Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 89



Lý Cường quát to: " Các ngươi là ai?"

Trong rừng đột nhiên bắn ra vô số những tia khí sắc bén màu lục quang, ba người mặc áo đen cũng tăng nhanh tốc độ niệm chú ngữ. Lý Cường không hề để ý đến những tia khí sắc bén kia, Hấp Tinh kiếm lao thẳng tới ba người trên đài, những đóa Thiên Hỏa Tử Hoa đang xoay tròn quanh thân cũng xuất ra ba đóa bay thẳng về phía ba người kia. Ai ngờ cây pháp trượng cổ quái chợt thả ra hồng quang, một cỗ lực lượng thật lớn tuôn ra, Hấp Tinh kiếm bị cản lại bên ngoài tế thai. Nhưng ba đóa Thiên Hỏa Tử Hoa lại không bị ảnh hưởng, cấp tốc bắn thẳng vào trong cơ thể ba người mặc áo đen.

Âm thanh chú ngữ lập tức đình chỉ, ba người phát ra ba tiếng kêu thảm hào không giống như tiếng người: " Ác…ác…nha nha! Lão tổ…cứu…"

Uy lực to lớn của Thiên Hỏa ngay cả tu chân cao thủ cũng không dám khinh thường, ba vu sư này càng không cần nói tới, chỉ chưa tới ba mươi giây cả ba đều biến thành tro tàn.

Những mũi tên nhọn âm độc đang phóng tới không kịp chạm vào Lý Cường đã bị kim quang của Huyễn Dương Hoàn ngăn trở, lập tức bị Thiên Hỏa còn đang vờn quanh thân hắn thiêu đốt mất dạng.

Hồn phách phiêu đãng giữa không trung lập tức như bị mất đi sợi dây khống chế, có hồn phách thì bay mất, cũng có những hồn phách bay tán loạn chung quanh.

Ba người áo đen nọ vừa chết, pháp trượng trên tế thai đột nhiên bay lên, một hư ảnh thật lớn hình khô lâu bay ra, phát ra tiếng cười quái dị làm kẻ khác sợ hãi. Chỉ nghe có người hét lớn: " Là ai xuất thủ? Đó chính là ma khí…Điền Cức Ma Trượng!"

Lý Cường không biết cái gì gọi là Điền Cức Ma Trượng, vẫn không chút sợ hãi lao tới, đột nhiên một cảm giác cực kỳ âm lãnh xâm nhập vào thân thể, vô số ý nghĩ kỳ dị cổ quái tiến vào trong đầu, hắn không khỏi run lên, thầm than thở: " Kỳ quái! Đây là thứ gì a?" Hắn cảm thấy toàn thân như bị kiệt sức, tâm thần hoảng hốt.

Tiểu Hải yêu đột nhiên phát ra uy áp, cả người lam quang lóe ra, xuyến phật châu đeo trên cổ nó cũng phát ra quang mang màu nâu. Lý Cường ngửi thấy một cỗ hương thơm nồng đậm, tâm thần liền tỉnh táo trở lại. Chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu to: " Không ngờ lại có được Phệ Hồn Yêu…"

Lý Cường tỉnh lại thanh tỉnh tinh thần, cấp tốc lui về phía sau. Hắn đã hiểu được, cây Điền Cức Ma Trượng này có thể công kích người, hơn nữa là công kích tinh thần, cây ma trượng này tựa hồ như tự mình có ý thức.

Lý Cường bay lên không trung, hắn không dám dùng lại bốn tầng điệp gia phù chú, bởi vì một kích vừa rồi đã lấy đi của hắn phân nửa chân nguyên lực, hắn xuất Tử Diễm Cự Chưởng, nhất thời " tất tất ba ba" tiếng vỡ vụn vang lên. Hắn quát to: " Cho ngươi!"

Xích Hồng sắc cự chưởng đột nhiên trướng lớn. Điền Cức Ma Trượng cổ quái nọ phun ra một cỗ huyết sắc nùng vụ, thoáng chốc đã bao vây Tử Diễm Cự Chưởng, giống như đã ăn tươi nuốt sống nó. Lý Cường cả kinh toàn thân rợn tóc gáy, ngón tay xuất ra Hấp Tinh kiếm, Hấp Tinh kiếm hóa thành một luồng kiếm quang màu bạc, bay thẳng đến Điền Cức Ma Trượng. Hắn hy vọng có thể sử dụng một chiêu này cắt đứt cây ma trượng kinh khủng.

Bên kia bầu trời, đột nhiên hiện ra một nam một nữ, người nam dương tay xuất ra một chuỗi quả cầu nhỏ màu trắng bay về phía huyết sắc nùng vụ, một bên quay sang Lý Cường nói: " Cút ra, đừng cản đường!" Ngữ khí cực kỳ ngạo mạn.

Một chuỗi âm thanh nổ mạnh vang lên, huyết sắc nùng vụ nhất thời tản ra. Lý Cường phát hiện Tử Diễm Cự Chưởng mới phát ra vừa rồi cũng còn nơi đó, hắn khẽ niệm, quát to: " Bạo!"

" Bá…Oanh!"

Giống như bị vỡ đê, nhất thời sương khói quay cuồng rít gào. Chỉ nghe một tiếng kêu chói tai thảm hào, cây rừng khắp bốn phía đều bị chấn động " phốc phốc" rối loạn, lại những âm thanh va chạm " lạp lạp" tan tác, không ngờ lại hiện ra vô số võ sĩ Phiên quốc, ánh mắt của bọn họ ngây ngốc nhìn tới chỗ đất trống, trên người là đất cát xác lá phủ đầy, giống như vừa bị chôn sống rồi lại tự mình chui ra.

Lý Cường cảm giác Hấp Tinh kiếm vừa tiếp xúc tới vật gì đó, hắn phun một tia chân nguyên lực vào trong bóng kiếm. Rồi lại một tiếng rít gào động địa rung trời chấn nhiếp kịch liệt, Điền Cức Ma Trượng phóng lên cao gãy thành hai đoạn.

Lý Cường thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng rốt cuộc đã giết chết được cây ma trượng này, hắn mới thu hồi Thiên Hỏa Tử Hoa và Huyễn Dương Hoàn, thu Hấp Tinh kiếm vào trong cơ thể, ai ngờ dị biến nổi lên.

Cây ma trượng bị gãy đoạn đột nhiên từ trên không trung xẹt xuống rừng cây, hai người trên không trung cơ hồ đồng thời kêu to: " Ngăn cản nó! Bắt nó bức trở lên không trung!"

Lý Cường không hiểu ý của họ, hỏi: " Cái gì?"

Chỉ một thoáng trì hoãn, lại thấy huyết vụ bay lên đầy trời, mấy trăm võ sĩ Phiên quốc trên mặt đất chỉ không đầy mười giây, toàn bộ nổ thành huyết vụ, Điền Cức Ma Trượng được bao bọc bởi luồng huyết vụ nồng đậm, phát ra âm thanh " dát dát" kinh khủng cổ quái, đột nhiên biến mất vào trong rừng cây.

Hai người trên không trung đột nhiên nổi giận, mắng: " Hỗn đản! Ngươi thật là ngu ngốc, tại sao không ngăn cản nó!"

Lý Cường thoáng khựng lại, từ khi hắn tiến vào tu chân giới vẫn là lần đầu tiên bị người chửi là hỗn đản ngu ngốc, trong lòng có chút tức giận bay đến bên hai người, Lý Cường hỏi: " Các ngươi là ai? Tại sao mắng chửi người?" Vẻ mặt hắn không có chút phản ứng nào.

Nam tử kia nói: " Vận muội, tên này không biết từ nơi nào tới, tự nghĩ có thể tiêu diệt được Điền Cức Ma Trượng, làm hại chúng ta chuẩn bị thời gian lâu như vậy cũng đều uổng phí, chúng ta đi! Thật sự là không may, gặp loại ngu ngốc hỗn đản này, cái gì cũng đều không biết."

Vẻ mặt nữ tử kia có vẻ mất hứng: " Thế nào trở về cũng bị sư tôn mắng."

Lửa giận trong lòng Lý Cường bốc cao, nhưng hắn vẫn còn nhẫn nhịn, chỉ lạnh lùng nói: " Ta thật sự đã có thêm kiến thức, không ngờ tu chân giới lại có một đôi hoạt bảo như vậy, cáo từ!"

Hắn không thèm để ý tới loại người như thế, xoay người muốn bỏ đi, ai ngờ tên nam tử kia so với hắn còn có vẻ tức giận hơn, lạnh lùng nói: " Uy! Lưu lại tên, môn phái, bổn chân nhân phải biết ngươi có phải thuộc môn phái tà đạo hay không." Vẻ mặt của hắn quả thật vô cùng cao ngạo.

Nữ tử kia cũng phụ họa: " Đúng vậy, nếu là yêu ma quỷ quái, mau đầu hàng ngay. Hừ, hừ, Thiên Kích Phong Lan Hoàn Cung chúng ta chuyên môn thu thập hết thảy bọn tà ác!"

Lý Cường kinh ngạc vạn phần, hai người này không ngờ là người của Thiên Kích Phong, ấn tượng trong lòng đối với Thiên Kích Phong trở nên ác liệt, hắn lạnh lùng nói: " Ta là người của môn phái nào các ngươi không xứng hỏi." Hắn lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nói: " Gặp quỷ! Hôm nay vận khí thật quá kém, vừa ra cửa đã gặp quỷ." Lời nói này của hắn chỉ một câu mà hai nghĩa, hai người kia đều bị chọc giận.

Hai người này ước chừng đã có thói quen xưng vương xưng bá tại Tây đại lục, kỳ thật cả hai không hề nhìn thấy rõ tình hình Lý Cường tranh đấu cùng Điền Cức Ma Trượng, trong lòng có điểm xem thường hắn, tưởng rằng giáo huấn hắn vài câu thì hắn phải nghe, nào ngờ Lý Cường căn bản không thèm lý tới bọn họ. Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng xuất ra kiếm quang, hướng Lý Cường công tới.

Lý Cường vốn không muốn giao thủ, nhất là vừa biết đối phương là người của Thiên Kích Phong nên hắn có chút khinh thường. Đột nhiên bị tập kích làm hắn nhất thời ứng phó không kịp, khoảng cách của song phương thật sự là quá gần, ngay thời gian, hắn bị phi kiếm đánh bảy ra hơn trăm thước, thân thể văng thẳng vào trong rừng rậm. Một tảng lớn cây cối bị kiếm quang đánh cho vỡ vụn, cành lá đất đá tan nát bay tung lên cao. Cũng may Lan Uẩn chiến giáp vẫn còn ở trên người, Lan Uẩn chiến giáp không hổ là cực phẩm chiến giáp, Lý Cường mặc dù bị đánh trúng liên tục, nhưng vẫn không bị tổn hại gì, kim quang của Lan Uẩn chiến giáp phát ra tiếng vang " binh binh bàng bàng", phát ra ánh sáng thật chói mắt.

Việc đánh lén của hai người này mặc dù không thể hủy diệt được thân thể của Lý Cường, ít nhất cũng nghĩ làm cho hắn không còn lực hoàn thủ. Hai người bọn họ đều là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, ở Tây đại lục có thể xem là cao thủ hiếm có, bọn họ không biết Lý Cường đã đạt đến Xuất Khiếu kỳ cao thủ rồi. Nữ tử kia nói: " Sư ca, chiến giáp của hắn rất kỳ quái a…"

Nam tử kia nói: " Vận muội, không quản hắn có chiến giáp gì, hai ta song kiếm hợp bích, ai có thể chống đỡ được? Không chết cũng phải mất nửa mạng..hừ! Dám đấu với ta…" Vẻ mặt hắn thật là đắc ý.

Một tiếng phẫn nộ rít gào từ trong rừng truyền ra, Lý Cường bị đánh đến bốc lên lửa giận vạn trượng. Loại hành vi vô sỉ đánh lén thế này lại xuất hiện trên người tu chân làm cho hắn quả thật không dám tin tưởng, một cỗ lửa giận vô danh nhất thời bộc phát. Hắn không kịp đeo Huyễn Dương Hoàn, há mồm phun ra Hấp Tinh kiếm, thả người bay lên trời cao, tại không trung đột nhiên xoay người một cái, cấp tốc bay xuống tới. Ngân mang của Hấp Tinh kiếm do sự phẫn nộ của Lý Cường phát ra quang mang màu tím, trong nháy mắt bầu trời bị chiếu sáng rực, tiếng kiếm quang rít lên xé gió điếc tai, nghe như tiếng sấm long long rung trời.

Đây là lần đầu tiên Lý Cường toàn lực xuất ra một kích, cũng là lần đầu tiên hắn phẫn nộ như thế, hắn có thể chịu được hai người này cuồng vọng tự đại trong mắt không người, nhưng tuyệt không thể dễ dàng tha thứ sự vô sỉ đánh lén của bọn họ.

Hai người nọ đột nhiên hiểu được mình đã chọc vào một nhân vật lợi hại, nam tử quát to: " Vận muội, song kiếm hợp bích, giết hắn!"

Hai đại kiếm quang trong suốt đón lấy Hấp Tinh kiếm. Kiếm quang của Hấp Tinh kiếm giống như một đóa hoa cúc nở rộ, ở không trung lưu lại những cánh hoa chói mắt, cánh hoa đột nhiên tản ra, vây quanh song kiếm đang hợp bích, như một dòng nước bạc chảy xuôi xuống. Hai tay Lý Cường đều xuất ra luồng Thiên Hỏa màu tím, hắn cố ý làm cho Thiên Hỏa phiêu phù tại lòng bàn tay, thần thức chằm chằm nhìn song kiếm đang bay tới, hắn cười to nói: " Ha ha! Không biết xấu hổ! Nhìn sự lợi hại của lão tử!" Hai tay hắn có chút chấn động, đem Thiên Hỏa súc lại thật nhỏ như những hạt cát thành một chiếc võng màu tím, đây là dụng pháp hắn vừa mới ngộ ra.

Song kiếm hợp bích uy lực vốn rất lớn, nhưng lại gặp phải Thiên Hỏa Tử Hoa của Lý Cường, lần này nếm khổ thật lớn.

Song kiếm chạm vào chiếc võng do Thiên Hỏa tạo thành, những hạt Thiên Hỏa nhỏ xíu bay trùng tới, trong luồng điện quang thạch hỏa, nháy mắt hai phi kiếm phát ra những hoa lửa bay đầy trời, lập tức tiêu tán vô tung. Cùng lúc đó Hấp Tinh kiếm liên tiếp vang lên những âm thanh chấn nhiếp, hai người bị tạc bay văng lên không trung.

Lý Cường mặc dù rất phẫn nộ, nhưng không có ý muốn giết chết hai người, bởi vì hắn biết hai người là người của Thiên Kích Phong, bất kể họ vô sỉ hèn hạ thế nào, cũng phải nể mặt mũi của bằng hữu nên hắn không muốn hạ độc thủ.

Lý Cường dù đã hạ thủ lưu tình nhưng một kiếm này cũng làm hai người kia ăn không ít đau khổ. Chiến giáp của bọn họ phát ra " ca ca" rạn vỡ, vô số đạo khe nứt từ bên trong chiến giáp kéo dài ra, mắt nhìn biết ngay đã hoàn toàn phế bỏ. Phi kiếm của hai người bị hủy, tâm thần nhất thời đã bị thương nặng, nam tử kia phun ra một ngụm máu tươi, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lý Cường, hung hăng nói: " Hay! Đánh rất hay! Ngươi có bản lĩnh thì hãy đến Thiên Kích Phong!"

Lý Cường dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai người, hắn có chút lắc đầu, thật sự không có chút hứng thú nói chuyện với họ.

Hai người nhìn thấy Lý Cường xoay người định bỏ đi, nữ tử kia the thé kêu lên: " Có gan thì lưu danh lại! Cô nãi nãi ( bà cô) thề báo thù này!"

Lý Cường thản nhiên nói: " Thứ vô sỉ, lão tử không có hứng thú để ý tới, cút đi càng xa càng tốt!"

Nam tử kia khàn giọng cuồng quát: " Ở Tây đại lục mà dám chọc Thiên Kích Phong chúng ta…chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi chờ coi! Vận muội chúng ta đi!" Ánh mắt âm độc của hai người làm cho Lý Cường nghĩ tựa hồ như không nên buông tha cho chúng, nhưng hắn thở dài, nghĩ thầm người tu chân mà cũng có người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh không biết tiến lui thế này. Hắn xoay người muốn bỏ đi ngay.

Nữ tử kia lại kêu lên: " Uy! Là hảo hán thì lưu tên lại! Nếu sợ Thiên Kích Phong trả thù, ngươi cứ đi…haha! Chỉ có thể nói người là một con quỷ hèn nhát!"

Trong lòng Lý Cường buồn cười, phép khích tướng mà cũng dùng đến, nhìn bộ dáng bọn họ quả nhiên bị chọc giận công tâm.

Lý Cường xoay người tới gần từng bước, nói: " Nga, là hảo hán mới lưu danh sao? Hai người các ngươi không biết chết sống, Thiên Kích Phong lão tử có nghe nói qua, chỉ bất quá lão tử vừa mới biết được, Thiên Kích Phong dĩ nhiên cũng có loại cuồng vọng tự đại như vậy. Lão tử nói thêm một lần, bằng vào hai người các ngươi, thứ hèn hạ vô sỉ, không xứng hỏi tên của lão tử. Lão tử nói cho các ngươi, Thiên Kích Phong ta nhất định sẽ đi. Haha! Bây giờ hai người các ngươi, cút cho lão tử! Cút xa một chút! Miễn cho lão tử nhịn không được đem nguyên anh các ngươi đào ra."

Hai người nọ theo từng bước Lý Cường tới gần không ngừng lui về phía sau, bộ dáng cùng với sự hung dữ vừa rồi hoàn toàn biến đổi.

Cả hai người bị Lý Cường mắng đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cả người cũng đều run lên bần bật. Phải biết rằng một khi Lý Cường muốn chửi người, cho dù có tu dưỡng của thần tiên cũng sẽ bị tức giận đến chết ngất. Nam tử kia thanh âm cũng đều thay đổi: " Hay! Chửi giỏi lắm!" Hắn lôi kéo sư muội của mình bay đi, từ xa xa trên không trung lưu lại tiếng nói: " Ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Lý Cường phát ra tiếng cười to rung trời: " Ha ha! Ha ha ha! Lão tử sợ chết a!" Ngữ khí thật sự là chọc tức người chết không chịu thường mạng.

Đất trống trong rừng trở thành một mảnh hoang tàn, đã bị máu tươi nhiễm hồng một vùng, mùi máu tươi lan tỏa không gian. Trên mặt đất tán lạc hơn mười lá cờ đen bị rách nát, Lý Cường dùng thần thức nhìn lại, tựa hồ như mỗi lá cờ đen đều cũng giam cầm vô số oan hồn, đang quay cuồng trong lá cờ kêu khóc. Hắn biết loại đồ vật này có lưu lại dám chắc cũng chỉ hại người, nhưng hắn lại không biết nên làm thế nào xử trí, suy nghĩ một chút, hắn ném lá cờ lên không trung, xuất Hấp Tinh kiếm bay ra, ngân mang chớp động, mấy lá cờ rách tung ra, theo gió phiêu tán.

Lý Cường thu hồi Hấp Tinh kiếm, tiểu Hải yêu đột nhiên lớn tiếng kêu to. Lý Cường có chút sửng sốt, chỉ thấy những mảnh lá cờ nhỏ đang phi tán trong không trung đột nhiên phát ra âm thanh " ba ba" bạo liệt, cùng thời gian, vô số hồn phách phi tán ra. Tiểu Hải yêu hưng phấn bay lên trời không, một vòng rồi lại một vòng lướt quanh, nó cấp tốc cắn nuốt những hồn phách đang bay tứ tán, lam quang trên người càng lóe sáng chói mắt.

Lý Cường không biết, nếu không có tiểu Hải yêu trợ giúp phệ hồn, hắn đã gây ra đại họa. Những hồn phách đã bị tu luyện qua này tại tự nhiên giới rất khó tiêu tán, cởi giam cầm cho chúng nó sẽ có kết quả hại người, hơn nữa những hồn phách này có thể thông qua việc cắn nuốt những hồn phách nhỏ hơn rồi tự mình lớn mạnh, khi tới một trình độ nhất định, sẽ hình thành ma đầu, như vậy nói, Lý Cường đã tạo nghiệt.

Chỉ chốc lát, hồn phách đang phiêu tán đầy trời đã bị tiểu Hải yêu cắn nuốt không còn. Chỉ thấy lam quang trên người tiểu Hải yêu càng tăng mãnh liệt, Lý Cường cảm giác được, tiểu Hải yêu tựa hồ lại tiến hành thêm một lần thuế biến. Quả nhiên, tiểu Hải yêu đột nhiên có được vô số năng lượng từ hồn phách, bắt đầu nhanh chóng biến hóa. Lần này thuế biến khác hẳn với lần trước, vô số quang hoa màu lam từ trên người tiểu Hải yêu bay lên, những quang hoa này thật trong suốt giống như một chất dịch, dần dần quang hoa màu lam súc lại, hình thành một viên đại châu màu lam sáng lạn, tại không trung cấp tốc chuyển động, bầu trời trên rừng cây đều bị quang hoa bắn ra bốn phía từ bảo châu chiếu sáng rực.

Trong lòng Lý Cường hơi kinh hãi, hắn xuất ra Hấp Tinh kiếm bảo vệ quanh tiểu Hải yêu, hắn đã hiểu được đó chính là nội đan của tiểu Hải yêu, hẳn có thể xem như là hi thế trân bảo, rất dễ dàng bị những người khác tham lam mơ ước. Vì để cho tiểu Hải yêu thuế biến nhanh hơn một chút, hắn nhịn không được vận xuất chân nguyên lực trợ giúp nó, tiểu Hải yêu được năng lượng của Lý Cường trợ giúp, hoan hỉ kêu to. Bảo châu rốt cuộc đã ngưng kết hình thành, tiểu Hải yêu há mồm thu vào trong cơ thể, bay nhanh nhào vào trong lòng ngực Lý Cường. Lý Cường trong lúc vô ý trợ giúp tiểu Hải yêu tu thành nội đan, đồng thời cũng đã hoàn toàn tuần hóa được nó.

Tiểu Hải yêu làm nũng nhẹ nhàng dùng đầu dụi vào ngực Lý Cường, bộ dáng có vẻ phi thường cao hứng. Lý Cường lấy ra một khối Ô Tử kiền, tiểu Hải yêu cuồng quýt chớp cái đầu nhỏ, đám linh vũ màu lam trên đỉnh đầu cũng đung đưa không ngớt, nhìn bộ dáng thật phi thường đáng yêu. Nó vươn cái móng vuốt nhỏ màu đỏ, chụp lấy Ô Tử kiền quăng xuống đất, trong miệng kêu lên ô ô, tựa hồ như rất phật ý với món ăn đó. Lý Cường cười nói: " Không thích Ô Tử kiền, vậy ngươi muốn cái gì? A, được rồi, ngươi thích ăn tinh thạch, được, cho ngươi một khối."

Nhìn tiểu Hải yêu ôm một khối Vũ Tân Thạch, tiếng " ca sát" vang lên bên tai không dứt, Lý Cường bất giác cảm thấy rất vui vẻ.

Sắc trời đã mông mông, Lý Cường nhớ tới Hồng Thiêm mấy người còn đang ở trong trấn nhỏ, liền vội vã bay về hướng đó.

Hắn rất nhanh đi đến bầu trời trên tiểu trấn, lúc này trời cũng đã sáng, tiểu trấn bây giờ bàng bạc khói sương, bên trong truyền ra từng tiếng kêu khóc thê lương. Lý Cường vội vàng trở lại khách sạn, vừa đi vào, nghe thấy Hồng Thiêm đang hỏi: " …đã chết bao nhiêu người ?"

Nạp Thiện liếc mắt nhìn thấy Lý Cường, quát to một tiếng: " Lão Đại! Huynh cuối cùng đã về rồi, đã phát sinh chuyện gì vậy? Hôm nay trong trấn đã chết rất nhiều người."

Lý Cường nhìn thấy mấy người Hồng Thiêm đều cũng bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm nói: " Cả đêm đều lo đánh nhau, còn gặp phải hai người thật quá đáng ghét. Ngoan Công không có việc gì chứ?"

Ngoan Công cười nói: " Rất kỳ quái, ngày hôm qua sau khi đi vào khách sạn, sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng không còn biết nữa, hình như con mắt vừa nhắm lại rồi mở ra là trời đã sáng, đã lớn tuổi như vậy cũng chưa từng được ngủ ngon tới như vậy."

Lý Cường lấy ra ba viên Tiểu Bồi Nguyên đan đưa cho Ngoan Công: " Các ngươi cầm ba viên linh đan này, tốt nhất khi nào luyện công thì ăn vào, hiệu quả sẽ rất tốt. Một lát chúng ta sẽ đi, bao nhiêu thời gian vậy là đủ rồi, nhanh đi, Mạt Bổn sẽ hộ pháp cho các ngươi."

Nạp Thiện cười nói: " Nhớ kỹ, phải chuẩn bị trước đấy! A a.." Kinh nghiệm tại Hắc ngục hắn vẫn còn nhớ rất kỹ.

Ngoan Công, Bích Thạch và Bích Đồng luôn miệng đa tạ, cao hứng cực kỳ, tiến vào phòng ăn linh đan vào rồi bắt đầu luyện công, Mạt Bổn ngồi ở một bên canh chừng.

Lúc này Lý Cường mới đem chuyện hôm qua nói với Hồng Thiêm, Nạp Thiện ở một bên nghe được chuyện người của Thiên Kích Phong đánh lén Lý Cường, tức giận đến oa oa kêu loạn: " Bọn họ quả có lá gan lớn quá, dám tập kích lão Đại? Ta sẽ không để yên cho bọn họ đâu!"

Lý Cường ngăn cản, nói: " Nạp Thiện đừng gây loạn. Hồng Thiêm, ngươi có hiểu rõ tình huống của Thiên Kích Phong không?" Truyện được copy tại Truyện FULL

Hồng Thiêm thở dài nói: " Thiên Kích Phong…người tu chân ở Thản Bang đại lục cũng không biết về bọn họ, trước kia đệ tử đi Tây đại lục cũng không có gặp qua, bọn họ hình như rất thần bí, không hề lai vãng với những người tu chân khác…nói thật ra, nếu sư thúc không cùng bọn họ tranh đấu, đệ tử thậm chí cũng không biết bọn họ cũng là người tu chân."

Trong tiểu trấn tiếng khóc than càng ngày càng lớn, Hồng Thiêm than thở: " Chỉ một buổi tối, tiểu trấn này đã chết mất một phần trấn dân, cơ hồ nhà nhà đều có người chết, thật sự là thảm a!"

Trong lòng Lý Cường hiểu được, có không ít hồn phách bị Điền Cức Ma Trượng kia cắn nuốt, còn có một chút đã phiêu tán ở bên ngoài, lần này nếu không phải tự mình ra tay, sợ rằng tiểu trấn này đã trở thành một cái trấn chết hoàn toàn.

Lý Cường nói: " Bây giờ tình hình có chút quái dị, không biết những địa phương khác thì thế nào, ta có cảm giác rất bất an, nếu điều đó và Mãng Nguyên có liên quan, vậy thì tiền đồ của chúng ta sẽ không suôn sẻ đâu. Hơn nữa ta nhìn con đường hướng tới Thiên Lộ Thảo Nguyên cũng có nghi vấn..bỏ đi, trước tiên không nói về việc này nữa, bằng không lại loạn tâm mất."

Từ khi tiến vào Xuất Khiếu kỳ, trực giác của Lý Cường tăng lên rất nhiều, tựa như ngày hôm qua một đường chạy thẳng như điên, hắn cứ có cảm giác có chuyện gì đó phát sinh, kết quả là hắn đã cứu được đại bộ phận những người trong trấn.

Bây giờ hắn nghĩ tới con đường đi tới Thiên Lộ Thảo Nguyên cũng có cảm giác không tốt, nhưng lại không hiểu rõ chính xác, chỉ có thể đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.

Thật ra lúc này Tây đại lục đã hoàn toàn rối loạn, chỉ là do Lý Cường bọn họ không biết mà thôi. Ở Tây đại lục không chỉ có người đang nhiếp hồn luyện phách, còn có ôn dịch, chiến tranh cùng với đại lượng quái thú Mãng Nguyên đột nhiên xuất hiện, tất cả các quốc gia đều cũng tiến vào trạng thái khẩn trương, còn có phần lớn người tu chân chạy tới Thản Bang Tinh rồi tiến vào Tây đại lục, lúc này Tây đại lục giống như một dòng suối chảy thật lớn, sương mù trọng trọng, sát khí ẩn núp, nguy cơ tứ phía.

Hồng Thiêm nói: " Chúng ta tốt hơn là thật nhanh hội họp cùng sư thúc tổ, như vậy chúng ta sẽ không cần sợ bất cứ chuyện gì nữa."

Lý Cường cười khổ nói: " Lão nhân gia sợ rằng đã đi Mãng Nguyên, sẽ không chờ chúng ta đâu."

Nạp Thiện nói: " Không thể nào, không phải nói là cùng đi hay sao?"

Lý Cường trong lòng hiểu được, dạng siêu cấp cao thủ như Kỳ Quân Sát tuyệt đối là người tùy tâm sở dục( tùy tâm trạng mà làm), sẽ không chịu bất cứ sự trói buộc nào, ngay từ đầu Lý Cường đã không muốn ỷ lại vào hắn.

Lão bản khách sạn hai mắt sưng đỏ, gương mặt khóc tang đi đến, nói: " Các vị đại gia, thật sự xin lỗi, khách sạn cần phải ngừng kinh doanh rồi…ta..ô ô…! Tất cả đã chết..ô ô…" Hắn nhịn không được khóc lớn lên.

Trong lòng Lý Cường cảm thấy sầu thảm, nói: " Lão bản, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, người chết không thể sống lại, người đừng bi ai quá."

Hồng Thiêm nói: " Chúng ta nên chuẩn bị trước một chút, đợi Ngoan Công ra là đi."

Nạp Thiện vỗ vai lão bản khách sạn, nói: " Đừng khóc nữa, mau trở về an bài một chút." Nói rồi đưa cho lão bản tiễn sổ, lão bản nghẹn ngào lau nước mắt, nói: " Ai, các ngươi đều là người tốt a, nếu có biện pháp, thừa dịp mau rời khỏi Tây đại lục đi, nơi này đã hoàn toàn rối loạn rồi..ai.." Rồi hắn xoay người tập tễnh bước đi.

Lý Cường nghi hoặc lẩm bẩm: " Tây đại lục hoàn toàn rối loạn? Là ý gì đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.