Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 227



Lý Cường tiến vào trong Bối Dã Đan Đỉnh.

Bốn phía Đan Thai một mảnh yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, âm thanh nghị luận dần dần vang lên. Phương thức luyện đan như vậy ở đây tuyệt đại bộ phận người tu chân không từng nhìn thấy qua, thậm chí ngay cả nghe cũng không nghe nói qua, mọi người ngạc nhiên vạn phần, nhịn không được nghiêng đầu lắng nghe.

Đại Nam Phong Ngự ở tại một bên tùy thời chuẩn bị viện thủ.

Xích Minh vẫn thản nhiên nhìn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không định ra tay, tu luyện thần đan đối với hắn mà nói thì quá xa lạ.

Kiền Thiện Dong và Thiên Thực liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ là bảy cái châu cái nho nhỏ mà cũng trầm trọng như thế, Kiền Thiện Dong còn đỡ một chút, nhưng Thiên Thực đã cảm thấy cố hết sức rồi.

Kiền Thiện Dong lặng lẽ truyền âm nói: " Phong Ngự, chuẩn bị tốt, tùy thời trợ giúp Thiên Thực, Bối Dã Đan Đỉnh này thật lợi hại a."

Mị Nhi và Linh Bách Tuệ ở chung quanh lặng lẽ dò xét, mặc dù Đan Thai đã bị cấm chế, nhưng các nàng vẫn đề phòng cao độ, sợ có người đảo loạn. Những ai ở gần Đan Thai chủ yếu là cao thủ của Cổ Kiếm Viện và Trọng Huyền Phái cao thủ, bầu trời có cao thủ của Thánh Thành phòng hộ, bên ngoài mới là người tu chân của các phái và những tu chân cao thủ vô môn vô phái.

Mai Du Băng đã lui đến bên bờ Đan Thai, trong lòng hắn âm thầm thở dài, tự mình đừng nói là tu luyện thần đan, ngay cả đứng bên cạnh Bối Dã Đan Đỉnh cũng đứng không được, sức nóng như thế mình vốn không cách nào ngăn cản.

Lý Cường sau khi tiến vào đan đỉnh, Bối Dã Đan Đỉnh dấy lên ngọn lửa màu trắng, oanh oanh long long tản ra sức nóng thật lớn, Mai Du Băng cảm thấy thật sự không thể chịu được, không tự chủ thối lui từng bước ra sau, trong lòng hắn hiểu được, chỉ có đợi khi Lý Cường bố dược xong, bảy châu cái hạ xuống, lửa trong Bối Dã Đan Đỉnh mới có thể vững vàng trở lại.

Đột nhiên, đanh đỉnh phát ra một tiếng chấn vang trầm muộn, tay của Kiền Thiện Dong bỗng dưng trầm xuống, hắn quát to: " Ổn lại!"

Thiên Thực mạnh mẽ trùng về phía trước, sắc mặt hắn đại biến, thật nhanh phun ra một ngụm tiên linh khí, trong phút chốc, tiên kiếm phát ra quang mang chói mắt, lúc này hắn mới đứng vững thân hình. Thiên Thực không khỏi đỏ mặt, hắn nhìn trộm về phía Kiền Thiện Dong, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, hai tay không ngừng biến hóa linh huyền. Thiên Thực thấy thế chợt thấy tâm an, ngay cả La Thiên Thượng Tiên đều cảm thấy cố hết sức, tự mình thất thố cũng không có gì đáng dọa người.

Bảy châu cái hóa thành bảy quang cầu lớn, cấp tốc cao thấp lên xuống, mỗi một lần đánh lên hay xuống thì cũng phát ra tiếng sét đánh thật lớn, Kiền Thiện Dong ngăn trở bốn châu cái, Thiên Thực ngăn trở ba châu cái. Bảy châu cái diệu khởi quang hoa bảy màu, nhanh như cơn mưa to liên tục tạp xuống không ngừng, trong sơn cốc vang lên tiếng đánh điếc tai nhức óc, người tu chân công lực thấp một chút cũng đều nhịn không được lui về phía sau, thanh âm nọ thật sự là quá kinh khủng.

Có người phát hiện, Đan Thai trong tiếng oanh minh tiết tấu chìm xuống, Đan Thai cao chín thước rất nhanh không còn tới năm thước cao, rõ là bị châu cái ngạnh cứng tạp tiến dưới đất. Phải biết rằng mặt đất của Đan Thai chỉ dùng pháp thuật cấm chế, cỗ lực lượng đánh sâu vào quả thật là quá lớn. Kiền Thiện Dong và Thiên Thực tiếp ngăn châu cái không hẹn mà cùng chuyển trùng lực xuống dưới chân, cũng giống như cả tòa Đan Thai đang hạ chìm xuống liên hồi.

Mị Nhi khẩn trương nói: " Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn a, Đan Thai hãm xuống kia kìa, trời ơi, sao lại như vậy?"

Linh Bách Tuệ nói: " Ta đến thử xem." Nàng niệm chú ngữ, mười đầu ngón tay bắn ra hắc mang nhè nhẹ, hắc mang chạm đất liền ngưng kết lại, nàng nũng nịu quát: " Ngưng!" Chỉ nghe mặt đất phát ra " ca bá ca bá" tiếng vang, Đan Thai mặc dù còn đang trầm xuống, nhưng tốc độ đã thong thả trở lại.

Lập tức, Linh Bách Tuệ lại biến hóa thủ pháp, mười đạo thanh mang rời khỏi ngón tay ôm lấy Đan Thai, hai tay nàng hợp lại, yêu kiều quát: " Định!" Bỗng nhiên, Linh Bách Tuệ hóa hình vô tung. Điều này nàng cũng thật bất đắc dĩ, lực đánh thật lớn nọ làm nàng cũng thừa nhận không được, chỉ có thể nhờ hóa hình để hóa giải.

Mị Nhi biết bằng vào công lực của mình căn bản không giúp được gì, nàng lo lắng nhìn mọi người đang toàn lực thi triển các loại thần thông, còn mình chỉ có thể ở một bên yên lặng cỗ vũ cho bọn họ cố gắng.

Lý Cường dừng lại bên cạnh miệng hắc động chừng chốc lát, hắn biết không thể chậm trễ, cắn răng thúc giục Chiến Hồn Đao, một đầu chui vào.

Chiến Hồn Đao giống như đánh vào một vật thể thực thụ, Lý Cường cảm thấy cả người kịch liệt chấn động, hắn thúc giục công lực toàn thân, Kim Tôn Thần Tâm điên cuồng nhảy lên, từ trong hắc động phun ra một trận gió, một chút rồi một chút bay xuống phía dưới.

Hắc động bị quang mang của Chiến Hồn Đao và Kinh Thiên thần giáp chiếu sáng, Lý Cường có thể rõ ràng nhìn thấy trên thực tế hắc động là một cái động khẩu kịch liệt xoay tròn, sức nóng bên trong phun ra so với nham tương còn muốn kinh khủng hơn, nếu không phải mình có thần khí hộ thể, có thể cũng đỡ không được sức nóng như thế.

Càng đi xuống thì áp lực càng lớn, Lý Cường nhìn thấy một vật màu trắng xanh gì đó đang xoay quanh phía dưới, hắn phân biệt được, đó là thần phách trấn thủ phía trên Đan Tâm, trong Bối Dã Thiên Kinh ghi lại là Thanh Bạch Tâm, nói cách khác, hắn đã sắp đến gần mục tiêu rồi.

Thanh Bạch Tâm là một chỗ có không gian hình đào, vừa tiến vào không gian này, áp lực trên thân Lý Cường nhất thời biến mất không còn. Thông đạo phía trên đỉnh đầu vẫn oanh oanh vang to như trước, mặc dù vẫn rất nóng, nhưng Kình Thiên thần giáp vẫn hoàn toàn có thể chống đỡ. Lý Cường đem Chiến Hồn Đao hóa thành một đoàn kim tinh liễu nhiễu toàn thân, cẩn thận đánh giá Thanh Bạch Tâm.

Bộ dáng của Thanh Bạch Tâm tựa như một Thái Cực đang xoay tròn, xoay quanh và quấn quanh lẫn nhau. Trong Bối Dã Thiên Kinh cũng không có ghi lại cách nào phá giải Thanh Bạch Tâm, Lý Cường thử tới gần, ở khoảng cách chừng một thước thì dừng lại, hắn niệp chỉ bắn ra, một chút kim tinh bắn về phía Thanh Bạch Tâm.

Vừa ra tay Lý Cường liền hối hận, hắn vốn không kịp né tránh, Thanh Bạch Tâm đã nổ bạo.

Thanh Bạch Tâm vốn đang bình hoãn xoay tròn, giống như là một viên tạc đạn bị nén đầy khí, bị Lý Cường điểm lửa đốt lên.

Một đoàn trắng, một đoàn xanh, một tiếng nổ sét đánh.

Sau khi Lý Cường tu thần đã có thân xác bất tử, nhưng một tiếng nổ mạnh thật lớn này làm cho hắn ăn không tiêu, hắn bị chấn đến trong mắt nổi đầy sao. Ngay một sát na hắn thất thần, hắn bị Thanh Bạch Tâm cuốn đi vào. Rồi đột nhiên hắn cảm thấy một trận rét lạnh cùng cực.

Không nghĩ tới Thanh Bạch Tâm lại thuộc hàn tính. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Từ cực nóng quay ngược trở lại thành cực lạnh vô cùng, Lý Cường không khỏi kêu khổ không ngừng, hắn đột nhiên cảm giác được đau đớn, cả người giống như đao cắt lửa thiêu, sự đau đớn kịch liệt làm hắn thiếu chút nữa tâm thần thất thủ. Hắn đã thật lâu không có gặp phải loại tư vị thống khổ thế này rồi.

Chiến Hồn Đao hóa thành quang mạc đã rất mỏng, Lý Cường chỉ cảm thấy Kim Tôn Thần Tâm đang rực cháy như muốn toát đất thoát ra. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: Thanh Bạch Tâm không ngờ cũng có thể dẫn đốt tâm hỏa của chính mình.

Hoảng hốt, hắn đem hết toàn lực thúc động thần dịch lực, Chiến Hồn Đao lập tức tuôn ra vạn trượng quang mang chói mắt. Lúc này với Lý Cường, cũng không còn để ý gì được đến Bối Dã Đan Đỉnh nữa, hắn mới biết được luyện đan cũng biết luyện chết người.

Trong bối rối, hắn quát to: " Lão tử phá rớt ngươi! Hóa rồng!" Chiến Hồn Đao với chiến ý điên cuồng của hắn hóa thành một con kim long rít gào bay múa. Phải biết rằng đây là trung tâm của Bối Dã Đan Đỉnh, bởi vì bảy châu cái đã bị vạch trần, bên trong thiếu đi một trận pháp lợi hại nhất – Thất Tinh Tụ Hợp, nếu là Thanh Bạch Tâm và bảy châu cái cùng hợp đồng thời, Lý Cường cho dù có thêm bản lãnh cũng không hữu dụng, cho dù là La Thiên Thượng Tiên cũng là chết chắc.

Đáng tiếc Lý Cường không biết công kích pháp môn của Bối Dã Đan Đỉnh, còn chính tự mình chủ động chay đến trong đan đỉnh, nếu không nhanh chóng phá hư Thanh Bạch Tâm, một khi Kiền Thiện Dong và Thiên Thực thất thủ, thì bảy châu cái rơi vào đan đỉnh, với cử động bây giờ của Lý Cường chẳng khác gì tự sát.

Chiến Hồn Đao không hổ là thần khí, kim long rít gào xoay tròn bức ra một không gian quanh thân Lý Cường. Lý Cường liếc mắt nhìn thấy bảy khổng động( động trống) hình tròn phía dưới, hắn biết đó chính là Đan Tâm, còn gọi là Thất Khiếu Linh Lung Tâm.

Hắn mừng rỡ vô cùng, huýt sáo dài một tiếng phóng đi xuống phía dưới. Hắn hiểu được chỉ cần rơi vào trong Đan Tâm, Thanh Bạch Tâm sẽ bình tĩnh trở lại.

Thanh Bạch Tâm tựa hồ là có trí tuệ, nó cấp tốc phân ra một đoàn bạch quang trầm lên bên trên Đan Tâm, đổ trụ đường đi của Lý Cường, ngay sau đó lại có một đoàn thanh quang bay tới. Lý Cường không nhịn được kinh hãi muốn nhảy lên, hai luồng xanh trắng này mà chạm vào nhau, vậy không phải là bắn bay luôn mình hay sao? Trong khi giãy chết, không biết bên trong còn ẩn chứa thứ gì lợi hại.Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, vô luận thế nào cũng không thể làm cho hai luồng xanh trắng này va chạm vào nhau.

Cũng không biết Thanh Bạch Tâm rốt cuộc là thứ gì, không ngờ lại cũng lợi hại như thế, một Chiến Hồn Đao huyễn hóa thành kim long mà cũng khó ngăn trở hai luồng thanh bạch quang nho nhỏ. Ngay khi một sát na Lý Cường bước lên Đan Tâm, hai luồng thanh bạch quang cũng vừa lúc chạm vào nhau.

Chỉ nghe liên tiếp chuỗi xuyến âm thanh vang lên, giống như là pháo nổ hết năm tết đến, tiếng vang thác lạc không ngừng, không đợi Lý Cường tránh ra, ngay sau đó lại là một tiếng nổ. Lý Cường mắng: " Kháo! Thật là quá tà khí đi thôi..." Cả thân thể hắn cũng bị phao văng ra ngoài.

Lại một lần từ cực lạnh chuyển qua cực nóng, loại quá độ này làm cho Lý Cường có cảm giác phi thường khó chịu.

Lý Cường một khi điên cuồng lên thì cũng sẽ biết làm loạn, hắn dĩ nhiên cũng tại thần trận của đan đỉnh kháp động linh huyền của Ngũ Tiên Lôi. Hắn không tin Thanh Bạch Tâm có thể chống đỡ được.

Linh huyền được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất, Lý Cường vừa nhấc tay liền phóng ra ngoài, trong miệng mắng: " Mụ nội nó, ăn Ngũ Tiên Lôi của ta!"

Sau khi đánh ra Ngũ Tiên lôi, Lý Cường kinh ngạc phát hiện uy lực của Ngũ Tiên Lôi không ngờ lại hoàn toàn biến mất, tất cả khí lực tựa như đánh vào trong không khí, ngay cả một tia phản ứng cũng nhìn không thấy.

Lý Cường cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn nào biết đâu rằng, thần trận trong Bối Dã Đan Đỉnh ảo diệu vô cùng, đừng nói là Ngũ Tiên Lôi, dù là tiên lôi cao cấp tới đâu cũng chỉ uổng phí khí lực, còn không bằng uy lực của Chiến Hồn Đao có thể dùng.

Bởi vì liều mạng đánh bừa cũng vô dụng, Lý Cường chậm rãi tỉnh táo lại.

Thanh bạch nóng lòng xoay tròn thật nhanh, thanh bạch tương liên xuất ra từng đạo hàn khí, bay nhanh vây quanh Lý Cường.

Lý Cường không cách nào với thời gian dài biến ảo Chiến Hồn Đao, như vậy thì công lực tiêu hao quá lớn, hắn lại một lần nữa dùng Chiến Hồn Đao hộ thân, lại nhớ trong Bối Dã Thiên Kinh ghi chép, còn chưa tìm được phương pháp phá giải.

Bây giờ Lý Cường có loại cảm giác xấu hổ tiến lui không được, lui trở về thì không có khả năng, Thanh Bạch Tâm đáng chết cứ ương ngạnh xoay tròn, không cho hắn tiếp xúc Đan Tâm. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không được, Lý Cường lần đầu tiên cảm thấy mình thật hết cách.

Hàn khí màu trắng giống như tằm tơ nhiễu lên thân, Lý Cường linh cơ vừa động: nếu đánh không thắng, vậy sẽ không đánh nữa. Hắn đem tâm thần chìm vào trong Kim Tôn Thần Tâm, lặng yên nhập định. Không nghĩ cử chỉ bất đắc dĩ như vậy lại trùng hợp là con đường duy nhất hóa giải Thanh Bạch Tâm.

Ngay từ đầu thì Lý Cường đã sai, hắn dùng tâm lý tranh đấu đến để bố dược, đó là dùng cường đánh cường. Thân mình của Bối Dã Đan Đỉnh chính là một kiện thần khí phi thường nổi tiếng, hắn tranh chấp với bổn nguyên thần khí, không thua mới là lạ.

Uy lực của Thanh Bạch Tâm theo sự bình tĩnh của Lý Cường, dần dần yếu xuống.

Lý Cường rốt cuộc hiểu được mấu chốt trong đó, trong lòng mắng to mình thật là ngu ngốc. Rất nhanh, Thanh Bạch Tâm tựa như mất đi đối thủ, khôi phục lại nguyên dạng. Lý Cường thuận lợi trầm xuống trên Đan Tâm.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn Thanh Bạch Tâm đang xoay quanh trên đỉnh đầu, không dám chậm trễ thêm thời gian, lắc mình tiến vào Đan Tâm.

Đan Tâm do bảy lỗ cấu thành, mỗi một lỗ đều có một trận pháp phức tạp, mỗi lỗ đều tương liên tương thông, bình thường thì tương đối độc lập lẻ loi, cũng có chút liên lạc trận pháp, nếu không có Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, Lý Cường còn thật sự không thể nào xuống tay.

Màu sắc của bảy lỗ không giống nhau, cũng giống như châu cái, cũng chia ra đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Lý Cường đang tiến vào xích khiếu(lỗ đỏ), bốn phía một mảnh màu đỏ. Làm sao bố dược, Lý Cường và Kiền Thiện Dong, Hiên Long, Mai Du Băng mấy người đã thảo luận qua rất nhiều lần, trong Bối Dã Thiên Kinh cũng có ghi chép, cho nên Lý Cường nghĩ việc bố dược tương đối nắm chắc.

Trong Xích Khiếu sương khói tràn ngập, có một chút hồng quang trong sương mù thần bí lóe ra, Lý Cường tay kháp ấn huyền, một đạo thần dịch lực đánh ra, nhẹ nhàng một tiếng chấn vang, một cỗ mùi thơm nồng đậm nhẹ nhàng bay ra.

Vụ khí màu đỏ chậm rãi tản ra, một quang hoa màu đỏ lóe ra từ trên viên đỉnh bay đến trước mặt Lý Cường. Đan Túc Viên Đỉnh này chỉ cỡ trái banh, hình dáng cổ quái, giống như một viên cầu lửa nhỏ, trên đỉnh tầng tầng lớp lớp che kín những câu thần chú trong suốt, viên đỉnh hạ xuống đan túc tựa như một cây trùy hình tam giác, vừa nuốt vừa phun hồng mang.

Lý Cường biết đây là một tâm đỉnh khác, là đệ nhất đỉnh của Đan Tâm. Hắn cẩn thận đánh ra đệ nhất bố dược tiên huyền – Xích Oánh.

Xích tâm đỉnh phát ra âm thanh dễ nghe, hồng quang chớp động, một đoàn màu đỏ vật chất trong suốt phiêu phù ra, đây là đan thất của Xích Tâm Đỉnh. Một cỗ hương thơm thấm lòng người đập vào mặt mà đến, Lý Cường hít sâu một hơi, trong lòng nhịn không được than thở: " Bối Dã Đan Đỉnh thật không hổ là thần khí."

Bối Dã Đan Đỉnh với kết cấu phức tạp so sánh với cách luyện khí của Trọng Huyền Phái cũng giống như là một máy bay so sánh với món đồ chơi trẻ con, hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn.

Lý Cường đem linh dược đã chuẩn bị đánh vào đan thất, chỉ thấy đan thất trong suốt lóe ra hồng quang chói mắt, linh dược tiến vào đan thất liền nhanh chóng thu nhỏ lại, dược tài nhìn qua chỉ còn như móng tay. Rất nhanh, dược tài tiến vào đan thất của Xích Tâm Đỉnh, có thể nhìn thấy cả đan thất đều có điểm đỏ chớp động, có vẻ phi thường thần bí xinh đẹp.

Lý Cường lại đánh ra Xích Oánh huyền, đan thất xoay tròn chìm vào trong Xích Tâm Đỉnh. Lại một âm thanh dễ nghe vang lên, Xích Tâm Đỉnh chậm rãi lui nhập vào trong hồng vụ.

Lý Cường rốt cuộc trầm tĩnh lại, hắn không dám ở lâu, lắc mình đi tới Chanh Khiếu( lỗ cam). Lúc này bay ra chính là Chanh Tâm Đỉnh, hắn lại nhẹ nhàng bày dược.

Theo thứ tự bố dược xong, Lý Cường trở lại trên Đan Tâm.

Bảy khổng khiếu của Đan Tâm phát ra quang hoa bảy màu chói mắt, Lý Cường bị thần quang bảy màu bắn trúng, liền bay lên. Hắn cúi đầu nhìn lại, Thanh Bạch Tâm đã thiếp xuống Đan Tâm, chỉ chờ bảy châu cái hạ xuống. Lý Cường hưng phấn không thôi, biết lô đan đầu tiên Thấp Tập Đan của mình có hy vọng luyện thành.

Thần quang bảy màu đưa Lý Cường bay nhanh lên trên, đột nhiên, hắn tựa hồ nghe được một tiếng kêu cứu mỏng manh yếu ớt.

Lý Cường kinh ngạc tới cực điểm, thân thể hắn có chút nghiêng qua, lắc mình tránh khỏi thần quang bảy màu. Lúc này đây hắn rõ ràng nghe thấy có người đang hô to: " Cứu ta! Cứu ta!" Thanh âm phiêu hốt không rõ.

Tâm niệm chuyển động, Lý Cường liền phản ứng, đây nhất định là người mà Thủy Ẩn Giả ra tay vây khốn.

Trong lòng Lý Cường có chút do dự và băn khoăn, hắn biết một khi châu cái hạ xuống, tự mình sẽ bị vây trong Bối Dã Đan Đỉnh, hơn nữa nếu thật sự là người do Thủy Ẩn Giả vây khốn, mình mà cứu hắn ra, có lẽ sẽ gây ra đại loạn.

Nhưng thanh âm nọ kêu thật bi thương thê thảm, Lý Cường thật sự không phải loại người thấy chết mà không cứu, tại Thản Bang Tinh, lời Tạp Ba Cơ Lão Đa nói hắn vẫn ghi tạc trong tâm.

Hắn lắc đầu, kháp động thần linh huyền, lại tiến trở vào thần trận trong Bối Dã Đan Đỉnh.

Sân tu luyện đã bắt đầu khởi động tâm tình bất an, Lý Cường tiến vào Bối Dã Đan Đỉnh thời gian quá dài, một chút tin tức cũng không có. Bảy châu cái đã đình chỉ nhảy lên, lặng yên bị tiên kiếm của Kiền Thiện Dong và Thiên Thực nâng lên, ai cũng không nghĩ tới Lý Cường bố dược cũng phải dùng thời gian dài như thế.

Kiền Thiện Dong và Thiên Thực đều cũng ngồi xuống bên cạnh Bối Dã Đan Đỉnh, Đại Nam Phong Ngự cũng không nói lời nào. Lực nhẫn nại của tiên nhân cực tốt, ba người không hề hiện ra vẻ mặt khó chịu không nhịn được.

Xích Minh cũng rất an tĩnh im lặng, hắn tựa hồ đang đắm chìm tại chính cảnh giới tu luyện của mình, đối với ngoại giới không nghe không hỏi.

Triệu Hào và một đám huynh đệ đều bất an, Nạp Thiện và Mạt Bổn cũng không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần, trong lòng đều lo lắng cho Lý Cường. Linh Bách Tuệ đã cấm chế mặt đất thêm lần nữa, nàng và Mị Nhi vẫn đang thầm thì gì đó. Mị Nhi đối với ca ca có một loại cảm giác tín nhiệm mù quáng, bất luận ca ca làm gì, nàng đều tin tưởng mười phần.

Mai Du Băng từng tìm Lý Cường thảo luận qua việc của Bối Dã Đan Đỉnh, hắn biết rõ hung hiểm trong đó, Bối Dã Đan Đỉnh lợi hại nhất chính là Bối Dã Thần Trận, hắn biết Lý Cường cũng không hiểu rõ hoàn toàn, hắn chỉ biết Bối Dã Thiên Kinh ghi lại một trăm mười cách hóa giải thần linh huyền, còn có một số ít vận chuyển thần linh huyền, bởi vì Bối Dã Thiên Kinh đã dấu đi pháp môn công kích của thần trận, cho nên Lý Cường không cách nào vận dụng thần trận. Mai Du Băng lo lắng, Lý Cường nếu lâm vào trong đó vậy thì phiền toái.

Bối Dã Đan Đỉnh vẫn lóe hồng quang như cũ.

Kiền Thiện Dong nói: " Mọi người cẩn thận, một khi hoàn thành bố dược thì Bối Dã Đan Đỉnh sẽ có đại biến hóa, chúng ta phải đợi Lý lão đệ đi ra, mới buông châu cái, trước khi hắn chưa ra, vô luận thế nào cũng không thể buông tay, nếu không Lý lão đệ sẽ bị khốn chết ở bên trong. Thất Tập Đan là thần đan tu luyện khó khăn nhất, Bối Dã Đan Đỉnh sẽ phải vận chuyển toàn lực đó"

Hắn mới vừa dứt lời, Bối Dã Đan Đỉnh nổ ầm ầm một tiếng. Kiền Thiện Dong quát to: " Tốt lắm, Lý lão đệ hoàn thành rồi, ha ha, thật không tưởng nổi!" Hắn mạnh mẽ đứng dậy, toàn lực vận chuyển tiên kiếm.

Chỉ thấy Bối Dã Đan Đỉnh đột nhiên trướng lớn, một đạo thất thải hà quang ( quang mang bảy màu) lao ra đan đỉnh. Bảy châu cái cấp tốc chuyển động, hóa thành một đại quang cầu sáng rực, hướng tới luồng ánh sáng bảy màu định hợp lại.

Mai Du Băng cả kinh kêu lên: " Không thể để cho chúng nó thu về, tiểu ca nhi còn chưa đi ra!"

Hiện trường hào khí đột nhiên khẩn trương lên, ai cũng không nghĩ tới Lý Cường còn không có đi ra.

Kiền Thiện Dong quát to: " Phong Ngự mau giúp tay!"

Bối Dã Đan Đỉnh trong phút chốc tỏa trùng lực thật lớn, Kiền Thiện Dong và Thiên Thực đều cũng đỡ không được nữa, dựa vào lực lượng hai người muốn ngăn trở toàn bộ uy lực của thần khí thì thật sự quá khó khăn. Chiếu theo lý thì Lý Cường phải đi theo quang mang bảy màu đồng thời đi ra mới đúng, bây giờ tình huống đã xảy ra ngoài dự liệu.

Thải hoàn của Đại Nam Phong Ngự trên cổ tay bay ra vô số luồng chỉ sáng quấn quanh đi tới. Xích Minh cũng nhảy dựng lên, giơ lên Đô Thiên Thần Trượng tiến lên hỗ trợ. Linh Bách Tuệ và Mị Nhi cũng chạy qua, chuẩn bị lúc cần thiết ra tay tương trợ.

Mai Du Băng chống đỡ sức nóng tiến lên vài bước, hắn biết thực lực của mình không đủ, nhưng đã tới lúc khẩn yếu như thế này, nói gì hắn cũng phải xuất lực, dù một ít cũng tốt.

Thần trận của Bối Dã Đan Đỉnh đã khải động.

Bối Dã Thần Trận là trận pháp trấn thủ trọng yếu nhất của Bối Dã Đan Đỉnh, là ngoại trận trấn thủ Đan Tâm của Bối Dã Đan Đỉnh, là một loại thủ đoạn công kích chủ yếu. Lý Cường vừa hóa giải công kích của trận pháp, vừa tìm kiếm người trong thần trận, trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu không thể trong thời gian ngắn tìm được người kêu cứu, thì tự mình cũng sẽ bị vây ở bên trong.

Lý Cường đối với thần trận cũng không biết, rất nhiều nơi không dám đi, hắn chỉ có thể đi trên lộ tuyến cũ. Suy nghĩ một chút, hắn phát ra một tiếng kêu chói tai, muốn cho người nọ tự đi tìm mình. Đây là tiếng rít hắn dùng thần dịch lực phát ra, người nọ đã nghe thấy được.

" Ta nghe thấy được! Ta nghe thấy được! Ngươi ở nơi nào? Ngươi...tại..nơi nào, đâu...nói mau.." Thanh âm người nọ cực kỳ hưng phấn. Lý Cường lớn tiếng nói: " Ngươi lại đây nhanh một chút!"

Người nọ vẫn đang kêu lên không ngừng: " Nói mau! Ngươi ở nơi nào?"

Lý Cường tỉnh ngộ, ở chỗ này chỉ vận công đối phương mới có thể nghe thấy. Hắn vận khởi thần dịch lực quát to: " Ta ở vị trí Thái Liệt Phục Giác tại thần trận, nhanh lại đây! Ta mang ngươi đi ra ngoài." Hắn báo ra phương vị của chính mình.

Bởi vì thần trận đang chậm rãi vận chuyển, Lý Cường phải không ngừng điều chỉnh cho mình chắc chắn đứng ở vị trí Thái Liệt Phục Giác, như vậy mới có thể thuận lợi đi ra ngoài. Hắn cẩn thận chờ đợi, ở chỗ này chỉ cần đi sai một bước, đã đủ để bị giam chung thân.

" Ha ha, Thái Liệt Phục Giác! Biết rồi, ta đến đây!"

Cả đại trận đột nhiên cấp tốc chuyển động lên, Lý Cường hoảng hốt, liều mạng định vững thân hình, dựa vào thần thức linh động đi theo trận pháp rất nhanh di động, đồng thời hắn dụng công cuồng quát: " Hỗn đản! Đừng phá trận...phá không được!"

" Nga? Yên tâm đi, cái trận nát này ta cũng hiểu rõ nó, kiên trì một chút là được rồi."

Bối Dã Thần Trận càng chuyển càng nhanh, Lý Cường căn bản không cách nào nói nữa, toàn bộ tinh thần của hắn chăm chú canh giữ ở vị trí Thái Liệt Phục Giác, một chút cũng không dám buông nhẹ, hắn biết, nếu không cẩn thận dẫn phát uy lực của trận thế, cho dù chính mình có thần linh huyền hóa giải cũng khó mà thoát thân.

Rốt cuộc, quang hoa chớp lên trước mắt, một bóng đen xoay quanh bay vọt trong trận pháp, nhanh như tia chớp, cách Lý Cường ngày càng gần. Lý Cường rời tay đánh ra thần linh huyền, đem trận pháp trì trệ lại, quát lớn: " Đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích! Nếu không ta đi đó!"

" Đừng đi! Đừng đi! Ta dừng lại..ai!"

Lý Cường cũng biết thời gian gấp gáp, nhưng hắn phải hiểu rõ người này là ai, nếu không mình cũng không có bản lãnh vây khốn hắn. Hắn quát hỏi: " Ngươi là ai? Tại sao bị vây trong thần trận của Bối Dã Đan Đỉnh? Là ai vây khốn ngươi?"

Người nọ tựa hồ cũng biết, nếu mình trả lời không cẩn thận, hết thảy đều sẽ thất bại. Hắn cẩn thận nói: " Ta là một tiên nhân không may a, ta phỏng chừng không ai biết ta nữa." Hắn nói với vẻ thương cảm vô cùng.

Lý Cường nóng ruột như lửa, thời gian không còn nhiều lắm, hắn thúc giục: " Không còn kịp rồi, nói rõ ràng chút đi!"

Người nọ cười khổ nói: " Điều này là chuyện vào thật lâu trước kia...được, đơn giản nói, ta là một tiên nhân, tên là Thiên Chân Thượng Nhân, có một lần đi đến Liệt Nham Cảnh hái thuốc, bị người ngăn cản..kết quả, bị hút vào trong Bối Dã Đan Đỉnh, người nọ là ai ta cũng không nhận ra, thương cảm cho ta mãi ở trong cái trận nát này khổ sở giãy dụa, huynh đệ, ta là người thành thật đó, ngươi đưa ta ra ngoài đi thôi!"

Lý Cường ngược lại do dự, theo kinh nghiệm hắn biết, người luôn miệng nói mình là người thành thật cơ hồ đều là giả dối. Nhưng hắn cũng không đành lòng bỏ người kia ở lại trong Bối Dã Thần Trận, một khi Thất Tập Đan bắt đầu tu luyện, uy lực của thần trận sẽ phát huy kinh thiên động địa, cho dù Thiên Chân Thượng Nhân thần thông quảng đại, với uy lực thật lớn của trận pháp, hắn không chết cũng phải lột da.

Thiên Chân Thượng Nhân nhìn ra sự do dự của Lý Cường, năn nỉ: " Huynh đệ, có thể tu đến cảnh giới như ta cũng không dễ dàng, ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị vây ở bên trong hay sao? Ai, chỉ cần ngươi giúp ta đi ra ngoài...ta thề...điều kiện gì cũng đáp ứng ngươi, nhanh lên một chút đi, thần trận lập tức sẽ toàn lực xoay chuyển, không còn kịp rồi."

Lý Cường cười khổ nói: " Ta đã ở chỗ này rồi, ngươi nói...ta sẽ thế nào?"

Thiên Chân Thượng Nhân hoan hô một tiếng: " Hay a, ta đến đây!"

Hai người mặc dù có cảm giác như đang ở rất gần nhau, nhưng Thiên Chân Thượng Nhân cũng phải tìm thời gian chừng một chén trà nhỏ mới bay đến bên thân Lý Cường.

Lý Cường không kịp nhìn thấy Thiên Chân Thượng Chân có hình dáng gì, chỉ nói một tiếng: " Mau nắm bả vai ta.." Tay kháp thần linh huyền cấp tốc đánh ra, liên tiếp thần linh huyền đánh ra như chuỗi xuyến, mang theo Thiên Chân Thượng Nhân bay nhanh về phía miệng đỉnh.

Một quang hoa màu vàng từ trong Bối Dã Đan Đỉnh bay ra.

Kiền Thiện Dong quát to: " Triệt kiếm!" Mấy người đồng thời bay ngược về phía sau.

Bảy châu cái hóa thành quang cầu bảy màu cùng ánh sáng từ đan đỉnh bắn ra lập tức hợp cùng một chỗ, ầm ầm vang lớn, Bối Dã Đan Đỉnh đã phong lô.

Kiền Thiện Dong thầm thấy may mắn, xoay người hỏi: " Lý lão đệ, sao ngươi chậm trễ vậy? Nếu còn không ra chúng ta không chịu được nữa...di, ngươi...ngươi...ngươi là..Thiên Chân Thượng Nhân?" Sắc mặt hắn đại biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.