy mạnh, một vòng kim mang nhàn tản ra ngoài.

Lý Cường chậm rãi đi tới phía trước. Xích Minh ma tôn giở khuôn mặt tươi cười đi theo sát phía sau, cánh tay hắn mơ hồ xuất ra hồng quang. Người này dự bị tới mấy trăm tiểu ma đầu, tùy thời định phóng ra ngoài hại người, chỉ vì đối với Lý Cường có điều cố kỵ, tạm thời còn không dám xuống tay, hắn nghĩ, nếu vạn nhất Lý Cường mất đi lý trí, vậy thì có thể không chút kiêng kỵ làm lớn một trận.

Chính mình sau khi có Kim Tôn Thần Tâm, thực lực của Lý Cường có thể đánh nhau chết sống với Tán tiên. Tác dụng của Kim Tôn Thần Tâm rất giống nguyên anh, nó có thể cho Lý Cường xác định khống chế lực lượng của mình, thần dịch lực cũng không phải không khống chế được. Theo Kim Tôn Thần Tâm nhảy lên không ngừng, thần dịch lực càng ngày càng tinh thuần.

Quanh thân Lý Cường phảng phất cuồn cuộn nổi lên cơn gió lốc màu vàng, bắt đầu thì có chút mỏng manh, rất nhanh gió lốc đã khuếch tán ra, theo gió lốc mở rộng, một cỗ lực lượng phô thiên cái địa đè ép bắn ra ngoài.

Xích Minh ma tôn đứng gần nhất, hắn là người đầu tiên không thể đứng thẳng, cuống quýt lui lại mấy bước, mắng: " Là thứ gì vậy?" Chờ hắn vận công đứng vững, Lý Cường đã đi tới giữa sân. Chỉ thấy ba người Ba Nhược Nghiệp, Nhan Tạo và Khô Triệu Hãn cơ hồ đang lăn lóc lui về phía sau, Xích Minh ma tôn nhịn không được ha ha cười to, đối với tác phong cường ngạnh của Lý Cường vô cùng thưởng thức.

Ba Nhược Nghiệp khiếp sợ vạn phần, hắn còn chưa biết Lý Cường chính là Mộc tử đại náo Kỳ Long thành, thực lực như vậy thật sự là quá lợi hại. Đột nhiên hắn hiểu được, Lý Cường cũng không muốn đánh nhau chết sống, hắn là đang lập uy chấn nhiếp những người tu chân đang ở đây.

Lý Cường lạnh lùng nói: " Các ngươi lập tức lui ngay..." Lời còn chưa nói xong, cả bầu trời đột nhiên ảm đạm xuống, có người cả kinh kêu lên: " Trời ạ! Đại hình phòng ngự trận của Tân Dương thành đã bị công phá!"

Mọi người đều cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời thành thị đang phiêu đãng một tảng lớn mây mù màu đỏ. Trong tiếng cười vang khoái hoạt của Xích Minh ma tôn, vẻ mặt tuyệt vọng hiện rõ lên khuôn mặt của mỗi một người tu chân.

Ma kiếp tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.