Tạp Bổn thần sử biết rõ sự lợi hại của Trấn Tháp Thiên Lôi, đây là tuyệt chiêu Thiên Kích Phong luôn dùng để trấn thủ Mãng Nguyên. Tuyệt chiêu lợi hại nhất của Thiên Kích Phong chính là Cửu Hoàn Tương Khấu Cức Thiên Chi Lôi, cho dù là Tán Tiên cũng phải tránh né, người tu chân bình thường không cách nào chống lại. Hắn không biết Lý Cường đã gặp qua chiêu thức lợi hại này, hơn nữa còn chịu tổn thương không nhỏ.
Không đợi Nạp Thiện lại kêu lên, Cức Thiên Chi Lôi đã bổ xuống, chỉ phút chốc, tất cả đều trở nên yên tĩnh, tựa hồ như thiên địa đang dừng lại. Một đạo bạch quang cực kỳ chói mắt hiện lên " Khách…lạt…oanh!" Nạp Thiện và Mạt Bổn bị chấn động để nổ đom đóm mắt, cả người đều run rẩy. Nạp Thiện nôn ọe một cái, chụp lấy Mạt Bổn, trái tim suýt chút nữa cũng ói ra luôn, hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
Cửu Hoàn Tương Khấu Cức Thiên Chi Lôi đã chấn kích Luyện Hồn đại trận nát bấy, những cờ xí rách nát tả tơi bay tứ tán đầy trời, hơi nước bốc lên mù mịt. Kỳ quái chính là những thứ cổ quái gì đó lại mất đi bóng dáng, vô số những hồn phách luyện hồn đã biến mất. Hồ nước nhìn qua đã rút xuống phân nửa, có vẻ hỗn loạn không chịu nổi. Ở giữa đảo nhỏ trên hồ hiện ra một cái tế thai thật lớn, ở trên tế thai có một miệng động thật lớn đang bốc ra từng trận khói đen, trên đài chỉ có tám bộ xương trắng của Linh Quỷ Sư, còn những vật khác thì không thấy nữa.
Cảnh Phong mở miệng mắng to: " Đồ tiểu quỷ nhát gan! Đã trốn rồi! Đồ hỗn đản, đã làm ta uổng công cao hứng nửa ngày!"
Ở bên cạnh tế thai có vô số thi thể, cũng không biết là do Linh Quỷ Sư hại chết hay bị Cức Thiên Chi Lôi đánh chết. Ngoại trừ tám bộ xương trắng trên tế thai, còn những nơi khác chất đầy thi thể, trong hồ nước cũng có rất nhiều. Đám người tu chân chậm rãi đáp xuống, có người nói: " Lại để cho nó bỏ chạy, xem tình hình Điền Cức Ma Trượng sắp tu thành ma bảo. Kỳ quái, lần này hình như có người tu chân bị nó lợi dụng."
Nạp Thiện nhìn chung quanh, hắn nói: " Lão Mạt, ta cảm giác lão Đại đã đi, ai, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cảm giác rõ ràng như vậy. Lão Đại đã đi thật rồi."
Trong lòng Mạt Bổn nảy ra một loại cảm giác rất huyền diệu, hắn nói: " Kỳ quái, ta cũng có cảm giác sư tôn đã đi."
Tạp Bổn thần sử nói: " Hai người các ngươi nói cái gì, lão Đại đã chạy đi đâu rồi."
Hồng Thiêm đáp: " Khỏi tìm, lão Đại đã đi rồi, ta cũng cảm giác được."
Tạp Bổn nói: " Thật chết người, làm sao gặp lão Đại bây giờ? Đúng lúc bằng hữu của Thiên Kích Phong cũng ở đây, ta còn định mời lão Đại đi Thiên Kích Phong một chuyến thương lượng chuyện Mãng Nguyên."
Nạp Thiện chợt hét lên: " Cái gì mà Thiên Kích Phong? Chỉ biết lấy nhiều hiếp ít, con mẹ nó, còn thiết lập cạm bẫy, đã làm cho lão Đại bị tổn thương…"
Hồng Thiêm vội vàng quát: " Nạp Thiện! Câm mồm!"
Nạp Thiện không hề sợ Hồng Thiêm, hắn lại tiếp tục nói: " Lão Đại nói, sẽ có lúc đến Thiên Kích Phong tìm công đạo…"
Hồng Thiêm khẩn trương, biết chuyện đã phiền toái. Tạp Bổn thần sử cả kinh, trái tim cũng nhảy lên liên tục, hồi lâu mới tỉnh táo lại, hắn hiểu rất rõ, biết Lý Cường không phải loại người ỷ mạnh hiếp yếu, cơ hồ có thể dám chắc là người của Thiên Kích Phong gây chuyện. Trong lòng hắn không khỏi âm thầm kêu khổ, phải biết rằng bối cảnh của Lý Cường thật sự là quá đáng sợ, đừng nói tới hai thế lực khổng lồ của Trọng Huyền Phái và Nguyên Thủy Môn, điểm chết người chính là hắn bây giờ còn có một vị sư tôn Tán Tiên khó gặp ở tu chân giới. Tạp Bổn đã từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của lão nhân gia khi hắn đại phát tính tình…Tạp Bổn quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.
Hồng Thiêm bởi vì có nghe Lý Cường nói qua, cho nên biết được ý nghĩ của hắn. Lý Cường mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không có ý muốn làm gì Thiên Kích Phong, hắn chỉ cảm thấy phi thường phản cảm cách làm của Thiên Kích Phong mà thôi, rất căm tức thái độ tự đại ngạo mạn của họ. Hồng Thiêm nói: " Không nghiêm trọng như vậy, sư thúc chỉ có nhắc qua một chút mà thôi."
Hắn đem chuyện Lý Cường và Minh Linh tử kết oán kể lại một lần, Tạp Bổn thần sử nghe được tay chân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh cũng toát hết ra, nếu người của Thiên Kích Phong đánh chết Lý Cường, thì món nợ này thật sự không cách nào trả nổi.
Cảnh Phong ở bên cạnh nghe, con mắt có chút rực lên, tia tinh quang trong mắt hiện ra, tính khí của hắn gặp phải chuyện này đâu dễ dàng bỏ qua. Đột nhiên hắn nở nụ cười, nói: " Tạp Bổn thần sử, hắc hắc, chuyện này ngươi cần phải xử lý cho tốt a, nếu không, hắc hắc, ta biết Thiên Lại Thành dám chắc sẽ không đồng ý có người khi dễ tiểu phong tử đâu, hơn nữa, lão phong tử ta chính là nể mặt mũi của tiểu phong tử mới giúp cho Thiên Kích Phong một tay, nếu…hắc hắc, ngươi cũng đừng trách ta nổi điên a."
Tạp Bổn thần sử nhất thời nhức đầu vô cùng, nói: " Mọi người đừng xúc động, chuyện này ta lập tức làm ngay, nhất định sẽ cấp cho lão Đại một công đạo, có được không?"
Tạp Bổn thần sử lập tức đi tìm người tu chân của Thiên Kích Phong, cùng thương lượng với bọn họ.
Lý Cường đang đuổi theo Điền Cức Ma Trượng.
Sau khi hắn xâm nhập vào bên dưới tế thai, Trấn Tháp Thiên Lôi trên bầu trời đột nhiên vang lên. Lý Cường vừa nghe là đã biết người tu chân của Thiên Kích Phong tới rồi. Hắn từng bị Trấn Tháp Thiên Lôi đánh trúng qua, biết vật này phi thường lợi hại, vội vàng chui xuống bên dưới đáy hồ, đồng thời thả ra Hấp Tinh kiếm. Theo lý chui xuống dưới mặt đất thì không thể dùng phi kiếm nhưng bây giờ Hấp Tinh kiếm của hắn lại bất đồng với phi kiếm của người khác, bây giờ nó đã hóa thành Chân Huyễn kiếm khí, có thể vận dụng giống như trong không khí không hề khác biệt.
Điền Cức Ma Trượng không để cho Trấn Tháp Thiên Lôi đánh xong một kích cuối cùng, họ tựa hồ có mười phần linh tính, biết không đỡ được Cức Thiên Chi Lôi, lập tức độn thổ chạy trốn, Lý Cường lập tức đuổi theo. Tốc độ độn thổ của Điền Cức Ma Trượng cực nhanh, nó kéo theo một cái đuôi màu đen đầy âm khí, linh xảo xuyên hành dưới lòng đất, Địa Hành Thuật của Lý Cường rõ ràng so với nó kém hơn, cũng may Hấp Tinh kiếm không bị ảnh hưởng, cả người hắn đều ẩn vào trong kiếm vụ, tựa như một con cá thật lớn đang du động trong nước. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz
Trong lòng Lý Cường kỳ quái, không phải mình lúc ở tiểu trấn mình đã chăt đứt nó rồi sao? Tại sao bây giờ một chút cũng không nhìn thấy dấu vết? Hơn nữa tế thai trên mặt hồ không chỉ vài ngày là có thể lập ra, chẳng lẽ Đìền Cức Ma Trượng có thể phân thân? Hắn thật sự không nghĩ ra được sự ảo diệu trong đó. Dần dần, tốc độ của Điền Cức Ma Trượng càng lúc càng nhanh, Lý Cường liều mạng thúc giục chân nguyên lực truy theo không buông. Cũng không biết truy suốt bao nhiêu thời gian, đến lúc sắp mất dấu vết nó thì Lý Cường phát hiện nó xuyên vào một con đường hầm.
Xuyên vào bên cạnh đường hầm, Lý Cường ngừng lại, bây giờ hắn đối với những đường hầm rất cẩn thận, hắn thả ra thần thức, phát hiện đây là một cung điện có những đường đi chằn chịt như mê cung, tựa hồ so với Tinh Cung nơi Mạc Hoài Viễn trú ngụ ở Thiên Đình Tinh còn muốn lớn hơn nhiều. Chỉ thoáng do dự, Lý Cường quyết định trồi lên mặt đất, nhìn thấy đây là nơi nào thì lại tiếp tục quyết định nên làm gì.
Tốc độ khi phi trở lên rất nhanh, nhưng khi đến gần mặt đất thì không ổn, một cỗ áp lực đột nhiên tỏa trên thân thể, Lý Cường cảm giác giống như bị tiến vào trong cát lún, không cách nào giãy dụa. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức lui trở xuống, hắn biết bởi vì mặt đất ở đây đã bị cấm chế. Thật ra ở trên chính là Mãng Nguyên, Lý Cường trong lúc bất tri bất giác đã tới ngay giữa trung tâm Mãng Nguyên.
Làm cho Lý Cường cảm thấy kinh hãi chính là thân thể hắn tựa hồ như bị giữ chặt. Hắn không khỏi cười khổ, lần này nếu không thoát ra được, không phải là bị chôn sống hay sao, nhưng lại chính mình chuốc lấy. Lúc này Chân Huyễn kiếm khí phát huy tác dụng thật lớn, cả người Lý Cường tựa như một cây chùy nhọn, cấp tốc xoay tròn xuống phía dưới, Chân Huyễn kiếm khí bao quanh người hắn, đem hết tất cả những gì cản trở bên người đánh tan. Ngay khi Lý Cường xoay đến đầu óc choáng váng, rốt cuộc hắn đã thoát khỏi cấm chế đáng sợ, tiến vào trong một đường hầm.
Lý Cường hừ hừ nói thầm: " Cuối cùng cũng thoát được, ai! Đại khái đời này của ta cũng không thể thoát khỏi vận mệnh của một địa lão thử, không biết tại sao đi đến nơi nào cũng phải chui vào trong đường hầm, thật là khổ mệnh a."
Trong lòng mặc dù có chút căm tức, nhưng tính cách hắn vốn là tùy ngộ nhi an ( gặp chuyện vẫn bình hòa) sau khi định thần, hắn cẩn thận đánh giá con đường hầm không lớn này. Đường hầm chỉ cao chừng một thân người, có dạng tròn, hơi chúi xuống phía dưới, không khí ngột ngạt không chịu nổi, âm trầm không một tia sáng.
Lý Cường thở dài một hơi, đi xuống phía dưới, hắn bây giờ căn bản không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn thấy rõ hết xung quanh, dù sao bây giờ hắn cũng là cao thủ Xuất Khiếu kỳ, lá gan lớn hơn trước kia nhiều, nhưng hắn vẫn mặc Lan Uẩn chiến giáp và đeo Huyễn Dương Hoàn vào. Từ khi rời khỏi địa cầu, hắn từng gặp qua rất nhiều chuyện cổ quái không thể tư nghị, cẩn thận ứng phó chính là nguyên tắc của hắn.
Chiến giáp lóe ra màu vàng xanh nhàn nhạt, ánh sáng chiếu khắp đường hầm, Lý Cường đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Điền Cức Ma Trượng, cũng không cảm ứng được sự tồn tại của nó. Chung quanh phi thường yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước nhỏ từ trên vách xuống " đát đát", thanh âm ở trong động càng có vẻ yên tĩnh đáng sợ.
Đi xuống phía dưới đường hầm, thần thức của Lý Cường cũng đã lướt theo đường hầm nhỏ hẹp tiến về phía trước tìm kiếm. Chuyển qua một khúc quanh, Lý Cường liếc mắt nhìn thấy một bóng người, hắn giật mình cả kinh, bởi vì thần thức hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người kia, Hấp Tinh kiếm lập tức bay ra, kiếm vụ kỳ dị vờn quanh bên người. Hắn chậm rãi đi tới gần, lúc này mới phát hiện là một bộ xương khô đang quỳ, thân thể đã bị tan rã, chỉ còn lại một bộ xương trống rỗng, trên mặt đất còn có một ít mảnh vỡ tán lạc của chiến giáp. Lý Cường lập tức kết luận, đây là di cốt của một người tu chân, bởi vì đầu lâu của bộ xương có một cái lỗ nhỏ cỡ một nắm tay, đó là khi nguyên anh xuất ra thì nổ tung chui ra. Lý Cường thu Hấp Tinh kiếm lùi về trong cơ thể.
" Ca lạp lạp…hoa!"
Bộ xương đột nhiên tan thành bụi rơi xuống, trên đất hiện ra một cái đai lưng trữ vật. Lý Cường đưa tay cầm lên xem xét, phát hiện trong đai lưng vẫn còn một ít đồ vật, hắn không kịp nhìn kỹ, liền bỏ vào trong thủ trạc, tiếp tục đi tới. Còn chưa đi xa, trên vách chợt lóe lên chút ánh sáng làm hắn chú ý, đến gần mới phát hiện đó là một phi kiếm cắm trên vách tường, chỉ lộ ra chút chuôi kiếm. Lý Cường rút ra, quay đầu nhìn lại bộ xương liếc mắt một cái, biết chuôi kiếm này nhất định là của hắn.
Chuôi kiếm có hình dáng như một chiếc lá, hai đầu nhọn, lớn hơn so với phi kiếm bình thường. Lý Cường bây giờ có thể xem là luyện khí đại sư, cầm vào tay thì biết phi kiếm này luyện chế rất kém, điều duy nhất làm hắn cảm thấy hứng thú chính là chất liệu của phi kiếm, loại tài liệu kim chúc này hắn chưa từng gặp qua, tựa hồ rất đặc biệt, hắn tiện tay thu vào trong thủ trạc, tạm thời không có thời gian nghiên cứu.
Đường hầm càng ngày càng nhỏ, Lý Cường phải cúi đầu mà đi. Lam quang trên người tiểu Hải yêu đột nhiên chớp động, nó kêu lên một tiếng, bay vọt tới phía trước. Lý Cường có chút kinh ngạc, nói: " Ngươi phát hiện cái gì sao? Tiểu tử kia mau quay lại đây, ở chỗ này bay loạn là lạc đường đó."
Tiểu Hải yêu tựa hồ có chút ủy khuất, " cô cô" kêu to hai tiếng, bay trở về trên vai Lý Cường, chớp động cái đầu nhỏ, linh vũ thật dài trên đầu phủ xuống mặt Lý Cường, làm Lý Cường bật cười, nói: " Tiểu bại hoại, đừng có lộn xộn phá phách a!"
Rất nhanh đã đi tới cuối đường, có một vách tường cản ngay trước mặt, Lý Cường đưa tay gõ gõ vào vách, thanh âm có vẻ trống rỗng, hắn biết phía sau tường là đất trống. Hấp Tinh kiếm xuất ra, kiếm vụ vô thanh vô tức xâm nhập vào vách, sau đó nhanh chóng lùi về trong cơ thể, vách tường đột nhiên hiện ra một cái động khẩu tối đen, một cỗ gió lạnh âm khí thổi vào trong đường hầm, ở phía sau vách đúng là một không gian rất lớn.
Lý Cường xuất thần thức, phát hiện phía dưới trống rỗng, hắn bước ra khỏi động đứng lơ lửng giữa không trung. Nhờ vầng sáng của Lan Uẩn chiến giáp chiếu xuống, hắn thấy rất rõ ràng đó là một đại sảnh hình vuông rất lớn, có vô số những cây trụ lớn chống đỡ, những cây trụ cao thấp không đồng nhất, cao thì tận trên nóc, thấp chỉ cỡ một thân người, mỗi một cây trụ đều có một pho tượng, bên trên điêu khắc hình thú thật cổ quái, thủ pháp rất sống động, liếc mắt nhìn qua còn tưởng là vật sống.
Ở bên cạnh đó là thềm đá, mơ hồ có thể nhìn thấy có rất nhiều cửa đá, tất cả đều đóng chặt, không biết thông tới nơi nào. Tất cả các vách tường đều cỡ một thước vuông, sắp xếp có vẻ phi thường chỉnh tề. Trong lòng Lý Cường kinh hãi than thở, những thứ sắp xếp này phải cần biết bao nhân lực vật lực mới có thể tu kiến thành quy mô như thế.
Trên mặt đất tích tụ đầy tro bụi, cũng không biết nơi này đã bị phong bế suốt bao nhiêu thời gian dài. Lý Cường phiêu nhiên rơi xuống đất, đứng ở phía dưới, ngửa đầu nhìn lên trên, trong mắt chỉ cảm thấy mông lung, trần nhà cách mặt đất ít nhất cũng hơn mười thước, cả đại sảnh có vẻ phi thường hùng vĩ tráng quan. Hắn hướng tới một vách đá có hình thù kỳ lạ cách đó không xa đi đến, mới vừa di động thì dưới chân đã phát ra âm thanh vỡ nát, cảm giác như đang dẫm trên cát.
Lý Cường ngồi xổm xuống, dùng tay huơ trên mặt đất, hắn kinh ngạc phát hiện bụi bặm dưới đất chính là kim sa( cát vàng) dày chừng một thước, hắn bốc lên một nắm, thổi nhẹ, đó là một nắm cát vàng cỡ chừng hạt gạo, nhờ vầng sáng của chiến giáp chiếu xuống, lóe lên ánh sáng vàng lấp lánh. Mặc dù tiền tài bây giờ đối với hắn không có lực hấp dẫn gì, nhưng nhìn thấy trên mặt đất đều là cát vàng, Lý Cường cũng rất giật mình. Hắn là người từ địa cầu đi ra, biết người địa cầu có cảm giác thế nào đối với vàng, nghĩ thầm: " Nếu nơi này bị người địa cầu phát hiện, dám chắc sẽ oanh động!"
Hắn bỏ cát vàng xuống, phủi tay, tự nhủ: " Đáng tiếc, lão tử có lấy cũng vô dụng."
Trên chiếc bàn đá trống rỗng không có bất cứ vật gì, Lý Cường chú ý bụi bặm trên bàn chất thành hình dạng như một khối gì đó, hắn cũng cảm thấy tò mò. Hắn đưa tay phủi sạch bụi, trên bàn liền hé ra một tấm bảng hình chữ nhật bằng vàng, dài cỡ một thước, rộng nửa thước, sau khi lau sạch sẽ chợt phát hiện bên trên khắc đầy những văn tự mà hắn không hiểu được, những dòng chữ hoàn toàn bất đồng, màu sắc không giống nhau. Lý Cường trầm ngâm chốc lát, hắn không hiểu hàm nghĩa trong đó, tiện tay thu nó vào trong thủ trạc.
Sau khi lấy đi tấm bảng vàng, ở trên bàn đá lộ ra một cái nút màu đỏ cỡ nắm tay, Lý Cường tò mò đè xuống, cái nút kia bị chìm xuống bàn, bốn phía vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, tựa hồ không hề phát sinh cái gì. Trong lòng Lý Cường cảm thấy kỳ quái, hắn dùng thần thức tìm kiếm thử, nơi này không có cơ quan cạm bẫy, cũng không có trận pháp mai phục thường thấy ở tu chân giới, tựa hồ chỉ là một cung điện bằng đá rất bình thường.
Tiểu Hải yêu đột nhiên lại bay lên, đứng lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Cường. Một hư ảnh màu đen rất nhanh hiện lên ở phía trước, cùng thời gian, bộ lông của tiểu Hải yêu dựng đứng lên, trên người phát tán ra lam quang chói mắt, cả phòng đá cũng đều sáng rực lên. Lý Cường đột nhiên nghe được thanh âm cầu xin tha thứ: " Tha mạng! Tha cho ta đi! Xin đừng lại đây! Ô ô…ô ô..ô!" Đó là thanh âm của một tiểu hài tử.
Lý Cường lập tức ngăn cản tiểu Hải yêu, quát: " Là ai ? Đi ra!"
Chỉ nghe thanh âm của tiểu hài tử kia: " Cầu xin ngươi hãy thu hồi Hồn yêu lại đi, lam quang trên người nó ta không chịu đựng nổi, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi."
Lý Cường không biết đó là nguyên anh hay là hồn phách, hắn lại nhớ tới bộ dáng của Mạc Hoài Viễn lúc trước, trong lòng chợt mềm nhũn, nói: " Ngươi ra đi, nó sẽ không thương tổn ngươi đâu."
Tiểu Hải yêu vốn đã được tuần hóa, nó nhỏ giọng kêu to, bay trở về trên vai Lý Cường, nhắm mắt lại, lam quang trên người dần dần mờ đi.
Chỉ chốc lát sau, một cơn gió âm lãnh cuồn cuộn nổi lên làm bụi bặm trên mặt đất bay tung lên, một bóng đen nhàn nhạt ngưng tụ trước mắt Lý Cường. Dần dần, bóng đen hiển xuất nguyên hình, đó là một cô gái, hơn nữa còn hoàn toàn khỏa thân. Nàng có một mái tóc đen thật dài, không gió tung bay, mông lung che giấu bớt thân thể nhưng thân thể vẫn còn mơ hồ hiển lộ ra ngoài. Lý Cường có chút ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới lại gặp một nữ quỷ xinh đẹp như vậy. Đưa tay cấp cho nàng một bộ quần áo, Lý Cường nói: " Mặc vào đi rồi hãy nói." Rồi hắn xoay đầu sang nơi khác.
Nữ quỷ sợ hãi nói: " Đại nhân, tu vi của ta không đủ, không thể mặc quần áo, cũng không thể biến ảo ra quần áo, cầu đại nhân bỏ qua cho ta đi."
Lý Cường dở khóc dở cười nói: " Vậy ngươi không cần hiện ra nguyên hình nữa. Ngươi tên là gì?"
Nữ quỷ tựa hồ phát giác Lý Cường không có ác ý, nàng từ trên người tu chân này cảm nhận được một loại tâm cảnh rất bình thản, không khỏi âm thầm cầu khẩn người tu chân này ngàn vạn lần đừng coi trọng một linh thể nho nhỏ như nàng.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, vốn đã biết khi nguyên anh biến ảo thành Linh Quỷ thể, nếu bị người tu chân giam cầm, vậy thì vạn phần bi thảm. Khi nàng ở Nguyên Anh sơ kỳ thì bị bức phải bỏ thân thể, nếu không phải tại cổ bảo này tìm được Hóa Hình Cô rất hiếm thấy, nguyên anh đã sớm tiêu tán. Ỷ vào tác dụng của Hóa Hình Cô, nàng bắt đầu chuyển tu linh thể, dựa vào biến hóa khó lường của linh thể nàng có thể tránh thoát được vài lần đại nạn, nhưng lần này lại gặp ngay Hồn yêu, nàng biết vô luận thế nào cũng tránh không khỏi, bởi vì Hồn yêu trời sanh chính là khắc tinh của hồn phách linh thể, lam quang trên người Hồn yêu này tán vọng lại Định Hồn Lam Quang làm cho nàng không cách nào di động, thật sự là quá lợi hại.
Nàng căng thẳng nói: " Đại nhân, tiểu nữ tử gọi là Cổ Mị Nhi, đại nhân gọi ta là Mị nhi là được."
Lý Cường thấy nàng chỉ lộ ra khuôn mặt kiều mỵ, thân thể bao bọc trong vầng khói đen, gật đầu cười nói: " Mị nhi…cái tên này cũng hay lắm, ngươi ở chỗ này bao lâu rồi, tại sao lại đến đây?"
Cổ Mị Nhi sợ hãi nhìn tiểu Hải yêu, dịu dàng nói: " Đại nhân, ta ở chỗ này đã rất lâu, đã bao lâu Mị nhi cũng không biết, ta là từ bên trên chỗ di chỉ của Phật tông mà xuống tới đây, bởi vì trúng Khô Tán Độc Vụ, ở ngoài đường hầm bị bức bách phải tự xé Thiên Linh, nguyên anh thể miễn cưỡng chạy ra, sau lại phát hiện được cổ bảo này, nên trốn ở đây tu luyện. Ai, nhưng nguyên anh của ta thật sự quá yếu, cho nên không thể làm gì khác hơn là cải tu linh thể quỷ thân."
Lý Cường lấy ra trữ vật đai lưng nhặt được nơi đường hầm, nói: " Đây là của ngươi phải không?"
Cả người Mị nhi ngây ra một hồi lâu, thanh âm buồn thảm của nàng mới vang lên: " Đây là đai lưng trữ vật của ta..ô ô..đây là của ta! Đã thật lâu…rất lâu.." Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp. Nếu Linh Quỷ thể có thể khóc được thì có lẽ nàng đã khóc đến thống khoái thỏa thuê, nhưng nàng đã không có nước mắt để chảy xuống, chỉ có thể ô ô yết yết, cảm giác cực kỳ bi thương.
Một lát sau, Cổ Mị nhi lấy hết dũng khí nói: " Ta có thể sờ nó được không?"
Lý Cường cười nói: " Đây là của ngươi, trả lại cho ngươi." Hắn đưa tay trả lại đai lưng trữ vật cho nàng.
Mị nhi lắc đầu nói: " Ta cầm không được, bởi vì ta còn chưa tu luyện đến ngưng luyện thể." Nàng đưa tay vuốt ve lên đai lưng trữ vật, gương mặt toát lên vẻ thương tâm tột cùng. Một lát sau, nàng chậm rãi phiêu nhiên lui về phía sau, nhỏ giọng đa tạ: " Cảm ơn đại nhân."
Trong lòng Lý Cường thở dài, nghĩ thầm: " Người tu chân nếu tan mất thân thể, cũng sẽ bị thảm như thế. Từ chuyện của Mạc Hoài Viễn đến chuyện của tiểu cô nương này đều cũng giống nhau, bất kể khi còn sống lợi hại bao nhiêu đều không hữu dụng."
Hắn không khỏi nhớ đến lời của Tạp Ba Cơ Lão Đa đã nói, trầm tư nghĩ: " Nếu mình có thể giúp nàng một tay thì có lẽ tốt lắm."
Hắn nhẹ giọng nói: " Mị nhi, ngươi muốn ở chỗ này tiếp tục tu luyện hay là đi theo ta? Nơi này âm trầm lãnh khí như vậy thật là không tốt đâu."
Mị nhi kinh hãi, sợ đến linh thể không ngừng tụ tán, nàng run rẩy nói: " Đại nhân…đại nhân, xin người hãy tha cho ta đi, ta..ta…chỉ là một linh thể nho nhỏ, Mị nhi sẽ không đi ra ngoài hại người đâu, cho tới bây giờ cũng không có cắn nuốt quá những hồn phách khác, ta..ta.." Nàng không dám chạy, bởi vì có Hồn yêu ở bên cạnh, nàng biết có trốn cũng không thoát. Nàng chỉ đành khổ sở cầu khẩn.
Lý Cường đột nhiên có một loại cảm giác rất đau lòng, hắn lui về phía sau từng bước, ôn nhu an ủi: " Mị nhi đừng sợ a, ta không có bắt buộc ngươi đi theo ta đâu, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi đâu." Hắn không tự chủ được liền dùng tới tuyệt học Hàn Âm Hoặc của Thiên Lại Thành, trong thanh âm bao hàm ý tứ đồng tình mãnh liệt. Cổ Mị nhi từ từ đình chỉ sự run rẩy, nàng cảm nhân được sự chân thành của Lý Cường, nhưng nàng vẫn còn phi thường sợ hãi. Len lén liếc mắt nhìn Lý Cường, nàng nhỏ giọng nói: " Đai nhân, Mị nhi sẽ ở lại chỗ này tu luyện, Mị nhi không dám đi ra ngoài."
Lý Cường biết nàng rất sợ hãi, suy nghĩ một chút hắn nói: " Mị nhi, đừng sợ, nếu ngươi muốn ở lại chỗ này, ta sẽ không miễn cưỡng, như vậy đi, ta lập cho ngươi một tòa phòng ngự trận, một khi có nguy hiểm thì ngươi trốn vào trong trận, hẳn là có thể ngăn trở tuyệt đại đa số người tu chân, nhưng nếu gặp người tu chân lợi hại thì không còn cách nào khác đâu, ngươi xem được không?"
Mị nhi thật sự là không dám tin tưởng, cho tới bây giờ nàng không có gặp qua người tu chân như vậy, nàng nghi hoặc hỏi: " Tại sao? Tại sao ngươi lại giúp ta, Mị nhi không rõ." Nàng thật sự không rõ, cho dù Lý Cường chịu buông tha cho nàng, cũng không cần vì nàng làm bất cứ chuyện gì, hắn hoàn toàn có thể bỏ đi không quan tâm đến. Trong lòng nàng đột nhiên khởi lên một sự hối hận mãnh liệt.