Phố Cũ - Cửu Ngũ

Chương 14



Như thường lệ sau khi say rượu, Lưu Diễm cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô đi qua phòng khách vào nhà vệ sinh, thấy Lưu Nhất đang ngồi trong đó. Lưu Diễm liếc nhìn em trai rồi lấy kem đánh răng.

Lưu Nhất hỏi: "Chị, chị ổn chứ?"

Lưu Diễm không hiểu chuyện gì, đáp: "Chị ổn mà."

"Đêm qua chị làm gì thế?"

"Kiếm tiền." Cô cười với em trai, lắc lắc bàn tay trước mặt cậu, "Tối qua kiếm được 500 đấy."

Đánh răng xong, cô súc miệng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Canh xương hầm hôm nay uống hết chưa?"

Lưu Nhất nói đã uống rồi.

"Lần sau chị mua thêm ít táo tàu để trong tủ lạnh, ăn táo tàu tốt cho sức khỏe."

Lưu Nhất kéo quần lên, rửa tay rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Diễm, giọng nũng nịu: "Chị đừng giận em nữa nhé?"

Lưu Diễm cố giữ vẻ nghiêm khắc: "Chị thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu em tiếp tục nghe lời chị thì chị sẽ không giận nữa."

Lưu Nhất gật đầu đồng ý.

*****

Xe buýt còn một khoảng nữa là đến trạm, Lưu Diễm vừa kéo khoá kéo ba lô vừa nhìn quanh, thấy Chu Sâm ở phía xa, cô vội vàng nhảy cẫng vẫy tay với cậu.

Chu Sâm thực ra đã nhìn thấy cô từ trước, qua lớp kính cửa sổ, cậu thấy cô đang quơ tay múa chân bên trong xe buýt.

Xe buýt tới trạm, Lưu Diễm xuống xe chạy băng qua đường đến chỗ cậu, khoác tay lên vai cậu, cười nói: "Chà, thật trùng hợp cô gái nhỏ."

Chu Sâm bước chân nhanh hơn, Lưu Diễm đi theo phía sau. Một con chó nhỏ màu xám ở tiệm tạp hóa định lao ra sủa, Chu Sâm nhìn con chó bất ngờ quát lớn, con chó sợ hãi co rúm vào ổ, không nhúc nhích.

"Cậu làm sao thế?" Lưu Diễm vừa cười vừa đi đến trước mặt cậu, "Quầng thâm mắt nặng thế kia, còn đi gây sự với cả chó à?"

Chu Sâm lạnh nhạt nói: "Tôi không phải bảo cậu đừng gọi tôi là cô gái nhỏ sao."

Lưu Diễm nhẹ nhàng giơ tay lên, nói: "Xin lỗi, tôi quên mất, tại quen gọi cậu như thế rồi, cậu thật là keo kiệt."

Cô bỗng nhớ tới cái gì, cười nói: "À đúng rồi, tối qua tôi nằm mơ thấy cậu đấy."

Chu Sâm mím môi: "Phải không?"

Lưu Diễm đi song song với cậu, nói: "Ừm, nhưng tôi không thể nói là mơ thấy gì đâu, sợ cậu giận."

Cô lén liếc nhìn cậu, không khỏi mỉm cười.

"À mà hôm trước tôi thấy có nữ sinh nào đó tỏ tình với cậu."

"Nhiều người tỏ tình với tôi lắm, cậu nói cô nào?"

Lưu Diễm chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, thăm dò hỏi: "Thế cậu đồng ý chưa?"

Chu Sâm nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu: "Cậu tò mò thế làm gì?"

Tò mò làm gì ư? Lưu Diễm thầm hừ một tiếng, tò mò thì có thể ăn no được à?

Lưu Diễm gần như đi theo Chu Sâm vào lớp học của cậu. Cậu đi vào từ cửa trước, cô nhắm mắt đi theo sau, bất ngờ va vào cậu trước bục giảng.

Các bạn học trong lớp ngơ ngác nhìn bọn họ. Cao Xuyên đang ngồi nói chuyện với nhóm bạn, thấy vậy liền vẫy tay: "Lưu Diễm, mình ở đây này."

Chỗ ngồi của Chu Sâm ở hàng cuối, cậu im lặng đi tới chỗ của mình. Lưu Diễm lúng túng nhận ra mình vào nhầm lớp, không để ý đến Cao Xuyên mà vội vã chạy ra ngoài.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cao Xuyên thấy ánh mắt Chu Sâm lơ đãng nhìn theo hướng Lưu Diễm rời đi, một lúc sau mới xấu hổ lấy sách ra khỏi ngăn bàn.

Cát Nghị đi đến chỗ ngồi của mình đang bị Cao Xuyên chiếm, nói: "Đúng là học bá!"

Cao Xuyên mới quay về chỗ ngồi của mình.

******

Giờ thể dục, thầy giáo hiếm khi có mặt.

Lưu Diễm ngồi giữa khán đài màu cam, hai tay đặt lên hàng phía trước, tựa cằm lên mu bàn tay nhìn ra sân thể dục đông đúc. Một số người đang chạy nhảy vui đùa, đa số nam sinh chơi bóng rổ, cũng có vài nam sinh bị cô lập, bị xô đẩy hoặc bị bắt nạt.

Tôn Kỳ chơi đến toát mồ hôi, mệt mỏi khoác khăn lông lên vai đi tới giữa khán đài ngồi xuống bên cạnh Lưu Diễm.

"Sao thế, có chuyện gì buồn à?"

Lưu Diễm liếc nhìn cô bạn, lắc lắc đầu, giọng hơi lúng túng: "Không có gì đâu."

"Sao lại không có," Tôn Kỳ lau mồ hôi, "Mấy hôm nay cậu cứ thơ thẩn thế kia mà."

Lưu Diễm tựa lưng vào ghế, im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu với Cao Xuyên sao thế, nghe nói hai người đang cãi nhau à?"

"Ai thèm cãi nhau với anh ta."

"Thế là sao?"

Tôn Kỳ ấp úng một lúc rồi lẩm bẩm: "Chia tay."

Lưu Diễm cười tủm tỉm, ghé sát vào mặt cô ấy: "Chia tay thật á?"

Cô lại hỏi tiếp: "Chia tay thật luôn?"

"Thôi đi," Tôn Kỳ hờn dỗi đẩy Lưu Diễm ra, "Không thể để anh ta quá kiêu ngạo, phải cho anh ta biết tay, chứ không anh ta tưởng mình là nhất. Cậu biết hôm đó anh ta làm gì không, trước mặt mình mà dám tán tỉnh nữ sinh lớp dưới, mình không thể không giận được."

Lưu Diễm nhận chai nước khoáng của Tôn Kỳ, uống một ngụm rồi phụ họa: "Đáng giận thật, nếu là mình thì mình sẽ không bao giờ thèm để ý đến loại người như vậy nữa."

Tôn Kỳ gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lưu Diễm thở dài: "Chúng ta vẫn còn quá trẻ con."

Lưu Diễm đang nhìn lơ đãng về phía xa, Tôn Kỳ đột nhiên huých nhẹ vào cánh tay cô. Lưu Diễm ngẩn người, Tôn Kỳ khẽ hất cằm về phía lối đi nhỏ, cô mới thấy một nam sinh đang đi tới, có vẻ như vừa mới chơi bóng xong, người đầy mồ hôi.

Tôn Kỳ không muốn làm kỳ đà cản mũi, liền tránh đi.

Lưu Diễm ngượng ngùng nở một nụ cười.

Nam sinh đó ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu là một học sinh ngoan nổi tiếng, Lưu Diễm biết cậu.

Bất ngờ, cậu đưa cho cô một phong bì màu hồng nhạt.

Tôn Kỳ từ xa quay lại nhìn, thấy Lưu Diễm đột nhiên vui vẻ hẳn lên, không chỉ nhận phong bì mà còn nói chuyện rất nghiêm túc với cậu bạn đó.

Cao Xuyên duỗi tay ra quơ quơ, Tôn Kỳ lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào.

Tôn Kỳ quay đầu lại, thấy Cao Xuyên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hậm hực đang đứng trước mặt cô ấy.

"Bị làm sao thế?"

Tôn Kỳ đứng thẳng lại, hung hăng đạp vào chân Cao Xuyên. Cậu ta nhăn nhó ôm chân nhảy lò cò theo sau Tôn Kỳ.

"Em hết giận rồi?"

"Không có!"

Tuổi trẻ thường bốc đồng, Cao Xuyên hơi mất kiên nhẫn nói: "Em chưa đủ à? Mấy ngày rồi, em đừng có làm quá lên được không?"

"Tôi làm quá?!" Tôn Kỳ đột ngột dừng lại, "Anh mẹ nó nói tôi làm quá á?"

"Anh dám nói lúc tôi không có mặt anh không làm những chuyện như thế à? Hôm đó là tôi bắt gặp, nếu tôi không bắt gặp thì sao? Anh dám thề không?"

Cao Xuyên thực sự không dám thề, cậu ta cười giả lả, nắm lấy tay Tôn Kỳ: "Sau này anh buộc dây vào người em được chưa, em đi đâu anh cũng đi theo nếu không thì anh không đi."

Tôn Kỳ hất tay cậu ta ra, vẻ mặt chán ghét: "Anh đừng có đụng vào tôi!"

Cao Xuyên xụ mặt: "Em còn chưa đủ à?"

Tôn Kỳ không trả lời, nước mắt rươm rướm. Cô ấy quật cường lau đi: "Chưa đủ được, anh cũng không phải mới quen biết tôi, tôi chính là như vậy!"

"Vậy em cứ như vậy đi, ông đây không chơi với em nữa!"

Cao Xuyên hùng hổ bỏ đi, Tôn Kỳ không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng tính cách vốn kiêu ngạo không cho phép cô ấy xuống nước. Cô ấy tức giận nghĩ, mình còn trẻ, trước kia không có anh ta, sau này có lẽ cũng không cần anh ta.

Nhưng tuổi trẻ vốn luôn cố chấp, vết thương lòng luôn được che giấu rất kỹ.

Giờ ăn trưa, Tôn Kỳ không biết đi đâu, Lưu Diễm và Ngô Khương lấy đồ ăn xong đang tìm chỗ ngồi. Ngô Khương thấy Cát Nghị, liền kéo Lưu Diễm ngồi cùng bàn.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cát Nghị cao to vạm vỡ, thoạt nhìn có vẻ khờ khạo. Cậu chào hỏi, Lưu Diễm gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Khương.

Cát Nghị trêu chọc: "Sao sáng nay cậu lại vào lớp bọn tôi thế?"

Lưu Diễm cười cười, liếc nhìn Chu Sâm bên cạnh Cát Nghị, cố ý nói: "Cậu hiểu mà!"

Cát Nghị cười ranh mãnh, dùng đũa chỉ vào cô, không cần nói cũng hiểu.

Chu Sâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nói: "Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi trước."

Lưu Diễm ngạc nhiên: "Cậu chưa ăn xong mà?"

"Thấy cậu tôi ăn không nổi."

Cậu đứng dậy thật, khay đồ ăn vẫn còn nguyên, hai tay đút túi quần đi khuất khỏi tầm mắt.

Lưu Diễm cảm thấy khó chịu, hỏi: "Sáng nay vẫn ổn mà, sao thế nhỉ?"

"Không sao đâu, sau giờ thể dục cậu ấy cứ thế đấy, như thể ăn phải thuốc nổ, chẳng nói lý lẽ gì cả."

Lưu Diễm chọn toàn đồ ăn mình thích, vốn dĩ muốn ăn một bữa ngon lành giờ bỗng trở nên vô vị. Cô đứng dậy, cười nói: "Các cậu ăn trước đi, tôi về lớp học đây."

"Học bá đấy à?"

Lưu Diễm tự giễu: "Đúng vậy, tôi là học bá."

Tan học, Ngô Khương đi trước ra cổng trường. Lưu Diễm nộp bài kiểm tra toán cho thầy Thẩm, nghe thầy nói: "Dạo này hình như học sinh không còn quậy phá nữa nhỉ."

Răng Hô ôm tách trà cười hả hê: "Tôi đã bảo mà, chúng nó chỉ là nhất thời tò mò thôi, đứa nào hồi nhỏ mà chẳng có một vài trò nghịch ngợm, thầy cứ làm quá lên làm gì."

Lưu Diễm thầm cười lạnh. Khi cô định ra khỏi cửa, Răng Hô hỏi: "Lưu Diễm, em thấy thầy nói đúng không?"

Lưu Diễm gượng cười, không nói gì.

Từ khu nhà học đến cổng trường phải đi qua một con đường đầy sỏi đá. Lưu Diễm hòa vào dòng người nhanh chóng đi đến cổng.

Ngô Khương đã không còn ở đó, cô lo lắng nhìn quanh, cuối cùng phát hiện ra một nhóm người tụ tập ở bãi đậu xe yên tĩnh.

Lưu Diễm đi tới gần, nghe thấy tiếng Trương Viện: "Mẹ kiếp, tưởng mình có chỗ dựa rồi à?"

Những người xung quanh đang đứng nhìn đều mặc đồng phục, ban đầu họ còn cảm thấy thương xót cho nạn nhân khi chứng kiến cảnh bạo lực, nhưng mặt tối trong lòng người dễ dàng bị khơi dậy. Họ như thể đang tận hưởng cảm giác hưng phấn, lấy điện thoại ra quay phim, đăng tải và cầu bình luận được lan truyền.

Lưu Diễm thấy Trương Viện dùng chân đá mạnh vào đùi Ngô Khương vốn đã yếu ớt. Bị cú đá bất ngờ, Ngô Khương ngã vào dãy xe đạp dựng phía sau, tạo nên một loạt tiếng loảng xoảng chói tai. Cùng lúc đó, đám người đi cùng Trương Viện cũng lao vào, đấm đá túi bụi vào người Ngô Khương.

Trong miệng Trương Viện hô to, "Lại còn không chịu lấy tiền ra?"

Cô ta vừa nói vừa tàn nhẫn đấm đá. Lưu Diễm vội vã đẩy đám đông ra, lao đến chỗ Trương Viện, giáng một cái tát vào mặt cô ta, cô ta lảo đảo một cái ngã xuống mặt đất đau điếng.

Lưu Diễm túm tay Ngô Khương đi tiến đến trước mặt Trương Viện, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lần trước cảnh cáo còn chưa đủ à? Lời nói của tao nghe không hiểu à? Còn dám bắt nạt người khác nữa, tao gặp lần nào sẽ đánh lần đó, có tin không?"

Vừa dứt lời, Lưu Diễm bất ngờ nhấc chân. Trương Viện sợ hãi co rúm lại, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Trải qua lần cảnh cáo trước của Lưu Diễm, Trương Viện có chút dè chừng. Nhưng khi ở bên cạnh Từ Tiệp, cô ta không tìm thấy được tôn nghiêm, khí thế và sự kiêu ngạo của mình, chỉ thấy bản thân càng thêm rách nát.

Tiếng hô "chủ nhiệm giáo dục tới rồi" vang lên, đám đông hiếu kỳ nhanh chóng giải tán.

Trương Viện đỏ mặt, cảm giác khó chịu và tức giận dâng trào, nhưng nhất thời không thể làm gì được.

Lưu Diễm dẫm lên mũi chân cô ta, nhấn mạnh từng chữ: "Nghe rõ chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.