Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 90



Từ tiểu trấn đi ra, tâm thần của Ngoan Công vẫn không yên ổn, ngồi trên Hắc Tiêm kỵ hắn muốn nói gì đó lại thôi. Lý Cường đã sớm phát hiện hắn có tâm sự nặng nề, liền hỏi: " Ngoan Công có việc gì sao?"

Ngoan Công cười khổ nói: " Lão Đại, ta muốn cho Bích Thạch, Bích Đồng huynh đệ trở về, Mang Dã tộc chúng ta bây giờ tựa hồ như còn chưa biết biến cố xảy ra bây giờ, để cho hai người bọn họ trở về báo cáo tộc trưởng, có thể chuẩn bị ứng biến nếu xảy ra biến cố."

Lý Cường gật đầu nói: " Ân, được rồi. Bích Thạch, Bích Đồng hai người các ngươi trên đường trở về phải cẩn thận, khối ngọc phù này các ngươi hãy nhận lấy, màu xanh chính là hộ thân ngọc phù, bóp nát là có thể hộ thân, màu đỏ có tác dụng công kích, đập vỡ là có thể đánh đối phương ra ngoài, uy lực không tệ đâu."

Ngoan Công vội vàng đa tạ rồi lại dặn dò hai huynh đệ vài câu. Bích Thạch và Bích Đồng cũng không muốn trở về, nhưng dù sao cũng phải đem tin tức truyền về bộ tộc, tiểu trấn không hiểu vì sao lại chết quá nhiều người như vậy, để cho bọn họ vô cùng bất an.

Bích Thạch, Bích Đồng miễn cưỡng quay đầu Hắc Tiêm kỵ, theo phương hướng trở về bộ tộc phóng đi.

Năm người Lý Cường lại một lần nữa ra đi. Ngoan Công bởi vì có uống Tiểu Bồi Nguyên Đan, thể chất đã có chuyển biến thật lớn, đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp Lý Cường bọn họ với kiểu chạy điên cuồng thế này. Hắc Tiêm kỵ mặc dù rất giỏi chạy trên đường dài, nhưng kiểu chạy như mấy người Lý Cường đã làm cho bọn chúng chịu không nổi, tốc độ chậm dần. Mạt Bổn kêu lên: " Sư tôn, Hắc Tiêm kỵ không chịu được nữa, chúng ta chậm một chút đi."

Liên tục vài ngày đi mãi không dừng, trên đường không nhìn thấy một người, dù là thương lữ hay người đi đường, tựa hồ mọi người đều cũng đột nhiên biến mất, dọc theo đường đi có vẻ hoang vu tịch mịch, không khí âm trầm.

Một ngày, Lý Cường mấy người chuyển qua một hẻm núi, trước mắt trở nên sáng sủa, một vùng thảo nguyên mênh mông hiện ra trước mắt mọi người, chỉ thấy cỏ cao chừng nửa thân người theo gió chập chờn, các loại phi điểu hình dáng kỳ lạ đang xoay quanh không trung, xa xa còn có những dã thú không biết tên sống thành đoàn, phía tây thảo nguyên là những cây rừng thưa thớt. Lý Cường chợt than thở: " Oa nha, thật sự là tráng quan a!"

Ngoan Công nói: " Đây là Thiên Lộ Thảo Nguyên, phía trước có một đại trại tử, chúng ta đi đến đó trước, cùng với những thương đội khác kết bạn đồng hành."

Hồng Thiêm nói: " Nơi này cũng là lần đầu tiên ta đến, trước kia có nghe nói con đường này cũng rất khó đi."

Mạt Bổn nói: " Thiên Lộ Thảo Nguyên thì ta biết, quái thú nơi này sống gần Mãng Nguyên, nghe nói phải tụ tập đại đội nhân mã mới có thể đi qua an toàn, trước kia ta có một bằng hữu từng đi qua nơi này, trong lúc nói chuyện phiếm có nghe hắn nói qua đường đi rất khó."

Lý Cường cười nói: " Đường của Tây đại lục, hình như không có nơi nào an toàn, các ngươi nhìn xem con đường phía trước sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện nữa a."

Ngoan Công cười đáp: " Tây đại lục dân phong phiêu hãn( người dân cường mãnh), địa lý hiểm ác, cuộc sống ở chỗ này rất gian nan khó khăn, a a, cũng may chúng ta cũng đã quen rồi."

Nạp Thiện cực kỳ tò mò, hắn sờ cái đầu bóng lưỡng, than thở: " Mẹ nó, nơi này cho người ta cảm giác rất quái lạ a, lão Đại, huynh xem phi điểu trên bầu trời kìa, bộ dáng thật sự là quá dọa người."

Hắn đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cười hì hì nói: " Lão đại, không biết thịt của nó có ăn được hay không a."

Đó là một con chim quái dị rất lớn, có hai cánh màu đen, thân thể thật dài, đầu tròn, cái trán có chút lớn, đang ở trên trời xoay quanh, giống như đang tuần tra trên không trung.

Ngoan Công nói: " Đó là Sương Sí Tuẫn, không công kích người, nó chuyên ăn tử thi."

Lý Cường hiểu được, đây là loại động vật ăn thịt người chết, hắn cười nói: " Nạp Thiện, thịt của loại vật này, ngươi nhất định rất thích, ha ha.."

Nạp Thiện nghe nói con chim đó ăn thịt tử thi, lập tức cảm thấy ớn lạnh, cuống quýt nói: " Không ăn! Không ăn! Thật là ghê quá!"

Hồng Thiêm chỉ một ngón tay: " Phía trước chắc là đại trại tử thì phải."

Ngoan Công nói: " Đúng vậy, đó chính là Tây trại của An Độ Trại, chúng ta tới thôi."

Mọi người thúc giục Hắc Tiêm kỵ phóng đi.

An Độ trại tại Thiên Lộ Thảo Nguyên tổng cộng có năm đại trại, chia là Đông trại, Nam trại, Tây trại, Bắc trại và Trung trại, Trung trại là trung ương nằm giữa Thiên Lộ Thảo Nguyên, nằm ngay giữa bốn trại tử, phân ra bốn hướng, nằm ngay những con đường giao thông chủ yếu. Bất cứ ai tiến vào Thiên Lộ Thảo Nguyên ở bất kỳ phương hướng nào đều phải đi qua một trong bốn trại rồi dừng lại để tập kết. Đương nhiên những ai không biết chết sống cũng có thể tự mình đi vào, nhưng quái thú ăn thịt trong thảo nguyên không phải là chuyện đùa, có ít người đi vào ngay cả một khúc xương cũng không tìm được.

Thiên Lộ Thảo Nguyên là địa bàn của Liệt Thú tộc, An Độ trại là do bọn họ thành lập, bọn họ luôn kiếm sinh ý từ phí bảo vệ, đồng thời bọn họ cũng an bài nhân viên hộ vệ, bảo hộ an toàn của năm đại trại. Tây trại xem như là một trại tử không lớn lắm, khoảng chừng một trăm thước phương viên, cỏ dại cây cối bốn phía đều đã được cắt gọn ghẽ, trên mặt đất rải đá vụn, còn được dập thật bằng phẳng. Bên ngoài trại cắm đầy những cây trụ bén nhọn chĩa xéo ra ngoài, những cây này không đồng nhất, có khi cao chừng hai người, nhỏ thì dài hơn một thước. Trại tử được tường gỗ vây quanh, tổng cộng có hai tầng, cách mỗi mười thước thì có một trụ tử cao lớn, bên trên có một căn gác gỗ có thể đứng được hai người để quan sát tình huống bên ngoài, bây giờ trên đó không có ai, nhìn qua cảnh giới hình như cũng không quá nghiêm ngặt.

Những người và vật tiến vào trại cũng đều phải giao tiền phí, năm người Lý Cường dừng lại ở cổng trại, nhảy xuống Hắc Tiêm kỵ, Mạt Bổn và mấy người thủ trại đang nói chuyện với nhau. Lý Cường quan sát mọi nơi, nghĩ rằng trại tử này mà phòng thủ quả thật có thể nghiêm mật, chu đáo, nhìn ra như thế thì quái thú của Thiên Lộ thảo nguyên thật không tầm thường, nếu không thì không cần phải tu kiến trại tử chắc chắn như vậy. Chỉ là người giữ trại không nhiều lắm, ngoại trừ ngoài cổng có mấy người, tựa hồ như không còn ai khác.

Mạt Bổn giao tiền xong, nói: " Sư tôn, chúng ta đi vào."

Ngoan Công nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: " Kỳ quái, người thật quá ít, trước kia nơi này chính là người đến người đi không dứt, bây giờ lại có vẻ như có gì đó không đúng a."

Đi vào trong trại, cơ hồ như không gặp một ai. Phòng ốc nơi này phi thường đặc biệt, tất cả nóc nhà đều có hình tứ giác, rất nhiều trụ tử thô to chống đỡ, phòng đều không có vách, chỉ có nửa đoạn gỗ dựng lên ngăn cách như lan can, người trong phòng làm gì thì bên ngoài cũng đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngoan Công tùy tiện tìm một gian phòng không có ai, buộc dây cương Hắc Tiêm kỵ vào một cây gỗ ngoài cửa, hô: " Mọi người vào đây đi."

Lý Cường cũng buộc dây cương, kỳ quái hỏi: " Ngoan Công, sao ngươi lại tùy ý vào nhà?"

Ngoan Công cười nói: " Phòng của nơi này chỉ cần không có ai thì có thể tùy ý vào ở thôi."

Mạt Bổn nói: " Tất cả phí tổn đều đã được thanh toán từ ngoài cổng lớn rồi."

Lý Cường đi vào phòng, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, mặt đất là sàn gỗ, ở giữa đã bị lõm xuống không được bằng phẳng, nhưng láng bóng, màu sắc đã chuyển gần như thành đen, cũng không biết nơi này đã có bao nhiêu người ở qua. Trong phòng cũng có một cái khối hình chữ nhật, do tảng đá chế thành, đó là dùng đốt lửa. Trong phòng có một đống củi, Ngoan Công ôm lấy một ít bỏ vào trong khối, hắn sờ vào người, chợt nói: " Không xong, ta không có đem tinh thạch thủ hỏa khí a."

Lý Cường ngồi vào bên cạnh, cười nói: " Để cho ta."

Lý Cường đưa tay cầm lấy bó củi, chất lên cao hơn, cười nói: " Mấy nhánh cây này thấp quá."

Ngoan Công giật mình nhìn bó củi trong hố lửa, cũng không nhìn thấy Lý Cường dùng cái gì dẫn lửa, bó củi đã bốc cháy, hơn nửa lửa càng cháy càng lớn, vậy mà tay của Lý Cường vẫn còn đặt ở trong lửa, hắn hoảng sợ kêu lên: " Lão Đại mau rút tay về, cháy rồi kìa."

Lý Cường cười nói: " A a, bó củi thấp quá, nếu ta không dùng tay khơi lên, thì khói sẽ tuôn mù mịt a, để cháy thêm chút nữa là được."

Ngoan Công cảm giác như mình đúng là ngu ngốc, những gì xảy ra trước mắt quả thật là không thể tư nghị.

Một hồi lâu, Lý Cường rút hai tay ra, ngọn lửa trong hố chợt bùng lên. Hắn phủi tro bụi trên hai tay, cười nói: " Tốt lắm, Mạt Bổn đi nghe thử một chút tình huống, nhìn thử có chuyện gì phát sinh, sau đó chúng ta sẽ đi."

Ngoan Công nói: " Chúng ta nên tìm một đại thương đội kết bạn cùng đi sẽ an toàn hơn, ở Thiên Lộ thảo nguyên đi lại, ít người thật rất nguy hiểm."

Hắn vẫn còn không thể hiểu được, thật ra có cao thủ như Lý Cường và Hồng Thiêm, hắn căn bản không cần lo lắng. Mục đích Lý Cường vào trại là muốn tìm hiểu tin tức, nếu không phải dọc đường đi đã xảy ra biến cố, Lý Cường căn bản sẽ không đi vào An Độ trại.

Nạp Thiện nói: " Lão Đại, đệ và Mạt Bổn cùng đi."

Lý Cường cười nói: " Ngươi đó, chỉ ngồi một chút cũng không yên, nhớ kỹ, đừng có gây chuyện."

Nạp Thiện sờ cái đầu bóng lưỡng, hắc hắc cười nói: " Sao có thể a, lão Đại, huynh biết đó, lão Nạp đệ là người nhát gan sợ chuyện nhất a."

Hồng Thiêm cười nói: " Ngươi sợ chuyện? Quỷ cũng không tin. Quên đi, nhanh lên một chút."

Mạt Bổn và Nạp Thiện mới vừa ra ngoài, thì từ ngoài cửa đi vào hai người, đều trang phục hành thương, trong đó người cầm đầu là một người mập mạp, đầu to, thân thể tròn ủm, đôi mắt nhỏ lóe tinh minh. Lý Cường cảm giác hắn không phải đang đi vào, giống như lăn vào hơn.

Chỉ thấy hắn vội thi lễ, vẻ mặt tươi cười nói: " Chào các vị bằng hữu, a a, có thể quấy rầy một chút không?"

Người đi theo phía sau hắn có vóc người trung bình, trên mặt đầy nếp nhăn, làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Lý Cường đứng dậy cười nói: " Chào các ngươi! Mời ngồi. Ngươi là hành thương sao?"

Ngoan Công không nghĩ ra Lý Cường lại khách khí như vậy với một người xa lạ, nghĩ thầm: " Loại hành thương thế này ở đâu mà không có, lão Đại lại khách khí như vậy làm gì chứ."

Người mập mạp kia cười cười nói: " Ta giới thiệu trước một chút, a a, ta gọi là Tạp Châu, ta là người liên lạc do mấy tiểu thương hội đề cử. Thật là ngại quá, bởi vì không đủ nhân số, không có biện pháp đi qua Thiên Lộ thảo nguyên, mọi người liền đề cử ta liên lạc thêm người, ta đã đợi thật lâu, chỉ nhìn thấy vài người các ngươi đến, a a, muốn hỏi các ngươi, cần kết bạn đồng hành không?" Hắn vừa nói vừa ngồi xuống.

Ngoan Công hỏi: " Gần đây tựa hồ như hành thương rất ít, ngươi có biết xảy ra chuyện gì không?"

Gương mặt đầy thịt của Tạp Châu khẽ giật một cái, thở dài nói: " Ai! Vị lão ca này, đường đi không được bình an a. Trong khoảng thời gian này không ngừng phát sinh những việc lạ, có khi cả một thương đội toàn bộ đều bị mất tích, hơn nữa lại không có chút dấu vết, cũng không biết rõ là nguyên nhân gì. Có nhiều thương đội cũng dừng lại không đi nữa, còn có một vài thương đội dứt khoát ngừng kinh doanh, như chúng ta những hành thương nhỏ là quá khổ mà thôi, tiếp được hóa vật nếu không giao đúng thời hạn thì phải bồi thường đến phá sản, cho nên liều mạng cũng phải tiếp tục đi a."

Lý Cường cười nói: " Chúng ta cũng vừa mới tới thôi, trước tiên muốn nhìn thêm tình hình một chút rồi mới tính được."

Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Có rất nhiều người tới cổng trại."

Lý Cường cũng đã nghe thấy được, nói: " Đúng là có rất nhiều…"

Tạp Châu nghi hoặc nói: " Làm sao các ngươi biết có nhiều người đến?" Hắn quay đầu nhìn về phía cổng trại, kinh hãi kêu lên: " Đây là đại thương đội! Thật tốt quá!"

Hồng Thiêm nói: " Đây không giống đại thương đội, ngươi xem, có Ngân Tiêm kỵ, là quân đội."

Tạp Châu đứng bật dậy, kinh ngạc nói: " Sao lúc này lại có quân đội? Ai, đó là đại thương đội, người của quân đội không nhiều lắm a."

Chỉ thấy hơn mười chiếc xe do Hoa Tiêm kỵ kéo dọc theo đường cái chậm rãi đi đến, phía trước là một tiểu đội Ngân Tiêm kỵ, ước chừng chỉ có hơn hai mươi kỵ, hơn năm mươi người, ở phía sau xe là một lượng lớn Hắc Tiêm kỵ. Tạp Châu vui vẻ kêu lên: " Thật tốt quá! Đây là một thương đội hơn ngàn người, lần này chúng ta có thể đi rồi."

An Độ trại nhất thời vô cùng náo nhiệt, những đám người vang tiếng hò hét bát nháo tiến vào những căn phòng trống, còn có người lớn tiếng chỉ huy đội xe đi vào sân chuyên môn đậu xe. Đại đội Hắc Tiêm kỵ lướt qua, ở phía sau đi theo rất nhiều tiểu đội hành thương, cũng đều tản ra tìm kiếm phòng trống, vừa rồi còn rất an tĩnh, vô cùng yên lặng, bây giờ trở nên phi thường ồn ào.

Lý Cường nói: " Hay thật, bây giờ lại loạn ồn như vậy. Tạp Châu, ngươi không cần phát sầu nữa, hãy cùng bọn họ liên lạc một chút, đồng thời cùng đi, a a, chúng ta còn muốn nhìn xem chút tình hình."

Tạp Châu cười cười nói: " Được a, ta đi tìm bọn họ thương lượng. Tiểu huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi thôi, đừng có đợi nữa, ta ở chỗ này đợi đã rất lâu, thật vất vả một có một thương đội như vậy, cơ hội bỏ lỡ, hối hận đã không còn kịp rồi. Khi nào đi ta sẽ thông tri cho ngươi."

Trông hắn có vẻ phi thường nhiệt tâm, kiên trì yêu cầu Lý Cường bọn họ cùng đi với hắn.

Lý Cường định chuẩn bị đợi Mạt Bổn tìm hiểu tin tức quay trở về sẽ lập tức rời khỏi, thấy Tạp Châu nhiệt tâm như vậy, làm hắn rất ngại cự tuyệt hắn.

Ngoan Công cũng nói: " Lão Đại, cùng đi với thương đội thôi, nhiều người có thể bớt được rất nhiều phiền toái, những tiểu quái thú trên đường cũng không dám phát động tập kích, ngươi xem thế nào?"

Lý Cường cười nói: " Được rồi, vậy phiền toái Tạp Châu đi nói một tiếng, chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Tạp Châu liền cáo biệt, nhìn hắn có vẻ vô cùng cao hứng.

Hồng Thiêm cười nói: " Sư thúc, điều này cũng đành phải vậy, đại thương đội đi rất chậm, nhưng thật ra lại rất an toàn."

Lý Cường nói: " Ngoan Công, nơi này cách Lạp Đô quốc có xa lắm không? Sau khi chúng ta giải quyết xong chuyện ở Thiên Lộ thảo nguyên, còn muốn khẩn trương chút thời gian đi tới đó."

Ngoan Công nói: " Sau khi qua khỏi Thiên Lộ thảo nguyên, ta biết một con đường rất gần, mặc dù không an toàn, nhưng lại gần hơn rất nhiều, thời gian sẽ rất nhanh. Đại thương đội này sau khi đến An Độ Trung trại lại không biết sẽ đi đâu, chúng ta còn muốn tìm hiểu xem Kỳ Phúc Bách Linh ở nơi nào, có lẽ khi tới Trung trại, chúng ta cần phải đi một mình thôi."

Ở phòng bên cách vách cũng đã có người vào ở, bởi vì tất cả các phòng đều dùng nửa đoạn gỗ vây quanh, cho nên tình huống từng phòng mấy người Lý Cường đều có thể nhìn thấy. Chỉ thấy phòng bên tiến vào mười người, một bên lớn tiếng cười nói, một bên "binh binh, bàng bàng" tiếng kéo hành lý gì đó, có người thì đang tìm chỗ ngồi.

Ngoài cửa trên đường cái người đến người đi, còn có không ít người không tìm được phòng trống, có bảy, tám hán tử nhìn vào phòng của mấy người Lý Cường, đi tới, trong đó có một hán tử tiến vào trong phòng, lớn tiếng nói: " Uy, bằng hữu, nơi này ở đầy người rồi sao?"

Lý Cường cười nói: " Không có, các ngươi vào đây đi!"

Hán tử kia quay đầu hô: " Mấy người đến đây đi!"

Vài người cùng nhau đi vào, trong phòng nhất thời có vẻ chật chội không chịu nổi. Hán tử kia kêu lên: " Thổ Đôn, đem hành lý của ta đàng hoàng, nếu bị rối loạn đừng trách ta đó."

Một hán tử có vóc người nhỏ thó đáp ứng một tiếng, kéo hai kiện túi lớn vào phòng, nhưng vừa đến bên trong đã kêu lên: " Trụ Đầu ca, có thể lấy đồ ăn ra ăn không, thật sự là đói thảm rồi."

Hán tử gọi là Trụ Đầu kia cười mắng: " Ăn! Ăn! Ăn! Chỉ biết ăn, ngươi bị quỷ đói bám trên người sao? Lão trùng, đem bao thức ăn ra đây, Thổ Đôn đi tìm nước uống đến đây." nguồn TruyenFull.vn

Trong đó có một người ngồi bệch trên mặt đất, cởi đôi giày bằng da thú trên chân ra, lập tức một mùi hôi thối tản ra. Chỉ nghe tên kia nói: " Ác…cái chân đã thư thái hơn nhiều a…mồ hôi ướt đẫm, phải hong lửa mới được, vị huynh đệ này xin nhường qua một chút."

Lý Cường đã sớm dừng hô hấp, nghe vậy mỉm cười, nhích người sang một bên. Tên kia ngồi dậy, đặt bàn chân kề bên đống lửa, chỉ thấy vài luồng khói từ chân hắn bay lên, mùi hôi thối xông lên nồng nặc, hắn mở miệng nói: " Xin lỗi các vị, hôi thối như vậy, xin nhẫn nại một chút a."

Trụ Đầu mắng to: " Xú cước ( chân thối)! Con mẹ ngươi không muốn cho người ta sống hay sao, mỗi lần đến nơi nào là ngươi lại cứ cởi giày ra, thật làm cho người ta chán ghét, chán ghét."

Xú Cước vẻ mặt khóc tang, nói: " Ta cũng không có biện pháp a, trời sanh chân luôn có mồ hôi thế này. Trụ Đầu ca, ta không hơ lửa nữa được chứ?" Hắn rút chân về, dùng tay xoa xoa bàn chân.

Cũng may căn phòng chỉ có nửa vách, rất thông gió, mùi hôi thối cũng tan nhanh. Xú Cước một bên xoa xoa chân, một bên nói với Lý Cường: " Vị huynh đệ này, thật ngại quá, làm ngươi phải chịu hôi thối như vậy, a a, thật không có biện pháp…"

Ở bên cạnh có một hán tử lớn tiếng nói với Lý Cường: " Tiểu tử này có danh là Xú Cước, nếu không có Trụ Đầu ca thu nhận hắn, sẽ không có thương đội nào chịu nhận hắn. A a, ngươi cứ gọi hắn Xú Cước là được."

Xú Cước nghe xong cũng không có vẻ tức giận,cười nói: " Lại Đầu, sao không nói cả hai ta, nan huynh nan đệ, ta là Xú Cước, còn ngươi chính là Lại Đầu."

Mọi người đều cười rộ lên, ngay cả những người ở phòng bên cũng đều nở nụ cười.

Lý Cường cũng nhịn không được, buồn cười hỏi: " Ân, Xú Cước, các ngươi là thương đội gì a? Sao lại đi cùng với quân đội?"

Xú Cước nhe răng nhếch miệng xoa xoa chân, rồi để tay lên mũi ngửi hồi lâu mới nói: " Chúng ta là đại thương đội, đội binh lính nọ cũng chỉ kết bạn đồng hành cùng đi với chúng ta thôi. Gần đây đường đi không được bình an, hắc hắc, đại thương đội như chúng ta đã ít đi rất nhiều. Ai, các ngươi có phải ở chỗ này chờ kết bạn đồng hành không? Nghe ta nói, không thành vấn đề gì đâu, chỉ cần nói với Trụ Đầu ca của chúng ta một chút, trả ít tiền là được." Bộ dáng của hắn rất là đắc ý.

Trụ Đầu ngồi xuống bên Lý Cường, cười hì hì nói: " Tiểu ca, đội của chúng ta có ba mươi người, các ngươi có ba người? Yên tâm đi, đi theo chúng ta cam đoan an toàn."

Ngoan Công nói: " Chúng ta có năm người."

Xú Cước ở bên cạnh chen lời: " Không có việc gì đâu, Trụ Đầu ca của chúng ta chính là một hảo hán, đã từng ra vào Thiên Lộ thảo nguyên hơn mười lần, bảo vệ người và hàng hóa không tới một ngàn cũng được tám trăm. Tiểu ca ngươi cứ yên tâm lớn mật mà đi theo, chỉ cần trả chút tiền là sẽ bảo đảm bình an thôi!"

Lão trùng từ trong túi da thú lấy ra hai khối thịt, đặt bên cạnh hố lửa, lớn tiếng nói: " Đến đây! Ăn thịt a! Sao Thổ Đôn còn chưa về vậy, ngu muốn chết, tìm nước mà cũng đi cả nửa ngày. Mau tới ăn đi."

Xú Cước đưa tay cầm lên một khối, xé ra một mảnh bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói gì không rõ, mơ hồ như nói: " Lão trùng, thịt này có vị cổ quái, ân, hình như bị hư rồi."

Lý Cường thật sự nhịn không được, cười nói: " Huynh đệ, thịt không có vấn đề gì đâu."

Xú Cước giơ khối thịt trong tay đưa lên mũi Lý Cường, nói: " Ngươi ngửi thử xem, quả thật có chút biến vị a."

Lý Cường vội vàng lách tránh, nói: " Ai, lão huynh, đừng có làm thế a, đó chính là vị hôi thối từ chân ngươi đó."

Mọi người bật cười to, Xú Cước đưa tay lên mũi, dùng sức ngửi ngửi, cười nói: " Đúng là vị hôi thối của cái chân. Mặc kệ nó, chính mình không cảm thấy được mùi của mình a."

Hắn vẫn làm như không có gì, lại xé một miếng thịt, bỏ vào trong miệng. Trụ Đầu nhiệt tình bắt chuyện, nói với Lý Cường: " Đến đây! Đến đây! Cùng nhau ăn đi, đừng khách khí!"

Lý Cường cười nói: " Các ngươi ăn đi, ta vừa ăn xong."

Hắn vốn không cần ăn, hơn nữa nhìn thấy Xú Cước ăn mạnh như thế, bao nhiêu thịt đó chắc là không đủ.

Đám hán tử này thật ra cũng không xem mấy người Lý Cường vào trong mắt. Tại Tây đại lục, những hán tử đi đường cơ hồ mỗi người đều vạm vỡ cường tráng, ở chỗ này sống cuộc sống lăn lộn, không có thân thể vạm vỡ khỏe mạnh là không được. Lý Cường và Hồng Thiêm mặc áo bào thật dài, đều có bộ dáng văn nhược, chỉ có Ngoan Công còn có một thân thể cường tráng, chân tay to lớn, bên người còn có một thanh Đại Khảm Đao, vẻ mặt phong trần, râu xồm xoàm, vừa nhìn chính là hán tử tiêu chuẩn để đi đường.

Nạp Thiện và Mạt Bổn đi vào, Nạp Thiện lớn tiếng nói: " Di? Nhiều người như vậy a, lão Đại, chúng ta đã về rồi."

Bộ dáng của hắn vô cùng hung hãn, cái đầu trọc lóc, độc nhãn, trên mặt còn có vết sẹo của đao, người trong phòng không hẹn mà đều nhìn về phía hắn. Nạp Thiện ngoại trừ tâm phục một số ít người, còn những người khác hắn không thèm quan tâm tới. Hắn đi tới bên cạnh Lý Cường, kéo cánh tay của Xú Cước đẩy hắn qua một bên, nói: " Vị tiểu đệ này, tránh một bên nào."

Xú Cước không gượng được cỗ lực mạnh như vậy, liền ngã sang bên, một miếng thịt tắt nghẹn nơi yết hầu làm hắn trợn trắng mắt, lão trùng vội vã bước tới dùng sức vỗ vào lưng hắn một cái, lúc này hắn mới phun ra được miếng thịt trong cổ họng, kêu lên quái dị: " Uy, ngươi muốn hại chết ta sao, khái khái!"

Trụ Đầu có chút tức giận, nói: " Đầu bóng lưỡng! Lại đây, chúng ta làm quen một chút, ta gọi là Trụ Đầu."

Hắn vươn ra một bàn tay, người bên cạnh nhìn vào là biết, Trụ Đầu muốn thử sức của Nạp Thiện. Con mắt Nạp Thiện sáng ngời, cũng đưa tay ra: " Hắc hắc, ta gọi là Nạp Thiện, hắc hắc, hai ta thân thiện một chút." Hai tay liền nắm chặt vào nhau.

Vẻ mặt hai người đều có bộ dáng vô tư không có vấn đề gì. Nạp Thiện ngay từ đầu cũng không có dùng sức, hắn nhìn Lý Cường, hắn biết vừa rồi đã vô lễ, sợ bị lão Đại mắng.

Lý Cường cười nói: " Nạp Thiện, đừng đùa quá trớn."

Ý của hắn là không cho Nạp Thiện khi dễ người, nhưng ai biết Nạp Thiện lại hiểu sai ý hắn, tưởng rằng Lý Cường đồng ý cho hắn ra tay, chỉ là không được đả thương người. Hắn vội cười nói: " Lão Đại, không có đâu."

Trong lòng Trụ Đầu bắt đầu sợ hãi, vô luận hắn dùng bao nhiêu sức lực, đại hán độc nhãn này cũng không chút phản ứng, tựa như không có chuyện gì phát sinh. Chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, nói: " Hoan nghênh a! Trụ Đầu, thật là ngại quá."

Sắc mặt Trụ Đầu nhất thời đại biến. Mọi người nhìn thấy gương mặt của Trụ Đầu nhất thời đỏ bừng, thân thể cũng run lên nhè nhẹ, hắn cắn chặt môi, mồ hôi trên mặt tuồn đầm đìa.

Lý Cường thấy thế vội nói: " Đủ rồi, Nạp Thiện buông tay, mau xin lỗi Trụ Đầu đi."

Nạp Thiện vội vàng rút tay về, cười khúc khích mấy tiếng nói: " A a, Trụ Đầu, lão Đại chúng ta đã nói vậy thì thôi. Ai, chỉ là đùa một chút a, đừng nóng giận, a a..a..a."

Vẻ mặt hắn thật tươi cười. Mọi người thật không dám tin tưởng, tên đầu trọc hung hãn này lại nghe lời như thế, không khỏi càng tò mò hơn với Lý Cường, tên tiểu tử văn nhược còn trẻ này có chút bộ dáng cao thâm khôn lường.

Trụ Đầu đặt mông ngồi xuống, hắn bị Nạp Thiện siết chặt bàn tay đến nỗi suýt chút nữa xương cốt như cũng vỡ vụn, quả thật đau đến mờ mắt, một hồi lâu mới hồi phục lại. Trong lòng hắn cũng đã phục, biết mình kém hơn đối phương quá xa, cười khổ nói: " Không có việc gì! Không có việc gì đâu!"

Những hán tử thường lăn lộn tại Tây đại lục đều có tính tình thẳng thắn, thua tuyệt đối sẽ nhận, không bao giờ che giấu.

Nạp Thiện kêu lên: " Mạt Bổn, đem thịt vừa rồi tìm được lại đây, ta sẽ mời mọi người ăn một chút a."

Mạt Bổn từ trên lưng bỏ xuống một quái thú cỡ chừng nửa người, đặt bên cạnh hố lửa. Lý Cường cười nói: " Tất cả lại đây ăn đi, các ngươi cũng qua đây."

Hắn chỉ sang phòng bên có một đám hán tử, vừa rồi bọn họ vẫn đang xem náo nhiệt. Đám hán tử kia kêu lên ầm ầm, dứt khoát nhảy qua lan can ngăn cách hai phòng đi qua. Một đám người ngồi ở bên hố lửa, đều rút ra những cây đao nhọn tùy thân, bắt đầu cắt thịt nướng ăn.

Nạp Thiện giở khuôn mặt tươi cười vỗ vai Trụ Đầu, cười nói: " Lão đệ, cùng nhau ăn đi."

Sự hào sảng của Lý Cường và Nạp Thiện làm cho đám hán tử trực tính này thích thú, chẳng bao lâu bọn họ đã xưng huynh gọi đệ với nhau. Trong lòng Ngoan Công cảm thấy cảm khái không thôi, hắn phi thường rõ ràng thực lực của Lý Cường, thật nghĩ không ra Lý Cường lại tùy hòa như vậy, có thể cùng với đám đại hán thô lỗ này xưng huynh gọi đệ, không có chút chê bai bọn họ, hắn hiểu được như thế này mới là cao thủ chính thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.