Hầu Tử bị cảnh sát bắt lên xe đang ngồi thì đột nhiên nghe thấy hai cảnh sát nói về chuyện Đường Cổ có thai, anh ta khó hiểu nhìn về phía Dư Trì Bắc và Đường Cổ.
Cái người phụ nữ đó có thai rồi sao?!
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà Dư Trì Bắc lại có con?!
Dư Trì Bắc đã bỏ đi khả năng làm cha đời này của anh ta rồi, cho dù ngay lúc đó anh ta có ra tù, anh ta cũng không có khả năng có con.
Dựa vào cái gì mà Dư Trì Bắc lại có con?!
Hầu Tử nhìn chăm chăm về hướng hai người họ, nhìn Dư Trì Bắc và Đường Cổ vẫn cứ hôn dính lấy nhau như cũ, đầy tức giận, anh ta nghiêng đầu nhìn thấy súng dắt ở eo của cảnh sát.
Anh ta ngay lập tức rút nó ra, nhắm thẳng hướng bụng của Đường Cổ mà bắn.
Ngay khi phát súng đầu tiên nổ ra, cảnh sát bị dọa cho cúi đầu xuống, Dư Trì Bắc thì theo phản xạ có điều kiện mà đứng ra che chắn cho Đường Cổ, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.
Tiếng súng nổ liên tục bốn năm lần.
Đến khi Hầu Tử bị chế phục, Đường Cổ mới phát hiện, người đàn ông đang che chắn cho cô ấy người đẫm máu.
Đôi mắt cô ấy mở to ra, thế giới xung quanh cô ấy như không còn bất cứ tiếng động gì.
Cảnh sát chạy đến, có ai đó đang điên cuồng hét gì đấy bên tai, Hầu Tử bị cướp súng, rồi bị cảnh sát đè nằm xuống đất.
Có ai đó túm lấy cô ấy, rồi hét lên cái gì đó.
Đường Cổ ngơ người ra, đôi mắt thất thần nhìn Dư Trì Bắc, anh ta vẫn mỉm cười, môi mấp máy nói cái gì đó, "Ngoan, đừng sợ".
Nhưng cô ấy chẳng nghe thấy gì cả.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Hòa lẫn với máu.
Thế giới xung quanh cô ấy xoay chuyển, cô nhắm mắt lại ngất đi.
Cả thế giới thu nhỏ lại thành một khung cảnh cực nhỏ.
Người đàn ông nằm trong vũng máu, người phụ nữ nằm cách anh ta không xa, xung quanh là tiếng la hét của cảnh sát và tiếng còi hú, Hầu Tử bị giữ nằm dưới đất phát ra nụ cười kinh tởm vui vẻ.
Sau khi quay xong cảnh này.
Diệp Phù trốn trong nhà vệ sinh khóc rất lâu, cảm xúc của cô có chút không thu lại được.
Tất cả những người khác đã hoàn thành công việc, cô vẫn đang khóc.
Khóc rất đau khổ.
Sầm Loan cũng đã thay xong quần áo và đi đến, đến cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng khóc đau khổ của cô.
Anh đi vào, Diệp Phù giật mình che miệng lại, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, nhưng lại phát hiện ra tiếng bước chân không đúng lắm, nó đi thẳng đến chỗ cô mới dừng lại.