Người đó là ai. Lần thứ hai đến căn hộ của Hà Gia hảo, Lưu Mỹ Lan đã thấy ảnh của Trần Nhược Khát. Cho dù bà không xem phim không để ý đến tin tức giải trí nhưng cũng vẫn thấy Trần Nhược Khát hơi quen.
Hôm đó, Hà Gia Hảo dẫn Trần Nhược Khát về nhà cũ, Lưu Mỹ Lan nghĩ, quả nhiên là gương mặt ấy.
Bà cứ khóc mãi khóc mãi, cảm thấy như trời đất sụp đổ, khóc đến mức Hà Khánh Quốc cũng phiền lòng. Hà Gia Hảo nói: "Con thích đàn ông, con và Trần Nhược Khát đang yêu nhau."
Hà Khánh Quốc trầm lặng uống rượu trắng. Lưu Mỹ Lan hét chói tai: "Mày có biết xấu hổ không! Mày muốn bố mẹ phải làm thế nào bây giờ? Cái thành phố này có ai không quen biết nhà mình đâu, mọi người mà biết thì sẽ nói nhà mình thế nào?"
Hà Khánh Quốc trừng mắt liếc nhìn bà một cái, bảo bà đừng nói nữa. Lưu Mỹ Lan che ngực mình, đau đến mức thở hổn hển. Bà còn muốn nói, nhất là lừa dối, sao lại dùng việc kết hôn giả để lừa mọi người được chứ.
Hà Khánh Quốc uống rượu xong, lại chuyển sang Trần Nhược Khát: "Tôi biết cậu là diễn viên, khác dân thường như chúng tôi. Tôi kiến nghị hai đứa nhanh chóng giải quyết mối quan hệ này đi. Nếu không tôi sẽ nói cho người ta biết chuyện của cậu, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Cậu thấy sao?"
Hà Gia Hảo từ đầu vẫn ngồi yên ở đó, nghe xong lại bỗng đứng dậy nói: "Con thấy hai người mới có vấn đề đấy."
Đây hẳn là lời nói nặng nề nhất mà Hà Gia Hảo từng nói với Hà Khánh Quốc và Lưu Mỹ Lan trong 28 năm qua. Từ nhỏ đến lớn cậu đều rất ngoan, chưa từng làm gì khiến mọi người nhọc lòng. Hà Khánh Quốc cảm thấy cậu muốn học nghệ thuật thì cứ học, dù sao lấy được cái bằng về rồi cũng vẫn có thể lo quán cơm cho ông. Đúng là Hà Gia Hảo cũng đã về, cẩn thận thừa kế quán cơm Bách Hảo.
Hà Khánh Quốc ném cái chén trong tay đi, va vào mặt Hà Gia Hảo. Lúc ông định giơ tay lên đánh lại bị Trần Nhược Khát ngăn cản. Trần Nhược Khát buông tay, Hà Khánh Quốc lại phất tay lên, giáng một bạt tai xuống má Trần Nhược Khát.
Phòng khách lặng thinh. Hà Gia Hảo không biết mình đã bắt đầu rơi nước mắt từ lúc nào, nước mắt của bất đắc dĩ và chua xót vô cùng, đáng ra phải rơi từ cái đêm quyết định kết hôn giả từ bốn năm trước rồi.
Hà Khánh Quốc giận dữ xô đẩy bọn họ, bảo họ cút đi. Ông nói: "Mày cũng đừng động vào Bách Hảo nữa, nghe chưa, đừng hòng bước vào Bách Hảo một bước nữa!"
Hà Gia Hảo quay đầu lại, nói: "Được."
Hôm đó hai người ngồi trong xe một lúc lâu. Khi Hà Khánh Quốc đánh Trần Nhược Khát, nhẫn trên tay cọ vào má Trần Nhược Khát, hàm dưới có một vết thương nhỏ. Hà Gia Hảo cứ hỏi có sao không, ngày mai đi đóng phim thì phải làm sao đây.
Trần Nhược Khát nói không sao. Cậu gạt nước mắt trên mặt Hà Gia Hảo, nói: "Ông ấy có nói ra thì tôi cũng sẽ không chia tay với cậu."
Hà Gia Hảo càng khóc dữ hơn, giọng run rẩy hỏi cậu: "Vậy cậu phải làm sao đây?"
Trần Nhược Khát lắc đầu nói: "Chẳng sao cả."
Hà Gia Hảo miễn cưỡng cười, lại lặng đi.
Trần Nhược Khát xoa mặt cậu, nói: "Tôi đột nhiên phát hiện ra tôi có thể tặng cửa hàng, lò nướng và dụng cụ được rồi."
Hà Gia Hảo khóc mà bật cười. Cậu dựa vào ghế một lát, bỗng nói với Trần Nhược Khát: "Tôi nói cho họ biết tôi là đồng tính luyến ái rồi."
Trần Nhược Khát ngờ vực hả một tiếng.
Hà Gia Hảo nói: "Thế mà tôi lại nói cho họ biết rồi."
_
Sau khi An Sở Sở biết chuyện đó thì bắt đầu từ chối để Lưu Mỹ Lan đến gần Hà Tiểu Mãn. Cô chặn ở cửa nhà trẻ nói: "Con cháu mà, bác đừng đụng vào nữa."
Lưu Mỹ Lan vung cái túi nhỏ, kêu lên chói tai: "Tôi đã cho Tiểu Mãn bao nhiêu tiền rồi hả? Từng khoản tính rõ ra, giỏi thì cô trả hết đây?"
Trưa hôm đó An Sở Sở gửi một số tiền vào tài khoản của Lưu Mỹ Lan, ghi là chi phí thanh toán. (清算费, cái nì tui không rõ lắm)
Lưu Mỹ Lan tức điên, chạy đến công ty An Sở Sở làm loạn lên, bảo cô là con yêu tinh, mang đứa con hoang không có bố từ đâu về lừa Hà Gia Hảo kết hôn.
An Sở Sở kéo bà đến đồn cảnh sát. Hai người túm tóc nhau, túm đến mức mất hết hình tượng.
An Sở Sở ra khỏi đồn cảnh sát, mua một tá bia đến tìm Hà Gia Hảo. Cô tự mở một lon, uống ùng ục hết nửa lon, sau đó nóng mắt, kêu to: "Hà Gia Hảo, đấy mà không phải mẹ ruột của cậu thì tôi đã đánh bả rồi."
Hà Gia Hảo ôm chân ngồi trên sô pha xoa tai.
Hôm đó hai người họ ngồi trên thảm cạnh sô pha, tôi một ngụm cậu một ngụm mà uống. Không cần đến Bách Hảo nữa nên Hà Gia Hảo thấy không quen chút nào. Tuy lúc đầu bất đắc dĩ phải về tiếp quản, nhưng cậu cũng đã dốc hết tâm sức và thời gian cho bách Hảo. Đột nhiên xảy ra chuyện nên thật sự không biết phải làm gì.
An Sở Sở ôm lấy cậu nói: "Cậu không sai, nghe rõ chưa Hà Gia Hảo. Cậu thích ai cũng không sai."
Mắt Hà Gia Hảo lại nóng lên.
Thật ra kiểu người sĩ diện như Hà Khánh Quốc và Lưu Mỹ Lan nhất định sẽ không nói ra chuyện Hà Gia Hảo là gay đâu. Nhưng như thế cũng có nghĩa là, họ tuyệt đối không chấp nhận.
Bởi vì lo cho cậu nên một ngày Trần Nhược Khát gọi tận mấy cuộc hỏi cậu đang làm gì. Hà Gia Hảo nói: "Đang uống rượu với An Sở Sở."
Trần Nhược Khát hỏi: "Cô ấy làm sao?"
Hà Gia Hảo nói: "Cậu ấy đánh nhau với mẹ tôi."
Trần Nhược Khát há miệng cạn lời, chưa kịp nói gì, An Sở Sở đã gào vào điện thoại: "Trần Nhược Khát, cậu mà dám bội tình bạc nghĩa thì tôi đánh cả cậu."
Hà Gia Hảo bật cười.
Lúc Trần Nhược Khát về đến nhà, An Sở Sở vẫn còn đang ngủ trên sô pha của họ. Lúc bạn trai cô đến đón, còn tiện xin Trần Nhược Khát ký tên.
Trải qua chuyện Lưu Mỹ Lan làm loạn, chuyện giữa Hà Gia Hảo và An Sở Sở cũng nhanh chóng lan truyền trong thành phố.
Lúc An Sở Sở đi làm thì trốn vào WC gọi cho Hà Gia Hảo: "Cậu đúng là không biết nói dối. Ban đầu vì chặn miệng bọn họ mới kết hôn, giờ vẫn bị nói đấy thôi."
Bị người ta nói không biết xấu hổ, bị nói là mang thai đứa con hoang chẳng biết của ai. Ai nhìn thấy cô cũng phải tò mò chạy đến hỏi một câu: "Này, có phải thật không? Rốt cuộc Hà Gia Hảo có biết hay không, thật sự tốt tính đến mức nuôi con giúp cô luôn hả?"
Thành phố nhỏ là vậy đó, chuyện bé như cái móng tay không khéo cũng biến thành chủ đề bàn tán của cả thành phố. Lời đồn đại truyền từ con phố này sang phố kia, mọi người ngồi xuống cắn hạt dưa, vỏ nhổ ra ngoài chính là Hà Gia Hảo và An Sở Sở.
Hà Gia Hảo cảm thấy mệt mỏi quá.
Mệt mỏi hơn nữa là thỉnh thoảng Lưu Mỹ Lan sẽ tìm tới cửa, bảo mình tìm được một loại thuốc gì đó, uống rồi sẽ biến thành người bình thường.
Hà Gia Hảo bất đắc dĩ hỏi bà: "Thế nào là bình thường, thế nào là không bình thường?"
Lưu Mỹ Lan nói: "Mày chính là không bình thường."
Hà Gia Hảo trầm lặng một lúc, nói: "Nhưng mà, mẹ đẻ ra con như thế này mà."
Lưu Mỹ Lan tức đến mức không nói nên lời. Bà bỏ đi, Hà Gia Hảo ngồi cạnh bàn ăn rất lâu, lúc Trần Nhược Khát về nhà, nhận ra trong phòng khách còn chưa bật đèn.
Dù sao ở trong thành phố, cuộc sống cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trần Nhược Khát liền dẫn Hà Gia Hảo đi đóng phim cùng luôn.
Hà Gia Hảo không rảnh rỗi nổi, sau khi Trần Nhược Khát trang điểm tạo hình lên diễn, Hà Gia Hảo liền ở bên cạnh giúp nhân viên đoàn phim thu dọn đạo cụ, phân phát cơm trưa.
Trần Nhược Khát bảo David đi mua cà phê, mua về lại thành sữa bò nóng. David chỉ vào Hà Gia Hảo nói: "Cậu ấy không cho."
Lúc đó, Hà Gia Hảo đứng giữa một đám nhân viên, cùng ăn cơm hộp. Trần Nhược Khát cầm hộp cơm của mình chen vào. Một đám người đồng loại im lặng, chỉ có Hà Gia Hảo nhét một miếng thịt viên vào miệng, đũa lại lia qua gắp một miếng gà của Trần Nhược Khát. Cậu cắn một miếng, lẩm bẩm: "Cái này không giòn."
Trần Nhược Khát nhìn cậu mỉm cười.
Buổi quay phim đó, nhân viên ở phim trường nhìn thấy cái người bình thường lúc nào cũng lạnh lùng không muốn lại gần ai như Trần Nhược Khát vừa diễn xong đã chạy đi tìm cậu trợ lý sinh hoạt kia.
Hà Gia Hảo chỉ giúp chạy lên tầng hai lấy pin máy quay. Trần Nhược Khát dựa vào cửa cầu thang lạnh mặt hỏi: "Rốt cuộc lại ai sai cậu đi làm mấy cái này vậy?"
Hà Gia Hảo nghiêng đầu, nói: "Tôi tự muốn làm thôi."
Trần Nhược Khát gõ đầu Hà Gia Hảo, lại xoa xoa, ôm Hà Gia Hảo vào lồ ng ngực, nói: "Cái 'hảo' (tốt) của cậu có thể dùng cho riêng tôi thôi được không?"
Hà Gia Hảo cũng hôn chụt một cái lên miệng cậu, cười hì hì nói: "Cậu bỏ tôi ra đã, tôi còn phải đưa pin nè."
Trần Nhược Khát thở phì phì bỏ tay ra.
Hà Gia Hảo lăn lộn mấy ngày, quan hệ tốt đến mức phó đạo diễn lôi cậu vào diễn một vai quần chúng có thoại.
Đã gần mười năm không đứng trước máy quay rồi, Hà Gia Hảo hơi căng thẳng nhìn dây điện chằng chịt quanh phim trường. Cậu đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng, Trần Nhược Khát đứng bên cạnh cậu. Lúc đầu Hà Gia Hảo nói không rõ thoại của mình, làm Trần Nhược Khát cứ cười mãi.
Hà Gia Hảo đỏ mặt. Trần Nhược Khát bỗng nhiên lại gần bên tai cậu, khẽ nói: "Thả lỏng đi, A Kỳ."
Khoảng thời gian ấy, đóng phim xong họ cũng không về nhà mà ở lại khách sạn gần phim trường.
Hà Gia Hảo thu dọn va li đồ của Trần Nhược Khát. Trần Nhược Khát tắm xong đi ra, ngồi xổm xuống ôm lấy Hà Gia Hảo nói: "Đợi lát nữa tôi tự dọn được, cậu đi tắm đi."
Hà Gia Hảo vẫn cúi đầu lấy quần áo ra phân loại. Trần Nhược Khát hôn lên tai cậu, Hà Gia Hảo lẩm bẩm: "Ngứa."
Trần Nhược Khát dán lại gần cậu nói: "Tôi tìm người xem mặt tiền rồi. Nếu cậu không muốn mở quán trong thành phố thì chúng ta đổi sang chỗ khác. Mở tiệm gì cũng được."
Hà Gia Hảo trầm lặng một lúc, nói: "Không nghĩ ra. Nên mở tiệm bánh mì hay là quán cơm, cũng chẳng biết là có làm ăn được không."
Trần Nhược Khát nói: "Wow, có phải cậu quên mất bạn trai cậu làm nghề gì rồi không? Tôi là người siêu nổi tiếng có cả triệu fan đấy, một quảng cáo tốn sáu bảy con số, nhưng mà nếu cậu nhờ tôi quảng cáo thì rẻ hơn cũng được, hôn tôi mấy cái là được. Sao nào?"
Hà Gia Hảo bật cười, xoay người, ôm lấy cổ Trần Nhược Khát, hôn lên má cậu ba cái, nói: "Cảm ơn anh Khát nha."