"Anh ấy không phải!" Diệp Phù không nghĩ ngợi, phản bác lại hắn, "Anh ấy không phải như thế! Anh đừng nói linh tinh!"
Ảnh đế Sầm Loan cao cao tại thượng, tựa như tiên, được nhiều người tôn kính và các cô gái ngưỡng mộ, sao có thể bị chửi bới như vậy.
Diệp Phù tức giận đến phát khóc.
"Ồ? Hắn không phải là người như thế, vậy cô quyến rũ hắn sao?" Bàn tay của Tống Vũ dễ dàng nắm lấy ngực cô, "Hắn cho cô cái gì? Vai nữ chính này hắn cho cô sao?"
Diệp Phù lắc đầu, nước mắt tí tách rơi xuống, "Không phải, là tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy không làm gì hết, anh đừng nói anh ấy như vậy."
"Cô che chở cho hắn?" Tống Vũ vươn tay muốn thăm dò xuống chân cô, "Hai chúng ta làm một giao dịch được không? Tôi sẽ không nói chuyện của cô và ảnh đế ra ngoài, cô ngủ với tôi một lần, thế nào?"
Diệp Phù kinh sợ, run rẩy.
Tiêu Hiểu Hồng đang nằm trên mặt đất bò dậy, trộm gọi cho ảnh đế, lúc này di động của anh mới liên hệ được, Tiêu Hiểu Hồng không nói nhiều, cô ấn mở loa.
"A lô, anh Sầm, bọn em ở tầng hai KTV, đi lên cầu thang rẽ phải, anh đến rồi phải không?" Cô ấy lớn giọng, "Để em ra đón anh."
Ở đầu dây bên kia, Sầm Loan nghe ra Tiêu Hiểu Hồng sốt ruột cũng như cố tình, giọng nói anh lạnh lùng, "Ừ, xuống đi, tôi đang ở cửa."
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tống Vũ buông lỏng Diệp Phù ra, nói nhỏ bên tai cô, "Cô dám nói cho ảnh đế, tôi sẽ nói chuyện của hai người ra bên ngoài."
Diệp Phù lau nước mắt, không quay đầu lại nhìn mà kéo Tiêu Hiểu Hồng rời đi.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Diệp Phù chạy thẳng vào toilet, cô rửa mặt xong, đi ra nói với Tiêu Hiểu Hồng, "Cô đừng nói gì với ảnh đế."
Tiêu Hiểu Hồng không dám tin nhìn cô, "Vì sao ạ?"
"Cô đừng hỏi." Diệp Phù vẫn còn run, cô rửa sạch mặt, sau khi chắc chắn không còn nước mắt nữa mới xoay người.
"Tôi không muốn ảnh hưởng đến anh ấy."
Tiêu Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn Diệp Phù rời đi. Rõ ràng cô sợ hãi như vậy, nhưng ở trong tình huống này, cô vẫn nghĩ cho ảnh đế.