Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 197



Lý Cường cũng có chút nghi hoặc, hắn đưa tay ngăn cản Cảnh Phong: " Đừng nóng vội, cảm giác bên trong như không đúng, các ngươi có nhận thấy được hay không? Mọi người lui ra sau một chút."

Cảnh Phong đỉnh đạc nói: " Sao ta lại không có cảm giác nào cả." Bất quá hắn là cao thủ thích đánh nhau, mặt ngoài nhìn hắn như hi hi ha ha không quan tâm, kỳ thật mỗi lần hắn đánh nhau đều rất cẩn thận. Trong chớp mắt hắn đã mặc chiến giáp vào, dùng phi kiếm lúc từ Oan Hồn Hải đi ra, giống như một đàn cá nhỏ vờn quanh người.

Ba Tạp Lãng tới gần Lý Cường hỏi: " Lý huynh cảm thấy chỗ nào có chuyện?"

Lý Cường gãi gãi đầu, hắn cũng không nắm chắc chính xác: " Ta có một loại cảm giác rất cổ quái, kỳ quái, có thể làm cho ta có cảm giác bất an lại là thứ gì chứ? Hình như là cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua...ân, Mị nhi, muội ôm tiểu Bạch lại đây."

Mị nhi ôm tiểu Bạch bay đến bên cạnh Lý Cường, cười duyên nói: " Ca ca, huynh lo lắng cái gì nha?"

Lý Cường lắc đầu: " Ta cũng nói không rõ..." Hắn đưa tay ẵm tiểu Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cười nói: " Tiểu Bạch, có thể gọi về một linh thú đi xuống xem xét một chút hay không?"

Tiểu Bạch thân thiết liếm liếm tay Lý Cường, trong cổ họng phát ra tiếng nũng nịu ô lỗ ô lỗ, sau đó hướng ra ngoài kêu uông uông hai tiếng, trên không trung nhất thời xuất hiện một quái thú giống biên bức ( dơi), ước chừng lớn cỡ một người tráng niên, ở không trung xoay quanh một vòng, rồi chui vào trong động khẩu.

Lý Cường ý bảo mọi người lui ra sau chờ đợi, qua ước chừng mười phút, cả thạch sơn đột nhiên kịch liệt rung động lên, tiếp theo truyền ra một tiếng kêu chói tai, mọi người đều cũng trở nên khẩn trương.

Tiểu Bạch từ trong lòng ngực Lý Cường chạy ra ngoài, lơ lửng phía trên động khẩu thấp giọng kêu lên, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy quái thú hình biên bức từ trong động bay ra, một cái bóng màu xanh ở phía sau đang gắt gao đuổi theo.

Thanh ảnh bỗng nhiên gia tốc, cả cái bóng đột nhiên xuyên thẳng vào thân thể của quái thú. Tiểu Bạch đột nhiên hét lớn một tiếng, quái thú nọ lập tức hóa thành một lũ khói xanh biến mất vô tung, tiểu Bạch cũng hóa thành một đạo ngân tuyến bay vào trong lòng ngực Lý Cường. Đạo thanh ảnh nọ phảng phất bị mất đi mục tiêu, mờ mịt xoay chuyển vòng quanh trên thạch sơn.

Mấy người Lý Cường nhìn nhau, Cảnh Phong ngạc nhiên nói: " Đây là thứ gì vậy?" Vừa dứt lời, đạo thanh ảnh nọ từ từ ngưng tụ thành hình người, nhìn quanh mọi nơi một hồi, hỏi: " Các ngươi là ai?" Hắn nhìn chằm chằm Lý Cường, bộ dáng như là rất kỳ quái. Không đợi Lý Cường trả lời, hắn lại hỏi: " Ngươi...ngươi không phải người tu chân, ngươi là ai?" Thanh âm nọ mơ hồ không rõ, phiêu hốt không chừng.

Mị nhi đứng ở bên cạnh Lý Cường, tò mò nhìn người nọ: " Ca ca, hắn..hắn tu thành vật gì vậy? Không phải linh thể, không phải nguyên anh, cũng không phải quỷ thể, càng không phải tiên nhân và Tán tiên, hình như cũng không liên hệ gì với ma đầu, lạc lạc, ca ca, huynh có nhìn thấy qua như vậy....ân, người sao?" Trong lúc nhất thời nàng không biết dùng tên gì để biểu đạt nữa. Dựa vào kiến thức của Mị nhi, cũng không nhận ra người này tu luyện cái gì.

Sau khi người nọ ngưng thể làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, đợi đến khi gương mặt hắn hiển lộ ra thì mọi người đều cũng chấn động, nguyên lai là một nữ nhân. Nàng ở trong không trung xoay một vòng, đột nhiên nhoẻn miệng cười, người ở đây ngoại trừ Mị nhi, ai cũng có cảm giác như hồn phi phách tán, nàng làm cho người ta lưu lại một ấn tượng mãnh liệt, đó là một loại yêu khí, yêu mị hoang dã giống như một đóa hoa ăn thịt người.

" Ta tu cái gì? Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không biết được đâu. Thật tốt a, lại nhìn thấy được phiến sa mạc này nữa, ân, nể mặt các ngươi đã thả ta ra, bổn cô nương sẽ không làm khó các ngươi, chỉ muốn thám thính một tin tức mà thôi." Nàng đột nhiên tán hình, phảng phất cho tới bây giờ không từng tồn tại. Lý Cường quát to: " Cẩn thận."

Cảnh Phong kinh ngạc phát hiện mình đã rơi vào trong bàn tay cô nương nọ, hắn kêu lên quái dị: " Di, oa nha, đi tìm chết!" Bầy cá nhỏ màu xanh đen đột nhiên thoát ra từ trên người hắn. Làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là phi kiếm có thể xuyên hành trong thân thể của cô nương nọ hết sức tự do, nàng tựa như không có cảm giác gì khác. Mười ngón tay nhọn của cô nương nọ bám chặt vào đầu vai của Cảnh Phong, nàng cười lạnh nói: " Công lực bác tạp không thuần, phi kiếm cũng không được, tâm phù khí táo( không thuần nhất), cho dù tu luyện đến Phân Thần kỳ cũng vô dụng."

Mỗi một câu nói của nàng cũng đều châm chọc vào chỗ yếu hại, Cảnh Phong bị cô nương cổ quái này nói xong gương mặt vàng như đất, hắn hét lớn: " Tức chết ta thôi, ngươi, ngươi màu buông phong tử ta ra!"

Cô nương nọ ngẩn ngơ, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự xưng là phong tử. Lý Cường phát giác cô nương nọ tựa hồ cũng không có ác ý, hắn vẫn không có động thủ, chỉ lẳng lặng mà nhìn, nhưng hắn cũng đã tương thần dịch lực vận đến trong mắt.

Cảnh Phong bị nàng nói xong tâm thần đại loạn, chiến giáp nơi bả vai bị ngón tay của cô nương nọ bóp chặt kêu lên răng rắc. Lý Cường nói: " Đủ rồi, cô nương mau buông tay đi."

Cô nương nọ quay đầu nhìn về phía Lý Cường, nàng nhướng cao đôi mày, mắt trợn tròn, yêu thanh yêu khí nói: " Yêu, ta biết là ngươi cởi cấm chế, nhưng tại sao bổn cô nương phải nghe lời ngươi?"

Mị nhi nói: " Tỷ tỷ, ca ca ta mất nhiều công phu mới cởi được cấm chế đó, ngươi hãy mau buông phong tử đại ca ra đi."

Cô nương nọ nhìn Mị nhi liếc mắt một cái, yêu mị cười nói: " Tiểu cô nương thật xinh đẹp, sao ngươi phải biến ảo làm chi? Bộ dáng nguyên lai của ngươi đẹp mắt hơn nhiều." Nàng chỉ liếc mắt một cái đã xem thấu nguyên hình của Mị nhi.

Hai mắt Lý Cường đột nhiên thả ra hai đạo kim mang, cô nương nọ giống như bị cây chùy lớn đánh trúng, kêu lên một tiếng chói tai rồi biến mất tại không trung. Cảnh Phong lảo đảo cuống quýt lui về phía sau, sắc mặt hắn trắng bệch, một hồi lâu mới kêu lên: " Sao nàng lại lợi hại như vậy?"

Trước mặt Lý Cường không xa phát ra một tiếng nổ, cô nương nọ đột nhiên hiện hình, nhưng lại đánh vào vòng vây của Chiến Hồn Đao đang ẩn hình. Nàng lại ngưng hình, ngơ ngác nhìn Lý Cường, trong miệng lẩm bẩm nói: " Không có khả năng, ta đã đột phá hết thảy trói buộc, đúng ra không còn ai có thể ngăn cản sự xâm nhập của ta..." Nàng nhìn chằm chằm Lý Cường, trên mặt lộ ra vẻ oán hận: " Ngươi, ngươi là ai?"

Lý Cường mỉm cười: " Cô nương, ta không biết ngươi tu luyện cái gì hay ngươi là ai, ta chỉ biết từ thật lâu trước kia ngươi là một trong bảy đại cao thủ, nếu là ngươi nguyện ý, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, nếu không muốn, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, những người tới cùng ta đều là bằng hữu của ta, chính là vì dẫn đường mới tới nơi đây, ta đến đây chỉ có một mục đích là cởi cấm chế cho ngươi, thả ngươi đi ra."

Cô nương nọ nói: " Ai kêu ngươi tới, làm sao hắn biết được ta bị cấm chế ở chỗ này?"

Mị nhi nhỏ giọng hỏi: " Ca ca, nàng và Kỳ sư bá đều là một trong bảy đại cao thủ?"

Lý Cường gật đầu nói: " Hẳn là đúng vậy."

Mị nhi kinh ngạc nói: " A, Mị nhi biết rồi, khi đó trong bảy đại cao thủ chỉ có một nữ tính, nàng là cao thủ của Tuệ Hành Cung, là nữ nhân tài ba nổi danh nhất thời bấy giờ, nghe nói nàng đọc qua tất cả các điển tịch, nàng gọi là Linh Bách Tuệ."

Cô nương nọ nhất thời ngây dại, nàng thì thào lẩm bẩm: " Linh Bách Tuệ? Linh Bách Tuệ! Ô ô, ô ô ô, nguyên lai ta là Linh Bách Tuệ." Nàng tựa hồ đã không còn nhớ rõ tên của mình nữa.

Mị nhi mềm lòng nhất, nàng vội khuyên nhủ: " Linh tỷ tỷ, ngươi đừng khóc ma..." Nàng vừa nói vừa bay qua. Linh Bách Tuệ đột nhiên hóa hình biến mất, rất nhanh lại ngưng hình cách đó không xa, nàng lạnh lùng nói: " Đừng lại đây, chuyện của ta không cần các ngươi quản!"

Lý Cường nói: " Mị nhi trở về đây."

Mị nhi lần đầu tiên không chịu nghe ca ca nói, nàng nói: " Ca ca, Mị nhi đi khuyên tỷ tỷ."

Trong lòng Lý Cường thở dài, hắn hiểu được ý tứ của Mị nhi, tiểu cô nương này trước kia cũng là một mình sống cô độc trong cổ bảo, cho nên nàng luôn có sự đồng tình với những ai cùng gặp cảnh ngộ, vì thế đối với Linh Bách Tuệ như vậy cũng không kỳ quái nữa. Bởi vì sợ Mị nhi bị thương tổn, Lý Cường lặng lẽ vỗ nhẹ vào đầu tiểu Bạch, tiểu Bạch không hổ là thần thú, lập tức hiểu ý lẻn đến trong lòng ngực Mị nhi, bây giờ nó cũng đã cảm thấy Mị nhi rất trọng yếu với chính mình.

Mị nhi có danh là tiểu triền nhân tinh(cuốn lấy người), nàng muốn cuốn chặt ai đó, thì người đó sẽ không dễ dàng đẩy nàng ra xa. Mị nhi có chút run khẽ thân thể, lộ ra linh thể bổn sắc, đó là một tiểu cô nương cực kỳ tuyệt mỹ, thanh thuần tươi cười giống như một đóa u lan nở rộ, cả người tản mát ra mị hoặc đến cực độ. Thích Hoằng Gia vừa liếc mắt nhìn thấy, chỉ cảm giác được mình giống như bị một cái búa lớn bổ vào ót, trong tiếng ầm ầm, hồn phách của chính hắn như cũng muốn tản đi, trong mắt hắn chỉ có hình tượng của Mị nhi, còn hết thảy mọi thứ đều biến mất hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa.

Cảnh Phong và Mị nhi rất quen thuộc, hơn nữa hắn đối với Mị nhi cũng có một phần sủng ái, bởi vậy cảm giác còn đỡ hơn một chút. Ba Tạp Lãng cũng có chút chịu không được, nhưng hắn còn có thể khống chế bản thân mình, nhanh chóng cúi đầu, không dám tiếp tục nhin thêm nữa. Lý Cường nhận ra được bộ dáng thất hồn của Thích Hoằng Gia, biết hắn đã bị Mị nhi mị hoặc mất rồi, bèn lặng lẽ truyền âm nói: " Nhìn ta." Hai chữ này người khác nghe không thấy, nhưng Thích Hoằng Gia lại có cảm giác bên tai có tiếng nổ mạnh thật lớn, chấn đến hắn không tự chủ được nhìn về phía Lý Cường.

Kim mang trong mắt Lý Cường lập tức khiến cho hắn bình phục trở lại, Thích Hoằng Gia ôm lấy ngực, đến lúc này mới biết Mị nhi lợi hại như thế nào. Hắn vội cúi đầu, không dám nhìn nữa, nếu còn nhìn Mị nhi, hắn tuyệt đối biết rõ mình không có cách nào chống cự.

Nụ cười chân thành của Mị nhi lập tức tác động tới Linh Bách Tuệ, nàng cho tới bây giờ cũng không biết trên đời còn có một tiểu cô nương đáng yêu như thế, mặc dù trước đó nàng từng nhìn xuyên thấu là Mị nhi biến ảo, nhưng khi Mị nhi lộ ra gương mặt thật thì nàng cũng không chống cự được sự mị hoặc của Mị nhi. Nàng ngơ ngác phiêu phù đứng giữa không trung, tùy ý cho Mị nhi ôm lấy cánh tay nàng.

Mị nhi bên tai Linh Bách Tuệ thầm thì nói, tiếng cười của tiểu cô nương thanh thúy động lòng người, từ từ Linh Bách Tuệ tựa hồ đã bình tĩnh trở lại. Lý Cường gọi Cảnh Phong, Ba Tạp Lãng và Thích Hoằng Gia về bên người, nói: " Thích lão đệ, ngươi về trước đi, nhìn bộ dáng Mị nhi trong nhất thời sẽ không biến ảo dung mạo, công lực của ngươi còn không đủ, Tạp Lãng, lão phong tử, ba người chúng ta đợi thêm chốc lát."

Gương mặt Thích Hoằng Gia có chút đỏ lên, hắn hiểu được mình cũng thực sự kém cỏi. Hắn cười khổ nói: " Được, ta trở về chuẩn bị cho Mị nhi cô nương tham gia đại hội. Được rồi, sư huynh, chúng ta có thể cùng đi Phong Duyên Tinh hay không?"

Lý Cường cười nói: " Không có chuyện gì, nhiều người càng náo nhiệt a, Lưu Sa Bảo các ngươi đi bao nhiêu người?"

Ba Tạp Lãng cười nói: " Ngoại trừ hắn, nhiều nhất sẽ mang theo hai đệ tử, nơi này là địa phương xa xôi nhất, danh ngạch được cấp cực nhỏ."

Thích Hoằng Gia gật đầu, nói: " Có được danh ngạch cũng đã không tệ, trước kia còn không có danh ngạch phân cho chúng ta, ta về trước chuẩn bị, cáo từ." Hắn hành lễ rồi bay đi.

Cũng không biết Mị nhi và Linh Bách Tuệ nói những gì, Lý Cường cũng không muốn nghe lén chút nào, dựa vào công lực của hắn, vô luận các nàng nói nhỏ đến thế nào, thậm chí là truyền âm, Lý Cường nếu muốn nghe lén đều làm được cả, nhưng hắn chỉ khinh thường không muốn làm vậy thôi. Hắn lôi Cảnh Phong và Ba Tạp Lãng rơi xuống đồi cát, chờ Mị nhi và Linh Bách Tuệ nói chuyện xong.

Linh Bách Tuệ trong vô thức đã bị Mị nhi hoàn toàn mị hoặc, tâm cảnh nàng chậm rãi bình phục lại, thông qua Mị nhi nàng biết Phật tông đã biến mất. Bởi vì Mị nhi cũng đã thật lâu không có về Phong Duyên Tinh, cho nên một số việc cũng không được rõ ràng, nhưng nàng ôm Linh Bách Tuệ, cười hì hì nói nàng muốn đi tham gia đạo thuật pháp thuật đại hội tranh tài. Linh Bách Tuệ nói: " Được rồi, nếu tiểu muội muốn đi tham gia đại hội, tỷ tỷ sẽ đi với ngươi."

Vào lúc hai người thân thiết bay xuống, thì bộ dáng của Linh Bách Tuệ đã trở thành như một thục nữ.

Lý Cường cười nói: " Mị nhi, muội hãy tiếp tục biến ảo ngoại hình đi thôi, như vậy trở về sẽ hại chết người đó."

Mị nhi làm nũng nhào vào trong lòng ngực Lý Cường, hì hì cười nói: " Mị nhi biết, nhưng bây giờ muội đã biết tỷ tỷ tu luyện cái gì rồi, tỷ tỷ tu luyện chính là yêu tiên..."

Ba Tạp Lãng ở một bên kinh ngạc nói: " Yêu tiên? Ta chưa từng nghe nói qua, yêu tiên là cái gì?"

Linh Bách Tuệ lạnh lùng nói: " Chỉ là một loại phương pháp bàng môn tả đạo, hừ, lúc bổn cô nương độ kiếp, thì tẩu hỏa nhập ma, không thể làm gì khác hơn là hóa hình luyện ma, luyện đến cuối cùng lại thành yêu, có cái gì kỳ quái đâu."

Mị nhi bay đến trước người Linh Bách Tuệ, ôm lấy vùng cổ trắng nõn của nàng, nói gì đó bên tai nàng hai câu, trên mặt Linh Bách Tuệ lại hiện ra vẻ tươi cười.

Trong lòng Lý Cường đối với Tuệ Hành Cung có một loại cảm giác thân thiết không hiểu, hắn đột nhiên nhớ tới một tiểu cô nương trước kia từng trợ giúp mình, khóe miệng bất giác lộ ra một tia mỉm cười. Hắn nói: " Linh nhi có phải muốn chuẩn bị về Tuệ Hành Cung hay không?" Câu Linh nhi vừa ra khỏi miệng hắn, Linh Bách Tuệ không khỏi sửng sốt. Mị nhi cơ trí vội ôm lấy Linh Bách Tuệ cười nói: " Linh tỷ tỷ, tỷ làm tỷ tỷ của Mị nhi được hay không?"

Linh Bách Tuệ nhẹ nhàng nhéo nhẹ mũi Mị nhi, cười nói: " Ta đã nhận ngươi làm muội muội rồi, còn hỏi có được hay không để làm chi?"

Mị nhi cười hì hì nói: " Hì hì, hay a, tỷ tỷ, nhưng nếu Mị nhi và tỷ là tỷ muội rồi, vậy ca ca của Mị nhi cũng là ca ca của tỷ tỷ phải không, tỷ tỷ..."

Cảnh Phong nói thầm: " Hay a, Mị nhi thật sự là lợi hại."

Linh Bách Tuệ cười nói: " Tiểu nha đầu, đừng kéo loạn quan hệ cho tỷ tỷ a, ca ca ngươi không nhất định nguyện ý, hắn sẽ tùy tiện nhận một muội muội hay sao?" Trong lòng nàng cũng không muốn vừa xuất quan lại đi nhận một người đại ca, hơn nữa Lý Cường là ai nàng cũng không biết, tự nhiên lại gọi hắn là đại ca, thật sự là không phù hợp với tính cách của nàng.

Bản tính của Lý Cường lại thích giao kết bạn bè, hơn nữa sau khi tu luyện Thiên Tiến Chương, đối nhân xử thế càng thêm khoan dung. Hắn cười nói: " Linh nhi, nếu không chê bai, ta nguyện ý nhận yêu tiên muội muội như muội đó." Hắn toát ra vẻ chân thành làm cho Linh Bách Tuệ không cách nào cự tuyệt.

Mị nhi buông tay ra, vỗ tay nói: " Hay a, Mị nhi có một tỷ tỷ, một ca ca." Tiểu cô nương có vẻ phi thường vui vẻ.

Linh Bách Tuệ do dự một chút, tiến lên hành lễ nói: " Linh nhi ra mắt đại ca." Đột nhiên nàng lộ ra nụ cười yêu dị: " Bất quá nếu muốn làm đại ca của Linh nhi, phải xuất ra được một chút thực lực, có được không?" Nàng hoàn toàn có điểm không phục khí. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lý Cường nghĩ thầm: " Cô nương này thật là quật cường."

Hắn gật đầu nói: " Linh nhi, thực lực mạnh hay yếu cũng không thể đại biểu cái gì, cho dù thực lực của ta rất mạnh, muội cũng không vì vậy mà mới nhận ta đó chứ."

Trên mặt Linh Bách Tuệ lộ ra vẻ tươi cười tinh nghịch, nàng là một người tâm cao khí ngạo, trong lòng mặc dù đồng ý với lời Lý Cường nói, nhưng ngoài miệng lại nói: " Đương nhiên rồi, ta là nhìn vào mặt mũi của Mị nhi mới bái huynh làm đại ca đó thôi."

Cảnh Phong nhịn không được ha ha cười to, nhìn thấy tiểu phong tử kinh ngạc là điều làm hắn vui vẻ nhất.

Mị nhi gắt giọng: " Tỷ tỷ!"

Linh Bách Tuệ cũng không biết mình bị làm sao, đối với Mị nhi vô thức thương yêu tới cực điểm. Nàng ôm Mị nhi cười nói: " Làm gì nha, tỷ tỷ chỉ là muốn nhìn xem đại ca có bản lãnh gì, cũng không phải không nhận hắn làm đại ca."

Mị nhi cười hì hì nói: " Tỷ tỷ, ngươi đừng có hối hận nga, ca ca ta không phải chỉ lợi hại bình thường, hì hì, không tin nói...tỷ tỷ ăn đau khổ đừng có trách Mị nhi không cảnh cáo nga." Tiểu cô nương này đối với Lý Cường có một loại sùng bái vô cùng mù quáng.

Ba Tạp Lãng nhịn không được nói: " Linh cô nương, ta khuyên ngươi đừng tỷ thí nữa, ngươi so không lại hắn đâu."

Linh Bách Tuệ không phục nói: " Ai nói đo! Bổn cô nương mặc dù mới tu thành yêu tiên, còn chưa đủ hoàn mỹ, nhưng cũng không phải người tu chân có thể chống đỡ được."

Lý Cường cười nói: " Linh nhi, nhắc nhở ngươi một câu, ta cũng không phải là người tu chân." Thật ra Linh Bách Tuệ đã sớm hoài nghi Lý Cường không phải là người tu chân nữa, nhưng nàng lại muốn hiểu rõ Lý Cường đang tu luyện cái gì.

Lý Cường cũng muốn nhìn xem yêu tiên rốt cuộc có khả năng gì, hắn cười nói: " Tốt, đến thử xem đi." Hắn lặng lẽ thu hồi Chiến Hồn Đao, thả ra Thái Hạo Toa, uy lực của Chiến Hồn Đao thật sự là quá lớn, hắn sợ Linh nhi không sao chịu nổi.

Linh Bách Tuệ không hổ là cao thủ xuất thân từ Tuệ Hành Cung, nàng kinh ngạc nói: " Tiên khí...là tiên khí gì thế?"

Lý Cường cười nói: " Đây là Thái Hạo Toa, Linh nhi cẩn thận đó." Một mạt kim quang chói mắt sáng lên rực rỡ.

Linh Bách Tuệ bất đắc dĩ nói: " Đáng tiếc, ta vừa mới xuất quan, còn không có thời gian tìm được tiên khí thích hợp." Nàng đột nhiên tán hình, trong phút chốc, phảng phất như bầu trời cũng đều ảm đạm xuống tới, Lý Cường lần đầu tiên cảm nhận được loại phương thức công kích cổ quái này, chỉ thấy có vô số cái bóng màu xanh đánh về phía mình.

Một lũ hồng quang từ trên thân Lý Cường hiện lên, " Oanh" một tiếng, một mảnh ngọn lửa màu đỏ dấy lên. Lý Cường ở trong ngọn lửa cười nói: " Linh nhi, đây đều là ngọn lửa thật sự không phải biến ảo, có thiên hỏa ở bên trong, đừng có khinh thường đó." Ngọn lửa theo thanh âm hắn nói một tầng rồi một tầng hướng ra ngoài bắt đầu khởi động, hắn tựa như đứng ở trong một đoàn lửa thật lớn đang hùng hùng bốc cháy.

Lý Cường đã bay đến không trung. Trong lòng Linh Bách Tuệ thầm giật mình, nàng vẫn còn không phục, nàng cho rằng Lý Cường chỉ mượn vào uy lực của tiên khí, mà tự mình lại dựa vào bản năng mà công kích, khác biệt thật sự rất lớn. Nàng cất lên tiếng rít, cát vàng chung quanh theo tiếng huýt gió của nàng ầm ầm bay lên, cát vàng bay đầy trời giống như nước biển đánh về phía Lý Cường, nàng dùng chính là biện pháp dùng cát diệt lửa.

Đồi cát chung quanh nhất thời bị cỗ cực lực kỳ dị này chấn đến nát bấy, trên bầu trời tựa hồ có một cỗ hấp lực cực lớn, cát vàng lượng lớn bị hấp lên không trung cuồn cuộn. Ba Tạp Lãng và Cảnh Phong vội mang theo Mị nhi cấp tốc lui về phía sau, ba người lui ra tới mấy trăm thước, mới có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh sắc chung quanh.

Lý Cường biết Linh Bách Tuệ không phục, hắn thả ra Thiên Giám Bảo Tương Luân, vô số tinh mang giống như một cái chảo thật lớn mạnh mẽ áp lạc luồng cát vàng đang cuồn cuộn nổi đè xuống dưới. Linh Bách Tuệ đột nhiên ngưng hình phía xa xa, nàng tức giận nói: " Không được, đại ca thật xấu lắm! Nhờ vào uy lực của tiên khí đấu với ta, Linh nhi thật là thiệt thòi quá!"

Thu hồi Thiên Giám Bảo Tương Luân và Thái Hạo Toa, Lý Cường cười nói: " Linh nhi, bỏ đi, loại thắng thua thế này không có ý nghĩa gì cả."

Linh Bách Tuệ giảo hoạt lộ ra vẻ tươi cười, nói: " Được rồi, xem như huynh có bản lãnh! Ta nhận đại ca như huynh thôi! Nhưng phải thanh minh trước, ta là xem trọng Mị nhi mới gọi huynh là đại ca thôi, không phải vì đánh không lại huynh."

Lý Cường nói: " Đó là đương nhiên, Linh nhi, theo chúng ta cùng về Phong Duyên Tinh đi."

Mị nhi xoay người bay đến bên người Lý Cường, nói: " Tỷ tỷ theo chúng ta cùng đi thôi, nhiều người náo nhiệt a."

Linh Bách Tuệ nói: " Mị nhi, tỷ tỷ phải đi thu thập một chút đồ vật đã." Nàng nói xong liền biến mất trong không trung.

Rất nhanh Linh Bách Tuệ lại xuất hiện trong không trung, nàng bay đến bên người Mị nhi, lấy ra một quả châu hoa cắm lên đầu Mị nhi, cười nói: " Mị nhi, đây là một kiện pháp bảo do tỷ tỷ tu luyện, tặng cho muội."

Mị nhi vui vẻ cuống quýt đa tạ, thật ra bảo bối thì nàng có rất nhiều, nhưng tỷ tỷ cấp cho lễ vật nàng vẫn còn rất cao hứng.

Lý Cường nói: " Linh nhi bây giờ đã không thể dùng pháp bảo của tu chân giới nữa, sau này có cơ hội đại ca sẽ luyện chế cho muội một thanh tiên kiếm thôi."

Linh Bách Tuệ kinh ngạc nói: " Đại ca muội có thể tu luyện kiếm tiên?"

Mị nhi dịu dàng nói: " Ca ca đương nhiên là biết luyện tiên kiếm, chỉ là tài liệu không có đủ, hơn nữa thời gian chế luyện thật sự là quá dài."

Lúc trở lại Lưu Sa Bảo thì sắc trời vẫn còn sáng ngời như trước, Lăng Nguyên Tinh là một tinh cầu không có ban đêm, chỉ là ánh sáng có sự biến hóa mạnh yếu mà thôi. Lâm Hồ bởi vì có cấm chế pháp thuật của Lưu Sa Bảo, cho nên không nhanh chóng thay đổi, vốn Lâm Hồ lục châu chính là do Lưu Sa Bảo sau khi thành lập liền chậm rãi triển khai lớn ra, cam đoan cho sự an toàn của nguồn nước và cũng cam đoan cho sự an toàn của lục châu.

Thích Hoằng Gia mang theo một đệ tử đứng đợi ở trước cửa cổng Lưu Sa Bảo, nhìn thấy Lý Cường mấy người xuất hiện, hắn vội vàng tiến lên nói: " Sư huynh, chúng ta có phải đi ngay bây giờ không?" Hắn không dám nhìn Mị nhi nữa, thật ra, Mị nhi đã huyễn hóa thành một tiểu cô nương tu chân bình thường, nàng và Linh Bách Tuệ vẫn đang đùa giỡn nói chuyện không ngừng. Ngay cả Lý Cường cũng không ý thức được, nếu lần này không có Mị nhi giải hòa, Linh Bách Tuệ xuất thế sẽ không biết làm ra chuyện gì, nàng dựa vào một cỗ oán khí thật lớn tu nhập yêu tiên, sau này căn bản không tiến vào được tiên giới, cũng chỉ có thể lăn lộn mãi mãi trong thế giới này mà thôi.

Lý Cường gật đầu nói: " Ân, chúng ta đi, ai, rốt cuộc có thể về Phong Duyên Tinh rồi." Trong lòng hắn cảm khái không thôi.

Từ Lăng Nguyên Tinh đi tới Phong Duyên Tinh trên đường trải qua rất nhiều tinh cầu, Lý Cường căn bản không muốn ngừng lại, hắn mang theo mọi người không ngừng truyền tống, nhưng không thường gặp người tu chân, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy. Khi bọn hắn rốt cuộc đã đi tới Phong Duyên Tinh, thì cũng trùng hợp số lượng lớn người tu chân đang ồ ạt cũng đang tiến vào Phong Duyên Tinh, lúc bọn họ vừa mới từ trong truyền tống trận đi ra, ngay sau đó lại có một nhóm người tu chân đi tới.

Cảnh Phong đều cũng cảm thấy kỳ quái, hắn từ khi rời khỏi Cổ Kiếm Viện, tinh cầu của giới này nơi nào hầu như cũng đi qua, cũng từng trở về Phong Duyên Tinh, chỉ là hắn rất ít ở lâu tại một chỗ, đi ra ngoài nhiều năm, hắn tu luyện tới được Phân Thần kỳ, lúc này mới càng đi ra xa hơn, cho nên hắn cũng không hiểu rõ tình huống của Phong Duyên Tinh cho lắm, nhưng tình huống bây giờ quả thật hiếm thấy, một nhóm lại tiếp một nhóm người tu chân đi tới Phong Duyên Tinh, hắn nhịn không được hỏi: " Lão Thích, sao lại có nhiều người tu chân như vậy?"

Thích Hoằng Gia nói: " Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ lần đại hội này sơ với năm rồi không giống nhau. Được rồi, bây giờ chúng ta đang ở bên cạnh Thiên Duyên Thành, lập tức sẽ vào thành ngay, mọi người đến chỗ chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."

Lý Cường đánh giá chung quanh, chỉ thấy truyền tống trận tọa lạc tại một bình thai bằng bạch ngọc thật lớn, tổng cộng có ba tòa truyền tống trận đang vận chuyển, trên đài có không ít người tu chân đang ngồi xuống, bên ngoài bình thai là khu rừng cây thấp, xa xa sương khói liễu nhiễu, bên cạnh bình thai có một khối bia đá, bên trên khắc phương vị đại khái của tiêu thức các môn phái, thậm chí còn có người tu chân đứng bên dưới tấm bia đá hướng dẫn đường đi cho mọi người.

Người tu chân bình thường sau khi đi tới, lập tức liền tứ tán bay đi, chỉ có những ai có công lực thấp kém phải khoanh chân điều tức. Ba Tạp Lãng than thở: " Đã lâu chưa có tới, Phong Duyên Tinh náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều."

Đám người Lý Cường cũng bay lên không trung, Ba Tạp Lãng chỉ theo hướng Bắc nói: " Bay theo hướng bên kia, chính là Thiên Duyên Thành, Lý huynh, chúng ta đi vào Thiên Duyên Thành hay sao?"

Mị nhi và Linh Bách Tuệ đều cũng yên lặng treo ở không trung, tâm cảnh của hai người không sai biệt lắm, đều có vẻ thất thần lạc phách.

Lý Cường cười nói: " Tốt, chúng ta đi Thiên Duyên Thành trước." Mọi người cũng không có ý kiến, liền cùng nhau hướng tới phía Bắc Thiên Duyên Thành bay đi.

Bọn họ rời đi ước chừng không tới một giờ thì trong truyền tống trận xuất hiện một người tuổi trẻ mặc tiên giáp màu trắng hồng, bên người hắn còn có thêm một khôi lỗi. Người tu chân chung quanh nhất thời oanh động, có người kêu lên quái dị: " Trời ạ, mau nhìn a, đó là tiên nhân!" Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được phong thái của tiên nhân.

Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực âm trầm nghiêm mặt, nhìn người tu chân chung quanh một chút, cơ hồ tất cả người tu chân cũng vội lui nhanh về phía sau. Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên, kim quang chớp động, hắn và khôi lỗi kia lại biến mất vô tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.