Sau khi đám tiểu quỷ được Bạch Cơ đưa sang bờ bên kia, Nguyên Diệu nghĩ cuối cùng cũng có thể ngủ yên một giấc rồi. Nào ngờ, suốt bảy ngày liên tiếp, hắn đều chìm vào một cơn ác mơ, nỗi sợ hãi và đau đớn như bị thiêu đốt.
Trong cơn ác mộng, hắn ở trong một căn phòng lớn ánh sáng mờ mịt, khói đen ngập tràn. Chính giữa phòng là một bức tượng thần hung ác, xung quanh tường và sàn nhà đều viết đầy những bùa chú kỳ lạ bằng máu tươi.
“Oe oe…” Một bé trai tr@n truồng nằm dưới bức tượng thần, xung quanh đặt đủ loại hình cụ. Một sợi dây xích đầy gai nhọn quấn chặt lấy đứa bé, máu tươi từ những gai nhọn nhỏ xuống như những bông hoa nở rộ. Tay và chân của nó bị lột da, lộ ra những chiếc xương trắng hếu, ngực cũng bị hình cụ nào đó móc ra, trái tim nhỏ vẫn đập từng nhịp từng nhịp.
Nguyên Diệu dựng đứng cả tóc gáy, dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn.
Đứa bé trai nhìn Nguyên Diệu, đồng tử dần trở nên đờ đẫn vô hồn. Mắt nó từ từ khép lại, trái tim cũng ngừng đập…
Nguyên Diệu sợ đến nín thở.
Đột nhiên, đứa bé trai lại mở mắt. Mắt nó đen đỏ như đá quý, không có lòng trắng, khóe mắt chảy xuống từng giọt máu tươi. Từ miệng nó dần mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Nó đã hóa thành lệ quỷ.
Bé trai quỷ nhảy lên, lao vào Nguyên Diệu, bắt đầu cắn xé cổ hắn.
Máu tươi, không ngừng tràn ra.
“Á…” Nguyên Diệu tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo. Hắn vừa mừng vì cảnh tượng kinh hoàng chỉ là một giấc mơ, lập tức thấy bên cạnh gối không xa có một đôi mắt xanh biếc đang chăm chú nhìn hắn trong bóng tối.
“Á…” Nguyên Diệu lại kinh hãi, chộp lấy gối đập vào thứ đó: “Yêu ma lui ra!!”
Thứ đó nhảy lên, tỏa ra ánh sáng trong bóng tối, mặt của Nguyên Diệu bắt đầu đau rát.
“Đồ mọt sách, dám dùng gối đánh gia?!” Ly Nô gầm lên.
Nguyên Diệu ôm mặt bị Ly Nô cào rách, mắt ngấn lệ: “Ly Nô huynh đệ, nửa đêm nửa hôm ngươi không ngủ mà đứng cạnh giường ta làm gì, làm ta sợ chết đi được.”
“Ngươi nghĩ ta muốn à? Chủ nhân bảo ta đến bảo ngươi đi lấy một hộp gỗ đàn hương từ kho. Mau lên, chủ nhân và ta phải ra ngoài.”
“Giữa đêm khuya thế này còn định đi đâu?” Nguyên Diệu vừa mặc áo ngoài vừa hỏi.
“Thôi phủ.” Bạch Cơ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đáp lại.
Nguyên Diệu kinh ngạc: “Đi Thôi phủ làm gì?”
“Hôm nay, thời cơ đã chín muồi, ta đi lấy ‘quả’ của Thôi Tuần, đi lấy sáo Anh Cốt. Hiên Chi có muốn đi không?” Bạch Cơ cười nói.
Tiểu thư sinh vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, làm sao dám ở lại Phiêu Miểu các một mình? Vội vàng gật đầu: “Đi, đi…”
Ánh trăng lạnh lẽo, bên ngoài Phiêu Miểu các.
Ly Nô hiện nguyên hình thành mèo yêu chín đuôi, Bạch Cơ ngồi trên lưng Ly Nô, tấm áo choàng trắng như tuyết bay phấp phới trong gió đêm, trông như tiên nhân: “Hiên Chi, lên đây.”
Nguyên Diệu nhìn thân hình to lớn của Ly Nô và ngọn lửa xanh phun ra từ miệng hắn, sợ hãi: “Đây, đây, Ly Nô huynh đệ…”
“Đồ mọt sách, chủ nhân bảo ngươi lên thì ngươi lên, còn chần chừ gì nữa hả?!” Ly Nô quát.
Nguyên Diệu vội vàng nhảy lên.
Yêu thú chín đuôi chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi về Thôi phủ ở phường Sùng Nghĩa. Dưới ánh trăng, yêu thú bốn chân chạy như gió, nhẹ nhàng nhảy qua những mái nhà san sát, Nguyên Diệu ngồi sau Bạch Cơ, kinh ngạc nhìn cảnh vật bên cạnh thay đổi nhanh chóng.
Ly Nô chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến Thôi phủ. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ xa Nguyên Diệu đã thấy trên không Thôi phủ tụ tập một luồng khí đen kỳ quái.
Yêu khí! Không hiểu sao trong đầu Nguyên Diệu chợt hiện lên hai chữ này.
Yêu khí nồng nhất ở góc đông bắc Thôi phủ, Ly Nô chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhảy về viện phía đông bắc. Khi đi qua nội viện nơi phu thê Thôi Tuần cư ngụ, trong một phòng chưa tắt đèn, lờ mờ có thể thấy bóng dáng một nữ nhân.
Giọng nữ nhân lo lắng và căng thẳng: “Lão gia mang Dụ Nhi đến viện đông bắc làm gì thế? Đã bảy ngày rồi, sáng cáo bệnh không lên triều, không đến Trung thư tỉnh, cũng không cho người hầu đến gần viện đông bắc… ta lo quá…”
Một nha hoàn an ủi: “Phu nhân đừng lo lắng, chắc lão gia đang trai giới tẩy trần với công tử, nghe nói lão gia còn lập đàn tế ở viện đông bắc.”
“Dù sao thì ta cũng không yên tâm. Ngày mai, ta phải vào viện đông bắc xem sao…”
“Phu nhân yên tâm, ngày mai hẵng nói. Giờ cũng không còn sớm, xin phu nhân hãy nghỉ ngơi đi.”
Nguyên Diệu nghe vậy thì trong lòng lạnh toát. Hắn nhớ lại lần cuối Thôi Tuần đến Phiêu Miểu các, và cuộc đối thoại của hắn với Bạch Cơ.
“Làm sao để khiến Anh Quỷ hơn những nhân vật trong Đại Minh Cung?”
“Nghe nói, nếu Anh Quỷ và người thi thuật có quan hệ huyết thống, oán hận trước khi chết sẽ càng nặng, sau khi chết sức mạnh cũng sẽ lớn hơn.”
Chẳng lẽ, Thôi Tuần thật sự… giết con trai mình? Không, không, Nguyên Diệu tự nhủ, chuyện này tuyệt đối không thể. Đó là con trai ruột của Thôi Tuần, làm sao hắn có thể nhẫn tâm hành hạ đến chết, khiến linh hồn của nó mãi mãi làm quỷ nô chứ?!
Ly Nô đến viện đông bắc. Viện đông bắc tĩnh lặng như chết, Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống khỏi lưng Ly Nô. Bạch Cơ đi dọc theo hành lang đi về cuối. Cuối hành lang có một căn phòng đang cháy đèn. Mặc dù chưa từng đến đây, nhưng Nguyên Diệu cảm thấy không khí nơi này rất quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó rồi.
Bạch Cơ đẩy cửa cuối hành lang ra, Nguyên Diệu nhìn thấy bài trí trong phòng thì chợt nhớ đây chính là cảnh tượng mà hắn vừa thấy trong mơ! Tượng thần dữ tợn, khói mù mịt, bùa chú đỏ như máu… Trong trận pháp vẽ bằng bùa chú, một thi thể trẻ sơ sinh bị dùng cực hình đang nằm chình ình ở đó, cảnh tượng giống hệt trong ác mộng.
Thôi Tuần ngã ra ngoài trận, dưới người hắn có một vũng máu, một Anh Quỷ mắt đỏ như máu đang cắn xé cổ Thôi Tuần.
“Á!” Nguyên Diệu sợ đến mức chân run rẩy.
Anh Quỷ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, hàm răng nanh vẫn còn dính máu thịt. Anh Quỷ nhìn chằm chằm vào Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ và dữ tợn, miệng phát ra âm thanh kinh khủng.
Bạch Cơ không những không sợ, mà còn cười: “Đúng là một đứa trẻ có sinh khí, mạnh hơn đứa trước nhiều. Ly Nô, bắt lấy nó.”
“Dạ, thưa chủ nhân.” Ly Nô đáp.
Mèo yêu nhảy lên, lao vào Anh Quỷ, miệng phun ra ngọn lửa xanh. Anh Quỷ nhe nanh đánh lại lại. Một yêu một quỷ lập tức quấn lấy nhau, khó phân thắng bại.
Nguyên Diệu nhìn Thôi Tuần nằm trong vũng máu, hỏi Bạch Cơ: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải ngươi nói Anh Quỷ không làm hại chủ nhân, sao Thôi đại nhân lại…”
Bạch Cơ cười quái dị: “Anh Quỷ không làm hại chủ nhân, nhưng sẽ làm hại người giết mình. Anh Quỷ sau khi thành hình, oán hận và phẫn nộ trước khi chết ngập tràn, chắc chắn sẽ phản phệ thuật sĩ. Thông thường, chỉ có những thuật sĩ có tu vi cao thâm, có khả năng chống lại sự phản phệ của Anh Quỷ mới dám thử nghiệm nghi thức cấm kỵ này. Thuật sĩ bình thường nếu làm liều thì chỉ có thể trở thành nạn nhân đầu tiên của Anh Quỷ mà thôi.”
“Ngươi trước đó ở Phiêu Miểu các không hề nói với Thôi Tuần rằng Anh Quỷ nguy hiểm như vậy…”
“À! Ta quên mất.” Bạch Cơ cười nói: “Nhưng dù có cảnh báo hắn thì hắn cũng sẽ thử thôi. Bởi vì, sáo Anh Cốt là cây sáo ‘vạn sự như ý, không gì không làm được’ mà!”
“Ngươi, ngươi rõ ràng là muốn hại Thôi đại nhân…”
Bạch Cơ lạnh lùng nói: “Thôi Tuần làm hỏng sáo Anh Cốt, thì tất nhiên phải trả lại một cây cho Phiêu Miểu các ta rồi. Không phải ta muốn hại hắn, đây là ‘nghiệp’ của hắn. Từ đầu đến cuối, luôn là hắn tự làm tự chịu, sao lại là ta hại hắn?”
Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là lựa chọn của Thôi Tuần. Nếu sau khi hắn xua đuổi tiểu quỷ, gia đình được bình an, trả lại sáo Anh Cốt như đã hứa; nếu hắn không lợi dụng Anh Quỷ để làm điều ác và thỏa mãn d ục vọng cá nhân; nếu hắn có thể kiềm chế lòng tham và không sai khiến Anh Quỷ tới Đại Minh Cung hại Thượng Quan Chiêu Dung; nếu hắn không tham luyến d ục vọng đến mức mất lý trí, tàn nhẫn giết hại con trai để có được thêm một cây sáo Anh Cốt nữa… thì hôm nay tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Nguyên Diệu lấy hết can đảm để kiểm tra xem Thôi Tuần còn sống hay không.
Thôi Tuần đã chết từ lâu, cơ thể lạnh ngắt, nhìn rất đáng sợ.
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…” Tiểu thư sinh sợ vội buông xác Thôi Tuần xuống, liên tục niệm Phật.
Vừa buông xác Thôi Tuần xuống thì một thứ đen nhánh lao tới, bám lên người Nguyên Diệu. Nhìn xuống, Nguyên Diệu thấy đó là Anh Quỷ. Tiểu thư sinh đã động vào xác Thôi Tuần, làm Anh Quỷ nổi giận. Nó há miệng toang hoác, c ắn vào cổ Nguyên Diệu.
Mắt Nguyên Diệu tối sầm, ngất lịm đi.
“A a…” Khi Nguyên Diệu tỉnh lại thì trời đã sáng. Hắn đang nằm trong đại sảnh của Phiêu Miểu các, trên giường của mình. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hình chữ vạn, chiếu vào Phiêu Miểu các. Bên tai hắn vang lên những âm thanh của nhân gian. Nguyên Diệu bàng hoàng, chẳng lẽ đêm qua chỉ là hai cơn ác mộng giống nhau thôi sao? Hắn và Bạch Cơ, Ly Nô tới Thôi phủ, Thôi Tuần tàn sát con mình, rồi bị con trai biến thành yêu ma g iết chết, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tuyệt quá, những điều tàn khốc, xấu xa, ác độc và đau buồn đó, tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ…
“Này! Thư sinh, mặt trời đã lên cao mà còn nằm lì trên giường, không dậy mở cửa hàng à?” Ly Nô ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái bước từ sân sau ra, chắc đã rửa mặt ở giếng.
“Tiểu sinh dậy ngay đây.” Nguyên Diệu xấu hổ, bật dậy.
“Ta đi chợ mua thức ăn, hôm nay không ăn cá nữa, ăn gan heo.”
Nguyên Diệu thấy mặt trời mọc từ phía tây, vì Ly Nô nấu ăn nên Phiêu Miểu các mỗi bữa đều là cá: “Tại sao hôm nay ăn gan heo, không ăn cá nữa à?”
“Chủ nhân nói ngươi bị thương, phải bồi bổ.” Ly Nô đáp.
Nguyên Diệu thấy lạ: “Tiểu sinh bị thương sao?”
“Đúng vậy, ngươi quên đêm qua ở Thôi phủ rồi à, ngươi suýt bị anh quỷ cắn đứt cổ, chảy rất nhiều máu. Tất nhiên, nhờ có chủ nhân pháp lực cao cường, và sự anh minh thần võ của ta nên mới chế ngự được anh quỷ cứu sống ngươi!” Thiếu niên áo đen chống nạnh cười nói: “Thư sinh, còn không mau quỳ lạy tạ ơn cứu mạng của ta…”
Nguyên Diệu lúc này mới thấy cổ hơi đau, chạy tới gương đồng trên kệ, soi thấy cổ mình bị quấn rất nhiều lớp băng, trông như một cái bánh bao lớn.
Thì ra đêm qua không phải là mơ…
Nguyên Diệu cảm xúc ngổn ngang, chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó.
Ly Nô thấy tiểu thư sinh chỉ lo ngẩn ngơ, không để ý đến mình, bèn đi chợ mua thức ăn.
Sau khi rửa mặt xong, Nguyên Diệu mở cửa Phiêu Miểu các.
Hôm nay, lại có ai đến mua d ục vọng nữa ư?
Nhìn vết thương trên cổ Nguyên Diệu có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao, hầu như không có cảm giác đau, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, ăn ngủ và làm việc bình thường. Tiểu thư sinh đành từ bỏ ý định nhân lúc bị thương mà nằm vài ngày.
Liên tiếp ba ngày, Bạch Cơ không xuất hiện. Ly Nô nói, Bạch Cơ đang trong phòng làm sáo Anh Cốt. Tức là lấy một khúc xương chân của đứa bé của Thôi phủ, mài thành một cây sáo ngắn. Khắc lên sáo câu chú điều khiển yêu ma, người thổi sáo có thể sai khiến yêu ma làm việc cho mình.
Nguyên Diệu sởn gai ốc, tuyệt đối không dám lên lầu hai.
Trong thành Trường An, việc Thôi Tuần bị chết thảm tại nhà và đứa con trai mất tích gây ra một cơn sóng gió lớn. Có người nói, đó là yêu ma tác quái, hại chết cha con nhà họ Thôi. Có người nói, Thôi Tuần mê tín dị giáo, dùng con trai làm vật tế hiến cho tà thần, chính mình cũng bị chết. Thôi phu nhân không chịu nổi cú sốc này bèn phát điên. Kẻ thù trên triều đình của Thôi Tuần thi nhau buộc tội hắn hành vi bất chính, tham ô hối lộ, tội trạng rõ ràng, bằng chứng xác thực. Võ Hậu nổi giận, ra lệnh tịch thu gia sản của Thôi Tuần. Thôi Tuần lên nhanh sụp đổ cũng nhanh. Sự thăng trầm ấy cứ như một giấc mơ.
***Phần kết:
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn về tây.
Nguyên Diệu đứng ở sân sau Phiêu Miểu các, nhìn trời mây phía tây cuồn cuộn.
“Hiên Chi…” Có người khẽ gọi bên tai Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu giật mình, quay lại. Bạch Cơ không biết từ lúc nào đã đến sân sau, mỉm cười nhìn anh: “Vết thương của Hiên Chi đã đỡ hơn chưa?”
Tay Bạch Cơ cầm một cái hộp gỗ dán đầy bùa chú.
“À, đỡ hơn nhiều rồi, không sao nữa.” Nguyên Diệu đáp. Ba ngày nay, Bạch Cơ luôn ở lầu hai làm sáo Anh Cốt. Nhìn hộp gỗ trên tay Bạch Cơ, da đầu Nguyên Diệu lại bắt đầu tê rần.
“Đi nào, Hiên Chi, cùng ta đi đặt đồ xuống đáy giếng thôi.” Bạch Cơ nói.
“Được…” Nguyên Diệu không dám không đồng ý.
Tới bên giếng, gõ cây gọi cóc, lấy chìa khóa, mở cửa đá. Đợi khí đen bị trai hút sạch, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi xuống theo bậc thang.
“Hiên Chi có vẻ lo lắng, có tâm sự gì à?” Bạch Cơ hỏi.
Nguyên Diệu cúi đầu đi: “Nghĩ đến Thôi Tuần, tiểu sinh cảm thấy buồn bực. Hồ ly còn biết tình thân, gả con mời khách, hòa thuận vui vẻ, Thôi Tuần là con người, lại vì thỏa mãn d ục vọng cá nhân mà nhẫn tâm giết con…”
Bạch Cơ thản nhiên nói: “Đó là ‘nhân quả’ của hắn, Hiên Chi không cần bận tâm.”
“Tiểu sinh vẫn thấy rất khó chịu…”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống đến đáy giếng. Bạch Cơ đến chỗ lần trước lấy sáo Anh Cốt rồi đặt hộp gỗ lên đó.
Bạch Cơ cười với Nguyên Diệu: “Nếu Hiên Chi buồn bực thì tối nay theo ta tới nhà cửu vĩ hồ dự tiệc cho khuây khỏa.”
“Tiệc? Hồ ly lại gả con à?” Nguyên Diệu thắc mắc. Hôm nay không có mưa nắng mà!
“Không phải hồ ly gả con, hôm nay là sinh nhật của Cửu vĩ hồ vương, con cháu của nó tổ chức yến tiệc, mời các yêu ma quỷ quái ở thành Trường An. Rôm rả thú vị lắm. Hiên Chi có muốn đi không?”
“Muốn đi muốn đi, tiểu sinh thích rôm rả lắm.”
“Vậy thì cùng đi nào.” Bạch Cơ cười rồi quay người rời đi.
Nguyên Diệu định đi theo Bạch Cơ, bỗng có gì đó kéo áo hắn. Nhìn xuống, hắn thấy một đứa bé khoảng hai ba tháng tuổi, trắng trẻo đáng yêu, trên cổ đeo dây trường mệnh, đang nắm áo hắn, cười khúc khích.
“Aa a…” Nguyên Diệu hét lên sợ hãi.
“Hiên Chi sao vậy?” Bạch Cơ quay lại.
“Quỷ… Anh Quỷ lại nắm chân tiểu sinh rồi… hu hu…”
“À, có vẻ Anh Quỷ này cũng rất thích Hiên Chi đấy.” Bạch Cơ mỉm cười nói.
“Á! Tiểu sinh không cần nó thích a a…” Tiếng kêu than của tiểu thư sinh vang lên đến mặt đất. Con ếch ngồi ở cửa đá giật mình, nhảy đi kêu ộp oạp.
Mặt trời lặn, côn trùng rỉ rả, trời dần tối, thế giới của phi nhân bắt đầu tỉnh dậy…