Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 191



" Ca bá!" " Oanh!"

Cấm chế thần bi đột nhiên bạo liệt ra, Lý Cường như thế nào cũng không có nghĩ đến, Xích Minh ma tôn trong lúc tu thần thì vô ý hóa giải thần bi cấm chế, không biết cấm chế trong thần bi là vật gì, cả không gian đều kịch liệt chấn động lên, vô số quang điểm bắn nhanh loạn vũ, tiếng xé gió chói tai chấn động làm da đầu người tê dại.

Lý Cường kinh hãi thuấn chuyển qua bên người Xích Minh ma tôn, áp lực chung quanh nhanh chóng lên cao, một hình người màu tím chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hai người. Đến lúc khẩn yếu ngay trước mắt, Xích Minh ma tôn rốt cuộc hoàn thành ngưng hình, cả người hắn tản mát ra hồng mang bức người. Lý Cường không để ý hết thảy liều chết ngăn trở cao áp đang như nước thủy triều ao tới, rồi đột nhiên, tất cả áp lực bỗng tiêu mất, loại áp lực này đột ngột biến hóa làm Lý Cường thiếu chút nữa đã hộc máu.

Hình người màu tím kia tựa hồ có chút mờ mịt, màu tím trong thiên địa như ba đào đang hình thành một dòng suối chảy thật lớn, hắn chậm rãi bay lên cao. Với thần nhãn của Lý Cường cũng không thấy rõ gương mặt thật của hình người màu tím, chỉ thấy một chút thanh quang nơi trái tim hắn lóe ra, rất nhanh hắn cũng bắt đầu ngưng kết thân thể chân thật.

Lý Cường lại nhìn Xích Minh ma tôn, lại nhìn hình người màu tím đang ngưng kết, nghĩ thầm: " Vừa rồi mình bắt buộc Xích Minh ma tôn tu thần, kỳ diệu phá trừ đi cấm chế thần bi, cũng không biết đã phóng ra thứ gì từ trong thần bi, sẽ không phải là thứ tà ác chứ?"

Xích Minh ma tôn trần trụi đứng lơ lửng ở giữa không trung, có bộ dáng như một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, hắn nhắm hai mắt, vẫn toát ra một cỗ mùi vị tà khí. Lý Cường nhịn không được nghĩ, nếu Cô Tinh trở về, nhìn thấy Xích Minh ma tôn thành bộ dáng này, không biết có bực tức hay không? Không biết Xích Minh ma tôn tu thần rồi còn có thể trở về hắc ma giới hay không nữa.

Hình người màu tím kia từ từ hình thành thật thể, Lý Cường cảm giác hắn nhìn về phía mình, một loại chiến ý khiến cho người khác rét lạnh lập tức đè ép lại đây, Lý Cường dưới sự bức bách của hắn không tự chủ được cũng thúc giục thần dịch lực. Đột nhiên, một trận ba động tản ra, Lý Cường hiểu được người đó đang nói chuyện, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu người kia nói cái gì.

Lý Cường hỏi: " Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu?"

Xích Minh ma tôn đột nhiên mở mắt, nói: " Ta có thể hiểu được ý của hắn, hắn là Chiến Hồn do Chiến Thần di lưu lại thế giới này, bị chúng ta trong lúc vô ý phá giải cấm chế, hắn sẽ lên thần giới cùng Chiến Thần hợp thể." Thanh âm hắn khẩn trương, Lý Cường nghe hắn nói lại càng hoảng sợ, nói: " Lão Xích, ngươi tỉnh rồi?"

Lại một trận ba động truyền đến, Xích Minh ma tôn cẩn thận cảm nhận một phen, nói: " Hắn vì cảm tạ chúng ta, lưu lại cho chúng ta một chút lễ vật, mau cho ta một ngọc đồng giản..."

Lý Cường vội vàng đưa cho hắn một ngọc đồng giản, Xích Minh ma tôn nhanh chóng ghi chép lại nội dung, sau đó nói: " Hắn đi rồi."

Hình người màu tím nọ đột nhiên tiêu tán thành vô số tinh mang màu tím, tựa như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, trong nháy mắt biến mất.

Ngay trong lúc Lý Cường tiếp nhận ngọc đồng giản, hắn và Xích Minh ma tôn đồng thời bị một đoàn tử quang bao vây, đó là Chiến Hồn tặng lễ vật cho bọn hắn – Thần Chi Chiến Hồn.

Trong ngọc đồng giản ghi chép phương pháp làm sao mới tiếp nhận được Thần Chi Chiến Hồn, Lý Cường dựa theo phương pháp của Chiến Hồn dạy cho bắt đầu hấp thu. Trong lúc hắn vô ý thức chợt liếm liếm môi, đột nhiên phát giác trong miệng không có cái gì, không khỏi hơi kinh hãi: " Thánh Thật Lãm bỏ vào trong miệng khi nãy chạy đi đâu rồi?" Thật ra, vừa rồi hắn bỏ vào miệng là Cam Thần Lộ, vào miệng thành nước, mà công hiệu của Cam Thần Lộ là gì hắn cũng không biết, tự hắn cũng không có cảm giác gì.

Thần Chi Chiến Hồn đến tột cùng là gì Lý Cường cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy thứ này nhất định hữu dụng, Chiến Hồn lưu lại gì đó hẳn là không quá kém. Hắn dựa theo phương pháp ghi lại trong ngọc đồng giản, chậm rãi thu đoàn tử quang nọ vào trong cơ thể, rất nhanh đã hoàn thành, trên trán hắn lộ ra một viên tinh mang màu tím, nhưng làm sao vận dụng Thần Chi Chiến Hồn hắn lại không biết, bởi vì trong ngọc đồng giản không có ghi lại.

Xích Minh ma tôn chỉ vào trán của Lý Cường hắc hắc cười nói: " Lão huynh, ngôi sao màu tím trên trán ngươi rất giống của Cô Tinh, kỳ quái, đây có phải là thành quả tu luyện đặc biệt hay không?"

Trong lòng Lý Cường khởi lên một loại cảm giác quái lạ, cảm thấy Xích Minh ma tôn và mình như rất thân thiết, có một loại cảm giác phi thường ăn ý, hoàn toàn không giống như lúc mới vừa nhìn thấy hắn, sự ác cảm từ nội tâm trong lúc đó phát ra.

Lý Cường cười hì hì nói: " Ngươi cũng vậy có tử tinh (ngôi sao tím), hay a, người khác nhất định cho chúng ta là huynh đệ rồi."

Xích Minh ma tôn nói: " Vốn là huynh đệ mà...ai nha, đồ vật của ta! Xong hết rồi, xong hết rồi, tất cả đồ của ta đều cũng tiêu mất, Huyết Ma Kích của ta...ma nang của ta...ô ô, sao không có nữa...di, Ma Cấm cũng không có, ha ha!" Trong phút chốc hắn huyễn hóa ra bốn năm Xích Minh ma tôn, hắn đắc ý ha ha cười to: " Ta có thể ngoài thân hóa thân rồi!"

Lý Cường cười nói: " Tiểu Minh a, ngươi cũng không cần phân ra bốn năm người trần truồng cho người khác xem đi, a a, ngươi cũng không phải Xích Minh ma tôn khi xưa nữa, cho ngươi quần áo." Hắn đưa qua một bộ y phục.

Xích Minh ma tôn thản nhiên mặc quần áo vào, thần sắc hắn có chút cổ quái, bộ dáng như nội tâm đang rất mâu thuẫn, hắn thử thả ra ma đầu, kết quả ngay cả cái bóng của ma đầu cũng không có nhìn thấy, hắn không khỏi nhịn được sầu não: " Lão huynh, sau này ngay cả đánh nhau ta cũng không được nữa, sao mà tốt đây? Thảm rồi...di, tiểu Bạch, ngươi không chán ghét ta nữa hả, ha ha.."

Thiên Sư thần thú tiểu Bạch rất thân thiết nhảy vào trong lòng hắn, dùng đầu lưỡi màu phấn hồng không ngừng liếm liếm mặt hắn, Xích Minh ma tôn bị nhột cười lên không ngừng.

Lý Cường tò mò hỏi: " Lão Xích, ngươi tu đến cảnh giới gì, sao ta nhìn không ra a?"

Xích Minh ma tôn lắc đầu nói: " Mới đến cảnh giới thứ tư của Trọng Thần Thiên, cảnh giới thứ nhất Thiên Tà Chi Cảnh của Tứ Phần Thiên, ta chỉ kịp thể ngộ tới cảnh giới này, thời gian quá ngắn, đáng tiếc."

Miệng của Lý Cường há hốc, hắn kinh hãi than thở: " Tứ Phạm Thiên Thiên Tà Chi Cảnh! Ngươi tu luyện cũng quá dễ dàng đi thôi? Ta mới đến cảnh giới thứ ba Kim Tôn Thần Tâm của Trọng Thần Thiên...cảnh giới Bất Tử Chi Tâm, ngươi..ngươi làm sao tu luyện được?"

Ai ngờ trên mặt Xích Minh ma tôn cũng không có vui mừng: " Tu luyện sơ kỳ tiến cảnh quá dễ dàng cũng không tốt, trụ cột không yên, mặt sau sẽ càng khó khăn, ngươi ngay cả điều này mà cũng không rõ, ngu muốn chết!" Cuối cùng hắn cũng có cơ hội liền châm chọc Lý Cường lập tức. Lý Cường bất đắc dĩ cười khổ, cũng không đi so đo với hắn.

Xích Minh ma tôn xoay đầu nhìn quanh, nói: " Chiến Hồn nói ở trong cung điện này có đồ vật tặng cho chúng ta, đi tìm thử xem. Ai, bây giờ ta không có gì cả, ngay cả một kiện bảo bối tốt cũng không có, phiền a." Hắn cũng giống như Lý Cường, đều là tu thần cao thủ, cảnh giới so với Lý Cường còn muốn cao hơn một tầng, nhưng bộ dáng vẫn còn cổ quái.

Hai người chậm rãi rơi vào trong cung điện, Xích Minh ma tôn đột nhiên nói với Lý Cường: " Ai, bây giờ ta và ngươi giống nhau, đều là người tu luyện Thiên Tiến Chương, ha ha, cảnh giới còn cao hơn so với ngươi nữa, sau này ngươi gọi ta là đại ca đi, ta gọi ngươi lão đệ thế nào? Chúng ta xem như huynh đệ a."

Lý Cường vốn đối với chuyện xưng hô không thèm quan tâm, nhưng lần này hắn lại mặc kệ, hắn nhấc chân đá một cước, nói: " Không thèm quản ngươi có cảnh giới gì, ngươi là do ta dạy dỗ, đương nhiên phải gọi ta là đại ca!"

Xích Minh ma tôn tà tà cười: " Hay a, vậy gọi ngươi là đại ca."

Lý Cường đắc ý nói: " Vậy cũng nghe hay lắm..."

Ngay sau đó Xích Minh ma tôn nói: " Nhưng nếu gọi ngươi là đại ca, hắc hắc, đại ca! Sau này phải chiếu cố tiểu đệ nga, có đồ vật gì tốt trước hết phải cấp cho tiểu đệ đó."

Lý Cường sửng sốt, đến lúc này mới biết người này đang giở trò tính kế, hắn cũng không thèm so đo, nói: " Ta xem ngươi sẽ tu thành Tà Thần rồi, ngay cả chuyện này cũng tính kế, mau đi tìm vật mà Chiến Hồn lưu lại đi." Hắn luôn luôn rất rộng lượng, đối với việc này vốn không sao cả.

Hai người đều nhận thấy được đại sảnh của chính điện bị phong cấm, hơn nữa là tiểu cấm chế từ bên trong, Lý Cường và Xích Minh ma tôn đều là người có kinh nghiệm phong phú, lập tức đoán được đồ vật ở ngay bên trong. Hai người liếc nhau, trong lòng có ăn ý thuấn di đi vào.

Trong đại sảnh bốn đoàn kim quang chói mắt, dĩ nhiên là bốn kiện thần khí, Lý Cường biết đây là đồ vật Chiến Hồn lưu lại, mặc dù không biết thần khí dạng gì, nhưng dám chắc không giống bình thường. Lý Cường không vội vã ra tay, hắn nói: " Lão đệ, ngươi đến trước đi." Hắn lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích chờ đợi.

Xích Minh ma tôn nhếch miệng cười nói: " Hắc hắc, đại ca, vậy ta không khách khí nữa." Bây giờ hắn hoàn toàn trắng tay, ngay cả một món pháp bảo cũng không có, kim quang chớp động trước mắt chính là thần khí trong truyền thuyết, hắn làm sao chịu buông tha cho. Hắn chọn một kiện rồi đi tới, súc mãn thần dịch lực vào tay rất nhanh cắm vào trong kim quang, chợt nghe một tiếng chấn vang, hắn bắt được kiện thần khí thứ nhất, đơn giản làm cho người ta khó có thể tin.

Đó là một kiện chiến y màu vàng lợt, đó chính là Chiến Thần Chi Y nổi tiếng. Xích Minh ma tôn vui vẻ cười to nói: " Ha ha, ta vừa lúc thiếu quần áo để mặc a, chiến y này thật xinh đẹp a, đại ca, kiện kế tiếp do huynh thu đi."

Lý Cường đánh về phía một luồng kim quang hình dáng dài, một thanh âm sét đánh vang lên, trên tay hắn hiện ra một cây chiến đao hình dáng cổ quái, không kịp nhìn kỹ, hắn nói: " Lão đệ tới ngươi!"

Xích Minh ma tôn đã mặc vào kiện chiến y hoa lệ nọ, hắn không nói một lời thuấn chuyển qua đoàn kim quang nhỏ nhất, đưa tay ra bắt tới.

Ầm ầm một tiếng nổ, Xích Minh ma tôn quái dị kêu lên: " Đây là một cây đao sao! Sao lại nhỏ như vậy?"

Lý Cường cười nói: " Là vỏ đao của cây chiến đao này, vậy ngươi hãy thu kiện khác đi, vỏ đao cho ta."

Xích Minh ma tôn dương tay xuất ra, xoay người bay về đoàn kim quang cuối cùng.

Đoàn kim quang cuối cùng cất giấu một cây quải trượng màu đen, một đầu lớn một đầu nhỏ, Xích Minh ma tôn cảm thấy kỳ lạ: " Kỳ quái, đây là thần khí gì, côn không giống côn, đao không giống đao." Hắn cẩn thận xem xét, kỳ thật, trong lòng hắn rất vừa lòng, chỉ cần cẩn thận quan sát thì biết đây là kiện đồ vật rất tốt, chất liệu màu đen thuần, một đoàn tử hà nhàn nhạt bao phủ lưu động bên ngoài không ngừng, thỉnh thoảng lại hiện ra hình dáng trong suốt, bên trong khói sương chớp động, lúc sáng lúc tối. Hắn đưa lên trước mắt hình một hồi, nói: " Ai, không biết làm sao dùng a."

Lý Cường nhìn kiện thần khí hắn vừa có được, hắn đối với đao chưa từng có cảm giác gì, nhưng chuôi đao này có chút bất đồng, nhìn từ hình thái mà xem, đây không hoàn toàn giống như một cây đao, hình dáng cổ quái cực kỳ, đó là một vật có quang mang chói mắt bắn ra bốn phía, Lý Cường tự mình cũng không cách hình dung, hắn cầm lấy nó rồi cho rằng là thanh đao, nhưng hình thái của đao lại không ngừng biến ảo.

Vỏ đao cũng rất cổ quái, chỉ nhỏ xíu, Lý Cường thậm chí cũng không dám xác định vật này có đúng là vỏ đao hay không, nó nhìn qua thật giống như một khối ngọc thạch ôn nhuận, thân hình không có màu sắc gì, tất cả đều là do màu sắc ở chung quanh ánh lên nó. Tâm niệm Lý Cường vừa động, vỏ đao giống như hòa tan biến mất trong lòng bàn tay, ngay sau đó cây đao nắm bên tay trái hóa thành một luồng kim mang, " bá" một tiếng, cũng bị hấp tiến vào trong tay phải. Lý Cường không khỏi mừng rỡ, nguyên lai chỉ cần có vỏ đao, cái chuôi thần khí này không cần tu luyện có thể dùng. Text được lấy tại Truyện FULL

Xích Minh ma tôn vũ động cây quải trượng thần khí nọ, hắn còn chưa tìm được phương pháp sử dụng thần khí, phương pháp tu thần hắn cũng không quan tâm đến.

Lý Cường đột nhiên cảm giác được Huyễn Ma Châu nhảy lên, hắn vội vàng kháp động linh huyền, Mị nhi từ trong Huyễn Ma Châu vọt ra, nàng vui vẻ cười nói: " Ca ca, huynh tìm muội a?"

Lý Cường cảm thấy trước mắt sáng ngời, không khỏi khen ngợi: " Trời ạ, Mị nhi bây giờ xinh đẹp quá."

Cổ Mị nhi dựa vào một viên Thánh Thật Lãm, nhờ vào sự trợ giúp của Linh Quỷ song tôn đã tu vào cảnh giới linh suất, thân thể nàng đã hoàn toàn ngưng luyện, từ bề ngoài mà xem thì chẳng khác gì thân thể thật sự, duy nhất địa phương đặc thù là nàng thật sự quá mức xinh đẹp, cái loại mị hoặc trời sinh tự nhiên tán phát này đã không thể dùng từ ngữ mà hình dung, cho dù Lý Cường là tu thần cao thủ, đột nhiên nhìn thấy cũng có chút tâm thần rung động.

Xích Minh ma tôn thì càng không cần phải nói, khi hắn còn là đại thần ma thì đã bị Mị nhi hung hăng mị hoặc một lần, lần này đột nhiên nhìn thấy Mị nhi, hắn giống như bị sét bổ trúng, ngây ngốc kinh ngạc nhìn nàng cả nửa ngày mới hô hấp lại bình thường. Hắn nhìn Mị nhi nhào vào lòng ngực Lý Cường, nhịn không được ghen ghét hét lớn: " Mị nhi..."

Mị nhi nghiêng đầu nhìn về hướng Xích Minh ma tôn, nàng rất mẫn cảm phát giác người này và Lý Cường giống nhau, cũng là một tu thần cao thủ, chỉ là cho tới bây giờ nàng không có gặp qua tướng mạo của Xích Minh ma tôn sau khi tu thần đã hoàn toàn thay đổi. Nàng làm ra một cái mặt quỷ, nghiêng sát bên tai Lý Cường nhỏ giọng hỏi: " Ca ca, hắn là ai vậy a? Sao lại biết Mị nhi?"

Xích Minh ma tôn bị Mị nhi làm cái mặt quỷ trêu chọc đến tâm thần đại loạn, hắn vội vàng nói: " Ta là Xích Minh ca ca của nàng! Nàng không nhận ra ta sao?"

Lý Cường bị Xích Minh ma tôn làm cho buồn cười bật cười to ha ha. Mị nhi kinh ngạc từ trong lòng ngực Lý Cường bay lên, bay quanh Xích Minh ma tôn một vòng, kỳ quái nói: " Xích Minh ma tôn? Không có khả năng, ngươi thật là Xích Minh ma tôn?"

Lý Cường cười nói: " Hay, đúng là đại thần ma xui xẻo kia đó, Mị nhi đừng kỳ quái, người này bây giờ cũng giống như ca ca, hắn cũng tu thần rồi."

Xích Minh ma tôn vốn đối với việc tu thần có chút không cam lòng, bởi vì thực lực của hắn bây giờ so sánh với khi còn là đại thần ma còn khoảng cách rất lớn, bất quá có thể làm cho Mị nhi cảm thấy ngạc nhiên, hắn cảm giác rất là tự hào. Hắn nhịn không được ưỡn ngực nói: " Lão Xích ta cũng là tu thần cao thủ, cảnh giới so với ca ca nàng còn cao hơn nữa, thế nào? Bây giờ ta có thể làm ca ca của nàng rồi chứ."

Mị nhi cười duyên nói: " Hay a, chào Xích Minh ca ca." Lúc này Mị nhi chợt cảm thấy mình không còn một chút chán ghét hắn, so sánh với lần đầu khi nhìn thấy hắn thì người này như hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Xích Minh ma tôn phác thông một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, choáng váng hoa mắt nói: " Sảng a, ta cũng có một muội muội rồi." Ý nghĩ bây giờ của hắn so với khi là đại thần ma thì có khác nhau rất lớn, khi đó hắn thầm nghĩ giữ lấy, nhưng bây giờ thì phát xuất sự vui sướng từ trong nội tâm. Dù sao cảnh giới tu thần và cảnh giới tu đại thần ma có sự bất đồng rất lớn, chẳng những Lý Cường có thể giải thích được ý nghĩ của hắn, ngay cả trong lòng Mị nhi cũng hiểu rành mạch từng câu, cho nên một tiếng ca ca này nàng kêu rất cam tâm tình nguyện.

Đảo mắt, Mị nhi chợt phát hiện bên người có một Thiên Sư thần thú tiểu Bạch đang tồn tại, nàng kinh hãi kêu lên: " Đây là gì? Oa, nó thật đáng yêu a, ca ca, muội muốn!" Nàng bay qua hướng tiểu Bạch. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, tiểu Bạch đã trốn vào trong lòng ngực Lý Cường, hai bàn chân nhỏ xíu ôm lấy đầu, một bộ dáng như không muốn.

Mị nhi không khỏi gắt giọng: " Hay a, dám không để ý tới Mị nhi! Nhìn ngươi trốn được đi đâu?"

Lý Cường cười hì hì nói: " Mị nhi, đây là Thiên Sư thần thú tiểu Bạch. Tiểu Bạch, nàng là tiểu muội muội của ta, nhìn bộ dáng không thích thú của ngươi kìa, ôm đầu làm gì? Nàng cũng sẽ không khi dễ ngươi đâu, đi, làm quen với Mị nhi nào."

Tiểu Bạch không cam lòng nhìn Mị nhi kêu uông uông hai tiếng.

Mị nhi ôm lấy tiểu Bạch từ trong lòng ngực Lý Cường, thân thiết nói: " Tiểu Bạch, Mị nhi cùng ngươi chơi có được hay không? Ca ca bề bộn nhiều việc lắm, không có rảnh chơi với ngươi đâu, Mị nhi bây giờ có thời gian rồi, sau này cùng Mị nhi đi chơi nhé."

Thiên Sư thần thú ủy khuất kêu lên ô ô hai tiếng, nó đối với người tu thần cảm thấy hứng thú, đối với linh thể khôn thèm để ý và cũng không có hứng thú, nếu không có Lý Cường phân phó, nó sẽ không chịu đáp lời Mị nhi.

Mị nhi mặc kệ tiểu Bạch vui hay không vui, nàng cao hứng ôm tiểu Bạch không tha, tiểu Bạch giãy dụa một hồi mới yên tĩnh trở lại. Lý Cường nói: " Mị nhi, nội dung trong ngọc đồng giản này muội xem có hiểu được không?"

Mị nhi tiếp nhận ngọc đồng giản, hơi nhìn một chút, nói: " Ca ca, Mị nhi không nhận ra, cho tới bây giờ chưa thấy qua văn tự như vậy."

Xích Minh ma tôn nói: " Thần vốn không có văn tự, đại ca, ba động vừa rồi nếu huynh dùng tâm thể ngộ, huynh cũng sẽ hiểu được đó thôi. Linh Quỷ song tôn nhận thức được là vì văn tự có trải qua chuyển hóa, hơn nữa loại văn tự này đã từ rất xưa, nếu có thể hiểu được văn tự này rõ ràng khi chuyển đổi từ sự ba động của thần thức, chúng ta sẽ hiểu được nội dung ghi lại, đáng tiếc, chúng ta không có phương pháp chuyển đổi."

Trong lòng Lý Cường không nhịn được cảm thán, Xích Minh ma tôn đích thật là một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ một chút hắn đã hiểu được huyền bí trong đó. Lý Cường nói: " Chúng ta làm sao mới có thể đi ra ngoài? Theo đường cũ mà đi thì không có khả năng, thiên địa nơi này rất kỳ quái, không giống do trận pháp hình thành."

Xích Minh ma tôn nói: " Chúng ta ở trong cung điện này mà tìm đi, có lẽ có thể phát hiện được chút dấu vết."

Khu cung điện mặc dù rất lớn, nhưng cũng chỉ là không gian như chính điện và đại sảnh, còn những địa phương khác đều là những cây trụ cao lớn và một ít tế đàn cổ quái, ba người vòng vo nửa này cũng không tìm được đường ra. Lý Cường trầm ngâm chốc lát, nói: " Tiểu Minh, ngươi còn nhớ kỹ cung điện truyền tống chúng ta đi tới đây không? Truyền tống trận của cung điện kia nằm ở địa phương nào, chúng ta vừa rồi không có nhìn thấy."

Xích Minh ma tôn lần này không có kháng nghị Lý Cường gọi hắn là tiểu Minh, hắn chỉ cảm thấy rất thân thiết, không có một chút cảm giác bị châm chọc. Hắn lắc đầu nói: " Không có, địa phương kia vừa rồi ta đã chú ý tới, cái gì cũng không có."

Mị nhi vẫn đi theo hai người bọn họ, nàng đang bận rộn chơi đùa với tiểu Bạch, căn bản là không có chú ý tới địa phương này, nghe được hai người bọn họ nói chuyện, nàng mới đánh giá mọi nơi, ngạc nhiên nói: " Ca ca, đây là địa phương nào? Nơi này thật kỳ quái a."

Xích Minh ma tôn lập tức thuấn chuyển qua bên người nàng, đem mọi chuyện nhân quả ra nói một lần. Mị nhi khó thể tin nói: " Trời ạ, bốn kiện thần khí...quần áo trên người huynh cũng là thần khí?"

Xích Minh ma tôn đắc ý gật đầu, nói: " Bất quá cần phải tu luyện thì mới có thể sử dụng, bây giờ chỉ có thể làm quần áo để mặc, sau khi tu luyện xong sẽ là Chiến Y của thần a."

Mị nhi nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, tiểu nha đầu này vốn hiểu biết rất nhiều, nàng nói: " Tiểu Minh ca ca, huynh mặc Thần Chi Chiến Y...mà lại không có tu luyện qua, quá chói mắt người đi, vạn nhất gặp phải một tiên nhân có kiến thức, bị người đoạt mất thì không hay đó."

Nàng kêu một tiếng tiểu Minh ca ca khiến cho Xích Minh thích thú đến gãi tai liên tục, hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Lý Cường đột nhiên hiểu được tại sao Xích Minh lại mặc chiến y vào người, bởi vì hắn căn bản không có nơi nào cất giấu vật phẩm. Lý Cường tiện tay lấy ra thủ trạc màu xanh biếc lấy ở Đại Huyễn Phật Cảnh, cười nói: " Tiểu Minh, trữ vật thủ trạc này tặng cho ngươi, chiến y bỏ vào trong đó bảo hiểm hơn."

Xích Minh ma tôn tiếp nhận thủ trạc, vui vẻ cười nói: " Vẫn là làm tiểu đệ tốt hơn a, thiếu cái gì cũng có đại ca cấp cho, oa ha ha, tất cả đều không cần cướp thì có a, cũng may ta là một tên nghèo khó, cái gì cũng không có." Người này không hổ là đại thần ma xuất thân, sau khi tu thần vẫn còn tà khí mười phần. Lý Cường đá vào mông hắn một cước, cười mắng: " Cướp cái đầu ngươi a! Nhanh lên một chút thay đổi đi, trong thủ trạc còn có một chút đồ vật ngươi cứ giữ đi."

Mị nhi hì hì cười, nàng cảm thấy Xích Minh rất thú vị, nhịn không được nói: " Tiểu Minh ca ca, nếu nhìn thấy pháp bảo mà huynh thích, huynh có cướp hay không?"

Xích Minh ma tôn nói: " Vậy phải xem là ai, nếu là giống như ca ca muội, chính là có thích cũng không dám cướp, nhưng của người khác không cướp mới là lạ."

Lý Cường không khỏi cười khổ, người này có ý nghĩ giống như mình lúc mới tu chân, không khác chút nào. Mị nhi vuốt bộ lông mềm trên người tiểu Bạch: " Nếu đánh không lại làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Xích Minh ma tôn cười xấu xa: " Đánh không lại? Không phải còn có đại ca hay sao? Nếu cả hai người chúng ta còn đánh không lại, tên kia nhất định vô cùng lợi hại...ta còn chưa ngu ngốc tới trình độ này...cướp đồ của một người mà cả hai huynh đệ chúng ta đều cũng đánh không lại, hắn có cái gì tốt ta cũng không cướp."

Mị nhi vỗ tay cười duyên nói: " Tiểu Minh ca ca thông minh quá a, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ đến, hì hì, vậy huynh có nghĩ tới, nếu người yếu hơn huynh thì sẽ có đồ vật gì tốt hay sao?" Tiểu nha đầu không để yên tiếp tục hỏi, Xích Minh bị hỏi đến ngẩn ra, hắn gãi gãi đầu nói: " Điều đó cũng không nhất định."

Lý Cường đang tìm cách làm sao mới có thể đi ra ngoài, bị vây ở chỗ này có thể không làm được gì, mình còn có hai đệ tử ở lại mặt trên, tuyệt đối không thể ở lại nơi này quá lâu. Hắn nói: " Tiểu Minh, Mị nhi, đừng nháo nữa, mau giúp ta tìm đường ra. Kỳ quái, Chiến Hồn ngay cả thần khí đều cũng cho, lại không nói cho chúng ta biết phương pháp đi ra ngoài."

Xích Minh ma tôn nói: " Có lẽ Chiến Hồn căn bản là không có nghĩ đến chúng ta không ra được, ha ha, hắn nghĩ không ra hai người chúng ta là hai tên ngu ngốc a." Đang khi nói chuyện, cả không gian đột nhiên chấn chiến, Xích Minh kinh ngạc nói: " Trời ạ, ta hiểu được rồi, cấm chế thần bi một khi bị phá, nơi này sẽ hỏng mất thôi, cẩn thận đó."

Lý Cường vội vàng quát: " Mị nhi trở về!"

Mị nhi đã sớm có thói quen trốn ở trong lòng ngực Lý Cường, nàng nghe vậy hóa thành một đạo thải quang, trốn vào trong Diệt Thiên Thần Giáp, tiểu Bạch cũng nhoáng lên, thoáng một cái đã lẻn đến dưới chân Lý Cường. Xích Minh ma tôn kêu lên: " Mẹ kiếp! Ta không có cái gì phòng hộ..."

Lý Cường kéo mạnh hắn đến bên người: " Tiểu Minh, đứng ngay phía sau ta." Hắn dùng màn hào quang màu lam của Diệt Thiên Thần Giáp bao trụ Xích Minh ma tôn, mang theo hắn từ từ bay lên, đồng thời tương kim quang của Thái Hạo Toa tán ra bên ngoài vòng, lặng lặng chờ đợi không gian đang hỏng mất.

Màu tím ba đào đầy trời giống như biển gầm bộc phát, quay cuồng rít gào, vô số màu trắng bạc tạp xuất, đại địa phảng phất như bị thiên trùy đánh mạnh xuống, cao thấp chấn động, cung điện thật lớn diệu khởi màu xanh quang hoa sáng ngời, đó là phòng ngự cấm chế của chính cung điện khởi động. Cho dù là như thế, cung điện cũng chịu không được sự chấn chiến kịch liệt thế này, có vài cây trụ cao lớn bắt đầu lung lay, Lý Cường cảm thấy địa phương này giống như bị người ta bỏ vào trong một cái bình, mà người nọ còn đang dùng sức lắc lư cái bình thật mạnh.

Một cây trụ thật lớn sụp đổ, lập tức làm cho toàn bộ kiến trúc liên tiếp phản ứng, tiếng vang oanh long long quanh quẩn chấn chiến. Xích Minh ma tôn đột nhiên kêu lên: " Ở lại khu cung điện, không thể bay đi tới, nếu không chúng ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này."

Lý Cường biết Xích Minh ma tôn nói dám chắc có đạo lý, hắn không chút suy tư hạ xuống, đến lúc này thì có một cây trụ thật lớn đang ngã về phía họ.

Tâm niệm của Lý Cường khẽ nhúc nhích, Thái Hạo Toa vang lên một tiếng sét đánh chấn cây trụ nát bấy, phấn vụ màu trắng ầm ầm tản ra, bốn phía nhất thời một mảnh mê mang, Xích Minh ma tôn cười quái dị nói: " Thật náo nhiệt a, đáng tiếc, đáng tiếc, ta chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt, tĩnh tâm a."

Lý Cường mắng: " Ngươi tu thần tu đến bệnh luôn hay sao, ta van ngươi, đừng có từ đại thần ma tu thành Tà Thần, như vậy tội nghiệt của ta thật lớn."

Xích Minh ma tôn nhịn không được ha ha cười to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.