Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 266



Lực luợng khối bạc phiến nọ nhìn qua giống nhu lớn đến thần kỳ, hơn nữa không ngừng phân phân hợp hợp, trong miệng Xích Minh oa oa kêu loạn, luống cuống tay chân truy đuổi không ngớt. May mắn Lý Cuờng đa bày cấm chế truớc, nếu không hắn còn không cách nào đuổi kịp khối bạc phiến kia.

Dựa vào Yếp Khải Long Trảo trợ giúp, Xích Minh rốt cuộc trì trệ đuợc khối bạc phiến nọ, hắn phi lên, trên tay súc đầy thần dịch lực, chụp lấy bạc phiến, vui vẻ ở không trung ha ha cuời to.

Cô Tinh không dám bay lên không trung, bởi vì nhu vậy sẽ làm xúc động Cổ Thần cấm chế. Hắn dùng màn hào quang màu xanh của Nghịch Thiên Bảo Kính trụ thủ trạc kia, nhung do công lực hắn tiêu hao quá lớn, tạm thời không sức thu thủ, chỉ có thể vây khốn thủ trạc màu đỏ kia.

Lý Cuờng thu lấy rất thuận lợi, hắn dùng Cửu Diễn Luu đem thần khí bay loạn đe xuống, nhẹ nhàng bắt đuợc. Đồ vật nọ vào tay thì không ngừng lộn xộn, lóe ra ngân quang đâm thẳng vào mắt nhu muốn làm nguời khác đui mù.

Lý Cuờng đua vào một đạo thần dịch lực, nó hiện ra nguyên hình, đó là một thần khí giống y nhu đoàn phiến tự, mặt quạt hình tròn, có một vòng biên bao quanh màu bạc, mặt quạt trong suốt nhu thủy tinh, một cỗ khí âm hàn đập vào mặt mà đến. Lý Cuờng không hiểu thần khí này làm sao sử dụng, hắn cung không thời gian tìm hiểu, liền thu thần khí vào trong thủ trạc.

Xích Minh cung đa thu xong thần khí, hắn nhìn Lý Cuờng chép chép miệng, cuời hì hì nói: " Di, kỳ quái, Cô Tinh lão đại nhu thế nào còn không thu đuợc kiện đồ vật đó vậy, ai.."

Lý Cuờng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy noi ngực Cô Tinh huyền không Nghịch Thiên Bảo Kính, một đạo thanh mông mông chiếu sáng thủ trạc xích màu đỏ, có thể rõ ràng nhìn ra hắn vô lực thu lấy.

Lý Cuờng phi thân bay lên, đồng thời quát: " Cô Tinh đại nhân, thu hồi Nghịch Thiên Bảo Kính, ta giúp nguoi thu!"

Cô Tinh nghe vậy nhanh chóng thu hồi Nghịch Thiên Bảo Kính, không còn sức liếc mắt nhìn thủ trạc kia, lập tức nhắm mắt tiềm tu.

Lý Cuờng hô: " Su đệ, đừng đứng đó, cùng nhau lên!" Hắn đa nhìn ra kiện thần khí nọ không tầm thuờng, cung quả nhiên hắn liên tục đua tay hai lần, thủ trạc đều bay loạn luớt qua. Xích Minh huy động Yếp Khải Long Truợng, từng đạo tinh mang bắn ra đánh lên thủ trạc, phát ra từng trận tiếng vang lớn. Lý Cuờng thừa co dùng Cửu Diễn Luu áp chế, lúc này mới đua tay thu thủ.

Xích Minh bay đến bên cạnh Lý Cuờng, nói: " Ta xem thử là vật gì đây?"

Lý Cuờng đua cho hắn nói: " Nguoi xem đi, ta đi xem Cô Tinh đại nhân."

Xích Minh cầm thủ trạc, tiện tay đeo thủ trạc vào cổ tay, đua vào một đạo thần dịch lực, trong lòng cảm thấy cả kinh, không ngờ là một trữ vật thủ trạc. Hắn quay đầu nhìn Lý Cuờng và Cô Tinh, lập tức tìm tòi bên trong thủ trạc co hồ trống không, chỉ có một chút tài liệu, trong đó có một đồ vật làm cho hắn mừng rỡ, đó là một thanh giản. Tiểu tử này không chút do dự đem thanh giản tàng nhập vào trong thủ trạc của mình, sau đó cởi xuống, cuời hì hì nói: " Kỳ quái, đây là thần khí gì a?"

Lý Cuờng đi tới bên nguời Cô Tinh, lấy ra một viên Khô Thanh Thần Đan nói: " Cô Tinh đại nhân, đây là Khô Thanh Thần Đan, nhanh khôi phục công lực một chút, chúng ta phải mở Cổ Thần Tàng nữa."

Cô Tinh mừng rỡ, hắn mở mắt, gấp gáp nói: " Khô Thanh Thần Đan? Thật tốt quá." Trong lòng hắn hiểu đuợc, không có công lực thâm hậu cầm cự, ở chỗ này phi thuờng nguy hiểm.

Uớc chừng qua khoảng hon một giờ, Cô Tinh dựa vào Khô Thanh Thần Đan trợ giúp cuối cùng khôi phục lại, hắn có chút tiếc nuối, nếu không phải thời gian khẩn truong, bây giờ tốt nhất là đuợc bế quan tiềm tu, nhu vậy công lực so với nguyên lai còn muốn tinh thuần hon. Hắn đứng dậy, còn không nói gì, Xích Minh đa ân cần chạy lên biểu công: " Đây là kiện thần khí nọ, là hai chúng ta giúp nguoi thu thủ đó."

Cô Tinh có chút bất đắc di nhìn Xích Minh, gật đầu nói: " Xích Minh, nếu nguoi cung bái Thanh Đế làm su, thì không nên ghi thù với ta nữa."

Xích Minh đua thủ trạc cho hắn, giở khuôn mặt tuoi cuời nói: " Không có a, ta nào dám…nguoi chính là La Thiên Thuợng Tiên, ác yêu, ta không chọc nổi a."

Cô Tinh bị hắn nói đến tâm thần bất an, cung không có xem xét thần khí trong tay, tiện tay thu vào, nói: " Nguoi nhất định phải nhớ cừu, ta cung không có cách nào, bất quá Cô Tinh ta cho tới bây giờ không có sợ qua."

Xích Minh vẫn nhu cu hi hi cuời nói: " Hà hà, Cô Tinh lão đại, ta không dám nhớ cừu, ta có tâm này cung không có can đảm kia a!" Bộ dáng của hắn vẫn nhu đang trêu chọc trào phúng.

Lý Cuờng nói: " Su đệ, đừng chọc Cô Tinh đại nhân nữa, nguời tu hành sao lại có cừu hận lớn nhu vậy."

Xích Minh liếc mắt nhìn Lý Cuờng một cái, bất mãn nói: " Đại ca, nguoi để cho ta choi đua một chút không đuợc a?"

Lý Cuờng trừng mắt nói: " Đuợc! Có cái gì không đuợc? Choi xong rồi chứ…chuẩn bị đi làm việc!"

Xích Minh ậm ừ: " Làm việc! Đi làm việc! Di, làm gì đây?"

Cô Tinh đối với tên hoạt bảo này không có một chút biện pháp nào, hắn rất sáng suốt không thèm lý tới Xích Minh, nhìn Lý Cuờng nói: " Theo kinh nghiệm của ta, chỉ cần cấm chế của Cổ Thần Tàng mở ra, cung ý nghia là một tầng cấm chế này của Cổ Thần Tàng bị hoàn toàn loại trừ, tất cả thần khí đều huớng ra ngoài bay đi, bằng lực luợng ba nguời chúng ta căn bản không khống chế đuợc cục diện."

Lý Cuờng gật đầu nói: " Ta chỉ nắm chắc thu thủ một kiện, kiện thứ hai cung sẽ phải cố hết sức, ba nguời chúng ta nhiều nhất chỉ có thể thu đuợc sáu kiện thần khí, nhu vậy tuyệt đại bộ phận thần khí đều cung sẽ phi đi mất." Trong lòng hắn còn có chuyện chua nói, trong lúc hỗn loạn rất dễ dàng mất đi công pháp tu luyện trọng yếu, nhất là phuong pháp giải quyết cho Cổ Ba Nạp Nhân càng thêm quan trọng, đến bây giờ chính bản thân mình còn không biết nó có hình dáng gì.

Cô Tinh cuời khổ nói: " Đúng vậy, ta nhiều nhất cung chỉ thu đuợc hai kiện, nhiều hon thì lực bất tòng tâm rồi."

Lý Cuờng gãi gãi đầu nói: " Chúng ta vẫn nên thận trọng một chút, đừng nóng vội mở ra."

Đang khi nói chuyện, một đạo hắc mang nhàn nhạt bay về phía Cô Tinh, Xích Minh kinh hãi kỳ quái kêu lên: " Vật gì vậy?"

Cô Tinh đua tay chụp xuống, đó là một tiên khí màu xanh cỡ bàn tay. Thần sắc hắn vừa động, nói: " Đây là truyền ngôn của Thanh Đế." Hắn cầm món đồ vật nọ trong lòng bàn tay, cúi đầu trầm tu chỉ chốc lát, ngẩng đầu nói: " Là Nguyên Cổ Thuợng Nhân cho nguoi…" Cô Tinh đem nội dung nói cho Lý Cuờng, đó là chuỗi sổ tự liên tiếp nhu chuỗi xuyến, tựa hồ là một bài tự, hắn cung không hiểu rõ là ý tứ gì.

Lý Cuờng không khỏi mừng rỡ, Thiên Cô nói cho hắn chính là bài tự thần linh huyền trong Bối Dã Thiên Kinh, đó là một loại thủ pháp cấm chế rất lợi hại, bất quá hắn đối với đoạn sắp xếp cuối cùng có chút nghi vấn, dựa vào kinh nghiệm sử dụng thần linh huyền, hắn cảm thấy đoạn cấm chế cuối cùng rất cổ quái.

Cô Tinh nói: " Thanh Đế nói, nếu không kịp đợi thì mở ra Cổ Thần Tàng truớc…nhung nhất định phải cần Bối Dã Thần Cấm…Bối Dã Thần Cấm? Chẳng lẽ chính là bài tự vừa rồi cho nguoi?"

Lý Cuờng gật đầu nói: " Tổng cộng có bảy muoi mốt thủ ấn thần linh huyền bài tự, a a, ta hẳn là có thể ứng phó đuợc."

Xích Minh xoa tay nói: " Chúng ta đi mở Cổ Thần Tàng! Ha ha!"

Lý Cuờng suy nghi hồi tuởng bài tự thần linh huyền, đây là vô luận thế nào cung không thể sai lầm.

Cô Tinh nhận thấy đuợc thực lực của mình bây giờ đa không cách nào tranh đấu với hai nguời Lý Cuờng, hắn chần chờ chốc lát, hỏi: " Chúng ta tốt nhất chờ một chút."

Xích Minh đinh đạc nói: " Đợi? Đợi cái gì? Những nguời bọn họ lại không vào đuợc."

Lý Cuờng nói: " Chờ ta đem bảy muoi mốt thủ ấn thần linh huyền này quen thuộc thêm một chút, kỳ quái, hon muời thủ ấn thần linh huyền cuối cùng sao lại khó hiểu nhu vậy, đợi ta thêm một lát."

Trên mặt Cô Tinh lộ ra tia mỉm cuời, nói: " Đuợc, ta tiềm tu một lát." Hắn khoanh chân ngồi xuống, không nói gì nữa.

Xích Minh cung không có suy nghi nhiều, thuận tay xuất ra bạc phiến màu vàng mới có đuợc tập trung nghiên cứu.

Bảy muoi mốt thần linh huyền chiếu theo lý hẳn là rất dễ dàng hoàn thành, nhung lần này lại khác hẳn, năm muoi thủ ấn phía truớc lại rất dễ dàng kết thành chuỗi xuyến, chỉ có hon muời thủ ấn cuối cùng, mỗi một ấn huyền liên tiếp đều phi thuờng cổ quái, Lý Cuờng cảm thấy có điểm khó khăn, tốc độ thả chậm thì rất dễ dàng hoàn thành, nhung nếu muốn hoàn thành nhanh tay thì muời thủ ấn cuối cùng sẽ có một, hai lần sai lầm, mà trong Cổ Thần Tàng tuyệt không thể sai lầm.

Lý Cuờng lật qua lật lại không ngừng luyện tập, thời gian chợt trôi qua, đột nhiên linh quang trong đầu hắn chợt lóe: " Không có đạo lý, nếu ta đa sớm học xong Bối Dã Thiên Kinh thủ pháp cấm chế, thì cung có thể dùng đuợc, tại sao Thiên Cô còn đặc ý cho ta một đoạn thần linh huyền này? Ta sẽ dùng cấm chế, căn bản là không cần cái gì cấm chế linh huyền." Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, trong lòng có chút cảm thấy không hài lòng, tâm co của Thiên Cô quá thâm sâu rồi.

Lý Cuờng không chút phản ứng nói: " Đuợc rồi, ta đa nắm giữ cấm chế thần linh huyền, chúng ta có thể tiến vào."

Trong mắt Cô Tinh hiện lên một tia thất vọng, nói: " Đuợc, chúng ta đi vào!" Ba nguời vừa mới tụ tập chuẩn bị đi vào, chỉ nghe một tiếng nổ, cả bình thai của Cổ Thần Tàng kịch liệt rung động lên, một trận trận tiếng rít từ trên bầu trời truyền đến. Ba nguời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba khỏa quang đoàn xích màu đỏ thật lớn từ trên trời giáng xuống.

Xích Minh kêu lên quái dị: " Là cái gì vậy?"

Ánh mắt Lý Cuờng đảo qua, biết mình đa chậm một buớc. Hắn nhàn nhạt nói: " Ba cao thủ đứng đầu, dùng đại thần thông vào đuợc." Ba tiếng chấn rung chấm dứt, trên bình đai hiển xuất ra ba nguời, Thanh Đế, Bác Tụ Thuợng Nhân và Thiên Cô roi trên mặt đất. Cô Tinh vội vàng thi lễ nói: " Cô Tinh bái kiến Đế Quân."

Vẻ mặt Thanh Đế tuoi cuời nói: " Tốt, tốt, tốt, Cô Tinh lần này lao khổ công cao." Hắn hài lòng gật đầu. Cô Tinh rõ ràng thở ra một hoi, buông tay đứng sang một bên. Bác Tụ Thuợng Nhân cuời nói: " Hết thảy đều trong lòng bàn tay, a a, lịch kinh thiên tân vạn khổ, cuối cùng thật đáng giá."

Thiên Cô đa lộ ra bổn tuớng, nàng nhẹ giọng cuời nói: " Xem bộ dáng tiểu huynh đệ bị thần linh huyền của ta mê hoặc rồi…hì hì, đừng nóng giận, bởi vì sau khi Cổ Thần Tàng mở ra, ba nguời các nguoi rất khó khống chế, nhất là bên trong có những đồ vật phi thuờng mấu chốt, một khi bay đi, rất khó tìm đuợc, phuong huớng thần khí bay đi thôi toán không ra tới."

Lý Cuờng thở dài nói: " Tiểu nhân vật nhu chúng ta cung tùy tiện cho các nguoi bài bố, trong Cổ Thần Tàng những đồ vật đối với ta không có lực hấp dẫn gì lớn, ta chỉ cần ba vị tiền bối các nguoi cam đoan…"

Thanh Đế cắt đứt lời hắn: " Nếu đa bái ta làm thầy, Nguyên Cổ Thuợng Nhân chính là su cô nguoi, Bác Tụ Thuợng Nhân là su bá, cái gì tiền bối? Một chút lễ phép cung không có!"

Xích Minh muốn cuời mà không dám, vội vàng nghiêng đầu sang noi khác. Lý Cuờng nghi thầm: hay a, lại tới thêm một su bá và su cô thật tiện nghi.

Thiên Cô cuời nói: " Tâm tu của nguoi ta hiểu đuợc, yên tâm đi, Cô Tinh nhất định sẽ giúp nguoi, lần truớc không phải đa cho nguoi Hồn Độ Dịch hay sao? Nguoi còn lo lắng cái gì?"

Lý Cuờng thật sự không tránh đuợc, nhuợc điểm của mình bị bọn họ vững vàng bắt đuợc, căn bản không cách nào phản kháng, mỗi buớc bọn họ đều đa tính cẩn thận, không cần lo mình không chịu đáp ứng.

Lý Cuờng rất nhanh đa nghi thông, nếu đấu không qua bọn họ, vậy cần gì phải theo chân bọn họ đấu, trên đời này chuyện không thể tránh đuợc có rất nhiều, không có khả năng mỗi chuyện đều có thể theo đuợc tâm ý của mình, chỉ cần mình có thể tâm an là đuợc. Hắn nhún nhún vai tiêu sái nói: " Nếu lần này có thể thuận lợi mở ra Cổ Thần Tàng, ta cung nên về cố huong, con đuờng trở về không tốt lắm a."

Bác Tụ Thuợng Nhân nói: " Nguoi muốn trở về còn không dễ dàng, để cho Thiên Cô tống nguoi đi, nguoi không cần quan tâm nữa."

Thiên Cô liếc mắt nhìn Bác Tụ Thuợng Nhân, gió xuân đầy mặt nung nịu cuời nói: " Nguoi cung thật luời biếng, bất quá chuyện của tiểu su điệt ta sẽ hỗ trợ thôi."

Lý Cuờng nói: " Vậy phải xem ta có còn sống đuợc hay không, nếu tự bạo…hết thảy đều là không cả." Hắn nhân co hội nói ra sự lo lắng của chính mình.

Thanh Đế nói: " Không cần lo lắng, có ta ở đây, nguoi sẽ không tự bạo."

Lý Cuờng không nói thêm nữa, giành buớc lên huớng cấm chế Cổ Thần Tàng đi đến. Đây là một tầng Cổ Thần Tàng phạm vi thật lớn, Cô Tinh mở ra chỉ là một bộ phận rất nhỏ, còn có gần năm phần diện tích bị Cổ Thần cấm chế.

Thiên Cô, Bác Tụ và Thanh Đế cung theo ở phía sau.

Lý Cuờng cảm giác đuợc Thần Cuộc Chiến Hồn trên trán nhảy lên thật lợi hại, hắn rõ ràng nhìn thấy một tầng quang mạc màu bạc ngăn ở đuờng đi. Lý Cuờng thử lấy tay đụng vào, ngân quang chớp động, một đạo sét đánh kéo tới, chuyện xuất ngoài ý muốn, hắn bị sét đánh quăng té ngã, chật vật nằm trên mặt đất. Xích Minh đi sau hắn, nhìn có chút hả hê cuời to nói: " Ta nói đại ca, nguoi sờ cấm chế làm gì?" Hắn vừa cuời vừa dìu Lý Cuờng.

Quang mạc màu bạc bị đụng vào, bắt đầu nổi lên sóng gió thật nhanh, quang hoa luu chuyển, từng đạo loang loáng luợng khởi bên trong. Thiên Cô vội vàng nói: " Nhanh đi phá giải, nếu không sẽ phiền toái."

Xích Minh kêu lên: " Ta tới!" Hắn huớng thẳng vào quang mạc màu bạc, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, hắn lại huo tay múa chân bay đi ra, bị Thanh Đế nắm lại đuợc. Bác Tụ Thuợng Nhân kinh ngạc nói: " Đây là chuyện gì xảy ra?"

Thiên Cô nói: " Để cho su huynh đệ bọn họ cùng đi vào!"

Lý Cuờng lôi kéo Xích Minh không chút chậm trễ chàng tới, trong phút chốc, trên trán hai nguời đồng thời bắn ra một đạo kim quang mãnh liệt, vô thanh vô tức đa tiến vào trong quang mạc. Bác Tụ Thuợng Nhân ủng hộ nói: " Tốt, chúng ta chuẩn bị!"

Cô Tinh hung phấn nhìn, hắn biết co hội của mình đa tới. Quy củ của tiên nhân là chỉ cần dựa vào chính bản lãnh của mình, bất luận bắt đuợc bảo vật gì, nguời khác sẽ không đuợc giành, trừ phi là tự nguyện tặng nguời. Hắn tiến lên truớc một buớc chuẩn bị tùy thời ra tay.

Lý Cuờng và Xích Minh tiến vào sau màn quang mạc màu bạc, hai nguời đều cảm thấy đau đầu cùng cực, thần dịch lực tích súc giống nhu nuớc hồng thủy huớng ra phía ngoài chảy xuôi, chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, hai nguời đều hoàn toàn kiệt lực ngồi xuống. Lý Cuờng miễn cuỡng kéo Xích Minh, hai nguời đối diện ngồi xếp bằng, Lý Cuờng cố lấy du lực cuối cùng truyền âm nói: " Vận công!"

Hai nguời đồng thời thúc dục công lực, thần dịch lực khô kiệt giống nhu núi lửa bộc phát phún dung ra, cảnh giới hai nguời không bị khống chế cuồng truớng lên. Trong chớp mắt hai nguời phảng phất nhu đại hỏa bị thiêu đốt, đằng đằng lửa cháy phóng lên cao, trên thân Lý Cuờng phát ra quang hoa màu tím, trên nguời Xích Minh chớp động tinh mang màu bạc chói mắt, hai nguời đồng thời tới bên bờ tẩu hỏa tự bạo.

Trong thời khắc nguy cấp này, Tâm Linh Lung trên thân Lý Cuờng phát huy tác dụng thật lớn, chẳng những ức chế công lực cuồng truớng của hắn, cung mang đuợc Xích Minh trở lại.

Cấm chế bao phủ Cổ Thần Tàng duới sự hợp lực của hai nguời, hiện ra trạng thái hỏng mất. Thiên Cô tiến vào truớc hết, nàng đem cả không gian cấm chế lại, ngay sau đó Bác Tụ Thuợng Nhân và Thanh Đế cung vào đuợc.

Thanh Đế đến đuợc bên nguời Lý Cuờng và Xích Minh, trong tay hắn cầm một luân bàn chuyển động, một vòng quyển màn hào quang quyện tới hai nguời. Hắn kháp động linh huyền, luân bàn chuyển động nọ huyền đứng giữa trung gian hai nguời, rất nhanh bình hành thần dịch lực của cả hai.

Lý Cuờng dần dần tỉnh táo lại, hắn phát giác bởi vì vừa rồi công lực cuồng truớng, Tâm Linh Lung trên nguời không ngờ trong nháy mắt đa hóa đi, bây giờ chỉ có thể nhờ vào chuyển luân kỳ diệu này bình hành công lực.

Thanh Đế chỉ điểm hai nguời vận công, chỉ chốc lát sau, Lý Cuờng cuối cùng khôi phục lại, hắn cung không đi tìm thần khí gì, chỉ là ngồi trên mặt đất sững sờ. Xích Minh vừa khôi phục, lập tức liền thoán đi ra ngoài bắt lấy bảo bối bay đầy trời. Trong lòng Lý Cuờng đột nhiên dung khởi một trận bi thuong, ý niệm nhớ cố huong càng tăng lên mãnh liệt trong đầu, hắn bây giờ thầm nghi đi trở về địa cầu, cho dù là về Phong Duyên Tinh, cung khoái trá hon ở tại Hâm Ba Giác nhiều lắm.

Thanh Đế ổn định công lực hai nguời tăng vọt xong, cung đầu nhập hành động thu thủ thần khí.

Thiên Cô một mực suu tầm công pháp tu luyện, đối với thần khí bay loạn nàng căn bản không hề để ý tới, Bác Tụ Thuợng Nhân và Thanh Đế cung nhu thế, chỉ có Cô Tinh và Xích Minh chung quanh đuổi theo thần khí bay loạn.

Lý Cuờng bị một kiện thần khí xẹt qua truớc mắt bừng tỉnh, hắn vỗ mình một cái, mặc kệ nhu thế nào, có thể đi tới Cổ Thần Tàng là một phần duyên, buông tha cho phần duyên này thì thật sự quá ngu xuẩn, hắn phấn chấn tinh thần chạy ra ngoài. Ở chỗ này có thể lui tới chỉ có hắn và Xích Minh hai nguời, Thiên Cô cho dù có thực lực của Thủy Ẩn Giả, cung không dám bay loạn, trừ phi nàng định rời đi Cổ Thần Tàng.

Bởi vì cấm chế của Cổ Thần Tàng do Lý Cuờng và Xích Minh hợp lực phá giải, cho nên chỉ một thoáng đa phá đi hai tầng cấm chế, Thiên Cô khi đi vào đa cấm chế một tầng bên ngoài, Bác Tụ Thuợng Nhân lại gia cố thêm một tầng cấm chế, bởi vậy cấm chế bây giờ mặc dù không bằng cấm chế ban đầu của Cổ Thần, nhung đủ để đem toàn bộ bảo bối của Cổ Thần Tàng ở lại bên trong.

Lý Cường giương mắt nhìn lên, chỉ thấy không trung ngũ thải tân phân, các loại các dạng thần khí bay loạn chung quanh, phát ra kim mang ngân mang chói mắt, có phát ra hồng quang lam ảnh, hình dáng càng ngạc nhiên cổ quái, nhìn thấy khiến hắn hoa cả mắt, không biết phải đi bắt kiện đồ vật nào mới tốt, đồ vật quá nhiều ngược lại làm cho người ta không cách nào xuống tay thu thủ.

Xích Minh một mực truy theo một luồng thất thải quang hoa, hình dáng giống như một thần khí hình con rết, bởi vì có thể bay, tay hắn cầm Yếp Khải Long Trượng, cao thấp đuổi theo tán loạn, trong miệng còn không ngừng hô to gọi nhỏ, làm cho toàn trường rối loạn vô cùng. Cô Tinh nâng Nghịch Thiên Bảo Kính, hắn không muốn thu thần khí tầm thường, mà tìm kiếm bảo bối nào làm cho mình hài long, cho nên tạm thời còn không có ra tay.

Thiên Cô, Bác Tụ Thượng Nhân và Thanh Đế đều tỉnh táo đứng giữa trung ương, Bác Tụ Thượng Nhân ra tay một lần, nắm bắt được một viên cầu màu đen, nhưng hắn tựa hồ không hài long, tiện tay đưa cho Cô Tinh.

Lý Cường đi tới bên người ba người, hỏi: " Các ngươi tại sao không đi thu thần khí? Đang chờ cái gì?"

Thanh Đế cười nói: " Chúng ta chuẩn bị mỗi người thu một kiện, còn những thần khí khác, chúng ta chuẩn bị hợp lực dùng đại thần thông na di ra ngoài, những Cổ tiên nhân không vào được bên ngoài đều cũng sẽ có phần tham dự, ngươi tự dựa vào thực lực của mình thu thủ đi, ba người các ngươi không hạn chế, có thể thu được bao nhiêu thì hãy thu bấy nhiêu."

Con mắt Lý Cường nhìn chằm chằm vào thần khí bay loạn, hắn không quan tâm nói: " Thần khí không có gì, ta đang tìm công pháp tu luyện, còn có phương pháp hóa giải cho Ba Nạp Nhân…rốt cuộc là vật gì mới có thể hóa giải nguy cơ của Ba Nạp Nhân?"

Thiên Cô nhẹ giọng nói: " Kỳ quái, như thế nào đến bây giờ còn không hiện ra?"

Lý Cường tò mò hỏi: " Vật gì vậy?"

Thanh Đế nói: " Chúng ta gọi nó là Thần Tàng Tháp, tên chính thức không ai biết, mỗi một lần mở ra thì cũng gặp được nó, trong đó thường có thần khí và công pháp tu luyện tốt nhất, Bối Dã Đan Đỉnh của sư cô ngươi và Bối Dã Thiên Kinh, Phong Thần Bài của sư bá ngươi, đều cũng có được từ trong Thần Tàng Tháp, đáng tiếc, mỗi lần Thần Tàng Tháp xuất hiện thời gian đều cũng rất ngắn, hơn nữa Cổ tiên nhân ở đây rất nhiều, bảo bối bên trong rất khó thu thủ."

Lúc này Lý Cường mới hiểu được tại sao bọn họ chỉ lấy một kiện thần khí, bởi vì còn có đồ tốt hơn. Hắn hỏi: " Có thể đưa ta cùng vào không?"

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Sư điệt, ngươi tốt nhất không nên đi vào, nếu nhất định muốn vào, cũng chỉ có thể ở bên ngoài tìm kiếm, thời gian xuất hiện của Thần Tàng Tháp luôn không chừng, nếu không thể kịp thời rời khỏi, thì coi như hoàn toàn xong đời rồi."

Thanh Đế đột nhiên đưa tay chụp vào phía trước, hắn chụp chính là một kiện cổ bình xích màu đỏ, bên trên che kín những hoa văn nhỏ xíu đỏ thẫm. Hắn thoáng nhìn một chút, nói: " Thần khí này cũng không tệ lắm, ngươi lưu lại chơi đi." Hắn đưa cho Lý Cường.

Thiên Cô nhìn thoáng qua, cũng đưa tay ra, một kiện thần khí quay cuồng rơi vào trong tay nàng, đó là một cây roi lóe kim quang. Nàng cười nói: " Tiên tử( roi) này còn được, ngươi nhận lấy đi."

Lý Cường kỳ lạ nhận lấy hai kiện thần khí. Ngay sau đó Bác Tụ Thượng Nhân cũng ra tay từ không trung hấp xuống một binh khí hình thù kỳ lạ, cũng tống cho Lý Cường.

Xích Minh bận đến bây giờ mới nắm bắt được kiện thần khí giống như con rết kia, hắn vui vẻ thu hồi, quát to một tiếng đánh về một kiện thần khí khác.

Đang lúc rối loạn, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, Thiên Cô dịu dàng nói: " Cẩn thận, Thần Tàng Tháp đi ra rồi!" Nàng kháp linh huyền, khóe miệng mỉm cười. Lý Cường không khỏi ngẩn ngơ, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua gương mặt tuyệt vời như thế, phảng phất như thiên địa đều cũng muốn dừng lại.

Thiên Cô, Bác Tụ Thượng Nhân và Thanh Đế đồng thời kháp động linh huyền, mỗi người đều tập trung chuẩn bị. Cô Tinh cũng đình chỉ việc truy đuổi thần khí, quay đầu nhìn qua. Xích Minh rơi trên mặt đất, hiếu kỳ nói: " Di, các ngươi đang làm gì? Oa nha nha, đó là cái gì vậy?"

Mơ hồ truyền đến tiếng chuông dễ nghe, cách mặt đất chừng một thước cao, có chút thải quang từ từ lóe sang, tiếng đinh đương vang lên, tiếng chuông ngân dần dần rõ ràng, một mùi thơm cổ thanh u phiêu tán trong không trung. Lý Cường, Xích Minh và Cô Tinh ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn Thần Tàng Tháp.

Đó là một cái tháp có hình dáng y như Kim Tự Tháp hình tam giác, cả Thần Tàng Tháp hiện lên, đỉnh nhọn của tháp chúi xuống dưới, nền tháp hướng lên trời, tổng cộng do chín tam giác tạo thành, mỗi tam giác che kín một loạt tam giác chỉnh tề hình cánh cửa. Thần Tàng Tháp cao hơn mười thước, nó vừa hiện ra, phạm vi không gian vài thước chung quanh đã bị vặn vẹo.

Lý Cường từng kiến thức qua loại thủ pháp này, đó là khi ở Thản Bang đại lục, ở Thiên Lại Thành ngay Oan Hồn Hải, Trấn Huyền Tháp của Phật tông cũng có chút cùng loại. Trên Thần Tàng Tháp hình tam giác đã bị khai mở qua, những nơi chưa khai mở đều cũng sáng lên quang hoa năm màu.

Chỉ nghe Thiên Cô yêu kiều quát lên: " Cấm chế nó!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bác Tụ Thượng Nhân phong tỏa mặt trên, Thanh Đế phong tỏa phía dưới, Thiên Cô hoàn toàn cấm chế bốn phía, trong phút chốc, Thần Tàng Tháp bị khống chế cách mặt đất chừng hai thước.

Thanh Đế cười nói: " lần này rốt cuộc không cho nó bay lên, nếu không thì tương đối phiền toái rồi…thời gian cũng đủ cho chúng ta luân lưu đi vào, chúng ta cứ đi theo quy củ cũ đi thôi."

Thiên Cô cười nói: " Cũng là ta may mắn a, lần này chúng ta bắt tay hợp tác, yên tâm đi, chỉ cần ta có được công pháp tu luyện, nhất định cùng mọi người phân hưởng."

Lý Cường nhắc nhở: " Sư cô, nếu có phương pháp giải cứu Ba Nạp Nhân, nhất định phải lấy đi ra."

Trong mắt Thiên Cô hiện lên một tia kinh dị, cười nói: " Yên tâm đi, đây cũng là tâm nguyện của ta." Nàng hướng vào phía dưới Thần Tàng Tháp đi vào.

Thiên Cô tiến vào phạm vi Thần Tàng Tháp, Thần Tàng Tháp lập tức phát ra quang hoa chói mắt, nàng bị hút đi tới, mắt nhìn người càng ngày càng nhỏ. Lý Cường phát giác đường Thiên Cô phi hành cực kỳ phức tạp, hắn dùng thần nhãn xem xét, lúc này mới hiểu được, Thần Tàng Tháp cũng là tầng tầng cấm chế.

Xích Minh có vẻ nôn nóng nói: " Sư ca, chúng ta cũng tiến vào chơi đi?"

Lý Cường cười nói: " Nhờ thời gian này, huynh đệ chúng a chi bằng đi bắt thần khí có sẵn, nơi đó chúng ta không có khả năng ứng phó đâu." Bây giờ hắn rất sáng suốt, biết kiến thức của mình kém hơn Thiên Cô bọn họ quá xa, nếu cậy mạnh tiến vào, làm không tốt sẽ liên lụy mọi người. Xích Minh than thở: " Đáng tiếc, không có cách nào đi kiến thức một chút a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.