Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 64



Trong Tiến Chu mọi người nhất thời trợn tròn mắt, không ai biết Lý Cường từ nơi nào đem được tiễn sổ ra, toàn thân hắn vốn gần như lõa thể, nhưng số tiễn sổ này lại từ trong trống rỗng xuất hiện. Chỉ huy của Tiến Chu đã vội vã đi tới, mắt nhìn thấy bốn thuyền viên đang dùng thứ tích thương chĩa vào Lý Cường vội vã quát lên: " Buông thương xuống, buông xuống!"

Bốn thuyền viên thoáng do dự không quyết, trong đó có một người nói: " Nếu hắn đả thương người thì phải làm sao?"

Người chỉ huy mắng: " Bổn đản! Nếu hắn muốn đả thương các ngươi đã sớm động thủ rồi, một đám bổn đản (ngu ngốc)!"

Lý Cường đối với hắn không khỏi rất thưởng thức, không hổ là người chỉ huy, ý nghĩ rất tỉnh táo. Lý Cường hướng hắn gật đầu, thân thể chợt chuyển qua một vòng, bốn thanh thứ tích thương đã rơi vào trong tay hắn. Người trong thương thất một trận tao động, mọi người cũng không nhìn được rõ ràng, chỉ thấy mắt hoa lên, bốn cây thương đã rơi vào trong tay quái nhân. Bốn thuyền viên kinh ngạc nhìn hai tay, nhất thời không hề có phản ứng gì.

Người chỉ huy đi tới bên cạnh Lý Cường, khom người thi lễ, nói: " Xin lỗi, ta là chỉ huy Trạch Cố, vừa rồi không được lễ phép mong ngài tha thứ, vì ở Oan Hồn Hải yêu cầu đáp thuyền chỉ có ngài là người đầu tiên, không khỏi có chút sợ hãi."

Ngữ khí của hắn hết sức khiêm cung, khi Lý Cường vào đến thương thất, hắn đã hiểu rõ, đối phương đã hiển xuất thực lực, nếu muốn bất lợi với Tiến Chu, thì những người họ tuyệt đối không phải là đối thủ. Bởi vậy hắn quyết định mặc kệ, cho dù Lý Cường là người hay là yêu quái, điều quan trọng đầu tiên là nên ổn định tâm trạng của hắn.

Lý Cường vươn tay trả lại thứ tích thương cho thuyền viên, cười nói: " Trạch Cố, ngươi là một người thông minh, ngươi cứ yên tâm, ta chỉ là muốn ngồi ở Tiến Chu của các ngươi mà thôi, hàhà, ta bị lạc đường. Đây là tiễn sổ cho ngươi, coi như là tiền ta mua vé ngồi thuyền đi." Hắn đưa tay nhét một xấp tiễn sổ vào trong túi Trạch Cố.

Người trên Tiến Chu nghe xong lời nói của Lý Cường, ai cũng sững sờ, lạc đường ở Oan Hồn Hải? Không phải là lời nói đùa chứ.

Trạch Cố rút xấp tiễn sổ trong túi ra đếm. Lý Cường cấp cho hắn số tiền còn cao gấp ba lần bình thường, thường thì chỉ cần một vạn năm ngàn tiễn sổ, nếu người chỉ huy của Tiến Chu là người có dày dạn kinh nghiệm, giá tiền có thể cao hơn một chút, thấp nhất cũng khoảng một vạn tiễn sổ, bởi vì Tiến Chu tương đối cũ kỹ, hoặc là kinh nghiệm của người chỉ huy không khá lắm. Trạch Cố là người có kinh nghiệm rất khá, ngồi Tiến Chu của hắn khoảng hai vạn một người, hàng hóa tính riêng.

Hắn chỉ lấy lại một vạn năm ngàn tiễn sổ, đem số tiền còn dư trả lại: " Được, ta nhận lấy, số tiền còn dư này trả lại cho ngài."

Lý Cường khoát tay nói: " Số dư không cần trả lại. Cứ cấp cho thuyền viên đi, coi như ta trả thêm kinh phí cho họ. Mặc khác ngươi cấp cho ta mọt bộ quần áo để mặc nữa."

Bởi vì trong thủ trạc của hắn không có quần áo của người địa phương, Trạch Cố có chút sửng sờ rồi liền đáp ứng. Mấy thuyền viên vẻ mặt cũng lộ ra vui mừng, trong đó có hai người rất là cơ trí, lập tức chạy ra sau thương thất, chỉ chốc lát đã đem ra cho Lý Cường một bộ áo da mềm mại màu trắng, lại thêm một chiếc dây xanh bọc quanh lưng.

Mặc xong chiếc áo bào màu trắng và thắt dây lưng vào, Lý Cường tiện tay cấp cho hai người bọn họ mỗi người một ngàn tiễn sổ, làm cho họ vui đến luôn miệng cảm ơn. Hành thương và những thuyền viên khác trong thương lý hâm mộ không thôi, bọn họ phát hiện quái nhân này ra tay thật là hào phóng. Trạch Cố muốn tìm một phòng cho hắn, nhưng việc này có khó khăn bởi vì không còn một phòng nào trống. Hắn có chút do dự nói: " Hay là…ngài đến phòng của thuyền viên nghỉ ngơi được không?"

Lý Cường còn chưa trả lời thì thuyền viên đem quần áo khi nãy tới vội vàng nói: " Ngài đến phòng của ta ở…"

Lại thêm mấy thuyền viên khác nóng nảy tranh giành nhau mời hắn đến phòng mình nghỉ ngơi. Lý Cường biết đây là nhờ uy lực của đồng tiền, hắn cười nói: " Không thành vấn đề, phòng nào ta cũng sẽ đến một lần." Câu nói làm các thuyền viên vui vẻ không thôi, đã có thuyền viên ân cần bưng lên các loại trái cây cho hắn dùng.

Trạch Cố thân là người chỉ huy nên cũng có điểm ngạo khí, hắn nói: " Nếu như thế thì xin mời ngài tùy ý, ta muốn đi trước để chỉ huy Tiến Chu." Hắn khinh thường khi nhìn thấy đám thuyền viên vì tiễn sổ mà như quá mức, nhưng hắn cũng không tiện khiển trách bọn họ bèn lấy cớ bỏ đi.

Một thuyền viên phi thường nhiệt tình mời Lý Cường đến phía sau thuyền nghỉ ngơi, Lý Cường vốn không cần nghỉ ngơi nhưng thấy mấy thuyền viên nhiệt tình như thế, dù hắn biết là do họ xem trọng tiễn sổ, nhưng hắn vẫn bước theo họ đi vào phía sau. Sau thuyền là nơi để hàng hóa và các phòng nghỉ của thuyền viên, đó là nơi có hoàn cảnh kém nhất Tiến Chu, đều bị bịt kín hết, khi hắn vừa đi vào, đã nghe được một mùi vị nồng nồng, lập tức ngừng hít thở mà dùng nguyên anh thay thế hô hấp.

Có thuyền viên chú ý tới thần sắc Lý Cường, thấy hắn thần thái thản nhiên đi vào, ngay cả mày cũng không cau lại chút nào, một bộ dáng thoải mái vui vẻ, giống như là đang đi vào một nơi thanh tao nhẹ nhàng vậy. Thuyền viên dẫn đường lớn tiếng kêu lên: " Ai…mọi người các ngươi…mau tới bái kiến vị lão quan tử này đi…"

" Hô…lạp..lạp.." Giống như trong chiếc lồng, có mấy cánh cửa mở ra, chui ra mười mấy thuyền viên, đám người này gương mặt tươi cười tụ tập lại gần. Lý Cường nghi hoặc: " Lão quan tử, là gì vậy?" Hắn không hiểu ý của câu gọi này, nhưng các thuyền viên đều biết rõ, đó chính là muốn nói có một người rất có tiền đang đến, người có tiền đến nơi, các thuyền viên làm sao mà không hưng phấn vây quanh.

Thuyền viên dẫn đường vừa nói xong thì đã hối hận, Lý Cường mặc dù có thể xem như là một lão quan tử, nhưng cũng là một lão quan tử rất đáng sợ, nhìn mọi người không biết sống chết lao lại gần, hắn coi như cũng cơ trí, liền nói: " Vị..huynh đệ này vừa mới lên thuyền đó." Vừa dứt lời thì các thuyền viên đều kinh ngạc, trong đó có một người kêu lên: " Mẹ kiếp, đừng có hù dọa người chứ, lúc này mà lại có người lên thuyền…bộ gặp quỷ sao."

Lý Cường cười nói: " Hắc, hắc, hắn nói đúng đó, ta vừa mới cưỡng ép để lên được thuyền này, quen biết mọi người là vinh hạnh của ta."

Vừa nghe được thì các thuyền viên sợ đến tránh né tứ tán. Cũng khó trách, ở trong Oan Hồn Hải mà lên thuyền, nếu không là yêu quái thì cũng không phải là người. Chỉ có bốn thuyền viên đưa Lý Cường tới là không hề có phản ứng, mặc kệ không biết Lý Cường có phải là quỷ quái gì hay không nhưng họ đều đã nhìn thấy Lý Cường ra tay hết sức hào phóng, hơn nữa hắn cũng không có thương tổn ai.

Lý Cường tìm được một gian trống, đặt mông ngồi xuống, hai chân xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần không hề để ý đến mọi người.

Thuyền viên môn tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng nghị luận về Lý Cường. Trải qua tự thuật của mấy thuyền viên, mọi người đều biết vị quái nhân thần bí này rất có tiền, hơn nữa ra tay hết sức hào phóng, tựa hồ có vẻ dễ tính, không khỏi hối hận vừa rồi không có đến gần ân cần làm quen, tìm cách được thưởng tiền. Mọi người chậm rãi tới gần Lý Cường, tò mò nhìn hắn. Hắn đột nhiên mở hai mắt, các thuyền viên sợ đến đẩy ngược vào nhau ngã ra sau, Lý Cường nhịn không được ha ha cười to.

Thuyền viên môn bị Lý Cường cười làm cho họ rất xấu hổ, cả đám người không biết làm thế nào mới tốt. Lý Cường thân thiện nói: " Mọi người lại đây ngồi, có mấy vấn đề…ai có thể giải đáp được tốt thì…sẽ có được một ngàn tiễn sổ!" Hắn biết nếu muốn cùng đám thuyền viên này xã giao, phải đem tiễn sổ để đánh tan lòng sợ hãi của họ. Trên tay hắn hiện ra một hộp tiễn sổ tạp màu đen, mỗi ngăn đều là một ngàn tiễn sổ.

Mọi người nhất thời kích động, phải biết rằng bọn họ đi một chuyến Oan Hồn Hải, thu vào cao nhất chỉ có một vạn tiễn sổ, còn không chỉ được khoảng ba, bốn ngàn tiễn sổ, mà chỉ cần trả lời cho hắn một vấn đề thì đã được hứa cấp một ngàn tiễn sổ, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà kiếm. Đừng nói bộ dáng Lý Cường hiện giờ không giống yêu quái, cho dù có thật sự là yêu quái ngồi ở đó thì cũng phải đáp cho được vấn đề đó đã rồi mới tính sau.

" Ai biết được muốn vượt qua Oan Hồn Hải cần phải có bao nhiêu thời gian? Giơ tay trả lời, khi ta chỉ ai thì người đó đáp."

" Hoa" một mảnh thanh âm khi tay được giơ lên, Lý Cường chỉ vào một thuyền viên có thân thể gầy yếu: " Ngươi nói." Hắn cố ý tìm một thuyền viên thấp nhất để trả lời, giống như tìm một lý do cho hắn thêm chút tiễn sổ.

Thuyền viên kia vui vẻ cực kỳ: " Cần..cần hơn một trăm ngày.."

Trong lòng Lý Cường đã thoáng quên, tính theo thời gian ở quê hương là rất dài, hắn thầm than, không nghĩ ra là Oan Hồn Hải lại lớn vậy. Hắn bèn đưa cho người nọ tiễn sổ tạp màu đen.

" Ai có thể giải thích một chút về hành trình vượt qua Oan Hồn Hải? Ân… Ngươi trả lời."

Thuyền viên đó lập tức nói: " Từ Vong Mệnh Giác ở Thản Bang đại lục xuất phát, khoảng giữa cần phải dừng ở ba chỗ để bổ cấp và tu dưỡng lại một chút, đó đều là tiểu đảo. Sau khi Khủng Cụ Phong dừng lại sẽ có người chuyên môn làm sinh ý này. Còn phải qua sáu, bảy địa phương nguy hiểm, bây giờ chỉ mới qua được một chỗ, chính là lúc vừa rời khỏi Vong Mệnh Giác."

Mặc dù hắn không nói được hoàn toàn, nhưng ý tứ của hắn Lý Cường đã hiểu được.

Lý Cường cũng đưa cho hắn tiễn sổ tạp, lại nói: " Vậy chỗ dừng đầu tiên để bổ cấp…à, chỗ dừng đó là ở đâu?"

Thuyền viên được chỉ định trả lời: " Có, đó là Hắc Tự Tiều.."

Trong lòng Lý Cường mừng rỡ, có thể đến Hắc Tự Tiều hội họp với nhóm Triệu Hào. Nhất thời cao hứng, hắn đem hết tiễn sổ trên tay đặt ở trước mặt, nói: " Các ngươi cứ lấy tiễn sổ này, phân phó cho đồng đều công bình, không được khi dễ người, cứ nghĩ đây là lễ gặp mặt, sau này dễ chiếu ứng cho nhau."

Mọi người vui vẻ không thôi, lần này xem như đại phát tài bay tới, chỉ cần trả lời mấy vấn đề mà có thể có được nhiều tiễn sổ như vậy, quả thật là vui vẻ. Mọi người lập tức thay đổi xưng hô, ai cũng mở miệng gọi Lý Cường là đại ca, lại nhường gian phòng tốt nhất cho hắn, có vài thuyền viên còn lấy những tấm da mới nhất của mình lót trên chỗ nghỉ cho hắn.

Lý Cường vốn là người rất sảng khoái tùy ý, hắn cùng mọi người cười đùa nói chuyện, rất nhanh tất cả đều đã quên mất hắn là một quái nhân nửa đường đòi đáp thuyền, họ cảm giác như hắn là lão bằng hữu. Khi Trạch Cố đi tới thì phát hiện, quái nhân này đã hòa đồng cùng một chỗ với đám thuyền viên của mình cùng ăn uống, dù cho ngay chính chuyện của mình mà hắn cũng đã biết, thật sự làm hắn giật mình không nhỏ.

Trạch Cố nói: " Lập tức sẽ đi tới chỗ Bình Lưu Tự Tiều, tất cả mau chuẩn bị một chút, chỉ mong kiếp lược giả( cướp biển) đừng tới, nếu không mọi người coi như bị phá sản rồi."

Thuyền viên môn lập tức khẩn trương, tản ra chuẩn bị. Lý Cường tò mò hỏi: " Trạch Cố, cái gì gọi là Bình Lưu Tự Tiều? Sao lại có cướp biển xuất hiện ở chỗ này?"

Bình Lưu Tự Tiều là một nơi có gió và sóng biển rất bình ổn của Oan Hồn Hải, sau khi Khủng Cụ Phong dừng lại là một nơi yên tĩnh nhất ở nơi này, bởi vậy cũng chính là nơi đám cướp biển thường xuất hiện cướp bóc nhất. Tại ở phía xa tít bên ngoài, dù đám cướp biển có muốn cũng không dám ra cướp, bởi vì căn bản là không thể dừng thuyền lại. Ở Oan Hồn Hải địa phương có thể cướp bóc được không nhiều lắm, Bình Lưu Tự Tiều xem như là nơi cướp bóc lý tưởng nhất của chúng, bọn chúng thường rình mò quanh nơi này để cướp đoạt.

Sau khi Trạch Cố vội vã giải thích xong, liền vội vã hướng tới chỗ chỉ huy đi đến. Bởi vì ở Phong Nam Thị Lý Cường từng đánh qua một đám cướp biển, nên cũng đi tới muốn nhìn náo nhiệt một chút. Đối với hắn mà nói, đám cướp biển chẳng có gì đáng uy hiếp, hắn chỉ muốn kiến thức một chút về đám hải đạo ở Oan Hồn Hải, chính là một chuyện rất có ý tứ.

Trạch Cố phát hiện Lý Cường theo tới, thoáng do dự một chút, lời vừa đến trên miệng đã nuốt xuống. Bất quá làm cho hắn giật mình nhất chính là tất cả thuyền viên nhìn thấy hắn đều bắt chuyện lấy lòng, ngay từ dưới đuôi thuyền đi lên đầu thuyền đều vang lên những tiếng vấn an thăm hỏi liên tiếp. Trạch Cố thật sự là ngạc nhiên vạn phần, hắn không biết ở một thời gian ngắn ngủi thôi, kim tiễn của Lý Cường đã biểu lộ ra uy lực của nó.

Lý Cường mỉm cười bắt chuyện với họ, mặc dù hắn hiểu được đám thuyền viên này là do nhìn vào tiễn sổ của hắn, nhưng đối với không khí vui vẻ này đã làm hắn phi thường hài lòng, cảm giác cũng rất tốt.

Đi tới đầu thuyền, Trạch Cố hỏi: " Có tình huống gì không?"

Một người điều khiển trả lời: " Bên ngoài rất yên tĩnh, không nhìn thấy vật gì."

Trạch Cố từ trong lòng ngực móc ra một cái tiểu bàn hình tam giác nhìn một chút rồi lại so sánh với tam giác lớn hơn ở đầu thuyền, nói: " Nếu có cướp biển, chúng ta sẽ cố gắng vượt qua luôn…ai, nếu có thể nhìn thấy bọn chúng trước thì tốt quá."

Lý Cường chợt nhớ trong thủ trạc có một cái kính viễn vọng, lúc ấy có mua một cái mà vẫn chưa từng dùng qua. Hắn tiện tay lấy ra nhìn ra xung quanh, tuy là loại dân dụng nhưng cũng có thể nhìn được rất xa.

Ở bên cạnh có một người điều khiển tò mò hỏi: " Đại ca cầm là vật gì vậy? Cổ cổ quái quái."

Lý Cường cười nói: " Ân, đây là một thứ có thể nhìn thấy được rất xa, là một bảo bối." Hắn nhất thời không biết làm sao nói ra ba từ viễn vọng kính này.

Lời nói của hắn lập tức làm cho Trạch Cố chú ý, người điều khiển kia có vẻ không tin, cười nói: " Đại ca đừng có chọc ta, làm sao lại có được loại bảo bối này kia chứ."

Lý Cường cũng không hề giải thích, chỉ đưa cái viễn vọng kính cho hắn, nói: " Ngươi tự mình xem đi."

Không đợi người điều khiển đó cầm lấy, Trạch Cố ở bên cạnh đã cầm trước rồi giơ lên nhìn thử về phía xa xa: " Ân…sao nhỏ quá vậy…"

Lý Cường nhịn không được, cười nói: " Ngươi cầm ngược rồi, phải cầm như vậy, có thể chỉnh lại một chút…"

Trạch Cố rất nhanh đã học xong, càng xem càng ngạc nhiên, luôn miệng kêu tốt. Nhìn một hồi, chốc lát sau hắn tỏ vẻ không muốn trả lại cho Lý Cường, nói: " Thật sự là một kiện bảo bối, có thể bán cho ta hay không…"

Lý Cường cười nói: " Bảo bối này không bán, bất quá…ta tặng cho ngươi."

Trạch Cố vui mừng đưa tay lên gãi tai, trong lòng có chút không tin tưởng: " Thật chứ? Thật là cho ta?"

Dục vọng đối với tiễn sổ của hắn cũng không mãnh liệt lắm, nhưng loại đồ vật này tại Oan Hồn Hải tuyệt đối là một bảo bối, có nó thì có thể phát hiện nguy hiểm, ở nơi này cho dù chỉ là một chút thời gian để chuẩn bị cũng liên quan đến chuyện sinh tử.

Lý Cường đem viễn vọng kính treo trên cổ hắn, hỏi: " Các ngươi tại Oan Hồn Hải dùng cái gì để chỉ phương hướng? Hàhà, vừa rồi đúng là ta đã lạc đường."

Trạch Cố đối với việc hắn nửa đường nhảy lên thuyền đã không còn sợ hãi nữa, thích thú cầm viễn vọng kính không buông tay, nói: " Cảm ơn đại ca." Hắn cũng chưa phác giác ra chuyện hắn đã giống như các thuyền viên gọi Lý Cường là đại ca.

Hắn cầm cái tam giác tiểu bàn vừa rồi ra, nói: " Đây là Định Tây Giác, chỉ cần hướng tới Tây đại lục thì cây kim sẽ sáng lên, không đúng sẽ không có ánh sáng, dùng rất dễ dàng, bất quá cần phải khống chế phương vị trên bản đồ trên thuyền, a a, không có khả năng theo hướng thẳng tắp mà đi."

Người khác dĩ nhiên là không thể đi theo đường thẳng, phải đi theo quy định của hàng thuyền, nhưng Lý Cường thì có thể, chỉ là bây giờ không cần nữa.

Người điều khiển kia cười hì hì nhìn viễn vọng kính trên tay Trạch Cố, hắn cũng muốn kiến thức một chút về vật đó. Trạch Cố cẩn thận cầm viễn vọng kính trên cổ xuống: " Cần phải cẩn thận một chút đó, nếu không ta không cho mượn đâu."

Mấy người điều khiển lập tức tụ tập lại, mỗi người đều muốn được nhìn một chút, vừa nhìn vừa sợ hãi than thở không thôi, trong đó có một người đang dùng viễn vọng kính nhìn đây đó, đột nhiên hắn kêu lên: " Ta xem thấy…ta xem thấy rồi…"

Trạch Cố lấy làm kinh hãi: " Thấy được cái gì? Con mẹ nó nói cho rõ ràng a…nói gì mà có một nửa.."

Người điều khiển kia đưa viễn vọng kính cho Trạch Cố, nói: " Là đám cướp biển!"

Trạch Cố vội vàng đưa viễn vọng kính lên xem, hắn hét lớn: " Thông tri tất cả thuyền viên, chuẩn bị vũ khí, các thương thất cũng đều có người, những thuyền viên đang nghỉ ngơi lập tức ra đây, chúng ta sẽ đi theo hướng bên phải, cẩn thận đó."

Nhất thời trong Tiến Chu vô cùng hỗn loạn. Trạch Cố tự mình điều khiển Tiến Chu hướng bên phải di chuyển, tốc độ không nhanh lắm, ngay cả hồng quang phòng ngự cũng đã thu lại. Trạch Cố quát: " Tất cả không được rối loạn, cũng không phải chưa từng gặp qua cướp biển. Phòng hộ thu lại thấp nhất, đừng để cho chúng thấy được hồng quang."

Có một người điều khiển nhắc nhở: " Phía bên phải có đá ngầm đó, nên cẩn thận."

Trạch Cố ngạo khí nói: " Ta biết, nơi này ta rất quen thuộc, mọi người không cần sợ."

Lý Cường híp mắt, hắn không cần viễn vọng kính cũng có thể nhìn thấy rất xa, ở trên mặt biển yên tĩnh có vài chấm đen, không chú ý sẽ không thấy rõ. Trạch Cố nói: " Đại ca, đừng lo lắng. Mời huynh về phòng nghỉ ngơi, chúng ta sẽ tránh được thôi."

Lý Cường tại sao phải lo lắng, nếu đám cướp biển này không có mắt mà chạy tới thuyền này để đánh cướp thì có thể nói là bọn chúng thật sự không may.

Tiến Chu nhẹ nhàng lướt ra ngoài khơi xa, dần dần đã không còn thấy rõ những chấm đen nữa. Trạch Cố ngoài miệng nói không sợ nhưng trong lòng rất bất an, hắn lau mồ hôi trên mặt, nói: " Chúng ta ở trong chỗ đá ngầm dừng lại đợi đến khi trời tối thì đi tiếp, bọn họ buổi tối cũng phải trở về Bình Lưu Tự Tiều, đợi đến khi đó chúng ta có thể vượt qua." Cũng tốt là chỗ này sóng biển có vẻ yên tĩnh nên Tiến Chu có thể dừng lại.

Sắc trời tối dần, lúc này Oan Hồn Hải yên tĩnh dị thường, hoàn toàn không cuồng bạo như lúc mới từ Vong Mệnh Giác đi ra, có vẻ mười phần yên tĩnh và ôn hòa. Mặc dù nơi này không có ánh trăng chiếu xuống, nhưng trong biển cũng có những màu vàng sáng lóe của các loại sinh vật du động làm cho ngoài khơi ánh sáng lòe lòe, tuyệt vời vô cùng. Xa xa truyền đến tiếng sóng vỗ, còn có thể nhìn thấy những hoa sóng, đó là những sinh vật trong biển đang truy đuổi giỡn nước với nhau.

Lý Cường ngắm nhìn cảnh biển trong chốc lát thì quay trở lại phòng. Hắn không dám nhập định, chỉ niết một khối tiên thạch trong tay, khôi phục chân nguyên lực. Hắn cẩn thận không để cho thân thể mình phát sáng, chỉ chậm rãi bổ sung chân nguyên mà thôi. Tất cả thuyền viên hầu hết đều ở bên ngoài, vào buổi tối di chuyển là một việc rất nguy hiểm, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả một người chỉ huy dày kinh nghiệm như Trạch Cố cũng phải vô cùng cẩn thận. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ở ngoài khơi bởi vì có ánh sáng vàng phản xạ dưới nước nên vẫn còn nhìn thấy được một chút.

Tiến Chu thừa dịp bóng đêm bao phủ lén lút di chuyển, tiến rất nhanh dọc theo đám đá ngầm. Đám thuyền viên và hành thương trên thuyền không ai dám ngủ, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương. Hành thương môn càng sợ hãi, tại Thản Bang đại lục thật vất vả mới kiếm được tiễn sổ, nếu bị đám cướp biển ngăn cản, tổn thất sẽ rất thảm trọng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đám cướp biển của nơi này có một quy củ bất thành văn, khi cướp bóc phải để lại cho hành thương một phần, không thể cướp sạch, hơn nữa nếu cướp qua một lần, những đám cướp biển khác sẽ không thể tiếp tục cướp nữa. Điều này không phải vì đám cướp biển từ bi, mà một khi hoàn toàn cướp sạch, thì hành thương sẽ càng ngày càng ít, sau này sẽ không còn đồ vật gì để cướp nữa, đây chính là đạo sinh tồn của đám cướp biển. Đương nhiên cũng có những đám cướp biển cùng hung cực ác, chẳng những cướp bóc còn muốn giết người.

Tiến Chu của Trạch Cố xem như ở trên biển là may mắn nhất, bị cướp bóc rất ít, hắn là người rất cảnh giác, kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú. Tiến Chu cơ hồ đã hoàn toàn giải trừ phòng ngự, đồng thời trên thuyền cũng đã tắt hết ánh sáng. Gió biển nhè nhẹ thổi, mọi người trên Tiến Chu khẩn trương nhìn ra bên ngoài, bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ khe khẽ vang lên.

Trạch Cố đứng ở nơi chỉ huy, giơ viễn vọng kính nhìn ra xung quanh. Chỉ tiếc đây là loại kính bình thường, nếu là loại viễn vọng kính của quân đội là hắn đã có thể thấy những gì ẩn núp ở phía xa.

Thuyền viên và hành thương môn đang âm thầm cảm thấy may mắn có thể thoát qua được thì " Oanh" một tiếng vang lớn nổ ngay phía trước Tiến Chu, mọi người trên thuyền lập tức đại loạn. Chừng bảy, tám chiếc thuyền quái dị đang lao đến. Một thuyền viên kêu lớn: " Là cướp biển tới." Thanh âm hô to của hắn cũng đã thay đổi.

Trạch Cố hét lớn: " Không nên hốt hoảng, mở ra phòng ngự, tăng tốc!" Tiến Chu khẽ run lên, hồng quang đại thịnh, giống như mũi tên bật khỏi dây cung, hướng về phía trước chạy trốn. Sắc mặt mỗi hành thương môn như tro tàn, trong lòng cầu xin đại thần phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cho đám cướp biển đuổi theo. Thuyền viên môn chụp nhanh lấy vũ khí, trong lòng thầm biết như vậy cũng vô dụng, chỉ là muốn tăng thêm lòng can đảm mà thôi.

" Oanh! Oanh! Oanh!"

Liên tục ba phát năng lượng đạn của Câu Pháo nổ ngay phía trước Tiến Chu, rõ ràng đã có ý cảnh cáo. Cách đó không xa đã vang lên một tiếng nổ mạnh, bọn họ lúc này mới biết không chỉ có mỗi Tiến Chu của họ mà cũng có hai Tiến Chu khác cũng đang muốn nhờ vào bóng đêm mà trốn thoát. Xa xa lại xuất hiện rất nhiều cướp biển, Trạch Cố tức giận đến cả người điên lên, hắn biết không thể tiếp tục kháng cự đám cướp biển được nữa, thở dài một tiếng, hắn hạ lệnh: " Dừng lại, giải trừ phòng ngự…ta xin lỗi mọi người!"

Trạch Cố hiểu rất rõ, nếu tiếp tục phản kháng, hạ tràng sẽ thập phần bi thảm, chẳng những đồ vật bị cướp hết, người cũng sẽ bị giết chết, đây là quy củ bất thành văn của cướp biển.

Lý Cường vào lúc tiếng pháo vang lên đầu tiên, đã đứng thẳng dậy. Hắn đã hoàn toàn khôi phục, nhẹ nhàng vặn eo một cái, lẩm bẩm: " Hắc…lại có náo nhiệt để xem."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.