Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 40



Thản Đạt nhìn thấy trong mắt Lý Cường toát ra vẻ lạnh băng, không tự chủ được khẽ rùng mình. Hắn là một người thâm trầm linh mẫn, lập tức sảng khoái nói: " Được, ta sẽ cố hết sức cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, mặt khác…" Thanh âm hắn chợt trầm thấp " Hy vọng ngươi chiếu cố nhiều cho huynh đệ của ta, hắn là do ta một tay nuôi lớn…nếu có thể, xin để hắn sớm trở về."

Trên thực tế Thản Đạt đã yên tâm để Thản Ca đi cùng Lý Cường, chỉ là trong miệng không nhịn được nên dặn dò, Thản Ca nói: " Ca ca, yên tâm đi! Tiểu đệ nhất định còn có thể trở về, lúc đó hai huynh đệ chúng ta cùng nhau làm."

Lý Cường gật đầu, đi tới trước mặt Mạt Bổn nói: " Mạt Bổn.."

Mạt Bổn đột nhiên quỳ xuống dưới chân Lý Cường nghẹn ngào nói: " Lão Đại! Mộc Tử lão đại a..huynh dạy Mạt Bổn đi, đệ nghĩ, muốn học bản lĩnh giết người, đệ biết..lão đại không muốn thu đồ đệ, nhưng huynh hãy chỉ điểm một chút cho đệ…có thể chính tay giết chết súc sanh kia…"

Hắn bị Bộ Cơ Cộng kích động đến nỗi thay đổi thành người khác. Hắn vốn là một thương nhân nhát gan sợ chuyện, thầm nghĩ bình an lời ít tiền tài, nuôi dưỡng gia đình thê nhi, để làm cho vợ con sống được vui vẻ thoải mái, bây giờ toàn bộ bị Bộ Cơ Cộng phá hủy, thế giới của hắn hoàn toàn đã biến mất rồi.

Lý Cường biết nếu bây giờ không cho hắn hy vọng thì hắn coi như xong hết rồi, bèn nói: " Được, Mạt Bổn, ta sẽ để cho Triệu Hào dạy ngươi trước. Bất quá nếu ngươi muốn tự mình báo thù, cần phải khổ công mới được. Ta xem Bộ Cơ Cộng cũng từng học qua chút bản lãnh đó."

Mạt Bổn quỳ trên mặt đất không ngừng cúi đầu, cả người run rẩy dữ dội.

Lý Cường quát: " Đứng lên! Nam tử hán đại trượng phu phải có chút chí khí, đừng có mà khóc khóc than than nữa, có chuyện gì làm không được? Mạt Bổn! Mau quay trở lại."

Nói tới đó hắn dùng một ít chân nguyên lực.

Lỗ tai Mạt Bổn như bị sét đánh, hắn từ trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, con mắt đỏ hồng, gân cổ nổi đầy, quát: " Ta nhất định chính tay giết hắn."

Nạp Thiện cười to nói: " Haha, Mạt Bổn, như vậy được rồi. Lão Nạp và ngươi cùng nhau, đồng thời học. Ai, sư huynh, ngươi cũng phải dạy ta a."

Mạt Bổn đi tới trước mặt Triệu Hào cung kính dập đầu, đứng lên đôi mắt đỏ hồng nói: " Mặc kệ, bất cứ khổ lụy như thế nào, Mạt Bổn đều có thể chịu được!"

Triệu Hào gật nhẹ đầu, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, vận chút chân nguyên lực kiểm tra thân thể hắn, trong lòng nhất thời kinh ngạc vạn phần, thể chất của hắn cư nhiên lại vô cùng thần kỳ.

Lý Cường nói: " Triệu Hào, không cần xem xét nữa, bọn họ mấy người, kể cả Thản Ca và Khảm Khảm Kỳ, thân thể đều được tăng cường, hoàn toàn có thể học công phu, thậm chí có thể tu chân nữa."

Triệu Hào không giải thích được, hỏi: " Sư tôn, đệ tử không giải thích được, có loại đồ vật nào lại có thể tăng cường thể chất như vậy, thể chất như vậy mà luyện công sẽ nhanh gấp bội lần a."

Lý Cường đưa cho hắn một viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, nói: " Chính là loại linh đan này, ta gọi nó là Tiểu Bồi Nguyên Đan, hiệu quả không tệ, bất quá với ngươi khi ăn thì không có bao nhiêu tác dụng, tặng cho ngươi lưu tặng người hữu duyên đi."

Thản Ca gương mặt hồng lên, nói: " Lão Đại, có thể cho đệ xin một viên…"

Lý Cường cũng đưa cho hắn một viên, nói: " Thản Ca ngươi cũng còn nghĩ đến ca ca của mình a, viên này đưa cho hắn đi."

Thản Ca mừng rỡ, hắn hiểu rất rõ viên thuốc này linh nghiệm bao nhiêu, cầm trong tay chạy đến bên Thản Đạt, hai người thì thào nói gì đó.

Thản Đạt đi tới đa tạ, xuất ra hai khối tín dụng, nói: " Cái này ghi chép tình báo liên quan đến Phản Thọ Thương Hành, còn cái này là tiền để sử dụng, bên trong có một vạn sáu ngàn tiễn sổ, các ngươi sử dụng trước, không đủ nói Thản Ca liên lạc với ta. Mặt khác, đại đấu giá hội sẽ mở rất nhanh, ngươi mang khối tinh thạch đó hoàn toàn có tư cách tiến vào loại kỳ trân, Thản Ca biết làm sao tham gia."

Lý Cường đối với tiền bạc nơi này không hề có khái niệm, hỏi: " Một vạn sáu ngàn tiễn sổ? Thản Đạt, số tiền này là giá trị ra sao, nói cho ta nghe thử, hắc hắc, ta chưa từng dùng qua."

Thản Đạt nhịn không được lắc đầu nói: " Không hổ là lão Đại, không cần cầm tiền. Ân, một tiễn sổ giá trị cao nhất, đại biểu tiền ngươi có rất nhiều, chính là ý này đó."

Lý Cường đã hiểu, nói: " Nếu không có cái này tạp thì phải làm sao? Có thể có đồ vật nào thế vào không?"

Thản Đạt xuất ra bốn bốn loại phương khối có bốn màu sắc khác nhau, cỡ chừng như cái bật lửa, hắn giải thích: " Màu trắng là một tiễn sổ, màu xanh biếc là mười tiễn sổ, màu đỏ là một trăm tiễn sổ, màu đen là một ngàn tiễn sổ."

Lý Cường nghĩ, nhất thời đã hiểu được đám người này thật sự rất phiền phức.

Hắn lấy ra năm cây Hắc ngục thương và một cây Tinh Nguyên cung, hỏi: " Vũ khí này có thể bán được không?"

Hắn vì lần trước vị cô nương kia trả tiền cơm dùm mà cảm thấy khó chịu. Bởi vì lực lượng của Thái Hạo Toa hắn dùng không được, đồng thời bổn nguyên lực lượng của hắn lại phải tu luyện lại, đạo trí tu chân của hắn giảm xuống, cho nên ý nghĩ thế tục cũng dần khôi phục, chỉ là ngay cả hắn cũng không rõ ràng.

Thản Đạt tiếp nhận vũ khí này, hắn cũng không biết Hắc ngục thương này sau này dương danh tại Thản Bang đại lục, nhưng đối với vũ khí Thản Đạt cũng có giải thích độc đáo, về phương diện vũ khí hắn chính là đại hành gia, chỉ nhìn thoáng qua, đã kinh ngạc nói: " Di, loại thứ tích thương này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, hình dáng kỳ lạ, tuyến điều lưu sướng. Ân, xin các ngươi chờ chút, ta đi thử thương."

Hàn Tấn, Triệu Trì và Triệu Hào thì thào nói chuyện, bọn họ đều từ Thiên Đình Tinh tới, hơn nữa lại ở cùng một quốc gia, nói chuyện một hồi không khỏi thêm ba phần thân thiết.

Nói một hồi, Hàn Tấn chợt phát hiện hắn đã sớm nghe qua đại danh của Triệu Hào: " Cuồng Đao Triệu Hào, vãn bối sớm đã được nghe qua đại danh, nghe nói ngài cũng sớm trở thành Đại đương gia đầu tiên của Ngân Lâu, vẫn vô duyên gặp mặt a, không nghĩ tới chỗ này lại có thể quen biết." Trong lời nói cảm khái không thôi.

Triệu Hào cười nói: " Vị Nguyên tiêu cục tổng tiêu đầu chính là bạn tốt của ta, chỉ là sau khi hắn quy ẩn ta cũng không có tới tiêu cục nữa, ta khi đó cũng đã lui xuống tiềm tu rồi, rất ít ra ngoài, cho đến khi gặp được sư tôn."

Triệu Trì hâm mộ nói: " Tiền bối thật sự là rất may mắn, có thể bái lão Đại làm sư, sau này còn xin tiền bối chiếu cố ta chút."

Nếu tính toán, Hàn Tấn và Triệu Trì vốn là vãn bối, tại Thiên Đình Tinh bọn họ chỉ được coi là cao thủ nhị lưu, còn kém xa Triệu Hào. Triệu Hào tại Thiên Đình Tinh là nhất lưu cao thủ, danh khí cũng vô cùng lớn.

Triệu Hào cười nói: " Đều là người cùng quê, mọi người có thể chiếu cố cho nhau. Các ngươi rất thông mình, có thể cùng đi với sư tôn của ta, sau này sẽ có thể tu chân thật tốt."

Thản Đạt hưng phấn chạy trở lại, nói: " Các ngươi còn có bao nhiêu tích thương loại này, có bao nhiêu chúng ta lấy hết bao nhiêu, xuất giá cao mua hết. Tinh phẩm, thật sự là tinh phẩm a! Cây cung nọ quả thật là cực phẩm, không biết là vị cao thủ nào chế ra, so với cao thủ danh gia ở thương phường chế tạo còn hơn nhiều a. A a, ta quá kích động rồi."

" Đó là do lão Đại chúng ta làm đó, rất là tốt phải không? Bao nhiêu tiền một cây?"

Thản Đạt nói xí xô một tràng, Nạp Thiện cười nói: " Đừng có nói xí xô cái gì nữa, lão Đại nghe không hiểu đâu. Hắc hắc, chỉ cần trả giá cao, lần sau ta sẽ nói lão Đại ưu tiên cho Hội Hành của các ngươi."

Thản Đạt cũng cười, nói: " Tích thương bình thường một ngàn tiễn sổ, loại này chúng ta trả hai vạn tiễn sổ một cây, còn cây cung là năm vạn tiễn sổ. Giá tiền này là ta đã xuất lớn nhất rồi, ngươi xem làm được không? Loại thương và cung này gọi là gì?"

Lý Cường đột nhiên hỏi Thản Ca: " Chúng ta hôm trước ăn cơm khoảng bao nhiêu tiễn sổ?"

Thản Ca ngẫm lại rồi nói: " Cỡ ba hay năm mươi cá sổ."

Lý Cường thở dài một hơi, lại có được mười mấy vạn cá sổ sử dụng cũng tốt. Hắn gật đầu nói: " Được, Thản Ca đi lĩnh tiền, sau này do ngươi quản lý đi. Ân, thương này gọi là Hắc ngục thương, cung là Tinh nguyên cung."

Thản Đạt sau này lại cấp thêm cho họ không ít tiền, bởi vì Hắc ngục thương sau này bán được hơn mười vạn cá sổ một cây, còn Tinh nguyên cung không có bán ra, bởi vì Thản Đạt bí mật cất giấu mất.

Lý Cường đang chuẩn bị cáo từ thì từ chỗ cái bàn trên bình thai vọng ra một tiếng huýt gió, sắc mặt Thản Đạt đại biến, bước nhanh trở lại thai tử. Vẻ mặt của Thản Ca cũng có vẻ khiếp sợ.

Lý Cường tò mò hỏi: " Có chuyện gì phát sinh?"

Thản Ca thở dài: " Có chiến tranh rồi…ai, đây là Lam Thanh Hội Hành phát ra cảnh báo."

Lý Cường bọn họ cũng không đi nữa, ở lại đợi tin tức Thản Đạt. Thản Ca cười khổ nói: " Thản Bang đại lục từ nay về sau không được an bình nữa."

Chốc lát sau, Thản Đạt thu hồi thai tử, đi tới bên cạnh Lý Cường nói: " Các người sau này đi ra ngoài, tốt nhất không nên đi loạn, tốt nhất tìm một chỗ tạm thời ở lại, đợi thế cục ổn định rồi hãy nói. Thản Đặc quốc vừa mới tuyên chiến Bang Kỳ Ninh quốc rồi."

Lý Cường chợt nhớ lúc ở Hồi Xuân cốc sứ giả Lục tộc kia có nói qua, hỏi: " Là vì tinh thạch quáng?"

Thản Đạt gật đầu nói: " Không sai, chính là vì tinh thạch quáng. Di, ngươi làm sao mà biết?"

Lý Cường nói: " Lúc trước ta có gặp qua một sứ giả Lục tộc các ngươi, hắn tên là Tạp Bổn, là hắn nói cho ta biết, tại biên giới hai nước các ngươi phát hiện một tòa đại hình tinh thạch quáng, vì vậy quan hệ giữa hai nước rất khẩn trương, cho nên ta đoán là do tinh thạch quáng."

Thản Ca và Thản Đạt hai huynh đệ hoảng sợ nhìn nhau, Thản Ca lắp bắp nói: " Tạp Bổn sứ giả…thần sử Tạp Bổn…người đó..chính là..sứ giả..của đại thần..Khảm Ba Ni.." Hắn sợ hãi.

Trong lòng Lý Cường cũng cảm thấy phiền não, chiến tranh bộc phát cả tình thế sẽ rối loạn, Hải Mã Não làm sao mà tìm?

Lý Cường mấy người rời đi Lam Thanh Hội Hành, đi tới điểm hội họp ở ngoài thành, Nạp Nạp Đôn và Khảm Khảm Kỳ đang đợi ở đó.

Nạp Nạp Đôn nói: " Người của Lạp Đô quốc này là sử đoàn đến tiến cống tại Bang Kỳ Ninh quốc, nữ chủ nhân của họ là Ân Nữ Lạp Đô quốc, tên gọi Lộ Nhuận Ngọc, địa vị rất cao. Thân phận đối ngoại càng thêm kinh người, tựa hồ như là một công chúa, tình huống Phiên quốc không rõ ràng, không kịp tra xét."

Lý Cường lúc này đối với bọn họ đã thấy hứng thú, gật đầu nói: " Được rồi, Nạp Nạp Đôn ta có chút ý nghĩ muốn thương lượng với mọi người, chủ yếu là những bước đi kế tiếp. Bây giờ Thản Đặc quốc và Bang Kỳ Ninh quốc xảy ra chiến tranh mang đến cho chúng ta chuyện xấu rất lớn, vì tránh cho cuốn vào…"

Nạp Nạp Đôn kinh ngạc cắt đứt lời Lý Cường, nói: " Cái gì? Lão đại, Thản Đặc quốc và Bang Kỳ Ninh quốc khai chiến sao? Chuyện lúc nào a?"

" Chúng ta cũng vừa mới biết, cũng còn chưa có đánh, bất quá đã tuyên chiến rồi, thế cục lập tức sẽ khẩn trương, cho nên chúng ta cần lập tức chuẩn bị." Lý Cường vẻ mặt nghiêm túc nói.

Khảm Khảm Kỳ ở bên cạnh nói: " Nguy rồi? Vậy bọn họ phải làm sao? Uy…các ngươi ra đây."

Chừng bảy, tám mươi người từ cách đó không xa từ một góc khuất đi ra, đầu lĩnh cư nhiên là Hắc ngục Ba Lạp lão đại, phía sau hắn còn có Ô Á. Đi tới trước mặt Lý Cường, Ba Lạp cười khổ nói: " Lão Đại, ai…những người này căn bản không phải người ở nơi này, ta cũng không đành lòng bỏ lại bọn họ..ta.." Hắn muốn nói chính tự mình cũng không còn nhà để về, nơi này tất cả đều rất xa lạ.

Lý Cường đối với Ô Á ấn tượng rất sâu, nhìn thấy hắn không nhịn được mỉm cười, tiến lên cầm tay hắn hỏi: " Ô Á, nhà ngươi ở đâu?"

Ô Á cùng Lý Cường giao thủ, trong lòng rất là bội phục hắn, ngữ khí cung kính nói: " Ô Á cũng không biết, quê quán của ta cũng không phải như thế…nhớ lại khi bị bắt thì hình như có bạch quang chớp động, sau đó đã tới Hắc ngục rồi." Hắn nói dù không rõ ràng, nhưng Lý Cường đã hiểu được, người quân nhân này không phải là người Thiên Đình Tinh hay là Thản Bang Tinh, nhất định là từ một tinh cầu khác bị bắt tới làm khổ tù.

" Lão đại, đại ca huynh phân phó ta đem bọn họ an bài cho tốt, cho nên ta không dám mặc kệ, đành phải dẫn bọn họ tới đây."

Lý Cường vỗ vỗ vai Nạp Nạp Đôn, nói: " Đương nhiên không thể không quản, mọi người từng cùng trải qua khó khăn."

Lý Cường hỏi: " Thản Ca, các ngươi tương đối quen thuộc tình huống nơi này, ta định trước tiên tìm một địa phương để ở, rồi tìm hiểu tình huống, hai là giải quyết vấn đề tự bảo vệ. Những người này đều tạm thời không về được quê quán, nếu cùng đi với chúng ta nguy hiểm quá lớn, ta nghĩ muốn huấn luyện bọn họ trở thành võ sĩ, như vậy lực lượng của chúng ta sẽ lớn hơn, hơn nữa họ còn có thể tự bảo vệ."

Nạp Nạp Đôn đồng ý đầu tiên, Nạp Thiện hưng phấn nói: " Đúng, chúng ta trở nên lợi hại sẽ không dễ dàng bị tổn hại. Hừ! Ai dám chọc người của ta chính là tự tìm khổ." Hắn rất có hứng thú với chuyện đánh nhau.

Thản Ca nói: " Chúng ta phải rời khỏi nơi giao giới của hai nước, đi sâu vào giữa Bang Kỳ Ninh quốc, cần phải tìm địa phương trú ẩn không xa thành thị lắm. Ân, Khảm Khảm Kỳ, ngươi có biết địa phương nào có thể ở được không?"

Khảm Khảm Kỳ lắc đầu, Lý Cường nói: " Oan Hồn Hải cách nơi này có xa không? Tốt nhất là tới gần Oan Hồn Hải một chút. Mạt Bổn, từ Thản Bang đại lục đi tới Tây đại lục phải đi từ cảng biển nào?"

Mạt Bổn vẫn đang thất hồn lạc phách đi theo sát phía sau, nghe vậy đờ đẫn nói: " Phải đi từ Vong Mệnh Giác, bây giờ thì không thể đi được, phải đợi Khủng Cụ Phong ( gió sợ hãi) dừng lại mới được."

" Vong Mệnh Giác ở nơi nào, Thản Ca các ngươi có biết không? Chúng ta sẽ ráng tới nơi đó cư trú."

Thản Ca gãi gãi đầu, nói: " Ở Phong Nam Thị gần duyên hải đệ nhớ có một cái hạp cốc, đệ nghĩ chúng ta có thể trú ngụ ở đó, nhưng chúng ta cần phải tự xây phòng ốc mới được."

Lý Cường vui vẻ nói: " Được, chúng ta đi đến hạp cốc ở Phong Nam Thị. Nga, vậy đến địa phương đó làm sao mà đi?"

Khảm Khảm Kỳ đột nhiên nói: " Đệ có biện pháp, chúng ta bay tới đó, đừng quên, đệ chính là đoàn suất của Phi Chiến đoàn, đệ đi tìm một bằng hữu, hắn có phi bản( tấm phản bay). Lão đại, đệ đi đây, các ngươi đợi ở đây."

Phong Nam Thị là một tòa thành thị buôn bán lớn, bởi vì bên cạnh Vong Mệnh Giác, cho nên là điểm tụ tập của thương nhân, bình thường luôn có cuồng phong không ngừng, một khi ngừng gió thì cũng là lúc bắt đầu cuộc sống đi biển. Kiến trúc của thành thị nơi này cơ bản là phân nửa nằm chìm dưới đất, tất cả con đường vì để cản gió đều xây chìm dưới đất, nếu đứng ở bên ngoài thành thị nhìn vào thì ngươi sẽ không tin tưởng đây là một đại thương thành có trăm vạn người.

Một tiểu phi bản có thể chở được trăm người, có hồng quang phòng hộ, lướt qua Phong Nam Thị hướng phía núi non xa xa bay tới.

Gió lớn thổi vào làm tiểu phi bản không ngừng chớp lên, tiểu phi bản cơ hồ đã bay sát mặt đất. Lý Cường hiểu được rằng khoa kỹ tại Thản Bang Tinh tại rất nhiều phương diện không bằng địa cầu, những tia chớp liên tục hoảng động không ngừng, người bình thường thật sự chịu không được, rất nhiều người đã bắt đầu ói, Lý Cường nói: " Khảm Khảm Kỳ, có thể bay ổn định một chút không?"

Khảm Khảm Kỳ lớn tiếng nói: " Lão đại, không được a, gió quá lớn. Chúng ta ở trong vòng phòng hộ nên không cảm thấy, ở bên ngoài thật sự không được, tinh thạch tiêu hao rất lớn."

Thản Ca cũng kêu lên: " Mọi người ráng kiên trì một chút, sẽ đến đại hạp cốc nhanh thôi."

Tiểu phi bản cuối cùng tiến vào một cái khe lớn, đây là một khe hở quanh co khúc khuỷu, âm trầm nhìn không thấy được một cây thực vật nào, núi đá ngăm đen. Phi bản chậm rãi lượn mấy vòng, đột nhiên mọi người nhìn thấy trước mắt trở nên sáng sủa, một cái đại hạp khẩu rộng rãi xuất hiện trước mắt, điều làm cho Lý Cường cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, hạp cốc lại có những tảng thực vật lớn màu xanh biếc, Mạt Bổn đột nhiên kêu to lên: " A…a…"

Nạp Thiện vội vàng ôm lấy hắn, hỏi: " Mạt Bổn, Mạt Bổn, ngươi làm gì vậy…" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mạt Bổn si ngốc nhìn, ngữ khí có vẻ thổn thức: " Sao lại giống như ở quê hương…Tây đại lục cũng là màu xanh biếc, nơi này cũng là màu xanh biếc…ta chán ghét, chán ghét Thản Bang đại lục…"

Nạp Thiện than thở: " Quê hương của ta cũng có màu xanh như thế!"

Tiểu phi bản dừng trên một khối đá bằng phẳng trên mặt đất, Lý Cường bước xuống nói: " Khảm Khảm Kỳ, Thản Ca, phiền toái các ngươi lại đến Phong Nam Thị, ta cần phải có những tài liệu kiến trúc, công cụ, thực vật và dụng phẩm sử dụng hàng ngày. Khảm Khảm Kỳ có thể thương lượng với bằng hữu của ngươi một chút hay không, lưu lại hắn và phi bản, tới lui nơi này mà không có công cụ giao thông thì thật bất tiện."

Khảm Khảm Kỳ đi đến thương lượng cùng bằng hữu của hắn. Thản Ca nói: " Lão đại, chúng ta phải nhanh chóng tham gia đấu giá, chiến tranh một khi bắt đầu, thì vật giá sẽ gia tăng, đệ nghĩ bây giờ cần phải trữ thật nhiều tiền để mua vật tư, nếu không sau này có tiền cũng không mua được."

Lý Cường mười phần tán thưởng sự tinh minh của Thản Ca, cười nói: " Ngươi là hậu cần quan của chúng ta, hết thảy do ngươi quyết định đi. Ngươi cứ an bài cho tốt chuyện cung ứng, ta rất nhanh sẽ huấn luyện cho bọn họ, hơn nữa ngươi cũng phải tham gia, hắc hắc."

" Đó là chắc chắn, đệ cũng sẽ tham gia." Nói xong trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác là lạ, đó là tựa hồ như phía trước có nguy hiểm, không kìm được sự sợ hãi. Hắn dùng sức xoa xoa mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang tiểu phi bản.

Khảm Khảm Kỳ quay lại nói: " Lão đại, bằng hữu của ta không muốn ở lại chỗ này, nhưng hắn có thể bán phi bản lại cho chúng ta, tới Phong Nam Thị thì hắn tự mình trở về, ta sẽ đem phi bản trở lại, có được không?"

Lý Cường đưa mọi người tập trung lại kiểm điểm nhân số, phát hiện có tổng cộng tám mươi ba khổ tù đi theo, hơn nữa đã biết vài người, hiện giờ tại hạp cốc có tổng cộng chín mươi ba người. Lý Cường hiểu được trách nhiệm của mình rất nặng, những người này đã mất đi cố hương, trước mặt lại không còn đường để đi, sau này vận mệnh của họ cũng cùng một chỗ với mình, trừ phi tìm được tinh cầu mà họ sinh sống.

Lý Cường đứng trên một tảng đá, nhìn mọi người nói: " Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mọi người sẽ bắt đầu tại hạp cốc này, các ngươi may mắn có thể trốn ra khỏi Hắc ngục, nhưng các ngươi đã hoàn toàn mất đi cố hương. Nếu mọi người tin tưởng ta, chúng ta sẽ cùng nhau tại cái thế giới này tiếp tục duy trì cuộc sống, các ngươi có nguyện ý không?"

Lý Cường tại Hắc ngục có uy tín rất cao, trong lòng khổ tù môn rất bội phục hắn, tất cả đều hô lên:" " Lão đại, chúng ta nguyện ý đi cùng ngươi."

" Tốt, mọi người đều đồng ý, vậy thì mọi người phải chịu tiếp nhận sự huấn luyện, ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những võ sĩ dũng mãnh, trở thành một đoàn đội kiên cường. Đợi Thản Ca trở lại, chúng ta sẽ xây dựng ngôi nhà mới của mình, bây giờ giải tán nghỉ ngơi."

Lý Cường nhảy xuống tảng đá, kêu Triệu Hào, Nạp Nạp Đôn, Nạp Thiện bắt đầu cùng đi xem xét hoàn cảnh mới.

Nhóm khổ tù này xuất hiện, làm cho Lý Cường không thể không đối diện với sự thật, vì để cho họ không trở thành gánh nặng, không cách nào khác là phải huấn luyện họ bằng kỷ luật thép, khiến cho bọn họ có khả năng tự bảo vệ. Tu vi tu chân của Lý Cường đã giảm xuống nhưng hắn lại biết những pháp môn tu luyện cao nhất, hắn vốn không phải loại người tàng trữ cho riêng mình, nếu hắn đã muốn đi dạy người, thì phải tưởng tượng biết, không thể không lợi hại.

Nạp Nạp Đôn cười nói: " Mặt sau của hạp cốc này là Oan Hồn Hải, nếu không có núi non ngăn trở gió lốc, không thể ở lại được Thản Bang đại lục."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên hạp cốc phía trên, lại nói: " Thật là cao quá, không có nghe ai nói có thể đi lên tận trên đó, cho dù mặc phi dực vào cũng không thể, ở trên đó gió quá lớn, các ngươi cẩn thận một chút."

Mọi người dừng chân, nghiêng tai lắng nghe. Lý Cường và Triệu Hào đã sớm nghe được rất rõ ràng, thanh âm nọ giống như tiếng quỷ khóc sói tru, làm cho người ta rợn tóc gáy. Nạp Thiện mắng: " Con mẹ nó, thật là khó nghe."

Lý Cường cười nói: " Qua mấy ngày đi xem thử xem, bộ dáng Oan Hồn Hải rốt cuộc là như thế nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.