Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 180



Tiên linh huyền do Mị nhi phiên dịch thâm ảo vô cùng, Lý Cường từng tìm hiểu qua, nhưng bởi vì không có được tiên huyền cơ bản, cho nên không cách nào xem hiểu, lần này được Cô Tinh và Hiên Long chỉ điểm, hắn đã học được không ít tiên huyền cơ bản, rốt cuộc đã xem hiểu được nội dung quyển da mềm màu bạc do Tịch Mịch lão tiên lưu lại, đó là tâm pháp do lão tiên khi tìm hiểu Trấn Thái Ý Nguyên thể ngộ ra, nhưng tiên linh huyền ghi chép lại thì mười phần tán loạn, Lý Cường nhìn một hồi, phát hiện đại khái có thể chia làm ba bộ phận.

Thứ nhất là tiên huyền mở ra, điều này tựa hồ cũng không quá khó, thứ hai là tiên huyền chỉ dùng để chỉ huy, Lý Cường bởi vì nắm giữ được thất tự tiên huyền của Ma Cấm, cho nên hắn mới có thể xem hiểu, vì đây cũng cùng loại tiên huyền, chỉ là không được đầy đủ. Tiên huyền thứ ba giống như là đóng cửa, thủ pháp xem thật khó hiểu. Lý Cường ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhịn không được muốn thử một lần, trong chuyện luyện khí và thử chiêu hắn vốn không sợ trời không sợ đất.

Trải qua vô số lần ma luyện, Lý Cường đã thận trọng nhiều hơn so với trước kia, đầu tiên hắn cấm chế lại sân rộng, đồng thời dùng tới ẩn hình tiên thuật trong phạm vi lớn. Hắn biết tiên khí của Lệ Cấm Thiên Quân nhất định rất lợi hại, hắn không muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa.

Chuẩn bị xong hết thảy, Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, trước tiên cổ động Kim Tôn Thần Tâm, sau đó chìm vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm của Tam Diệt Thiên.

Lý Cường không dám tu luyện thời gian quá dài, hắn tỉnh táo lại rất nhanh, đưa thần thức tham tiến vào Trấn Thái Ý Nguyên, trong phút chốc, hắn phảng phất như nhớ lại cảm giác khi tiến vào Huyễn Thần Điện Trấn Thủ Tháp. Trấn Thái Ý Nguyên rất kỳ quái, đó là một hành lang rất dài, chung quanh mây khói liễu nhiễu, nhìn không thấy bầu trời, cũng nhìn không thấy đất, sương trắng mang mang, cứ mỗi khoảng cách lại có một cây trụ màu đen. Trong lòng Lý Cường nghi hoặc, bên trong Trấn Thái Ý Nguyên tựa hồ không có cái gì.

Thần thức bên trong Trấn Thái theo hành lang kéo dài về phía trước, chậm rãi, Lý Cường phát hiện cây trụ màu đen tựa hồ bất đồng, không giống bình thường, hắn lập tức chuyển sự chú ý vào cây trụ màu đen, cẩn thận quan sát, Lý Cường chấn động, cây trụ này dĩ nhiên lại là một quái thú. Thần thức rất nhanh chuyển tới một cây trụ bên cạnh, chỉ thấy trên cây trụ cũng có một sinh vật quái dị. Liên tục xem xét bảy, tám cây trụ, Lý Cường kinh ngạc phát hiện một con quái thú quen thuộc, đó chính là một Đại Viêm Linh Thú. Ngay sau đó, hắn lại phát hiện ra một quái thú, dĩ nhiên là thần thú đã gặp qua trong Trấn Thủ Tháp của Huyễn Thần Điện. Trong sự hoảng sợ, thần thức lập tức đi ra.

Suy tư một hồi lâu, Lý Cường mới hiểu được, đây là một cây thước để chấn nhiếp quái thú, bên trong giam cầm những nguyên thần của các quái thú cực kỳ lợi hại. Liên tưởng đến quyển sách da mềm màu bạc có ghi lại tiên linh huyền, Lý Cường rốt cuộc hiểu được, Trấn Thái Ý Nguyên quả thật là một kiện tiên khí lợi hại, ngẫm lại cả Đại Viêm Linh Thú và thần thú trong Huyễn Thần Điện, nếu có thể điều động được quái thú này đi ra chiến đấu, sợ rằng ngay cả tiên nhân cũng phải tránh lui thật xa.

Lý Cường nghĩ thầm, nếu có thể trong thời gian ngắn nắm giữ được tiên khí này, vậy ý nghĩa khi hắn tranh đấu với tiên nhân như Kiền Thiện Dong thì có thể chiếm được địa vị có lợi, nhưng hắn biết nguyên thần của mỗi quái thú trong Trấn Thái Ý Nguyên đều rất lợi hại, không phải mình có khả năng ứng phó. Hắn đọc lại tiên linh huyền mà Mị nhi đã phiên dịch.

Ba chủng loại tiên linh huyền đều không hoàn chỉnh, Lý Cường đại khái tìm hiểu ba loại như mở ra, chỉ huy, đóng cửa, tiên huyền đầu tiên mở ra dường như tương đối đầy đủ, tổng cộng có một trăm linh tám chủng loại tiên huyền, trong đó có hơn bảy mươi tiên huyền ghi lại đầy đủ, còn loại chỉ huy thứ hai thì càng nhiều, theo thứ tự có tới hơn một ngàn chủng loại tiên huyền, trước mắt chỉ ghi chép có một trăm mười tiên huyền, thiếu đi rất nhiều. Cuối cùng là chủng loại tiên huyền đóng cửa, càng thiếu đến thương cảm, chỉ có bảy tiên huyền, không dễ dàng hiểu được.

Lý Cường vừa làm thử tiên huyền mở ra và đóng cửa thì lập tức phát giác ra vấn đề trong đó, tiên huyền đóng cửa hẳn là cũng có một trăm linh tám, nói cách khác, nếu hắn tùy tiện sử dụng một tiên huyền mở ra, phóng ra một thần thú hoặc là linh thú, mà không có tiên huyền đóng cửa tương ứng, sợ rằng sẽ không khống chế được.

Suy nghĩ hồi lâu, Lý Cường rốt cuộc nghĩ ra được một biện pháp, chỉ cần tìm được tiên huyền mở ra và đóng cửa tương ứng, hắn có thể chỉ huy quái thú đánh nhau, nếu có được một thần thú, thì thực lực của mình có thể gia tăng gấp đôi, cùng tiên nhân tranh đấu thì sẽ nắm chặt hơn nhiều.

Sau khi chọn lựa xong, Lý Cường bắt đầu học tập tiên linh huyền này, bởi vì có tâm niệm ghi nhớ, hắn rất nhanh nắm giữ tất cả tiên huyền. Tiên huyền mở ra và đóng cửa chỉ tìm được có ba loại ứng đối, hắn lấy ra một tiên huyền mở ra đơn giản nhất, thử thả đi ra. Một đạo thanh quang nhàn nhạt hiện lên, Trấn Thái Ý Nguyên phát ra một chấn run rất nhỏ, vầng sáng mờ chợt lóe, trước mắt Lý Cường hiện ra một quái thú giống y như một con chó nhỏ màu trắng bạc.

Quái thú nọ phe phẩy cái đuôi chạy đến bên cạnh Lý Cường, sủa " uông uông" hai tiếng, Lý Cường nhất thời choáng váng, đây quả thật đúng là một con chó nhỏ màu trắng bạc không sai. Lý Cường ngồi xổm xuống xoa xoa vào đầu con chó nhỏ, thở dài nói: " Ta còn tưởng là một thần thú, không nghĩ tới lại là một con chó nhỏ, ai, kỳ quái, sao lại là một con chó a? Chỉ một đầu ngón tay của tiên nhân là có thể tiêu diệt được ngươi, ngươi chạy đến làm gì?" Con chó nhỏ kia phát ra tiếng ô ô, vươn đầu lưỡi màu phấn hồng không ngừng liếm liếm vào tay Lý Cường.

Lý Cường không khỏi nở nụ cười: " Ai, nhìn không ra a, tiểu tử ngươi cũng có thể vỗ mông ngựa hả? Bỏ đi, thử lại tiên huyền khác coi sao." Hắn cười khổ đứng dậy, con chó nhỏ tựa hồ biết hắn sẽ thu mình trở về Trấn Thái Ý Nguyên, chỉ thấy nó không ngừng dùng thân thể cọ xát chân Lý Cường, trong miệng phát ra tiếng ô ô như đang làm nũng. Lý Cường vốn rất yêu thích tiểu động vật, bị bộ dáng của nó làm nở nụ cười: " Được rồi, ngươi đi theo ta đi, đừng đảo loạn là được, ngươi trước tiên nên ngồi vào bên cạnh đó đi."

Con chó nhỏ màu bạc tựa hồ có thể nghe hiểu lời hắn nói, rất nhu thuận chạy sang một bên, bốn chân nằm dài trên mặt đất, hai con mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, bộ dáng thập phần đáng yêu.

Lý Cường lại kháp động tiên huyền, lại một đạo thải quang chớp động, một con quái thú dài hơn hai thước màu đen xông ra, quái thú này có lẽ bị giam cầm quá lâu, vừa thoát ra thì một đầu té ầm trên mặt đất, làm sân cấm chế cũng rung động. Quái thú này có chút đặc điểm, lớp da màu đen óng ánh lóe lên quang mang màu lam, phảng phất như là kim chúc lưu động, thân thể thon dài có một đôi cánh hình tam giác, khuôn mặt dài, con mắt màu lam, đang nghi hoặc nhìn quanh, Lý Cường nghĩ, quái thú này và Đại Viêm Linh Thú có điểm giống nhau.

Linh thú này chính là Thủy Hồn Kỳ rất nổi tiếng, do Thủy Linh thuế hóa mà thành linh thú, thích sinh sống nơi nào có chất lỏng, nếu đang ở biển, nó có thể phát huy tác dụng thật lớn, nhưng năng lực trên mặt đất thì còn kém rất nhiều.

Con mắt màu lam của Thủy Hồn Kỳ chuyển động, Lý Cường cũng không để ý, vừa rồi con chó nhỏ đi ra đã làm hắn buông lỏng cảnh giác, đột nhiên, hắn nghe được một trận âm thanh kỳ dị của nước vang lên, không đợi hắn tỉnh ngộ, trong sân cấm chế đã nổi lên dòng nước lớn, nếu không có hai tầng cấm chế, dòng nước lao ra ngoài thì sợ rằng cả Tân Dương thành đều phải chìm ngập trong nước mất rồi. Lý Cường kinh hãi, luống cuống tay chân kháp động tiên huyền, đó là tiên huyền chỉ huy.

Tiên huyền vừa đưa ra ngoài, Lý Cường liền hối hận ngay, đây là tiên huyền chỉ huy công kích. Thủy Hồn Kỳ đột nhiên triển khai đôi cánh tam giác, nhẹ nhàng giật khẽ, vô số thủy châu tựa như mưa bay ra. Trong lòng Lý Cường kinh hãi, Thủy Hồn Kỳ đang công kích cấm chế trên sân. Tay hắn chém ra Thái Hạo Toa, che ở trước mặt thủy châu, chỉ nghe " ba ba" một trận âm thanh rối loạn, Lý Cường bị chấn đến cả người run lên, hét lớn: " Hay thật, lực đánh thật là lợi hại."

Con chó nhỏ màu bạc kia cũng kêu uông uông hai tiếng, lại nhảy lên chơi đùa trong nước. Lý Cường không dám thử lần nữa, lập tức kháp động tiên huyền đóng cửa, trong phút chốc, Thủy Hồn Kỳ kêu lên bén nhọn, thân thể cấp tốc vặn vẹo, tựa hồ không vui chút nào khi trở về, Trấn Thái Ý Nguyên phát ra ánh sáng mờ hấp thu nó trở về trong thước.

Dòng nước lớn trong sân cấm chế cũng biến mất không còn, con chó nhỏ màu bạc trốn ở trong góc phòng, đang run rẩy lên, tựa hồ như nó rất sợ hãi nếu phải trở lại trong Trấn Thái Ý Nguyên. Lý Cường ngoắc nó, con chó nhỏ lập tức hưng phấn chạy tới.

Lý Cường ôm lấy con chó nhỏ màu bạc kỳ quái này, nó chỉ cỡ một con chó mới sinh, lông bạc trên người vừa nhỏ lại dài, cái đuôi khéo léo cuộn lên trên, hai lỗ tai rũ xuống, vô luận thế nào mà nhìn thì đều là một con chó nhỏ bình thường, ngay cả tư thế khi chạy hay cử động, thanh âm khi kêu, đều là của một con chó nhỏ. Lý Cường vuốt đầu nó, trong lòng không khỏi kỳ lạ, tại sao trong Trấn Thái Ý Nguyên lại có một con chó nhỏ?"

Lý Cường cảm thấy con chó nhỏ này không có gì nguy hiểm, quyết định giữ lại nó bên người. Hắn nói: " Ngươi đi theo ta đi, sau này sẽ gọi ngươi...gọi ngươi tiểu Bạch, hiểu chưa?" Hắn nghĩ con chó này có thể nghe hiểu được lời mình nói, quả nhiên, tiểu Bạch phát ra thanh âm như làm nũng ô ô, lấy lòng liếm tay Lý Cường, tựa hồ phi thường vui vẻ.

Buông tiểu Bạch, Lý Cường có chút buồn rầu, ba tiên huyền đã dùng hết hai, một đi ra một con chó nhỏ xíu, còn một là thủy quái, không có con nào chính thức lợi hại, hơn nữa tiên huyền chỉ huy còn có chuyện, hình như là loại mệnh lệnh cưỡng chế, nhìn ra được vừa rồi thủy quái kia như rất căm tức. Lý Cường suy nghĩ một chút thì đành bỏ qua, hắn đang nghĩ có nên dùng tiên huyền cuối cùng, xem có thể thả ra được một thần thú hay không.

Do dự một hồi, hắn hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, uy hiếp của tiên nhân thật sự là quá lớn, không có thủ đoạn hay tự bảo vệ, thật không có biện pháp trả giá gì với họ. Hắn cắn răng kháp động tiên huyền, tiểu Bạch tựa như ý thức được cái gì, uông uông kêu hai tiếng, rất nhanh chạy đến nằm xuống mặt đất, hai chân trước ôm đầu, con mắt đen nhánh lại đang chuyển động.

Trấn Thái Ý Nguyên sáng mờ lưu chuyển, một tiếng nổ ầm ầm, vô số quang điểm hiện ra, Lý Cường tập trung nhìn vào, không khỏi càng hoảng sợ, trong sân cấm chế toàn là những quái trùng thuộc biển dài chừng một thước, phía sau đuôi còn lóe lên diễm quang màu xanh thật dài, đang chậm rãi du động trong sân cấm chế. Lý Cường quả thật khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: " Loại trùng nhỏ này đừng nói là tiên nhân, sợ rằng cả người tu chân cũng đánh không lại, thật không rõ vì sao Lệ Cấm Thiên Quân lại thu thập loại sinh vật này để làm chi."

Thân thể Lý Cường khẽ giật mình, chỉ nghe một tiếng rít bén nhọn vang lên, tất cả quái trùng đều đánh tới hướng Lý Cường. Lý Cường không khỏi mở miệng mắng to, vội vàng dùng Thái Hạo Toa bảo hộ, đầu tiên những quái trung đánh vào vòng phòng hộ của Thái Hạo Toa, bọn chúng liền vỡ vụn trong nháy mắt, trên người nó bộc phát ra một cỗ trùng lực thật lớn, hung hăng đẩy Lý Cường ra, ngay sau đó lại đánh tới lần thứ hai, Lý Cường nhất thời bị đánh văng ra sau.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, làm Lý Cường không khỏi tức giận vô cùng, hắn không nghĩ những quái trùng nhỏ như vậy mà lại lợi hại, vội vàng kháp động tiên huyền cố gắng thu hồi, nhưng bây giờ không còn do hắn khống chế nữa, lực công kích của quái trùng thật sự là lợi hại, hắn căn bản không có cách nào kháp động tiên huyền. Trong căm tức, Lý Cường biến ảo Thái Hạo Toa, vô số hỏa điểu bắn ra, thừa dịp hỏa điểu biến ảo hấp dẫn giữ quái trùng, hắn mới bất đắc dĩ lui lại được bên sân cấm chế.

Lý Cường vừa nhìn thấy bộ dáng nằm dài trên mặt đất ôm lấy đầu, không khỏi bật cười, tiểu tử này thật ra rất thông minh, vậy mà cũng biết trốn sang một bên trước. Lý Cường vừa đứng vững thì lập tức phát động tiên huyền thu hồi quái trùng, nhưng hắn cảm thấy vô cùng mất mác, ba loại tiên linh huyền có thể thu phóng đều đã dùng hết, làm sao mới có thể phát huy tác dụng của Trấn Thái Ý Nguyên đến mức tốt nhất, hắn lại lâm vào trầm tư.

Tiểu Bạch nhìn thấy quái trùng bị thu vào trong Trấn Thái Ý Nguyên, lúc này mới phe phẩy đuôi chạy đến bên cạnh Lý Cường, làm nũng tiến vào trong lòng ngực hắn. Lý Cường nhìn con chó nhỏ mà suy nghĩ, chợt nghĩ ra một biện pháp lớn mật: nếu đem mười mấy tiên huyền toàn bộ khởi động, bên trong sẽ có thần thú đi ra? Trước tiên phóng bọn nó ra trước rồi mình bỏ chạy, thần thú này có lẽ sẽ khống chế giữ chân được tiên nhân.

Suy nghĩ một chút, hắn lại bỏ đi biện pháp này. Lý Cường hiểu được, một khi thần thú quay lại, mình sẽ không thể đỡ nổi, nếu không tới lúc chết sống thì chiêu thức này không nên xuất ra thì hơn.

Không có biện pháp tu luyện Trấn Thái Ý Nguyên, ý niệm trong đầu của Lý Cường đành chuyển tới Thiên Giám Bảo Tương Luân, tiên khí này dù sao trước kia Cô Tinh từng dùng qua, mặc dù không phải là một kiện tiên khí nhất phẩm, nhưng tiên khí bình thường cũng không thể so sánh, hơn nữa Cô Tinh cho hắn tiên linh huyền đầy đủ để tu luyện, như vậy sẽ tu luyện tương đối dễ dàng hơn. Thu hồi Trấn Thái Ý Nguyên, lấy ra Thiên Giám Bảo Tương Luân và ngọc đồng giản có liên quan, Lý Cường một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Thiên Giám Bảo Tương Luân phi thường xinh đẹp, chỉ cỡ bàn tay, khối hồng bảo thạch lóe lên quang hoa màu đỏ diễm, xung quanh tương luân có luồng hồ tuyến tinh xảo vô cùng, vành luân cỡ một ngón tay lóe ra tinh quang năm màu động lòng người. Dù sao Lý Cường cũng từng nhìn thấy qua nó, hôm nay cầm trong tay chuẩn bị tu luyện thì mới phát hiện Thiên Giám Bảo Tương Luân này xinh đẹp như thế, tiên khí quả thật không giống bình thường.

Cẩn thận học qua một lần tiên huyền có tương quan, Lý Cường không khỏi cười khổ, tu luyện Thiên Giám Bảo Tương Luân không khó, khó khăn là ở thời gian, theo thời gian của địa cầu mà tính, ít nhất phải tu luyện hơn một trăm ngày mới có thể vận dụng được thuần thục. Lý Cường có chút không cam lòng, tu luyện Trấn Thái Ý Nguyên thất bại, Thiên Giám Bảo Tương Luân lại không có thời gian tu luyện, ngoại trừ xuất ra được con chó nhỏ Tiểu Bạch, hắn không làm được thu hoạch gì, tự mình ngẫm lại cũng có điểm căm tức.

Bất đắc dĩ, Lý Cường không thể làm gì khác hơn là lấy ra Kim Liên Ngọc Tọa bị tổn hại, chữa trị phật bảo này hẳn là không có vấn đề gì, thời gian hẳn là cũng đủ. Đối với phương thức luyện khí của Phật tông Lý Cường từng nghiên cứu qua, khác hẳn tâm luyện phương pháp của hắn, nhưng bây giờ Lý Cường là luyện khí tông sư cấp cao thủ, hắn không hề câu nệ phương thức tu luyện khác chủng loại nào.

Kim Liên Ngọc Tọa là pháp bảo thuộc tính phòng hộ, trong đó còn bao hàm một chút tính năng công kích, Lý Cường từng học tập qua điển tịch Phật tông, biết Kim Liên Ngọc Tọa là bảo bối của Phật tông trưởng lão, mỗi trưởng lão đều có một vật, nhưng mỗi kiện đều bất đồng, đặc tính không giống, khi hắn có được Kim Liên Ngọc Tọa thì có được đặc tính diệt ma.

Cẩn thận kiểm tra xong Kim Liên Ngọc Tọa, Lý Cường kinh ngạc phát hiện, phật bảo này cũng không có hư hao, chỉ là đã làm hao hết linh lực để khởi động nó. Hắn hồi tưởng lại tình cảnh lúc tranh đấu tại Kỳ Long thành, trong lòng chợt hiểu ra, do lúc ấy kình lực của mình không đủ, nên không kịp ngăn cản vô số phi kiếm tập kích, Kim Liên Ngọc Tọa mới bị phế bỏ đặc tính bảo vệ của mình. Thủ đoạn tu luyện cao siêu như vậy thật làm cho Lý Cường thán phục, thủ đoạn luyện khí của Phật tông không hề kém hơn Trọng Huyền Phái, có chút phương diện tựa hồ càng thêm cao minh.

Lý Cường tìm hiểu xong chỗ cao minh của cách luyện chế Kim Liên Ngọc Tọa, hắn rất muốn một lần nữa đem sự hiểu biết của mình tu luyện một lần, bởi vì không có thời gian nên đành buông tha cho việc này. Hắn sửa sang lại Kim Liên Ngọc Tọa một chút, tiện tay phao xuất ra, kim quang chợt lóe, Kim Liên lại một lần mở ra. Lý Cường nhảy lên bảo tọa, thử lại tính năng, cảm giác vẫn còn giống như trước, dùng rất tốt. Thu hồi Kim Liên Ngọc Tọa, hắn gọi Tiểu Bạch, đi ra khỏi sân cấm chế.

Vừa ra khỏi vòng cấm chế, đột nhiên lông tóc Lý Cường dựng đứng, hắn không chút suy nghĩ hoán xuất ra Diệt Thiên Giáp, kim quang của Thái Hạo Toa liền lặng yên bao bọc quanh thân hình của hắn.

Ngoài vòng tròn cấm chế có rất nhiều người đang đứng, trong đó đột xuất nhất là hai luồng kim quang chói mắt, trong lòng Lý Cường hiểu được: Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự tìm tới.

Chuyện tới trước mắt, Lý Cường cũng đã rõ ràng nhìn thấy, hắn thu hồi Thái Hạo Toa, nhàn nhạt nói: " La Thiên Thượng Tiên còn phải giả thần giả quỷ hay sao?"

Một trận ha ha cười to, kim quang tán đi, lộ ra diện mạo Kiền Thiện Dong. Lý Cường lại nói: " Đại Nam Phong Ngự, ta cảm thấy kỳ quái, ngươi và lão Kiền đấu đá nhau, sao cuối cùng lại cùng đi tới với hắn?"

Đại Nam Phong Ngự cười duyên, nàng cũng tản đi kim quang, nói: " Tiểu tử thúi, ngươi chạy thật nhanh, ta đi về tìm, ngươi đã bỏ chạy mất, lần này nhìn ngươi còn trốn chỗ nào!"

Lý Cường thản nhiên nói: " Ta vốn không muốn chạy trốn, đang chờ nhị vị tìm tới cửa, ta lại không có làm gì sai lầm, tại sao lại phải chạy chứ."

Ở đây có Phật chủ Ba Nhược Nghiệp, tông chủ Nhan Tạo của Phụ Môn, Khô Triệu Hãn của Bách Chúng Liên cùng nhiều tu chân cao thủ của Tân Dương thành, đều đang rất thành thật đứng ở một bên, thần thái bộ dáng cung cẩn như hai tiên nhân là lão tổ tông của bọn họ. Lý Cường vặn mình một cái, nói: " Mệt quá a, ta nói lão Kiền, đại tiên tử, hãy đi tới Phật tông nội đường ngồi đi, các ngươi hoan nghênh ta như vậy, hà hà, ta sẽ ngại ngùng đó."

Kiền Thiện Dong một mực cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ, tiến cảnh của Lý Cường cực nhanh, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Hắn nhìn Đại Nam Phong Ngự, phát hiện trên mặt nàng cũng có một tia kinh ngạc. Hắn lạnh nhạt cười: " Tiểu tử, nghe ngươi! Uy, cái...gì mà Nghiệp kia, đưa chúng ta đi nội đường."

Ba Nhược Nghiệp than thở trong lòng, không biết tại sao mình trở thành cái gì Nghiệp nữa. Lý Cường chen lời nói: " Lão Kiền, hắn chính là Phật tông Phật chủ Ba Nhược Nghiệp, ai, ngay cả tên mà cũng không nhớ được, còn gọi là La Thiên Thượng Tiên."

Kiền Thiện Dong phất tay lăng không tát một cái, Lý Cường biết mình chạy không thoát, hắn giơ cánh tay lên, dùng bao tay của mình luyện chế ngăn đón.

Bao tay phát ra một vòng quang hoa màu tím, một tiếng chấn vang ầm ầm, Lý Cường lại có thể dựa vào bao tay ngăn đón được kình khí đánh tới. Kiền Thiện Dong càng kinh ngạc, hắn mặc dù chỉ tùy ý đánh một chưởng, nhưng trong đó ẩn chứa tiên linh kình khí tuyệt đối không bình thường, Lý Cường đương nhiên có thể ngăn trở, hắn không khỏi đánh giá Lý Cường cao hơn một chút.

Lý Cường lắc đầu nói: " Thật không có phong độ, ngươi cứ vui giận bất thường như vậy, trách không được Cô Tinh lão đại cũng phải tránh né ngươi."

Thần sắc Kiền Thiện Dong biến đổi, lạnh lùng nói: " Tiểu tử, Đại La Thượng Tiên Lệnh ta cũng nghe thấy, hừ hừ, ta thật sự không rõ Thanh Đế tại sao muốn tìm ngươi, chúng ta đi vào nội đường từ từ nói chuyện."

Trong lòng Lý Cường nhất thời nhẹ nhàng, hắn nghe được ý tứ trong lời nói của Kiền Thiện Dong, hắn không dám nói những lời bất kính với Thanh Đế, nói cách khác, hắn cũng không hề dám phản lại chức vị La Thiên Thượng Tiên khi xưa.

Lý Cường cười hì hì nói: " Mời! Mời! Tốt xấu gì ta cũng là nửa chủ nhân của nơi này, tiên nhân lão đại tới, phải chiêu đãi tốt một chút." Hắn phán đoán Kiền Thiện Dong tạm thời sẽ không ra tay với mình. Tâm tư của hắn thay đổi rất nhanh, nguyên nhân hậu quả trong chớp mắt chợt lóe đã có kết luận đại khái, nếu mình trả lời cao tay, Kiền Thiện Dong hẳn là không có cơ hội để ra tay.

Đại Nam Phong Ngự đầu tiên thuấn di qua nội đường, Lý Cường và Kiền Thiện Dong cơ hồ đồng thời chạy tới. Đại Nam Phong Ngự dương tay xuất ra một đoàn hồng mang, nội đường lập tức bị cấm chế.

Lý Cường thản nhiên nhìn, hắn ôm tiểu Bạch khoanh chân ngồi xuống, vuốt nhẹ lên lông của tiểu Bạch, chờ hai vị tiên nhân mở miệng. Kiền Thiện Dong cũng không ngồi xuống, hắn đi tới lui, một hồi lâu mới hỏi: " Thanh Đế tại sao tìm ngươi?" Trong lòng hắn hiểu được, nếu vì Lý Cường tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương mà chọc giận Thanh Đế, Thanh Đế sẽ không tự mình hạ lệnh như thế mà sẽ chỉ tùy tiện phái một vị La Thiên Thượng Tiên đến thôi, thì Lý Cường đã xong đời. Nếu Thanh Đế tự mình hạ chiếu lệnh, trong đó chắc là phải có nguyên nhân, nếu mình không tìm hiểu kỹ mà vội vã ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Đại Nam Phong Ngự cũng vô cùng hứng thú, tại tiên giới, cho dù là tiên nhân cũng không thể tùy tiện được nhìn thấy Thanh Đế, hơn nữa quyền uy của Thanh Đế chí cao vô thượng, đến nay còn không có tiên nhân nào dám hướng ông ta khiêu chiến, bởi vì nàng rất phiền những quy củ của tiên giới, hơn nữa lại đắc tội phải một người lợi hại vô cùng, nên mới chạy tới thế giới này, nàng cũng hiếu kỳ vì sao Thanh Đế lại chú ý đến một người tu chân bình thường, chẳng lẽ bởi vì hắn tu luyện Thiên Tiến Chương?

Lý Cường lại dương dương nói: " Thanh Đế...a a, ông ấy muốn thu ta làm đồ đệ, ta còn đang suy nghĩ có nên đáp ứng ông ấy không, ân, các ngươi là cao nhân đến từ tiên giới, nói cho ta biết, làm đồ đệ của Thanh Đế có chỗ tốt gì hay không a?" Hắn nửa thật nửa giả nói.

Thanh Đế muốn thu hắn làm đồ đệ vốn có thêm điều kiện, nhưng theo miệng hắn nói ra, thì có mùi vị khẩn trương, giống như là Thanh Đế đang cầu hắn.

Kiền Thiện Dong cảm thấy khó thể tin: " Cái gì? Điều này..làm sao có thể? Thanh Đế muốn thu ngươi làm đồ đệ? Ngươi đúng là nói hưu nói vượn." Hắn căn bản là không tin.

Lý Cường ôm tiểu Bạch trong lòng, cười nói: " Có hai biện pháp có thể chứng thật. Một là ngươi tự về tiên giới đi hỏi Thanh Đế lão đại, dù sao Nghịch Hành thông đạo đã khai thông, còn một là đi tìm Cô Tinh lão đại hoặc là Hiên Long lão ca, bọn họ có thể chứng thật ta không có nói dối."

Thần thái nói chuyện của Lý Cường rất tự nhiên, Đại Nam Phong Ngự đột nhiên chen lời: " Kiền Thiện Dong, lời nói của tiểu tử ta nghĩ, có lẽ là thật đó. Hà hà, ta đã từng nói qua, từ lúc đầu ngươi đã sai rồi, Cô Tinh hỗn đản kia sẽ không cho ngươi cơ hội đâu. Bỏ đi, ngươi đối với Thanh Đế trung tâm cảnh cảnh có tác dụng gì, còn không bằng ở lại đây tiêu diêu tự tại."

Kiền Thiện Dong thở dài một tiếng, hắn nhìn chằm chằm Lý Cường, con mắt chớp động kim mang nhè nhẹ, lắc đầu: " Ta thật sự là rất khó tin tưởng, tiểu tử kia, bất kể là Thanh Đế có thu ngươi làm đồ đệ hay không, ngươi cũng phải giao ra tu thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính."

Lý Cường cực kỳ sảng khoái đáp: " Tu thần Thiên Tiến Chương ta có thể cho ngươi, nhưng Nghịch Thiên Bảo Kính đã trả lại cho Cô Tinh lão đại, nếu ngươi muốn thì tự đi tìm hắn đi."

Đại Nam Phong Ngự kinh ngạc nói: " Tiểu tử kia, Nghịch Thiên Bảo Kính đúng là ở trên người ngươi? Không có khả năng a, ta dùng Thiên Thanh Tố xem xét qua, ngươi hẳn là không có Hình Thiên tiên khí này đâu." Nàng chuyển niệm vừa nghĩ, không nhịn được nở nụ cười: " Nghịch Thiên Bảo Kính thì thôi đi, có tu thần Thiên Tiến Chương là được, đem ra đây!"

Thanh âm Kiền Thiện Dong lạnh lùng nói: " Tu thần Thiên Tiến Chương là công pháp của Thanh Đế, ngươi không thể lấy."

Đại Nam Phong Ngự nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, nàng nũng nịu quát: " Yêu, Kiền Thiện Dong! Ngươi không cần phải nói kiểu giả vờ đàng hoàng như vậy, cái gì công pháp của Thanh Đế, nếu ngươi không phải muốn tự mình tìm hiểu, sao lại cứ truy tung theo Cô Tinh đại nhân? Đừng tưởng rằng ta không biết ý nghĩ của ngươi, bằng tu vi thiên phú của ngươi, dù có danh hiệu La Thiên Thượng Tiên, nếu ngươi có cơ hội tìm hiểu Thiên Tiến Chương, ta cũng không tin ngươi không xem nó!"

Kiền Thiện Dong cũng cả giận nói: " Ta sẽ không tu luyện, nhiều nhất lĩnh ngộ một phen, nếu ngươi có được rồi, một khi ngươi tu luyện, ngươi cho là Thanh Đế sẽ không biết? Ngươi ở giới này chỉ cần làm ra bất cứ chuyện gì, Thanh Đế cũng sẽ không quản ngươi, tùy ngươi tiêu diêu tự tại thế nào, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không thể tu luyện Thiên Tiến Chương!" xem tại TruyenFull.vn

Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Thanh Đế sẽ không quản chuyện của giới này đâu, ta tu luyện rồi, chẳng lẽ ông ấy sẽ tìm đến ta sao?"

Kim mang trong mắt Kiền Thiện Dong muốn bắn ra, hắn tức hận nói: " Ngươi không hiểu! Ngươi không hiểu! Dù sao không thể để cho ngươi tu luyện!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.